Chap 12: KHU VUI CHƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==-- CHƯƠNG XII: KHU VUI CHƠI --==

Cuối tuần, sáng sớm.

Yoseob dậy sớm, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, chải đầu, tất cả chỉ mất có 6 phút.

Bởi vì hôm nay cậu hẹn với Junhyung, cho nên không thể đến muộn được.

Đi đến cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở đằng kia, thật sự là rất rất rất phong cách, đặc biệt giờ phút này chiếc xe thể thao đời mới nhất đang được tắm trong ánh nắng sáng sớm, trông càng chói mắt hơn. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Junhyung khi hút thuốc, có một chút biếng nhác, ánh mặt trời nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt đẹp trai của anh, khói thuốc lá, sương mù, càng thêm mê người. X”]

Yoseob bị hình ảnh này mê hoặc, xe thể thao, trai đẹp, thuốc lá, còn có ánh mặt trời rực rỡ, chẳng lẽ đây là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, đây là lần đầu tiên Yoseob muốn dùng hai chữ “cực phẩm” để hình dung Junhyung, chỉ trong nháy mắt, cậu tỉnh táo lại. Cậu nghĩ rằng nếu người kia không phải là Junhyung, liệu bản thân mình có tim đập thình thịch?

Anh nhìn thấy cậu, tay khẽ búng điếu thuốc, khóe miệng mỉm cười mê người, “Đến rồi à?”

Yoseob cứ như vậy thất thần một chút, cậu cảm thấy anh trai mình hôm nay thực dịu dàng thực mê người nha, hơn nữa anh cười tươi như vậy thật là đáng yêu, sẽ không khiến người ta chán ghét, “Vâng, anh ơi, em không muộn chứ?”

“Không có, lên xe nhé?”

Sau khi Yoseob lên xe rất kích động, đây là lần đầu tiên cậu ngồi xe thể thao, thật là phong cách quá đi, vì vậy lại bắt đầu không an phận, đứng lên ngồi xuống, nhích tới nhích lui trên ghế, Junhyung ngồi một bên lái xe liếc mắt một cái, không hờn giận nói, “Em không biết an phận sao? Chỉ ngoan được có vài ngày thôi à?”

Yoseob quay sang anh làm mặt quỷ, sau đó thật sự an tĩnh lại. Junhyung không biết từ đâu lấy ra một cái túi to đưa cho cậu, cậu mở cái túi to đó ra nhìn thấy bên trong có bánh mà cậu yêu thích, còn có sữa nữa. Yoseob khinh bỉ liếc anh một cái, hỏi: “Anh à, hôm nay là tuần cứu đói sao?” Anh của cậu hôm nay sao lại đối xử tốt với cậu như vậy, phải chăng là gặp được chuyện gì cao hứng?

“Chẳng lẽ anh ở trong lòng em tệ đến như vậy sao?” Junhyung hơi hơi nhăn mày lại, anh vốn biết Seobie thích ăn loại bánh này nên sáng sớm đã đi một quãng đường xa để mua.

“Ha ha, anh, em nói đùa thôi mà. Rất ngon nha.” Yoseob cảm giác không ổn, đều tại bản thân mình nói năng không suy nghĩ, sau này nói chuyện với Junhyung phải thật cẩn trọng mới được.

Xe chạy phăng phăng trên đường, Junhyung đột nhiên im lặng khiến cho nhiệt độ trong xe giảm xuống vài độ, nhưng trong một buổi sáng đẹp như thế này, lại ngồi trên xe thoải mái như thế với những cơn gió nhỏ ùa tới, hơn nữa điểm đến của họ là khu vui chơi, cho nên cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

“Đúng rồi, bản kiểm điểm lần trước…” Junhyung đột nhiên mở miệng, chỉ nói có nửa câu.

Yoseob thầm run sợ trong lòng, thôi rồi, tiêu đời rồi…

Junhyung liếc nhìn cậu một chút, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu ấy, tâm trạng đột nhiên tốt hẳn, sau đó nói rất thâm ý: “Viết rất tốt, rất sâu sắc.”

Yoseob nhất thời há hốc, anh trai quả nhiên là phúc hắc, thực là phúc hắc mà, dọa cho người ta sợ chết khiếp. Nhưng nhắc đến bản kiểm điểm, cậu lại nhớ đến cuộc sống bi thảm tháng này, mỗi ngày chỉ có thể ăn rau dưa, cậu thật là nhớ những ngày có tiền để tiêu hàng ngay a TT~TT Cậu vụng trộm quan sát Junhyung, sắc mặt cũng không tệ, vì thế liền cố lấy dũng khí: “Anh ơi, anh xem, bản kiểm điểm em đã viết, hơn nữa anh lại hài lòng thế kia, như vậy tiền sinh hoạt tháng sau…”

Còn không chờ cậu nói xong, Junhyung nói giọng đều đều cắt ngang: “Anh sớm đã chuyển tiền cho em rồi.”

“Cái gì? Vậy sao anh lại không nói cho em biết?” Yoseob kinh ngạc, nhưng hơn hết là rất tức giận, vì sao anh ấy chuyển tiền xong lại không nói cho mình, hại cậu mỗi ngày chỉ có thể ăn rau chấm mắm, bây giờ chỉ cần nhìn thấy thứ gì màu xanh là cậu đã muốn nôn rồi.

“Em có hỏi anh sao? Từ ngày anh trở về, em liên lạc với anh được mấy lần?” Junhyung đột nhiên nổi giận.

Yoseob cảm thấy người nên tức giận là mình mới đúng, làm sao người mất bình tĩnh trước lại là anh nuôi cơ chứ, thật là kỳ lạ, tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn là người ta lật sách.

“Chẳng phải khi đó anh bảo chờ em có thành tích cuối kỳ rồi mới quyết định hay sao?”

“Được, vậy trả lại tiền cho anh.”

“Không cần, cho thì nhận.”

********

Đến cổng khu vui chơi, thừa lúc Junhyung còn bận mua vé, Yoseob nhìn đám đông đầy người qua lại, dáo dác như đang tìm bóng dáng ai đó, đã hơn 9 giờ rồi, tại sao giờ này Hara còn chưa đến, không phải đã hẹn với cậu là 9 giờ gặp nhau ở cổng khu vui chơi sao? Không lẽ Hara định cho mình leo cây???? =0=

Yoseob còn đang suy nghĩ thì tay đã bị ai đó kéo đi.

“Nghĩ gì đó? Vé đã mua rồi, vào đi thôi.” Junhyung nháy mắt nói.

“Vâng ạ.” Yoseob nghĩ nếu Hara đến tìm không thấy mình thì sẽ gọi điện thoại, vào chơi trước đã, có gì tính sau.

Yoseob vào đến khu vui chơi liền không quan tâm chuyện gì, kéo Junhyung chơi hết cái này đến cái kia, Junhyung thấy cậu vui vẻ nên cũng đi theo cậu, chỉ cần cái gì không quá đáng đều chiều theo ý cậu.

“Anh, em muốn chơi trò này, lâu lắm rồi chưa được chơi.” Yoseob mồ hôi đầm đìa chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ nói với Junhyung.

“Cứ chơi đi, anh ở đây chờ em.” Junhyung lấy khăn giấy có hương thơm dịu nhẹ lau mồ hôi trên trán Yoseob, ở trong mắt anh, Yoseob mãi mãi giống một đứa trẻ, bây giờ còn lôi kéo anh đi chơi trò trẻ con đó, thật là dọa người mà, nói ra thì anh đã bị cậu lôi kéo chơi hơn mười trò rồi, quả thật có chút mệt.

Yoseob chu chu môi, kéo tay anh: “Anh trai à, không chịu đâu, anh đi với em đi mà.” Cậu thật am hiểu việc làm nũng, cậu biết Junhyung không thể đỡ được cái này.

Nhìn Yoseob làm nũng không biết mệt, anh vẫn nhịn không được dắt cậu đi chơi, anh xoa xoa đầu cậu, có chút mệt mỏi nói: “Được rồi, chơi xong trò này phải đi ăn cơm đấy.”

“Dạ, anh à, anh là tốt nhất.” Yoseob rất vui vẻ, trong phút chốc, kiễng chân hôn lên má Junhyung một cái. [Au: Ayzza !! :v Ta muốn nhìn thấy cái này ngoài đời thật]

Junhyung bị hành động này làm sững sờ, mặt hơi đỏ :’’> khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ chạm vào chỗ vừa mới bị cậu hôn, vui tươi hớn hở nở nụ cười.

Yoseob từ sớm đã chạy trốn thật xa, quay đầu nhìn thấy Junhyung còn đứng tại chỗ, hét lên: “Anh, nhanh lên.”

“Đến đây.” Junhyung lập tức thu hồi nụ cười.

********

Hai giờ chiều.

Yoseob ngồi ở nhà hàng thức ăn nhanh ăn ngấu nghiến, khi chơi cậu không cảm thấy đói, bây giờ ngồi trước bàn ăn lại có cảm giác như bỏ đói mấy thập kỉ.

Junhyung ăn rất từ tốn.

“Junnie, cậu cũng đến đây ăn à, trùng hợp quá.” Có tiếng nói vang lên phía sau.

“Đúng là trùng hợp thật, sao hai người cũng đến đây thế này.” Junhyung ngẩng đầu nhìn thấy người đi cùng Gikwang là Hara thì không khỏi nhíu mày.

“Chẳng lẽ nơi đây chỉ cho phép hai anh em nhà các cậu đến, còn chúng tớ thì không thể.” Gikwang ngồi xuống sát bên cạnh Yoseob châm chọc nói.

“Đương nhiên là có thể đến rồi, tớ còn không biết là cậu có sở thích này đấy.” Junhyung nghi hoặc đánh giá Gikwang.

“Ừ, tớ đi cùng Hara đến đây.” Gikwang lười biếng tựa vào ghế sô pha.

“Thật ư?” Junhyung nhìn sang Hara đang ngồi bên cạnh.

“Đúng vậy, em nhờ Gikwang chở em đến đây chơi.” Hara ngọt ngào nói.

“Anh cũng không ngờ là em có sở thích này đấy.” Junhyung nhìn chằm chằm cậu như thể đã biết tỏng ý định của cậu từ đầu.

Hara bị anh nhìn đến nỗi chột dạ, cả nửa ngày không nói tiếng nào. Lúc này Yoseob vừa ăn xong cọng mì cuối cùng trong tô, giương mắt liếc nhìn Hara một cái, trang điểm rất kĩ, rất đẹp, tóc cũng được chăm sóc cẩn thận, mặc một chiếc váy màu xanh đậm, như thế này chẳng ai bảo là đến khu vui chơi cả, người ta sẽ tưởng là đi dự lễ hội cho mà xem, aiz, Yoseob trong lòng không khỏi thầm cảm thán,  bà chị này sao lại có chỉ số IQ thấp thế không biết, đến cậu cũng nhìn ra được sự tình, anh trai cậu là một con cáo già giảo hoạt chẳng lẽ lại nhìn không ra? (-‘’-)

Yoseob còn đang suy nghĩ làm sao để giúp Hara thoát khỏi bối rối thì bất ngờ tay cậu bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.

“Seobie, lần trước chuyện anh muốn nói với em qua điện thoại còn chưa xong, chúng ta hôm nay giải quyết cho rõ ràng đi.” Gikwang vẻ mặt nham hiểm cười nói.

Yoseob kéo bàn tay anh ta ra khỏi tay mình, nhìn sang anh ta, giọng rõ ràng, nũng nịu nói một câu: “Kwangie à, chuyện gì vậy anh?”~~~~

“Em vừa gọi anh là gì?” Gikwang vốn tưởng trước mặt Junhyung, Yoseob sẽ ngoan ngoãn một chút, không ngờ được…ô__ô

“Kwangie, em nói nickname cho anh, có phải rất hay không?” Yoseob nói xong còn dùng ngón tay cọ cọ cằm Gikwang.

“Junnie, nhìn em trai của cậu xem, sao lại không quản lý nó cho đàng hoàng thế này?” Gikwang chỉ còn cách nhờ Junhyung giúp để xử lý tính cách của cậu nhóc này.

Trong lòng Hara thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với Junhyung lạnh lùng, ánh mắt sắc như đao kiếm này nữa.

“À, thật ra thì chỉ cần nó không nói quá là được, hơn nữa, tớ cảm thấy Kwangie rất hợp với cậu đấy.” Kỳ thật Junhyung cười đến run rẩy, người có thể chọc phá được tên này cũng chỉ có Yoseob.

“Cậu, anh em các người đều xấu xa như nhau…”

“Đúng rồi, cậu vừa nói các cậu hôm trước qua điện thoại có chuyện gì còn chưa xong?”

“Không có gì, tớ với thằng nhóc trêu nhau thôi.” Gikwang cảm thấy chuyện đó thật dọa người, nói ra chỉ sợ làm tổn hại thể diện của mình.

“Đúng vậy, anh à, không có gì đâu, em và Kwangie trêu nhau tí thôi.” Yoseob cũng lập tức phụ họa theo, cậu không muốn anh trai mình biết cậu có người theo đuổi, bằng không lại toi đời.

“Ồ, thật không, anh không ngờ là hai người thân nhau như thế?” Junhyung ung dung nói.

“Ha ha, đúng vậy, rất thân nhau mà.” Lúc này hai người đồng thanh, miệng còn nở nụ cười giả tạo.

********

Junhyung quyết định hôm nay sẽ đưa Yoseob đi chơi thỏa thích, vì vậy lại đưa cậu đi chơi game, hết trò này đến trò khác

“Anh, em muốn chơi đua xe.” Mặc dù trong phòng game có rất nhiều người nhưng vẫn không làm giảm được sự thích thú của Yoseob đối với các trò chơi.

“Được rồi, anh cho em một ống tiền xu trò chơi này.” Junhyung cưng chiều đưa tiền xu trò chơi cho cậu, sau đó quay sang nói với Hara: “Em chơi với cậu ấy, anh qua bên kia cùng Gikwang chơi bóng rổ.”

Hara mỉm cười đồng ý.

Yoseob rất hưng phấn, một mình chơi hăng say. Đến khi chơi xong một ván, đột nhiên nhớ tới Hara, quay đầu thấy Hara đang ngẩn người, gọi một tiếng: “Chị Goo, chúng ta cùng nhau chơi trò này đi”

Hara lúc này mới định thần lại, xoay người, cười nói: “Seobie, em chơi một mình đi, chị không chơi đâu, đứng một bên xem là được rồi.”

“Ồ, thế cũng được.”

Phía bên kia Junhyung đứng chơi bóng rổ cùng Xuyên Thần, nói chuyện vui vẻ.

“Junnie, em gái của cậu thật thú vị.”

“Ừ.”

“Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thấy cậu quan tâm đến ai như vậy. Ngay cả khu vui chơi dành cho con nít cũng chịu đưa thằng nhóc đi.”

“Tớ với nó là anh em với nhau đã 10 năm, tớ không đối tốt với nó thì còn ai nữa.”

“Cậu và Hara đã quen biết nhau gần 20 năm,  sao cậu đối với nó vẫn lãnh đạm như thế.”

“Tớ đã sớm nói, tớ không thích cô ấy, tớ nói với cô ấy không biết đã bao nhiêu lần, nhưng đến cuối cùng cũng là do cô ấy không chịu nghe.”

“Junnie, nghe tớ một lần, cho con bé một cơ hội đi.”

Junhyung ném quả bóng trên tay xuống, cả giận nói: “Là cô ấy nhờ cậu nói giúp?”

“Junnie, cậu cũng biết là Hara yêu cậu như năm như vậy, cho dù mấy năm nay cậu liên tục đổi bạn gái nhưng nó không hề nói nửa câu không phải, trước sau vẫn im lặng chờ cậu, tớ không đành lòng nhìn thấy con bé như thế…”

“Được rồi, cậu đừng nói nữa, đừng tưởng tớ không biết, cậu ấy tự cho mình thông minh đi tìm Yoseob nói chuyện.”

“Đó là bởi vì nó không gặp được cậu.”

Junhyung định xoay người đi, Gikwang kéo tay anh lại, có chút bực bội nói: “Junnie, cậu biết Hara là em họ của tớ mà, khi dì tớ qua đời, ta đã hứa với dì ấy chăm sóc tốt cho Hara.”

“Gikwang ah ~ chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thực xin lỗi, tớ không thể cho cậu ấy hy vọng nào, như vậy chính là hại cậu ấy.” Junhyung dứt khỏi tay anh, lập tức rời khỏi.

********

“Chị Goo, chị đến đây gắp thử một lần đi, em gắp nãy giờ nhiều lần như thế mà cũng không gắp được cái nào.” Vẻ mặt Yoseob ảo não đứng trước máy gắp thú nói.

“Không đâu, chị cũng không biết gắp” Hara đứng bên cạnh Yoseob, lơ đãng nói.

“Chị Goo, chị thử một lần đi nha?” Yoseob năn nỉ cậu.

Hara vốn không có tâm trạng chơi cái này, một lòng nghĩ về Junhyung, cô cũng muốn kiểm soát bản thân mình, nhưng chuyện tình cảm không phải muốn kiểm soát là kiểm soát được. Cô thích anh nhiều năm như vậy, cho dù Junhyung vĩnh viển cũng không có khả năng yêu cô, cho đến bây giờ cô chưa từng hy vọng xa vời như vậy, cô những tưởng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt lắm rồi. Nhưng mà, Junhyung đến ngay cả cơ hội này cũng không cho cô.

“Seobie, mình em chơi đi, chị thực sự không có tâm trạng.”

Yoseob thấy Hara đột nhiên trầm lặng, khẳng định là vì anh trai cậu mà buồn rầu, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nói: “Aiz, chị Goo à, em rốt cuộc cũng hiểu được tại sao anh em không thích chị rồi?”

Đây cũng là điều mà Hara muốn biết, phải nói rằng có luận về nhan sắc hay ngoại hình cô đều có, nhiều năm qua có không ít người theo đuổi, nhưng mà vẫn là không được Junhyung để mắt đến.

“Vì sao?” Hara nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì…” Yoseob làm ra vẻ bí hiểm, “Bởi vì anh trai em rất thích những cô gái hoạt bát, nhưng chị thì lại quá trầm lắng.” Kỳ thật, Yoseob cũng không biết được anh mình thích cô gái như thế nào, vì nhiều năm nay cậu chưa từng thấy anh ấy thích ai cả. Hiện giờ chỉ muốn giúp Hara vui vẻ một chút, Hara thích phải anh của cậu thì thật là đáng thương mà, cậu trước giờ đều nghĩ con gái thì nên hoạt bát, trẻ trung.

“Thật vậy sao?” Hara có chút kinh ngạc, không tin được rằng người đàn ông trưởng thành như Junhyung lại thích những cô gái hoạt bát.

“Vâng, đương nhiên rồi, em cực kỳ hiểu rõ anh trai của mình.” Yoseob nói dối không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Hara nhìn nhìn cậu, thấy cậu nói cũng có lý, không phải Yoseob cũng là một chàng trai hoạt bát năng động sao? Junhyung không phải cũng coi cậu ấy như bảo bối mà nâng niu sao? Cơ mà Seobie là con trai, còn cô là con gái cơ mà.

“Seobie, thì ra hai người ở đây.” Một giọng nam trầm ấm làm gián đoạn suy nghĩ miên man của Hara.

“Anh, Kwangie, sao hai người không chơi nữa?” Yoseob nhìn Junhyung và Gikwang một trước một sau đang đi đến, cợt nhả nói.

“Seobie, sau này em đừng gọi anh là Kwangie nữa, khiến anh cứ giống như bạn bè của em đấy, sao em không gọi anh là anh Lee? Anh Gki? Anh Kwang cũng được.” Gikwang bị cậu gọi như thế thì thấy mình không khác gay là mấy.=3=

“Anh lúc nào chả thích đẹp, em gọi anh là Kwangie, nghe thật là hay, chị Goo, chị nói đúng không?”

Hara gật đầu mỉm cười.

Junhyung một lần nữa cố nén cười vì cậu.

“Được rồi, đừng đùa nghịch nữa, đang chơi cái gì đấy, máy gắp thú à?” Junhyung đến gần.

“Hix đúng, nhưng mà em vẫn chưa gắp được con nào cả.” Yoseob nhún vai, tức giận nói.

“Em ngốc như vậy thì làm sao gắp được. Thôi để anh gặp cho.”

Yoseob gật đầu lia lịa.

Junhyung đi đến máy chơi game trước mặt, bỏ tiền xu vào, điều chỉnh hướng đi cái kẹp gắp, nhắm ngay mục tiêu, ấn nút, kẹp gắp hạ xuống, một con thỏ bông bị mắc vào kẹp gắp. Yoseob há miệng hình chữ O, sau đó vỗ tay, hưng phấn nói: “Woa, anh, lợi hại quá đi.” Cậu không ngờ được Junhyung cũng giỏi trò này, Hara đứng cạnh cũng ngạc nhiên không kém.

Gikwang khinh bỉ nói: “Chỉ là chút kỹ năng lừa gạt các cô gái thôi”

“Vậy anh cũng gắp thử đi, hừ!” Đây là lần đầu tiên Yoseob tỏ ra bất công, bênh vực khi Junhyung bị người ta nói đểu.

“Ấu trĩ.” Gikwang khịt mũi nói.

“Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh đều ấu trĩ.”

“Em, em…”

“Em cái gì mà em, nhàm chán.” Yoseob còn quay sang anh ta làm mặt quỷ siêu cấp vô địch xấu.

Gikwang bị mặt quỷ của cậu làm cho cười: “Seobie, em thật sự là rất đáng yêu, khó trách anh em thương em như vậy.”

“Anh em thì phải thương yêu nhau chứ” Lại là một câu làm anh cứng họng.

Yoseob đối đáp với anh ta, nhìn về phía Junhyung, thấy Hara ôm trên tay  một đống thú bông, Yoseob vui mừng không thôi.

Đến khi ra khỏi khu game, Yoseob cầm theo hai túi thú bông to, vốn là muốn đưa một túi cho Hara nhưng cô từ chối, lý do là không thích thú bông. Kỳ thật Hara không thích thú bông, nhưng những thú bông đó đều là do Junhyung tự tay gắp được lại là chuyện khác, thế nhưng cô tự  mình hiểu được, thú bông đó là Junhyung gắp cho Yoseob, cô không dám lấy, cũng không dám mơ tưởng. Nhưng mà cuối cùng Yoseob vẫn nhất quyết đưa cho cô một túi thú bông đáng yêu, bắt cô phải nhận cho bằng được, thế nên cô mới lấy. Thật sự mà nói tuy chỉ có một túi, nhưng đối với cô là đủ rồi.

Buổi tối bốn người cùng nhau ăn cơm rồi chia tay nhau, Yoseob ngồi ở trên xe vẫn vui như trẩy hội, lấy từng con thú bông ra đặt trên xe.

“Hôm nay đi chơi có vui không?”

“Vui, đương nhiên là vui ạ !!!!”

“Đã trễ thế này rồi, hôm nay về nhà anh ngủ đi.”

“Không đâu, em muốn về trường, em không muốn lại phải ngủ ở ghế sô pha.”

“Anh đã kêu người lau dọn thư phòng sạch sẽ rồi.”

“Vậy thì được, em đến nhà anh, dù sao bây giờ có nhiều thú bông thế này cũng không có chỗ để, để ở thư phòng của anh vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro