1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Văn nhặt chiếc máy ảnh rơi ở một bên, nhanh chóng nhìn lướt qua những bức ảnh bên trong, sắc mặt cô chuyển sang tái nhợt.

“Xin lỗi chủ tịch Thẩm, lần này là lỗi của chúng tôi, sẽ không có lần sau.”

Thẩm Diễm chẳng ừ hử gì cả, hắn cầm lấy máy ảnh từ tay cô, mở ra lại nói: “Thả gã ta ra.”

Tên phóng viên đứng dậy, dưới uy thế của người đàn ông nào còn dám hó hé gì nữa.

Gã khó khăn nói: “Chủ tịch Thẩm, tôi biết sai rồi, mấy bức ảnh chụp lén hôm nay đều ở đây, tôi sẽ xóa hết ảnh ngay lập tức, sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Thẩm Diễm rút ra một bức ảnh, đưa cho gã.

“Giữ bức này lại.”

Trong ảnh, hắn ôm đứa trẻ kia trong lòng, miệng đối miệng đút cho cậu uống rượu, thiếu niên nhắm chặt hai mắt, má ửng hồng, nhìn qua có vẻ ngại ngùng.

Tên phóng viên hơi giật mình, có chút không rõ hỏi: “Ý của chủ tịch Thẩm là sao?”

Thẩm Diễm chỉ nói một câu: “Nói với chủ biên của mấy người đưa nó lên trang đầu.”

Tưởng Văn ngạc nhiên, vội vàng theo sau.

“Chủ tịch Thẩm, làm như vậy không tốt lắm, đối với danh dự của ngài và cậu chủ nhỏ…”

Thẩm Diễm khẽ liếc cô một cái rồi nói: “Cô nói nhiều quá.”

“… Vâng.”

***

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Miên chống má, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm suy nghĩ, ngày mai Thẩm Diễm không ở đây.

Anh muốn làm chuyện xấu thì Thẩm Diễm đúng lúc vắng nhà.

Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến anh cảm thấy hơi dè chừng.

Chú Lưu nhìn thiếu niên ngồi ở ghế sau trong xe ngẩng người, trong mắt hiện lên một chút thương hại.

Mấy ngày nay nhìn thấy cậu chủ nhỏ trở nên vui vẻ hơn vì được cha quan tâm nhưng bởi vì thân thế bại lộ mà lại lần nữa rơi xuống vực sâu.

Thậm chí còn đau hơn lần trước.

Dù không phải là cha ruột nhưng tốt xấu gì cũng là con mình nuôi lớn, thế mà cậu lại bị cha nuôi cưỡng bức như thế này, đứa bé này phải đau khổ biết nhường nào.

Hắn đang suy nghĩ điều này thì đột nhiên một chiếc xe thể thao màu xám bạc lao tới từ bên phải, ép hắn vào lề đường.

Hắn là một tài xế kỳ cựu, mọi việc đều ưu tiên an toàn của hành khách trên xe, nhanh chóng tấp vào lề dừng lại.

Thẩm Miên nhíu mày, chiếc xe kia trông khá quen.

Một thiếu niên đẹp trai xuống xe, tiến lên mở cửa xe rồi lôi Thẩm Miên ra ngoài, nhét vào trong xe của mình.

Chú Lưu vội vàng đuổi theo nói: “Cậu Vương, cậu đưa cậu chủ của nhà chúng tôi đi đâu…”

“Nói chuyện chút thôi.”

Nói xong thì đạp chân ga.

Vương Sâm vứt bỏ tài xế nhà họ Thẩm, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, hung dữ nói: “Sao không nghe điện thoại của tôi, em có biết tôi lo lắng thế nào không?”

Thẩm Miên đang định giải thích nhưng Vương Sâm lại bỗng dưng cau mày.

Cậu ta tấp xe vào lề đường, véo cằm Thẩm Miên, khẽ nâng cằm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhtinh