Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong một ngày học cuối cùng có thể trở về nhà, Yoseob cầm lấy cặp chạy vội ra phòng học, một bên lo lắng trên đường tan học nên mua cái gì điền bụng.

Kem ly, bánh pudding, bánh ngọt...

Đột nhiên mắt  thấy được một cái thân ảnh vô cùng quen thuộc, cậu lè lưỡi, từ phía sau dùng tư thế gấu koala ôm lấy người phía trước, phát ra thanh âm điềm điềm làm nũng: "Junhyung....."

Thái độ khác thường, trên mặt Junhyung tràn đầy biểu lộ lạnh lùng, đẩy ra : "Buông tay."

"Anh làm sao vậy?" Cậu nghiêng đầu, có điểm kỳ quái nhìn xem hắn, nếu như bình thường, hắn nhất định sẽ ôm lấy mình, hôm nay biểu lộ như thế nào kỳ quái a.

"Ta hỏi em, vì cái gì quay quảng cáo hở hang toàn bộ như vậy."

"Ách... Quảng cáo gì..."

Rầm --

Hắn một quyền đánh lên vách tường.

"Không sai? Nói, vì sao lại đi đóng loại quảng cáo như vậy. Em rốt cuộc có biết thẹn hay không hả?"

"Cái gì a, chuyện của ta không cần anh lo, ta quay cái gì quảng cáo cũng không liên quan đến anh. Anh là gì của ta mà can thiệp vào?" Nói đùa gì vậy, dám nói ta không biết thẹn, xem Yang Yoseob ta là ai .

Cậu trợn tròn hai mắt, dũng cảm khiêu chiến, người khác sợ hắn, nhưng cậu thì không, có gì đặc biệt hơn người chứ.

"Em lặp lại coi?" Hắn từng chữ từng chữ nhổ ra, nắm tay cũng siết rất chặt, thần sắc nhợt nhạt thoạt nhìn có điểm dọa người.

Sẽ không có mắt sắc nên cậu vẫn tiếp tục không biết sống chết nói: "Ta nói, chuyện của ta cùng anh không quan hệ gì cả."

Mặt Junhyung bắt đầu biến thanh, nắm tay thoáng cái giơ lên.

Hắn muốn đánh ta!

Yoseob nhắm tịt mắt lại, người kia cao lớn như vậy, đánh người khẳng định rất đau.

Đợi nửa ngày, đều không thấy nắm tay rơi xuống, cậu mở ra một con mắt, phát hiện ai kia đã đi xa vài bước, thầm thở ra.

"Từ hôm nay trở đi, em đừng đến tìm ta, chuyện của em cùng ta không quan hệ. Em không còn là lão bà của ta."

Cậu bất mãn cong miệng lên, có gì đặc biệt hơn người, không tìm thì sẽ không tìm, không có anh bộ ta sẽ chết sao.

Nhìn xem bóng lưng rời đi của hắn, đại hỗn đản, chẳng lẽ hắn đối với ta một điểm lưu luyến đều không có sao? Một mỹ thiếu niên đáng yêu như thế này, đầu cũng không thèm quay lại .

Đột nghiêm, Junhyung dừng bước, quay đầu.

Trong mắt cậu hiện lên một tia hi vọng, chỉ biết hắn bỏ không được mà, chỉ cần hắn nói, ta nhất định nhận sai, từ nay về sau sẽ không làm loạn, tối thiểu gần nhất sẽ không xằng bậy.

"Đi nói cho Hyunseung , đánh cuộc kia, ta nhận thua."

Đánh cuộc?

---------

"Không cần tiến đến a, Seobia a , bỏ dao xuống, rất nguy hiểm a."

Hyunseung lui về sau một bước, chóng mặt , mặc dù nói ma cà rồng sẽ không dễ dàng chết, nhưng là bị đánh cũng sẽ đau nha. Sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không dám làm như vậy.

"Ngươi nói, rốt cuộc là đánh cuộc gì, ngươi nếu không nói, ta liền đem ngươi chặt thành tám khối."

"Seobie, tỉnh táo, tỉnh táo. Lúc đầu ta cũng vì tốt cho ngươi nên mới cùng anh cả đánh cuộc nha." Nhìn con dao càng ngày càng gần, Hyunseung  trong lòng bắt đầu âm thầm cầu nguyện.

Doojoon, mau trở lại , nếu không trở về, em sẽ bị mỹ thiếu niên này đánh chết.

"Nói , rốt cuộc là đánh cuộc như thế nào."

"Đánh cuộc xem anh cả có thể hay không trong vòng một tháng đối tốt với ngươi, đem ngươi sủng như lão bà, hai người chúng ta đánh cuộc là 100000 won..."

"Ngươi nói... Cái gì?" Yoseob cầm dao mạnh mẽ đâm tới.

"A..."

Con dao đâm xuống, đau đau đau, ơ? Hình như không có đau? Hắn lúc này mới phát hiện dao đâm lên mặt bàn.

Cậu quỳ trên mặt đất mái tóc đen mềm mại che đi nét mặt đau thương.

"Seobie, ngươi đừng lo a. Ta lúc đầu cũng vì tốt cho các ngươi, nên mới..." Cậu trở nên khác thường làm cho hắn có chút lo lắng.

"Đừng chạm vào ta." Bỏ qua hai tay quan tâm của Hyunseung, cậu đứng lên, xông về gian phòng của mình.

Đóng cửa lại, rốt cuộc duy trì không được, thân thể vô lực dựa vào trên cửa, chậm rãi ngồi bệt xuống đất, khí lực dường như bị tháo nước.

Tức giận cởi ra đồng phục, giầy, cặp, hai tay lung tung, cứng đờ.

Yong Junhyung, anh tốt với ta chỉ vì vụ cá cược kia sao?

Những ngày này anh chỉ là đang đùa giỡn với ta sao?

Có gì đặc biệt hơn người, mỹ thiên niên như ta đây muốn bao người yêu mến liền có, Junhyung anh đương tính cái gì .

Ta mới không thèm để ý đến anh.

Ta bây giờ không phải khóc, chỉ là hạt cát bay vào mắt.

YONG JUNHYUNG-

Anh, tên hỗn đãn này.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Dành cho bạn nào cmt đầu ,2 chap sau mình sẽ tag cho ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro