[K] [Đông Xuân Ca [Short fic | DBSK]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Author: Tinhvặn
*Email: [email protected]
*Proof-reader: Stunami
*Fandom: DBSK
*Rate: K
*Genre: fanfic, AU, romance, shounen ai, fantasy
*Pairings: Yunho/Jaejoong
*Disclaimer: nếu năm anh thuộc về tôi thì…*evil smile*
*Warning: death end
*Status: shortfanfic, complete
*Summary:
Nhớ nhé, hoàng tử Spring!
Khi gió thổi, trăng mờ, vạn vật đang hoan ca.
Ngài sẽ gặp một người mỹ lệ tựa băng giá.
Nếu ngài đưa tay chạm vào trái cấm.
Đó là lúc ngài chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng!



*Post-er: Xuân Mai
*Nguồn: http://yaoiland.it-4vn.com/showthread.php?t=18045

ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ

http://i1199.photobucket.com/albums/aa465/xuanmai2901/DongXuanCa.jpg






Đông Xuân Ca










Season 1: Cuộc gặp gỡ vận mệnh









Xưa rất xưa, tại một nơi gọi là phương bắc băng giá, có Người Tuyết, có vị thần mùa Đông với trái tim băng vĩnh cửu. Một ngày kia người đã gặp được Xuân, bắt đầu một truyền thuyết tình yêu…


.

.

.




Thế giới chia làm bốn lục địa do bốn vị thần cai quản là Xuân, Hạ, Thu, Đông. Ngoài ra trên thế giới còn tồn tại rất nhiều thần linh. Yêu tinh, con người và thú vật sống hòa bình dưới sự bảo hộ của các vị thần. Sâu tận cùng trong thế giới hắc ám tồn tại sinh vật khác đối lập với thần linh là ma quỷ. Chúng luôn tìm cách tiêu diệt thần linh để chiếm giữ thế giới ánh sáng và dụ dỗ con người để ăn linh hồn của họ.




Phương bắc quanh năm tuyết phủ, khác với ba phương còn lại có đông đúc con người hoặc linh thú, cư dân duy nhất sinh sống nơi đây là Người Tuyết. Người Tuyết vốn là những hạt tuyết tích tụ lại thành hình dạng người, được thần mùa Đông trao cho linh hồn, kích thước cao bằng núi nhỏ. Chúng không cần ăn uống hay ngủ nghỉ, ngày này qua năm khác làm theo mệnh lệnh duy nhất từ người sáng tạo ra chúng là ngăn chặn bất cứ ai hoặc thứ gì xâm nhập lãnh thổ.



Giữa vùng đất tồn tại một tòa lâu đài băng. Trong cung điện lạnh lẽo chỉ có duy nhất một vị thần. Nói là thần nhưng nếu khuôn ngực thỉnh thoảng không khe khẽ phập phồng, tưởng chừng đó là khối băng tạc thành hình người. Thần mùa Đông một mình trong lâu đài băng trăm ngàn năm qua, thời gian miên trường cô độc khiến người gần như quên mất ngôn ngữ. Các vị thần khác gọi người là Winter, người chấp nhận nó như là tên thật của mình. Hàng ngày Winter ngồi trên ngai, mắt nhìn gương soi thấu vạn vật theo dõi lãnh thổ có gì dị biến. Mỗi ngày những sự việc đơn giản cứ thế lặp lại. Thỉnh thoảng vô tình hay cố ý, gương thần hiện ra cảnh vật thuộc một vương quốc xa xôi ở phương nam. Nơi đó nắng ấm phủ tràn không gian. Đàn chim bay lượn trên bầu trời xanh. Cư dân vui vẻ vừa ca hát vừa làm việc của mình, cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng phong phú như đóa hoa muôn ngàn sắc màu. Cai trị vương quốc là thần mùa Xuân, hoàng tử Spring.

Winter chỉ một thoáng liếc nhìn, ánh mắt của người mãi về sau không thể li khai hình bóng chàng hoàng tử có nụ cười sáng hơn mặt trời, ấm áp hơn nắng, rạng rỡ hơn hoa. Khởi đầu người nhìn hoàng tử Spring là vô tình, lần thứ hai là tò mò, nhiều lần sau là mong muốn. Nếu có thể gặp chàng trai hay cười đó, có lẽ người sẽ hiểu thế nào là Xuân, là ấm áp, điều mà tất cả sinh vật trên thế gian đón chờ.


Winter thầm lặng ngắm hoàng tử Spring qua gương thần mặc thời gian nhẹ nhàng nhảy múa xung quanh.








TV……………………TV








Mỗi ba trăm năm một lần, tất cả vị thần quyền năng cao nhất đều tụ hội trên thiên đình dự yến tiệc. Nhân gian gọi đó là tháng ‘vô thần’.






“Hoàng tử Spring!”

“Changmin, đã bảo cứ gọi thẳng tên anh mà!” Chàng trai xoay người, cánh tay nhấc lên búng trán cậu trai cao hơn mình một chút.

“Không được! Tên riêng là một bí mật, nếu tùy tiện gọi để ma quỷ nghe được thì sinh mạng tiêu luôn!” Changmin vừa càu nhàu vừa xoa chỗ đau, chân mày cau lại làm khuôn mặt ngây thơ mang theo nét hờn dỗi đáng yêu. Cậu không hiểu nổi tại sao chàng trai này lớn hơn mình vài trăm tuổi nhưng cả điểm thường thức quan trọng như thế đều quên. Tên thật ẩn chứa sức mạnh điều khiển linh hồn, nếu bị kẻ xấu biết và lợi dụng thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, càng đừng nói tới ma quỷ ác độc. Cho nên các vị thần thường gọi nhau bằng chức danh như Spring, Summer…

“Ma quỷ làm gì xuất hiện ở đây được? Chúng không sợ bị linh khí làm hồn phi phách tán sao chứ?” Chàng cười khẩy, giọng hơi trầm xuống. “Cái tên Spring nghe xấu hổ chết được! Đúng không, Moony?” Chàng trai nghiêng đầu, ánh mắt trong như thủy tinh khiến bất cứ ai cũng không thể chống cự nổi hấp lực mà si luyến.

Nhưng với một số người ánh mắt kia không hề quyến rũ, ngược lại thêm đáng sợ. Changmin chính là một trong số người hiếm hoi đó.

“Chỉ khi không có ai, vậy được rồi?” Changmin cười nịnh sát mồ hôi trên trán. Cậu biết khi Yunho càng trở nên quyến rũ thì tử vong càng đến gần, vậy nên cậu không uổng phí kinh nghiệm quen biết từ nhỏ, thuận theo yêu cầu của Yunho.

“Ngoan.” Yunho xoa đầu khen thưởng Changmin. Dường như cậu ta không thích trò này lắm, hơi nghiêng đầu tránh.

“Anh ở lại thêm một lúc nha? Đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon và có nhiều trò chơi vui lắm nha!” Changmin chớp mắt.

“Thôi, anh mệt quá, chỉ muốn về nhà.” Yunho lắc đầu, hơi động thân chuẩn bị bước đi.

“Đừng về vội! Em cần mượn thiên mã Pegasus của anh ba ngày!!!” Changmin hấp tấp đứng chặn trước mặt Yunho.

Yunho nhếch môi, cuối cùng cậu ta đã nói ra mục đích thật sự, mỗi lần có chuyện cầu xin luôn thêm ‘nha’ cuối câu. Chàng quá rõ bản tính thật của Changmin là hồ li đội lốt nai, đời nào tốt bụng khuyên chàng ở lại ăn. Changmin từ sớm vang danh khắp nơi là tín đồ si luyến thực phẩm, thà chết cũng không mời ai ăn dù đó có phải thứ của mình hay không. Nếu cậu ta cho ai một cái bánh nhỏ chắc chắn sẽ đòi ‘hậu lễ’ gấp đôi.

“Chớp mắt một cái ba ngày qua mau lắm! Nha? Nha??Nha??? Nha???? Nha?????” Mắt Changmin mở to phủ một tầng hơi nước, trông tội nghiệp như chú nai nhỏ lạc bầy.

“Làm ơn đừng có ‘nha’ nữa, nghe tởm chết được!” Yunho rùng mình, sau cùng chịu không nổi ánh mắt nũng nịu của Changmin, đành thở dài thỏa hiệp. “Chỉ ba ngày thôi!”

“Vâng!” Changmin mừng rỡ cười toe, hơi nước trong mắt sớm bay mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh như tinh tú. Ba ngày đủ để cậu tới nhà thần Mùa Màng lấy chiến lợi phẩm sau vụ cá cược vợ chồng Sấm, Sét giận nhau bao lâu. Đang mơ tưởng mộng đẹp nhưng Changmin vẫn không quên Yunho, thấy chàng di chuyển thì vội hỏi. “Ủa, anh đi đâu nữa vậy?”

“Kiếm hai đứa Yoochun, Junsu dạo vài vòng. Tiệc tùng nhức cái đầu!” Yunho liếc mắt, bộ dạng sắp không kiên nhẫn.

“Em biết rồi, anh sợ ở lại đây sẽ bị các nữ thần ‘ăn sống’ chứ gì?” Changmin reo lên như vừa ngộ ra chân lý, bổ sung thêm. “Mỗi lần có anh dự tiệc là nơi đó xuất hiện nhiều nữ thần xinh đẹp nhất! À, còn có nam thần nữa chứ!”

“Nói đủ chưa?” Yunho thấp giọng theo mỗi từ một trầm.

“Đẹp quá cũng khổ thật, may là em không có gì nổi bật!” Changmin bướng bỉnh buông xuống câu chót mới an phận bước sang một bên nhường đường. Khi mục đích đã đạt thì cậu không còn gì lưu luyến ông anh đang tỏa sát khí dầy đặc, cậu còn muốn sống dài lâu nếm hết mỹ thực trên đời này.

Yunho nhìn Changmin, trong mắt lóe lên tia thương hại. Một khuôn mặt thiên thần, tính cách ngây ngô, đáng yêu, khéo nói lấy lòng người, như vậy có ai không thích? Các vị thần độc thân đương nhiên không dễ bỏ qua ‘hàng thượng phẩm’, dùng đủ mọi cách như tặng quà, tặng đồ ăn mong Changmin chú ý tới. Yunho nghĩ công sức của họ xem ra vô vọng rồi, trong mắt thằng nhóc này chỉ có mỗi đồ ăn tồn tại, ngoài ra không quan tâm sự gì xảy ra chung quanh. Trong lòng cảm thán, Yunho không ngừng bước chân.

“Em thấy tốt nhất hôm nay anh đừng đi đâu hết!” Changmin nói nhỏ một câu khi Yunho lướt qua.

“Tại sao?” Yunho hơi khựng lại.

“Còn phải hỏi?” Changmin hơi bực tức. “Hôm nay là ngày ứng với lời tiên tri đó!”

“À, phải ha.” Yunho cười cười. “Mà lời tiên tri gì vậy?”

“Anh….chuyện…qua….quan trọng như vậy…anh…lại quên?!” Changmin tức giận nói lắp bắp. Uổng công cậu vì Yunho suy nghĩ ngày đêm cách sửa đổi vận mệnh, đến nỗi phạm sai lầm lớn lao là cả một ngày quên ăn, hao phí tâm sức cuối cùng đổi lại câu nói ngu ngốc. Cậu không dám tin Yunho có phải giả vờ hay ngốc thật, liên quan đến sinh mạng bản thân thế nhưng vẻ mặt bình thản như vậy.

Ngay lúc Changmin định vượt quyền giáo huấn ông anh vài câu thì nghe giọng nam ngâm nga.

“Nhớ nhé, hoàng tử Spring!
Khi gió thổi, trăng mờ, vạn vật đang hoan ca.
Ngài sẽ gặp một người mỹ lệ tựa băng giá.
Nếu ngài đưa tay chạm vào trái cấm.
Đó là lúc ngài chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng!”


“Năm câu này làm sao có thể quên?” Yunho nhếch môi, nụ cười có chút u ám.

“Vậy thì tốt!” Changmin thở phào. “Câu thứ hai ứng với đêm nay. Anh sẽ gặp người vận mệnh dành cho anh. Trái cấm nghĩa là tình yêu…”

“Tức là nói khi anh yêu người đó, sẽ ngủ vĩnh viễn. Đúng hơn là chết!” Yunho bình thản dứt câu

“Biết như vậy anh còn cười nổi?”

“Chuyện gì đến sẽ đến, không lo được đâu.” Yunho vỗ đầu Changmin, khóe môi nhếch lên như có như không nụ cười. Chớp mắt một cái trong khu vườn đã không còn bóng dáng Yunho.


Changmin thở dài, vẫn chăm chú nhìn vào khoảng không nhàn nhạt ánh sáng, đôi mắt tinh nghịch trở nên sầu muộn.

“Nhưng nếu biết trước mà không thể thay đổi, điều đó thật quá tàn nhẫn! Anh Yunho!”







TV……………………TV






Yunho đang ngồi trên đám mây hình con rùa, hai thần gió Yoochun, Junsu ngồi kế bên. So với các vị thần quy tắc lẩm cẩm, chàng thích nói chuyện cùng hai người bạn tính cách kỳ quái này hơn. Tuy rằng so sánh cấp bậc thì Yunho, Changmin là đại tiên, Yoochun, Junsu chỉ là bán thần bán tinh linh, địa vị thấp kém nhưng bốn người cảm tình rất tốt. Chợt Junsu, thần gió mái tóc ngắn màu tím lên tiếng.

“Chúng ta sắp đi qua lãnh thổ của thần Winter!”

“Dùng phép giữ ấm kẻo chết cóng!” Yoochun, thần gió có tóc màu tím dài tới eo lưng tiếp lời bạn mình.

Một quầng sáng bạc, hai quầng sáng tím mỏng manh bao phủ ba người.

“Nhắc đến thần mùa Đông, Winter, tôi chưa bao giờ thấy vị đó tới dự các buổi tiệc.” Yunho nói.

“Không tới càng tốt. Nếu thần Winter có mặt, chắc mọi người bị đông cứng chết luôn. Đôi mắt của ngài ấy rất đáng sợ.” Yoochun e ngại bày tỏ nhận định.

“Nhưng phải công nhận ngài ấy đẹp vô cùng, nếu có thể nhìn một lần bị đóng thành băng cũng đáng giá.” Junsu chen vào.

“Cậu từng gặp qua rồi ư? Hình dáng Winter trông ra sao hả?” Yunho không kiềm được háo hức hỏi. Thần mùa Đông rất ít rời đi lãnh thổ trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng, các thần khác cũng không dám tùy tiện tiến vào phương bắc. Cho nên hình dáng của Winter có thể nói đã trở thành truyền thuyết cực kỳ bí ẩn.

“Bọn tôi có nơi nào trên thế gian chưa từng đến? Nói về nhân dạng của ngài ấy thì…”

“Thì sao?”

“Không thể tả nổi!”

“Hả?”

“Đúng vậy, chỉ biết là đẹp thôi!” Yoochun gật gù.

Không khí trở nên trầm mặc, lát sau Yunho mở miệng nói.

“Không biết tên thật của Winter là gì nhỉ? Chắc là tuyệt lắm! Nếu có thể thật muốn gặp một lần!”

“Không nên! Bước vào lãnh thổ của vị thần khác thì sức mạnh sẽ yếu đi, ở càng lâu cái chết càng khẳng định!” Yoochun, Junsu đồng thanh.

“Thì biết là vậy, nhưng…”

“Nghe lời tôi đi. Anh là Srping, miễn cưỡng có thể sống tại đất Hạ, Thu vài tháng. Nhưng đừng bao giờ nghĩ chuyện đặt chân tới phương bắc!” Junsu chân thành khuyên.

“Chết là cái chắc!” Yoochun bổ sung thêm.

Đúng lúc đó, một trận gió lớn thổi ào tới làm đám mây ba người ngồi bị chao đảo mạnh. Chờ cuồng phong qua đi, Junsu bực bội hét.

“Ê, mấy nhóc đi không nhìn ngó hả?! Thần gió trẻ bây giờ thật không biết kính trọng tiền bối!”

“Junsu, nguy rồi!” Yoochun la lên. Junsu lập tức quay đầu theo tiếng lạ. Cả hai cùng há hốc mồm kinh hoàng.

Yunho đã biến mất, đúng hơn là văng khỏi đám mây khi trận gió lớn lúc nãy quét qua.







TV…………………..TV







Hôm nay cũng như mọi ngày, khi trăng lên quá đỉnh đầu, Winter đứng lên khỏi ngai vị, bước xuống bậc thang, lẩm bẩm.

“Bữa tiệc chắc đã bắt đầu lâu rồi. Lần sau không biết có thể từ chối được không….” Winter vừa dứt lời thì có một luồng sáng trắng xuyên qua trần nhà lao thẳng xuống nền cung điện tạo thành một trận chấn động nghiêng ngả. Winter cau mày nhìn kẻ xâm nhập chậm chạp đứng lên. Những sợi tóc đen óng như gỗ mun rủ xuống che khuất một phần đôi mắt và khuôn mặt tuấn tú, da màu đất nâu, khuôn mặt với những nét ngạnh càng thêm tuấn tú. Đây đúng là hoàng tử Spring của vương quốc mùa Xuân.

Yunho tỉ mỉ phủi sạch những mảnh băng vụn li ti dính trên y phục. Phương bắc đúng như tên gọi, may chàng trước lúc rời vương quốc bị mấy tì nữ nài ép mặc áo khoác lông chim vì lý do: hợp dáng người, vậy mà cái lạnh vẫn len lỏi vào thân thể khiến chàng khẽ run. Cảm nhận một khối băng lạnh buốt vô hình xoáy sâu vào óc, Yunho giật mình ngẩng đầu. Khoảnh khắc đó, lời tiên tri văng vẳng bên tai Yunho.


Nhớ nhé, hoàng tử Spring!
Khi gió thổi, trăng mờ, vạn vật đang hoan ca.
Ngài sẽ gặp một người mỹ lệ tựa băng giá.



Trong mắt Yunho phản chiếu một tạo vật vô cùng xinh đẹp, hoàn mỹ đến mức ngay cả nữ thần Venus phải cúi mình nhún nhường. Người có khuôn mặt phi giới tính, trong dịu dàng ẩn chứa mạnh mẽ, trong rắn rỏi ẩn chứa nét thanh tú. Làn da trắng sữa tan vào sợi tóc bạch kim lóng lánh như mảnh tơ trăng buông rũ theo thân hình mảnh khảnh. Nếu đôi mắt đen thẳm tựa bóng tối cô đặc mang chút tia sáng, nếu đôi môi nhợt nhạt hồng hơi nhoẻn cười thì sẽ khiến vạn vật tan chảy.

“Xâm nhập vương quốc của ta có mục đích gì?”

Giọng hơi trầm nhưng lại thanh, giống tiếng biển hát_Yunho thầm nghĩ.

Một lúc lâu thấy kẻ ngẩn ngơ nhìn mình bằng bộ mặt si ngốc, Winter lạnh lùng nhắc nhở.

“Sao không trả lời?”

“Hả?” Yunho buột miệng, vài giây sau phục hồi tinh thần, cười lịch sự đáp. “Tôi là hoàng tử Spring, trên đường đi vì chút sự cố nên ghé lại nơi đây.” Yunho giấu nhẹm việc mình bị rớt khỏi đám mây, tránh làm ‘mỹ nhân’ trước mắt cười chàng vụng về.

“Ta là Winter, vua cai trị phương bắc này.”

“Thì ra là thần mùa Đông, tôi nghe rất nhiều truyền thuyết về ngài!” Yunho vờ như không biết, thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên chàng đã nhận ra thân phận của người trước mặt.

Winter hơi nheo mắt, im lặng một lúc sau mới mở miệng.

“Hoàng tử Spring, ta nghĩ ngài nên mau chóng đi tới nơi cần đến. Ta sẽ tiễn một đoạn.”

Yunho hiểu ngay Winter có ý đuổi khéo. Nhưng chàng chưa muốn rời khỏi đây, hiếm khi có dịp gặp gỡ thần mùa Đông, người chàng luôn ao ước được gặp mặt một lần. Suy tính nhanh, chàng cười cầu tài, giọng nói ra vẻ đáng thương. “Như ngài biết, vương quốc của tôi cách đây rất xa, phải đi bằng ngựa thần. Nhưng Thần Mặt Trăng vì có chuyện gấp đã mượn con ngựa thần duy nhất của tôi, nói là ba ngày sau sẽ trả. Tôi bây giờ không chỗ dừng chân. Ngài có thể vui lòng cho tôi ở lại đến lúc đó không?”

Winter nhìn nhìn Yunho, âm thanh lạnh lùng như có như không vang trong đại điện rộng lớn.

“Hoàng tử Spring nghĩ ta sẽ chấp nhận yêu cầu đó sao?”

“Tôi không nghĩ thần mùa Đông vĩ đại lại hẹp hòi từ chối một kẻ lỡ đường đáng thương.” Yunho nghiêng đầu nở nụ cười vô tội.

Một khoảng tĩnh lặng gây sức ép làm Yunho đổ mồ hôi hồi hộp chờ đợi. Rốt cuộc Winter cũng lên tiếng.

“Trời đã khuya, ta đưa hoàng tử đến phòng nghỉ ngơi.”

Winter xoay lưng, không thèm để ý người kia có đi theo mình hay không. Yunho vẻ mặt vui mừng, vội vàng đuổi phía sau.

Chàng biết rõ không chừng Winter chính là trái cấm sẽ đưa chàng tới cái chết. Nhưng sự tò mò và tin vận may của chính mình làm chàng phớt lờ mọi rủi ro có thể xảy ra. Một nguyên nhân khác, từ lúc còn rất nhỏ nghe các chuyện kể thần thoại về bốn vị thần, Yunho luôn âm thầm ngưỡng mộ, mong ước một ngày nhìn thấy thần mùa Đông. Một vị thần truyền rằng không giống các thần khác sẽ già lão theo thời gian, Winter mãi mãi bất diệt, mãi mãi là vị thần đẹp nhất ngự trị phương bắc băng giá. Trong cuộc thánh chiến với yêu ma, vẻ đẹp lạnh lùng và tàn nhẫn của Winter hiện ra trong lời kể từ cha chàng, đã khắc sâu trong óc Yunho. Mỗi lần thiên đình mở hội yến, Yunho đều mang tâm trạng háo hức gặp gỡ Winter rồi lại thất vọng trở về. Theo thời gian, sự tò mò ngày càng mãnh liệt đến mức trở thành khát khao, nay tâm nguyện sắp được thực hiện, chàng sao có thể bỏ qua cơ hội?

Yunho nhìn bóng người đi trước mắt mình, môi hơi nhếch lên.

Winter chậm rãi tiến từng bước trên hành lang dài, sau lưng cảm giác như có luồng gió lạnh quét qua làm toàn thân rùng mình.






Season 2: Ngày thứ nhất








Đập vào đôi mắt mơ màng của Yunho là trần nhà cao trong suốt, thấy rõ bầu trời một màu trắng nhức mắt. Nhưng rõ ràng trong hội nghị chư thần, chính chàng đề nghị bầu trời màu xanh là hợp nhất và tất cả đều đồng ý. Yunho ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ, lạnh lẽo, khác hẳn căn phòng tràn ngập ánh nắng thơm mùi hoa quen thuộc chàng đã sống mấy trăm năm. Sau một hồi gãi đầu, xoa cằm, gõ trán, Yunho mới nhớ ra mình hiện tại đang ở trong cung điện băng. Yunho bước xuống giường, cơ thể hơi chao đảo, đầu óc lâng lâng. Yunho lắc mạnh đầu xua tan cảm giác yếu ớt chợt xuất hiện, tiến bước ra đại sảnh.


Winter theo lễ nghi đãi khách cùng Yunho ngồi chung một bàn dùng bữa sáng, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của chàng thì hỏi. “Hoàng tử không thoải mái?”

Yunho ngẩn người, không nghĩ nhận được một câu nói ngữ điệu tuy lạnh lùng nhưng mang ý tứ quan tâm rõ ràng từ Winter, thần mùa Đông. Chàng cười tươi, cao hứng trả lời.

“Không có gì, tại tôi chịu lạnh kém, không lâu sẽ quen!”

Winter không nói gì thêm, đôi mắt đen nhìn chăm chú Yunho như muốn xuyên thấu linh hồn chàng. Đối mặt với đôi mắt đầy hấp lực làm người ta khó thở, tim Yunho bỗng chốc đập nhanh hơn, cảm giác thân người dần nóng lên, chàng vội cúi đầu vờ chăm chú ăn. Đợi thân thể trở lại trạng thái bình thường Yunho mới dám ngẩng đầu lên, tuy chàng không nhìn thẳng mặt Winter mà hướng đến cái cổ thon gầy. Cổ của Winter không giống như Yunho thường thấy ở những người khác. Nó không như phụ nữ nhỏ nhắn một bàn tay có thể nắm trọn, càng không giống nam nhân quá thô. Nó đẹp đầy mị lực khiến người ta không thể dời mắt.

Winter thấy Yunho nhìn mình thần trí si ngốc, cau mày lên tiếng.

“Hoàng tử Spring?”

Yunho phục hồi tinh thần, ho khan vài tiếng ngượng ngùng nói.

“Có thể đừng gọi tôi là hoàng tử Spring được không?”

“Muốn tôi gọi ngài là gì, hoàng tử?” Winter cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng như biểu hiện sẽ không đồng ý yêu cầu của Yunho.

Yunho vui vẻ nói, hoàn toàn không cảm nhận ngữ khí lạnh băng của Winter.

“Là Yunho!”

Winter chấn động, đó là tên của hoàng tử Spring. Thốt ra cái tên cho kẻ khác biết, chính là tin tưởng giao linh hồn vào tầm tay người đó. Con người bình thường sẽ không tùy tiện nói ra tên thật, càng huống chi thần linh cao quý. Cái tên thật còn quý báu hơn bất cứ thứ gì trên thế gian, nó tượng trưng cho tín nhiệm, trung thành và…tình yêu. Winter khi nghe đến hai chữ ‘Yunho’ trái tim băng bỗng rung lên nhịp đập.

“Có thể gọi tên tôi được không?” Yunho ngữ khí gần như là khẩn cầu. Nếu Winter chịu gọi tên chàng, điều đó chứng minh cả hai sẽ tiến bước quan hệ thân mật hơn, như Yoochun, Junsu, Changmin.

Tiếng nói của Yunho đánh thức Winter khỏi trạng thái ngây ngốc, người cố giữ giọng bình thản.

“Điều đó không thể.”

“Cái gì không thể? Cách nói chuyện thật giống y chang tên nhóc kia, lúc nào cũng lôi ra quy củ quy tắc!” Yunho giận dỗi bĩu môi, động tác đơn thuần làm trái tim ai đó đập trật nhịp. Yunho chợt nhếch môi cười, không phải nụ cười tươi như xuân mà là gian tà vô cùng.

Winter dĩ nhiên cũng cảm nhận có gì kỳ quái, cảnh giác hỏi. “Cười cái gì?”

“Cũng không có gì, chẳng qua là…” Yunho cố ý ngân dài giọng, mắt nheo lại ý cười càng thâm. “Tôi đã nói tên thật, vậy đổi lại cũng cho tôi biết tên của ngài chứ?”

“Tên ta là Winter.” Người thản nhiên đáp.

“Không phải danh xưng, tên thật kìa!” Yunho phản đối.

“Tên gọi chẳng qua chỉ nêu lên một vật, có gì quan trọng?”

“Nhưng tôi muốn biết!” Yunho ngoan cố cãi.

“Việc này nói tiếp lãng phí thời gian. Ta có việc phải làm, hoàng tử nếu nhàm chán cứ tùy tiện đi dạo.” Winter đứng dậy, chẳng bao lâu sau đã khuất bóng, bỏ lại một người cố chấp gào.

“Tôi nhất định sẽ biết tên ngài!!!”

Dĩ nhiên Winter dù đi xa vẫn có thể nghe thấy thanh âm của Yunho, cánh môi hơi nhếch lên dường như là một nụ cười nhẹ.






TV……………………TV





Yunho đi dạo một vòng tòa lâu đài. Kết luận của chàng là: không có gì đáng xem, tiếng chân bước nhẹ nhàng cũng đủ vang xa trong không gian thinh lặng. Yunho ngồi xuống bậc thềm, mắt nhìn khu vườn trống trải trước mặt, thở dài lẩm bẩm.

“Chán chết đi được. Nếu là mình thì đã buồn chết rồi, thật khâm phục Winter có thể sống ở đây lâu như vậy.”


Winter để lại Yunho một mình không yên tâm nên đi tìm, phát hiện chàng ngồi trên bậc thềm, phóng mắt nhìn vào hư không. Người nhẹ nhàng đi tới.

“Hoàng tử.”

Yunho giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy người đến là ai thì chàng ngồi lại chỗ cũ, không quên trách móc.

“Hù chết người ta! Lần sau làm ơn đi có tiếng động một chút, thêm vài lần như vậy có đứng tim mà chết!”

Winter thấy Yunho biểu tình từ sợ hãi đến mức chảy mồ hôi, mặt xanh trắng chuyển qua màu hồng nhợt, đôi mắt linh động đảo quanh còn lên tiếng chống chế, như sợ bị người nghĩ chàng là đồ nhát gan. Winter tuy không cười nhưng đôi mắt vốn vô tình giờ đây mang tia ôn nhu nhìn Yunho.

Mà Yunho bởi vì ánh mắt ôn nhu đó khiến máu như đông cứng, cả người run lên, chân sắp nhuyễn trụ không vững.

“Hoàng tử đang nhìn cái gì?”

Âm thanh lạnh lùng chấn tỉnh thần trí Yunho. Tia mắt ôn nhu đã hoàn toàn biến mất, khôi phục vẻ bình lặng vô cảm. Yunho không giấu được thất vọng, nếu chàng có thể nhìn lại lần nữa ánh mắt hiền hòa kia, trả giá cái gì chàng cũng bằng lòng, thậm chí là…sinh mệnh chính chàng.

Yunho rùng mình, không tin nổi suy nghĩ vừa thoáng qua. Chàng là hoàng tử Spring nắm giữ mùa Xuân, có thể nào không cần sinh mạng chỉ đôi lấy một ánh mắt? Không. Dù là trong suy nghĩ chàng không được phép có loại ý tưởng này!

“Hoàng tử, làm sao vậy?”

Siết chặt nắm tay ướt đẫm mồ hôi dù thời tiết giá rét, Yunho gượng cười nói.

“Không…không có gì.”

Winter dĩ nhiên không tin nhưng cũng không truy hỏi. Hai người im lặng một lúc lâu, Yunho phá vỡ trầm mặc bằng giọng nói hào hứng hơi giả tạo.

“Tôi đi tham quan cả lâu đài chỉ thấy băng và băng, tuyết và tuyết, thật nhàm chán. Khu vườn rộng rãi như thế nhưng trông hoang phế đáng thương. Tôi nghĩ nếu trồng nhiều cây và hoa sẽ khiến cảnh sắc nơi đây tươi sáng hơn. Tôi có thể giúp mầm non sớm tăng trưởng!”

“Không được.”

“Tại sao?” Yunho bất mãn trước ý tưởng hay ho bị từ chối thẳng.

“Vì hoa không thể sống trong tuyết.” Winter đáp đơn giản.

Yunho dĩ nhiên hiểu điều này. Hoa vốn mong manh, mầm non lại càng yếu ớt, nếu không có đất ấm áp và để tâm sức chăm sóc thì chúng không thể đâm chồi nảy lộc. Phương bắc quanh năm rét buốt, muốn hoa nở tại vùng đất khắc nghiệt này là chuyện không tưởng. Nhưng Yunho phi thường muốn hoa nở rộ nơi đây, muốn muôn ngàn sắc hoa tràn ngập khắp không gian trắng xóa hư vô này. Yunho xoay đầu nhìn Winter. Tuy người đứng bên chàng, nhưng mái tóc trắng, làn da trắng, quần áo cũng một màu trắng như tan vào tuyết. Yunho có cảm tưởng chỉ một khắc chớp mắt, có thể người sẽ biến mất không lưu lại chút dấu vết. Cho nên Yunho rất muốn hoa nở thật nhiều, để màu trắng không còn đơn độc, chàng sẽ không phải lo lắng tìm không thấy Winter giữa màu trắng nhức mắt. Yunho không hiểu nổi cảm giác kỳ lạ này là gì, chàng như lạc vào sương mù không tìm thấy lối ra, chỉ nghe mơ hồ giọng nói khẳng định từ cổ họng chàng phát ra.

“Nhất định có một ngày nơi đây sẽ thành cánh đồng hoa!”

Winter không nói gì, trong mắt tia nhìn mềm mại chuyển động.

Đột nhiên cả tòa lâu đài rung chuyển dữ dội, cả hai kinh ngạc nhìn tuyết từ trên núi tràn xuống. Họ nhìn nhau nghi hoặc, không thể nào có chuyện tuyết tan làm núi lở. Không ai nói một lời, cùng lao nhanh ra bên ngoài xem tình hình.


Winter và Yunho đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Những khối tuyết hình dạng người vô cùng to lớn đang vật lộn nhau, khi chúng hất đối phương đụng vào vách núi lại làm từng tầng tuyết trượt xuống.

“Thì ra là những Người Tuyết đang đánh nhau!” Yunho kinh ngạc la to.

Winter trong chớp mắt không còn đứng bên Yunho mà lao vào hai Người Tuyết gần nhất.

“Các ngươi mau ngừng lại! Có nghe ta nói không?!”

Hai Người Tuyết phớt lờ hoặc không nghe thấy giọng Winter, chúng bám chặt đối phương hung hăng đấm đá nhau. Những Người Tuyết còn lại cũng tỏ ra hăng say chiến đấu không quan tâm chuyện gì xảy ra xung quanh. Tuyết từ trên núi vì chấn động liên tục đổ xuống, nếu cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc sẽ vùi chôn nơi đây. Winter cố gắng chen vào giữa can ngăn, lãnh một cú tát hụt của Người Tuyết, văng ra một bên, một bên vai rướm máu.

Yunho giữ chặt tay Winter không cho liều lĩnh xông lên, chàng gầm nhẹ.

“Còn tới đó làm gì? Bọn chúng không nghe ngài đâu! Hãy dùng phép thuật biến chúng tan thành nước đi!”

“Ta không thể, chúng là thần dân của ta!” Winter vùng ngồi dậy. Đúng là chỉ cần người nhấc tay, mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng Người Tuyết chẳng phải là khối tuyết vô tri, mỗi Người Tuyết là một linh hồn Winter chăm chút tạo thành, chúng là sinh vật sống do người tạo ra, có thể nào nhẫn tâm hủy?

Yunho dùng sức ấn trụ vai Winter, nhìn sâu vào đôi mắt đen toát ra tia cương nghị hồi lâu, chàng thở dài khe khẽ.

“Ở yên đây! Để cho tôi!”

Yunho nói xong liền xông thẳng vào trận chiến hỗn loạn, việc kiềm giữ sinh vật lớn hơn gấp chục lần là điều không tưởng. Winter đứng ngoài sốt ruột thấy Yunho vì sự cố chấp của mình mà mấy lần suýt trọng thương, một cảm giác kỳ lạ dâng tràn trong lồng ngực. Người tự hỏi đây có phải là lo lắng? Nhưng trước giờ người chưa từng vì ai lo lắng nên không dám khẳng định, chỉ biết trong tim dâng lên cỗ nhiệt khí. Ngay lúc Yunho thành công né một cú tát, sơ xuất bị tuyết trên núi đổ ào xuống vùi chôn, Winter há miệng, không âm thanh nào thoát ra, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh tràn ngập kinh hoàng. Lát sau từ trong tuyết trắng hiện lên một đầu tóc đen, Winter nhẹ thở ra, đồng thời lên tiếng.

“Đấm vào mũi chúng sẽ không thể cử động!”

Winter vừa dứt lời thì Yunho vọt ra khỏi đống tuyết, nhanh nhẹn bay vờn quanh đám Người Tuyết hăng say đánh nhau, thừa lúc sơ hở trong tích tắc tung đấm mạnh vào mũi Người Tuyết, chúng lập tức ngã ngửa ra bất động. Yunho thực hiện xong nhiệm vụ thì thể lực cũng cạn, miễn cưỡng đứng vững. Nếu so sánh phép thuật chàng tự tin không kém ai, nhưng dùng sức khống chế đám Người Tuyết hung hăng thật khó khăn. Chàng ráng nhấc tay vẫy về phía Winter ra hiệu chiến thắng.






TV…………..TV






Trong tòa lâu đài, Winter vừa bôi thuốc trị thương cho Yunho vừa nói, ngữ điệu tuy bình thản nhưng hàm chứa giận dữ.

“Tại sao để cơ thể bị thương đến mức này? Hoàng tử đâu cần làm vậy? Có thể đơn giản tiêu diệt chúng mà?”

“Là vì ngài đã nói không muốn hại chúng.” Yunho mỉm cười.

Toàn thân Yunho đẫm máu, trúng một cú tát của Người Tuyết máu thịt sẽ be bét, đau thấu xương. Chàng trúng không biết bao nhiêu đòn đánh, thịt rách lộ ra xương cốt, thương tích khủng khiếp. Khuôn mặt vốn hồng hào trở nên trắng bệch, vai khẽ run mỗi khi nước thuốc chạm vào thịt, chàng vẫn cố nở nụ cười méo mó như muốn trấn an ai đó. Winter cảm thấy Yunho hành động thật quá ngốc nghếch, muốn mắng vài câu lại không nói được lời nào. Ngực Winter nóng bỏng như có ngọn lửa nhỏ cháy bên trong, người nhíu mày phiền não, cảm giác kỳ quái này tại sao vẫn chưa tiêu tan? Nó lúc ẩn lúc hiện những khi Yunho bên cạnh khiến người vô cùng khó chịu, nhất là lúc tưởng Yunho bị vùi trong đống tuyết, ngọn lửa gần như thiêu cháy người.

“Nghe nói Người Tuyết không hiếu chiến, thường sống hòa thuận với đồng loại. Tại sao hôm nay chúng hung dữ như vậy nhỉ?” Yunho cố nói chuyện làm giảm lực chú ý tránh kêu ra tiếng, dù bàn tay Winter xử lý vết thương rất nhẹ cũng khiến chàng đau đến mức đổ mồ hôi hột.

“Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy.” Winter trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói. “Có lẽ nguyên nhân do hôm qua hoàng tử làm rách lưới phép, khiến nắng trực tiếp len vào làm thay đổi khí hậu, dẫn đến tính tình chúng bất thường.”

“Xin lỗi, ra mọi chuyện là do tôi.” Yunho gục đầu ủ rũ.

Một lúc sau.

“Ta sẽ lập tức phục hồi lưới phép.”

“Ừm.”

Lại qua một lúc.

“Trong phòng của hoàng tử, ta đã chuẩn bị thêm vải bông, hy vọng sẽ bớt lạnh.” Winter xử lý xong vết thương cuối cùng, đứng lên đi ra cửa.

“Cám ơn.” Yunho chờ Winter đi mới thả lỏng cơ thể, khẽ rên. Trong lúc điều trị, nếu không phải mãi nhìn mê mẩn khuôn mặt Winter thêm vào cắn răng chịu đựng, chàng đã hét sập núi vì đau đớn. Yunho thầm ghi nhớ mối thù Người Tuyết hại mình chịu khổ sở, trước khi về vương quốc Xuân nhất định cho chúng nếm thủ đoạn của chàng. Đừng tưởng Yunho ngoài mặt hiền lành mà dễ bắt nạt, bình thường chàng rất dễ tính, nhưng ai chọc giận chàng thì sẽ trả giá thê thảm gấp mười. Yunho thầm tính toán nên dùng phương pháp nào lấy lại ‘bồi thường’ lời một chút.

“Còn nữa…” Winter xoay người lại.

Yunho ngay lập tức từ nụ cười gian hiểm biến thành nụ cười hiền lành.

“Còn chuyện gì nữa sao?” Chàng lộ biểu tình vô tội.

“Jae…”

“Hả?” Yunho nghiêng đầu, vểnh tai.

Winter mấp máy môi, âm thanh nhỏ và nhẹ từ từ vang trong căn phòng.

“Ta tên là Jaejoong.”

Nói xong Winter vội vàng rời đi.

Tiếng chân đi rất xa rồi Yunho mới hoàn hồn. Quên vết thương vừa khép miệng nếu cử động mạnh sẽ chảy máu, chàng bật dậy hưng phấn hét to.

“Tuyệt quá! Đã chịu cho mình biết tên! Đã cho biết tên! Hoan hô!!!”



Xuân dường như đã đến vương quốc chưa bao giờ có Xuân.



Season 3: Ngày thứ hai








Một ngày trôi qua, cảnh vật vẫn như cũ, tuyết rơi lất phất, không gian trắng xóa, ngàn vạn năm không thay đổi. Nhưng tâm người đã đổi thay.




“Phòng…có thấy thoải mái không?” Do dự lúc lâu, Jaejoong hỏi, ngữ điệu bằng phẳng nhưng nghe ra ngập ngừng. Yunho cười, nụ cười thật sáng lạn đến mức Jaejoong phải nheo mắt lại, trong ngực nhiệt nóng lần nữa xuất hiện trực tiếp thẳng hướng đến não.

“Nhờ ơn Jaejoong mà tôi ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến giờ!”

“Hoàng tử hài lòng thì tốt.”

“Nhưng có một vấn đề phiền phức!” Yunho làm bộ mặt trầm trọng.

Jaejoong nghe Yunho gọi tên mình thì cảm giác hơi ngài ngại và có chút…thỏa mãn. Người cố gắng khắc chế nhiệt khí dần lan khắp cơ thể, ho khan một tiếng, lãnh thanh hỏi.

“Hoàng tử không hài lòng việc gì?”

“Là cách nói đó!”

Jaejoong trong mắt mang tia khó hiểu.

“Tôi đã nói tên thật, tại sao Jaejoong cứ mãi kêu hoàng tử, hoàng tử?”

Thần, con người luôn gọi Yunho là hoàng tử Spring, chàng nghe mãi cũng không có cảm giác gì ngoài ý thức địa vị của mình. Nhưng chàng vô cùng bất mãn khi nghe hai từ này phát ra từ Jaejoong. Chàng rất muốn đôi môi hồng nhợt gọi tên mình, âm thanh dễ nghe làm người ta trầm túy hai chữ ‘Yunho’. Chưa bao giờ chàng mong muốn mãnh liệt được một người gọi tên nhiều như thế này, dường như cái tên chàng là để cho Jaejoong gọi.

“Ta…ta không muốn!” Jaejoong bất giác thùy hạ mi mắt trốn tránh, làm một việc người trước đây chưa bao giờ làm.

“Tại sao không?!” Yunho nhướn mi, thấp giọng.

“Đừng nói nữa, ta đang định đưa hoàng tử đi tham quan một nơi rất đẹp.” Jaejoong lảng sang việc khác.

Yunho thở dài tạm thời bỏ qua, chàng nghĩ dù sao không thể nóng vội bức ép Jaejoong. Thời gian còn dài, chàng sẽ sử dụng chiêu ‘nước chảy đá mòn’.

“Thật hả? Là chỗ nào vậy?” Yunho vờ hào hứng hỏi.

Jaejoong thầm nhẹ nhõm khi Yunho không truy bức thêm. Gọi tên hoàng tử Spring? Ngay lúc chữ thiêng liêng Yunho thoát khỏi bờ môi, tin chắc Jaejoong không còn là chính mình. Một điều gì đó rất đáng sợ sẽ xảy ra nếu cứ tiếp tục gần bên Yunho, suốt đêm qua Jaejoong không ngừng suy nghĩ như thế. Jaejoong cố gắng trở về bản thân trước kia, lạnh lùng, không để tâm bất cứ sự vật gì. Nhưng gặp Yunho, thân thể không nghe theo lí trí sai sử, tim đập nhanh, nhiệt độ tăng cao. Người biết mình hỏng thật rồi, có lẽ không còn thuốc cứu. Ánh sáng dịu dàng toát ra từ Yunho khiến Jaejoong không thể dừng tiếp cận.








TV……………………TV








Jeajoong và Yunho rời lâu đài đi sâu vào ngọn núi lớn nhất, đỉnh của nó bao phủ tầng tầng áng mây. Họ đi thẳng lên tới tận đỉnh, dừng lại trước một miệng hang trông giống hàm răng quái vật, phía trong tối đen, ngay cả ánh sáng cũng thể chiếu rọi.

“Bên trong khá trơn, hãy cẩn thận.” Nói xong Jaejoong bước vào.

Đó là một cái hang thạch nhũ, càng đi vào trong ánh sáng càng mạnh bởi sự chiếu sáng của những viên pha lê trắng mọc rải rác. Yunho hứng thú quan sát các thạch nhũ đủ thức hình dạng, có dài ngắn, có mập ốm, có lớn nhỏ, có thẳng cong. Càng vào sâu bên trong diện tích càng rộng. Tiếng chân nối nhau như khúc nhạc vang vọng đánh thức không gian tĩnh lặng. Không biết đi bao lâu, Jaejoong chợt ngừng lại một chỗ hình như là điểm tận cùng. Trước mắt Yunho bừng sáng, những viên pha lê ngũ sắc chồng lên nhau thành hình tháp làm không gian lung linh huyền ảo. Ánh sáng tuyệt đẹp của pha lê mê hoặc bất kỳ ai, khiến họ mờ mắt không nhận biết xung quanh nó là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Yunho không ngoại lệ, chàng không dời mắt khỏi khối pha lê ngũ sắc, tiến từng bước tới trước.

“A!!!” Jaejoong kinh hãi kêu lên. Đây hang cấm địa, nó đã được ai đó tạo thành không gian đặc thù không thể thi triển phép thuật. Ngay cả Jaejoong là thần một khi vào đây tất cả năng lực đều biến mất, chỉ còn sức lực xác thịt. Yunho nếu rớt xuống vực thẳm, chết là cái chắc.

Yunho nghe tiếng kêu thì bừng tỉnh thần trí, nhưng một chân đã bước ra ngoài khoảng không, thân người chao đảo, tay quơ loạn xạ tìm chỗ bám. Trong lúc nguy cấp, Yunho cảm thấy toàn thân được thứ gì đó lạnh lẽo bao phủ, một lực đạo kéo mạnh chàng giữ hai chân trụ lại trên mặt đất. Tuy thứ đó rất lạnh khiến toàn thân run rẩy nhưng chàng quyến luyến không muốn rời đi.

“Không sao chứ?”

Giọng nói trầm mà lại thanh cùng với hơi thở lành lạnh phả vào tai Yunho. Toàn thân căng cứng bởi cảm giác vi diệu không thể tả, chàng hoảng hốt bước lùi. Hai tay Jaejoong mạnh mẽ kéo thắt lưng Yunho giữ lại.

“Cẩn thận! Trong nơi này không thể thi triển thần lực, nếu rớt xuống vực sâu sẽ hết cứu!” Winter nôn nóng nói.

Lời giải thích của Jaejoong phớt qua bên tai Yunho nhưng không thể đi sâu vào não, chàng đang ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ở khoảng cách thật gần, tay níu tay, vai chạm vai. Yunho có thể đếm từng sợi lông tơ, thấy rõ độ cong của lông mi, đường viền môi, hai cánh môi mấp máy hé mở lộ hàm răng trắng ngọc và đầu lưỡi mềm đỏ động lòng người. Hơi thở lạnh lẽo của Jaejoong phả vào mặt chàng mang theo hương vị thanh thanh, khiến tâm thần thoải mái.

“Hoàng tử, sao vậy?”

Hai hàng chân mày vòng nguyệt cau lại, đôi mắt đen lóe tia sáng dò hỏi.

Yunho nặng nề hô hấp cố trấn tĩnh tâm trí hỗn loạn, gượng cười nói.

“Hôm nay xem đủ rồi, chúng ta đi ra thôi!”

Yunho vội vàng xoay lưng chạy nhanh như phía sau bị mãnh thú truy đuổi.

Jaejoong đứng ngẩn ngơ chỗ cũ, mắt đăm đăm nhìn bàn tay mình. Khi chạm vào Yunho, tiếp xúc thân thể qua lớp vải, một cảm giác kỳ diệu làm Jaejoong chấn động. Cảm giác này lần đầu tiên biết đến, phải chăng nó chính là ấm áp? Đúng như điều Jaejoong nghe nói, ấm áp làm thân thể như sắp tan chảy.

Hai tay Jaejoong ôm vai run lên bần bật. Cảnh vật trước mắt người trở nên sáng tỏ, người chợt hiểu tương lai sắp tới sẽ diễn ra như thế nào, chính điều đó làm người run rẩy. Nhưng liệu có thể chống lại vận mệnh, khi mà người một lần biết đến ‘ấm áp’ và còn nhiều hơn thế nữa?








TV………………..TV








“Ngày mai là tới kỳ hạn, khi nào thần Mặt Trăng đến đón hoàng tử đi?” Jaejoong lãnh đạm hỏi.

Nghe Jaejoong nhắc nhở, tâm trạng Yunho chùng xuống dù không biết vì sao. Chàng miễn cưỡng nói, cả một nụ cười bình thường cũng làm không nổi. “Chắc tôi phải ở lại vài ngày nữa, thần Mặt Trăng gặp chút chuyện nên sẽ đến trễ.”

“Vậy sao?”

“Hôm nay thật tuyệt, tôi có thể nhìn thấy một kỳ quan! Cám ơn Jaejoong!” Yunho cố chuyển hướng câu chuyện, nếu tiếp tục nói, chàng sợ Jaejoong sẽ phát hiện dối trá.

Thật ra từ khi đến đây, chàng chưa một lần liên lạc với Changmin hay bất cứ vị thần nào khác. Bởi vì nếu họ biết chàng ở đâu, nhất định sẽ đến ngay lập tức. Mà chàng không mong muốn điều đó xảy ra. Từ rất lâu rồi, chàng luôn luôn khao khát gặp gỡ thần Winter, nghe những truyền thuyết về Winter càng làm chàng khao khát hơn, nhưng đó là ước vọng không bao giờ thành hiện thực. Xuân và Đông không được phép tiếp xúc. Không ngờ điều tưởng như không thể đã xảy ra, ngay bây giờ chàng đang đi bên cạnh thần Winter, còn biết tên thật là Jaejoong. Đủ rồi, tất cả chờ mong đã được đáp lại quá đủ. Nhưng chàng phát hiện bản thân không ngờ tham lam vô cùng. Gặp gỡ không đủ. Trò chuyện không đủ. Khi nhìn thấy người không có cảm giác thỏa mãn, ngược lại càng dấy lên nỗi khát khao lớn hơn. Chàng muốn kéo dài giây phút kỳ diệu này, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.

Một chút, lâu thêm chút nữa thôi…



“Hoàng tử, ta có thể hỏi một câu?”

“Nếu trả lời được tôi sẽ nói.”

“Xuân là gì?”

Yunho ngừng bước, câu hỏi này chàng khó trả lời. Xuân là gì? Một thứ trừu tượng dùng ngôn từ không thể truyền đạt, cũng giống như Jaejoong. Nhưng chàng không muốn làm Jaejoong thất vọng. Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, chàng bỗng giơ cao hai tay. Tuyết trắng dưới chân lập tức biến thành thảm cỏ xanh ngát và những đóa hoa đủ màu sắc. Các cây xung quanh đồng loạt xòe lá một màu xanh biếc. Nắng không thể lọt vào nơi đây, nhưng khoảnh khắc này tưởng như tất cả ánh nắng chiếu sáng toàn thân Yunho.

Chàng trai giang tay như ôm tất cả vạn vật vào lòng, bên môi mang nụ cười ấm áp sáng lạn rực rỡ.

“Đây chính là Xuân!”

Jaejoong nhìn mãi nụ cười của Yunho, nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng thì thầm.

“Hiểu rồi.”


Người đã hiểu Xuân là gì.

Xuân không phải nắng, không phải hương hoa cỏ hay những sắc màu rực rỡ từ thiên nhiên.

Xuân chính là…



Yunho thu hồi phép thuật, trả lại màu trắng tuyết cho không gian. Đây là phương bắc băng giá, chàng không thể duy trì phép thuật lớn lao quá lâu, nếu không sẽ kiệt sức mà chết. Hơn nữa cho hoa nở trên vùng đất đầy tuyết là nghịch thiên, nếu để thần chấp pháp biết được thì chàng sẽ bị phạt thê thảm. Dù quay lưng, Yunho cảm nhận được ánh mắt Jaejoong đang nhìn mình. Ánh mắt của Jaejoong làm da chàng như bị thiêu cháy, nóng, rất nóng, tim tăng tốc đập nhanh đến mức lồng ngực muốn vỡ ra.

Bối rối muốn tránh né nhưng đôi chân không nghe lệnh dịch chuyển, Yunho nuốt nước bọt khan, cố sức quay người định mở miệng giục Jaejoong mau về lâu đài. Khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau. Màu đen ôn nhu nhẹ nhàng xao động ý cười cướp mất hơi thở Yunho.

Đất trời biến mất, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn thấy duy nhất đối phương đứng trước mặt.

Yunho chợt hiểu ra lời tiên tri đã ứng nghiệm. Chàng chạm vào trái cấm rồi, bất tri bất giác cắn một ngụm mà chính bản thân không hề hay biết. Bây giờ phản kháng có phải quá trễ rồi không? Cho dù còn có thể quay lưng, chính là chàng…không muốn. Mặc kệ tiên tri là thật hay giả, chàng chỉ biết vì đôi mắt kia, vì người toát ra khí chất băng hàn nhưng tính cách quá đỗi dịu dàng, chàng chấp nhận trầm luân. Dù phải chết, chàng vẫn muốn giây phút cuối cùng sinh mạng là bên cạnh Jaejoong.





.

Vận mệnh…không thể thay đổi.

Season 4: Ngày thứ ba









Buổi sáng Yunho từ từ mở mắt ra. Chàng cảm thấy cơ thể không còn là của mình, đầu óc lâng lâng, tay chân như bị tảng đá nặng đè lên. Sau vài lần cố ngồi dậy không được, chàng bỏ cuộc, nhắm mắt lẩm bẩm.

“Đã tới giới hạn rồi sao?”

Xuân có thể làm Đông tan chảy. Đông có thể đóng băng Xuân. Vậy nên hai vị thần của hai mùa tuyệt đối không thể quá gần nhau, nếu không kết quả cuối cùng là hủy diệt. Dù là vậy, dù sớm biết điều này sẽ xảy ra, Yunho không hối hận. Gặp gỡ Jaejoong, cùng trải qua thời gian bên nhau ngắn ngủi, chàng đã mãn nguyện. Nếu nói có tiếc nuối thì chỉ duy nhất một điều.

“Phải chi được bên Jaejoong lâu hơn…”








TV…………………..TV








Nửa ngày trôi qua, cửa phòng Yunho nhẹ nhàng mở ra, Jaejoong bước tới đứng cạnh giường. Không thấy Yunho xuất hiện buổi sáng, người đã nghi hoặc, phân vân mãi rốt cuộc quyết định đi đến xem một chút. Jaejoong ngay từ đầu vốn biết tình hình sẽ như vậy, nhưng thấy Yunho nằm trên giường vẫn khiến người nhíu mày Người lặng im nhìn khuôn mặt Yunho đầm đìa mồ hôi, hơi thở cạn và gấp rút.

Dường như Yunho biết Jaejoong đang có mặt trong phòng, chàng từ từ mở mắt, suy yếu cố gượng cười.

“Xin lỗi, không thể cùng ăn sáng, tôi hơi mệt.”

Trong tầm nhìn mờ ảo, chàng thấy khuôn mặt thường ngày lạnh lùng trông như sắp khóc. Yunho muốn mở miệng nói vài câu đùa, nhưng cổ họng khô ran, ngay cả việc hít thở đã là rất khó khăn.

Jaejoong chầm chậm nhấc tay chạm vào trán Yunho. Chàng rùng mình bởi hơi lạnh đột ngột tràn vào cơ thể, sau đó toàn thân thư thái khiến chàng thở nhẹ một hơi. Đau đớn nhanh chóng bị cái lạnh xua tan tuy cơ thể chàng vẫn không có sức lực cử động.

“Hoàng tử Spring, ngài không thể ở lại đây.” Jaejoong dùng âm thanh lạnh nhạt nói xong liền quay lưng đi.

Yunho không hiểu rõ ràng câu nói của Jaejoong, chàng không nghe cái gì, chỉ biết có tiếng nổ mạnh bên tai làm đầu óc ù đặc. Bằng một nỗ lực phi thường, Yunho bật người dậy, dùng tất cả sức mạnh giữ chặt cổ tay gầy lạnh giá.

Jaejoong khựng lại, hơi nóng toát ra từ bàn tay Yunho khảm sâu vào da thịt làm người run rẩy không thể kiềm hãm.

“Đã nói hãy gọi tên tôi mà!” Yunho làm bộ mặt tức giận, mạnh tay kéo Jaejoong xoay lại đối mặt. “Nhìn đi, tôi rất khỏe!”

Jaejoong hé môi rồi khép lại, đôi mắt đen nhìn Yunho muốn nói ngàn vạn lời không thể thốt nhưng rèm mi đã ngăn cản. Jaejoong đột ngột vung cánh tay, từng ngón tay nóng bỏng của Yunho trượt nhẹ khỏi làn da trắng tuyết luyến lưu mãi đến khi lạc vào không trung. Trước mắt Yunho chỉ còn là hai cánh cửa phòng đóng chặt ngăn cách.

“Jaejoong! Tôi sẽ không đi đâu hết! Jaejoong!!!” Yunho hét lớn, gập người ho khan, tay ôm ngực siết chặt, trước mắt một mảnh hắc ám ngày càng lan rộng bao phủ chàng.








TV…………….TV







Jaejoong bước chân rối loạn dần bình ổn, từ chạy nhanh chuyển sang bước chậm rồi dừng hẳn. Người quay đầu nhìn căn phòng khuất xa xa ở cuối hành lang, màu đen trong mắt hỗn loạn. Người biết rõ ngày hôm nay sẽ tới, biết rất rõ ràng kể từ lúc Yunho xuất hiện trước mắt người. Thế nhưng cho đến tận lúc này, khoảnh khắc hơi ấm nóng bỏng chạm vào khiến người chìm trong đó, chẳng muốn rời đi. Cho hoàng tử Spring ở lại cung điện băng, chỉ vì người muốn tiếp cận chàng trai luôn sáng chói mắt đó một chút, để giải đáp thế nào là Xuân. Nhưng mà bây giờ khi người biết Xuân là gì, đồng thời cũng biết thêm một thứ khác, một thứ người vĩnh viễn không bao giờ có khả năng thừa nhận hoặc tiếp lấy. Chần chừ gây nên sai lầm không thể tha thứ, trái tim người đã không cách nào trở lại như cũ. Nhưng còn có thể cứu vãn thứ khác.

“Yun…”

Thanh âm mềm mại tan trong không gian, quyến luyến, triền miên, day dứt, tiếc nuối, bi ai, tất cả tổng hợp trong hai chữ nhẹ nhàng kêu gọi.

“…..Yunho………..”







TV…………..TV






Hai cánh cửa phòng lại mở ra, một bóng người đi vào. Người đó bước lại bên giường, cẩn thận nâng Yunho hôn mê nằm trở lại tư thế thoải mái.

Yunho bừng tỉnh, vội vàng giữ chặt tay người ấy, vui mừng kêu lên.

“Jaejoong!!!”

“Anh Yunho!”

Yunho thất vọng khi nhìn thấy người trước mặt là Changmin, chàng buông tay, mệt mỏi nằm xuống giường.

“Tệ thật, sao anh không báo cho em biết? Mấy hôm nay Yoochun, Junsu tìm anh khắp nơi, lo đến phát ốm!” Changmin lấy từ trong người một viên thuốc màu xanh áp vào bờ môi Yunho khô nứt. “Mau uống viên thuốc này, sức mạnh của anh sẽ tạm thời khôi phục như cũ!”

“Thì chẳng phải anh vẫn lành lặn đây sao?” Sau khi nuốt viên thuốc, hơi thở Yunho dần ổn định, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

“Nơi này anh không thể ở lâu, chúng ta mau ra khỏi đây!”

“Changmin hãy đi một mình.”

“Tại sao?” Changmin tròn xoe mắt, nhìn Yunho một hồi lâu, nghiêng đầu qua trái lại qua phải ba lần, sau cùng cậu kinh hãi kêu lên. “Lẽ nào anh đã…!”

Yunho đáp lại bằng ánh mắt kiên định.

Changmin vội vàng kéo tay Yunho, giọng mếu máo như sắp khóc. “Như vậy anh càng phải đi mau! Trước khi quá trễ, đi thôi!”

Lúc Yunho mất tích, cậu lo lắng phát hoảng. Nhận được truyền tin của thần mùa Đông cho biết tình hình Yunho, cậu lập tức cưỡi thiên mã bay tới ngay. Thật không ngờ chỉ ba ngày ngắn ngủi, lời tiên tri thật đã ứng nghiệm. Yunho sắp chết. Cậu không cam lòng. Cậu là thần, nếu vận mệnh không thể thay đổi, không thể cứu người cậu yêu quý khỏi cái chết, vậy làm thần có ý nghĩa gì?

Yunho ôn nhu xoa đầu cậu, ân cần nói.

“Changmin, từ nay phải biết tự chăm sóc bản thân, lớn rồi, không nên làm nũng. Lúc Yoochun và Junsu cãi nhau cũng đừng dại dột xen vào, kẻo lại trở thành mục tiêu bị ăn hiếp.”

Changmin mở to đôi mắt tràn ngập tia giận dữ và đau đớn, lắc đầu nguầy nguậy, bất lực hét.

“Changmin không để anh chết!!! Không thể!!!”

“Dù cậu có là thần, trong chuyện này không thể làm được gì.” Yunho bước xuống giường, trước khi đi qua ngưỡng cửa, chàng quay đầu, nở nụ cười sáng lạn. “Vĩnh biệt, nói với Yoochun và Junsu rằng hãy trân trọng giây phút cả hai có được. Còn nữa, anh rất quý cậu, Changmin!”

Bóng người từ từ thu nhỏ cho đến khi khuất sau dãy hành lang gấp khúc.

Còn lại một mình trong căn phòng, Changmin ngửa cổ cười lớn, từng giọt nước trong suốt thi nhau lăn dài trên gò má.

“Ha ha ha! Khốn kiếp! Ha ha! Thật là khốn kiếp mà!!!”

Changmin ngã quỵ, gục đầu trên sàn băng lạnh buốt, đôi tay siết chặt run bần bật.

“Nếu vận mệnh không thể thay đổi, vậy thì biết trước để làm gì?!”


Câu hỏi này không ai có thể hồi đáp.

Dù là thần, là người, là thú, là hoa cỏ, tất cả đều có vận mệnh của riêng mình.

Không thể chống lại hoặc là không muốn.

Biết trước số mệnh, là ưu đãi cũng là bất hạnh.

Biết trước mà không thể đổi thay.

Đó là điều tàn khốc nhất cũng là ân huệ lớn nhất.







TV……………………….TV






Jaejoong ngồi trên ngai vị, mắt đăm đăm nhìn khoảng không. Bây giờ đây, người cảm thấy sự sống đang dần rời bỏ mình qua từng nhịp đập yếu ớt của trái tim. Nếu như không gặp gỡ Yunho ngày hôm đó, Jaejoong sẽ mãi là thần Winter bất diệt. Nhưng nếu không có Yunho, người sẽ không biết thế nào là Xuân, là ấm áp, là nụ cười, là cảm giác bình yên. Trước đây người sống như một khối băng biết cử động, thế gian đơn giản chỉ một màu trắng này nếu có thể chấm dứt cũng tốt. Người…đã quá mệt mỏi để tiếp tục sống.

“Jaejoong!”

Yunho thong thả đi tới.

Jaejoong kinh ngạc mở to đôi mắt. Lại nhìn thấy khuôn mặt tưởng như vĩnh viễn biến mất, cảm giác kích động làm hô hấp Jaejoong trở nên dồn dập. Nhanh chóng trấn định hơi thở, siết chặt nắm tay, tiếng Jaejoong vọng trong sảnh điện rộng lớn.

“Tại sao còn chưa ra khỏi đây?”

“Nếu có Jaejoong bên cạnh thì tôi sẽ đi.” Yunho mỉm cười, tiến thêm hai bước.

“Thế giới ngoài kia mới thuộc về hoàng tử, nơi đây không thể có Xuân!”

“Jaejoong không đi, tôi sẽ ở lại đây cho đến hơi thở cuối cùng!” Bước chân kiên định tiến gần vị thần băng giá.

“Không thể! Ta không thể ra khỏi đây, càng không muốn đi! Nghe ta, hãy quay lại vương quốc Xuân, đó mới là điều tốt nhất nên làm!”

“Lần đầu tiên tôi nghe Jaejoong nói nhiều như vậy, âm thanh cũng không lạnh lùng, Jaejoong đang dao động ư?” Yunho cười ngọt ngào như đang nghe lời tỏ tình êm dịu nhất.

“Im miệng!” Jaejoong run lên, nhìn Yunho bằng ánh mắt hoảng sợ tựa con thú trước thợ săn.

“Jaejoong.” Yunho dịu dàng gọi, đã đặt chân lên bậc thang cuối cùng, chỉ cần giơ tay là chàng có thể chạm vào người trước mặt. “Cái gì là tốt cho tôi? Vui hay không phải do bản thân tôi quyết định. Chính tôi đã chọn ở lại. Hơn nữa…”

Bàn tay Yunho nâng cằm Jaejoong, nhếch môi. “Jaejoong đâu muốn tôi đi?”

Jaejoong cực lực tránh ánh mắt nóng bỏng, cương quyết lắc đầu phủ nhận. Người cắn chặt môi, sợ nếu lộ một khe hở những lời không nên nói sẽ thoát ra.

“Ngay từ lúc tôi được gọi là hoàng tử Spring, vận mệnh hai chúng ta đã đan vào nhau. Jaejoong, không thể tránh, tôi càng không muốn trốn.”

Jaejoong nhìn Yunho dò hỏi, người hoàn toàn không hiểu điều chàng nói. Yunho khẽ cười, kiềm lòng không nổi, cúi đầu nhẹ hôn đôi môi mềm. Yunho tiếc nuối rời đi bờ môi ngọt lành lạnh, khuôn mặt trắng bệch của Jaejoong nổi lên một tầng hồng càng kiều diễm.

“Khi nghe lời tiên tri, tôi đã nghĩ phải chăng người trong vận mệnh của mình là thần mùa Đông, Winter? Bởi vì một người mỹ lệ tựa băng giá trên thế gian này chỉ có Winter. Nghĩ như thế, tôi không sợ hãi cái chết mà háo hức chờ mong ngày gặp mặt người tôi sẽ yêu đến không cần mạng sống.”

Đôi mắt Jaejoong mờ mịt, lần đầu tiên âm thanh trở nên hoảng loạn. “Lời tiên tri là gì?”

Mỗi một vị thần khi sinh ra sẽ nhận lời tiên tri từ vị thần tối cao, nhưng Jaejoong từ chối tiếp nhận tiên tri số phận của mình do không muốn xuất hiện trước đám đông. Bây giờ người hối hận hành động lúc trước. Nếu biết vận mệnh bản thân, có lẽ người sẽ có cách ngặn chặn không để ngày hôm nay xảy ra, ít nhất sẽ không làm tổn thương chàng trai trước mặt.

Yunho khẽ ngâm nga.

“Nhớ nhé, hoàng tử Spring!
Khi gió thổi, trăng mờ, vạn vật đang hoan ca.
Ngài sẽ gặp một người mỹ lệ tựa băng giá.
Nếu ngài đưa tay chạm vào trái cấm.
Đó là lúc ngài chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng!”

Jaejoong mở to đôi mắt nhìnYunho, trái tim đập nhanh như muốn bức phá khỏi lồng ngực, người biết cảm giác xa lạ này là sợ hãi. Người sợ tiên tri biến thành hiện thực. Người sợ chàng trai có nụ cười hiền hòa này sẽ chết. Nhưng....đã quá muốn rồi phải không?

Bàn tay Yunho nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ như nâng niu trân bảo vô giá.

“Gặp Jaejoong rồi, tôi quyết tâm người trong vận mệnh của mình phải là Jaejoong. Một người đẹp như thế, lạnh lùng nhưng thiện lương sẽ thuộc về tôi, chỉ riêng tôi một người, cảm giác xúc động đó Jaejoong biết không?” Từng chữ nhẹ nhàng êm ái rót vào tai Jaejoong, người khẽ run cảm nhận hơi thở Yunho từng đợt quấn quýt làn da. “Không phải vận mệnh sắp đặt mà là bản thân tôi chọn lựa. Tôi yêu Jaejoong, không oán không hối, tôi bằng lòng trao ra tất cả, trao ra chính sinh mạng này đổi lấy cơ hội gặp gỡ. Không hối tiếc…không hề hối tiếc….không hề….” Câu cuối cùng gần như là thì thầm lặp lại không ngừng.

Móng tay Jaejoong cắm sâu vào lòng bàn tay, huyết đỏ uốn lượn rơi tí tách, đôi mắt kích động nhìn chàng, bờ môi hé ra hợp lại liên tục như muốn nói: Thật ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…

Yunho cười càng thêm tươi. “Ha ha, làm tên khờ cuộc sống mới vui vẻ. Tôi nói rồi, tôi yêu Jaejoong không hối tiếc, như thế bị nói là khờ cũng được. Còn Jaejoong? Có yêu tôi không? Có không?”

Môi Jaejoong run run, cuối cùng bật thoát ra một tiếng kêu yếu ớt

“Yunho…”

Yunho lập tức khóa trụ đôi môi Jaejoong, không để người nói tiếp. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau dây dưa không dứt cho đến khi cả hai cùng khó thở mới buông nhau ra. Yunho cười đầy thỏa mãn.

“Rốt cuộc đã nghe Jaejoong gọi tên tôi!”

“Sẽ chết…” Jaejoong vừa mở miệng đã bị Yunho dùng ngón trỏ ấn nhẹ bờ môi ngăn lại.

“Từ lần đầu gặp gỡ, tôi biết vĩnh viễn không thể ra khỏi đây.”

“Ngốc!” Jaejoong nói khẽ suy nghĩ thật của mình.

“Khờ!” Yunho đáp trả không nhường nhịn.

Họ nhìn sâu vào mắt nhau, cùng mỉm cười. Yunho bỗng vươn tay bế bổng Jaejoong lên.

“Làm gì?” Jaejoong kinh hoảng vội vàng vòng tay ôm trụ cổ Yunho.

Yunho cúi đầu nở nụ cười trìu mến.

“Ngắm Xuân!”






TV…………………….TV






Cả hai ngước nhìn bầu trời, dưới chân là lớp tuyết trắng, xung quanh bao bọc núi cao cùng một màu trắng. Yunho vung tay, luồng sáng lan tới đâu lập tức nơi đó mọc lên hoa và cây cỏ nhiều sắc màu. Đồng thời Jaejoong cũng nâng cao đôi tay, lưới phép ngăn ánh nắng mặt trời trực tiếp rọi vào vùng đất băng lập tức biến mất.

Đồng cỏ xanh ngát với những sắc hoa thắm tươi. Yunho cất cao giọng ca vang khắp nơi, lời bài hát như có như không, giống tiếng đàn chim hót. Chàng là hoàng tử Spring thống trị mùa Xuân nhưng đến bây giờ mới thật sự biết như thế nào là Xuân. Không phải hoa, không phải cỏ, không phải tiếng chim ríu rít, không phải gió mát, không phải áng mây lững lờ trôi, không phải tiếng cười hay giọng hát vui ca. Mà là một người. Đúng vậy, Xuân chính là người mình yêu nhất. Hoa vì người ấy mà nở, cỏ vì người ấy mà mọc, tiếng chim vì người đó ríu rít hót, gió vì người đó thổi, mây vì người đó bay, vì người đó vui mà nguyện cười và hát mãi không ngừng.

Yunho thở nhẹ hạnh phúc, vòng tay ôm Jaejoong tiến sâu vào lồng ngực mình hơn, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn đôi tay trắng bạch nghịch cỏ xanh gần nơi hai người ngồi.

Cảm thấy tay áo bị níu nhẹ, Yunho cúi đầu, hai giọt nước tinh khôi lăn dài từ khóe mắt Jaejoong.

“Đẹp quá phải không?”

Jaejoong không đáp, chỉ mỉm cười với Yunho. Một nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ánh sáng nào, hơn bất cứ thứ gì xinh đẹp nhất trên đời, đã đủ nói lên tất cả. Thân người Yunho không kiềm hãm được run nhè nhẹ, chàng cười khổ, thời gian cuối cùng đã hết. Viên thuốc Changmin đưa chỉ là kích thích cơ thể tạm thời tăng sức mạnh, khi thuốc hết tác dụng thì toàn thân sẽ cạn năng lượng dẫn đến kiệt sức nằm liệt giường hoặc chết. Changmin vốn định đợi đưa Yunho về lại vương quốc Xuân sẽ dùng phép hồi phục thể lực cho chàng. Hiện giờ Yunho thực hiện phép thuật quá lớn, dốc hết toàn bộ sức mạnh lẫn thần lực trút ra ngoài, cái chết hung mãnh ập đến không thể tránh thoát.

Yunho đặt một nụ hôn lên đôi môi lành lạnh. Jaejoong khép mắt, tiếp nhận nụ hôn ấm áp. Ánh sáng bừng lên cuốn lấy hai thân người, thứ ánh sáng tuyệt đẹp hơn khối pha lê ngũ sắc, đẹp hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian. Không gian trở lại một màu trắng ảm đạm. Nắng vàng rọi lên tuyết trắng tinh khiết.


Changmin lặng lẽ đứng một bên chứng kiến tất cả. Cậu mở to đôi mắt nhìn thật kỹ cánh đồng hoa chậm rãi biến thành tuyết, lập tức tuyết dần tan bởi nắng vàng. Jaejoong và Yunho đã biến mất vào không gian, biến mất không một chút dấu vết. Vị thần cai quản Đông tuyệt đối không thể có tình yêu, nếu không trái tim băng sẽ tan chảy, kết cục là cái chết. Đồng thời lạnh giá sẽ làm sức mạnh của Xuân từ từ yếu đi, cuối cùng là hủy diệt. Ngay từ lúc gặp gỡ, họ chỉ có hai con đường lựa chọn, một là lập tức xa cách đối phương, hai là cùng chết. Thật ra cách nào thì kết quả cũng chỉ có một. Xa nhau có khác gì chết? Là chết trong tâm, thể xác sống qua thời gian vĩnh cửu, hay bên nhau cho đến lúc hơi thở cùng đứt đoạn.

Changmin leo lên ngựa thần bay đi trước khi đất dưới chân sụp đổ.

Junsu và Yoochun đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy mắt Changmin đỏ hoe chỉ có một mình liền hiểu ngay sự việc.

“Số mệnh thật sự không thể cải biến!” Yoochun buồn bực nói.

“Tội nghiệp anh Yunho xui xẻo, cả thần Winter nữa! Hai người đẹp đôi như thế mà, đáng tiếc…” Junsu than thở, vốn tưởng Yunho và Jaejoong thành uyên ương sống bên nhau, như vậy sẽ có nhiều đề tài đi khắp nơi rêu rao với bạn bè. Junsu nhịn không được, lại than dài.

“Không phải họ làm theo vận mệnh. Chỉ là hai người lựa chọn đối phương.” Changmin buồn rầu lặp lại lời Yunho từng nói.

Junsu, Yoochun ngẩn người, hồi lâu gật đầu.

“Có lẽ đúng như thế!!!”



Changmin, Junsu, Yoochun dù không nói ra nhưng trong lòng cả ba cùng nghĩ đến một việc, dù trăm ngàn thế kỷ trôi qua, nhất định phải kể lại câu chuyện này cho thần và người nghe. Rằng xưa rất xưa, tại một nơi gọi là phương bắc băng giá, có Người Tuyết, có vị thần mùa Đông với trái tim băng vĩnh cửu. Một ngày kia người đã gặp được Xuân, bắt đầu một truyền thuyết tình yêu…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae