Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     “ Yong JunHyung! Tôi mặc kệ cậu nghĩ gì, không cần tiếp tục làm chuyện thế này nữa. Vừa rồi căn bản là may mắn, may mà G.Na thắng, nếu không cậu mà thua không phải là để tên kia hưởng hết lợi sao!” YoSeob vội vàng nói, một tay níu chặt áo JunHyung, sợ y lại đi gây chuyện.

      JunHyung lạnh lùng liếc cậu một cái, gỡ tay cậu ra, nhưng trong chớp mắt bóp lấy cổ cậu, đè thấp giọng xuống, giống như đang cố nhẫn nhịn một thứ gì đó, nhanh chóng nói " Yang YoSeob! Cậu trước hết làm rõ lập trường của mình đi! PHẢN BỘI TÔI! Cậu cư nhiên dám phản bội tôi? Hậu quả của việc phản bội tôi không phải thứ mà cậu có thể chịu được đâu!”

          “Xem ra tôi nhìn nhầm rồi, sợ dọa cậu sợ làm cậu bị thương. Mỗi ngày mỗi đêm, không giây phút nào tôi không chịu sự giày vò của dục vọng. Ngày dài như thế, đêm còn dài hơn, tôi hận không thể đập nát đồng hồ, lại không cách nào khống chế được thời gian chết tiệt kia. Tôi sắp nghẹn đến chết rồi, phải, đều là do cậu hại, cậu rốt cuộc có hiểu không!”

          “Ở trong cùng một nhà, làm cùng một nơi, nhưng mỗi ngày lại không thể nhìn thấy cậu, không được ngủ cùng cậu, cậu cho rằng là vì cái gì! Vì tôi một khi nhìn thấy cậu liền muốn hung hăng chiếm đoạt cậu, đè cậu lên giường, làm cho đến khi cậu không còn động đẩy nổi. Từ đầu đến chân… mỗi cọng tóc của cậu, mỗi tấc da thịt của cậu đều là của tôi, CỦA TÔI! CẬU LÀ CỦA TÔI! Người bên cạnh ai cũng được mong chạm vào!”

          Tâm trạng JunHyung càng ngày càng kích động, giọng nói cũng dần dần cao vút, nhưng y gào xong câu cuối cùng, trong ánh mặt hiện lên một tia đau buồn, thanh âm nháy mắt hạ xuống: “Nhưng rõ ràng thuốc giải ở ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể lấy đươc… nhưng lại cứ chấp nhận đau khổ…”

       YoSeob bị y bóp cổ, không dám động đậy lấy một chút, nghe những lời JunHyung bình thường căn bản không có cơ hội nói ra, trong đầu cậu chấn động từng đợt từng đợt. JunHyung để ý đến cậu như vậy sao? So với tưởng tượng của cậu còn để ý hơn gấp nhiều lần. Mỗi ngày không thể nhìn thấy cậu, không thể ngủ cùng cậu, không phải vì coi thường cậu, không thích cậu, mà là vì quá thích nên sợ cậu bị tổn thương sao? Hóa ra là như vậy sao?

       YoSeob ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của JunHyung, dần dần bị nét mặt vừa cô đơn vừa đau khổ của y hấp dẫn, trong lòng cũng ẩn ẩn khó chịu. Vì sao, vì sao mình trước này đều không nhận ra tấm lòng của cậu ấy… Mình thực là quá ngu ngốc…

          “Tôi nhẫn nại như vậy, đều là vì cậu, kết quả cậu làm cái gì? Hả? Lúc cái tên vương bát đản kia nói cậu lên giường với hắn ra cậu biết tôi cảm thấy thế nào không! Cậu căn bản chưa từng nghĩ qua đi! Cậu thực sự là quá thách thức tính nhẫn nại của tôi. Nếu không phải HongKi liên tục nói với tôi rằng là do cái tên vương bát đản G.O kia cố ý tung hỏa mù, cậu cho rằng hắn ta lúc này còn mạng để sống sao!”

      JunHyung hét xong câu cuối, hung hăng trừng cậu. YoSeob cử động khóe môi mấy lần, cuối cùng thốt ra một câu: “Xin, xin lỗi…”

          “Hở?” JunHyung híp mắt từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt kia tuyệt đối không phải là ý tốt.

“Tôi, tôi chỉ là muốn chọc cậu tức, không thực sự muốn cậu giận. Tôi mới gặp tên G.O kia có một lần, thực sự không hề có quan hệ gì với hắn ta. Cậu đừng nghe mấy lời nói hươu nói vượn của hắn ta… Cậu cứ lấn tránh tôi, lại không chịu ngủ cùng tôi… Tôi cho rằng cậu ghét bỏ tôi…” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, tâm tình JunHyung cũng theo lời cậu nói mà từ hung dữ trở thành kinh ngạc.

          “Tôi ghét bỏ cậu? Nói đùa gì vậy!” JunHyung trừng mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của YoSeob, nhẽ nào cậu ta ngốc đến mức này sao?

       Cậu gỡ tay y ra, có chút khó xử: “Là thế này. Lần trước trong phòng tắm, tôi, tôi cũng cảm thấy rất thoải mái, chỉ là không quá quen… Nhưng sau đó cậu lại không… Tôi tưởng là…”

          Mắt JunHyung sáng bừng lên như sao, không chớp mắt nhìn cậu đăm đăm. Cậu bị y nhìn mà chịu không nổi, quay người định tránh ánh mắt y, nhưng y nhanh hơn một bước, hung hăng ôm vào lòng, hơn nữa càng ôm càng chặt, làm cậu gần như không thở nổi.

          Nhưng YoSeob lại giống như hiểu rõ JunHyung vì sao mà làm vậy, cũng không phản kháng lại, để mặc cho y ôm, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy ấm áp.

          “Đồ ngốc… Cậu thật sự là đồ ngốc…” JunHyung hết lần này sang lần khác mắng bên tai cậu, YoSeob cuối cùng chịu không được cãi lại: “Tôi mới không phải đồ ngốc, cậu mới là…”

          Còn chưa nói xong, cả người liền bị nâng lên, JunHyung vác cậu đi về trước, dọa YoSeob cuống quít giãy dụa: “Cậu làm gì vậy! Buông tôi xuống!”

          Mặc kệ cậu đá đạp kiểu gì, JunHyung cũng không chịu thả cậu ra. Cuối cùng đi vào phòng thay đồ ở cuối hành lang, y mở cửa một gian, trở tay đóng cửa lại, lúc này mới đặt YoSeob xuống.

          “Cậu làm…”

          Môi lập tức bị bịt lại, hơi thở nóng rực phả vào mặt, giống như sóng trào lúc biển động, muốn chống cự cũng không thể chống lại được. YoSeob nhất thời bị làm cho hoảng sợ, tay không biết nên đặt đâu, mắt cũng không dám mở ra, mơ mơ màng màng bị JunHyung làm cho mờ mịt, trong đầu giống như bắn pháo hoa, suy nghĩ hỗn loạn không biết nên làm gì.

          Đột nhiên tai bị liếm, cả người YoSeob run rẩy, mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của y.

          “Đây là ai cho cậu?” JunHyung đẩy cậu vào ván cửa, hai tay chống hai bên tai YoSeob, bộ dạng giống như rất tò mò, cúi đầu nhìn quần áo của cậu.

          “MinHan…” YoSeob mở mắt ra, có chút xấu hổ, lại có chút không được tự nhiên mà nâng mắt lên hỏi: “Thế nào, nhẽ nào cậu không thấy hôm nay tôi rất đẹp trai sao?”

          Đôi mày anh tuấn nhướn lên, môi JunHyung khẽ mở, vẫn còn lưu lại vết nước lúc nãy hôn cậu. Hơi thở nóng bỏng của hai người phả ra xung quanh, YoSeob cảm thấy cảm giác này vừa kích thích vừa hưng phấn.

      JunHyung lại cười, cậu phát hiện ra lúc y cười thực rất đẹp, chỉ là cảnh tượng này thực hiếm thấy, hiếm hoi vô cùng.

          “Đẹp thì có đẹp.” Y nói, dừng lại một chút, nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của YoSeob, liền thêm vào một câu: “Chỉ để tôi xem là được rồi.”

        Cậu còn chưa kịp hiểu ý câu nói đó, áo vét ngoài đã bị cởi ra. JunHyung không cho cậu thời gian phản ứng, lại một lần nữa hôn lên môi cậu.

          Đợi đến lúc cậu phản ứng lại, quần Âu cũng đã bị tụt xuống, trong lòng cậu kêu lớn không tốt, nhưng lại không kiềm chế được mình khỏi say mê, cũng không phản kháng lại được sự mạnh mẽ của JunHyung, cuối cùng giương mắt nhìn mình chỉ còn lại một chiếc áo sơ-mi trên người, cúc áo đã bị cởi sạch, y còn nghiêm trọng hơn muốn cởi xuống quần lót của cậu.

        Cậu khóc không ra nước mắt. Không phải chứ, nhẽ nào muốn làm ở đây, quá nguy hiểm, phòng thay đồ tuy có nhiều gian nhưng lúc nào cũng có thể có người bước vào a!!!

          Dường như hiểu được cậu đang nghĩ gì, JunHyung hôn lên thứ nhô ra trước ngực cậu. Không ngoài dự đoán, YoSeob phát ra một tiếng rên ái muội, cả người run rẩy không ngừng.

          “Cơ thể mẫn cảm thế này, tôi không ôm cậu, nhẽ nào cậu còn nhịn nổi?” Y xấu xa hỏi cậu. YoSeob mặt đỏ bừng nhưng vẫn không chịu thừa nhận: “Không, không phải… A!”

          Hai người bước vào tình thế dầu sôi lửa bỏng. JunHyung nhịn lâu như vậy, lúc này sao có thể thả cậu. YoSeob cũng bị y khiêu khích đến tim đập chân run, không thể kềm chế nổi.

          “Tôi muốn làm.”

    JunHyung hạ giọng nói, giây tiếp theo, YoSeob cảm thấy cơ thể mình bị hung hăng lấp đầy, vừa định thét lên thì môi đã bị che lấy, chỉ còn phát ra mấy tiếng ư ư nho nhỏ.

          “Seobie, cậu ổn chứ?” Y lần này cố nhịn, không dám làm theo dục vọng của mình.

          Đầu óc YoSeob lờ mờ, nửa ngày mới hiểu ý của câu hỏi của y, nhẹ nhàng gật đầu. Nhận được sự đồng ý của cậu, JunHyung không tiếp tục nhịn nữa, lập tức bắt đầu tiến công mạnh mẽ. YoSeob cũng bị kéo vào xoáy nước, mặc y muốn gì làm nấy với mình.

          Thuận theo tốc độ đưa đẩy ngày một nhanh, khoái cảm cũng từng đợt từng đợt ập tới. YoSeob cũng trở nên điên cuồng, cậu quay đầu, hôn lên môi JunHyung đứng phía sau lưng. Hai người lập tức điên cuồng hôn nhau, tay JunHyung đặt lên nơi phía trước của YoSeob, giúp cậu thả lỏng một chút.

          Khoái cảm giống như thủy triều chầm chậm dâng lên, YoSeob cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, vừa định bắn ra, lại nghe thấy tiếng cửa phòng thay đồ bị đẩy mở, nhất thời cả người căng cứng. Mà JunHyung ôm cậu từ phía sau không quản nhiều được như vậy, vẫn di chuyển không ngừng.

        Cậu trừng y, nhỏ giọng nói: “Có người!”

         JunHyung lúc này mới không tình nguyện mà dừng lại, vẫn ôm chặt cậu, thi thoảng co rút thứ trong người cậu khiến YoSeob suýt chút nữa thét lên.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng YoSeob cũng càng ngày càng nhỏ xuống, đột nhiên nghe thấy giọng G.O: “Thật khó chịu, khó khăn lắm mới nhìn trúng một người, thế mà lại là người của JunHyung. Nhẽ nào tôi không thể tìm được một người thích hợp sao!”

          “Tổng tài đừng tức giận, người tốt hơn YoSeob còn rất nhiều.” Hình như là thư ký của G.O.

          “Hừ! Tôi coi trọng ShinDong, cũng thôi đi, dù sao có ai không thích hắn, DaeHyuk tôi chả dám trêu vào. Tôi thích JiWon, tên hồ ly kia lại còn lợi hại hơn tôi. Nhưng lần trước tôi nhìn trúng mỹ thiếu niên kia, thế mà lại bị SuHae cướp mất. Lần này còn cho rằng mình có cơ hội, JunHyung cư nhiên lại nhảy ra nói là bạn học của cậu ta, thực là không có công lý!” G.O thở dốc càu nhàu.

      JunHyung phía sau hừ lạnh một tiếng, vô cùng coi thường, dọa YoSeob sợ muốn chết. Nếu bị phát hiện, trời ơi, cậu thực không dám nghĩ, không chỉ cậu, danh dự của JunHyung cũng sẽ bị tổn hại lớn.

          Nhưng G.O oán giận bất bình rõ ràng còn chưa than vãn xong: “Tôi bây giờ nhắm mắt lại liền có thể tưởng tượng được dáng người mảnh khách, vòng eo thon nhỏ, cánh mông tròn tròn của YoSeob. Ôi… Còn có lỗ nhỏ non nớt phía sau…”

          Lỗ nhỏ…

          Trong nháy mắt trước mắt YoSeob liền tồi sầm lại….

         G.O Park!

          Con mẹ nhà ngươi!

          Khiến YoSeob giận đến muốn bùng nổ, xem ra G.O không chỉ là một cậu ấm phong lưu, lời nói khỏi miệng cũng không có cân nhắc, cái gì cũng dám nói ra.

          Lời này của G.O cũng hoàn toàn kích động JunHyung dục vọng chiếm giữ cực mạnh, biểu hiện rõ ràng nhất chính là y không thèm để ý G.O cùng thư ký cửa hắn đang ở ngay ngoài cửa, ngậm lấy môi YoSeob, bản thân mạnh mẽ chuyển động, mà YoSeob vì quá mức căng thẳng, cả người đều căng cứng, đành thuận theo ý JunHyung.

          “Cắn chặt như vậy, làm cái gì?”

    YoSeob nghe thấy lời này, cũng không nhịn được nữa, thân dưới bắn ra, làm ướt đẫm tay JunHyung, nhất thời cảm thấy tên phía sau đắc ý dạt dào.

        G.O lại bô bô nói gì đó, giống như cũng vào phòng để thay đồ, mà chuyện của YoSeob cũng JunHyung cũng đã kết thúc.

          “Còn có sức đứng lên không ? JunHyung nhỏ giọng hỏi cậu.

        Cậu yếu ớt lắc đầu, ngồi trên băng ghế trong phòng để đồ. JunHyung cúi đầu hôn lên trán cậu, dọn dẹp sạch tất cả, bản thân cũng thay đồ khác, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu mở cửa phòng thay đồ ra.

          Vừa hay, G.O cũng vừa từ một gian phòng khác bước ra, nhìn thấy JunHyung, ngây người.

       JunHyung lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đó hung ác vô cùng. G.O bất giác run một cái, ánh mắt đó, rõ ràng muốn giết người…

          Vô thức, hắn ngó vào phòng thay đồ y vừa mở cửa bước ra, kinh ngạc phát hiện YoSeob ngồi trong đó, mặt ửng hồng, hai mắt đỏ đỏ, cả người lộ ra một nét phong tình, lập tức trong đầu sấm sét đùng đoàng, ngây ra như phỗng.

          “Sao? Nhìn ngu rồi? Park tổng tài vừa rồi không phải nói mạnh miệng lắm sao?” Lời JunHyung mang con dao mỉa mai ném sang bên, G.O chỉ cảm thấy xung quanh như đóng băng.

          “Dáng người mảnh khách, vòng eo thon nhỏ, cánh mông tròn tròn, à… còn lỗ nhỏ non nớt phía sau…”

          JunHyung phun ra từng chữ, đem lời G.O vừa nói nói lại nguyên xi một lần, trong gian phòng thay đồ to thế này, không phải lạnh bình thường.

          “À…” G.O còn chưa kịp phản bác, liền bị một lực mạnh ném vào phòng thay đồ bên cạnh.

         JunHyung lạnh lùng nhìn hắn, một tay vươn ra, ấn G.O vào vách tường ngăn giữa phòng thay đồ, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, tận lực áp lại gần, ánh mắt giấu đằng sau cặp kính giống như cặp mắt rắn lạnh lùng quan sát con mồi của mình.

          “Sớm nghe Park tổng tài là hoa hoa công tử phong lưu khắp chốn, không biết mùi vị của Park tổng tài thế nào nhỉ?”

          “Anh đang đùa sao, đều là hiểu lầm… Yong tổng tài anh không cần kích động, ôn hòa có lời.”

        G.O tuy có chút thảm hại nhưng không quá mất mặt, bị người ta kìm hãm vẫn có thể giữ được phong độ, thật không ngờ, xem ra tên này từ nhỏ đã là một cậu ấm con nhà giàu.

          “Đùa sao? Tôi lại không có cảm thấy như vậy.” Rất rõ ràng, JunHyung căn bản không định bỏ qua cho hắn.

          “Buông tổng tài của bọn tôi ra!” Lúc này, thư ký bên cạnh hét lên, giống như muốn chạy đi gọi bảo vệ, bị JunHyung đập một cái vào gáy, ngất ngã xuống đất.

          “ Yong JunHyung! Anh quá quá đáng rồi đó!” G.O đương nhiên không nhìn được cấp dưới của mình bị đánh, nhưng giây tiếp theo liền câm lặng, vì JunHyung đã lột quần của hắn ra.

          “A A A A! Anh muốn gì! Dừng tay lại cho tôi!”

          G.O hét lên, JunHyung dùng cà-vạt trói tay hắn lại, lại cởi quần lót của hắn nhét vào mồm hắn, bộ dạng như không có gì xảy ra.

          “Hừ, thật đáng tiếc, tôi không có với cơ thể cậu, có điều phía sau của cậu, hẳn là cũng có ‘lỗ nhỏ non nớt’ nhỉ?”

          Mặt G.O tái mét, nhìn JunHyung lôi chiếc bút máy từ trong túi quần của hắn ra, “A a a a a!”

          Tiếng kêu thảm thiết vang dội cả căn phòng thay đồ, mà bút máy của G.O, bị JunHyung không chút lưu tình nhét vào phía sau của hắn, thật là tự gây nghiệp chường thì không thể sống.

          “Độ bền không tồi, không có chảy máu.”

        JunHyung như không mà bình luận, sau đó rút điện thoại mình ra hướng về phía G.O, ‘tách tách’ chụp một loạt ảnh.

          “Cho Park tổng tài lưu lại chút kỷ niệm.”

          JunHyung hờ hững quan sát G.O đã bị dọa đến toát mồ hôi hột, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm hiểm: “Đây là do cậu tự tìm lấy! Tôi cảnh cáo cậu, còn dám có ý với YoSeob, tôi sẽ khiến cậu sống không nổi mà chết cũng chẳng xong!”

          Nói xong, quay người ôm lấy YoSeob đã nhìn đến đờ đẫn, lộp cộp rời đi.

          Mà lúc Park tổng tài của chúng ta đang ô ô chảy nước mắt không ngừng, một giọng nói trong trẻo đầy ý cười từ bên cạnh truyền tới: " Park tổng tài có phiền không? Có cần tôi giúp không?”

        G.O trợn mắt, nhìn về phía cưởi, thư ký HongKi lúc nào cũng cười mỉm đang bật cười khanh khách với hắn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro