Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bớt mưa, những hạt mưa nặng trĩu như lúc nãy đã ko còn mà thay vào đó là những giọt mưa lất phất. Em vẫn khóc nhưng có lẽ bây giờ gánh nặng trong lòng em đã vơi đi đôi chút. Cô đi đến bên em, ngồi xuống chiếc ghê đá ấy, ngồi xuống cạnh em. Đưa chiếc dù của mình lên cao hơn để che cho cả 2 thoát khỏi cơn mưa, em nhìn cô bằng đôi mắt to tròn và vẫn còn rưng rưng nước mắt. Cô không nói gì, mặt vẫn lạnh như băng. Em đưa tay khẽ lau hết những giọt nước mắt, em vẫn nhìn cô. Em tự hỏi tại sao người đó lại ngồi đây, tại sao em lại có cảm giác ấm áp như vậy, tại sao người đó lại đẹp đến như vậy,.....Đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ hỗn độn và một ngàn lẽ một câu hỏi trong đầu thì người đó bắt đầu phá vỡ bầu không khí im lặng.

- "Cô nhìn đủ chưa? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?" -Kahi

- "Ơ....tôi xin lỗi!.....Tại tôi đang thắc mắc tại sao cô lại ngồi ở đây thôi."- Cô gái trẻ

- "Đây là ghế đá chung mà! Có ai cấm tôi không được ngồi ở đây không? Hay là có bảng cấm ghi rằng ghế đá này không được ngồi?" -Vừa hỏi cô vừa quay qua quay lại tìm kiếm thứ gì đó (tìm cái bảng chứ gì nữa ==")

- "L....làm...gì....có cái bảng nào....."- Cô gái trẻ ấp úng

- "Vậy thì tôi có quyền ngồi đây phải không?" -Kahi giương đôi mắt nhìn cô gái ấy thầm đợi 1 câu trả lời.

- "..............." -Cô gái trẻ không biết phải trả lời Kahi như thế nào nên đành im lặng

Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, hết cơn mưa thì người đi đường bắt đầu đông dần, mọi hoạt động lại diễn ra bình thường như chưa hề có cơn mưa nào vừa mới trút xuống. Hai người vẫn ngồi đó, trời đã về chiều nên cũng chỉ còn vài tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua các khe lá. Vì đang là tháng 8 nên trời cũng trở lạnh, nhưng cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, cô gái trẻ đang run lên vì lạnh. Cô nhìn em ấy, lại một lần nữa phá tan sự im lặng.

- " Lạnh thì về đi, ngồi đây hoài sẽ cảm lạnh đấy!" -Kahi nhìn cô gái trẻ

- " Tôi không có chỗ nào để đi cả." - Vừa nói cô gái vừa run lên từng đợt khiến ai kia cảm thấy xót thương.

- " Cô không có nhà à?" -Kahi

- " Có nhưng bây giờ nó không phải là của tôi nữa rồi!" -Cô gái lại rưng rưng nước mắt và nói.

- " Vậy thì đi theo tôi." -Kahi kéo tay cô gái đi theo mình bỏ mặc sự ngơ ngác của ai kia và cái nhìn xăm soi của mọi người.

Dắt cô gái trẻ theo mình từ nãy đến giờ cũng đã 10'. Không ai nói với ai câu nào, Kahi thì vẫn kéo tay cô gái ấy chặt đến nổi đôi tay trắng nõn nà bây giờ đã chuyển thành màu đỏ chót. Còn cô gái ấy thì không có cảm giác đau hay rát mà chỉ cảm thấy ấm áp. Chưa bao giờ cô có đc cảm giác này, ngay cả với người cô yêu.

                             - - --^[ Quận Kangnam ]^-- - -

        - - --^[ Khu nhà biệt thự cao cấp ]^-- - -

Đứng trước chiếc cổng đen to chình ình, Kahi đến bên chiếc camera công nghệ cao, đưa chiếc card mà mình lấy từ trong túi ra tra vào chiếc camera và đợi 5 giây sau cánh cổng tự động mở ra. Kéo cô gái vào trong, cánh cổng từ từ đóng lại, không biết từ đâu mà có một chiếc Porches trắng đứng đợi sẵn sau cánh cổng. Cô kéo em đứng trước xe, mở cửa xe vào đẩy em ngồi vào trong và cô ngồi kế bên em. Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi hết đường thì có một ngôi biệt thự to nhưng người lái xe không dừng trước ngôi biệt thự ấy mà lại quẹo trái, đi đến hết đường thì thêm một ngôi biệt thự nữa hiện ra trước mắt họ. Đứng trước ngôi biệt thự đó là mấy chục nhân viên và vệ sĩ xếp thành hàng ngang. Xe đỗ phịch trước đó và 2 người vệ sĩ chạy ra mở cửa xe. Hai người vừa bước xuống xe thì tất cả mọi người đều cung kính cúi chào. Một người mặc bộ vest đen đuôi dài nói chuyện với Kahi.

- "Chào cô chủ, ông chủ có chuyện muốn gặp cô chủ ạ."- Quản gia Kim

- " Cảm ơn bác. Bác nói với ba là chút nữa cháu sẽ qua gặp ông ấy." -Kahi nói trong mệt mỏi.

- "Vâng thưa cô chủ. Đây là bạn cô chủ ạ?" - Quản gia Kim vừa nói vừa nhìn cô gái

- " Đây là bạn cháu, chú nói với mọi người là hôm nay cháu cho họ nghỉ sớm và bảo họ về nhé!" -Kahi

- "Vâng thưa cô chủ." -Một lần nữa, người quản gia cung kính cúi chào Kahi và cùng những người giúp việc còn lại ra về. Nói là ra về thế nhưng thật ra thì trong cái khu biệt thự này có một nhà dành cho những người giúp việc. Tại sao lại có nhà riêng cho người giúp việc nhỉ? Đơn giản thôi, vì Kahi không muốn có nhiều người ở trong nhà mình, như thế làm cô cảm thấy không thoải mái.

Sau khi mọi người ra về thì cô kéo cô gái trẻ vào phòng. (phòng đựng đồ đó mấy rds) Cô gái trẻ nãy giờ vẫn há hốc trước ngôi nhà đồ sộ của Kahi. Chưa hết bất ngờ này rồi lại đến bất ngờ khác. Ngay bây giờ thì cô đang đứng trước mấy tủ quần áo,đúng hơn là 6 tủ quần áo, mỗi tủ đựng một loại đồ. Tủ đầu tiên là đựng những bộ đồ thể thao như quần jean, áo sơ mi,....tủ thứ hai là đựng những bộ đầm cao cấp, tủ thứ ba là đựng các phụ kiện linh tinh như vòng, dây chuyền,....đi đôi với các bộ quần áo thời trang.Tủ thứ tư đựng giày cao gót và giày thể thao. Tủ thứ năm đựng các bộ đồ nữ, đơn giản nhưng rất sang trọng và quý phái. Chiếc tủ cuối cùng là tủ đựng các bộ đồ pijama của cả nam lẫn nữ....==".Năm chiếc tủ đều làm bằng kính nên có thể nhìn thấy ở trong một cách dễ dàng.

(Các bạn đang thắc mắc tại sao lại có đồ của nam phải không? Au sẽ giải thích nhé, vì Kahi thích mặc đồ nam các bạn ạ! Và au cũng giải thích luôn, Kahi có thêm một người chị nhưng au không ghi trong phần giới thiệu nhận vật vì muốn cho truyện kịch tính hơn ^^. À và trong fic này thì hình tượng của Kahi sẽ mang phong cách tomboy. Sr rds vì trong chap 1 au đã viết sai, cái hình tượng tomboy của Kahi thì au chỉ mới vừa nghĩ đến khi viết fic này. Mong mọi người thông cảm cho au...Au chân thành cảm ơn.^^)

Mở chiếc tủ thứ 5 ra, Kahi hết nhìn những bộ quần áo rồi lại nhìn sang cô gái và rồi lôi ra một bộ đồ và kêu cô gái trẻ đi thay. Bước vào phòng thay đồ mà không cần suy nghĩ gì, cô gái trẻ thay đồ và bước ra khỏi đó. Trước mắt Kahi bây giờ không phải là một cô gái ốm yếu như lúc nãy mà thay vào đó là một thiên thần với đôi mắt to tròn trong sáng. Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng dài và một chiếc quần short nửa đùi, rất đơn giản mà lại sang trọng. Kahi gật gù nói

- " Đúng là vừa y, đồ này lại rất hợp với cô."

- "Ơ...cảm ơn cô....."-Cô gái trẻ

- " Hửm? Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi về cái gì?

- " Cảm ơn cô vì tất cả những gì cô vừa mới làm....Mặc dù không quen nhưng cô lại giúp tôi......"-Cô gái trẻ

-" À...không có gì. Mà cô tên gì vậy?" -Kahi

- " Tôi tên là DamBi...... Son DamBi. Còn cô?" -Cô gái trẻ vừa nói vừa giơ tay ra như muốn nhận đc cái bắt tay từ Kahi

- " Tôi là Kahi, Park Kahi. Rất vui được làm quen với cô."-Kahi nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô cười với một người mà cô vừa biết tên. Khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng ban nãy, cô giơ tay ra và bắt tay với DamBi

- "Nhìn cô có vẻ nhỏ hơn tôi nhỉ?" -Vừa nói Kahi vừa đưa mắt nhìn DamBi

-"Vâng, năm nay tôi 25t"

- " Vậy thì nhỏ hơn tôi rồi! Kêu tôi là unnie đi nhé!"

- " Vâng, có một điều em muốn hỏi unnie......" -DamBi nhìn Kahi

- " Em cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời." -Kahi nhìn DamBi và lại nở thêm một nụ cười nữa, nụ cười tỏa nắng của Kahi đã hớp hồn ai kia và làm người đó thoáng đỏ mặt.

- " Em và unnie chưa quen biết gì với nhau sao unnie lại giúp em?" DamBi ái ngại nhìn Kahi

- "Vì......có lẽ khi nhìn em tôi có cảm giác như em rất thân quen đối với tôi, em cho tôi cái cảm giác được gọi là ấm áp trong khi ba mẹ tôi chưa lần nào cho tôi được thứ cảm giác ấy, đó cũng là lí do vì sao tôi tin em." - Vừa nói Kahi vừa nhìn DamBi làm cô ấy khẽ đỏ mặt, nhìn thấy thế Kahi liền phì cười.

- " Nhìn em đỏ mặt rất dễ thương đấy! ^^" - Kahi trêu ghẹo DamBi

- " U...unnie kì quá...." -Mặt của DamBi bây giờ đã chuyển sang đỏ chót. Bỗng cô thấy cổ tay đau nhức, khẽ nhăn mặt và đưa tay lên xem thì nhận ra rằng tay trái của mình đang sưng lên một chút. Nhận thấy được điều gì khác lạ trên khuôn mặt DamBi, Kahi nhìn theo ánh mắt và bắt gặp cái cổ tay đang sưng lên của cô ấy thì tròn mắt ngạc nhiên.

- " Tay em bị làm sao thế?" (Tay cô Bi dép lào bị cô làm sưng đấy! Ở đấy mà còn giả nai ==")

- " Hình như lúc nãy unnie kéo em đi thì phải..."- DamBi nhăn nhó

- " Ấy chết, unnie vô ý quá! Mianhae." - Kahi vừa nói vừa nhìn DamBi bằng ánh mắt hối lỗi của mình. Như con nít mắc phải sai lầm mà bị la ý.

- " Không sao đâu unnie, unnie đâu có cô ý đâu!" -DamBi nói và bất chợt bật cười vì hành động con nít của Kahi, không ngờ cái người con gái tóc tém bảnh bao ấy vậy mà tính tình lại trẻ con đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro