[K][KaiSoo] Three lines of letters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Author: Tử Lan

*Pairing: KaiSoo

*Disclaimer: Nothing belong to me but my story

*Category: Romance

*Status: Comeplete

*Note:

- OCC, nhân vật Kim JongIn trong Fic được xây dựng khác với thực tế. Trong FIC, JongIn tôi sẽ gọi bằng "anh" và KyungSoo bằng "cậu".

1.

Em và anh quen nhau khi xuân vừa đến. Đó là vào một sáng tuyết vừa tan, trong nắng nhẹ miên man đổ tràn, trong sắc xanh non mơn mởn của lá cây mới nhú. Một buổi sáng bình lặng, yên ả như mặt hồ lặng gió, giữa dòng người xa lạ lướt qua. Là ngày em tròn mười tám tuổi, trong khuôn viên trường đại học lớn. Là ngày xuân trong cái lạnh se se, khi đôi mắt em trông thấy anh đứng dưới mưa hoa.

Xanh. Một bầu trời xanh. Những tán cây xanh. Và một đôi mắt xanh.

Một nụ cười dịu dàng, một chút nắng vàng. Là ánh mắt em nhìn anh. Là anh cười với em. Là tim em đập rộn ràng.

Là khi anh lướt qua để lại bóng nắng, để lại trong em bao nỗi nhớ.

.

.

.

Khi anh nói chuyện với em, anh giống như một làn mây.

Khi anh và em ngồi cạnh nhau trong thư viện vắng lặng, không gian như trời mây êm dịu. Anh ngồi viết. Em ngồi viết. Tiếng bút lướt trên mặt giấy đều đặn. Tiếng sách mở sột soạt, tiếng thở đều đặn, tiếng đồng hồ tích tắc trên tường.

Một bờ vai rộng, một mái tóc đen. Một vầng mây trôi lặng lẽ ưu tư.

Khi anh nói chuyện với em, giống như mây tháng ba, nhẹ nhàng và ấm áp. Giống như tia nắng cuối xuân. Giống như ta đã quen từ lâu. Dù chỉ là đôi câu ngắn ngủi, giống như anh đối xử với những đàn em khóa dưới. Em và anh cũng chỉ nhạt nhòa như mây.

.

.

.

Đến khi anh và em biết nhau đủ lâu, anh đối với em như nắng. Là ánh nắng rực rỡ, là đắm say, là dịu dàng và chút ấm áp.

Đôi mắt anh có màu xanh ngọc, lấp lánh ánh nhìn như tia nắng. Mái tóc dài lòa xòa trước trán, khuôn mặt cương nghị nhưng đầy hiền lành. Em luôn bám theo anh như cái đuôi phiền phức. Nhưng anh chẳng phàn nàn gì. Em với anh như cậu em nhỏ. Em như ngọn cỏ cần nắng, nhưng em chẳng bao giờ có được nắng mà em mong muốn. Nắng trên cao chỉ thuộc về bầu trời, giống như mây bay chẳng bao giờ chạm được xuống mặt đất.

Giống như ánh mắt xanh chẳng bao giờ nhìn về em như em nhìn bấy lâu.

Một tia nắng vàng. Một chút chộn rộn. Một chút chua cay trong lòng.

2.

Em đã chết vào một ngày hạ. Đúng một năm sau khi biết anh.

Hạ trắng. Ngày mà mây trắng phủ kín bầu trời. Là ngày mà những tia nắng rơi xuống cũng chỉ là một màu trắng lạnh lẽo. Là mắt em trắng xóa ánh nhìn. Là ngày em vỡ vụn theo nắng.

Anh đã yêu.

Nhưng người đó không phải là em. Anh yêu một cậu bé có mái tóc màu vàng sáng. Cả cơ thể cậu dường như ngập trong màu trắng tinh khiết và trong sáng, với đôi mắt đen sâu thẳm. Là nụ cười ngượng ngùng của cả hai, khi anh nhìn cậu và cậu nhìn anh. Là đau đớn, là những giọt nước mắt lặng câm trong em. Là ngày em để tang cho trái tim mình.

"Ừ, người yêu anh đấy. Quý KyungSoo nhất anh mới giới thiệu đầu tiên đó."

"Vậy sao? Chúc hai người hạnh phúc nhé. Khao em đi."

"Được rồi." Anh cười và xoa nhẹ đầu em. "Nhưng chỉ một ly thôi nhé, anh đang cai rượu." Anh liếc nhìn cậu, ánh mắt câu ngượng ngùng đáp trả anh. Và em chết.

"Thì từ nay em sẽ uống thay anh. Đỡ sợ cậu ấy lo lắng đến ăn không ngon" Em cười, có chút đùa cợt gượng gạo.

.

.

.

Em sẽ uống thay anh. Uống cho những li rượu chẳng bao giờ cạn, cho hơi men chưa đủ nồng đã phải nuốt vội. Cho những yêu thương muộn màng, cho tình em chết lặng. Trong tim, trong mắt em, và trong những ngày hạ lạnh lẽo…

Gói những yêu thương, thả trôi vào cơn mưa giữa đêm. Và rồi để tang trắng trong tim, nhạt nhòa tan vào hư vô.

Mây đã trôi đi rồi…

3.

Thu đến. Những chiếc lá phong nơi em dần chuyển sang sắc đỏ vàng, phủ kín cả đất trời. Em xa anh, em đã đi đến một nơi khác, cách anh cả nửa vòng trái đất. Là em chạy trốn khỏi anh. Hai năm không gặp, có lẽ em trong anh đã nhạt nhòa như mây mùa thu mỏng manh không rõ, trong tàn dư của quá khứ.

Em viết cho anh lá thư sau hai năm không gặp. Một lá thư chỉ vẻn vẹn ba dòng.

“Chào anh.

Anh thế nào rồi? Có khỏe không?

Chỗ em mùa thu đẹp lắm. Công việc của em bây giờ khá ổn định. Em đang cố gắng cai rượu.”

Thư mùa thu tháng tám.

Một năm em chỉ gửi cho anh duy nhất một lá thư.

Một lá thư bằng giấy màu xanh non của lá cây, viết bằng mực xanh rêu cũ kĩ thấm ướt nét xanh còn lại của thu cuối. Chỉ có ba dòng ngắn, luôn cụt lủn và lảm nhảm. Nhưng anh vẫn hồi âm bằng những bức thư thoang thoảng mùi lá cây, giấy có hoa văn in chìm và những dòng mực đen nhánh dài gần hết hai mặt giấy.

Anh vẫn còn nhớ đến em. Và em vẫn luôn nhớ anh. Nhưng trái tim em đã đóng băng tĩnh lặng. Đâu chỉ có yêu thương, mà còn cả lí trí. Để em có thể nhớ anh mà không gục ngã.

.

.

.

Em và anh chỉ nói chuyện điện thoại một lần duy nhất trong suốt năm năm qua. Là em lặng lẽ cúp máy trước anh.

Nói chuyện với anh, nghe giọng anh là sự tra tấn đau đớn nhất của em, nên em chọn cách viết thư. Viết để dặn chính mình đừng quá chìm đắm trong mộng mị. Viết để giữ lại chút tình cảm của anh, giống như em đang níu kéo anh, vậy thôi. Nhưng em chỉ có thể viết được duy nhất ba dòng, không hơn không kém. Bởi em biết mình chỉ có thể nói được đến đấy, để anh hiểu rằng em vẫn ổn. Và để em bớt hi vọng vào tình đơn phương.

“…KyungSoo này, anh được lên chức bố rồi đấy. Là con trai em ạ, mắt xanh giống bố và đôi môi giống mẹ.

Cậu ấy rất nhớ em, cứ hỏi sao KyungSoo mãi chưa về.

Anh cũng nhớ em.

Em khỏe chứ?”

Và lá thư cuối không bao giờ đến tay.

.

.

.

JongIn. Anh là gió. Một cơn gió nhẹ nhàng êm ái.

KyungSoo. Cậu là mây. Một làn mây mỏng manh yếu đuối.

Gió sẽ bay mất, chỉ còn mây nhạt nhòa. Nhưng khi mây tan, vẫn chỉ còn lại chút tình lưu luyến mong manh mờ ảo. Như khi gió thổi mây trôi lơ đãng, dù đi đâu cũng chỉ là theo cơn gió mềm mại kia.

Và trong buổi chiều tàn, gửi trong lá thư xanh ba dòng ngắn ngủi.

"…Anh à. Anh có khỏe không ?"

- THE END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro