Chap 10: HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==-- CHƯƠNG X: HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG --==

 “Trời sáng rồi”.

Seobie vừa mới mơ màng đi vào giấc ngủ, còn chưa gặp được Kim Jae Joong oppa thì đã bị một tiếng nói trầm thấp đầy uy lực kéo dậy. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nheo nheo mắt đang còn nhập nhèm, rốt cục cũng thấy người đang đứng. Ủa, kia không phải là anh khóa trên sao? Sao lại xuất hiện trong mơ của cậu nhỉ?  Chẳng lẽ là do cậu trốn học nhiều quá nên bây giờ đến báo mộng sao???? =____= Ơ,Seobie vẫn đang mơ màng, tự hỏi tại sao còn có cả toàn bộ bạn học nữa kìa, hay là…. Cậu mạnh mẽ nhổm người dậy, không khỏi mất hồn. Trời ơi, đây là sự thật đó!!!!! T___T

Lời nhắc của thầy giáo khiến cả lớp cười vang lại khiến cho Seobie cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lạy trời, danh dự của cậu bay ra đến Thái Bình Dương xa tít tắp mù khơi rồi. Hơn nữa người cũng đang mỏi do ngủ gục nữa kìa.

Seobie lập tức ngồi thẳng lưng, gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử nói : “ Thầy à, bài giảng của thầy hay như vậy thì làm sao mà em ngủ gật được ạ?”

Thầy giáo già của Seobie khịt khịt cái mũi bất mãn nói : “Yoseob, em nên bỏ khóa học này đi, rồi sau đó chuyên tâm nghiên cứu vào môn “Nhắm mắt dưỡng thần” dùm thầy. Em có gì bực mình không thích với khóa học của tôi hả???”

Không phải Seobie bất mãn với khóa học của ông thầy già này, cậu thì có bất mãn với khóa học của ai đâu? Nhưng mà từ sau khi viết kiểm điểm thì Seobie đã hứa hẹn không bao giờ trốn học nữa, sẽ sửa lại cái thói hay trốn học. Nói lời phải giữ lấy lời chớ. Cơ mà thói quen thì khó mà đổi được, thế nên Seobie nhà ta vẫn ngủ gật trong giờ ~~~ =___=

“Thầy à, thật ra em không có gì là không vừa lòng với khóa học của thầy cả……chẳng qua….chỉ là …chỉ là em ngủ không đủ giấc thôi ạ.” Seobie ấp úng trả lời.

Thầy giáo liếc mắt nhìn cậu một cái, hỏi : “Ngủ không đủ sao? Vậy hôm qua em làm gì?”

Seobie cảm thấy ông thầy này đang muốn tra hỏi cậu đây mà, không buông tha đâu, nhưng mà thật sự là cậu ngủ không đủ mà. Ai~~~ bây giờ thì muốn thầy tin cũng khó lắm =(((((

“Thầy à, em ngủ không đủ giấc đó, thật mà” Seobie nhỏ giọng đáp.

“Đúng là học trò bây giờ mà. Haizz học trò bây giờ là vậy đó, lớp sau kém hơn lớp trước. Haizzzz” Thầy giáo thở dài, nói xong lại thở dài, mặt buồn hiu, có gì đó là mất mát, là thất vọng.

Yoseob nhìn bóng dáng ông thầy già xoay người rời đi về phía bục giảng, dáng vẻ thê lương vô cùng, cảm thấy cực kỳ có lỗi khi đã tổn thương thầy, người thật thầy tận tụy với cậung việc dạy học này.

Sau 2 tiết ngồi học, Seobie đã đói rã rời, đói đến mức da bụng dính da lưng luôn rồi. Vì thế khi chuông hết tiết vừa reo, cậu đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp, băng băng về căn-tin.

Seobie hết sức vất vả mới kiếm được một suất ăn trong cái đám học sinh như cướp kia. Cậu tìm một chỗ khuất để ngồi, lúc ấy tha hồ ăn như hổ đói mà không sợ ai dòm ngó. Đột nhiên, cậu nghe được giọng nói to của ai đó đang vang lên trên chính đỉnh đầu mình.

“Seobie, ăn cơm à, ăn gì thế?”

Seobie ho khan đến đỏ mặt. Doo Joon không đợi Seobie trả lời đã rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện. Yoseob vẻ mặt vẫn như cũ nhìn thẳng vào cái cặp mắt nhỏ xí nhỏ đến dương vô cùng kia, lại có cảm giác cơm bị nghẹn, khó nuốt chết đi được TT__TT. Trời ~~~ đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Phật dạy rằng kiếp trước ngoái đầu nhìn đến 500 lần thì mới được 1 lần gặp thoáng qua ở kiếp này. Nếu thế thì cậu với anh chàng hám sắc này ngoái nhìn bao nhiêu lần vậy, hay là ông trời cho cậu đến đây để trả nợ kiếp trước????

“Thịt heo.” Seobie đáp nhát gừng, dùng chiếc đũa đảo qua đảo lại thức ăn trong bát.

“Seobie, sao bữa nay lại ăn rau không vậy?” Doo Joon nhìn suất ăn của Seobie một màu xanh mướt, tự động đem thịt bò trong suất ăn của mình gắp qua cho Seobie.

Seobie ngừng và cơm, tức giận nói “ Anh làm cái gì vậy? Anh ăn rồi còn để trong bát tôi à. Bẩn vừa vừa thôi chứ!”

“Mới ăn được có mấy miếng thôi mà. Seobie, anh thấy em chưa ăn thịt đâu. Tuy rằng học tập là quan trọng nhưng mà cơ thể vẫn phải cần đầy đủ dinh dưỡng nha.”  Doo Joon nói xong nước miếng phụ họa văng tùm lum trên mặt Yoseob =w=

Seobie trong lòng giông bão đã nổi lên. Hừ, ăn cơm còn chưa no, lại còn bị dính nước miếng, thật sự là muốn nhịn mà không được mà : “ Doo Joon!!!! Anh không cần phải dính lấy tôi như thế, bây giờ và cả sau này. Tôi đã có bạn trai rồi!!!!”

Doo Joon vẻ mặt rất thoải mái , tự nhiên ,cười “ Seobie, em đừng lừa anh nữa. Thực ra anh cũng có tìm hiểu rồi. Từhồi nào đến giờ em chưa từng yêu ai cả”.

Seobie bị anh ta nói trúng tim đen , giật thót cả người. Nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại được “phong độ”, tỏ vẻ rất bình tĩnh.

“Nhưng bây giờ tôi đã có bạn trai rồi. Thật đấy!”

“Anh không tin, trừ khi em dẫn bạn trai em đến gặp anh đi.”

“Doo Joon! Anh nghĩ anh là ai mà bắt tôi đem bạn trai tới cho anh nhìn mặt hả?”

“Tùy em, coi như là em đang lừa anh thôi.”

“Anh…anh…” Yoseob tức nghẹn đỏ mặt, nhìn Doo Joon trừng trừng, vẫn không phun ra được từ nào.

Tiếng nhạc chuông điện thoại réo rắt vang lên, Seobie hít thở nhẹ nhàng bắt máy.

“A lô? Seobie phải không? Anh là Lee Gikwang nè, nhớ không?”

“……” Đầu óc Seobie đình trệ. Gikwang là ai nhỉ? Chả lẽ là người theo đuổi bí ẩn sao? Trời, từ lúc nào mà cậu có số “đào bông” như thế chứ….

“Không nhớ à? Anh là người ngày hôm đó bị em mắng cho đến nhục luôn này, bị em cướp chỗ ngồi nữa đó. Anh với Junnie là bạn từ nhỏ tới lớn luôn á!”

Seobie làm sao có thể quên được cái tên đẹp trai chết người kia được. Đang định tìm cơ hội dạy dỗ còn chưa được, nay cơ hội tự bò đến cửa, sao có thế dễ dàng bỏ qua? Seobie đang chuẩn bị mở miệng để chửi hắn nhưng chợt nhớ đến bên cạnh còn có một vị sư huynh đáng kính không tin cậu đã có bạn trai , trên mặt lại hiện lên vẻ nham hiểm cười cười.

“A…vâng…Gikwangie yêu quý. Sao đã lâu lắc rồi mà anh không gọi điện cho em vậy. Làm người ta nhớ anh muốn chết mà ~~~”. Seobie xướng lên một câu làm người nghe rụng da gà đến bỏ mạng.

“…..” Gikwang đang nghe máy, phụt thẳng nước trà vào màn hình vi tính trước mặt

“À mà, còn nữa nha. Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng biết đó ~~~”

“…” Gikwang đầu óc vẫn mờ mịt, không hiểu cái cậu bé tiểu quỷ kia định giở trò gì.

“ Kwangie. yêu anh….” Lại một tiếng gọi kiều mị nhũn đến rụng xương kêu lên.

Gikwang nổi da gà, người run lẩy bẩy. Đúng là chịu không nổi mà ╥﹏╥

“Seobie. Rốt cuộc cậu muốn giở trò gì thế?” Gikwang nghiến răng nghiến lợi nói, đúng là không hiểu được cậu nhóc kia mà.

“ Kwangie yêu à, anh đừng giận em nha. Hôm trước không phải em cố ý bỏ về không chiều anh đâu. Tối nay chờ em nha cưng ~~~”

Yoseob liếc nhìn anh chàng bốn mắt ngồi đối diện. Tốt! Sắc mặt xanh mét, lại còn run run rẩy rẩy nữa chứ. Bồi thêm một quả nữa là xong!!!!

“Doo Joon, anh muốn cùng bạn trai tôi nói chuyện sao?” Seobie tuy rằng nói với anh trai bốn mắt đang ngồi trước mặt nhưng đồng thời cũng nói đủ lớn để cho người ở đầu dây điện thoại bên kia hiểu được cậu đang diễn trò.

Đầu dây bên này Gikwang cuối cùng cũng “ khai sáng đầu óc”, hóa ra là lấy hắn làm bia đỡ đạn. Seobie, cậu giỏi lắm! Lần sau thấy cậu, tôi nhất định phải đánh cậu mới đến chết mà =.=|||||||||

Mặt mũi Doo Joon vặn vẹo khổ sở đến khó nhìn, đau khổ nhìn Seobie, tự giễu nói : “Yoseob, anh thật sự nghĩ em rất đặc biệt so với những cậu gái khác. Không ngờ là anh đã sai. Thật xin lỗi! Từ giờ anh không muốn gặp lại em nữa.”

Yoseob ngạc nhiên đến mức quên tắt điện thoại, sững sờ đứng chôn chân nhìn anh chàng bốn mắt kia rời đi. Lòng cậu chợt buồn phiền. Seobie từng cho rằng cậu sống đến bây giờ chưa từng làm tổn thương ai. Vậy mà chỉ trong một buổi sáng, cậu đã làm tổn thương đến tận hai người, một già một trẻ.

[Editor: :v edit hơi bị nhiều :v nhờ ông thầy Tin chỉ dẫn :v Mình định ra nhanh hết cái fic này :v ý kiến như thế nào ạ?? :)) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro