1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

★ Chương 11 ★

"Còn muốn nghe một chút... từng có bạn trai chưa, hả Trịnh đại hiệp?"



Sau khi về Phương Hi liền kết bạn với wechat của Thái Dung, có chuyện gì nói thẳng với anh luôn. Phương Hi rất thân thiện, ở bên người như vậy không có chút áp lực nào, không cho người ta cơ hội rề rà.

Anh ta gửi tin nhắn cho Thái Dung: Dung đại bảo, biết lái xe không?

Một tiếng "Dung đại bảo" khiến Thái Dung đần mặt ra luôn, anh và Phương Kỳ Diệu quen nhau sắp hai mươi năm rồi cũng không gọi nhau như vậy, Thái Dung dở khóc dở cười, trả lời anh ta: Biết chứ.

Phương Hi nói: Vậy được rồi, thế cậu đi chung một xe với lão Trịnh nhé, hai người thay phiên nhau lái, còn bọn tôi đi xe MPV.

(Xe MPV: xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống)

Thái Dung trả lời: Ừ, được rồi.

Anh biết Phương Hi cố ý sắp xếp cho họ ở một chỗ, phần ân tình này anh ghi nhớ trong lòng. Phương Hi vừa nhìn đã biết là người nhạy bén, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất láu cá. Nhưng láu cá một chút không phải chuyện gì xấu, không có nghĩa người này là người xấu. Thái Dung có thể thấy Phương Hi có ý định gán ghép anh với Trịnh Tại Hiền, Thái Dung rất thích cảm giác này, được gặp bạn bè của Trịnh Tại Hiền, cũng coi như bước thêm một bước gần hơn với cuộc sống của hắn.

Buổi tối thứ năm Thái Dung sắp xếp một ít đồ đơn giản, mang theo chút quần áo để thay và áo bông. Mấy ông con trai đi với nhau không thể kéo vali đi được, để vào túi là được rồi, bởi vậy nên áo bông của Thái Dung cũng không quá dày. Sau khi thu thập xong vẫn còn sớm, tuy rằng sáng mai đi, nhưng Thái Dung vẫn chưa ngủ được.

Anh liền gọi điện cho Trịnh Tại Hiền, gọi vào số tư nhân.

Chuông đổ nửa buổi mới có người bắt máy, giọng Trịnh Tại Hiền trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên: "Alo?"

Thái Dung vừa nghe thấy giọng hắn liền cảm thấy rất hưởng thụ, đúng là đã lâu lắm rồi anh không rung động. Đến chính anh cũng thấy buồn cười, không hiểu sao lại có hứng thú đi theo đuổi người ta, còn theo đuổi đến là hăng hái. Bởi vậy nên lúc cất tiếng trong giọng anh cũng mang theo ý cười, cất tiếng chào hỏi: "Chào buổi tối, thầy Chu."

"Có mỗi cậu là thầy giáo thật thôi, đừng gọi như vậy." Nghe giọng Trịnh Tại Hiền rất thoải mái, có lẽ đã nghỉ ngơi. Nghe giọng qua điện thoại vẫn có chút khác với bình thường, đêm hôm nghe như vậy đúng là rất động lòng người.

Thái Dung nói: "Được rồi."

Đây là lần đầu tiên anh gọi vào số này của Trịnh Tại Hiền, lưu thì lưu lâu rồi, nhưng đó giờ không gọi qua.

Trịnh Tại Hiền hỏi anh: "Có chuyện gì à?"

"Ừ, em muốn hỏi một chút." Thái Dung dựa vào giường, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên đầu gối của mình, "Sáng mai em tới cửa hàng tìm anh à? Hay là đi đâu?"

"Phương Hi chưa bàn với cậu à?" Trịnh Tại Hiền dừng một chút mới nói, "Tôi còn tưởng tên ấy bàn bạc xong với cậu rồi. Thế cậu cho tôi địa chỉ đi, tôi qua đón cậu."

Thái Dung nói: "Được."

Sau khi cúp máy Thái Dung gửi định vị cho hắn, không khách sáo một chút nào.

Trịnh Tại Hiền ở bên kia nhận được vị trí, hắn nhìn qua, cách chỗ hắn không quá xa. Hắn chau mày gửi tin nhắn cho Phương Hi, nói anh ta không đáng tin. Hồi chiều Phương Hi còn nói trong nhóm chat rằng anh ta đi đón Thái Dung, Trịnh Tại Hiền thấy vậy cũng không trả lời. Bởi vì Phương Hi chẳng nói được cái gì ra hồn, cứ mở miệng ra là 'đối tượng của lão Chu', khiến hắn không muốn trả lời.

Phương Hi trả lời rất nhanh, liền nói: Tôi thấy ông không trả lời mà, tưởng ông không thấy chứ.

Trịnh Tại Hiền nói: Nếu người ta không hỏi tôi, sáng mai ông quăng người ta ở đó à?

Đầu tiên Phương Hi gửi "Haha", sau đó nói: Sao thế được, tôi định mười giờ gửi tin nhắn cho cậu ấy, ông tưởng tôi vô dụng chắc.

Sau đó Phương Hi lại nhắn tiếp: Lo cho thầy Dung của ông chứ gì?

Phương Hi: Củ dưa héo.

Phương Hi: Còn giả vờ đứng đắn.

Trịnh Tại Hiền trả lời anh ta: Phắn đi.

Trịnh Tại Hiền: Ông đừng nghĩ lung tung, chuyện không thể nào.

Mới đầu Phương Hi còn không trả lời, qua hồi lâu mới gửi một câu: Ông chủ Trịnh à, không tìm ai nữa thì 'công năng' của ông sẽ suy con bà nó yếu đấy, độc thân bao năm rồi? Lâu quá rồi đấy.

Trịnh Tại Hiền không trả lời, chuyện này bọn họ nói hoài nói mãi, hắn đã mất cảm giác rồi. Độc thân quá nhiều năm, kiểu sống này đã khắc vào trong xương tủy hắn, không có ý định thay đổi.

Tắm xong hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, lúc này tựa vào cửa sổ hút thuốc, nhiệt độ trong phòng hơi lạnh. Con người Trịnh Tại Hiền có thể nói vô cùng vô vị, dù là tính cách hay thói quen sống của hắn, cũng đều cứng nhắc như máy móc. Trái tim hắn, hoặc nên nói là linh hồn hắn, đã sớm bị thói quen sống này ăn mòn chỉ còn lại bộ khung, vô dục vô cầu. Theo lời Phương Hi nói, hắn không phải là người.

Chính bản thân hắn cũng không coi mình là người.

Sáng hôm sau, Trịnh Tại Hiền theo định vị đi đón Thái Dung. Lúc tới dưới lầu hắn gọi điện cho Thái Dung, Thái Dung bắt máy rất nhanh: "Chào buổi sáng."

Trịnh Tại Hiền nói: "Tới dưới nhà cậu rồi."

"Sớm thế ạ?" Thái Dung hơi ngạc nhiên, sau đó nói, "Thế anh đợi em mấy phút, ngại quá."

"Không có gì." Trịnh Tại Hiền nói.

Thực ra lúc nghe máy Thái Dung vừa mới ngủ dậy, anh không ngờ Trịnh Tại Hiền lại tới sớm như vậy, nếu biết trước anh đã dậy sớm hơn rồi. Thái Dung dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập, sau đó mang túi xuống tầng, lúc anh xuống thậm chí còn chưa chải tóc.

Trịnh Tại Hiền khẽ nhấn còi, Thái Dung đặt đồ xuống dãy ghế phía sau, sau đó mở cửa ngồi lên ghế phó lái: "Ngại quá ngại quá đi à."

Trịnh Tại Hiền nở nụ cười: "Không sao thật mà, tôi đến sớm."

Thái Dung thở phào, thắt dây an toàn: "Chúng ta đi đâu tìm họ vậy?"

Trịnh Tại Hiền nói: "Cậu chưa ăn gì đúng không? Trước mắt ăn gì đã, đợi họ ở cổng cao tốc."

"Ừ." Thái Dung gật gật đầu, sau đó nhìn cách bày trí trong xe một lượt, cảm thán, "Ngầu quá."

Trịnh Tại Hiền cười cười không lên tiếng.

Thái Dung thẳng thắn chấp nhận chênh lệch kinh tế giữa anh và idol của mình, chỉ riêng chiếc xe của idol thôi còn đắt hơn cả căn nhà của anh nữa. Theo đuổi đối tượng quá giàu có khiến anh cảm thấy thật áp lực.

Bọn họ tới một nhà hàng ăn bữa sáng, do sớm quá nên thực ra Thái Dung không ăn được gì nhiều, chỉ ăn mấy miếng qua loa. Có lẽ Trịnh Tại Hiền cũng vậy, hắn cũng không ăn nhiều.

Nhóm Phương Hi tới sớm hơn bọn họ, lúc tới họ đã đợi ở cổng cao tốc rồi. Thái Dung xuống xe, ngoài Phương Hi ra còn có bốn người nữa, Phương Hi giới thiệu với anh một lượt.

"Lâm Hiên, làm kiến trúc. Trình Ninh, mở quán cơm. Hai người này là lão Châu và lão Tào, cũng giống như Trịnh Tại Hiền, là nghệ thuật gia."

Người được gọi là lão Châu nở nụ cười nói: "Nghệ thuật gia cái con khỉ mốc, tôi bán tranh ảnh."

Thái Dung nở nụ cười, Phương Hi vỗ vai anh, nói với họ: "Đây là Thái Dung, là... bạn của lão Chu."

Trước đó anh ta đã nói trong group, mọi người đã biết trước Thái Dung là thầy giáo, lúc nãy Phương Hi suýt chút nữa mau miệng nói "đối tượng của lão Chu".

"Trẻ ghê nhỉ, tôi nhìn cậu mà nhớ lại hồi mình còn trẻ." Lâm Đống thở dài, "Nhưng lúc còn trẻ tôi không đẹp trai được như vậy."

"Đừng cảm thán lung tung," Người lên tiếng là lão Tào, anh ta mặc ít nhất, rụt vai nói, "Đến nơi thì nói chuyện sau đi, lạnh chết đi được."

"Ừ, thế cậu vẫn đi chung một xe với lão Trịnh nhỉ?" Phương Hi nhìn Thái Dung nói, "Có chuyện gì thì gọi điện cho bọn tôi nhé."

Thái Dung gật đầu, "Ừ."

Sau khi lên xe vẫn là Trịnh Tại Hiền lái, hắn tăng nhiệt độ lên một chút, nhìn Thái Dung, đoạn nói: "Mặc phong phanh thế."

Thái Dung "Ừ" một tiếng: "Hơi ít thật, em không ngờ hôm nay lạnh như vậy."

Trịnh Tại Hiền không nói nữa, chỉ tăng nhiệt độ lên hai độ.

Thái Dung rất thích những lúc ở bên Trịnh Tại Hiền, đặc biệt là trong buồng xe nhỏ hẹp như vậy. Khoảng cách giữa anh và Trịnh Tại Hiền rất gần, vừa nghiêng đầu là có thể trông thấy sườn mặt Trịnh Tại Hiền. Tuy rằng Trịnh Tại Hiền không nói gì, nhưng bởi tâm tư Thái Dung bày hết ra mặt, nên dù không nói gì, bầu không khí cũng sẽ có chút mập mờ.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy ngược lại cũng không khó chịu, nhưng cũng không thể cứ yên lặng không nói gì mãi được, Thái Dung lấy hai chai nước từ phía sau, vặn nắp một chai đưa cho Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền nhận lấy uống một ngụm.

Thái Dung cũng uống một ngụm, hắng giọng một cái, hỏi Trịnh Tại Hiền, "Anh bắt đầu xăm từ khi nào vậy?"

"Lâu lắm rồi." Trịnh Tại Hiền thật lòng suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, "Không nhớ rõ, chắc hai mươi năm rồi."

"Sớm như vậy á?" Thái Dung thật sự ngạc nhiên, "Khi đó trong nước còn chưa có xăm hình cơ mà nhỉ?"

"Có rồi." Lúc Trịnh Tại Hiền nói chuyện không có biểu cảm gì, bình bình thản thản nói chuyện với anh, "Chỉ là ít thôi, còn nhớ "Người trong giang hồ" không? Hồi đó đã có rồi. Thực ra trước đó cũng có, chỉ là từ khi ấy bắt đầu rộ lên."

(T/n: "Người trong giang hồ" là phim Hongkong phát hành năm 1996)

"Có ai mà không nhớ "Người trong giang hồ" cơ chứ," Thái Dung nở nụ cười, chai nước trong tay rung lên một chút, "Nhưng đây là phim Hongkong mà? Ở chỗ chúng ta cũng có à?"

Trịnh Tại Hiền gật đầu, "Có."

Thái Dung cảm thấy mình tìm được đề tài hay quá, rất ít khi được nghe Trịnh Tại Hiền nói nhiều như vậy. Anh rất thích nghe Trịnh Tại Hiền kể chuyện xăm, giống như thích nghe trà sư giảng trà, nghe họa sĩ giảng họa. Một người kể từng chút từng chút về thứ mình quen thuộc cho người khác nghe, chỉ riêng chuyện này thôi đã rất có sức hút rồi.

"Khi đó anh mới mười mấy tuổi mà? Sao tiếp xúc được?" Thái Dung nhìn hắn hỏi.

Bên cạnh có siêu xe vượt qua, Trịnh Tại Hiền liếc nhìn qua gương, đoạn nói: "Lúc đó tôi vừa mới lên cấp ba, có một ông chú người Hongkong thuê nhà tôi, ở sân sau. Lúc tới chỉ mang theo một cái túi, bên trong đựng những thứ đó."

Thái Dung hỏi hắn: "Là thợ xăm à?"

Trịnh Tại Hiền gật đầu nói: "Ừ, là một người rất giỏi, ở Hongkong gặp phiền phức nên mới phải qua bên đây. Thi thoảng có người tìm tới chú ấy xăm hình, trong đó có những người xã hội đen. Có lúc tôi ngồi bên cạnh nhìn, qua thời gian dài chú ấy dạy cho tôi. Người thời đó rất dễ lừa, học mấy ngày đã dám xăm chữ lên cơ thể người ta, dù có xấu cũng không ai để ý."

Trịnh Tại Hiền vừa lái xe vừa kể chuyện, mỗi câu đều giãn ra hai, ba giây, giống như hắn đang tìm tòi trong hồi ức để kể chuyện cho anh nghe. Giọng hắn vốn rất trầm, kể chậm rãi như vậy lại càng có ý vị, giống như được lọc qua một lăng kính màu xưa cũ.

"Chú người Hongkong không thiếu tiền, để tôi luyện bằng màu và máy của chú ấy, rồi xăm trên cơ thể người ta. Để tôi học theo hình của chú, làm xấu cũng không sao, chú ấy sửa lại. Cứ như vậy luyện tập rất nhanh, sau đó tôi có thể tự vẽ phác hình của mình, tay nghề cũng ổn lên."

Thái Dung cười cười: "Sau đó anh xuất sư luôn à?"

"Không." Trịnh Tại Hiền lắc đầu, cười cười nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

"Khi đó mấy hình xăm chủ yếu đều như nhau, thanh long, hắc xà, đầu sói nhỏ máu, phần lớn đều là kiểu này." Trịnh Tại Hiền hờ hững kể tiếp, "Vào thời nay thì rất xấu, nhưng lúc đó là thịnh hành nhất. Cũng không thể nói khi đó mắt thẩm mỹ có vấn đề, mà do bối cảnh văn hóa và thời đại quyết định, còn có thân phận xã hội đen nữa."

Hắn kể vài loại hình giàu hình ảnh, Thái Dung nhất thời nở nụ cười, nói thẳng: "Thực ra trước khi quen mấy anh, ấn tượng của em về xăm trổ cũng chỉ dừng lại ở đó."

"Bình thường mà, bình thường cậu ít tiếp xúc tới." Trịnh Tại Hiền nhoẻn cười, "Thời đó rất tốt, là thời khai hoang của xăm."

"Trên người anh có hình xăm không?" Thái Dung đột nhiên hỏi.

Trịnh Tại Hiền khựng lại, sau đó nói không có, trong mắt hắn mang theo ý cười: "Tôi không cần lấy bản thân ra để luyện tay nghề, có rất nhiều người cho tôi luyện, phần lớn đều không nhìn ra xấu hay đẹp, cứ xăm mấy hình màu đen lên người là được, xăm hỏng cũng không sao. Vào thời nay thì như vậy gọi là hủy da."

"Mấy thợ xăm về sau không có hoàn cảnh tốt như vậy, hình xăm không còn là độc quyền của nhóm côn đồ nữa, gu thẩm mỹ càng ngày càng cao, con người cũng càng ngày càng tích cực, không có nhiều da để hủy như vậy nữa. Những hình xăm cậu thấy trên người họ, có một số không phải thật sự yêu thích mới xăm, học rồi mà không có tác phẩm, những người thân bạn bè, bao gồm cả bản thân, đều phải hủy da mấy lần mới có thể luyện thành."

Thái Dung nghe chăm chú, lúc Trịnh Tại Hiền kể chuyện này, có cảm giác đượm buồm theo thăng trầm của dòng thời gian. Anh nghiêng đầu nhìn Trịnh Tại Hiền, chăm chú nhìn đôi mắt hắn. Trịnh Tại Hiền vẫn nhìn về phía trước, thi thoảng lướt qua gương chiếu hậu.

Thái Dung hỏi: "Tiểu Bắc nói anh từng học đại học, học gì vậy?"

Trịnh Tại Hiền nói: "Quốc họa." (Chỉ tranh Trung cổ.)

Xăm hình và quốc họa, hai thứ này nghe qua rất khó liên hệ với nhau. Trịnh Tại Hiền nhìn ra anh đang nghĩ gì, nói: "Chú Hongkong vẫn cho tôi học vẽ, trước đại học chỉ có vẽ. Không vẽ thì không xăm được, xăm cũng là vẽ, chỉ là một hình thức khác mà thôi."

Hôm đó Trịnh Tại Hiền nói rất nhiều, Thái Dung bị hắn thu hút. Trịnh Tại Hiền nói sau khi hắn tốt nghiệp đã đi rất nhiều nơi, tới Nhật Bản, Ấn Độ, Đài Loan, ở khu người da đen ở Mĩ rất lâu. Sau đó Thái Dung không lên tiếng, chỉ nghe lời hắn kể.

Anh không nỡ cắt ngang lời hắn, rất thích lắng nghe. Nghe hắn kể nửa đời trước của mình, nghe một hiệp khách giang hồ "đã thành thục".

Sau đó Trịnh Tại Hiền cười nhạt hỏi anh: "Thầy Dung còn muốn nghe gì nữa?"

Thái Dung bị Trịnh Tại Hiền dẫn lối cảm xúc, trái tim căng đầy. Anh nhìn Trịnh Tại Hiền, không biết kích động vì đâu, rất muốn tìm hiểu rõ hơn về hắn, tới gần hắn hơn một chút.

Thái Dung cũng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chai nước đã gần cạn, cất tiếng hỏi: "Còn muốn nghe một chút... từng có bạn trai chưa, hả Trịnh đại hiệp?"

Chương 12 ★

"Chiếc áo của Trịnh Tại Hiền ấm quá, từ đầu xuống chân như được khoác lấy ánh dương ấm áp."



Câu hỏi của Thái Dung quá thẳng thắn, qua thời gian dài như vậy, anh theo đuổi thì theo đuổi, nhưng thực ra chưa từng hỏi những chuyện liên quan tới tình cảm, nếu là bình thường anh cũng sẽ không hỏi, chủ yếu do hôm nay nghe Trịnh Tại Hiền kể chuyện ngày trước đến say mê, hơi kích động nên buột miệng hỏi ra.

Anh hỏi thì hỏi vậy, cũng không có ý gì. Thái Dung cũng rất thản nhiên, nghiêng đầu nhìn Trịnh Tại Hiền.

Mới đầu Trịnh Tại Hiền còn không lên tiếng, nhưng bị Thái Dung nhìn chòng chọc như vậy, giống như hắn không nói gì thì không xong. Trịnh Tại Hiền liền gật đầu, đoạn nói: "Từng có."

Chỉ hai chữ này, chứ không nói gì thêm. Thái Dung cũng không hỏi lại nữa.

Anh nhìn ra được, Trịnh Tại Hiền không muốn tán gẫu đề tài này. Không muốn nói thì thôi, không cần phải gặng hỏi. Thái Dung tốt ở điểm ấy, về cơ bản sẽ không để người ta phải cảm thấy khó chịu, là một người rất thoải mái khi ở chung. Có lẽ do nghề nghiệp và bối cảnh trưởng thành, người sống trong hoàn cảnh này đương nhiên hiểu lễ biết nghĩa.

Nhưng thi thoảng cũng có lúc anh khắc nghiệt, dường như không xung đột gì với điều này.

Trước mặt có bảng chỉ dẫn, chỉ rằng phía trước có khu phục vụ. Thái Dung nói: "Đi vệ sinh một lúc, sau đó để em lái cho."

Trịnh Tại Hiền nói với bạn mình, sau đó lái vào khu phục vụ.

Thái Dung xuống xe duỗi duỗi cánh tay, thực ra anh không thực sự muốn đi vệ sinh, nên chỉ đi vào lấy lệ. Vừa lái vừa tán gẫu cũng được hai giờ, anh muốn đổi chỗ với Trịnh Tại Hiền, để hắn qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Sau khi lên xe hai người đổi vị trí, Thái Dung thắt dây an toàn nở nụ cười: "Em chưa từng lái xe nào đắt như vậy đâu."

Trịnh Tại Hiền chỉ cười cười, không lên tiếng.

Thái Dung nói: "Tay lái em vững lắm, anh ngủ một chút đi."

Trịnh Tại Hiền chỉnh ghế dựa, ngả ra phía sau, đắp áo khoác lên người, nói: "Sợ cậu chán."

"Em không chán đâu." Thái Dung cười nói, "Anh dậy sớm quá, không ngủ thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đi."

Sau đó Thái Dung không nói gì nữa, một lúc sau lại đưa mắt nhìn sang, Trịnh Tại Hiền thực sự dựa vào ghế nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi. Thái Dung lái xe nên cũng không tiện nhìn nhiều, chỉ lướt mắt qua, thầm cảm thán anh giai này dậy thì thành công quá, đường nét gương mặt sắc nét, nhắm mắt vào vẫn rất dễ nhìn.

Sao lại có một người vừa mắt anh tới vậy chứ.

Thực ra trước giờ Thái Dung vẫn thích hình mẫu này, chỉ là những bạn trai trước đó của anh đều không theo kiểu này, bao gồm cả Lâm An mà anh để ý nhất.

Lâm An là một người ôn hòa, không phải người nóng tính, gặp chuyện thì thích giảng đạo lý, chứ không thích cáu kỉnh. Tâm sinh tướng, ngoại hình của anh ta cũng mang lại cảm giác ấm áp, từng đường nét đều toát lên vẻ dịu dàng. Thái Dung nhỏ tuổi hơn anh ta, tính tình cũng thẳng thắn hơn, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc anh đều là người dẫn dắt, rất tích cực phụ trách mối quan hệ này.

Đây là lần đầu tiên Thái Dung theo đuổi kiểu người như Trịnh Tại Hiền, khí thế quá mạnh mẽ, cũng không dễ tiếp cận, nhưng lần này lại vừa khéo là gu của Thái Dung, anh thích khí chất trên người này, đương nhiên cũng bao gồm những điều đó.

Nhiệt độ trong xe vừa ấm, người mà anh thương nhớ đang ngủ ở ngay bên cạnh. Lái xe trong trạng thái này cũng không thấy mệt, cảm giác dường như lái không bao lâu thì tới nơi. Lúc ra khỏi đường cao tốc, nhóm Phương Hi lái xe MPV đuổi theo, theo sau xe họ xuống đường cao tốc.

Phía trước có xe đang đợi, Phương Hi đi theo chiếc xe kia, hạ cửa kính ra hiệu với Thái Dung.

Trịnh Tại Hiền đang ngủ, Thái Dung sợ gió lùa vào nên không dám hạ cửa kính xuống, chỉ nhẹ nhàng bóp còi. Kết quả vừa quay đầu nhìn sang đã thấy Trịnh Tại Hiền tỉnh lại rồi, hắn mở mắt, vẫn còn trong trạng thái mơ màng vừa tỉnh giấc.

Thái Dung khẽ nở nụ cười với hắn, hỏi: "Tỉnh rồi à?"

"Ừ, vừa ngủ." Trịnh Tại Hiền ngồi dậy, kéo áo khoác ra khỏi người, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, "Thầy Dung vất vả rồi."

"Anh chủ Trịnh khách sáo quá." Thái Dung lái xe theo nhóm Phương Hi, "Em chưa tới đây, đây là lần đầu tiên đấy."

Trịnh Tại Hiền nhìn ra bên ngoài, nói: "Tôi tới mấy lần rồi, cũng được lắm."

Thái Dung cảm thấy có lẽ mình sẽ thích nơi này, bởi có Trịnh Tại Hiền làm người đồng hành cùng.

Người đợi ở cổng cao tốc là Tưởng Đào, quê anh ta ở đây. Nhà Tưởng Đào ở trên núi, hồi đó nhà anh ta còn chưa là khu du lịch, chỉ có mấy hộ gia đình sống trên núi, cuộc sống không mấy thuận tiện, nhưng quen rồi cũng tự lấy làm vui. Sau đó khu du lịch được phát triển tới bên kia, đều đã trở thành khách sạn nhỏ và viện nông gia, đều phát tài cả rồi.

Tưởng Đào xa nhà từ sớm, hiếm có dịp về một lần, bởi vậy nên dẫn bạn bè tới tụ tập. Người địa phương khẩu âm hơi nặng, bởi vậy nên lúc Tưởng Đào tới chào hỏi Thái Dung khiến anh thấy hơi buồn cười.

Thái Dung gật đầu với anh ta: "Thái Dung."

Tưởng Đào cong môi nở nụ cười: "Cậu giống bọn họ gọi tôi là Đào Tử đi."

Chuyến này có tám người đồng hành cùng với nhau, xe của họ chỉ lái tới được chân núi, sau đó mang đồ leo lên. Thái Dung vừa xuống xe liền khoác áo bông ra ngoài, nhưng vẫn rất lạnh. Trịnh Tại Hiền lấy áo lông vũ từ cốp sau ra mặc lên, hắn mang rất ít đồ, chỉ có một balo.

"Chúng ta đi hết bậc thang, bên trên có một cái đình gọi là Cẩm Hoa Các, đến khi đó phải đổi đường, ai lên đó trước thì ở đấy chờ nhé." Tưởng Đào là người mặc nhiều nhất, anh ta từ nhỏ đã quen lên xuống núi, quen mặc quần áo dày, đến giờ cũng không thay đổi.

"Được, vậy chúng ta lên cái đình đấy đi, gặp nhau ở trên nhé." Phương Hi nói xong, cũng không vội đi ngay, lấy một bao thuốc ra. Hắn đưa một điếu cho Trịnh Tại Hiền, sau đó phát một vòng.

Một đám người nghiện thuốc, có lẽ dọc đường đi đã nhịn gần chết, trong này chỉ có Thái Dung và lão Tào không hút thuốc, lão Tào là người mặc ít nhất, cứ nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, vẫy tay về phía Thái Dung nói: "Hai chúng ta lên trước đi, bọn nó tụ tập như hít ma túy ấy, cho sặc chết bọn nó."

Thái Dung cười cười đi theo anh ta.

"Không biết trời lạnh như vậy chạy lên núi làm trò gì, đầu có rãnh à." Tay lão Tào cầm một cái túi, sau lưng đeo cặp, vừa bước lên bậc thang vừa nói chuyện với Thái Dung, "Tìm một nơi yên tĩnh đợi hai ngày, ai chịu uống rượu thì uống, không muốn uống thì lăn ra ngủ, cứ phải hành hạ lẫn nhau cơ."

Thái Dung không thể tiếp lời anh ta, chỉ cười cười nghe anh ta lẩm bẩm.

"Cậu vừa mới tiếp xúc với bọn họ nên không biết đâu, đám người này thực ra toàn mấy tên thần kinh, chẳng có ai bình thường cả." Lão Tào bước lên bậc thang rồi nhảy lên, như vậy có thể ấm hơn một chút, "Toàn mấy nghề dị hợm tụ tập lại. Chắc tôi cũng điên rồi, mùa đông lại lên núi dằn vặt với cái đám ấy, đúng là bị bệnh không nhẹ."

Đề tài này Thái Dung không tham dự được, cảm giác nếu nói thêm một lúc nữa Thái Dung sẽ bị lôi cả vào. Dù sao anh cũng theo lên núi cùng, chắc anh cũng bị thần kinh mất, Thái Dung cảm thấy mình như bôi đen nghề nhà giáo.

Thái Dung vội chuyển đề tài, hỏi lão Tào làm nghề gì.

Lão Tào khịt khịt mũi, vẫn còn nhảy: "Tôi á? Tôi làm thủ công."

"Thủ công á?"

"Ừ, thủ công." Lão Tào lấy di động ra, chọc tới chọc lui đưa mã QR cho Thái Dung, bàn tay đút trong túi ấm, lấy ra bị gió thổi lạnh cóng, "Quét mã đi, thêm làm bạn tốt trước khi tôi thăng thiên."

Thái Dung cảm thấy người này thật thú vị, lấy di động ra quét mã, tên wechat của lão Tào là "Tào Tào Tào cái mả bố anh".

"Khi nào về thì qua thăm cửa hàng tôi đi, thích cái gì thì mang về." Lão Tào vội cất di động lại, cũng mau chóng đút tay vào túi.

Thái Dung cười cười nói: "Ừ."

Cũng không thể trách lão Tào lạnh, anh ta thực sự mặc rất ít, chỉ mặc mỗi chiếc áo da, tuy rằng dày, nhưng chất kia chạm vào da quá lạnh. Chân chỉ mặc một lớp quần, mắt cá chân lộ ra ngoài. Trông lão Tào trẻ hơn mấy người còn lại, Thái Dung đoán anh ta cũng không lớn hơn mình là bao. Anh ta mặc bộ đồ này đừng nói là lên núi, chỉ ở dưới chân núi thôi cũng lạnh phát khóc rồi, càng lên cao càng lạnh, Thái Dung sợ lát nữa anh ta không chịu đựng được.

Tính cả chiếc áo bông thì Thái Dung mặc tổng cộng hai chiếc áo khoác, anh cởi áo bông ra đưa tới: "Mặc áo này của tôi đi, quần áo anh mỏng quá."

"Không cần đâu, thực ra tôi cứ nhảy như vậy cũng quen rồi." Lão Tào không nhận lấy áo của anh, liếc mắt nhìn anh nói, "Lát nữa lão Trịnh lên lại kêu tôi bắt nạt trẻ con."

"Trẻ con gì chứ, tôi ba mươi rồi." Thái Dung chau mày, "Anh có thấy tôi gọi anh là anh giai không? Tôi đoán chắc anh cũng không lớn hơn tôi là bao."

Lão Tào hơi ngạc nhiên, nhìn Thái Dung: "Ba mươi á? Không giống."

"Không giống thì cũng ba mươi rồi, mặc vào đi, thấy anh lạnh thành ra như vậy kìa." Thái Dung cười nói.

Lão Tào cũng không nhiều lời nữa, tháo cặp xuống mặc áo lên, kéo kín khóa lại, nói với Thái Dung: "Cảm ơn nhé, áo được cậu mặc ấm lắm."

Bình thường Thái Dung vẫn siêng năng chạy trong phòng gym, leo một đoạn núi như vậy chỉ như chơi đùa. Chỉ là cảnh sắc trên núi lúc này không có gì hay, không quá đẹp đẽ, cây cỏ khô héo có chút hoang vu. Thế nhưng lão Tào lại thấy rất đẹp, dọc đường đi khen đẹp với Thái Dung mãi thôi. Thái Dung nghĩ có lẽ bởi vì mình không phải người làm nghệ thuật, nên đúng là không lĩnh hội được đẹp ở chỗ nào.

Lão Tào vừa đi vừa nghỉ để chụp ảnh cây cảnh, đoàn người phía sau cũng đã tới.

Lão Tào liếc mắt nhìn họ, quay đầu tiếp tục chụp ảnh: "Một đám bỏ đi."

"Nói ai đấy? Tôi nghe thấy rồi đấy." Phương Hi đi tới đạp anh ta một cái, "Mặc áo ai vậy? Không ra vẻ nữa à? Mặc áo da tiếp đi!"

"Thái Dung cho tôi đấy, áo giai đẹp không mặc thì tôi đần mịa nó rồi." Lão Tào quay đầu lại trông ra phía sau, hỏi: "Lão Trịnhvẫn chưa lên à? Không lên nữa thì Thái Dung là của tôi đấy, tôi cố kiềm chế không tán cũng bởi nể chút tình huynh đệ đáng thương này đấy."

Lâm Hiên ở phía sau đưa tay ra kẹp đầu lão Tào, túm lấy tóc anh, phì cười: "Ông ngả ngớn ít thôi."

Thực ra Thái Dung hơi ngạc nhiên, suốt dọc đường ban nãy lão Tào rất bình thường, không ngờ anh ta có thể đùa như vậy. Lão Tào chớp chớp mắt nhìn anh, "Cậu với lão Trịnh vẫn chưa thành phải không? Chưa thành thì cứ mở to mắt ra, lão Trịnh chán bỏ mịa."

"Tém tém lại đi, cách cả ngàn mét cũng nghe thấy tiếng nước miếng của ông đấy." Không biết ai nói câu này.

Lúc đó Thái Dung cười cười không hé răng. Thực ra khi đó trong lòng anh nghĩ, đúng là trước giờ vẫn lo không ai lọt vào mắt Trịnh Tại Hiền, nếu không dù có ngả ngớn hơn anh cũng đỡ được.

Trịnh Tại Hiền và Tưởng Đào là người lên cuối cùng, mọi người đã ngồi đông đủ ở đình Cẩm Hoa Các chờ họ.

"Sao mấy ông đi nhanh thế?" Tưởng Đào nói mang theo giọng địa phương, nhìn bọn họ, "Lên trước bọn tôi từ lúc nào vậy? Tôi còn cố tình đi chậm một chút, sợ mấy ông lạc."

"Ông đi chậm thêm chút nữa là bọn tôi xuống núi báo cảnh sát rồi đấy, tưởng lạc mất hai ông." Trình Ninh chơi điện thoại, ngẩng đầu lên nói một câu.

Trịnh Tại Hiền quét mắt một vòng trông thấy Thái Dung, cũng vừa hay Thái Dung đang nhìn hắn. Lúc bốn mắt chạm nhau Thái Dung khẽ nở nụ cười với hắn.

Trịnh Tại Hiền hơi nhíu mày, sau đó tháo balo trên vai xuống, cởi áo lông vũ ra ném lên người Thái Dung. Thái Dung bắt hơi trễ, áo phủ lên mặt anh.

Áo lông vũ rất dày, đập vào mặt vẫn êm. Trên áo còn mang theo hơi ấm của Trịnh Tại Hiền, thoảng hương nước xả vải hắn dùng. Có vị chanh nhàn nhạt, rất mềm mại.

Thái Dung lấy áo xuống mặc lên người, phẳng phiu không nhăn nhúm. Anh còn chưa chỉnh tóc xong mọi người bên cạnh đã ồ cả lên.

"Ê ê ê lão Chu! Vứt đi đâu đấy? Tôi cũng lạnh mà ông cởi một cái cho tôi đi!" Phương Hi kêu.

"Ông tưởng ông là ai chứ, tự nhìn lại vị trí của mình đi." Lâm Hiên cười trêu anh ta.

Thực ra Thái Dung không quen đứng ở vị trí trung tâm bị mọi người nhìn chòng chọc, cảm giác không dễ chịu một chút nào. Nhưng lúc này anh lại cảm thấy không thành vấn đề, chiếc áo của Trịnh Tại Hiền ấm quá, từ đầu xuống chân như được khoác lấy ánh dương ấm áp.

Chương 13 ★

"Cậu ấy không uống được," Trịnh Tại Hiền khoát tay lên ghế dựa của mình, hờ hững nói, "Để tôi."



Trải nghiệm leo núi lần này vẫn rất mới mẻ, trước đó đều chỉ lên xuống bậc thang là xong, lần này Tưởng Đào dẫn họ đi, Thái Dung còn phải đi một đoạn đường núi không ngắn. Thế nhưng cũng không quá hiểm trở, con đường bị đi mòn rồi, dù sao thì cũng có nhiều hộ gia đình trên núi thường xuyên phải tới tới lui lui trên con đường này.

Trên người Thái Dung mặc áo lông vũ màu đen của Trịnh Tại Hiền, bàn tay đút vào túi áo vô cùng ấm. Trịnh Tại Hiền đi trước anh, dọc đường đi họ chẳng nói với nhau câu nào, thế nhưng sau khi ném áo, dù bọn họ có không nói lời nào, thì cũng là hai người mập mờ ám muội nhất trong nhóm người. Lão Tào vẫn cứ ngả ngớn tới thả thính Thái Dung, ban nãy Thái Dung đi cùng anh ta một đoạn cũng coi như thân quen, nói chuyện giết thời gian cũng rất thoải mái, không áp lực chút nào.

Căn nhà cũ của Tưởng Đào đã được sang sửa thành một căn nhà ba tầng nhỏ, cùng một khoảng sân rộng lớn, trong sân có một chú cún Golden. Giờ không phải mùa du lịch, căn nhà cũng rất yên tĩnh, còn dư rất nhiều phòng.

Lão Tào nói: "Tôi ở chung phòng với Thái Dung nhá."

"Ông phắn đi." Lâm Hiên huých cùi chỏ mắng lão Tào, nhìn Thái Dung rồi lại đưa mắt nhìn sang Trịnh Tại Hiền, "Đừng đùa nữa, nghỉ một chút đi."

"Lão Tào ở chung phòng với tôi đi, để tôi quản cho, tên ấy không bày được trò gì với tôi đâu." Người nói chính là lão Châu, anh ta tìm một cái ghế ngồi xuống, "Một hay hai giường cũng được, không thành vấn đề."

Hai người một phòng, mọi người đều chọn xong nhóm của mình, cuối cùng chỉ còn lại Trịnh Tại Hiền và Thái Dung.

Cả nhóm nhìn hai người họ, Phương Hi cười cười nhìn về phía Tưởng Đào, trừng mắt nhìn: "Hết phòng rồi hả Đào Tử? Hình như chỉ còn mỗi một phòng giường đôi thôi nhỉ?"

Tưởng Đào gật đầu: "Ừ, còn mỗi một phòng thôi."

Nãy giờ Trịnh Tại Hiền vẫn không lên tiếng, hắn tựa vào tường hút thuốc, một bên tay còn xách balo. Thái Dung quay đầu lại nhìn hắn một chút, Trịnh Tại Hiền không ngẩng đầu, cũng không nhìn xem.

Đúng là Thái Dung không muốn ở chung một phòng với Trịnh Tại Hiền thật, đây là sự thật. Trước khi đến anh không muốn, giờ cũng không. Quan hệ của hai người họ bây giờ vẫn chưa thích hợp ở chung một phòng, tuy rằng Thái Dung đang theo đuổi Trịnh Tại Hiền thật, nhưng anh không muốn tranh thủ ở chung một phòng làm gì đó. Nói như thế nào nhỉ, anh thực lòng để tâm tới Trịnh Tại Hiền, không phải quan hệ bạn tình xong rồi thôi, anh không muốn hời hợt như vậy. Đi đường cẩn trọng cố gắng bước từng bước một, như vậy mới có thể đi được dài lâu.

"Tôi ở một..." Thái Dung và Trịnh Tại Hiền cất tiếng cùng lúc, anh vừa cất lời liền ngừng lại.

Trịnh Tại Hiền nói: "Tôi ở một mình."

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn, Trịnh Tại Hiền hít một hơi thuốc, lặp lại một lần nữa: "Tôi ở một mình một phòng."

Thái Dung cũng nở nụ cười, nói với Tưởng Đào: "Tôi cũng ở một mình một phòng."

Bầu không khí lúc này đúng là có chút lúng túng. Mọi người bên cạnh nháy mắt lẫn nhau, Phương Hi "hừ" một tiếng, nói với Tưởng Đào: "Rồi rồi, cho hai người họ mỗi người một phòng đi, buổi tối chúng ta canh chừng là được, nửa đêm đừng ai lọ mọ mò vào phòng ai đấy."

"Đấy ông xem, không bằng để tôi ở chung phòng với Thái Dung." Lão Tào nhún vai, "Thế lãng phí tài nguyên quá còn gì."

"Thế ông ở chung một phòng với Trịnh Tại Hiền cũng được?" Trình Ninh cười "xì" hai tiếng, "Nếu muốn thả thính thì thả với lão Trịnh ấy."

"Tôi thèm vào ấy, ông ấy lãnh cảm rồi." Lão Tào khinh thường nói.

Tưởng Đào đưa cho Thái Dung và Trịnh Tại Hiền mỗi người một chiếc chìa khóa, thế nhưng hai căn phòng ở sát bên nhau, nằm trên tầng hai. Thái Dung mang theo đồ lên tầng trước, đi cả một buổi như vậy đúng là hơi mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi một chút. Không bao lâu sau thì Trịnh Tại Hiền cũng lên, cách âm trong nhà bình thường, anh có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng Trịnh Tại Hiền bước vào phòng.

Khoảng cách này rất vừa vặn.

Thái Dung cởi áo khoác ra, rửa mặt, sau đó lên giường nằm ngủ một chút. Anh ngủ rất say, lúc bị tiếng gõ cửa đánh thức thì sắc trời bên ngoài đã mờ tối rồi.

Người gõ cửa là Tưởng Đào: "Sắp ăn cơm rồi, thầy Dung ơi."

"À, ừ, để em thu thập một chút." Thái Dung cất cao giọng nhận lời.

Thái Dung là người xuống tầng cuối cùng, mọi người đã tới phòng ăn đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi mình anh. Vị trí bên cạnh Trịnh Tại Hiền vẫn trống không, Thái Dung rất tự nhiên đi tới ngồi xuống. Món ăn về cơ bản đã được đưa lên hết, đầy một bàn, ở giữa là một con dê nướng.

Có người hỏi anh: "Thái Dung uống được rượu không?"

Thái Dung nói: "Có thể uống một chút, tửu lượng không được tốt."

"Uống được là được rồi," Phương Hi cầm chai rượu, quơ quơ với anh, "Rượu trắng được không?"

Thái Dung gật đầu.

Anh tự biết bệnh của mình, bởi vậy nên trước đó tăng cường ăn chút đồ lót dạ. Lúc người khác nói chuyện anh hầu như chỉ ăn, Tưởng Đào cầm dao, cắt miếng thịt dê đặt xuống bên chỗ anh. Món nào món nấy đều rất ngon, Thái Dung ăn đến khi gần no rồi mới buông đũa xuống.

Rượu trong cốc Thái Dung chỉ còn lại một nửa, anh đứng lên nói: "Lần đầu tiên gặp mặt mọi người, em xin cạn một chén. Không nói nhiều, sau này từ từ quen thân."

Nói rồi uống hết rượu trong cốc.

Lão Tào là người đầu tiên tiếp lời anh: "Được đó, sau này dần quen thân nhé, hai chúng ta quen riêng cũng không phải không được."

Trên người anh ta còn mặc áo khoác của Thái Dung, sau khi nói xong mọi người bên cạnh cười khà khà, sau đó đều nâng chén lên uống. Lão Châu nói với Thái Dung: "Đừng để ý đến nó, kỳ động dục của nó kéo dài, quen rồi sẽ tốt thôi."

Trên bàn rượu Trịnh Tại Hiền không có cảm giác tồn tại, tính ra đây là lần thứ ba Thái Dung uống rượu với hắn. Hắn nói rất ít, nếu không ai hỏi thì sẽ không chủ động nói chuyện, dù có hỏi cũng chưa chắc đã hé răng.

Rượu quá ba tuần, mọi người đều uống ngà ngà rồi.

Tưởng Đào từ tốn nói: "Tôi quanh năm bôn ba bên ngoài không về được, có những lúc rất nhớ mấy ông. Bạn bè bên ngoài không thân thiết, không thể so với mấy ông được. Người khác tôi không lo, nhưng tôi lo cho lão Chu."

Nói tới đây Tưởng Đào nhìn Trịnh Tại Hiền, thở dài. Thái Dung có thể cảm nhận trong số những người này Tưởng Đào là chân thật nhất, có chuyện gì thì thể hiện ra mặt, nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Tưởng Đào cũng nhìn Thái Dung một chút, nâng cốc về phía anh: "Thầy Dung à, không biết cậu và lão Trịnh có quan hệ gì, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu ông ấy dẫn người tới tụ tập bạn bè. Tôi... không nhiều lời nữa, mời cậu một chén, cảm ơn cậu."

Anh ta nói đến xúc động, viền mắt hơi ửng đỏ.

Thái Dung không biết vì sao Trịnh Tại Hiền dẫn người tới mà anh ta lại xúc động tới mức này, Thái Dung nhận lấy cốc rượu này, sau đó cười cười lắc đầu: "Rượu uống thì uống, nhưng mà em thực sự không gánh nổi lời cảm ơn này, là em tự đi không phải dẫn theo cùng."

"Thế cũng phải cảm ơn!" Tưởng Đào vẫn có chút kích động, "Cậu muốn tôi cảm ơn bao nhiêu lần tôi có thể cảm ơn bấy nhiêu lần!"

"Cái này thực sự phải cảm ơn thật," Ngồi bên cạnh Thái Dung là Lâm Hiên, anh ta ngậm thuốc lá nói, "Lão Trịnh sống lạnh lùng quá, cả cuộc đời ông ấy sống quá hời hợt, bọn tôi chỉ sợ ông ấy cứ như vậy sinh ra sai lầm. Thực ra trước đây ông ấy không như vậy, trước cũng rất ham vui, giờ thì có lúc như người mắc chứng mất ngôn ngữ, chuyện này dồn.. ông ấy quá nhiều."

Trước đó Trịnh Tại Hiền vẫn không hé răng, lúc này lại mở to mắt nhìn Lâm Hiên một chút, "Cái gì dồn cơ?"

"Tào Viên đó, lão Tào dồn ép đó." Lâm Hiên cười nói.

Lão Tào đang ngồi ăn ngon lành lại bị chĩa súng vào, không buồn nhấc đầu lên chửi một câu: "Thằng chó này."

Những người này hiểu lầm quan hệ giữa anh và Trịnh Tại Hiền, còn lâu quan hệ của hai người mới gần gũi được như họ nghĩ. Nhưng cũng không cần phải cố gắng giải thích làm gì, không cần thiết phải làm kiêu nói rõ. Hơn nữa anh cũng rất thích sự hiểu lầm này.

Lần này họ tới đều không có sắp xếp gì khác, chỉ tìm một nơi yên tĩnh để tụ tập, nâng chén uống cạn. Bởi vậy nên không ai kiềm chế, dù sao thì hôm sau cũng không có công việc gì, uống say rồi ngủ, ngủ đến mấy giờ cũng không thành vấn đề.

Thái Dung ăn đồ lót dạ rồi, dạ dày không bị trống rỗng, sau đó uống vẫn ổn, không cảm thấy dạ dày quá khó chịu. Đề tài trên bàn rượu đã chuyển sang chuyện tình cảm, Phương Hi trịnh trọng hoài niệm người vợ trước của mình. Ly hôn cũng là anh ta tự làm không nói rõ, chuyện này như nốt chu sa vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Anh ta nói xong đến lượt lão Châu kể về vợ mình, kể anh ta và vợ cùng chung hoạn nạn ra sao. Lão Châu nói xong đột nhiên ném đề tài này sang Thái Dung, hỏi một câu: "Tiểu Dung thì sao? Từng quen bạn chưa?"

Thái Dung dựa lưng vào ghế, khóe môi mang theo ý cười, tự nhiên đáp lại: "Đương nhiên rồi, em ba mươi rồi, ba mươi rồi mà chưa có tiền nhiệm thì đúng là có vấn đề."

Lão Châu cười ha hả: "Kể nghe coi?"

Thái Dung không nói gì nhiều, nhấp một ngụm trà, nói: "Cũng không có gì. Thấy hợp mắt thì theo đuổi, đuổi được rồi, ở đủ rồi thì chia tay. Chỉ vậy thôi, cũng không có gì đặc sắc.."

Thái Dung dùng một câu nói để khái quát đoạn tình cảm năm năm của mình. Không phải không thể nói, chỉ là không muốn nói. Hơn nữa trong đó có một câu không phải là sự thực.

Chia tay không phải vì bên nhau đủ rồi, mà bởi Lâm An không chịu được áp lực trong nhà, quyết định kết hôn. Lúc đó đôi mắt anh ta hoen đỏ nói: "Chỉ kết hôn một năm thôi, một năm sau thì ly hôn, em có thể chờ anh không."

Thái Dung giơ tay đẩy anh ta ra xa, vuốt nhẹ lên mái tóc anh, cười cười lắc đầu: "Không thể."

Từ khi suy nghĩ này manh nha trong lòng Lâm An, sự thực phản bội kia cũng đã tồn tại. Với Thái Dung có một số việc không thể giảng đạo lý, mặc kệ kết quả, chỉ cần suy nghĩ này đã manh nha, thì đoạn tình cảm này coi như bị vứt bỏ. Hơn nữa với tính cách và giá trị quan của Thái Dung, anh không thể nào chung người yêu với một người khác, cũng không thể trơ mắt nhìn một người con gái vô tội bị đẩy vào một cuộc hôn nhân đầy toan tính.

Xưa nay thầy Dung luôn xứng với nghề nghiệp của mình, anh vẫn tự nhận mình không phụ bốn chữ "nhà giáo nhân dân" này. Anh chưa làm gì trái với "tính nguyên tắc", được cha mẹ dạy rất tốt. Có một số việc nói một không nói hai, không được là không được, không do dự một chút nào.

Thế nhưng con người Thái Dung, trước sau làm việc đều chừa lại một chút cho người ta, dù chia tay cũng không nói xấu tiền nhiệm, không phỉ nhổ không oán giận, cũng không lấy chuyện đã qua làm đề tài mua vui trên bàn rượu, lôi kéo người ta mắng chửi tiền nhiệm mấy câu. Không đến mức phải như vậy, lúc bên nhau đều nghiêm túc cẩn thận, chia tay cũng nên chừa lại mấy phần thể diện cho đối phương, cho cả nhiều năm tình cảm mình đã dồn tâm huyết.

Thái Dung uống một ngụm rượu, vị cay nồng của rượu trắng theo đầu lưỡi chảy xuống dạ dày đến tê dại, lúc này Thái Dung mới cảm nhận được dạ dày nhói đau từng đợt từng đợt một.

Chuếnh choáng men say rồi, Thái Dung không ngại thể hiện một mặt yếu đuối của mình ra, Trịnh Tại Hiền quá nam tính, yếu đuối trước mặt hắn không cảm thấy mất giá một chút nào. Thái Dung quay đầu nhìn Trịnh Tại Hiền, ánh mắt thẳng thắn. Anh uống hơi nhiều rồi, nên ánh mắt mới nồng nhiệt thẳng thừng như vậy.

Trịnh Tại Hiền nhìn sang, thấp giọng hỏi anh: "Sao vậy?"

Rượu vào khiến giọng anh hơi khàn, rất thu hút người, quyến rũ tai nghe. Thái Dung nhẹ nhàng khép mắt lại, sau đó nói: "Dạ dày không được thoải mái."

Trịnh Tại Hiền nhìn anh, cồn rượu khiến gương mặt và đôi mắt Thái Dung ửng đỏ lên. Trịnh Tại Hiền không lên tiếng, đưa tay đổ hết chỗ rượu còn lại trong cốc Thái Dung vào cốc mình. Cốc hắn không chứa nổi hết, nên vẫn còn dư một ít dưới cốc Thái Dung.

"Hai người làm cái quần què gì vậy?" Phương Hi chỉ về phía Trịnh Tại Hiền, gào lên hỏi hắn: "Tôi thấy rồi đấy nhé, Thái Dung à rượu cậu đâu?"

Mọi người trên bàn nhìn sang, Thái Dung cười cười xin dung thứ.

"Rượu cậu đâu?" Mọi người bên cạnh cũng nhao nhao lên, "Thái Dung hết rượu rồi kìa, ai rót đầy cho thầy Dung đi!"

Phương Hi cầm chai rượu tới rót cho Thái Dung, nhưng vừa đưa tới, Trịnh Tại Hiền lấy tay che miệng cốc của Thái Dung lại, Phương Hi gào lên, Trịnh Tại Hiền liếc mắt nhìn anh ta, cầm cốc của Thái Dung lên uống cạn chỗ rượu còn lại, sau đó úp cốc rỗng xuống bàn.

"Cậu ấy không uống được," Trịnh Tại Hiền khoát tay lên ghế dựa của mình, hờ hững nói, "Để tôi."

Thái Dung ở góc độ này nhìn sang Trịnh Tại Hiền, nhìn gương mặt lạnh lùng rắn rỏi của hắn, khoảnh khắc ấy đột nhiên anh cảm thấy mình thực sự uống nhiều rồi.

Đã say quá rồi.

Nói thật mới đầu anh chỉ có hứng thú với Trịnh Tại Hiền, muốn theo đuổi thử xem. Rất nghiêm túc, nhưng không thể coi là chấp niệm, không theo đuổi được cũng không đến nỗi khó chịu, cùng lắm chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Thế nhưng lúc này Thái Dung nhìn Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền thì nhìn Phương Hi, ánh mắt hờ hững, trên người vẫn mang theo khí chất thản nhiên hững hờ. Thái Dung nhìn cơ mặt Trịnh Tại Hiền giần giật, cơ vùng má khẽ động hai lần với biên độ nhỏ, lúc đàn ông làm động tác này đều rất gợi cảm.

Khoảnh khắc ấy đột nhiên Thái Dung cảm thấy dường như anh không thể buông tay người đàn ông tên Trịnh Tại Hiền này.

Chương 14 ★

"Thầy Dung à, thầy ở nhân gian, tôi dưới lòng đất."



Trước đây Thái Dung cảm thấy tửu lượng mình vẫn ổn, giờ so với Trịnh Tại Hiền, quả đúng là bị đập ra bã chỉ trong phút chốc. Chỗ rượu sau đó của anh đều là Trịnh Tại Hiền uống giúp, Thái Dung rảnh rỗi lại ăn chút đồ, nghe họ buôn chuyện với nhau. Thật sự được thả lỏng, cảm giác này trước đây anh chưa từng trải nghiệm qua, trước đó anh không phải chặn rượu giúp người ta đã là tốt lắm rồi.

Khi về phòng ngủ đã quá nửa đêm. Anh và Trịnh Tại Hiền lên tầng, Trịnh Tại Hiền ở phía sau anh hỏi: "Không sao chứ?"

Thái Dung quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Không sao cả."

Trịnh Tại Hiền gật đầu, "ừ" một tiếng. Trước khi vào phòng Thái Dung nói với hắn: "Thầy Trịnh ngủ ngon nhé."

Trịnh Tại Hiền bị danh xưng này làm cho nhoẻn cười, nhưng hắn cười rất nhạt, chỉ có thể nhìn ra được ý cười vương bên khóe môi, hắn nói: "Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút."

Trên núi dùng nước không được thuận tiện, lấy nước rửa mặt thì không sao, nhưng muốn tắm rửa thì quá xa xỉ. Thái Dung chỉ có thể lau qua người rồi nằm xuống, anh cứ đinh ninh mình sẽ vào giấc nhanh thôi, nhưng trằn trọc hồi lâu không thể ngủ. Đêm nay anh nghe họ kể rất nhiều, trong đầu ngổn ngang vô số chuyện ngày trước. Có người qua đường A cách đây lâu lắm rồi, có Lâm An, còn có cả Trịnh Tại Hiền.

Suy nghĩ cuối cùng lóe lên trước khi ngủ là đợi quay về anh sẽ bảo tiệm hoa tiếp tục gửi hoa tặng, anh rất thích nhìn dáng vẻ Trịnh Tại Hiền cầm kéo cắt bọc hoa rồi thả vào thùng nước.

Lần này ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau. Thái Dung mở mắt ra có cảm giác mờ mịt không rõ đã là chiều hay tối. Khung cảnh xa lạ, tất cả những gì trước mắt đều không quen thuộc. Phải mất nửa ngày sau Thái Dung mới hoàn hồn lại, anh nhớ ra mình đang ở trên núi, ở bên cạnh phòng Trịnh Tại Hiền.

Thái Dung đứng dậy thu thập, thay bộ đồ khác, đi ra ngoài nhìn một vòng, không thấy người đâu cả. Mẹ của Tưởng Đào ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng anh đi ra, chào anh: "Dậy rồi à con? Chuẩn bị xong bữa sáng rồi mà chẳng đứa nào dậy cả."

"Chào buổi sáng cô ạ." Thái Dung chào hỏi một chút.

"Ừ, ngoan lắm." Cô cười lên rất gần gũi, rất giống với Tưởng Đào, nhưng khẩu âm nặng hơn nhiều, "Hôm qua mấy đứa chơi muộn quá, giờ vẫn chưa dậy nổi, có một đứa ra ngoài rồi, còn lại vẫn chưa dậy."

Thái Dung cười cười gật đầu: "Dạ, tối qua bọn con uống nhiều quá. Bọn con có ầm lắm không cô, có ảnh hưởng tới mọi người nghỉ ngơi không?"

"Đâu có đâu," Cô liên tục xua tay, "Nhà cô ngủ say như chết, không nghe thấy gì."

Thái Dung vào nhà bếp ăn bát cháo, lúc ăn anh vẫn nói chuyện với mẹ Tưởng Đào, ngoại hình Thái Dung rất bắt mắt, trông cũng không giống đám Phương Hi, cô rất quý anh. Cô hỏi anh làm công việc gì, Thái Dung nói anh làm giảng viên, độ hảo cảm của cô dành cho anh lại tăng lên mấy mức, cơ bản có thể nói là cảm thấy kính nể.

Thái Dung ăn cũng không xong, anh không quen bị người ta nhìn chòng chọc, như vậy không nuốt nổi đồ.

Vất vả lắm mới ăn xong, anh đang định ra ngoài đi mấy vòng, vừa ra thì thấy Trịnh Tại Hiền ở bên ngoài trở về. Thái Dung hơi ngạc nhiên, cất tiếng chào: "Chào buổi sáng... à buổi chiều."

"Dậy rồi à?" Trên tay Trịnh Tại Hiền cầm một quyển vở, cùng một cây bút chì.

Thái Dung gật đầu: "Vâng, em vừa ăn một chút."

Lúc ra khỏi phòng anh không chuẩn bị ra ngoài, bởi vậy nên cũng không mặc chiếc áo lông vũ của Trịnh Tại Hiền ngày hôm qua, Trịnh Tại Hiền liếc nhìn áo quần anh, nói: "Không có việc gì thì đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm."

Thái Dung nghĩ một lúc rồi cười nói: "Không sao, áo anh ấm ấy mà."

Trịnh Tại Hiền liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.

Thái Dung hỏi: "Anh ra ngoài vẽ à?"

"Không, chỉ đi ra ngoài một chút." Khóe mắt Trịnh Tại Hiền mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: "Vốn là định vẽ, nhưng không vẽ được, cóng tay."

Thái Dung cũng nở nụ cười, nói: "Hôm qua lúc em đi cùng anh Tào, tay anh ấy cũng buốt cóng, thế vẽ vời gì được."

"Sáng sớm ngày ra vẽ cái gì?" Có người ngáp dài từ trên tầng đi xuống, Thái Dung ngước mắt lên nhìn, là Lâm Hiên, "Sao có tâm tình thế?"

Thái Dung cười cười: "Sáng sớm á?"

Lâm Hiên cũng nở nụ cười, xua xua tay, "Ờ thì chiều. Tối qua uống nhiều quá, ngủ li bì. Thằng cờ hó Phương Hi còn đè lên người tôi, hai thằng đực rựa thẳng tắp làm được cái quái gì đâu, chỉ tổ gặp ác mộng cả đêm."

Anh ta đi tới chỗ Trịnh Tại Hiền huých vai hắn một cái, hỏi: "Phải rồi lão Chu, lần trước tôi nói với ông chuyện có đứa muốn xăm hình ấy, ông sắp xếp đi, nó cứ léo nhéo với tôi cả ngày."

Trịnh Tại Hiền hỏi anh ta: "Ai cơ?"

Lâm Hiên chau mày nói: "Cái đứa khách hàng của tôi ấy, em giai làm shipper. Nếu chỗ ông có thời gian thì sắp xếp cho thằng bé lên trước, không cần phải thu thiếu tiền đâu, có gì trừ vào tiền ăn ở chỗ tôi, tay nhọ quá."

Trịnh Tại Hiền nói: "Được. Để tôi về tìm ngày làm cậu ta."

"Cảm ơn người anh em." Lâm Hiên chớp mắt với hắn, "Làm cậu ta á."

Chữ "làm" này mang nghĩa khác, Thái Dung nở nụ cười, nhíu mày: "Làm thế nào?"

"Cái này phải hỏi lão Chu." Lâm Hiên cảm thán, nở nụ cười ám muội với Trịnh Tại Hiền, "Xem lão ấy lấy gì làm."

Trịnh Tại Hiền liếc mắt nhìn anh ta, hờ hững nói: "Tém lại đi."

Lâm Hiên tiếp tục đùa giỡn: "Ầy, nói thật thì em giai kia trông cũng được phết, tuổi cũng còn trẻ. Người giàu mị lực như lão Trịnh làm cậu ta chỉ như chơi đùa thôi ấy mà, ông tự xem xem."

Trịnh Tại Hiền không lên tiếng, Thái Dung nhướn mày một cái: "Thế không được đâu, vẫn còn có người sống sờ sờ đây này."

Lâm Hiên cười to, hỏi anh: "Giờ hai người còn chưa ở chung phòng cơ mà?"

Thái Dung biết anh ta cố ý đùa, cũng rất phối hợp: "Mỗi người một phòng là do bọn em cẩn thận, dù sao thì đầu tiên cũng phải giữ chút ấn tượng đứng đắn với người ta chứ."

"Mọe, vừa ngủ dậy đã "hot" thế rồi cơ à?" Phương Hi cũng từ trên tầng đi xuống, vừa hay nghe được câu này của Thái Dung.

"Lãnh cảm như lão Trịnh mà cũng có lúc không đứng đắn á?" Phương Hi cười nhạo, liếc nhìn Trịnh Tại Hiền, "Tôi cũng rất muốn xem lúc lão Trịnh không đứng đắn thế nào đây."

Nhóm người này quanh năm suốt tháng ở trước mặt Trịnh Tại Hiền nói hắn lãnh cảm, Trịnh Tại Hiền vốn không để ý tới họ, ngồi trên ghế yên lặng hút thuốc. Thái Dung không xong rồi, sao anh có thể để người ta nói xấu "ai đồ" của mình. Thái Dung ngẩng đầu lên nói với Phương Hi: "Cái đấy phải là chân ái mới nhìn thấy được, anh muốn nhìn à?"

"Thôi khỏi đi," Phương Hi cười đến là xấu xa, câu này do Thái Dung nhắc tới, Phương Hi càng lớn mật, ném ánh mắt ám muội cho Thái Dung, "Tôi từng may mắn được tắm với chân ái nhà cậu, lúc 'đứng đắn' đã rất khả quan rồi, đó giờ đoan chính mãi có khi do không gặp đúng người, cậu chịu được thì tốt, tôi chẳng xem đâu."

Thái Dung còn chưa nói gì, Trịnh Tại Hiền ở phía sau hắng giọng một cái, đưa mắt nhìn Phương Hi, chau mày lại.

Phương Hi lắc đầu cười không nói gì nữa. Nói nữa chỉ sợ thầy Dung không ứng phó nổi, hơn nữa chân ái nhà người ta đã không cho nói rồi. Phương Hi cảm thấy hai người họ rất thú vị, rất tốt.

Thái Dung cũng không ngờ Phương Hi có thể nói tới mức này, lời này không phải anh không đáp nổi, mà là không dám đáp. Sợ nói thêm nữa Trịnh Tại Hiền sẽ không thoải mái, dù sao thì thực ra quan hệ hai người cũng đâu có gì đâu, đến một chút ám muội cũng chẳng có.

Bởi vậy nên Thái Dung mới không hé răng, anh tìm cái ghế rồi ngồi ngược chiều, cánh tay dựa lên thành ghế. Anh sợ Trịnh Tại Hiền cảm thấy bị mạo phạm nên mới không nói tiếp, nhưng những người này lại cho rằng Thái Dung bị người ta trêu nên lúng túng, bị Phương Hi làm cho nghẹn lời. Trịnh Tại Hiền hút điếu thuốc xong, đứng dậy đi lên tầng.

Lúc đi ngang qua Thái Dung, hắn tiện thể đặt tay lên đầu anh, ấn xuống rồi xoa xoa đầu.

Động tác rất thuận tay, dường như cảm thấy Thái Dung khó xử, muốn an ủi anh. Động tác này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thái Dung, anh không thể ngờ tới. Bởi vậy nên qua nửa buổi anh vẫn không thể phản ứng lại, đến khi lấy lại phản ứng thì Trịnh Tại Hiền đã lên tầng rồi.

Trong lòng Thái Dung nhất thời không nói nên lời. Không ngờ đã ba mươi tuổi rồi anh còn bị người ta vò đầu, chủ yếu là bị người ta vò đầu như vậy trong lòng còn thấy vui vui.

Quả nhiên yêu đương khiến con người trẻ hẳn ra.

Cuối tuần thực ra rất ngắn, ăn vài bữa cơm uống hai bữa rượu là hết. Hai ngày ở chung Thái Dung dần thân quen với mọi người hơn, anh còn thêm wechat với mọi người, hẹn lần sau cùng nhau đi đâu đó. Mấy ngày này tuy rằng tổng cộng Thái Dung và Trịnh Tại Hiền cũng không nói với nhau được mấy câu, nhưng quan hệ giữa hai người gần gũi hơn trước đó rất nhiều.

Dù sao cũng là hai người mập mờ nhất trong nhóm.

Cả nhóm chào tạm biệt với mẹ Tưởng Đào, còn mang theo ít nấm và dược liệu trên núi xuống. Trước khi đi Phương Hi nhét xuống dưới ghế một phong bì, bên trong chứa hai mươi ngàn. Kết quả còn chưa đi được bao xa đã bị người ta đuổi theo, là em họ của Tưởng Đào, cậu không biết ai để phong bì lại, chỉ đành dúi vào trong lòng Tưởng Đào rồi chạy về.

Tưởng Đào chau mày lại, lớn tiếng hỏi: "Thời buổi nào rồi còn làm chuyện này hả, ai vậy, mau ra đây nhận lấy cái chết đi."

Lâm Hiên cười nói: "Đừng xử họ, một chút tấm lòng thôi ấy mà."

Tưởng Đào lắc đầu: "Mấy ông đừng làm loạn nữa, ai giỡn mặt với tôi hả?"

Phương Hi cười ruồi, giơ tay lên: "Đây, là tại hạ."

"Đi chết đi!" Tưởng Đào đập phong bì vào người anh ta, "Lúc lên núi mang theo không thấy nặng à."

Phương Hi đi tới nói: "Cầm đi Đào Tử, bọn tôi đi nhiều người như vậy đến tay không cũng không hay, thật sự không thể mang đồ lên được, không thì ông coi như tôi trả tiền đi? Mấy năm nay không lên núi thăm cô, đừng từ chối chút tấm lòng này."

Chuyện này khiến họ căng thẳng suốt cả dọc đường, lúc đến bãi đậu xe vẫn còn nói, nhưng không có kết quả gì.

Khi về Thái Dung vẫn ngồi cùng một xe với Trịnh Tại Hiền, lúc xuống núi Trịnh Tại Hiền cầm lái, Thái Dung ngồi bên ghế phó lái. Anh hỏi Trịnh Tại Hiền: "Chúng ta bày tỏ chút tấm lòng có được không?"

Trịnh Tại Hiền nói: "Không cần, cũng không phải cái gì to tát, tính toán quá đâm ra xa lạ."

Thực ra Thái Dung cũng cảm thấy như vậy, tuy rằng trước đó anh không quen biết họ, nhưng theo ấn tượng mấy ngày này của anh với Tưởng Đào, có lẽ anh ấy không muốn nhận số tiền ấy.

Ở dưới núi có một người chuyên vận chuyển đồ lên núi, nếu sức khỏe không tốt cũng có người mang giúp cho. Sau khi xuống núi Thái Dung tìm người vận chuyển kia xin cách thức liên lạc, Thái Dung nói nhà họ Tưởng, người kia có vẻ rất quen, hình như thường xuyên giao đồ cho họ. Thái Dung nói mấy hôm nữa phiền anh ta mang đồ lên núi, phí vận chuyển gửi vào tài khoản, anh ta nói không thành vấn đề.

Dọc đường về Thái Dung đặt một chiếc ghế massage, chiếc ghế đó chắc cần hai người mang lên. Thái Dung liên lạc với người kia, anh ta nói không thành vấn đề, tìm một người nữa mang lên là được.

Cúp máy rồi Trịnh Tại Hiền nhìn anh một chút, Thái Dung hỏi: "Sao vậy?"

Trịnh Tại Hiền lắc đầu, không nói gì.

Thầy Dung trông trẻ thật, nhưng dù sao cũng hơn ba mươi rồi, xử lý mọi việc rất chu toàn, thỏa đáng đâu ra đó. Ở với anh khiến người ta thấy rất thoải mái, không mệt mỏi chút nào.

Lúc này Thái Dung mới thấy hơi nóng, anh còn chưa cởi chiếc áo lông vũ của Trịnh Tại Hiền ra. Thái Dung vội vã cởi ra, xoay người ném ra dãy ghế sau, nói với Trịnh Tại Hiền: "Áo để em mang về giặt rồi trả lại anh sau, cảm ơn áo của thầy Trịnh nhiều, cảm nhận được sự ấm áp rồi."

Trịnh Tại Hiền nói: "Giữ lại mà mặc."

Thái Dung trợn mắt nhìn, chau mày: "Em mặc rồi anh không cần nữa à?"

"Nói gì vậy," Trịnh Tại Hiền bật cười, "Nói đi đâu thế."

Thái Dung cũng nở nụ cười theo, "Em nói, dù sao em cũng là soái ca trắng trẻo sạch sẽ như vậy, không đến nỗi bị ghét bỏ chứ."

"Ừ," Trịnh Tại Hiền thế mà lại rất phối hợp gật đầu, từ tốn nói: "Cậu mặc rất đẹp."

"Thật á?" Xem chừng Thái Dung thực sự rất vui, ánh mắt cong cong mang theo ý cười, "Khen em à?"

Vẻ mặt Trịnh Tại Hiền rất ung dung, cũng cười, "Ừ."

"Biết em đẹp là được rồi." Dung Khắ chỉnh ghế dựa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nói, "Thầy Dung là một nhân tài, rất quý hiếm. Trịnh đại hiệp phải suy nghĩ cho kỹ, có không giữ, mất không tìm được đâu."

Câu này Trịnh Tại Hiền không trả lời, trên mặt vẫn còn vương ý cười nhàn nhạt. Thái Dung cũng không nói nữa, thả thính một chút là đủ rồi, nên giữ chừng mực.

Tối hôm qua họ đều ngủ rất muộn, hôm nay lại dậy sớm. Dọc đường về Thái Dung ngủ nửa đoạn đường trước, Trịnh Tại Hiền ngủ nửa đoạn đường sau, không tán gẫu được mấy câu đã tới nơi rồi.

Xuống chân cầu cao tốc là tới thành phố họ sống, nhìn cung đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt, đột nhiên Thái Dung không nỡ lái tiếp. Anh nhìn Trịnh Tại Hiền một chút, Trịnh Tại Hiền vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh lại, khóa kéo lên đến tận mũi, chỉ lộ nửa gương mặt.

Thái Dung lái xe về thẳng nhà mình, đều rất mệt rồi, không ăn nữa, ai về nhà nấy rồi gọi thức ăn ngoài đi. Lúc xe lái vào nội thành rồi Thái Dung mới đánh thức Trịnh Tại Hiền: "Thầy Trịnh à, dậy đi."

Trịnh Tại Hiền từ từ tỉnh giấc, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, có chút ngạc nhiên, hắn thế mà lại ngủ lâu như vậy, còn ngủ say như thế.

Hắn chỉnh lại ghế dựa, hắng giọng một cái, chau mày nói: "Ngủ say quá."

"Ngủ say à," Thái Dung cười nói, "Có nghĩa em lái vững."

Trịnh Tại Hiền lấy chai nước uống hai ngụm, mới tỉnh ngủ nên không muốn nói nhiều. Không biết vì sao Thái Dung cảm thấy tâm tình Trịnh Tại Hiền không được tốt như trước, gương mặt u ám. Không biết có phải mơ thấy cái gì không vui không.

Thái Dung lái theo con đường về nhà mình, Trịnh Tại Hiền cất tiếng hỏi: "Không ăn à?"

"Thôi không," Thái Dung nói, "Thấy anh mệt quá, về tắm rồi nghỉ ngơi cho sớm."

"Ừm." Trịnh Tại Hiền đáp một tiếng, vẫn không nhiều lời.

Xe lái tới dưới nhà Thái Dung, Thái Dung tháo dây an toàn, cũng không vội vã xuống xe. Hai người đều không lên tiếng, lặng lẽ ngồi đó, nghe nhịp thở của đối phương, bầu không khí tĩnh lặng mà dịu êm.

Nhưng không thể cứ ngồi như thế mãi được, Thái Dung nhìn Trịnh Tại Hiền một chút, nở nụ cười: "Em đi nhé, cảm ơn anh chủ Trịnh đã dẫn em ra ngoài giải sầu."

Trịnh Tại Hiền lắc lắc đầu, Thái Dung đang định mở cửa xe, Trịnh Tại Hiền lại gọi anh lại: "Thầy Dung à."

Thái Dung quay đầu lại, bàn tay vẫn còn đặt trên vô lăng: "Sao vậy?"

Trịnh Tại Hiền nhìn anh một chút, ánh mắt Thái Dung vẫn thẳng thắn trong veo như trước. Trịnh Tại Hiền hé miệng, cất giọng trầm thấp: "Tôi thực sự không phải người tốt."

Thái Dung chớp mắt, khóe môi nhếch lên, giãn ra thành một nụ cười: "Bởi vậy nên?"

Trịnh Tại Hiền nhìn anh, đôi mắt hắn đen láy, sâu hút không thấy đáy.

Thái Dung hỏi rất thẳng thắn: "Từ chối em à?"

Trịnh Tại Hiền nhíu mày, dường như không biết nên nói thế nào. Bàn tay Thái Dung nắm lấy vô lăng, chăm chú nhìn Trịnh Tại Hiền, nói: "Anh chủ Chu, em không làm loạn, cũng không đùa giỡn với anh. Em muốn theo đuổi anh, có hứng thú với anh, đây không phải lời đầu môi. Ba mươi tuổi rồi có thích một người hay không, có rung động hay không không thể tùy tùy tiện tiện nói ra, nhưng em để tâm tới anh, anh biết điều này là được rồi."

"Tôi biết." Trịnh Tại Hiền gật đầu, nhìn về phía anh, "Nhưng tôi thật sự không làm nổi."

Trái tim Thái Dung dần chìm xuống, anh biết Trịnh Tại Hiền còn có lời muốn nói.

Anh không thúc giục, yên tĩnh ngồi chờ. Trịnh Tại Hiền cúi đầu, Thái Dung nhìn sườn mặt hắn, ngồi rất lâu. Sau đó cuối cùng Trịnh Tại Hiền cũng lên tiếng, Thái Dung đợi lâu như vậy mà chỉ nhận được hai câu ——

"Không phải người cùng một thế giới, cuộc sống từng trải qua cũng không giống nhau."

"Thầy Dung à, thầy ở nhân gian, tôi dưới lòng đất."

Chương 15 ★

"... Thầy Dung bảo vệ anh."



Trịnh Tại Hiền dành được mấy ngày để ra ngoài chơi cũng không dễ dàng, trước đó đặt lịch hẹn rồi, để trống hai ngày đồng nghĩa về sau phải tăng ca bù lại.

Sau khi về hắn không có gì khác trước, vẫn cứ vẽ vời, xăm hình, tập gym, dù sao hắn cũng rất ít nói chuyện. Cuối cùng Lục Tiểu Bắc không nhịn được mà dán tới hóng hớt, cậu ta vuốt cái đầu trọc lốc của mình, hỏi Trịnh Tại Hiền: "Đại ca, lần này ra ngoài.. có xảy ra chuyện gì không?"

Trịnh Tại Hiền không nhìn cậu, ném cho cậu một câu: "Rảnh thì đi thiết kế hình đi, sắp hết hình của cậu rồi đấy."

"Ơ, đại ca, anh có kể không hả?" Lục Tiểu Bắc "hừ" một tiếng, huých vào cánh tay Trịnh Tại Hiền, "Anh Dung của em...? Hai người có chút tiến triển nào không?"

Trịnh Tại Hiền dùng máy tính để điều chỉnh góc độ bức hình, hắn không rời tầm mắt, chẳng buồn nhìn cậu ta, "Không."

Lục Tiểu Bắc chau mày hỏi: "Thật á?"

"Ừ," Trịnh Tại Hiền rõ ràng bơ cậu ta, "Chuyện không thể nào, đừng nghĩ lung tung."

Lục Tiểu Bắc nhấc mông đi. Trong lòng thầm nói Thái Dung chẳng hăng hái gì cả, cơ hội tốt như vậy mà không giữ được, thật uổng phí.

Mấy bức hình chỉ điều chỉnh góc độ đơn giản là xong, thế nhưng Trịnh Tại Hiền làm một giờ rồi vẫn chưa xong việc, thực ra tâm tư của hắn không đặt ở đây. Mãi đến khi khách tới, hắn mới nhanh chóng in ra.

Lần này là xăm kín lưng. Anh ta tới liền chọn một hình to nhất, đây là ý của Trịnh Tại Hiền. Một hình xăm kín lưng có thể choán hết thời gian của hắn, trong lòng sẽ không còn buồn bực như thế nữa.

"Thầy Trịnh à, em nghe lời anh đi ngủ sớm, hôm qua sáu giờ đã ngủ rồi, một tuần nay cũng không uống rượu." Vị khách lần này là một chàng thanh niên, có lẽ còn chưa tốt nghiệp đại học, chơi cho một ban nhạc. Tinh thần rock được thể hiện rõ ra, đuôi lông mày có bấm khuyên, trên ngón tay cũng có hình xăm, chỉ hận không thể viết lên trán hai chữ "bất kham".

"Được, tốt lắm." Trịnh Tại Hiền trả lời một câu, sau đó nói, "Trước tiên ngồi đợi một chút, tôi đi chuẩn bị."

"Vâng anh." Chàng trai ngồi xuống sofa, nói với Trịnh Tại Hiền, "Thầy Trịnh à em có thể xem lại hình kia một chút không?"

Lục Tiểu Bắc in một bản ra cho cậu ta, còn gọi một thợ xăm khác trong cửa tiệm tới, chỉ về lưng người kia, nói với cậu ta: "Cậu xem một chút, vị trí như vậy. Vai anh ấy rộng như cậu, bắt đầu xăm từ cổ xuống, chính là ở đây, một cái đầu quái thú. Xuống tới eo cậu. Cậu xem độ lớn và vị trí có được không."

Mấy tờ giấy ghép lại thành một bức hình, hình được thiết kế theo yêu cầu của cậu ta, ở giữa là một cái trống méo mó biến dạng, giữa mặt trống bị phá, mấy cái đầu quái thú lao ra, răng nanh như nhô ra khỏi bức hình. Bức hình muốn xăm này cũng rất hợp với phong cách của cậu ta, muốn thể hiện rõ sự nổi loạn từ trong xương cốt. Bức hình này Trịnh Tại Hiền đã vẽ xong từ lâu, cả bức hình rất dữ rất ngầu, phong cách của Trịnh Tại Hiền cũng được thể hiện rõ ràng.

Chàng trai càng xem càng hài lòng, giơ ngón cái về phía cậu: "Không thành vấn đề, bá đạo quá."

Lục Tiểu Bắc gật đầu: "Có cần tôi mô phỏng cho cậu xem không?"

"Không cần, không cần, chỉnh là được rồi." Thực ra trước đó cậu đã xem qua hình, chỉ là chưa được chiếu tỉ lệ lên cơ thể người, nên không cảm thấy rung động như vậy, cậu ta chỉ chỉ về phía cổ mình, nói: "Tốt nhất là xăm ở đây, từ chính diện có thể nhìn thấy một góc nhỏ, đừng để bị lộ nhiều quá."

"Thế thêm ít hình, từ đằng sau vòng qua mặt bên nhé, xích được không? Hay là nửa đoạn dùi trống vỡ? Nốt nhạc cũng được, cơ mà bình thường quá."

"Được được được mấy anh chọn đi, mấy anh bá đạo quá, quả nhiên thầy Trịnh danh bất hư truyền." Chàng trai càng nhìn hình càng thích, sắp phục sát đất rồi.

Lục Tiểu Bắc vui vẻ, làm động tác dừng lại, nói với cậu ta: "Đừng khen vội, làm xong rồi khen cũng chưa muộn, còn chưa xăm cậu khen gì chứ."

Cậu chàng sờ sờ chiếc khuyên trên lông mày, nói chắc nịch: "Xăm xong cũng đẹp lắm cho coi, em xem nhiều hình chỗ các anh rồi."

"Được rồi." Lục Tiểu Bắc quay đầu nói với Trịnh Tại Hiền một tiếng, "Đây cũng là fan anh này."

Trịnh Tại Hiền vẫn còn đang thu thập dụng cụ xăm, không ngẩng đầu lên.

Vì bức hình này mà hôm nay Lục Tiểu Bắc cũng để trống lịch, những bức hình xăm kín lưng như vậy cậu ta cũng thường giúp một tay, để Trịnh Tại Hiền không phải tốn quá nhiều thời gian.

Đợi Trịnh Tại Hiền xác định vị trí xong Lục Tiểu Bắc có thể bắt đầu đi nét, đoạn sau là in lại hình, đi nét thì đơn giản rồi. Lục Tiểu Bắc nói, "Người anh em, lát nữa tôi sẽ đi nét cho cậu, trước đó đã nói đại ca tôi hai ngàn một tiếng, tôi chỉ lấy nửa giá anh ấy thôi, cậu tính tiền nhé." (2000 CNY  ~ 6 triệu 8 VNĐ)

Chàng trai đã nằm sấp trên ghế, giơ tay lên ra dấu OK với cậu.

Trịnh Tại Hiền xác định vị trí xong, Lục Tiểu Bắc đang chuẩn bị bắt đầu, nghe thấy Từ Lâm ở dưới tầng nói: "Lão đại, hoa của anh tới rồi."

Lục Tiểu Bắc cười "hì hì", mấy ngày không nhận hoa cậu quên béng mất chuyện này. Từ Lâm ôm hoa ở dưới tầng ngước đầu lên: "Hôm nay còn có thiệp này."

Lục Tiểu Bắc nhìn Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền mặt không cảm xúc cầm máy cuộn cảm, Lục Tiểu Bắc nói: "Có chữ không? Có chữ thì đọc đi!"

"Có!" Nhưng Từ Lâm không dám xem, chạy tới bên cạnh đưa cho Trịnh Tại Hiền, "Lão đại, hoa này!"

Trịnh Tại Hiền nhìn lướt qua, ra hiệu cho cô bé mang đi. Lục Tiểu Bắc lại muốn cầm lấy, "Em muốn xem viết gì."

Trịnh Tại Hiền nhanh tay lấy thiệp ra trước cậu.

"Hừ." Lục Tiểu Bắc chỉ kêu một tiếng, sau đó nhìn hắn đau đáu.

Trịnh Tại Hiền nhìn thiệp một chút, ở mặt trước chỉ có ba chữ: Thẻ người tốt. Còn mặt sau thì có một hàng chữ nhỏ ——

Anh chủ Chu, trả lại thẻ người tốt cho anh này, em không chấp nhận bất cứ lý do từ chối nào.

Anh đợi em theo đuổi anh.

Trịnh Tại Hiền nhìn thiệp, khẽ chau mày. Hắn ném thiệp qua một bên, tiếp tục đi nét trên lưng. Trên mặt vẫn không mang theo chút biểu cảm nào, vẫn hờ hờ hững hững như trước. Nhưng ánh mắt rõ ràng đã dịu đi, đường cong bên khóe môi cũng không còn cứng như trước nữa.

Thái Dung cũng phải do dự rất lâu mới bảo cửa hàng hoa để thêm tấm thiệp này vào.

Thực ra câu nói của Trịnh Tại Hiền cũng làm giảm sự tích cực của Thái Dung đi phần nào, anh cứ đinh ninh rằng hai ngày qua quan hệ hai người đã gần gũi thêm một chút, không ngờ Trịnh Tại Hiền lại nói hai câu như vậy. Lại còn nói đến là hay, đến là sâu sắc, thầy ở nhân gian tôi dưới lòng đất, đào sâu suy ngẫm khác nào phát thẻ người tốt đâu.

Thái Dung nở nụ cười tự giễu, gửi tin nhắn wechat kêu tiệm hoa viết như vậy.

Về khoản theo đuổi người, trước giờ Thái Dung không đụng tường cứng không quay đầu, nhưng thực ra anh chưa từng đụng phải tường cứng, trước đó anh nói với Trịnh Tại Hiền phàm là người anh muốn theo đuổi thì không có chuyện không theo đuổi được, đây không phải nói dối. Đến lượt Trịnh Tại Hiền cũng đâu thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Lúc Thái Dung gặp lại Trịnh Tại Hiền đã là cuối tuần.

Anh mang theo áo lông vũ đẩy cửa tiệm ra, Lục Tiểu Bắc đang ngồi xổm ở sảnh ngoài hút thuốc, vừa thấy anh liền vẫy cánh tay, "Hế lô, hoa thần không hăng hái."

Danh xưng này chọc Thái Dung bật cười, hỏi cậu ta: "Móc đâu ra câu này vậy?"

Lục Tiểu Bắc mở to mắt nhìn anh: "Cho anh cơ hội mà anh không chịu dùng còn gì?"

Thái Dung búng cái đầu trọc lốc của cậu ta, cười nói: "Sao cậu biết là không dùng."

Lục Tiểu Bắc đang định cất tiếng, Thái Dung liền hỏi: "Đại ca cậu có ở đây không?"

Lục Tiểu Bắc chỉ vào trong, nói: "Chẳng biết ở trên hay dưới, anh tự tìm xem."

Trước tiên Thái Dung tìm dưới tầng một lượt, không tìm được người. Ở dưới tầng có hai cậu trai đang xăm, Thái Dung chào hỏi từng người rồi lên tầng. Trên tầng rất yên tĩnh, anh tìm thấy Trịnh Tại Hiền trong phòng nghỉ.

Trịnh Tại Hiền đang ngủ trên giường, đắp áo khoác che kín người. Dường như hắn ngủ không được thoải mái, chân mày nhíu chặt, sắc mặt không được tốt.

Thái Dung thả nhẹ bước chân, đứng bên giường chăm chú nhìn Trịnh Tại Hiền.

Anh phát hiện lặng lẽ nhìn Trịnh Tại Hiền như vậy rất thoải mái. Anh thích nhìn như vậy, nhìn đến mê luyến, nhìn đến nghiện, nhìn đến say sưa.

Trịnh Tại Hiền trở mình, vốn đang nằm thẳng chuyển sang nằm nghiêng, chiếc áo trên người cũng tuột xuống. Thái Dung vươn tay muốn giúp hắn đắp lại, kết quả vừa mới chạm tay vào áo, Trịnh Tại Hiền đột nhiên nắm lấy tay anh, đôi mắt cũng mở ra.

Khoảnh khắc ấy đồng tử mắt hắn co lại.

Đây là lần đầu tiên Thái Dung trông thấy vẻ mặt này của Trịnh Tại Hiền, trong ấn tượng của anh, người này luôn bình tĩnh lạnh nhạt. Thái Dung sửng sốt theo bản năng, ban nãy vẻ mặt Trịnh Tại Hiền đều là ý kháng cự. Trong đôi mắt hắn mang theo sự sợ hãi, muốn chùn bước.

"Anh..." Thái Dung khàn giọng, hắng giọng một cái, "Anh sao vậy? Em làm anh sợ à?"

Trịnh Tại Hiền nhìn chòng chọc Thái Dung một lúc mới định thần lại. Hắn thở dài, buông tay Thái Dung ra, giơ tay lên che đi đôi mắt. Giọng mới tỉnh ngủ nên rất khàn: "Không sao, ngủ nên mơ hồ thôi."

"Mơ à?" Thái Dung có chút lo lắng, nhẹ nhàng vỗ về hắn, cười hỏi, "Cần an ủi không đại hiệp?"

Anh cho rằng Trịnh Tại Hiền sẽ nói không cần, không ngờ Trịnh Tại Hiền lại ngồi dậy gật đầu nói: "Ừ, an ủi đi."

Thái Dung nhướn mày, khựng lại mất hai giây mới nở nụ cười. Đây là anh tự dâng tới trước mặt em đấy, không phải em sàm sỡ gì đâu nhé. Thái Dung tiến lên trước, hơi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Tại Hiền. Anh vỗ vỗ vai Trịnh Tại Hiền, ghé vào tai hắn nói: "Đừng sợ, thầy Dung ở đây."

Giọng Thái Dung rất êm tai, rất trẻ trung. Giọng nói trẻ trung, gương mặt trẻ trung, thân thể trẻ trung. Lúc ôm cơ bắp trên cánh tay cũng hiện rõ, rất có sức mạnh. Trên tay anh thoang thoảng mùi sữa bò, là sữa rửa tay anh tiện thể lấy ở chỗ ba mình.

Chính bản thân Thái Dung cũng buồn cười, thực ra anh chỉ đùa một chút, tranh thủ ăn đậu hũ nhân lúc Trịnh Tại Hiền không tỉnh táo. Trịnh Tại Hiền ngồi thẳng người, lúc chạm vào vai cũng có thể cảm nhận được cơ bắp hắn căng ra. Từ đó đến giờ đây vẫn là lần họ gần nhau nhất, cho dù cái ôm này chỉ xuất phát từ một câu đùa bâng quơ, thì cũng không thể không thừa nhận rằng nó thân mật.

Anh ôm Trịnh Tại Hiền như ôm một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "...Thầy Dung bảo vệ anh."

Trịnh Tại Hiền không vội vã đẩy anh ra, hắn dựa vào vai Thái Dung nhẹ nhàng khép mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro