Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Joonie...'' Đẩy Doojoon bên cạnh ra, Hyunseung từ trên giường ngồi dậy.

"Chuyện gì?"

"Anh có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Âm thanh?"

"Đúng a, hình như là từ dưới lầu." Mặc dù âm thanh không lớn, Hyunseung vẫn khẳng định chính mình nghe được âm thanh đó.

"Chúng ta xuống lầu nhìn xem." Hai người mặc vào quần áo, lặng lẽ đi xuống lầu.

Càng đi xuống, âm thanh càng rõ hơn.

Doojoon cùng Hyunseung xông ào vào phòng bếp chuẩn bị thi thố tài năng, lại phát hiện trong phòng bếp làm gì có trộm a, chỉ có Yang Yoseob, một người đang... ăn... gì đó.

Hyunseung trợn mặt: "Ta nói Seobie a, nửa đêm canh ba người không ngủ được, trong này bảy ăn tám ăn cái gì a? Con chuột đều bị ngươi hù chết."

Ai, có thể nửa đêm thức dậy chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn, chỉ sợ người ta không biết đại khái chỉ có mỗi Yoseob này thôi.

Cho rằng người sẽ phản bác, không nghĩ đến cậu lại ngoan ngoãn tiếp tục ăn. Thật sự là mặt trời mọc từ hướng Tây a.

"Yoseob, ngươi không sao chứ." Doojoon quan tâm hỏi.

"Không cần ngươi lo." Lại cắn một miếng bánh ngọt.

"Ta nói Seobie a, có phải ngươi mỗi buổi tối đều chạy đến phòng bếp ăn phải không?" Khó trách phòng bếp gần đây thiếu nhiều thức ăn như vậy, chính mình còn tưởng rằng có con chuột nha?

Nguyên lại đều do tiểu tử kia trộm ăn.

Nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng tròn thêm một vòng của cậu : "Ngươi nếu còn ăn, coi chừng thành tiểu trư đó."

Cậu ảo não ném đi dĩa ăn: "Vậy làm sao bây giờ a? Ta buổi tối ngủ không được, ngủ không được nửa đêm sẽ đói ."

"Không phải chứ, ngươi trước kia không phải ngủ giống như tiểu trư sao."

"Ta...'' Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái hồng như quả táo, cũng không thể nói mình mấy ngày nay vì không có Junhyung nên ngủ không yên , thật sự rất mất thể diện.

"Yoseob, sẽ không phải vì, vì thiếu anh cả đó chứ ."

Nhìn tiểu tử kia trợn tròn mắt, hắn liền biết mình đã đoán đúng.

Cậu cúi đầu xuống, có rõ ràng như vậy sao?

Đột nhiên trước mặt cậu hiện một cái chìa khóa: "Yoseob này, đây là chìa khóa phòng của anh cả nha, ngươi biết nên làm như thế nào đi?"

Hai người kia bất động nhìn cậu kích động chạy lên trên lầu, tên tiểu tử này thật sự biết rõ nên làm gì sao?

Mặc kệ, ngủ trước nói sau.

--------

Yoseob nhẹ nhàng mở ra cửa phòng của Junhyung, trong phòng tối như mực, cậu mò tới giường, sau đó cởi quần áo ra chậm rãi bò lên.

A... Junhyung có thói quen quấn lấy mền, trước kia ngủ cùng một chỗ hắn đều ôm lấy chính mình. Nhưng bây giờ, cả người hắn đều quấn lấy mền, co lại ở một bên, hảo lãnh nha, lại không dám đi kéo cái mền của hắn đâu ~.

Cậu ủy khuất hít hít cái mũi, nước mắt tranh nhau chảy xuống.

Liền tại lúc cậu khóc, trong chăn thân thể động động, một cái xoay người đem cậu ôm vào trong ngực.

Hưm? Hắn tỉnh? Cậu bị dọa người ngay cả động một chút cũng không dám.

Nửa ngày không có phản ứng, Yoseob mới xác định hắn hình như không có tỉnh, hắn lúc ngủ một mình cử động liền lớn như vậy sao?

Bất quá được người kia ôm vào trong ngực cảm giác thật sự hảo hảo , cậu vươn tay tiến vào trong áo ngủ nửa mở , đầu cũng chen vào trong cái cổ của Junhyung.

Nhẹ nhàng liếm, bốn phía tràn đầy hương vị của nam nhân kia,cậu thoáng cái liền an tâm, không đến vài phút, tiểu tử kia tìm cái vị trí thoải mái liền đi tìm Chu Công.

Sáng mai, ta nhất định phải dậy sớm hơn hắn mới được, trước khi hắn dậy phải về phòng của mình.

Biết rõ người trong lòng đang ngủ, Junhyung mới mở hai mắt ra.

Tiểu tử kia vừa tiến vào hắn liền tỉnh, trên thực tế không tỉnh cũng khó, nếu như một người đang ngủ, có lẽ có người mở cửa sẽ không biết, nếu như một người đang ngủ sâu hơn một chút, có người leo đến bên cạnh ngươi, ngươi có lẽ cũng sẽ không biết, nhưng dù ngủ thế nào, nhân gia đều ngồi cạnh ngươi khóc, nếu không tỉnh ngươi có thể thành người chết được rồi đấy.

Thật sự là một tiểu ngu xuẩn, tới ngủ sẽ không mang theo mền a, không mang theo mền vội vã cởi quần áo như vậy làm cái gì? Đúng là ngu ngốc.

Trời lạnh như vậy, hắn thật đúng là sợ cậu đông lạnh ra bệnh, một cái xoay người đem cậu nhét vào trong ngực của mình.

Lúc cậu vươn tay thăm dò vào trong áo ngủ của hắn, hắn phi thường tinh tường nghe được âm thanh hít một ngụm lãnh khí của mình, tiểu đông tây này rõ ràng đến khiêu chiến sức chịu đựng của mình mà.

Junhyung bắt đầu lo lắng thời gian trừng phạt tiểu ngu xuẩn này có nên rút ngắn một chút, nếu không mình rất có thể bởi vì chưa được thỏa mãn dục vọng mà sẽ phát điên mất.

---------

Sáng ngày thứ hai, Junhyung rất sớm liền tỉnh lại, nhìn xem tiểu thiên sứ còn đang ngủ say trong lòng, nhịn không được vụng trộm hôn một cái, ân, hương vị thật sự rất tốt.

Bất quá tiểu đông tây này nếu không tỉnh, tất cả mọi người sẽ bị muộn, hắn nhẹ nhàng đẩy cậu.

Yoseob dụi dụi con mắt. Ân? Trời đã sáng . Nên về phòng của mình, còn có thể ngủ lại một chút.

Cậu mơ hồ kéo quần áo của mình, nghênh ngang đi ra khỏi phòng.

Hắn nhìn nhìn thật lâu lắc đầu, vật nhỏ này, ngay cả cửa phòng cũng quên đóng lại.

Thật sự không có hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro