Chap 26: ANH EM HỌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi toilet, rẽ phải chợt nghe thấy một giọng đàn ông không cao không thấp ở đằng sau, "Em trai Seobie, đã lâu không gặp rồi."

Yoseob quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn miễn cưỡng tựa vào trên tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đẹp đẽ, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng nhếch lên cười tựa như không.


Yoseob rất kinh ngạc, sao anh ta lại ở đây? Lại còn gặp nhau ở cửa toilet nữa =____=

"Sao thế em trai Seobie? Mới một tháng không gặp mà đã không nhận ra anh sao?" Anh ta nhíu mày, từ từ đi về phía cậu.

"Ha ha, sao có chuyện như thế được? Gikwang ajusshi~~..." Yoseob mặt mày vui vẻ hớn hở.

Mỗi lần Yoseob gọi "Gikwangie ajusshi" như thế, Gikwang đều tức chết, nhẫn nhục chịu đựng ý nghĩ muốn đánh chết Seobie. Đường đường là một người đàn ông chân chính trẻ đẹp, thế mà anh bị cậu gọi cái tên này, nghe cứ như anh là bác 3 đời vậy đó.

"Không được gọi anh là Gikwangie ajusshi nữa!! Gọi "anh Lee", "anh Ki" hoặc là "anh Gkwang" mau! » Nửa câu đầu giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng nửa câu sau lại mang giọng điệu khẽ đùa vui.

Yoseob trong lòng rét run, đầy khinh bỉ. Gọi "anh" đã chịu không nổi, lại còn "anh Lee" ~ "anh Ki ~" "anh Gkwang ~" nữa, ều, còn lâu!!!

Cậu không muốn dùng dằng nữa, vẫn còn "chú bác sĩ" đáng kính đang chờ cậu giải quyết ở đằng kia nữa kìa!

"Em còn có việc, đi trước nhé." Seobie nói xong xoay người rời đi.

Gikwang đột nhiên phun ra một câu ớn lạnh: "Em vẫn muốn đi gặp mặt vị bác sĩ kia à?"

Yoseob dừng bước, quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc : "Làm sao anh biết?".

Xuyên Thần cười thoải mái: "Anh ngồi sau bàn của em. Bọn em nói chuyện rất hợp nhau đúng không?" Câu sau đương nhiên mang đầy vẻ đả kích Yoseob.

"Anh...anh....anh...anh nghe lén bọn em nói chuyện à?" Yoseob đỏ mặt tía tai, nhìn rất...gớm !

Gikwang thích thú : "Anh quang minh chính đại nghe nha! Hơn nữa tất cả mọi người ngồi bàn anh đều nghe được!". Nói đến đây, anh dừng một chút, sau đó rất thâm ý hỏi một câu : "Seobie à, em thích kiểu người như "chú bác sĩ" ấy sao?".

Yoseob lắp bắp: "Anh...anh...anh mới thích đó! Em..em". Cậu bắt đầu quýnh quáng. Cả đời chưa bao giờ bị như vầy hết đó T____T

Gikwang nhịn cười. Một Yoseob mồm miệng luôn nhanh nhảu thể mà cũng có lúc xấu hổ. Thật là thoải mái tâm hồn ~~ Nhớ ngày đó, Gikwang anh đây chịu bao nhiêu "tủi khổ", bây giờ cũng đã được báo thù....

"Đúng rồi, em Seobie, anh em có biết em đi xem mặt không?"

Đương nhiên theo kinh nghiệm đã tiếp xúc một vài lần,Seobie biết Gikwang đang mang Junhyung ra uy hiếp cậu.

Yoseob nhe răng cười cười với Gikwang, anh ta đến để điều tra à???

Không cần quan tâm đến anh ta, cậu xoay người chạy lẹ về đại sảnh.

Ở phía sau, Gikwang nhếch môi cười. Nụ cười không rõ mang theo cảm xúc gì.

Lúc quay về chỗ ngồi, Yoseob lập tức mở miệng : "Bác sĩ Yook, tôi phải về đây."

"Chú" bác sĩ ấy sắc mặt biến đổi rõ ràng, lấy tay che bớt ánh mắt "tủi thân", sau đó lại nhẹ nhàng cười : "Yang tiểu thư à, vẫn còn sớm mà. Cơm còn chưa ăn nữa. Chúng ta cứ ăn chút gì đó rồi về nhé..".

Ăn cái rắm đấy! Cậu còn có thể nuốt trôi sao? Tuy nhiên, Seobie vẫn phải nhịn lửa giận trong lòng xuống, lịch sự từ chối.

"Thực sự rất xin lỗi. Nhà tôi quy định rất nghiêm khắc, mười giờ là phải có mặt ở nhà rồi." Đây không hẳn là lời nói dối nha.

"Chú" bác sĩ ấy nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Nhưng mà bây giờ cũng chỉ mới hơn 8 giờ thôi mà. Sao tôi lại để cho cậu đói bụng được. Tốt nhất là ăn tối xong, tôi đưa cậu trở về."

Yoseob không thể chịu đựng thêm được một phút giây nào nữa. Bụng đói reo vang nỗi oán hận (___||||)

Cậu đang chuẩn bị từ chối tiếp, bỗng nhiên, vai có cái gì vuốt nhẹ, đầu có cái gì đó đang xoa xoa. Cậu hoảng sợ, quay đầu lại nhìn ngay. Ngay lúc đó, Seobie thấy người kia đang dịu dàng xoa đầu cậu, sau đó dùng ánh mắt sáng ngời nhưng hết sức thâm tình nhìn cậu, giọng nói cực kỳ yêu chiều: « Seobie à, sao lúc nào cũng nghịch ngợm thế? Em coi anh là không khí à? »

Yoseob nghe được ba chữ "Seobie" kia, bỗng rùng mình một cái, cả người nổi lên lớp lớp da gà.

Cậu cảm thấy thật kinh ngạc, anh ta lại diễn trò ở ngay đây à.

Nhưng, anh chàng bác sĩ bốn mắt kia mắt đã sớm lọt tròng, trên mặt là cảm xúc phức tạp xem lẫn hoảng loạn. Bác sĩ lấy tay chỉ vào người kia, hỏi : "Yang đại nhân, anh ta là ai vậy?"

Yoseob mừng quýnh đến mù cả phương hướng đường đi. Trời giúp ta, trời giúp ta rồi. Phải phản ứng lại thôi.

Không đợi cậu mở lời, tay của Gikwang từ trên đầu vai đã chuyển xuống eo. Thân hình mềm mại của Seobie ngay lập tức trở nên cứng ngắc. Cậu cố giãy ra nhưng vô ích.

"Không biết vị tiên sinh đây phải xưng hô thế nào nhỉ? Thú thực là tôi không muốn hỏi cục cưng này tại sao lại ăn cơm cùng với người đàn ông khác đâu..." Gikwang lạnh lùng mở miệng, đôi mắt dán chặt vào người "chú" bác sĩ kia.

Mặt mày "chú" bác sĩ kia trở nên kinh khủng, chính mình cũng không hiểu được đây là hoàn cảnh gì. Rõ ràng là đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho anh ta, tại sao lại biến thành bồ người khác rồi???? Anh ta đành phải rời ánh mắt sang hướng Seobie, hy vọng cậu có thể giải thích hợp lý tình cảnh này.

Bởi vì hiệu ứng ánh sáng, mắt bác sĩ cận nặng, chiếc kính dày cộp phản quang lóe lóe nên Yoseob không nhìn rõ cảm xúc sau cặp mắt kính kia.

Cậu nghĩ rằng dù sao sự việc cũng đã thành một đống bùi nhùi như vậy rồi, không bằng giải thoát cho mình sớm một chút, vì thế cắn môi phối hợp với Gikwang, trưng ra thái độ rất thành khẩn: "Yook tiên sinh, rất rất rất xin lỗi, anh ấy quả thật là bạn trai tôi. Ngày hôm qua chúng tôi cãi nhau, tôi dỗi nên hồ đồ..."

Còn không đợi cậu diễn hết vai, vị bác sĩ đáng kính vỗ bàn cái bốp, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt hai người : "Thật sự là hồ đồ, không phép tắc! Chuyện tình cảm của hai người mà cũng có thể lôi người ngoài vào sao?".

Hai người đối diện bất thình lình bị mắng, ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy mặt vị bác sĩ kia xám xịt cầm lấy cặp tài liệu bên cạnh, xoay người rời đi, nhưng mà...một giây sau đó, anh chàng Yook Bác Sĩ quay trở lại, bưng tách cà phê của Seobie uống một hơi cạn sạch. Hành động này làm cho hai con người đang sững sờ kia khóe miệng co rút liên hồi....=O=

Bác sĩ buông tách cà phê, nói với hai người còn đang run rẩy kia: "Hừ, thế là công bằng. Tách cà phê này hai người trả!"

Nói xong, không thèm quay đầu lại, sải bước nhanh rất khí thế.

o[╯□╰]o

Hai người này nãy giờ tựa như rơi vào trạng thái u mê, vẫn không nhúc nhích nhìn tách cà phê không còn một giọt kia, cho đến khi một giọng nữ thánh thót vang lên: "Seobie, lâu rồi không gặp."

Hai người lúc bấy giờ mới tỉnh lại. Yoseob thẳng tay đẩy Gikwang ra, đứng lên đáp lại.

"Chị Goo, sao chị lại ở đây?". Sau đó, cậu lập tức nhìn cái bàn phía sau, rốt cục cũng hiểu được, hóa ra là bọn họ đi cùng nhau.

Hara nhìn Yoseob: "Chị với Gikwang ăn cơm ở đây, vừa lúc thấy em cũng ăn cơm ở đây, tại bàn này". Nói xong, cậu ta dừng một chút, lại hỏi liền : "Đúng rồi, anh em dạo này thế nào?".

"Anh ấy thì có thể thế nào nữa, có thể ăn, có thể uống."Yoseob đáp rất trôi chảy.

Nghĩ cũng lạ, hình như lâu lắm rồi Goo Hara không đến tìm anh cậu, cũng không dây dưa dùng dằng với cậu. Aiza, chắc chuyện không thành nên đi tìm tình yêu mới rồi!!! Cậu nhìn Hara rồi lại nhìn Gikwang. Hai người này chắc chắn có JQ (gian tình), lần trước ở khu trò chơi hai người này cũng đi cùng nhau đó.

Gikwang liếc mắt một cái đã thấy rõ cái tâm tư đen tối của Seobie, vì thế đứng dậy, sửa lại ý nghĩ sai lầm của cậu: "Em Seobie, để anh giới thiệu cho em, với một cách rất rất chính thức nha, Hara, em họ của anh".

Yoseob lập tức xấu hổ : "A, tại sao chị Hara không gọi anh là anh họ?"

"Ha ha ha, tại vì tuổi chênh lệch không nhiều đó. Anh ấy chỉ hơn chị có 2 tháng, làm sao chị có thể dễ dàng gọi một tiếng "anh" được." Hara trả lời cậu, lời nói toát ra tình cảm anh em sâu đậm.

Điều này làm cho Yoseob phiền lòng. Nhìn đi, anh em nhà người ta quan hệ hòa hảo, trong khi cậu với anh trai dường như vẫn có một bức tường chưa vượt qua được.

Gikwang đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cười cười: "Seobie à, chuyện vừa nãy cảm ơn anh thế nào đây?"

Đầu óc người này không phải là có vấn đề chứ? Chuyện vừa rồi đó còn không phải là do anh ta sao? Cậu còn chưa truy cứu thì thôi, thế mà anh ta dám vác mặt đòi thưởng đó. Đúng là con người không biết xấu hổ, mặt dày.

"Em còn chưa tính sổ với anh đâu. Vừa nãy nói năng lung tung cái gì thế?" Yang Yoseob bốc hỏa.

"Ủa, chớ đó không phải là vì cứu em sao? Em nghĩ rằng anh ngời ngời như thế này mà hạ mình làm bạn trai em à?" Gikwang kênh kiệu tuôn ra câu trả lời.

"Anh thật đúng là mặt dày vô đối!". Yoseob nhịn không nổi nữa rồi, nổi cơn tam bành luôn.

"Anh mặt dày như thế nào?". Gikwang tiếp tục đùa giỡn.

Hara ở một bên nhìn hai người đấu võ mồm, nhịn không được nở nụ cười. Cậu phát hiện rằng chỉ khi Gikwang ở cạnh Seobie mới có vẻ đáng yêu như thế.

Cuối cùng người giảng hòa vẫn là Hara: "Được rồi, Gikwang, đừng chọc Seobie nữa. Mình thấy Seobie vẫn chưa ăn cơm, chắc chắn là đói bụng rồi đó".

Những lời của Hara đã nhắc nhở Seobie về cái bụng trống trơn của mình...

Gikwang cũng không chọc Seobie nữa. Thời gian còn dài, mà trong tay thì đã có điểm yếu rồi, việc gì phải vội chứ. Ha haha haha.....

Vì thế, 3 người rốt cục cũng ngồi xuống ăn cơm, nhà hàng liền yên tĩnh trở lại.

******

Từ khi Yoseob đi học chính trị, Junhyung cũng không rảnh rỗi. Mỗi buổi sớm đều đánh thức Seobie, sau đó tự mình lái xe đưa cậu đến trường. Chính trị vốn dĩ là môn học buồn tẻ nhàm chán, nhưng thầy giáo lại dùng khiếu hài hước của mình để làm bài giảng thêm sinh động, đỡ chán ngán. Tuy nhiên, Seobie là nhân vật đặc biệt, cậu luôn luôn nhớ đến thời trốn học oanh liệt vàng son với biệt tài cúp cua của mình. Thế nên, chưa đến 2 ngày, Yoseob đã phát bệnh cũ: trốn học!

Haizz...cậu chán đến chết rồi! Mở di động, xem lịch : ngày mai là ngày 05 tháng 1, cũng chính là ngày sinh nhật cậu. Được rồi, thật là háo hức đó !

Hôm nay, Junhyung đi con xe cực kỳ phong cách của mình đến đón Seobie, cậu làm ra vẻ thần bí hỏi : "Anh, ngày mai là ngày gì?". ( ̄▽ ̄)

Junhyung lái xe, liếc mắt qua Yoseob một cái, thản nhiên nói : "Sinh nhật em".

Yoseob biết chắc anh sẽ không quên, vì mấy năm nay chả bao giờ anh quên không tặng quà cho cậu cả.

Trong lòng đương nhiên là vui mừng rạo rực, cậu hỏi tiếp: "Anh, ngày mai em có thể được giải phóng một ngày không? Có một ngày tự do đó?".

"Nghỉ để làm gì?". Junhyung đương nhiên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nhưng ngữ khí rất mềm mại nhẹ nhàng.

"Sinh nhật chứ sao". Yoseob biết Junnie cũng không tức giận, xem ra việc có thể thành đó ~\\(≧▽≦)/~

"Mới đi học có hai ngày mà đã đòi nghỉ, không được!".

Yoseob cảm thấy vô cùng uất ức, nhẹ giọng nói : "Một năm mới có một ngày sinh nhật mà anh..."

"Được thôi! Vậy sáng ngày mai đi học bình thường, giữa trưa anh đến đón em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro