【Ôn Chu】Đoạ thần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ bên ngoài núi Bất Chu đã có thêm một lớp kết giới, Chu Tử Thư thấy vậy, nhíu mày: "Thiên đế chỉ thêm một lớp kết giới thôi sao?"

"Còn lệnh Thanh Khâu trông giữ."

"Có tác dụng không?"

"Người thường và yêu không thể thấy kết giới, chỉ có thần và Thanh Khâu mới thấy được."

"Ta muốn vào xem thử."

"Không được, lần trước em suýt bị xâm chiếm ý thức rồi, ta không yên tâm."

"Nhưng mà... Trong lòng ta......" Tuy đây là lần thứ hai đến gần dị tượng, nhưng Chu Tử Thư vẫn thấy bồn chồn khó chịu như lần đầu.

Ôn Khách Hành nghĩ ngợi một hồi: "Ta vào với em."

Ôn Khách Hành là thần sáng thế, không khó để dắt Chu Tử Thư vào kết giới.

Nào ngờ vừa bước vào, Ôn Khách Hành liền trải qua cảm giác giống Chu Tử Thư.

Ý thức dần hỗn loạn, bức bối khó chịu, ý niệm tham lam và giết chóc tràn ra, chỉ muốn san bằng mọi thứ.

Nhưng với Chu Tử Thư, lần này cảm giác lại khác hẳn, không hỗn loạn như trước nữa, trong cơn mê mang, có một suy nghĩ rất rõ ràng, mà suy nghĩ đó chính là Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư cầm tay Ôn Khách Hành, quay sang thì thấy hai mắt Ôn Khách Hành đã đỏ ngầu.

"Ôn, Ôn Khách Hành......"

Nghe giọng Chu Tử Thư, đôi mắt đỏ ngầu của Ôn Khách Hành dần trở lại bình thường: "...... A Nhứ......"

Ôn Khách Hành vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, Chu Tử Thư đã ôm chầm lấy hắn.

Thấy Chu Tử Thư chủ động như vậy, Ôn Khách Hành kinh ngạc: "A Nhứ... Có sao không?"

Nghe thế, Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành ra, lắc lắc đầu: "Không đúng! Phải ra ngoài nhanh lên!"

Hai người ra khỏi kết giới, Chu Tử Thư vỗ ngực, thở hổn hển, Ôn Khách Hành đã bình thường lại, qua đỡ Chu Tử Thư: "A Nhứ sao rồi?"

"Không, không có gì......"

"Thật không?"

Chu Tử Thư thở đều lại: "Ừ......"

"Lúc ở bên trong đó, ta đã muốn giết người......" Ôn Khách Hành thở dài: "Dị tượng này... có vẻ rất lợi hại."

"Ừ......"

"A Nhứ thì sao? Lúc ở bên trong, A Nhứ nghĩ gì vậy? Có giống ta không, cũng muốn giết người à?"

Mặt Chu Tử Thư đỏ rần, những suy nghĩ của người lúc ở trong kết giới quá khó nói, chỉ có thể đẩy Ôn Khách Hành ra, xoay lưng: "Ừ..."

Ôn Khách Hành thấy vành tai Chu Tử Thư đỏ rực, chuyển mắt một cái, ôm eo người.

Giọng nói trầm trầm thủ thỉ bên tai Chu Tử Thư: "Thật không? A Nhứ đừng gạt ta."

"Không, không gạt ngài đâu."

Hắn ngậm vành tai Chu Tử Thư, gặm nhấm trong miệng: "...... A Nhứ gạt ta......" Ôn Khách Hành nói, nghe không rõ lắm.

Hơi thở ướt nóng khiến Chu Tử Thư bàng hoàng, người muốn chạy trốn: "Đừng, buông tay ra!"

"Đừng buông tay ra?" Giọng Ôn Khách Hành đầy bỡn cợt.

"Không phải vậy! Buông tay!"

Phút chốc, Ôn Khách Hành hoá thành nguyên hình, đây là lần đầu Chu Tử Thư được thấy nguyên hình của hắn -- một con giao đen nhánh, có vẻ hung tợn dữ dằn.

Con giao hung tợn dữ dằn đó cắp Chu Tử Thư lên, bay lượn giữa những tầng mây.

Chu Tử Thư bị kẹp giữa móng trước của con giao, người hét toáng lên: "Ôn Khách Hành! Thả ta ra! Aaaaa --"

Chu Tử Thư được đưa về Côn Luân, ném vào Tứ Quý sơn trang (lúc này đã có quy mô ban đầu).

"Ôn Khách Hành!"

Chu Tử Thư còn chưa dứt lời, đã bị cưỡng hôn.

"Nếu lần sau A Nhứ có suy nghĩ như vậy, thì cứ nói với ta, ta sẽ rất vui lòng, chắc chắn sẽ thoả mãn hết."

"Không phải vậy... Ôn Khách Hành ngài bình tĩnh lại đi!"

"Phải cùng được, không phải cũng chả sao, muộn rồi."

"Ôn Khách Hành ngài nghỉ một ngày thôi mà cũng không được hả?!"

"Không được, có điều này, ngày nào ta cũng lấy thần lực tưới cho A Nhứ, sao đến giờ em vẫn ngất vậy, xem ra phải luyện tập nhiều hơn."

"Ngài!"

Mặt trời đã lặn, Ôn Khách Hành ngoi lên mặt nước, hất hất mái tóc ướt, bơi về phía lá sen.

Lá sen rất lớn, Chu Tử Thư nằm trên đó, đắp một lớp sa mỏng, chỉ vừa đủ phủ kín toàn thân.

Chu Tử Thư nâng tay lên, nhìn ánh chiều tà lọt qua khe hở giữa những ngón tay.

"A Nhứ đang ngắm gì vậy?"

"Ngắm thần mặt trời... trở về cung điện."

"Ngắm tên đó làm gì? Ngắm ta này."

Chu Tử Thư quay đầu, vuốt mái tóc ướt nhẹp của hắn, cười rất dịu dàng: "Được được được, ta ngắm ngài."

Hai người lại âu yếm một hồi, rồi ngắm sao giăng đầy trời, nhớ tới dị tượng nọ, chỉ có thể thở dài.

Ôn Khách Hành uống rượu, nhớ tới thượng thần Đông Vực chơi khá thân với mình, có lẽ tên đó biết một số chuyện mình không biết cũng không chừng.

Hôm sau, hai người đến thần tư của thần trấn phủ Đông Vực, thượng thần Đông Vực cũng vui vẻ đón tiếp họ.

Đến khi vào điện, cả hai bắt đầu thấy nôn nao, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Chu Tử Thư đỡ hơn, người cố nén những bức bối trong lòng, uống trà một cách điềm đạm. Ôn Khách Hành lại không được vậy, hắn day thái dương, chau mày.

"Ôn Khách Hành, sao ngươi tới chỗ ta mà còn ra vẻ bất mãn thế hả?" Thượng thần Đông Vực nhìn hắn, hừ lạnh.

"Chậc, Đông Vực à có phải ngươi bày trận pháp kỳ quái gì ở trong điện không đó?"

"Gì chứ?"

"Không thì sao ta vừa bước vào đã thấy khó chịu?"

"Oắt con nhà ngươi! Không lẽ ngươi lại đến gây chuyện à?"

"Không có...... Úi......" Ôn Khách Hành thấy nhức đầu, đột nhiên, hắn bật dậy: "Ta phải đi tìm tiên thuốc mới được."

"Cút cút cút, có bệnh thì mau đi chữa!" Thượng thần Đông Vực phất tay đuổi hắn: "Tử Thư đừng học thói xấu của hắn."

Chu Tử Thư cũng đứng lên, hành lễ với thượng thần Đông Vực, định dẫn Ôn Khách Hành đi về. Còn chuyện dị tượng, thì để mấy hôm sau đến hỏi cũng được.

Hai người vừa ra tới cửa, thì bắt gặp thần quan bưng một hũ thất tình lục dục vào. Chỉ một chốc, Ôn Khách Hành như điên như dại, giết thần quan chỉ trong một chiêu, thất tình lục dục rơi xuống, vương vãi đầy đất.

"Ôn Khách Hành!" Thượng thần Đông Vực lao tới, tấn công Ôn Khách Hành.

Cả hai đều là thần sáng thế, tạm thời chỉ có thể đánh ngang tay.

Chu Tử Thư nhìn thất tình lục dục lênh láng đầy đất, đột nhiên cũng thấy đau đầu, người nhìn nhà kho phía sau thần điện, ở trong đó, đều là thất tình lục dục, là mọi thất tình lục dục của thế gian

Đập vỡ nó.

Mau đập vỡ nó đi!

Giáng một trận mưa to xuống trần!

Nhanh lên! Mau đập vỡ hết!

Những lời này quanh quẩn trong tâm trí Chu Tử Thư, như ma xui quỷ khiến, Chu Tử Thư cũng bước tới chỗ nhà kho.

Ôn Khách Hành giữ chân thượng thần Đông Vực, thần quan trong điện không phải đối thủ của Chu Tử Thư.

Đầu ngón tay Chu Tử Thư tụ thần lực, đột nhiên, phóng vèo ra ngoài, trong ánh sáng trắng xóa, thần tư trấn phủ cũng nổ tung.

Sau trận nổ này, nhân giới bắt đầu đổ mưa, mưa bảy ngày bảy đêm liền không ngớt.

Trận mưa đó, chính là thất tình lục dục.

Chính trận mưa này, đã trả thất tình lục dục về với vạn vật.

Trong truyền thuyết về sau, đó là vì Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư có tình cảm với nhau, nên mới ban mưa xuống. Từ đó chỉ cần cơ thể có máu, là sẽ có tình.

Sau trận mưa này, ba giới nhân thần yêu, bắt đầu có những biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro