Chap 22: BỊ MẮNG CẢ NGÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=== CHƯƠNG XXII: BỊ MẮNG CẢ NGÀY === --

Liên tiếp trong nhiều ngày, chỉ cần nơi nào có Seobie là nơi đó sẽ có âm thanh độc nhất vô nhị của cậu, không lẫn vào đâu được. Hơn nữa, nhà ăn bây giờ đã thành địa bàn của Seobie.

Ngay cả Jiyoon cũng đã bị đá bay vào lực lượng bà tám luôn.

Seobie chiến đấu một mình rất tích cực, rất hăng hái.

Mỗi lần Seobie thấy anh chàng đầu bếp kia cười cười, mặt gian gian, nham hiển là cậu thấy hận đời vì không thể tiến lên lấy cái chày đập thẳng vào mặt anh ta, sau đó bóp cổ cho chết ngắc =w=

Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu như mình cố gắng tránh né anh ta thì sự việc kia sẽ được đi vào quên lãng, tựa như nước suối chảy trôi trôi trôi đi mãi~ Cơ mà người tính sao bằng trời tính, sự việc ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn đi ngược lại với dự định của cậu.

Tính côn đồ cuối cùng không cam chịu được nữa, vùng lên. Vì thế, Yoseob hùng hổ mang theo cà mèn vọt tới bên cửa sổ. Anh chàng đầu bếp đang hấp háy đôi mắt cười nhìn cậu

“Anh này, có gì vui lắm sao?” Yoseob đặt cà mèn lên cửa sổ, xoa xoa thắt lưng, chuẩn bị tư thế chiến đấu.

“Ha ha” Anh chàng đầu bếp vẫn cười cười.

Yoseob phát hỏa, lườm một cái, cái thái độ gì thế = =+

“Tôi hỏi anh, chúng ta biết nhau à?” Yoseob hỏi thẳng, hôm nay cậu quyết tâm phải tìm ra manh mối sự việc.

“…..” Đầu bếp ơi, anh quả thực mặt rất dày mà ~~~ Trình độ mặt dày còn siêu phàm hơn cả nhiều đại trượng phu đó.

“Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi kiếp trước làm điều ác, giết hết cả nhà anh nên kiếp này anh đến để ám tôi có phải không?” Yoseob nã một tràng, không hề vấp váp.

“Ý….” Anh chàng đầu bếp kia mất hồn. Trời ơi, trí tưởng tượng còn bay cao, bay xa hơn cả trong truyện cổ trang võ hiệp nha.

“Nếu không phải thì là anh thích tôi sao?” Yoseob đảo mắt. Năm nay bất kỳ chuyện kỳ cục cỡ nào cũng đều có thể xảy ra. Không sai, chắc là anh ta thích cậu rồi.

Anh chàng đầu bếp quýnh lên, trong lòng mắng thầm: Chết tiệt! Anh họ ơi là anh họ! Tại sao lại đẩy anh đến mức này cơ chứ. Cho dù người kia có là chị dâu tương lai thì sao???? Hại người, quá hại người.

[╯﹏╰]

“…..” Khuôn mặt đẹp trai của anh đầu bếp liền ửng đỏ, ấp úng nói “

Em….em…em suy nghĩ nhiều quá rồi đó…” Nói xong liền thẹn thùng quay mặt đi.

***

Lúc này, thư ký Dong Woon đưa cơm vào cho Junhyung, bỗng dưng hắt xì liên tục cả mấy cái. Anh lắc đầu. Quái thật! Thời tiết thế này mà cũng bị cảm….

Thư ký Dong Woon đẩy cửa đi vào, đặt đồ ăn lên bàn.

Cùng thời điểm đó, Junhyung đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại :

“Vâng, mẹ Yang, con nhất định có thể làm tốt mà…Chuyện này, không thành vấn đề”

Cúp điện thoại, anh nhàn nhã ngồi vào ghế tựa, ngả người ra sau, hỏi “Như thế nào rồi?”

“Sếp à, sự tình đúng như anh hy vọng đó, chỉ là…” Thư ký Dong Woon cung kính trả lời.

“Sao?” Junnie nhíu nhíu mi

“Chỉ là em họ của tôi hận không thể bóp chết tôi đó!” Thư ký Dong Woon sầu não, tủi thân trả lời.
Junhyung nở một nụ cười sáng lạn không hề che dấu

“Cậu yên tâm, em họ cậu sẽ không bóp chết cậu đâu. Qua một thời gian ngắn, Seobie sẽ rời đi thôi.” Junnie làm việc gì cũng tính toán cẩn thận, vì thế ánh mắt anh lóe lên sự kiên định và chắc chắn.

“Thật sao ạ?”. Thư ký Dong Woon ánh mắt bỗng sáng ngời, lại khó hiểu hỏi : “Sếp à, quan hệ của sếp và Yoseob là…”

Thư ký Dong Woon nói chưa hết câu đã phải nhận ánh mắt lạnh như băng của Junhyung, thức thời ngậm miệng im lặng.

Thật là đáng sợ, sợ tới mức người cũng co rúm lại rồi!!! _ _||||

Chẳng qua anh thư ký này quá hồn nhiên nên mới hỏi thế ….


***


Hừm, Yoseob đang giằng co với anh chàng đầu bếp.

“Trời ạ! Người bị hại là tôi đó, anh đỏ mặt cái khỉ gì vậy?” Yoseob cao giọng, dấu hiệu của cơn bão tố sắp tới. Cậu ghét nhất là đàn ông thẹn thùng, nhất là những người có khuôn mặt đẹp trai! Trông kỳ cục quá đi…

Anh chàng đầu bếp bị cậu mắng cũng nhịn không được, lửa bốc ngùn ngụt!

Anh ta quay người lại, vứt chiếc mũ đầu bếp xuống, mặt đỏ gân cổ lên cãi lại: “Tôi cũng là người bị hại, chẳng qua là không chấp cậu nên mới không nói thôi. Người thích cậu không phải là tôi! Là TỔNG GIÁM ĐỐC bên cạnh cậu kìa!!!” Ó____Ò

Kỳ thật, anh đầu bếp này cũng chỉ là đoán mò mà thôi. Nhưng mà, nếu không phải là thích thì vì cớ gì mà tổng giám đốc phải đặc biệt yêu cầu anh làm món ăn yêu thích của cậu nhóc này cứ. Đã thế lại còn muốn che dấu, nói là để bảo vệ cậu ta, sợ cậu ta bị nữ nhân viên trong công ty soi mói.  

Thật là phiền phức quá đi, cậu ta bây giờ cũng không xong với nữ nhân viên trong công ty đó thôi. Càng nghĩ càng mệt người.
Yoseob rõ ràng nhìn thấy từng sợi gân xanh của anh ta nổi lên, từng cái từng cái một. Trông rất…uhm…có cảm xúc mãnh liệt!

Xem ra anh ta nổi giận thật rồi. Chỉ là câu sau cùng anh ta nói có ý gì vậy nhỉ? Cái gì mà là “Người thích cậu không phải Yangi, là tổng giám đốc kìa”….

Tổng giám đốc bên cạnh mình là ai ta?

Yoseob cúi đầu suy nghĩ trầm tư, đến khi ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy hình bóng nhỏ nhỏ xa dần của anh chàng đầu bếp qua khung khung cửa sổ thôi.

Yoseob hít sâu một hơi, cậu quyết định vì rời xa quần thể bát quái trong công ty, sau này có đánh chết cậu cũng không đến nhà ăn này nữa. Thật quá xui xẻo đi, bị mắng tới tấp luôn đó!!!


***


Ngày cuối tuần, Yoseob thật vất vả.

Sáng sớm.

“Bang…bang…bang” tiếng đập cửa như bom dội khiến Seobie từ trong mộng đang hẹn hò với khoai tây và thịt nướng phải ngậm ngùi thức dậy.

“Yoseob, đứng lên cho anh!”
Yoseob chậm rãi ngẩng đầu, ngồi dậy, liếc nhìn sang đồng hồ cạnh giường, miệng lầm bầm: “Hở…số 7 còn chưa đến, không cho người khác sống à???”

Sau đó, cậu lại lim dim ngã xuống giường.

Tuy nhiên tiếng đập cửa bên ngoài không tha cho cậu. Seobie đầu ong ong, nóng nảy hẳn lên. Tối hôm qua vì Junnie đi dự tiệc xã giao, cậu cũng tự thưởng cho mình một party nhỏ,chơi đến tận tối khuya mới ngủ.

“Yoseob, anh đếm đến 3, nếu em không ra thì hôm nay không có tiền lương!” Ngoài cửa ma đầu đáng chết lại bắt đầu kêu to.
Đó là uy hiếp….

“Một…”. Âm cuối hơi dài ra, xem ra Junnie còn cho cậu cơ hội.
Yoseob đầu nổ mấy tiếng ầm ầm, tỉnh ngay lập tức, không mơ màng, lưng không đau, bước đi mạnh mẽ, nhảy một phát như bay chạy thẳng ra tới cửa.
Cửa mở.

“Ba” Vừa kịp lúc Seobie hô lên “Đến đây”.

Yoseob thở phào, oa oa, bác Won không bỏ rơi mình rồi.

Junhyung mặt đen thui : “Em đi ra ngay cho anh! Nhìn xem em đã làm chuyện tốt đẹp gì nào!!!”.

Yoseob bị Junnie lườm một cái, mắt anh quét qua phòng khách. Seobie thấy phòng khách bừa bãi hỗn độn, đi đứng lập cập, giời ơi, hôm qua “bốc” quá đây mà!!!

Trên bàn trà trái phải là một đống khoai tây chiên, đậu khô, hạt dưa, chocolate, bánh ngọt túi to túi nhỏ, còn có hai vỏ chuối nằm rơi vãi lên sàn nhà.

Junhyung hung tợn nhìn chằm chặp vào Seobie, cậu quay sang, vẻ mặt quyến rũ : “Anh, cái này là đồ của em đó ~, để em dọn ha…”.

Dứt lời, cậu nhanh chóng hành động. Junnie đứng một chỗ im lặng quan sát.Cậu dọn rất nhanh. Chẳng mấy chốc bàn trà đã sạch sẽ.

Cậu quay người, đang chuẩn bị đem đống đồ kia bỏ vào thùng rác, lại không cẩn thận đụng vào cái gì đó trên sàn. Cả người chao đảo…cái gì đó trên tay cậu cũng chao đảo….

Yoseob thét lên sợ hãi: “Á!”

Rất từ từ….

Một bát mì thịt bò nhỏ rớt xuống, nước trong bát cùng mấy thứ linh tinh tràn ra, uốn lượn rồi đổ bộ trên chân của một người nào đó…

Yoseob biết mình sẽ bị mắng. Chắc chắn rồi, bẩn như thế ! Ngay cả cậu còn thấy gớm nữa là người bị bệnh cuồng sạch như Junnie. =____=

Lập tức lấy khăn tay trên bàn trà, cậu lau lau nước canh đổ trên chân người kia.

“Anh ơi, anh ơi, em xin lỗi, rất rất xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm, anh…”. Yoseob cuống đến mức chảy cả nước mắt. Trong lòng cậu hối hận cực kỳ, tại sao tối qua thích mì thịt bò chớ, mà sao ăn xong rồi còn để ở dưới bàn trà. Chỉ vì tội lười biếng, đúng, lười biếng đã dẫn tới thảm kịch ngày hôm nay đây.

Yoseob vẫn cúi đầu xin lỗi, không dám ngẩn lên. Cậu có thể tưởng tượng được Junnie bây giờ chắc đang đeo bộ mặt đen thui thùi lùi như Bao Công….

Cho đến khi một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, cậu mới dừng việc chùi chân của người kia.

“Yoseob, em nhất định là cố ý!”. Junhyung nghiến răng nghiến lợi phun ra câu nói

Yoseob vội vàng lắc đầu. Có cho cậu một ngàn một vạn gan hùm thì cậu cũng chẳng bao giờ dám làm chuyện như vậy. Làm sao cậu dám đối đầu với anh chứ. Seobie hận chết Jjangmyun. về sau mở tiệc thống nhất không ăn món mì này nữa. Mỳ tương đen ơi là mỳ tương đen

o[╯□╰]o

“Tránh ra”. Giọng nói đầy sự chán ghét.

“Anh, em sai rồi, lần sau không như vậy nữa đâu. Hôm nay để em dọn nhà cho, để cho em dọn đi…”. Seobie loạng choạng, bắt đầu thể hiện bản lĩnh, nước mắt đã ngân ngấn rồi…

Lăn lăn…

Junhyung nhìn ra cửa sổ, đôi môi mỏng khẽ gợn lên vòng cong tuyệt đẹp.
“Tốt ! Nhân lúc hôm nay trời quang sáng sủa, đem giường chiếu, ga giường giặt sạch sẽ hết đi. À, đúng rồi, còn có màn cửa, dỡ hết xuống rồi giặt sạch đi”.

Junnie giao việc rất rõ ràng, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Yoseob mặt đen như đít chảo.

Quả nhiên là tổng giám đốc của công ty tư bản, tra tấn người ta từ ánh mắt…


***


Cả ngày sống dở chết dở, Yoseob kéo thân hình mỏi mệt từ phòng tắm đi ra. Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi…

Thế nhưng, chân còn chưa bước được vào phòng, cậu đã bị nhà tư bản ác độc gọi lại.

“Seobie, lại đây bóp chân cho anh”

Yoseob hận nghiến răng nghiến lợi, buổi tối mà cũng vắt kiệt mình đến không còn giọt máu

Cậu nghĩ sống như thế này, có cho vàng cũng không sống với anh nữa.

“Anh, em thực sự là mệt muốn chết rồi. Tối hôm qua ngủ cũng không đủ giấc nữa”. Cậu lấy cớ trông rất thật. Bao nhiêu hành động hôm nay của cậu đều bị Junnie nhìn thấu hết.

“Thù lao là 400, thế nào?”.
Seobie bước nhẹ nhàng tới bên người anh, cười ngây ngô: “Được. Hợp đồng ký kết”

Có thể là quá mệt mỏi, chưa đầy 2 phút sau, cậu đã nằm trên đùi Junhyung say sưa ngủ.

Anh khẽ cau mày, tròng lòng cảm thấy xót xa. Hôm nay có thể anh đã hành cậu mệt mỏi quá rồi.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, một cảm xúc mạnh mẽ không rõ từ đâu xuất hiện.

Vài ngày sau chính là sinh nhật 21 tuổi của cậu. Cậu ấy thật sự đã trưởng thành rồi.

Anh thi vào trường đại học năm ấy với lời quyết tâm trong lòng, đợi cho đến khi cậu 21 tuổi, anh sẽ ngỏ lời với cậu.

Nhiều năm như thế mà cậu vẫn không có bạn gái quả thực một phần cũng là ở anh. Anh dặn cậu không nên giao lưu kết bạn nhiều, cũng may cậu rất nghe lời. Nhưng anh vẫn cứ lo lắng, vẫn đối xử nghiêm khắc với cậu. Chắc hẳn trong lòng cậu đã tích tụ không ít những oán giận, có lẽ mối ngày đều vặn óc mà nghĩ làm cách nào để né tránh anh đó.

Nếu như anh dành tình cảm cho những cô gái khác, hẳn anh cũng không lo lắng như vậy.

Đôi khi cậu như một cậu bé ngốc nghếch hồ đồ, nhưng có khi cũng là một cậu nhóc thông minh, nhanh nhẹn. Cậu chính là người con trai anh đã nhận định cả đời này mãi yêu không bao giờ thay đổi.

Nghĩ thế, anh nhẹ lắc đầu, từ khi nào anh lại trở nên thiếu tự tin như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro