[K+|Non SA] Đôi mắt màu nâu [Long fic | Beast, T-ara]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: @luv_b2st_4ever (cứ gọi đơn giản là au nhá)

pairings: JunJi, và bất cứ cps nào mà bạn thích

Disclaimer: tôi ko sở hữu thứ gì ngoài cốt truyện!!!



rating: K+

thể loại: humor, romance...

CHÁP 1
1 buổi sáng yên bình như bao buổi sáng khác,từng tia nắng xuyên qua những kẻ lá khẽ đung đưa trước làn gió nhe.Trên con đường trải đầy cỏ và hoa 2 bên,có 1 đứa con gái đang chạy xe đạp đến trường với tâm trạng hào hứng.Nó đội nón lưỡi trai màu đỏ,mặc áo pull tay lỡ,quần jean,mang giày bata và "cưỡi "trên 1chiếc xe đạp cuộc.Nếu ko có cái đuôi tóc dài cột cao phía sau thì chắc hẳn ai cũng nghĩ nó là con trai. Nhưng nó đích thực là 1 cô gái, 1 cô gái xinh đep.
Jiyeon,19t, sv năm nhất của 1 trường DH danh tiếng ở Seoul,nó có 1 đôi mắt đẹp,hàng mi dài cong vút,khuôn mặt khả ái với cái mũi cao và đôi môi nhỏ xinh.Nhưng nó hơi khác người,nếu là các cô gái khác thì cố gắng tìm mọi cách để che khuyết điểm trên khuôn mặt mình thì Jiyeon,như đã nói ở trên,khác ngươi..nó đeo thêm cặp mắt kính để che bớt vẻ đẹp đôi mắt to tròn biết nói,dù vậy,với nhừng yếu tố còn lại,nó cũng đẹp lắm rồi.
Nên nói 1 chút về gia đình cô bé,Jiyeon là con gái duy nhất trong 1 gia đình giàu có,ba nó là chủ tịch tập đoàn điện tử lớn thứ 3 nước Hàn Quốc. Mẹ nó thì đã mất năm nó 12t,nó ở cùng ba trong 1 ngôi biệt thự to lớn,sang trọng nhưng ko có mẹ,nó thấy thật lạnh lẽo.Kể cũng lạ,nhà giàu thế mà lại đi xe đạp đến trường.Nó là vậy,nó ko thích tỏ ra cho mọi người biết nó là tiểu thư con nhà giàu có,nó cũng chẵng thích tham gia vào nhóm bạn triệu phú,con của những người bạn làm ăn với ba nó.Nó chỉ kết bạn với người nào thật sự quý mến nó,vì tính tình và bản thân của nó chứ ko phải vì sự giàu có và nổi tiếng.Thế nên từ lúc đi học đến h,nó chỉ có 1ng bạn duy nhất,đó là Soyeon,mẹ Soyeon là bạn thân với mẹ nó,nên từ nhỏ 2 đứa đã chơi rất thân với nhau.
Trở lại với buổi sáng đầy nắng của nhân vật chính ^^,nó rất vui khi thi đậu vào ngôi trường này,ngôi trường mà nó mong muốn vào từ lâu. Nó gửi xe, bước vào trường,nhìu cặp mắt nhìn nó lạ lẫm.Nghĩ cũng đúng, ai mà chẳng để ý đến 1 đứa con gái đội mũ màu đỏ chói chang kéo sụp xuống mặt,ăn mặc như con trai.Có mấy đứa con gái mặc váy ra dáng tiểu thư nhìn nó thì thầm to nhỏ,nó mặc kệ,đâu phải ko có con gái ăn mặc phong cách giống kon trai đâu,sao lại nhìn nó như nhìn sinh vật lạ thế?
Còn đến hơn nửa tiếng nữa mới vào lớp,Jiyeon đi 1 vòng quanh trường tham quan,sân trường rộng thiệt,cây cối cũng rất nhìu,nhưng chỗ nào cũng có người,nó muốn tìm 1 nơi nào yên tĩnh mà ngồi,để có thể nẳm nghỉ sau những giờ học căng thẳng...Đi đến cuối sân trường,nó nghe tiếng nước chảy,nhỏ thôi,tò mò, nó đi vào sâu thêm.Và.....thật ngạc nhiên,một bức tranh thiên nhiên đang vẽ ra trước mắt nó.1 hòn non bộ đẹp ko thua gì hòn non bộ ở nhà nó,khá to,xung quanh lànhững bụi hoa nhỏ li ti trông xinh xắn làm sao,nó thix nơi này mất rồi.Jiyeon nằm dài trên bãi cỏ xinh đẹp và xanh mướt,đón ánh nắng sớm lấp lánh sau tán lá,nghe tiếng chim hót véo von xa xa và tiếng nước chảy róc rách,còn gì tuyệt vời hơn thế nữa!bỗng nó ngồi bật dậy,nó thoáng thấy 1 cái gì quen thuộc lắm,đó là 1 bụi hoa Lyly,là loài hoa mà nó thích nhất,1 lý do đơn giản thôi bởi vì mẹ nó tên là Lyly và bà cũng rất yêu hoa Lyly.Ở nhà nó,khoảng sân sau là 1 vườn hoa lyly đủ màu sắc do chính mẹ nó trồng lúc sinh thời,nó yêu mẹ,yêu từng nụ hoa ,yêu từng cánh hoa và yêu mùi hương nhẹ nhàng của loài hoa ấy!Thật khó mà diễn tả hết được tâm trạng của nó lúc này,nó thấy nhớ mẹ da diết.....
Jiyeon lại nằm dài ra bãi cỏ,tận hưởng giây phút tuyệt vời này,bây giờ có thêm hương thơm của hoa Lyly,dịu dành nhẹ nhàng như có mẹ bên cạnh. Nó lấy cái ipod trong túi xách,bật bài hát mà nó thích nhất!
Từng giai điệu vang lên êm dịu
Remember the first day when I saw your face
Remember the first day when you smiled at me
You stepped to me and then you said to me
I was the woman you dreamed about....
Thiên đường của nó đang yên lành như thế bỗng xuất hiện những "con quái vật dưới lòng đất chui lên" ^^
_BỐP!!!
1 trái banh từ đấu bay tới,trái banh này nó có mắt bà con ạ,nó ko nhắm vào tay,vào chân mà nó nhắm vào cái mặt đang ngẩng lên trời,trúng mục tiêu là cái mũi và đôi mắt đang lim dim của nó.Mắt kiếng nó văng ra như mọc thêm cánh,Jiyeon lồm cồm ngồi dậy,lấy tay xoa mũi(đau chít đc)đưa mắt tìm hung thủ.
_bạn ko sao chứ? Một thằng con trai trông khá xinh trai với mái tóc nâu ,cao ngòng,đang nhìn nó lo lắng hỏi.
Nó vẫn xoa mũi,lạnh lùng nhìn thằng nhỏ (thèn nhỏ mới ghê >"<
Thằng này thấy nó ko trả lời,tưởng là con bé bị banh đụng nên não tạm thời ngừng hoạt động,hốt hoảng:
_Này bạn,bạn ko sao chư?
Jiyeon vừa định mở miệng thì bỗng có tiếng nói từ đằng xa
_Ê Doo Joon!Làm gì mà lâu vậy? lấy được banh chưa?
_Chưa,trái banh cậu đá trúng người ta rồi kìa!
_vậy chết chưa?
_Gì?
_Tớ hỏi người đó bể đầu mà chết chưa?
_Chưa!Nói gì kì vậy?
_Chưa chết thì mắc gì cậu lo quá vây?mau lấy banh rồi ra chơi tiếp với tớ!
Jiyeon nghe thèn kia nói là nó nóng lắm rồi,nó đứng dậy,đi đến chỗ tên ác quỉ mặt người lòng lang dạ sói đó.Đó là 1 thằng nhóc (ai nó cũng nghĩ là thằng nhóc hết ) tóc màu đen ,cao còn hơn thèn tóc nâu nữa , nhưng cao thì cao,nó chả ngán
_Này cậu! nó ngước lên nhìn thằng nhỏ
_gì pe"?
" pé"???Thằng đó dám gọi nó là pé,nó nuốt cục lửa đang nằm trong cổ họng nó xuống cái ực,nói với giọng bình tĩnh nhứt
_Yêu cầu cậu nói năng cho cẩn thận,cậu đá banh trúng người khác mà ko chịu xin lỗi ,còn nói với cái giọng đó nữa hả???
Thằng này hơi ngạc nhiên như thể lần đầu thấy kon gái nói chuyện,nhưng chỉ 5s đầu ,đến s thứ 6,hắn nở 1 nụ cười cực kì.... đểu,đều nhất trong những nụ cười đểu của loài người trên khắp thế giới >___<
_Vậy thì sao hả pe?
Rồi hắn đưa cái mặt ác quỉ đến gần nó ,gần,rất gần ,và lại cười....đểu
Nếu mà là 1 đứa con gái khác,chắc hẳn nhỏ đó sẽ đỏ mặt,miệng cứng đơ trước cái vẻ mặt đẹp trai của hắn.Nhưng với Jiyeon thì khác,nó thấy mặt hắn quá giống con quỉ Satan,chỉ thiếu 2 cái sừng.Jiyeon ko đỏ mặt,miệng cũng chẳng cứng đơ
_Điều đó chứng tỏ cậu là 1 con người bất lịch sự ,ko biết suy nghĩ,đầu óc rỗng tuếch, lại còn kiêu ngao...Mà hình như tôi vừa nói cậu là người ,xin lỗi,tôi nhầm,làm gì có người như cậu,bi giờ tôi gọi cậu là quỷ Satan nhé!
Rồi nó quay lại thằng tóc nâu hùi nãy giờ vẫn đứng nhìn ko lên tiếng:
_Tôi thấy cậu có vẻ hiểu biết và khá hơn con quỷ Satan này nhìu lắm,sao ko chọn bạn mà chơi vậy?
_Tạm biệt và mong rẳng tôi ko còn gặp phải ác quỉ giữa chốn trần gian này nữa_nó nói với thằng quỉ Satan ,và rồi nó bỏ đi thẳng mà ko thèm quay lại nhìn cái tên quỉ mặt người đang tức đến nghẹn ko nói nên lời và cái cậu con trai tóc nâu đang mỉm cười dịu dàng đằng sau nó

CHAP 2:
3:00 pm...Tan học
Jiyeon vừa ra khỏi lớp học thì có một thằng con trai nhỏ con, đeo kính cận,nhìn Jiyeon và hỏi:
_Bạn là Jiyeon phải không?
_Uhm!!
_Có ng nhờ mình đưa cho bạn.... thằng này đưa ra 1 miếng giấy nhỏ
_Uhm!Thanks bạn
Chờ thằng con trai đó đi khỏi,Jiyeon mở miếng giấy ra
"Ra cổng sau,ác quỉ Satan đại nhân đang chờ"
Vớ vẩn thiệt,thằng cha này chắc khùng từ nhỏ,Jiyeon vo mẫu giấy lại ,và cứ thế đi ra cổng trước
Nó lấy xe đạp chuẩn bị xuất phát thì...
_Này!!
Chỉ nghe giọng nói là nó biết là ai rồi >"<,thằng quỉ satan chứ còn ai vào đầy nữa, sao diêm vương không gọi hắn về đúng vị trí của hắn nhỉ?_ Nó thầm nghĩ
_Có chuyện gì??_ Jiyeon quay lại hỏi
_Sao lại đi cổng trước?
_Không đi cổng trước thì đi cổng nào? Cổng địa ngục à?
_Cậu không thấy mảnh giấy tôi ghi nhờ người khác đưa cho cậu à??_Hắn hỏi_hay cậu học dốt quá chừng này tuổi rồi còn chưa biết đọc?
_Ây thế mảnh giấy đó là cậu ghi à??_nó tỉnh bơ, thế mà tôi tưởng đứa bé 3,4 tuổi nào ghi chứ!Tôi
đọc không ra, chữ gì mà xấu xí,như cua bò,tôi ghi bằng chân còn đẹp hơn ấy chứ..Thế cậu ghi gì cho tôi
vậy???
_Câu....cậu dám chê tôi à??_Hắn nhìn tôi vừa tức vừa ngượng
_Tôi đọc không được thì tôi nói, câu muốn nói gì thì nói nhanh lên đi Satan
_Đừng có gọi tôi là Satan,tôi có tên đàng hoàng
_Tôi xin lỗi, tôi chưa bao giờ thấy ác quỉ có tên đàng hoàng bao giờ cả!
_Cậu...._chắc là hắn tức giận lém nên mới á khẩu như thế_chưa ai dám gọi tôi là như thế cả!!
_Vậy thì giờ có rồi đó,cậu thích tên đó lắm mà phải không? Hợp với cậu lắm đấy
Nói rồi nó lên xe phóng đi thằng..Chạy xa rồi mà vẫn thấy hơi nóng tỏa ra từ phía sau
Rồi sẽ có ngày cậu phải thay đổi thái độ đó đối với tôi,cậu gọi tôi là ác quỉ à?Vậy thì địangục trần gian đang đợi cậu đấy,Jiyeon à! tên ác quỉ cười ranh mãnh
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
_Cô chủ về rồi à?_Vú Myeong sun,người chăm sóc nó từ nhỏ đến giờchào nó
_Vâng! Ba con về chưa hả vú?
_Ông chủ vừa về,đang ở trên phòng làm việc đó ạ!
_Cám ơn vú
Jiyeon đẩy nhẹ cánh cửa phòng làm việc của ba nó
_Ba!
_À,con gái của ba về rồi à?_Ông đi đến ôm Jiyeon
_Hôm nay ba về sớm thế?
_uhm!Lâu lâu phải về sớm để an cơm tối với con gái cưng của ba chứ!Mà hôm nay con đi học có vui không?
Jiyeon chợt nhớ đến thằng quỉ Satan,gặp hắn mà vu nỗi gì,ác mộng.....
_Dạ cũng bình thường
_Mà sao con lại ăn mặc như thế?vẫn ăn mặc như con trai vậy?lên đại học rồi,thành thiếu nữ rồi,phải khác chứ!
_Lúc nào ba cũng nói vậy hết,con nghe...chán quá à_Jiyeon phụng phịu
Ông xoa đầu con gái:
_Thì ba lo cho con mà,con gái lớn rồi mà như thế,ế chồng đấy con à!
_Con không lấy chồng đâu!con sẽ thay mẹ chăm sóc ba
Ông mỉm cưởi,nụ cười có vẻ buồn,mỗi lần nhắc đến me Jiyeon là ông lại thấy đau nhói trong tim
Jiyeon nhận ra suy nghĩ của ba mình
_Ba nhớ mẹ nhìu lắm,phải không ba??
_............uhm...........
_Con..cũng..vây..._nó thấy cay cay nơi khoé mắt
_Này ,đừng mít ướt ,con gái ngoan!!!Thôi con mau thay áo quần rồi xuống ăn cơm với ba nào!
_Dạ!
Jiyeon bước ra khỏi phòng,nó nhận thấy dạo này ba nó tiều tụy hẳn,tóc bạc cũng nhiều thêm.Chắc ba lo lắng nhiều điều lắm,mà nó chẳng làm gì giúp ba nó được
cả....
11: 30 pm
Hoàn thành xong bài tập trên lớp,Jiyeon nẳm lăn ra giường,ôm con Misa (gấu bông đếy ^^~) chuẩn bị đánh 1 giấc đến sáng thì pip..pip...bạn có tin nhắn mới
Jiyeon cầm điện thoại lên,đó là 1 số lạ, ai thế nhỉ?
"Ngủ ngon và có giấc mơ đẹp nhé Park Jiyeon!!!"
Số điện thoại lạ hoắc, nó bèn nhắn lại
"Thanks bạn, nhưng cho mình hỏi,bạn là ai thế?"
11:40 ........không thấy tin nhắn trả lời
11:45..........vẫn không thấy người bên kia trả lời
11h50........Jiyeon đã chìm vào giấc ngủ

CHAP 3
Sáng hôm nay cũng là 1 buổi sáng đẹp như bao buổi sáng mùa thu nhưng với Jiyeon thì không,vẫn đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ,và ăn mặc như con trai ấy,Jiyeon nhăn mặt vừa đi vừa nói chuyện điện thoại trong sân trường
_Tớ đã lỡ mua vé rồi !
_Tớ xin lỗi mà!_Soyeon,cô bạn thân của Jiyeon ,năn nỉ qua điện thoại _Tớ có việc gấp phải đi với mẹ,không đi xem fim với cậu được.Để lần sau tớ mời lại cậu nhé Jiyeon
_Uhm_Jiyeon thở dài,vậy cậu đi với mẹ cậu vui vẻ nhé, gặp lại sau
Chán thiệt ,2 đứa học ở 2 trường khac nhau,cả mấy ngày nay không gặp,hum ni đã hẹn đi coi fim cùng
nhau thế mà bả lại bận đột xuất_Jiyeon lôi trong túi quần ra 2 cái vé xem fim ,ngắm nghía _bi giờ làm sao
đây?chả lẽ đi 1 mình?Hay để tuần sau đi với Soyeon luôn?Nhưng fim này hay lém,hôm nay là suất chiếu
cuối cùng rồi!Hix hix, làm sao bây giờ…..
Mãi suy nghĩ,Jiyeon không để ý là mình đang đi đến gần thèn ác quỉ Satan,hắn đang đứng nói chuyện với 1 ả tóc vàng,chắc hắn không để ý đến mình đâu,cứ đi qua đại vậy,mà đi xa xa một chút cho chắc ăn.
_Ứ ưh,sao hôm nay a không chịu đi chơi với em?_con bé tóc vàng nhõng nhẽo "èo, mắc ói tập 1 =.=’’_Jiyeon thầm nghĩ
_Ờ thì anh có chuyện bận phải đi,chuyện quan trọng lắm em à_gứm,mắc ói tập 2,mặt ông thì kua gái thôi chứ làm được chuyện gì mà bận?_
_Anh đi với ai vậy?(lại nhõng nhẽo…không phải nó cố tình nghe lén đâu mà không biết tại sao sang nay tai nó thính kinh khủng ^^~)
_Ờ thì ….để anh coi…_đúng lúc đó Jiyeon đi ngang qua,gọi hắn là ác quỉ quả không sai, mắt quỉ khác mắt
người(nó quên mất là đang đội cái nói màu đỏ chói chang,cách 10m còn thấy chứ đừng nói là 2m),hắn
nhận ra Jiyeon,liền giơ cánh tay dài ngoằng gớm ghiếc ra chụp lấy cổ tay Jiyeon kéo lại
_Anh đi với con bé này đây! >"<
Trời ơi con làm gì nên tội mà lại cho quỉ nó tha con đi thế này,gặp thằng quỉ bị khùng nữa mới ác T_T
Nhỏ tóc vàng nhìn Jiyeon,à không liếc mới đúng ,rồi nó quay sang ác quỉ mắt rơm rớm
_Anh đi đâu với con nhỏ gái không ra gái trai không ra trai thế này?
_À…để anh nghĩ xem…uhm…_hắn nhìn quanh suy nghĩ,bỗng nhiên_ à há, đi xem fim_hắn giơ tay Jiyeon lên,trên tay Jiyeon vẫn đang cầm 2 cái vé
_Anh……!_con bé tóc vàng ấm ức
_Em xem, anh nhiều người theo quá(Saz, giọng điệu đểu quá) anh đâu thể đi với e suốt được,cô bé
này năn nỉ đi với anh mấy lần rồi,mà anh cứ từ chối hoài,tội nghiệp lắm em à.Lần này cô ấy còn mua
cả vé đến tận nơi mời anh,sao anh từ chối được,lần này anh phài đi để cô ấy có thể hoàn thành tâm
nguyện của cuộc đời(Tên này nó điên nặng lắm rồii bà con à)
_Anh….là đồ tồi_con bé tức giận quay đi thẳng
_Chửi vậy còn nhẹ quá_Jiyeon chắt lưỡi,nó nói nhỏ nhưng cố ý để hắn nghe được
_Này,cậu nói vậy là có ý gì hả?
_Cậu làm ơn bỏ tay tôi ra!đau lắm rồi đấy!
Hắn nhìn xuống,nhận ra nãy giờ đang cầm tay Jiyeon chặt cứng,lúng túng buông ra
_Cậu ngày càng giống yêu tinh quỉ quái chứ không còn giống người nữa_Jiyeon lạnh lung nói với hắn
_Cậu đừng có mà quá đáng nhé!Chỉ là tôi không muốn đi chơi với con bé ấy thôi
_Thì cậu cứ nói thẳng ra chứ mắc gì lôi tôi vào chuyện này?đầu óc cậu có bình thường không thế hả Satan?
_Thứ nhất_hắn giơ ngón tay trỏ ra trước mặt Jiyeon_đừng gọi tôi là Satan nữa,thứ 2_hắn đưa thêm ngón
giữa ra_nói thẳng như thế tội nghiệp con gái người ta,trái tim dễ tổn thương lắm!Tôi không làm vậy
được_hắn nói với vẻ mặt thương người chưa từng thấy..
Jiyeon quay người bước đi.
_Này,tôi đang nói mà cậu đi đâu đấy?
_Đi về lớp học,ở lại nói chuyện với cậu chắc tôi ói giữa sân trường quá
_Con gái gì mà….thế mà cũng có bạn trai_hắn bĩu môi
_Ai bảo cậu tôi có bạn trai?_Jiyeon hỏi ngược lại
_Thế 2 tấm vé đi xem fjm ấy,thường người ta đi xem phim là đi với người yêu mà!
_Đó là đối với những người kém hiểu biết như cậu_Jiyeon nói_còn tôi thì tôi đi với nhỏ bạn,nhưng…._giọng Jiyeon ngập ngừng
_Nhưng sao?
_Hôm nay nó có việc bận nên không đi được
_À à,thì ra là vậy_hắn gật gù_thế cậu muốn tôi đi với cậu chứ gì?
Trời đánh thánh vật thằng quỉ này đi,sao trên đời lại có người vô duyên kinh hồn như thế chứ?
_Này,cậu nham nhở vừa thôi chứ!Ai bảo tôi muốn đi với cậu?
_Ơ thế không phải à?_mặt hắn ngây thơ_để tôi giải thích cho cậu nhé,nhìn mặt cậu là biết cậu là con nhà nghèo rồi,ấy đừng nóng,để tôi nói hết đã nào,chắc phải để dành tiền khá lâu rồi mới nuốt nước mắt nước mũi cắn rắng cắn lưỡi mới dám mua 2 cái vé này phải không?đã nói là bình tĩnh mà,nghe tôi nói.Bạn cậu không đi chắc cậu tiếc lắm phải không?Nhưng nhìn cái mặt cậu thêm 1 lần nữa thì tôi biết chắc cậu sẽ đi,vì mặt cậu là mặt keo kiệt mà,tôi có mắt nhìn người lắm đấy nhá,ai mà keo tôi nhìn 1 lần là biết ngay!Ấy ấy,chưa nói hết mà,sao trông cậu lại tức giận như thế,tôi nói là không sai đâu,tin tôi đi.Nhìn cái mặt cậu lần thứ 3 thì chắc chắn không ai thèm đi xem fim chung với cậu rồi.Cậu nhìn tôi đây này_hắn ưỡn người,ngẩng đầu cao_tôi đẹp trai lắm phải không?Cậu không cần trả lời đâu,tôi biết tôi đẹp trai lắm,nhà tôi lại rất giàu,tính tình thì khỏi nói,tốt bụng nhất trong tất cả những người tốt bụng trên khắp thế giới này,nên tôi thương tình chiều nay tôi cho mấy cô bồ xinh đẹp của tôi qua 1 bên để đi với cậu,1 con người bình thường như bao người khác,nhìn thêm lần thứ 4 nữa thì tôi thấy khá là xấu!!!Đấy,cậu xem,có phải tôi toàn diện quá không?Cậu khỏi cần cảm ơn tôi….
_Cảm ơn cái đầu cậu à_Jiyeon hét to lên làm hắn hết hồn,nó nóng roài hehe_tôi nhịn cậu nãy giờ rồi nhá,cậu khinh người vừa phải thôi chứ,cậu coi lại cái bản mặt xấu xí ma chê quỉ hờn diêm vương chạy
trốn của cậu đi.Ở đó mà tự phụ, tính tình thì dở dở ương ương, điên khùng có hạng,trại tâm thần đầy ra đó,sao cậu không vào?Hay cậu chết quách đi cho rồi,sống làm gì cho chật đất?_Lâu lắm rồi nó mới nói nhìu như vậy,à không chửi nhiều như vậy chứ ^^
_Này,người ta có lòng tốt mà cậu lại nói thế hả?_Hắn nói
_Lòng heo lòng bò chứ tốt cái nỗi gì?hừh…ờ nhưng mà dư 1 vé cũng uổng chẳng lẽ đem giục rác,tôi tặng cậu vậy ! nếu cậu muốn đi thì chiều nay 4h đợi tôi trước cinema ABC,được chứ?
_Quân tử tôi đây không chấp nhặt kẻ tiều nhân là cậu,được thoai)Hắn trả lời
_Với điều kiện tôi bảo xem fim nào là cậu xem fim đó,không được có ý kiến!
_Được thôi!
Jiyeon đưa tay xoa cổ
_Nói chuyện với cậu tôi tốn nước bọt quá, đau cổ nữa chứ!con trai gì mà…!!!
_Đáng đời!tôi cũng chưa bao giờ thấy đứa con gái nào như cậu!Thôi bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cái mặt của cậu nữa,tôi đi đây,đúng 4h đấy nhá!
_Ok_Jiyeon nhìn sau lưng hắn,mỉm cười ma mãnh,có âm mưu gì rồi( bà này cũng chẳng hiền hậu gì >"<
"Sao thấy lạnh lạnh sau gáy vậy ta?rờn rợn sao à!" Hắn vừa đi vừa nghĩ

CHAP 4:
4:00pm
Cinema ABC giờ này khá la đông đúc , đơn giản vì đây là lúc mọi người đi làm và đi học về.Trời không có nắng,những cơn gió nhẹ thoảng qua làm vơi đi cái nóng khó chịu giữa chốn đông người thế này.Có 1 thằng con trai đứng dựa vào 1 bên tường của rạp chiếu phim,hắn nhìn trời,nhìn đất,chốc chốc lại giơ tay lên xem đồng hồ.Ai đi ngang qua cũng nhìn hắn,phải thôi,hắn luôn là nhân vật nổi bật mỗi lúc đi đâu,ngoài cái vẻ mặt đẹp trai mà lạnh lùng ấy,cộng với mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử,hắn còn la' quí tử của 1 gia đình giàu có,cực kì giàu có.Hôm nay hắn ăn mặc khá đơn giản, áo pull trắng,quần jean,nhưng cũng đủ làm mấy cô gái nhìn không rời mắt,có 1 nhóm 3,4 cô cô bé cỡ 16,17 tuổi đứng tụm lại đối diện hắn,cô nào cũng nhìn hắn với đôi mắt ngưỡng mộ,ao ước chính họ sẽ là người được đi cùng hắn lúc này!Nếu không phải là đã hẹn với con nhỏ xấu xí đáng ghét này thì hắn đã đến gần "làm quen" với 1 cô rồi!hehe!Khuôn mặt của hắn bây giờ nửa như tỏ vẻ không quan tâm đến, nửa thì tỏ ra khoái chí
Đây không phải là lần đầu hắn đi xem phim,hắn đi rất nhiều nữa là đằng khác,hắn hiểu con gái lắm,con gái là chúa giả bộ. Lúc đi xem phim kinh dị thì nhõng nhẽo,em sợ cái này lắm,em sơ cái kia lắm,vào xem mới mở đầu,chưa có gì hết,chỉ mới nghe tiếng nhạc cũng hét toáng cả lên ,rồi dựa vào,rồi ôm ,thiếu điều muốn dính chặt vào hắn.Còn lúc xem phim tình cảm thì ,ối giời ơi,đến cảnh lâm li bi đát thì gục đầu vào lòng hắn mà khóc lóc nức nở,đến cảnh tỏ tình hay lãng mạn gì đó thì nắm tay hắn,ngồi sát lại,rồi sau đó làm gì thì có hắn biết,nhỏ đó biết và ….trời biết (mà chắc quí đôc giả cũng biết ~^^~)
Hum nay rạp chiếu phim chỉ chiếu 1 bộ phim hoạt hình và 3 bộ phim tình cảm.Hắn sực nhớ lại,con nhỏ đanh đá ấy bảo nó bắt xem phim gì thì mình phải xem phim đó.Ái chà chà,coi vậy mà nhỏ đó cũng ghê thiệt,chọn đúng ngày chiếu toàn phim tình cảm lãng mạn thôi,không cần xem phim kinh dị mà tiến tới fim tình cảm liền! Chắc khoái mình muốn chết mà làm bộ,có thể 2 cái vé đó là nhỏ định rủ mình đi cùn nhưng mà xấu hổ nên mới nói là bạn nó không đi..Càng nghĩ càng thấy đúng,sao mà mình thông minh vậy trời??
Mà quái lạ,4h20p rồi,sao chưa thấy nó đến,10p nữa là đến giờ chiếu phim rồi…
4h30p………nóng rồi,chưa bao giờ hắn đợi ai dù chỉ là 10p
4h40p………Sôi máu rồi…nhỏ này mà đến là biết tay ông
4h45p……...Dẹp, hết sức chịu đựng rồi,đi về…Mai lên trường tính sổ với nó, thù này không trả quyết không “Cua” gái trong vòng….1 tuần =.=
Nó vừa dậm bước thì
_Này
Hắn quay lại,chính nó,con bé đáng ghét đang đứng trước mặt hắn với vẻ mặt bình thản chưa từng thấy.Làm sao nhỏ ấy có thể ung dung đến thế trong khi bắt hắn đợi hơn 45p cơ chứ??
_Cậu làm cái trò gì mà bay giờ mới vác mặt đến hả?_Hắn to tiếng
Jiyeon vẫn tỉnh bơ,trả lời:
_Không đến giờ này thì đến giờ nào?
Hắn trợn mắt,con bé này giỡn mặt với mình chắc?
_Cậu bảo 4h có mặt ở nay,giờ còn nói vậy nữa hả?
_Ơ hay_Jiyeon tròn xoe mắt ,tỏ vẻ ngạc nhiên vô số tội ^^_tôi bảo cậu đứng đợi tôi lúc 4h chứ có bảo là tôi sẽ đến đây lúc 4h đâu?
_Cậu……_ hắn tức nhưng…cãi không lại >_< _được rồi,cậu hay lắm!!!!tôi về đây
_Ê này,đợi lâu vậy mà không vào xem phim à?
Grrrr….nhỏ này muốn chọc điên mình đây
_Phim nó chiếu từ đời nào rồi,giờ mang cái mặt ngu vào coi à?
_Ai bảo cậu fim chiếu rồi?_Jiyeon hỏi
_3 bộ fim kia chiếu lúc 4h30 rồi,cậu không có mắt nhìn à?_Hắn chỉ vào bảng thông báo
Jiyeon lại hỏi
_Ai bảo với cậu là tôi xem mấy bộ fim tình cảm lâm li ấy hả?
_Chứ cậu xem phim gì?
_Dĩ nhiên là phim hoạt hình rồi_Jiyeon quay mặt về hướng có cái poster fim "Kỉ băng hà"_tôi nghe nói fim này dễ xương lém!phim đó 5p nữa mới chiếu mà
Sazzzzzzzzzzzzzzzzz………..hắn lấy tay vỗ đầu….pó tay >"<
_Thoai vào xem phim đê,sắp chiếu rồi!
Hắn vừa đi vừa tức tối,hắn như thế này mà bị 1 con nhỏ xỏ mũi,hỏi làm sao không bực cho được!Từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn bị chơi xỏ thế này
_Này cậu đi đâu thế?Chỗ của cậu đằng này nà_Jiyeon kêu
Hắn im lặng ngồi xuống ghế,nhìn xung quanh,đúng là fim hoạt hình,thấy toàn con nít đi xem =__=
_Này_hắn quay sang Jiyeon,hỏi
_Gì?
_Trí não cậu có vấn đề hả?
_Cậu nói gì nói lại coi!
_Tôi hỏi cậu là trí não cậu có vấn đề hả?cậu là sinh viên rồi mà sao còn thích coi phim hoạt hình?
_Mặc kệ tôi_Jiyeon trả lời_Cậu không coi thì để tôi coi,chiếu rồi kìa,à mà này,cậu uống nước không?Tôi có mua Coke đây
Chà! nhỏ này tốt đột xuất
_Cậu mời thì tôi uống thôi!
Hắn cầm lấy lon Coke từ tay Jiyeon,mở ra
_Xiiiiiiitttttttttttttttttttttt…..
Nước bắn tung toé lên mặt,lên áo quần của hắn.Hắn nhìn qua Jiyeon,mặt nó đang đỏ dần vì nín cười )
_Tôi…Tôi..xin lỗi..hihi_Jiyeon noi,ráng nhịn cười_chắc hồi nãy tôi để trong túi xách,lắc lư qua lại nên mới vậy..hihi
Hắn nổi cáu,hét lên:
_Cậu biết cái áo tôi đang mặc là màu trắng không hả? Cậu biết nó bao nhiêu tiền không?
_Suỵt!!!_Jiyeon để ngón tay lên miệng_cậu nói nhỏ nhỏ thôi,mọi người đang nhìn kìa,không khéo người ta biết cậu bị điên,à không,tưởng cậu bị điên chứ!
Hắn nhìn quanh,mấy đứa nhỏ đang nhìn nó chăm chú,còn mấy vị phụ huynh thì nhăn mặt…ực >__<
Thôi coi phim đê_Jiyeon nói
Nhưng coi phim thì con nhỏ này cũng đâu để yên cho hắn,cứ chốc chốc nó lại vỗ vào vai hắn,nói
_Cậu xem,cái con chồn này cái mặt nó ngu y như cậu á.
_Cậu coi kìa,mấy con cá này nhìn hiểm ác không kém gì cậu,nhìn lúc nó nhe răng định cắn con mamut kìa,giống cậu lúc ngoác miệng ra cãi lộn với tôi lắm.
_Trời,sao con kên kên này giống cậu y chang vậy?cậu thấy tôi nói đúng không nào?
Hắn nghiến răng,nói nhỏ vào tai nó
_ Giống cái mặt cậu ấy!
Hắn không dám nói to…>"<
Hắn tự nhủ với lòng mình rằng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn đi xem fim với con nhỏ trời đánh này….Ôi,quyết định đi xem fim với nó là 1 quyết định sai lầm của cuộc đời nó…
Đời còn dài lắm ,sau này chuyện gì xảy ra, ai mà biết trước được ~^^~

CHAP 5 :
Lần đầu tiên hắn đi xem phim hoạt hình. Jiyeon ngồi cạnh hắn,chốc chốc lại cười nắc nẻ. Dù không thích nhưng hắn cũng phải "liếc mắt"xem,không biết tự lúc nào hắn lại dõi theo 1 cách chăm chú,1 cảm giác thú vị mà hắn chưa từng cảm nhận được từ trước đến giờ xuất hiện,hồi hộp trước cảnh chiến đấu,rồi thầm mỉm cười khi thấy bộ phim kết thúc 1 cách có hậu. Hix,hắn phải giấu kín chuyện này không nói với ai hết,nếu không bọn bạn hắn sẽ ôm bụng mà cười khi biết hắn đi xem phim hoạt hình cùng với 1 con nhỏ không bình thường tính tình đanh đá này.
Hắn bước ra khỏi rạp chiếu phim với 1 cảm xúc lạ lẫm,cũng phải thôi vì lần đầu hắn xem 1 bộ phim trọn vẹn,còn mấy lần trước thì toàn ….. hehe chắc ai cũng hiểu nên tác giả không cần nói rõ
Jiyeon quay sang hắn hỏi:
_Phim hay không?
_Dở ẹt!_hắn vừa đi vừa nói (xạo quá ông ơi ~^^~)
Jiyeon bĩu môi
_Dở mà không biết ai kia coi chăm chú vậy không biết!
_Không coi chăm chú thì làm gì? chẳng lẽ quay sang nhìn cậu chăm chú à?_Hắn nói_ con gái gì mà coi phim cười ha hả chẳng giống ai.
_Này cậu định gây chuyện nữa đấy à?_Jiyeon nhìn hắn_Tôi không muốn cãi nhau với cậu,vừa tốn nước bọt vừa chẳng được gì ngoài tức nghẹn họng,Tôi về đây!
Hắn chợt kêu:
_Ê này!
Chính hắn cũng đang tự hỏi sao mình lại kêu nhỏ lại ~___~
_Gì?
_À… ờ…_hắn gãi đầu_à thế cậu đến đây bằng gì vậy?
_Tôi nhờ tài x…. à không, tôi đi taxi! Mà sao?_Jiyeon hỏi
_À vậy giờ cậu về bằng gì?
_Tôi đi thế nào thì tôi về như thế! Sao?
Hix,chẳng hiểu sao hắn lại không muốn nhỏ về >”<
_À….để xem_hắn lại gãi đầu,tình cờ nhìn xuống cái áo hắn đang mặc,hắn đột nhiên nói to_cậu về mà được hả?còn cái áo của tôi cậu tính sao??
Jiyeon sực nhìn áo của hắn,cái áo trắng thấm đầy Coke lem nhem
_Tính sao là tính sao?_Jiyeon hỏi_cậu bảo nhà cậu giàu lắm mà, chạy về thay cái áo mới là được thôi.
_Không được!
_Sao không?
Hắn tiếp tục gãi đầu,suy nghĩ,nhỏ này ăn gì mà thắc mắc nhiều thế không biết
_Đầu cậu có chí hay sao mà gãi hoài vậy?_Jiyeon hỏi
Hắn liền bỏ tay xuống,không gãi nữa
_Tại giờ tôi phải chạy thẳng đến nhà thằng bạn,có party.tôi phải có mặt ở đó trong vòng 20phút nữa….Mà nhà tôi xa lắm =.=’’
_Chứ giờ cậu bắt tôi làm gì?
_Đi mua áo mới cho tôi!Chính vì lon Coke của cậu mà tôi ra nông nỗi này nên cậu phải đi mua áo mới cho tôi!
_Tôi không có tiền!_Jiyeon đáp
Hắn nhún vai,làm vẻ mặt ta đây đã biết trước điều đó ^^
_Thì tôi đã bảo rồi mà, nhìn mặt cậu là biết không có tiền,cậu không có tiền thì phải đi với tôi chọn đồ.
Jiyeon nhăn mặt, nó đang định đi ăn kem =.=’’ hjx thèm kem quá
_Đi thì đi!
Thôi kệ,nhịn ăn kem trong vòng 20p vậy.
Hắn mỉm cười ngạo nghễ ( dĩ nhiên là quay mặt lại,không để cho Jiyeon thấy)
--------------------------------------------------------------------
_Lên xe đi_Hắn nói
Jiyeon nhìn hắn…Trời đất,nó tưởng hắn đi xe hơi, ai dè hắn đi xe moto….Nó chưa bao giờ đi xe moto cả =.=’’
_Này,cậu làm gì thế?_Hắn nhìn Jiyeon_sao không lên xe?
_Tôi… chưa bao giờ đi xe này >___<
_À à,thì giờ đi cho biết_hắn nói
Jiyeon liếc nhìn hắn,sao nó thấy sợ thế này @_@
_Cậu chạy chậm thôi nhé…tôi bị…yếu tim!!!
_Yên tâm,tôi cũng bị yếu tim nên tôi chạy chậm thôi!lên xe đi,trễ giờ rồi_hắn đưa nón bảo hiểm cho Jiyeon
Thằng cha này mà bị yếu tim hả trời!!Sao nó nghi ngờ điều đó quá!!!thôi lỡ đồng ý rồi,hi vọng nó có lòng thương người mà chạy chậm 1 chút xíu.Nó nhận cái nón từ tay hắn,nhăn nhó leo lên xe.
Hắn thấy cảnh tượng như thế thì buồn cười lắm,không ngờ nhỏ này vậy mà nhát cáy,hèn gì toàn đi xem phim hoạt hình!
_Thế nào,ngồi chặt chưa?tôi chạy nhé
Hắn mỉm cười,một nụ cười hơi bị …đểu
"Giờ phút trả thù đến rôi" hắn nghĩ thầm.
----------------------------------------------------
_AAAAAAAAAAAAAAAAAA_tiếng Jiyeon la,nó nhắm chặt mắt lại_cậu chạy chậm lại coi!
_CẬU NÓI GÌ TÔI NGHE KHÔNG RÕ_hắn hét lên (nhưng thật sự là nghe rất rõ )
_TÔI BẢO CẬU CHẠY CHẬM LẠI_Jiyeon hét to hơn
_CÁI GÌ?_hắn hỏi và …tăng tốc độ
_CHẠY CHẬM LẠI,NHANH QUÁ!!!!!!!!!
_TÔI KHÔNG NGHE!!!_tiếp tục tăng tốc độ( hix,cha này ác quá, tội nghiệp con bé >”<)
Jiyeon nhắm chặt mắt,mím chặt môi…Hix,nếu biết trước hắn chạy thế này thì có oánh chết nó cũng không leo lên xe hắn,thằng cha này ác ôn quá,vậy mà hùi nãy nó cứ hi vọng hắn còn chút tình thương người,hoá ra ác quỉ vẫn mãi là ác quỉ!!
Tức thì tức,bực thì bực,nhưng hét thì vẫn hét,đau tim quá trời ơi.Tay nó ôm chặt eo hắn lúc nào không hay,giờ nó không suy nghĩ được gì hết rồi.
Hắn mỉm cười khoái trá khi thấy nhỏ ôm chặt hắn "Ngu gì chạy chậm lại!" hắn nghĩ
Hắn tăng tốc,và chạy đường vòng cho quãng đường….xa hơn
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
-----------------------------------------------
_Tôi _không _bao _giờ _ngồi _xe _cho_ cậu _chở _nữa!_Jiyeon chỉ vào mặt hắn gằn giọng nói rõ từng chữ.
_Thôi! chuyện cũ rồi thì cho qua đi_hắn phẩy phẩy tay_vào shop này tìm cho tôi cái áo nào!
Hắn kéo tay Jiyeon vào 1 shop áo quần thời trang hiệu.
_Cậu thích gì cậu lấy chứ tôi có biết cái gu của cậu là gì mà chọn?_Jiyeon nói
Hắn nhìn quanh
_Cậu chọn đại 1 cái đi!Nhanh lên kẻo tôi trễ giờ rồi này_hắn giơ đồng hồ lên nhìn
Jiyeon đi xung quanh, ngắm nghía,chọn lựa và cầm lên cái áo sơ mi màu xanh dương,đưa cho hắn.
Hắn lắc đầu
_Xấu!tôi ghét màu này!
Jiyeon liếc hắn,rồi lại đi chọn,cầm lên cái áo màu nâu.
Hắn lại lắc đầu
_Kiểu dáng không đẹp,tôi không thích màu tối.
Jiyeon đi tìm thêm,nó đưa cái nào hắn cũng chê, cái thì vải không tốt,cái thì dáng xấu,cái thì màu hắn ghét…Jiyeon chịu không nổi,nó hét lên:
_Cậu vừa phải thôi nhá! Chê gì mà chê hoài, người gì mà khó tính!mệt rồi,cậu tự chọn đi,tôi về
_Ấy_thấy nhỏ nóng,hắn liền xuống nước_thôi giờ cậu chọn cái nào cũng được.Tôi mặc tuốt!
Jiyeon liếc hắn, rồi ra lấy 1 cái áo màu đen.
_Hết màu chọn hay sao mà cậu lại chọn màu đen?_hắn nhăn mặt
Jiyeon hỏi:
_Bây giờ cậu có mặc không?
_ừ thì mặc!
_Cậu là Satan thì mặc màu đen tối tăm này là hợp nhất,còn ý kiến gì nữa!Vào thay đồ nhanh lên!
Hắn vào thay áo,2p sau hắn bước ra..Những người có mặt trong shop lúc này đều nhìn hắn,công nhận hắn mặc đẹp thiệt..Cô bán hàng từ lúc hắn vào đã nhìn hắn chăm chú rồi, giờ thì đứng sững người luôn ^^
Còn Jiyeon của chúng ta thì….tỉnh bơ,nó nói với hắn:
_Cậu tính tiền nhá! Giờ tôi hết nhiệm vụ rồi, tôi đi điy!
_Này!_hắn kêu
_Gì nữa đây?
_Để tôi chở cậu về!
_Thôi_Jiyeon đưa 2 tay lên lạy_cho tôi xin,bây giờ có kề dao vào cổ tôi cũng không để cậu chở nữa đâu!
Hắn nói nhẹ nhàng:
_Tôi không chạy nhanh nữa đâu,tôi hứa đấy_sợ nhỏ không tin( thấy thái độ của nhỏ là biết rồi) hắn nói thêm_ nếu tôi chạy nhanh thì tôi sẽ…làm osin cho cậu 1 tuần,cậu bảo gì tôi nghe nấy,ok?
Jiyeon suy nghĩ, người như hắn mà sao có thể chịu làm osin cho nó được,chắc lần này hắn nói thiệt đó..
_Ok! Nhưng bây giờ tôi đâu có về nhà liền!
_Chứ cậu đi đâu?
_Tôi đi ăn kem_Jiyeon nhe răng ra cười
_Vậy tôi đi với cậu luôn_Hắn nói
_Nhưng mà cậu bảo đi đến party của bạn mà_Jiyeon hỏi ngược lại
_À_hắn nhún vai_hùi nãy thằng bạn nó điện thoại nói là huỷ rồi,không tổ chức nữa!
_Sao vậy?
_Làm sao mà tôi biết được?sao cậu hỏi nhiều thế?để tôi lấy xe,cậu đến quán kem nào?_hắn lái qua chuyện khác,chứ nếu không nhỏ hỏi 1 hồi cũng biết là hắn nói xạo >”<
_Quán Mystery ở ngay đại lộ Sunset!
------------------------------------------------
Quán kem Mystery là 1 quán kem nhỏ,nhưng rất dễ thương.Tuy nhiên đối với hắn thì
_Quán nhỏ xíu vậy?là quán bình dân mà!sao cậu không đến mấy tiệm sang mà ăn?_vừa ngồi xuống ghế hắn lên tiếng.
_Tôi thích quán này,cậu không thích thì có thể đi !! ( áh!!shock >”< )
_Đâu,tôi đâu nói là không thích!_hắn ấp úng_nhìn kỹ thì...cũng được
1 chị khoảng 23,24 tuổi,tóc xoăn, đến chào 2 người
_Chị Eun Jung_Jiyeon kêu
_Hi Jiyeon!_chi ấy cười_hôm nay đi với bạn trai à? Lần đầu tiên thấy em đi với con trai đó!
_Không phải bạn trai đâu chị! Cũng không phải là bạn bình thường,khắc tinh thì có.
Chị Eun Jung cười tủm tỉm
_Chị cười gì thế?Thôi chị mang kem ra cho em đi,em ăn kem dâu.Còn cậu?_Jiyeon quay mặt sang nhìn hắn
_À…ờ…kem chocolate.
_Đợi chị xíu, chị sẽ mang ra liền!
Hắn nhìn Jiyeon,hỏi
_Cậu hay đến đây lắm hả?
_ừ_Jiyeon gật đầu_1 tuần tôi đến đây 7 ngày
_Sazzzz!!!ăn gì nhiều thế?_hắn hỏi như không tin
Jiyeon tỉnh bơ
_Tôi thích ăn kem mà!!^^
Chị Eun Jung xuất hiện,cười:
_Kem đây!chúc cả 2 ăn ngon miệng!
_Thanks chị_Jiyeon nói
Nó lấy li kem,múc 1 miếng rõ to,bỏ vào miệng.
_Ngon quá!!! Sao cậu không ăn?
_À ờ,từ từ_hắn nói,múc 1 muỗng lên ăn thử
Hắn ít ăn kem lắm,đã lâu rồi không ăn,giờ ăn lại,công nhận khá ngon
_Ngon không?
_À ờ, cũng tạm!
_Ngon vậy mà bảo tạm =.=’’
Rồi nó tiếp tục ăn,chốc chốc lại nhìn ra cừa sổ
Hăn kêu:
_Này!
_Gì?
_Tối mai cậu có rảnh không?_hắn hỏi nhỏ
_Làm gì?
_Đến nhà tôi!
_Sazzzzzzzzzzzzz!_nó suýt phun kem vào mặt hắn ^^~_tôi đến nhà cậu làm gì?
_Thì đến rồi biết!
_Không rảnh!
_Sao không?
_Dù rảnh cũng không đi! =.=’’
Hắn vuốt tóc,rồi nhìn nó chăm chú:
_Đến đi mà!
Hắn vận dụng hết vẻ đẹp trai của mình.Với những cô gái khác,mỗi lúc hắn yêu cầu 1 việc gì,thì chỉ cần hắn nhìn thẳng vào mắt ngưởi đó,nói giọng nhẹ nhàng,thì chắc chắn 100% là người đó sẽ xiêu lòng liền và nói "đừng nhìn em bằng đôi mắt nâu đẹp chết người đó nữa,em xỉu mất",chiêu này nó xài nhiều lắm rồi,hehe
_Đừng nhìn tôi bẳng đôi mắt cáo ấy nữa, tôi ói mất_Jiyeon nói lạnh lùng
ĐÙNG…ĐÙNG….sét như đánh ngang tai hắn,nhỏ này có phải là con gái không nhỉ?
_Mắt tôi đẹp thế mà dám gọi là mắt cáo à?_hắn nói
_Giống mắt cáo thì tôi nói thôi!
Nó đứng dậy,nhìn vào trong quầy,nói to:
_Chi Eun Jung ơi!cho em thêm ly nữa!
Nó kêu thêm 2 ly kem nữa mới chịu về.Còn hắn thì trong khoảng thời gian đó hắn không nói thêm gì nữa!(Vẫn còn shock vì tuyệt chiêu 100% thành công giờ chỉ là 0% =.=’’)
--------------------------------------------------------------
_Đến nhà tôi rồi_Jiyeon xuống xe
Hắn nhìn vào,hoá ra nhỏ này là con nhà giàu,nhà nhỏ to đến thế cơ mà!Vậy mà hồi nãy nói không có tiền.
_Thôi ,tôi vào nhà,bye cậu!
_Ê này!_hắn kêu
_Gì nữa?
_À cũng không có gì hết!!!
_Vậy tôi vào nhà đây!
_Này!
_Gì nữa đây?
_À,ừ….
_Cậu nói gì thì nói lẹ đi.
_ừ…….
_Mệt cậu quá!tôi vào đây!
_Âý..này!!
_Cậu có định cho tôi vào ngủ không vậy?
_ờ…..vậy bye cậu!
_ừ,bye
_Jiyeon!
_Gì?
_Good night cậu!!(có vậy mà nãy giờ nói không ra đấy ~^^~)
_Good night!!
Chờ Jiyeon vào nhà,hắn lôi điện thoại ra
_Alo
_Anh Min Ho hà?Em JunHyung đây( Min Ho là thư kí của ba hắn)
---------------------------------------------
Jiyeon nằm phịch xuống giường,hôm nay nó đi coi fim,rồi ngồi trên chiếc xe chạy bạt mạng với thằng tài xế điên khùng,đi vào shop mua áo,đi ăn kem!!Nhưng nghĩ thì cũng vui thiệt hỳ hỳ,nó thấy mệt rồi,chắc tối nay nó ngủ ngon lắm điy.
Pip…pip..bạn có tin nhắn mới
Jiyeon cầm điện thoại lên,vẫn là số điện thoại vô danh ngày hôm qua
"Ngủ ngon và có 1 giấc mơ đẹp, Jiyeon nhé"
Quái lạ,ai thế nhỉ?
Jiyeon vẫn nhắn lại tin nhắn y chang ngày hôm qua,nhưng vẫn không thấy trả lời….
------------------------------------------------
Hắn cúp máy,nhìn vào nhà Jiyeon,nói nhỏ một mình
_Park Jiyeon, tập đoàn điện tử LH….

CHAP 6
_Chết! Muộn mất rồi_Jiyeon giật mình thức giấc,nhin lên đồng hồ trên tường,đã 7h30.Hix hix,tại tối hôm qua nhỏ Soyeon điện thoại tám đến gần 1h sáng mới ngủ…Tiêu oy
Nó phóng ra khỏi giường,chạy nhanh vào phòng tắm,vừa đánh răng thay áo quần bằng 1 vận tốc nhanh nhất có thể,rồi lật đật chạy xuống lầu…
_Vú ơi!_nó kêu
Vú Myeong sun từ sau bếp chạy ra:
_Có chuyện gì không hả cô chủ?
_Ba con đi làm chưa hả vú?
_Rồi,ba cô vừa đi cách đây 10p!!
Nó nhăn nhó,hiz,nó định nhờ chú Hong,là tài xế của ba nó chở đến trường…Đáng lẽ nó cũng có tài xế riêng,nhưng nó không thích,đi đâu nó cũng đi bằng xe đạp,còn nếu đi chơi thì kêu Soyeon qua chở…Tiêu rồi,chỉ còn 15p phút nữa là nó vào tiết,giờ phải chạy nhanh thật nhanh mới hi vọng vào tiết kịp.=.=’’
Nó chạy nhanh như chưa từng được chạy..Nó là 1 học sinh gương mẫu,từ trước đến giờ nó chưa bao giờ đi học trễ,hay là cúp tiết,lúc nào đến trường cũng học
bài và làm bài đầy đủ..Thế mà hôm nay lại đi học trễ thế này oa oa oa….Trời hôm nay xanh lắm,gió thổi mát cực kì,nếu là ngày hôm qua thì nó sẽ chạy thật
chậm để có thể tận hưởng cái không khí tuyệt diệu của buổi sáng sớm,nhưng hôm nay thì khác,nó không quan tâm đến cái gì ngoài cái trường Đại học của nó
đang hiện ra …xa xa..Nhanh nữa nào,sắp đến roài,khoảng hơn 100 mét nữa thôi…cố lên ,cố lên
Jiyeon không biết là,trên lầu 3 của trường Đại học,thẳng ác quỉ Satan đã nhìn thấy nó.Hắn lôi điện thoại ra,và gọi….
Nhanh lên nào,đến rồi…yeah,giờ phải chạy vào thật nhanh mới được.Nó đến cổng trường…."Sao lại khoá cổng rồi???Kì vậy??Cổng trường là mở suốt mà!!sao
lại khoá thế này???" Nó gõ cửa rầm rầm…cũng chẳng thấy ai ra mở..đi cổng bên hông vậy…Nó đạp xe sang cổng bên phải trường.
Quái lạ,cổng này cũng khoá!!hix,trễ tiết rồi,…thử đi cổng sau xem sao…
Rầm..rầm…nó đập cửa!!chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế??cả 3 cổng trường đều khoá!!lần đầu tiên nó trễ học!
Giờ làm sao đây..chẳng lẽ đi về??
Bỗng nó nghĩ ra 1 cách,cách này hơi nguy hiểm,nhưng kệ,liều luôn…~^
Nó quăng túi xách qua bên tường,bắt đầu chiền dịch..leo tường..Hix,sao cao thế này?Thật ra mà nói thì cái tường không cao gì mấy,nhưng với 1 đứa chưa từng
leo trèo như nó thì quả thật hơi khó khăn..Nó nhìn xung quanh,không thấy ai qua lại..yên tâm roài,nó nhảy lên,tay bám chặt vào thành tường,nhún 1 cái…mệt
quá,cố lên nào !Hực… hực…,nó giơ 1 chân bò qua tường,từ từ lết qua 1 cách khó nhọc…cố lên…
_BỊCHHHH…._Jiyeon rớt xuống bãi cỏ trong sân trường_ui da, đau lưng quá!!_nó vừa ôm lưng vừa nhăn nhó!rốt cuộc cũng vào được trường.Nó lồm cồm bò dậy,với
tay lấy túi xách,ì ạch bước đi..1 ngày xui xẻo,hixhix >__________<
Jiyeon không biết từ nãy đến giơ,thằng Satan đứng trên lầu,nhìn thấy toàn bộ những cảnh đó mà ôm bụng cười nắc nẻ..Và trên tay hắn còn đang cầm 1 cái máy
ảnh
-------------------------------------------
Giờ nghỉ trưa..
Jiyeon đang ngồi trong khu vườn thiên đàng của nó,lắng nghe tiếng gió,tiếng nước,và mùi hương nhè nhẹ của hoa lyly.Nó đang đọc tiểu thuyết của Marc Levy,phần
2 "Gặp lại",đây là phần tiếp theo của truyện"Nếu em không phải 1 giấc mơ",đó là câu chuyện cảm động kể về chuyện tình yêu của 1 chàng trai và linh hồn của 1
cô gái mà thể xác cô ấy hiện đang sống đời sống thực vật.Chàng trai đã tìm đủ mọi cách đề thuyết phục mọi người duy trì mạng sống của cô gái,bởi vì nếu cô
ấy chết đi thì linh hồn của cô ấy sẽ biến mất!Đến khi cô gái ấy tỉnh lại thì chàng trai lại phải rời xa người mình yêu vì bà mẹ cô ấy đã van xin điều đó!!"1 tình yêu
lãng mạn và buồn quá"_Jiyeon thầm nghĩ,nó không biết phần 2 sẽ kết thúc thế nào.liệu 2 người có tìm đến được với nhau trong khi cô gái thì không nhớ gì hết còn
chàng trai thì cứ lánh mặt??
Mãi suy nghĩ,Jiyeon không để ý có 1 bóng "ma" tiến lại gần.
_Này!
Jiyeon giật mình,quay lại:
_Cậu đấy à?Làm tôi hết hồn!
Hắn trề môi,nhìn Jiyeon và nói:
_Con gái gì mà,người ta đứng bên cạnh cũng không biết..Cậu đang nghĩ gì mà nhìn trầm tư thế?
_Tôi đâu có nghĩ gì đâu! Tôi đang đọc truyện mà_Jiyeon giơ cuốn truyện ra trước mặt hắn._cậu thích không?tôi cho cậu mượn.Hay lém ế!
Hắn bĩu môi:
_Đúng là con gái,rảnh toàn đọc gì đâu..tôi không thích đọc truyện,nhìn đau mắt lắm!
_Đúng là đầu óc rỗng tuếch_Jiyeon chắt lưỡi_cậu không thích thì đi đi,để yên cho tôi đọc truyện_nó giơ tay ra,xuỳ xuỳ
Hắn ngồi xuống bên cạnh Jiyeon,nó vẫn chăm chú đọc..Hắn gãi đầu,nhìn nhỏ,nói:
_Này!
_Gì?_nhỏ hỏi,mắt vẫn nhìn vào trang sách.
_Tối nay ghé nhà tôi chơi nha!
_Không!
_Sao vậy?
_Không rảnh.._nó lật qua trang khác
Hắn phe phẩy 1 xấp hình trước mặt Jiyeon khiến nhỏ phải ngước mắt lên xem:
_Gì vậy?
Hắn vừa nhìn lên trời vừa nói:
_Sáng nay tình cờ chộp được mấy tấm hình nice lắm!cậu muốn xem không?
_Muốn,hình gì vậy?_nó hỏi
Hắn cười mỉm,đưa cho nhỏ xem…Jiyeon cầm lấy..trời đất,nhân vật chính trong mấy tấm hình này không ai khác là nó,tấm nó ném túi xách qua,leo lên tường,rồi cả
tấm nó té xuống,lấy tay xoa lưng,mặt nhăn như khỉ ăn ớt >__<
Jiyeon liếc qua hắn,hắn đang ngoác miệng cười ha hả
_hahaha,lúc tôi rửa mấy tấm này,tôi cười muốn đau cả bụng,hahaha
Jiyeon nghiến răng:
_Cậu giỡn mặt với tôi ấy hả?Hoá ra cái trò đóng cổng trường sáng nay là do cậu bày ra.
_Uhm_hắn gật đầu tỉnh bơ
_Cậu là gì mà dám tự ý đóng cổng?có muốn tôi báo với hiệu trưởng không?_Jiyeon đe doạ
Hắn nhún vai,nói mà chẳng tỏ thái độ sợ sệt gì:
_Cứ việc báo,nhưng nói trước với cậu hiệu trưởng trường này là chú ruột của tôi,gia đình tôi đóng góp hơn 70% tiền ủng hộ cho ngôi trường này đấy!!
_Cậu…cậu…!!_Jiyeon tức quá_vậy thì cậu muốn làm gì thì làm đi,có mấy tấm hình thôi mà,nếu cậu muốn hình của tôi như vậy sao không nói ra,tôi cho cậu cả
đống,mắc gì phải bày trò mất công thế??Thôi kệ,giờ mang về ngắm cho đỡ buồn đi._Jiyeon nói lại,rồi nó đứng lên,định đi.
_Tôi đâu có ý định đem về nhà ngắm đâu,xấu thế này ai mà thèm_Hắn bảo_nhưng tôi lo cho cậu nếu những tấm hình này bị mọi người nhìn thấy thì sao nhỉ?Tiểu thư Park Jiyeon,con gái cưng của chủ tịch tập đoàn điện tử LH,1 học sinh gương mẫu hôm nay lại leo tường để vào trường thế này,chà, vui lắm đây!!
_Sao cậu biết tôi là…..à à!_Jiyeon chợt hiểu_biết thế tối hôm qua tôi không để cậu chở về_mà đâu có sao đâu,tôi sẽ bảo là tại trường đóng hết nên tôi buộc phải
leo vào!
_Ai mà tin lời cậu nói nhỉ?_Hắn nói_cổng trường mà đóng à?không có bằng chứng gì hết,còn tôi có những tấm ảnh đẹp mắt này,ai cũng tin hô hô (trời giếtchết thằng quỉ Satan này đi cho nó đỡ khổ ,hjz)
_Vậy giờ cậu muốn gì?
_Cũng không có gì hết!chỉ cần tối nay 7h cậu đến nhà tôi là được!
Nhà hắn có cái quái gì mà cứ bảo nó đến thế nhỉ?
_Nếu tôi đến thì cậu phải trả hình lại cho tôi!và xoá hình lưu trong máy đi!
_Ok!vậy tối nay cậu nhớ đến nhà tôi nhá!Nhà tôi thì ai cũng biết hết áh,nhà họ Yong,tập đoàn H2..hẹn gặp lại! Bái bai
Hăn quay lưng,vừa đi vừa huýt sáo"Trời hôm nay đẹp quá ~^^~"
Jiyeon tức quá mà không làm gì được,hôm nay đúng là 1 ngày xui xẻo mà,thằng Satan này càng ngày càng ác độc,hắn nỡ đày đoạ nó,1 con người hiền lành thế này(hiền mới sợ =.=’’)
Nó vừa đi vừa nguyền rủa thằng Satan không tiếc lời,bỗng nhiên nó đụng phải 1 người:
_Bịch….(đúng là 1 ngày xui tận mạng)
Nó ôm đầu,gật gật:
_Xin lỗi bạn,mình đi không chú ý,xin lỗi!!
_Jiyeon?
Nó ngước lên,1 thằng tóc vàng đang nhìn nó,trông thằng này quen quen,nó gặp lúc nào rồi ta?
_Bạn biết tên mình à?
Thằng đó cười:
_Hì! Mình là Doo Joon,chào bạn.
_Chào bạn..Doo Joon! à àh,nó nhớ roài,bạn là bạn của thằng Satan ấy phải không?
Doo Joon lại cười,thằng này hay cười quá ta,mà công nhận Doo Joon cười…dễ thương thiệt >__<
_Uhm!
_Mình là Jiyeon!
_Mình biết rồi!Rất vui được làm quen với bạn.
_Mình cũng vậy!
Im lặng 5 giây ^^~
_Thôi mình về lớp đây,chào Doo Joon nhé!
_À này!
_Sao?
_Chiều nay Jiyeon rảnh không?_Doo Joon hỏi
_Uhm,sau 3h thì mình rảnh, mà sao?
Doo Joon lúng túng,chắc ít khi nói chuyện với con gái thì phải
_Có chuyện này muốn nhờ Jiyeon…uhm…mới quen mà nhớ vậy cũng hơi kì…nhưng chiều nay Jiyeon có thể đi với mình tìm mua quà sinh nhật cho Jun Hyung được không?
Mình không biết nên mua gì hết!
_Jun Hyung???là ai vậy?_Jiyeon hỏi
_Bạn không biết à?_Doo Joon hỏi giọng ngạc nhiên..
_Không!_Jiyeon lắc đầu
_Thì là người mà bạn gọi là Satan ấy =.=’’
Hoá ra hắn tên là Jun Hyung,vậy mà lâu nay Jiyeon không biết ^^~,kêu là Satan quen miệng rồi..À,giờ mới hiểu tại sao hắn bảo mình đến nhà hắn,hoá ra hôm nay
là sinh nhật hắn!!có vậy mà không chịu nói sớm ra cho người ta biết.
_Jiyeon!
_Hả??
_Jiyeon giúp mình chứ?
_À..uhm.vậy lát 3h đợi mình trước cổng trường nhá..
_Uhm!
_Thôi mình về lớp đây!bye Doo Joon!
_Bye Jiyeon!_Doo Joon mỉm cười
-------------------------------------------------
Doo Joon quả thật là 1 cậu trai dễ thương cả về ngoại hình lẫn tính tình!mới tiếp xúc nhưng Jiyeon đã biết được điều đó.Đặc biệt Doo Joon đáng yêu hơn thằng Satan vì Doo Joonchạy xe hơi và chạy…chậm ^^( từ sau khi bị tên kia chở thì đối với Jiyeon những ai chạy xe hơi và chạy chậm đều là những người đáng iu )
Xe của Doo Joon rất là đẹp,đó là 1 chiếc xe mui trần màu trắng kiểu dáng sport,Jiyeon thích mê,chắc sau này phải nói ba mua 1 chiếc cho nó mới được!
_Cậu chơi than với Satan.. à không! Jun Hyung lắm hả?_Jiyeon hỏi khi Doo Joon lái xe chở nó đến trung tâm mua sắm.
_Uhm!Mình và Jun Hyung chơi thân với nhau từ nhỏ,thật ra,Jun Hyung là anh họ của mình,cha của Jun Hyung là anh của cha mình,nhưng mình lại sinh trước Jun Hyung 4 tháng
nên cả 2 xem nhau như bạn bè.
_Oh thì ra vậy_Jiyeon gật gù,sao là anh em mà chẳng giống nhau gì hết,1 người thì quá dễ thương,còn 1 người thì tính tình điên điên khùng khùng..
Doo Joon liếc nhìn Jiyeon đang suy nghĩ điều gì đó,rồi thằng này lại mỉm cười …dịu dàng
--------------------------------------------------------
Doo Joon và Jiyeon đi gần hết cái khu mua sắm,cuối cùng cũng tìm được món quà để Doo Joon tặng Jun Hyung!Đó là 1 cái ví da rất là đẹp,dĩ nhiên cũng rất là mắc ~^^~
_À Doo Joon này_Jiyeon nói_cậu chở mình ghé qua shop này 1 tí nhé!
_Uhm!
Và Doo Joon chở Jiyeon đến cái shop mà tôi hôm qua thằng quỉ Satan kia và Jiyeon đã có dịp ghé qua.Cô bán hàng nhận ra Jiyeon và nhìn Jiyeon 1 cách hơi bị…bất lịch sự,chắccô ta đang tự hỏi Jiyeon là gì mà hôm qua đã đi với 1 chàng trai đẹp trai cực kì vậy mà hôm nay cũng đi với 1 người đẹp trai không kém!
Jiyeon đi quanh chọn lựa,nó đang tìm mua quà sinh nhật tặng thằng Satan kia,đã biết là sinh nhật hắn mà không tặng quà thì cũng ..kì..Nó đi 1 hồi cũng chọn được cái áo ưng ý,1 cái áo pull….màu trắng ~^^~
_Jiyeon mua tặng cho Jun Hyung à?_Doo Joon hỏi
_Uhm_Jiyeon gật đầu_hắn có rủ Jiyeon đến nhà hắn hôm nay,hoá ra là sinh nhật hắn..Jiyeon phải có quà chứ?
_Jun Hyung rủ Jiyeon à?_Doo Joon nói như không tin trước thông tin bất ngờ này
_Uhm_Jiyeon lại gật đầu_sao?
_À, không có gì!!!
_Giờ Doo Joon chở mình về lại trường nhé!mình lấy xe đạp.
_Để Doo Joon chở Jiyeon về.
Jiyeon xua tay
_Thôi khỏi ,mình thích đi xe đạp hơn!
Chợt nhận ra là mình lỡ lời,Jiyeon vội nói:
_À,ý mình là mình đi xe đạp quen rồi,Doo Joon đừng hiểu lầm.
Doo Joon cười,nhưng nụ cười không được vui như trước
_Mình biết mà!vậy mình chở Jiyeon về trường.Cảm ơn Jiyeon vì hôm nay đã đi với mình.
_Không có gì mà!Doo Joon khách sáo quá à._Jiyeon vỗ vào vai Doo Joon
Trên đường về Jiyeon không nói gì nữa hết,tại nó thấy Doo Joon buồn buồn,mặc dù vẫn cười,chả biết bị gì nữa,người ta bảo con gái là khó hiểu,nhưng Jiyeon thấy con trai còn khó hiểu hơn gấp đôi.

CHAP 7:
Chiếc BMW màu đen sang trọng đỗ trước mặt ngôi biệt thự nhà Họ Yong.1 con nhóc bước xuống,nó vẫn đội cái nón lưỡi trai màu đỏ quen thuộc và ăn mặc như con
trai,trên tay nó cầm 1 chiếc túi,trong chiếc túi ấy có 1 hộp quà… ~^^~
_Tôi đợi cô chủ ngoài này nhé!_Chú Hong nói với Jiyeon
_Thôi khỏi cần chú à!_Jiyeon trả lời_khi nào cháu về thì cháu sẽ đi taxi.
_Đâu được!ông chủ la tôi mất!
Jiyeon thở dài:
_Vậy thôi!khi nào cháu về thì cháu sẽ điện thoại kêu chú!
_Uhm!Chúc cô chủ vui vẻ nhé!_chú Hong nói và phóng xe đi.
Jiyeon đứng trước căn biệt thự lộng lẫy,2 cánh cổng mở toang,Jiyeon bước vào,khoảng sân rộng giờ đang đậu toàn những dãy xe mắc tiền,chắc cũng gần 100 chiếc chứ chẳng chơi,đúng là con nhà giàu(nó cũng nhà giàu mà >___<) Jiyeon vừa đi vừa ngắm nghía.nhà hắn to thật,phải gấp đôi nhà mình,à không nếu tính thêm cái sân nữa thì phải là gấp 4 gấp 5 ấy chứ!!Bước vào trong nhà là 1 đại sảnh cực kì rộng lớn,đèn chùm treo khắp nơi,xung quanh là từng dãy bàn dài chứa đầy các món ăn, tất cả được trang hoàng vô cùng lộng lẫy khiến Jiyeon liên tưởng đến 1 bữa tiệc buffet hoàng gia mà nó đã có dịp được tham dự lúc nhỏ."Người đâu mà đông đến thế,nhìn loạn cả mắt,tổ chức sinh nhật thôi mà cũng làm rầm rộ thế này,ba mẹ hắn chiều con thật".Còn với Jiyeon thì đơn giản thôi,sinh nhật nó thì ba nó mua 1 cái bánh kem to ơi là to,rồi nhà cửa cũng trang hoàng lại đẹp lắm,cả nhà ba mẹ nó,nó cùng quây quần bên nhau,dĩ nhiên là có cả Soyeon nữa,hát Happy birthday,nhìu lúc có thêm họ hàng của nó ghé qua,tuy không mời khách khứa gì hết nhưng lúc nào nó cũng nhận được 1 đống quà,nó ngồi bốc mỏi cả tay.Nó thích 1 sinh nhật ấm áp,hạnh phúc bên gia đình và người thân nó chứ không thích sinh nhật kiểu này,nó thấy cầu kì và kiểu cách làm sao ấy =__=’’
Ai cũng nhìn nó khi nó đi vào,nó cũng biết trước được điều đó,vì tất cả đều ăn mặc trịnh trọng,các cậu trai thì mặc comle,còn các cô gái thì mặc váy dạ hội đủ màu sắc,cô nào cũng trang điểm xinh đẹp hết!Nó tự hỏi không biết đây là tiệc sinh nhật hay là 1 buổi dạ hội nhỉ?Rất nhìu người đứng nhìn Jiyeon tỏ vẻ khó chịu trước cách ăn mặc vừa khác người vừa không phù hợp với nơi này.Jiyeon vẫn bình thản,nó quen rồi.
Jiyeon đưa mắt nhìn xung quanh,đông thế này,biết hắn ở đâu mà đưa quà đây?Nhưng nó không phải tìm lâu,hắn nổi thật(lần đầu tiên Jiyeon khen hắn ^^~),với chiều cao không hề khiêm tốn của hắn và khuôn mặt đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh như thế,chỉ cần nhìn qua là nhận ra liền.Chà chà,hôm nay trông hắn khác hẳn ,đẹp trai hơn thường ngày (khen hoài vậy ta?),hắn mặc bộ vest màu đen,thắt cravat nghiêm chỉnh,không hề giống thằng quỉ chạy xe mô tô điên cuồng với cái áo trắng dính đầy nước Coke tối hôm qua.Hắn đang đứng nói chuyện với 1 nhóm con trai,nhưng bên cạnh hắn thì có 1 con nhỏ tóc búi cao,mặc 1 cái váy khá là hở màu đỏ lấp lánh kim sa ôm sát người.Con nhỏ đứng dựa đầu vào vai hắn,ngước đôi mắt lé,í nhầm,đôi mắt long lanh lên nhìn hắn đắm đuối,mặc dù hắn không nhìn lại nhỏ,vẫn mãi nói chuyện với mấy thằng bạn,nhưng 1 tay thì hắn cầm ly rượu còn 1 tay thì …ôm eo nhỏ chặt cứng.
Jiyeon nhìn thấy vậy thì cảm thấy gai con mắt,nó không nhìn hắn nữa,quay lại nhìn xung quanh" Làm sao mà đưa quà cho hắn đây ta?rồi còn lấy hình về nữa
>___<"
Hắn chợt thoáng thấy cái nón đỏ thấp thoáng,liền quay đầu lại tìm kiếm.Hắn thấy Jiyeon đang đứng dựa vào tường,ngắm nghía qua lại,Jiyeon vẫn ăn mặc như thế,và
tỏ thái độ tỉnh bơ trước những cặp mắt đang soi mói nhìn nhỏ,"lúc này đây,trông nhỏ thật nổi bật giữa đám đông" hắn nghĩ thầm và mỉm cười.Hắn buông tay
ra,đi vể hướng Jiyeon mà không nói gì hết với con nhỏ vẫn đang nhìn hắn đắm đuối.
_Này!_hắn đến gần Jiyeon và kêu
Jiyeon nhìn hắn đi tới,bất chợt nó đỏ mặt =.=" (may là có cái nón che nên hắn không thấy ^^)
_Tôi nói cậu là 7h mà bây giờ gần 8h cậu mới tới hả?
_Tôi đâu có bảo là tôi sẽ đến đúng giờ đâu,cậu cũng biết tính tôi rồi mà!_Jiyeon trả lời,nó định đưa hộp quà cho hắn thì đột nhiên có 1 anh chàng nào đó đi tới,nói
với hắn:
_Ông bà chủ gọi cậu chủ sang bên kia tiếp khách!
Hắn nhăn mặt:
_Anh bảo ba mẹ tôi tiếp được rồi,kêu tôi qua làm gì?
_Dạ ông chủ bảo đây là vị khách quan trọng và rất có quyền lực nên bắt cậu chủ phải qua chào hỏi.
Hắn thở dài:
_Cậu đợi tôi 1 lát,tôi qua bên kia làm nhiệm vụ của mình!Cậu thấy tôi bận bịu ghê không?Nhưng mà tôi vẫn dành ra 1 ít thời gian để tiếp cậu,cậu cảm ơn tôi đi
nèo!
_Cảm ơn cái mặt mốc của cậu áh!
Anh chàng kia nhìn nó ngạc nhiên,chắc từ trước đến giờ ảnh chưa gặp ai mà dám nói chuyện với cậu chủ của anh ta như vậy !
_Thôi tôi đi đây,cậu làm ơn đứng yên chỗ này nếu không lát tôi tìm mãi không ra,lùn quá mà hààa!!
Nói rồi hắn bỏ đi,nhìn cái tướng đi ngạo mạn của hắn mà Jiyeon muốn đạp hắn 1 cái cho hắn té ôm sàn…Chảnh gì mà chảnh thấy ớn à!
_Ửa! Jiyeon mới tới hả?_không biết từ đâu anh chàng Doo Joon đã đứng cạnh nó,lên tiếng hỏi.
Jiyeon gật đầu:
_Uhm! Mình tới được 10p rồi.
_Từ nhà Jiyeon đến đây xa không?
_Không xa lắm,cỡ 20p thôi!
_Vậy Jiyeon đi xe đạp đến đây à?_Doo Joon cười
_Đâu_Jiyeon lắc đầu_20p là đi xe hơi ấy,mình nhờ tài xế chở đến,đi xe đạp chắc chít =__=
Doo Joon lại cười:
_Mình đi lấy nước cho Jiyeon uống nhé!Jiyeon thích uống gì?
_Uhm!..Cho mình cam ép đi.
_Vậy đợi mình lát nhé!_Doo Joon bỏ đi lấy nước
Con trai thì phải lịch sự như thế,chứ ai cà chớn như tên quỉ Satan ấy.Jiyeon nghĩ thầm
_Hồi nãy đã nói chuyện với 1 anh đẹp trai rồi!giờ lại còn thêm 1 anh nữa!Đào hoa gớm_1 giọng nói vang lên chói tai khiến Jiyeon phải quay sang nhìn.Con nhỏ mặc
váy đỏ hồi nãy đang đứng trước mặt nó,lên tiếng…
_Sun Young_Jiyeon nói_hoá ra là cậu đấy à?
Sun Young là con gái của nhà Họ Park,chủ sở hữu tập đoàn khách sạn Jen lớn nhất nước Hàn Quốc,1 con nhỏ chảnh chẹ,xấu tính,vô duyên bật nhất.Jiyeon và con nhỏ này đã ghét nhau ngay từ ngày đầu tiên chạm mặt. thật ra là bạn học của Jiyeon từ hồi cấp 2 đến bây giờ cũng học chung trường đại học,chỉ vì học khác lớp và vì gét nhau
quá nên chưa có dịp đụng độ,trời xui đất khiến sao hôm nay lại gặp nhau ở nhà thằng quỉ Satan thế này >___<
Sun Young cười khẩy:
_Tưởng ai xa lạ,thì ra là tiểu thư Jiyeon! Ai mời cậu đến thế?Hay cậu thấy nơi này sang trọng quá nên cũng muốn vào bon chen ?
Jiyeon cười nhếch mép:
_Cái người mà cậu vừa dựa vào vừa liếc đôi mắt lé của cậu lên nhìn mời tôi đấy!
_Cậu nói cái gì?_Sun Young nói_anh Jun Hyung mà mời cậu ấy à??Cậu tưởng tượng phong phú quá nhỉ?
Jiyeon nhún vai:
_Không tin thì cậu có thể hỏi hắn!tôi cũng chẳng muốn tốn nước bọt mà giải thích cho cậu hiểu.
_Cậu….._Sun Young định to tiếng nhưng sau đó lại cười,nhìn Jiyeon_ vậy sao cậu ăn mặc như ăn cậu thế này?Hay là từ khi mẹ cậu mất,không ai dẫn cậu đi sắm đồ
nên cậu phải lấy đồ ba cậu mặc?
Jiyeon tức giận,nó trừng mắt nhìn Sun Young,nó nắm chặt bàn tay:
_Tôi cảnh cáo cậu,đừng có đụng chạm đến gia đình tôi!
_Tôi nói toàn sự thật nên cậu thấy khó chịu chứ gì?_Sun Young chu mỏ nói mỉa mai_vậy thì mẹ cậu có dạy cho cậu là thấy trai nhà giàu mà đẹp thì cứ sán tới hay
không mà sao giờ cậu cứ nhảy xổ vào con tr…..
_CHATTTT
Sun Young chưa kịp nói hết câu thì Jiyeon đã giáng cho nhỏ 1 cú tát nảy lửa,tất cả mọi người xung quanh đều nhìn xem có chuyện gì xảy ra,con nhỏ ôm má nó,trợn mắt lên nhìn Jiyeon
_Cậu dám đánh tớ à?_nó đưa tay ta định tát lại thì…
_Có chuyện gì thế?
Hắn xuất hiện.Con nhỏ Sun Young vội buông tay xuống,chạy tới chỗ hắn,vừa nói vừa nức nở:
_Hix…anh Jun Hyung…con nhỏ này nó dám tát em!
Hắn nhìn Jiyeon như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
_Phải đó!_Jiyeon ngước lên nhìn hắn,2 mắt nó đỏ hoe_tôi đánh bạn gái cậu đó,cậu đau lòng lắm à?Hoá ra đây là lí do cậu tìm mọi cách để bắt tôi đến đây_2 dòng
nước mắt rơi xuống_để mọi người soi mói tôi,cười chê tôi không có mẹ,để nghe bạn bè của cậu sỉ nhục tôi,giờ thì cậu vui lắm phải không?_nước mắt nó tiếp tục
rơi_thấy tôi như thế cậu vui lắm chứ gì??chúc mừng cậu nhé!!!cậu thành công rồi đấy
Rồi nó bỏ chạy ra ngoài,vừa chạy vừa lấy tay quẹt nước mắt.
_Jiyeon!_hắn kêu nó, và định chạy theo,nhưng hắn chợt nhìn xuống đất,hắn thấy 1 hộp quà rơi ra từ cái giỏ xách, hộp quà màu xanh dương được cột nơ xinh
xắn,được đính kèm 1 tấm thiệp.Hắn mở tấm thiệp ra đọc
" Satan à!dù biết tên thật của cậu rồi nhưng tôi vẫn thấy tên Satan hợp với cậu hơn hehe,chúc cậu thêm 1 tuổi bớt chảnh,bớt ăn nói shock óc,bớt ác độc,bớt chọc tôi để tôi có 1 cuộc sống vui vẻ hơn ,giỡn thôi,thật sự đi chơi với cậu tôi cũng vui lém, Happy birthday…Jun Hyung nhá!" Bên dưới tấm thiệp có vẽ hình 1 cô bé với đôi cánh thiên thần đang cầm cây gậy đập vào đầu 1 thằng nhóc,hai bên đầu thằng nhóc có 2 cái sừng nho nhỏ(thiên thần gì kì vậy trời??~^^~)
Hắn mở hộp quà,bên trong là 1 cái áo pull ………..màu trắng,….rất đẹp
Hắn có 1 cảm xúc lạ lắm,tim hắn đập nhanh hơn,hắn hốt hoảng chạy ra ngoài….
Nhưng muộn mất rồi…hắn không thấy bóng dáng của cái nón lưỡi trai đỏ đâu nữa..Tim hắn như ngừng đập….
---------------------------------------------
CHAP 7 (cont)
Cô bé đội nón đỏ hiện giờ đang ngồi trên xe của 1 người,người đó không ai khác chính là Doo Joon "hay cười"
_Mình chở Jiyeon về nhà nhé!
_Hiện giờ mình chưa muốn về nhà!Doo Joon chở mình đến đồi Green được không?
Đồi Green là 1 ngọn đồi khá gần nhà nó..đó là 1 ngọn đồi nhỏ,không cao lắm.Jiyeon leo lên đỉnh đồi,dĩ nhiên Doo Joon cũng leo lên theo ^^
Jiyeon vương người ra,hít khí trời trong lành buổi tối:
_Waaaaaaaaa!_nó hét to_thoải mái quáaaaaaaaaaaaa!!!!
Doo Joon nhìn nó mỉm cười..
Jiyeon ngồi phệch xuống bãi cỏ,Doo Joon ngồi bên cạnh.
_Cám ơn Doo Joon đã chở mình đi!!Mình không muốn ở lại đó nữa..
Bỗng..
Remember the first day when I see your face..
tiếng chuông điện thoại của Jiyeon reo,1 số lạ nữa,ai vậy ta?
_Alo
_Jiyeon!là tôi đây !cậu đang ở…
Jiyeon cúp máy,sao hắn biết số điện thoại của mình nhỉ?
Remember the first…..tiếng chuông điện thoại lại reo.Lại là hắn.Jiyeon bực mình tắt máy.Hắn còn muốn gì nữa??
Doo Joon ngập ngừng lên tiếng:
_Ai gọi thế?Jun Hyung phải không?
Jiyeon không nói,chỉ gật đầu!
_Mình nghe được hết những gì mà Sun Young nói với Jiyeon rồi!
Jiyeon im lặng không nói…
_Jiyeon đừng để ý đến những gì mà con nhỏ ấy nói!!
Jiyeon vẫn im lặng…1 lát sau nó mới lên tiếng…
_Thật ra….bởi vì Sun Young xúc phạm đến mẹ mình nên mình mới không kềm chế được…Mẹ mình đã hi sinh để sinh ra mình!!
Doo Joon tỏ vẻ không hiểu lắm.Jiyeon ngước nhìn lên trời,kể tiếp:
_Bác sĩ bảo rằng mẹ mình sức khoẻ rất yếu,không thể sinh con,nhưng…mẹ vẫn chấp nhận tất cả mọi rủi ro,cố gắng để mình…được có mặt trên cõi đời
này….Sau khi sinh mình,sức khoẻ của mẹ yếu….đi rõ rệt...hux…_nó nức nở_đến năm ..mình 12 tuổi thì….hux..hux…_nó bật khóc,nó
úp mặt xuống....
Doo Joon lưỡng lự,rồi vỗ vào vai Jiyeon,an ủi:
_Jiyeon đừng buồn nữa,mình hiểu rồi……_Doo Joon cũng chẳng biết nên nói như thế nào,chỉ biết vỗ vỗ lên vai Jiyeon…(sao không ôm luôn đê ,cha này đàng hoàng thiệt
herher)
Jiyeon lau mắt:
_Doo Joon biết không?Doo Joon có 1 đôi mắt y hệt đôi mắt của mẹ Jiyeon!
Doo Joon mở to mắt,ngạc nhiên:
_Giống???
_Uhm_Jiyeon gật đầu_ngay từ lần đầu gặp Doo Joon,mình đã thấy Doo Joon có 1 nét gì quen thuộc với mình lắm…Đôi mắt của Doo Joon có 2 màu,mắt bên trái màu xanh lá, mắt
bên phải màu xanh dương ~^^~
Doo Joon gãi đầu:
_Uhm!ai cũng bảo Doo Joon có đôi mắt đặc biệt,lai giữa papa và mama,mắt của papa màu xanh lá,còn của mama màu xanh dương.
_Ba của Jiyeon nói là lần đầu tiên gặp mẹ Jiyeon,ba đã yêu đôi mắt ấy _Jiyeon nói mà không để ý đến khuôn mặt Doo Joon đang đỏ cả lên >__<
Jiyeon nói to:
_Thôi tâm trạng thoải mái hơn rồi,giờ về thôi_nó quay sang Doo Joon,nhẹ giọng_cám ơn Doo Joon vì đã chịu khó lắng nghe Jiyeon nói nãy giờ,có Doo Joon an ủi Jiyeon thấy đỡ hơn
rất nhìu..
_Jiyeon đừng khách sáo như vậy..được ở đây lúc này Doo Joon ….thấy hạnh phúc lắm!!_Doo Joon nói nhỏ dần
_Sao?
_À!ý của Doo Joon là được ngồi ở đây thế này Doo Joon thấy …mát mẻ lắm =__=…Doo Joon chở Jiyeon về nhé!
_Uhm!thanks Doo Joon
----------------------------------------------------------
Chiếc xe mui trần màu trắng dừng lại trước nhà Jiyeon,Jiyeon bước xuống xe,quay lại nhìn Doo Joon ,mỉm cười:
_Cảm ơn Doo Joon nhiều lắm!
_Không có gì mà!
_Thôi!Jiyeon vào nhà đây!
_Uhm,bye Jiyeon….Ngủ ngon và có giấc mơ đẹp nhé,Jiyeon
_Bye Doo Joon_Jiyeon giơ tay chào_Good night
Doo Joon đứng nhìn Jiyeon vào nhà,1 hồi lâu sau Doo Joon mới khởi động máy,chuẩn bị chạy về..bỗng nhiên thấy 1 bóng người đang đứng phía trước,khỏi cần nhìn kỹ Doo Joon
cũng biết đó là ai rồi!Doo Joon bước ra khỏi xe,đi đến trước mặt Jun Hyung,thằng này đang đứng dựa vào chiếc xe moto của hắn..
_Sao cậu lại đến đây vậy?_Doo Joon lên tiếng
_Vậy sao cậu lại đến đây?
_Tớ đưa Jiyeon về!!
_Còn tớ đợi Jiyeon về!!
_Vậy sao hùi nãy cậu không ra chào Jiyeon?_Doo Joon hỏi
Jun Hyung im lặng không nói,chằng lẽ nói là tại tớ thấy cậu chở nhỏ về nên tớ thấy tức,không ra mặt à? Hắn nghĩ
Doo Joon mỉm cười:
_Cậu thích Jiyeon à?
Hắn giật mình:
_Ai bảo cậu là tớ thích con nhỏ đanh đá ấy!!
_Vậy mà tớ tưởng 2 đứa mình cùng thích 1 người chứ!_Doo Joon nói tỉnh queo
_Cậu…cậu cũng thích Jiyeon à?_hắn liền hỏi.
_À há!_Doo Joon chỉ tay vào hắn_lộ rồi nhá!
_Lộ cái gì?
_Thì cậu bảo cậu không thích Jiyeon,nhưng khi tớ nói 2 đứa mình cùng thích 1 người thì cậu liền nói ra tên Jiyeon liền,vậy mà bảo không thích,cậu xạo thiệt…
_À..oh…_hắn gãi đầu_thì….mệt cậu quá!!!
Doo Joon cười ha hả
_Tớ hiểu cậu lắm mà!Cậu sao qua mặt được tớ!!
_Tớ cũng không ngờ cậu lại để ý đến nhỏ ấy?Từ…khi nào vậy?
_Từ lúc nhỏ bảo tớ sao không chọn bạn mà chơi, sao lại chơi với cậu hahaha!!.
_Cậu nín cười dùm tớ được không?_Jun Hyung lườm Doo Joon
Doo Joon nhe răng:
_Tớ mắc cười sao cậu không cho cười?
_Cậu đừng có chọc tớ nữa,tớ đang thấy khó chịu lắm đây?_Jun Hyung nói trầm ngâm
Doo Joon nhìn thẳng vào hắn,hỏi:
_Sao hôm nay cậu lại kêu nhỏ tới?
_Tớ chỉ muốn rủ nhỏ đến rồi sau đó kéo nhỏ đi đâu chơi,trốn khỏi cái bữa tiệc cầu kì này!Chứ đâu ngờ….Nếu biết nhỏ bị tổn thương như thế thì tớ sẽ không bao giờ…_hắn bỏ lửng câu nói
_Tớ bực mình cậu quá,mắc gì cậu để con nhỏ Sun Young õng ẹo bên cạnh vậy?còn ôm eo nhỏ nữa chứ!Tớ nhìn thấy chướng mắt quá,cậu ghét con nhỏ ấy lắm mà!
_Tại mẹ tớ cứ bảo gia đình họ Park đang hợp tác với nhà mình nên tớ phải đối xử tử tế,tớ bỏ tay ra mấy lần rồi mà con ấy nó cứ sán lại gần,kéo tay tớ bỏ
ngang qua eo nó!_Hắn kể_Lúc đó gia đình nó đang đứng gần đó nên tớ không bỏ tay ra được!Cậu tưởng tớ thích thế à?ước gì nhỏ không khoái tớ mà chuyển qua khoái cậu,lúc đó cho cậu chết!
Doo Joon rụt cổ lại:
_Thôi cho tớ xin!
_Thế…cậu đi đâu với Jiyeon vậy?Jiyeon có nói gì không?
_Bí mật,cậu hỏi làm gì?
_Thôi anh em thân thiết mà,cậu kể tớ nghe coi!
_Thân thiết chuyện gì chứ chuyện này thì không,cái này 2 đứa mình phải cạnh_tranh_công_bằng_Doo Joon nhấn mạnh 4 chữ đó =___=
Jun Hyung mím môi:
_Tớ….tớ ghét cậu!
_Hehe,cứ việc!Dù sao thì bây giờ tớ đang có lợi thế!Hồi nãy nhỏ tâm sự với tớ nhiều điều về gia đình nhỏ lắm!
_Cái gì?_hắn ngạc nhiên_nhỏ nói gì với cậu?
_Nhiều lắm!!Về mẹ của nhỏ nữa_Doo Joon nói hí hửng
_Nhỏ chẳng bao giờ nói gì với tớ.Mỗi lần gặp nhau 2 đứa toàn…cãi lộn >____<
_Thế nên tớ mới bảo là tớ đang có lợt thế.Để tớ kể cậu nghe thêm cho cậu ghen chơi_Doo Joon nói nhỏ_nhỏ bảo đôi mắt 2 màu của tớ đẹp!hô hô
Jun Hyung liếc nhìn Doo Joon:
_2 màu thấy ghê mà đẹp cái gì,mắt nhỏ có bị lé không vậy?
_Nhỏ còn bảo đôi mắt của mẹ nhỏ cũng có 2 màu y hệt mắt tớ,và ba nhỏ hồi xưa yêu mẹ nhỏ cũng vì đôi mắt đó_Doo Joon vừa nói vừa lém lỉnh nhìn mặt hắn xem có biểu lộ cảm xúc gì không
Hắn đang tức chết đây….sao nhỏ đó chẳng bao giờ nói nhỏ nhẹ với hắn,chẳng bao giờ kể hắn nghe chuyện gì mà suốt ngày cứ gây lộn với hắn hoài vậy?(tại ông chứ tại ai,giờ còn nói nữa =___=’’)vậy mà lại nói với Doo Joon như thế!!tức quá đi thôi!!
_Cậu đừng tức làm gì!_Doo Joon vỗ vai hắn,cười cười_bây giờ nhỏ ghét cậu nên cậu hết cơ hội rồi,rút lui đi,để tớ làm ăn.
_Làm ăn cái đầu cậu à,ai bảo cậu là tớ sẽ rút lui hả??_hắn lên tiếng_dù bây giờ nhỏ đang ghét tớ nhưng cậu đừng tự tin,anh cậu đây không dễ dàng bỏ cuộc đâu!
_Ờ!vậy chúc cậu may mắn!
_Tớ cũng chúc cậu may mắn!nhưng không được may mắn bằng tớ!
_Hãy đợi đấy!thôi tớ về đây,buồn ngủ rồi!_Doo Joon nói
_Oh,nhưng mà này!
_Gì?
_Dù có chuyện gì,tụi mình vẫn là…anh em tốt chứ?_hắn ấp úng
_Cậu nói nhảm gì vậy?tớ với cậu không là anh em tốt thì là gì?
_Ờ thì….
Doo Joon bước đến đặt 2 tay trên vai hắn:
_Tớ với cậu hiểu nhau quá mà!!!Tuy giờ mình đang là đối thủ nhưng cậu yên tâm,không có gì thay đổi được tình cảm anh em của tớ với cậu đâu.
Jun Hyung cười:
_Ờ!
_Cậu chuẩn bị tinh thần thua cuộc đi!
_Còn lâu!về ngủ đi cậu,nói nhiều quá!
_Mai tớ ghé qua đón cậu đi học nha!
_Ờ!đến đúng giờ nghen!
_Biết rồi!thôi bye!
_Bye!
Doo Joon phóng xe đi…còn lại hắn 1 mình ở trước nhà nhỏ,hắn nhìn lên,Jiyeon đang làm gì nhỉ?Lần đầu tiên hắn thấy Jiyeon khóc,lúc đó,Jiyeon nhìn hắn 1 cặp mắt lạ lắm,chắc
là oán ghét hắn ghê gớm thì mới nhìn hắn như vậy,sao thấy nhỏ khóc,hắn lại đau lòng đến thế nhỉ?Lúc đó hắn lo lắng đến phát điên lên được,hắn tra ra số điện thoại của nhỏ,nhỏ lại không nghe máy, hắn chạy đến tận nhà nhỏ,đứng đợi đó,hắn tức khi thấy nhỏ ngồi lên xe Doo Joon,cười với Doo Joon,nhỏ chưa bao giờ cười với hắn như vậy,Hắn thích nhỏ tự lúc nào mà chính hắn cũng không hề biết!Jiyeon,cậu có để ý đến suy nghĩ của tôi lúc này không????
Hắn ngồi lên xe và chạy đi,biến mất giữa bóng đêm lạnh lẽo…
-------------------------------------------
Jiyeon đang ngồi trong phòng,ôm Misa ^^,không hể biết ngoài kia,có 1 thằng quỉ đang đứng trước cửa nhà nó,thở dài buồn bã.
Nó giơ tay lấy cái điện thoại,hôm nay sao không có tin nhắn từ người vô danh đó nhỉ?Nó
chợt nhớ đến,và cười..
"Ngủ ngon và có 1 giấc mơ đẹp,Jiyeon nhé!" chỉ 1 câu đơn giản như thế thôi mà khiến nó thấythật dễ chịu….Khoan đã….hình như…..nó nhớ lại…
"Ngủ ngon và có giấc mơ đẹp,Jiyeon nhé!" Hình như…hình như….giọng nói của Doo Joon lúc chào Jiyeon vào nhà….đúng rồi! Chẳng lẽ……..Có phải không ta??
Nó bấm điện thoại….và gửi đi..
--------------------------------------------
Ở 1 nơi nào đó….
pip..pip…"Bạn có tin nhắn mới"….
"Ngủ ngon và có giấc mơ đẹp,Doo Joon nhé!"
Cậu trai tóc nâu đọc xong tin nhắn,mỉm cười...

---Cháp 8---

Hôm nay tâm trạng của Ji Yeon thật khó tả!Nó đi học mà không hứng thú gì!Cứ nghì đến chuyện tối hôm qua là nó thấy khó chịu.Ji Yeon không nghĩ rằng nó đã rơi nước mắt trước mặt hắn,lúc nào nó cũng tỏ ra là 1 cô gái mạnh mẽ,nhưng thật sự lúc đó,nó cảm thấy mình yếu đuối biết bao nhiêu.Dù gì thì con gái vẫn là con gái,dù có cố gắng thế nào thì cũng có lúc nó nhận ra mình cô đơn đến mức nào,nó cần có 1 chỗ dựa,nó cần 1 bờ vai để che chở,để nó có thể trút hết mọi suy nghĩ,tâm sự,để nó khóc….Thật may là có Doo Joon bên cạnh…Doo Joon không nói gì nhiều,chỉ ngổi im lặng,thế mà nó thấy đỡ biết bao nhiêu!!

Doo Joon là 1 người … tốt chứ nhỉ? ^^

Nó thấy mình thật ngu ngốc!Đáng lẽ ra nó không đến nhà hắn dù hắn có ép buộc đến cỡ nào!Nó cũng là con nhà giàu nhưng sao nó thấy xa lạ với tầng lớp giàu có ấy quá.Nó ghét sự giả tạo,sự diêm dúa,cầu kì,vì thế mà trước giờ nó không có bạn ngoài Soyeon,mà giờ nó và Soyeon cũng ít gặp nhau,có chuyện gì cũng không tâm sự được,học khác trường nên vậy đó!_Nó thở dài

_Ji Yeon_có tiếng gọi

Nó quay lại:

_Hi Doo Joon_nó cười và chào cậu trai tóc nâu,nhưng nụ cười của nó chợt tắt khi thấy hắn đi sau lưng

Doo Joon….lúng túng

_Chào…cậu!_hắn ấp úng

Ji Yeon không trả lời hắn,như thể hắn không hiện diện nên nó không nghe và cũng không nhìn thấy!Nó quay sang nói với Doo Joon:

_Mình vào lớp đây!Chào Doo Joon nhá!

Hắn nhìn theo từng bước chân của Ji Yeon,lòng buồn khó tả!Sao cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy?Cậu không thèm nhìn,ah không,không thèm liếc tôi dù chỉ 1 cái..

Doo Joon vỗ vai hắn,cười cười:

_Đi vào lớp thôi, Jun Hyung!

Hắn lườm Doo Joon bằng đôi mắt sắc như dao,toé lửa

_Tớ ghét cậu,Yoon Doo Joon!

_Hehe,tớ cũng ghét cậu,Yong Jun Hyung.Thôi vào lớp đi!Chắc em Sun Young đang đợi cậu trước cửa lớp đó hô hô_Doo Joon vừa chạy đi vừa nói

_Tớ giết cậu,thằng quỉ_Jun Hyung chạy đuổi theo sau

----------------------------------------------------

Hắn chẳng suy nghĩ được gì nữa!Hắn muốn gặp Ji Yeon,muốn cãi nhau với nhỏ,muốn được chọc nhỏ,hắn… nhớ nhỏ!Cứ tiếp tục thế này hắn chịu không nổi mất.. Vừa reng chuông nghỉ trưa,hắn liền chạy ra khỏi phòng học,hắn phải nói chuyện với nhỏ,và giải thích cho nhỏ hiểu.Hắn không mong gì nhỏ đối xử với hắn tốt như Doo Joon,hắn chỉ mong sao nhỏ đừng ghét hắn.

_Anh Jun Hyung!_Sun Young đứng trước cửa phòng học hắn,õng ẹo.

Hắn không trả lời,nhỏ này đúng là đỉa mà,bám gì mà dai kinh

_Anh ăn trưa chưa?đi ăn với em nhé!_Sun Young nắm tay hắn kéo kéo

_Tôi không thích_hắn trả lời lạnh lùng_cô đi chỗ khác dùm tôi!

_Anh…_con nhỏ tức tối_anh dám nói với em như thế hả?

Hắn nghênh mặt lên,nói cộc lốc:

_Cô là cái thá gì mà tôi không được nói thế?Tôi nói cho cô biết_hắn chỉ tay vào mặt Sun Young_cô đừng có bám theo tôi nữa!Cũng đừng có đụng chạm gì đến Ji Yeon,tối hôm qua tôi giữ thể diện cho cô nên mới không làm to chuyện!

_Sao anh lại nói vậy?Chính con nhỏ ấy tát em mà!

_Cô im đi cho tôi nhờ!_Jun Hyung hét to,hắn đã bực mình lắm rồi_Doo Joon đã kể tôi nghe những gì cô nói với

Ji Yeon,thật không ngờ 1 người có học như cô lại có thể nói ra như vậy,chính cô mới là người thấy trai đẹp nhà giàu là sán tới đó.Giờ cô biến khỏi mắt tôi đi.

Sun Young tím mặt lại,nó chỉ tay ra:

_Anh nhớ những gì anh nói đấy nhé!tôi không để yên đâu.

Jun Hyung nắm lấy cổ tay con nhỏ,bóp mạnh.Sun Young la oai oái,hắn trợn mắt lên,trông thật hung dữ:

_Cô đừng có chọc giận tôi,cô chẳng làm gì được tôi đâu.

Hắn giục tay nhỏ xuống,bỏ đi.

Sun Young xoa xoa cổ tay,mím môi chặt cứng,nói hiểm độc:

_Tôi không làm gì được anh…nhưng con nhỏ Ji Yeon thì khác!!!

-----------------------------------------------

Hắn bỏ 2 tay vào trong túi,đi đến lớp Ji Yeon.Hắn hơn Ji Yeon 1 tuổi nên hắn học ở dãy nhà bên phải dành cho sinh viên năm 2,còn Ji Yeon học ở dãy bên trái dành cho sinh viên năm 1.Ngoài lớp học của hắn thì nơi mà hắn thường có mặt là cantin trường,và lúc đó,xung quanh hắn toàn là..con gái ,đẹp trai khổ vậy đó,nhiều em theo quá,ôm ..hem xuể,nhưng mà bây giờ hết rồi,giờ chỉ muốn ôm 1 người thôi mà không được,sợ người đó oánh bầm mắt !!=.="…Nhiều người nhìn hắn quá,con gái nhìn đã đành,con trai cũng nhìn,chắc đang ganh tị với hắn,hehe,hắn khoái chí nghĩ!

Jun Hyung đưa đầu nhìn vào lớp Ji Yeon,tất cả mọi người trong lớp đều nhìn hắn chằm chằm,một số đứa con gái thì hét toáng lên,một số đứa thì đỏ mặt,ngượng ngùng,nhìn len lén.

"Sao không thấy nhỏ đâu nhỉ?Mình đi nhầm lớp ư?"

Hắn bước vào,đi đến chỗ 1 con nhỏ tóc tém đang cầm mấy cuốn tập,hỏi:

_Em ơi cho anh hỏi xíu!_hắn vừa nói vừa..cười

Con nhỏ hết hồn,run quá nên làm rớt mấy cuốn tập đó,lúng túng cúi xuống lượm lên.

_Dạ,anh …hỏi.gì?

Hắn nhìn điệu bộ của con nhỏ mà mắc cười,hắn đã quá quen rồi:

_Park Ji Yeon học ở đây phải không em?

_Dạ phải!

_Thế cô ấy đi đâu rồi?

_Dạ hồi nãy có 1 anh nào đó đến rủ đi đâu rồi!

"Còn ai ngoài thằng quỉ Doo Joon,đúng là nhanh chân mà" hắn nhăn nhó vừa bỏ đi vừa nghĩ thầm,quê mất cám ơn cô bé tóc tém nãy giờ vẫn đứng nhìn ngẩn ngơ.

"2 người đó đi đâu vậy ta?ah có lẽ……"hắn vội chạy đi

--------------------------------------------

Ji Yeon với Doo Joon ngồi trên thảm cỏ xanh mướt,trò truyện rôm rả,không để ý là hắn đã đến núp đằng

sau,dỏng tai lên nghe ngóng.^^

_Ji Yeon này!

_Hở?

_Ji Yeon nhớ là lần đầu tiên Doo Joon gặp Ji Yeon là ở nơi này không?

_Nhớ chứ!Lúc đó tức thằng quỉ Satan nên sạc hắn 1 trận!

Sao hắn muốn hắt xì thế này….>”<

_Ji Yeon là ng đầu tiên cũng là người duy nhất dám nói thế với Jun Hyung đấy!

_Thế ah?người như hắn bị nói thế là còn nhẹ đấy

Lạy chúa,muốn hắt xì quá!!!!

_Thôi đừng nhắc đến hắn nữa,nhắc đến là bực mình!!_Ji Yeon nói

Hix…hắn đau lòng quá..

_Oh mà nè!Người mà tối tối nhắn tin chúc Ji Yeon ngủ ngon….là Doo Joon phải không??

Cái gì????tối tối nhắn tin chúc ngủ ngon????Hắn có nghe nhầm không vậy???Hay tai hắn có vấn đề??? Hắn lấy ngón tay…ngoáy ngoáy lỗ tai

_À…ừ…!!_Doo Joon gãi đầu

Trời!!vậy là thiệt hả trời?thằng quỉ Doo Joon này…..hix,shock quá,hắn đập đập ngực,mặt đau khổ.

_Vậy sao lúc Ji Yeon nhắn lại Doo Joon không trả lời??

Sao??Ji Yeon nhắn lại nữa hả??Sao hắn điện thoại thì nhỏcúp máy còn Doo Joon thì nhỏ lại …sao cậu thiên vị vậy Ji Yeon?

_Oh thì.._Doo Joon lại gãi đầu

Đó,Doo Joon gãi đầu kìa,cậu nói với hắn cái câu mà cậu từng nói với tôi ấy đi Ji Yeon,là câu:"Sao cậu gãi đầu hoài vậy?Đầu cậu có chí ah?" ^^~nói đi nào…

_Sao Doo Joon gãi đầu hoài vậy?Bộ khó trả lời lắm ah?

Sazz!!!!ước gì bây giờ hắn ra mặt được nhỉ?núp ở đây chắc đến tức mà chết thôi!!Nhỏ Ji Yeon này,sao lại…..huhuhu,hắn khóc thầm. Hắn nhìn Ji Yeon,biết bao giờ nhỏ mới nói chuyện dịu dàng,lúc nào cũng cười với hắn như nhỏ đối với Doo Joon nhỉ???

_Thì tại nhắn cho Ji Yeon xong thì…Doo Joon ngủ luôn nên không nhắn lại_Doo Joon nói xạo..

_Oh_Ji Yeon gật gù_thì ra là vậy..

Nói vậy mà cũng tin,nhỏ này ngốc kinh,hắn thầm nghĩ….

Hắn không muốn nghe,không muốn nhìn nữa!Hắn không muốn nhìn Ji Yeon ngồi cạnh Doo Joon hay bất cứ thằng con trai nào khác,hắn ước gì lúc này,hắn là người ở vị trí Doo Joon,được ngắm Ji Yeon cười,được nghe Ji Yeon nói..ước gì….!!Liệu điều ước có khi nào thành hiện thực được hay không hay cuối cùng vẫn chỉ là 1 niềm mong mỏi?

Hắn bỏ đi…………………

CHAP 9:

1 tuần trôi qua…

Jun Hyung sụt mất 2kg ~^^ nhưng vẫn còn đẹp trai như thường..Hắn có vắt nát óc cũng không thể tưởng tượng được có ngày hắn lại chết đứ đừ vì đứa con gái như thế!!Còn đâu là hoàng tử hào hoa phong nhã một thời nữa ..Hix

Nhỏ vẫn không nói chuyện với hắn,không bắt phone,gặp hắn cũng không thèm nhìn.Trong khi đó nhỏ lúc nào cũng vui vẻ với Doo Joon..Chẳng lẽ hắn hết cơ hội thật rồi ư?

--------------------------------------------------

Ji Yeon đang ngồi ở khu vườn mà nó vẫn gọi là thiên đường. Nó đang đợi Doo Joon..mà cũng lạ thật,có gì thì cứ nói thẳng ra,sao lại ghi giấy rồi bỏ vào hộc bàn của nó thế này,nó mà không để ý thì cũng không thấy mảnh giấy này…Có chuyện gì mà Doo Joon lại nói nó đợi ở chỗ này sau giờ học nhỉ?Chả hiểu nổi >___<

Khu vườn này bây giờ đẹp lắm,cỏ đã mọc dài hơn,hoa màu sắc cũng tươi hơn,còn bụi hoa lyly bây giờ đã nở ra 3 bông thật to,thật đẹp..3 bông hoa như 3 người gia đình mình,phải không mẹ?_Nó nghĩ thầm,mĩm cười,lòng cảm thấy ấm lại.

Nó ngâm nga khe khẽ:

_It felt so good to fall in love

and I knew right there and then that you were the one

Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên đằng sau,nó liền quay lại

_Hát hay dữ ta?_Sun Young nhìn nó_hình như đang vui lắm thì phải..

Sau lưng Sun Young là 3 con nhỏ nào đó mà Ji Yeon dám chắc bọn này chuyên đi theo người khác nịnh nọt.

Ji Yeon nheo mắt nhìn Sun Young:

_Sao mày lại ở đây?

_Hớ hớ!hỏi lạ chưa kìa? tao không ở đây thì ở đâu?mày đúng là con nhỏ mám trai mà,chỉ cần ghi chữ Doo Joon phía dưới là tưởng bở?Coi cái mặt nhục chưa kìa?

3 con nhỏ đứng đằng sau cười hô hố, Ji Yeon liếc Sun Young:

_Thì ra đây chính là trò bỉ ổi mà mày bày ra!Mày muốn gì?

_Tao muốn gì ah?Tao muốn nhiều thứ lắm!_nói rồi Sun Young đi vòng vòng quanh Ji Yeon,ngắm nghía xung quanh

_Phải mất 1 thời gian thì tớ mới phát hiện ra là cậu lúc nào cũng chui rúc trong cái chỗ này!Lãng mạn nhỉ??Đây là nơi cậu dụ dỗ con trai ah?

_Câm cái mồm mày lại,không thì đừng trách tao!

_CHÁTTTT_Sun Young tát Ji Yeon,1 cái tát mạnh,rất mạnh cộng thêm móng tay dài của con nhỏ đã làm khoé miệng Ji Yeon chảy máu..>___<

_mày làm được gì tao hả???_Sun Young chỉ vào mặt Ji Yeon,nói thách thức.Ji Yeon giơ tay ra định tát lại thì 3 con nhỏ kia đã đứng đằng sau,giữ chặt 2 tay nó.

_Buông tay ra_nó vùng vằng_mày làm vậy mà không biết nhục ah Sun Young?mày là đồ khốn…

_CHATTTT_thêm 1 cái tát nảy lửa nữa giáng vào má Ji Yeon,đau ,rát lắm..nhưng nó vẫn không tỏ thái độ gì ngoài tức giận..

_Cái tát hồi nãy là trả đũa lại vì mày đã dám tát tao ngay bữa tiệc sinh nhật anh Jun Hyung..còn cái tát này là mày dám có thái độ láo với tao,và đây nữa,,,CHATTT_Sun Young tát thêm 1 cái _đây là vì mày là 1 đứa hám trai,CHATTT_thêm 1 cái nữa,bây giờ 2 má Ji Yeon đã đỏ bừng_đây là vì mày dám giành anh Jun Hyung của tao!!!

_..................

_Đau lắm chứ gì?Sao mày không khóc hả??_Sun Young mỉa mai_hôm đó mày đánh tao rồi mà mày còn khóc nữa,sao bây giờ không khóc,nước mắt của mày là nước mắt cá sấu ah?mày lấy nước mắt ấy dụ trai ah?mày qua mặt được ai chứ không qua mặt được tao đâu..Thứ con gái như mày…tao biết quá mà…

Sun Young đi đến bụi hoa lyly,nhìn chăm chú:

_Hoa đẹp nhỉ?hoa như vậy mà để cho mày ngắm với trai thì uổng quá!!

Sun Young đưa chân mang đôi giày cao gót đạp bụi hoa bẹp dí..

_Ngắm này!

Sun Young đạp nát bông hoa to nhất

_Đẹp này

Sun Young vừa nói vừa đạp nát bông hoa thứ 2

_Cho mày hết đú đởn nha con…

Bông hoa thứ ba….dập nát……

------------------------------------------------------------

_Cậu làm gì vậy Doo Joon?Sao chưa về?_Jun Hyung hỏi Doo Joon khi thấy thằng này đứng trước cổng trường!

_Tớ đợi Ji Yeon!

_Uhm_giọng Jun Hyung buồn bã_vậy cậu đợi đi,tớ đi về đây.

_Nãy giờ cậu có thấy Ji Yeon không?

_Không!

_Sao kì vậy ta?Tan học hơn 30p rồi mà!Cậu đi tìm với tớ đi Jun Hyung..

_Cậu đi mà tìm,nhỏ ghét tớ lắm,không muốn nhìn thấy mặt tớ đâu!

_Mệt cậu quá,lỡ như nhỏ bị ai đó bắt cóc,1 mình tớ chọi sao xuể,có ác quỉ là cậu giúp thì tớ ko lo nữa,hehe!

_Tớ đập cậu ah Doo Joon!

_Đi kiếm với tớ,sao tự nhiên tớ thấy lo quá cậu oy!!!Nhỏ mà bị bắt cóc thiệt chắc tớ chết quá!

Cái thằng khùng,khi không nghĩ chuyện tầm bậy tầm bạ_Jun Hyung nghĩ trong đầu_oh mà sao hắn cũng thấy lo lo nhỉ?nếu nhỏ bị bắt cóc chắc hắn…..hjz,hem dám nghĩ tới lun…

=>2 thằng khùng giống nhau

Ji Yeon ngước nhìn bụi hoa lyly,bây giờ chỉ còn là một dúm bẹp dí…nó cảm giác như mất đi 1 thứ gì đó quan trọng lắm!!!Nó ngước lên nhìn Sun Young bằng 1 cặp mắt tức tối.

_Nhìn gì??mày làm gì có tư cách nhìn tao?mày tưởng mày ngon ah con?nhà cậu sắp tiêu đến nơi rồi! Khôn hồn thì lo mà biết điều đi!

_mày là đồ hèn!Sun Young!

Sun Young cười khẩy:

_Đừng chửi tao!trách chính bản thân mày ấy!Chính mày gây chuyện trước,tao chỉ là đáp lễ lại thôi!! Thế nào?thích chứ?

Ji Yeon nắm chặt 2 nắm tay,lợi dụng lúc con nhỏ kia thả lỏng tay,nó bèn vùng tay ra…Bây giờ thì được rồi!

_mày chưa bị đánh thì chưa sợ phải không Sun Young?

_Mày…_Sun Young thấy vậy thì hơi run,nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh_Mày chẳng làm được gì

tao đâu!cậu chỉ có 1...

_Còn mày thì có tới 4 người chứ gì?Tao đã nói cho mày biết tao học võ từ hồi 7 tuổi chưa nhỉ?

_mày…_Sun Young ấp úng_Mày đừng doạ tao!

_JI YEON…!!!_Doo Joon chạy tới bên cạnh Ji Yeon,theo sau là Jun Hyung.

Jun Hyung nhìn Ji Yeon,hắn thấy 2 má nó sưng đỏ,khoé miệng còn chảy máu…Hắn tức giận quay sang Sun Young đang đứng run lẩy bẩy:

_Cô làm cái quái gì vậy hả?Tôi đã bảo cô là tránh xa Ji Yeon ra rồi mà_hắn hét lên tức tối.

_Em….em chẳng làm gì cả…

_CHATTTTT_hắn tát Sun Young_con người cô ghê gớm thật đấy,cô làm tôi kinh tởm quá đi!!!_hai mắt hắn long lên sòng sọc,nhìn thật đáng sợ.

_Cậu thôi đi!_Ji Yeon lên tiếng

Jun Hyung quay sang nhìn Ji Yeon,khuôn mặt hắn tỏ vẻ ngạc nhiên,ngỡ ngàng

_Cậu gây ra cho tôi bao nhiêu phiền phức còn chưa đủ hay sao?cậu còn muốn gì nữa?

Ji Yeon đến trước mặt Sun Young,nói với con nhỏ:

_Cậu đi đi!từ giờ đừng có gây chuyện với tôi nữa..mọi chuyện giờ kết thúc!

Sun Young nghe vậy vội bỏ đi,3 con nhò kia líu ríu bước theo sau.trông chẳng ra gì.

_Ji Yeon ah!_Doo Joon ấp úng…

_Giờ tôi mệt rồi!đừng nói gì nữa hết!

Ji Yeon quay lưng lại định bỏ đi

_Cậu…ghét tôi đến thế ư?_hắn hỏi mà lòng cay đắng

_....... _tim nó như ngừng đập,một giọt nước mắt chợt rơi xuống,quái lạ? chuyện gì thế nhỉ?

_Cậu trả lời tôi đi!nếu cậu nói cậu ghét tôi,tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!

_Tôi.....nó ấp úng

-CHAP 10--

Gió vẫn thổi,nhưng không gian lúc này thật yên ắng…

_Cậu nói đi!!!

_Cậu muốn tôi nói à?được thôi_Ji Yeon nói mà vẫn không quay đầu lại_cậu nghe cho rõ nhé!từ lúc tôi biết cậu cuộc sống của tôi xáo trộn hoàn toàn,nên bây giờ cậu làm ơn tránh xa tôi ra,để tôi yên đi.Đừng có quấy phá tôi nữa!

_Tôi chỉ muốn hỏi là cậu có ghét tôi không?

_Cậu vẫn không hiều à?Tôi _ghét _cậu!_nó nhấn mạnh_ghét nhất trần đời.Vậy là được rồi chứ?

Thế là hắn đã biết rồi!Doo Joon nói đúng,đối với nhỏ hắn chỉ là 1 tên Satan luôn đi chọc phá,không để nhỏ yên ổn,gây ra cho nhỏ biết bao là phiền toái,nhỏ ghét hắn là đúng thôi!đáng đời cậu lắm Jun Hyung à!!

Hắn bước đi mà không nói 1 tiếng….

Ji Yeon thở dài,đúng là nó ghét hắn,nhưng sao ..nhưng sao…nó thấy khó chịu như thế này??

_Ji Yeon à!_Doo Joon lên tiếng(từ nãy giờ không chú ý gì đến Doo Joon ),bước đến gần Ji Yeon

_Bây giờ Ji Yeon muốn yên tĩnh,Ji Yeon về đây!

Nó bỏ đi..

Gió lại thổi,xào xạc……Người bỏ đi,kẻ đứng lại,tâm trạng thật khó tả,nhưng đều có cảm giác buồn miên man xen lẫn chút gì đó xao xuyến.Tất cả những chuyện này giờ sẽ vể đâu??sẽ như thế nào?có một lối thoát nào cho cả 3 hay không?

Ước gì…ước gì thời gian quay trở lại….

----------------------------------------

Ji Yeon không thể chạy về nhà với khuôn mặt như thế được!má nó vẫn còn đỏ,môi nó vẫn còn rướm máu,nó chạy lên đồi Green..Lúc nào ngồi trên đồi nó cũng thấy thật dễ chịu và thoải máiNó ngồi mà suy nghĩ mông lung,sao mọi chuyện lại phức tạp đến thế chứ?Nó nhớ đến khuôn mặt Jun Hyung,nó nhớ đến dáng điệu buồn bã của hắn,nó nói như vậy,quá đáng lắm phải không? Hắn cũng đâu ưa gì nó,sao khi nghe nó nói là ghét hắn thì hắn lại như thế?nó cứ suy nghĩ,rồi lại lắc đầu không hiểu…Oy trời ơi!! Nó ngồi đó hơn 1 tiếng đồng hồ!má nó đã hết đỏ rồi,nhưng còn khoé miệng rướm máu thế này,biết nói sao khi về nhà đây!À,biết rồi!nó lấy miếng băng Urgo trong túi ra,dán lên chỗ khóe miệng!Xong rồi,về thôi..

Ji Yeon chạy xe về mà tâm hồn cứ để đâu đâu.Nó suýt tông vào lề đường,đi nhầm đường 2 lần,chạy ngang qua nhà nó mà nó…cứ đi thẳng,nếu vú MYeong Sun không nhìn thấy mà kêu lại chắc nó đi miết luôn….

_Cô chủ làm gì mà đạp xe đi như người mất hồn vậy?

_Con mãi nghĩ 1 vài chuyện nên ….

_Cô chưa già như tôi mà đã lẩm cẩm_vú MYeong Sun nói_miệng cô sao thế??

_À_nó lúng túng_...mụn đấy à!

_Mụn?_Vú MYeong Sun hỏi lại_sao lại dán băng dán cá nhân lên nó?

_À oh…..tại vì cái mụn này nó bự quá đi,ai nhìn cũng hết hồn nên con phải dán lại!

Vú MYeong Sun lắc đầu:

_Tôi chịu thua cô chủ luôn!à mà ông chủ về nãy giờ,ông chủ bảo nếu cô vể thì lên gặp ông gấp.

_Dạ,cám ơn vú!

Có chuyện gì mà ba muốn gặp mình gấp vậy nhỉ?Ji Yeon vừa vào nhà vừa nghĩ.

----------------------------------------

Ông nhìn vào bức ảnh gia đình chụp chung đang để trên bàn làm việc,thở dài.Dạo này trông ông gầy đi nhiều quá,tóc bạc cũng nhìu hơn,nhìn thật hốc hác.Ji Yeon bước vào phòng,nó ngắm nghía ba nó,khẽ gọi:

_Ba!

_À ,con về rồi à?_ông nhìn nó_con ngồi xuống đây,ba có chuyện muốn nói với con!Mà … _ông chợt nhận ra_miệng con sao thế?

_Mụn đấy à_nó không ấp úng như lần trước_sáng nay tự nhiên mọc cái mụn to quá,ai nhìn cũng hết hồn,nên con dán lại vậy đó!_Ji Yeon ngồi vào cái sofa_ba có chuyện gì mà ra vẻ quan trọng thế?_khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò khó hiểu.

Ông ngồi xuống,đối diện Ji Yeon,giọng trầm ngâm:

_Ba nghe nói con có quen biết với con trai nhà họ Yong phải không?

Ji Yeon giật mình:

_Sao ba lại biết?

_Có đúng là vậy không?_ông nhìn Ji Yeon

_Dạ đúng,nhưng …..hiện giờ thì không còn nữa!

_Ba không muốn con qua lại với nhà Họ Yong,nhất là với con trai của Yi suk,Jun Hyung

_Con không quen biết hắn nữa,con chỉ biết…

_Cả cậu kia cũng không_ông ngắt lời Ji Yeon

_Sao vậy ba??Doo Joon là 1 người tốt mà!

_Nếu ba biết con trai nhà đó học cùng trường với con,ba đã gởi con vào trường khac rồi!

_Nhưng tại sao?Nhà đó đã làm gì ba à?_Ji Yeon hỏi,nó thắc mắc khi thấy thái độ của ba nó như thế.

_Ji Yeon_ông nói_con nhớ rằng ba có 1 người em gái không?

Ji Yeon nhớ lại,ba đã từng kể cho nó nghe là ba có 1 người em gái,là người mà ba rất yêu quí!Cô ấy tên là Ji Su..nhưng cô Jisu đã chết lâu rồi mà,trước khi Ji Yeon có mặt trên cõi đời này,vì lí do gì đó mà Ji Yeon không biết,sao giờ ba lại nhắc đến chuyện này?

_Dạ con nhớ!

Ông im lặng 1 hồi ,rồi nói tiếp:

_Chính thằng Yi suk,nó đã giết Ji Su!

Ji Yeon thấy shock,tất cả chuyện này là thế nào??Nó ấp úng:

_Con…con không hiểu!!

_Đó là 1 câu chuyện mà ba không hề muốn nhắc đến…!_ông thở dài_Hồi đó nhà ta và nhà Họ Yong rất thân thiết,2 gia đình đã có đính ước với nhau là sẽ gả con cho nhau. thật may,Jisu và Yi suk yêu nhau sau lần đầu gặp gỡ.1 chuyện tình đẹp phải không con?

Ji Yeon không trả lời..

_Nhưng mà ba thật không ngờ!_ông nói tiếp_Suốt 4 năm yêu nhau,cô Jisu đã dành tình cảm cho tên Yi suk ấy nhiều biết chừng nào,thế mà hắn…đã bỏ cô,để đi theo 1 người đàn bà khác, giàu có hơn,xinh đẹp hơn_ông vẫn nói giọng trầm trầm nhưng Ji Yeon vẫn nhận ra ẩn chứa sự tức giận lẫn đau buồn trong đó_cô Jisu đã đau khổ biết chừng nào,ba nhìn đứa em gái của mình mà xót xa nên đã hẹn gặp Yi suk để nói chuyện.Hắn đến nhưng chỉ nói được 1 câu lạnh lùng,tàn nhẫn:Tôi đã yêu người khác rồi.anh khuyên cô ấy tìm 1 người khác đi!

Ji Yeon đưa tay lên miệng,nó bỗng dưng thấy thương người cô chưa biết mặt của mình quá!

_Jisu đã tìm mọi cách để níu kéo,ba đã khuyên cô ấy nhìu lắm nhưng cô ấy yêu Yi suk đến mất không còn lí trí gì nữa,Jisu van xin hắn ta quay trở lại nhưng không được,cô ấy liên tục điện thoại đến nhà Yi suk,quấy phá người yêu mới của hắn…khi yêu người ta điên cuồng đến thế đấy con ạ.Có lẽ đã quá chán ghét và mệt mỏi vì cứ bị Jisu làm phiền,hắn đã hẹn gặp Jisu để nói chuyện,không biết đã nói chuyện gì và như thế nào,nhưng sau đó,lúc đi về,hắn đã lái xe…tông cô ấy._giọng ông xúc động_Hắn là 1 kẻ đạo đức giả,một kẻ đạo đức giả con à!hắn đem cô ấy vào bệnh viện,nhưng làm sao cô ấy sống được cơ chứ?Jisu chết khi chỉ mới 21t…hắn còn làm bộ khá là đau đớn,ba không ngờ trên đời lại có người nhẫn tâm đến như vậy!

_Không thể nào_Ji Yeon nói,giọng xúc động_chuyện đó là không thể?Sao ông ta có thể làm như thế với người con gái mà mình từng yêu cơ chứ?Thế cảnh sát không bắt ông ta à?

Ông cười chua chát:

_Bắt à?nhà đó vừa có quyền,vừa có tiền,nhà ta tuy giàu nhưng so với nhà đó thì chả là gì cả,con thử nghĩ coi,ta làm được gì? Nguyên nhân chết:tai nạn ngoài ý muốn,đền bù cho nhà ta 1 khoản tiền lớn. Xoá hết mọi tội trạng.Thế là mọi việc kết thúc!Nhanh chóng,gọn,lẹ!

Ji Yeon im lặng…thật khủng khiếp.nó không nghĩ 2 nhà lại quen biết nhau như thế!!

_Con gái à_ông nói với Ji Yeon_ba hiện giờ chỉ còn mình con thôi,2 người phụ nữ ba yêu quí nhất là mẹ con và Jisu đã rời xa ba rồi,ba không muốn mất con,ba không muốn con quan hệ với gia đình đó,ba căm thù nhà đó lắm,con biết không?_ông nhìn Ji Yeon với đôi mắt ươn ướt…

_Ba à!_Ji Yeon đến bên cạnh ông,nói nhỏ_con đâu có tình cảm gì với 2 người đó!Ba có lo xa quá không vậy??

_Con đừng nói vậy!ba biết,trước giờ con chưa tiếp xúc với 1 người con trai nào,thế mà giờ lại có đến 2 người..tình cảm không theo lý trí,nó theo nhịp đập của con tim,sẽ 1 lúc nào đó con nhận ra được tình cảm của mình..nó sẽ đến nhanh đến mức con không ngờ được!

_Như ba và mẹ con hồi xưa phải không ba?ba bảo gặp mẹ con lần đầu ba đã yêu liền..

_Uhm_ông gật đầu_còn mẹ con thì vẫn đối với ba như 1 người bạn bình thường!sau khi ba thổ lộ tình cảm thì mẹ con từ chối!mẹ con bảo ba bám mẹ dai như đỉa

_haha!_Ji Yeon bật cười_thế sao sau đó mẹ lại lấy ba vậy?

_Oh thì cũng thú vị lắm con à,sau khi bị mẹ từ chối ba buồn kinh khủng,ba bỏ ăn,bỏ uống,ông bà nội con cứ mắng ba là đồ vô tích sự >__< bị thất tình mà như sắp chết!!nên ông bà mới bắt ba qua ý học,không cho ở đây nữa!_ông ngước mắt lên nhớ lại

_Sao nữa ba,kể tiếp con nghe đi!_Ji Yeon nài nỉ_ba làm con tò mò quá.

_Thì đến lúc ra sân bay,bỗng nhiên mẹ con từ đâu chạy lại ôm chầm lấy ba,khóc nức nở,nói với ba là "Cậu mà đi là tôi giết cậu chết"..hờhờ_ông mỉm cười khoái chí_ba đành phải ở lại thôi..

_Hihi,mẹ dễ thương thật..

_Uh,đến lúc sắp mất ba rồi thì mẹ con mới nhận ra ba là người quan trọng đến thế nào!nên ba khuyên con_ông nghiêm giọng lại_bây giờ con đừng tiếp xúc với 2 người đó,đến lúc con nhận ra là con yêu 1 trong 2 người thì ba chết mất,con à…

_Ba cứ nói tầm bậy,không có chuyện đó đâu!

_Thật chứ?

_Thật mà!_Ji Yeon gật đầu

_Vậy cuối tuần này con đi xem mắt nha!

_dạ???? Ba nói gì vậy????

_Con trai nhà Họ Jang,1 gia đình giàu có quyền thế lắm con à,đang hợp tác với nhà mình.

_Sao đột nhiên ba lại như vậy?ba cấm không cho con quen biết nhà này để quen nhà khác à?Ba nghĩ con là gì chứ?

_Chỉ là xem mắt thôi mà con_ông nói giọng buồn buồn như có tâm sự.

_Xem mắt cũng không!con không thích,ba đừng bao giờ nhắc chuyện đó trước mặt con nữa!Không là con sẽ giận ba đấy.

_Uhm….ba xin lỗi.

_Con về phòng đây,con thấy mệt rồi!

-------------------------------------------------

Ji Yeon nằm phịch xuống giường,mien man với những suy nghĩ…

Chuông điện thoại reo lên…là Doo Joon

Có nên bắt máy không nhỉ?ba đã cấm mình qua lại rồi…nhưng mà Doo Joon là 1 người bạn tốt,sao chỉ vì những chuyện của người lớn mà bắt mình không quen Doo Joon được?Doo Joon đâu có lỗi .Mà mình cũng đâu có giành tình cảm tình cảm cho ai mà lo?(Ngây thơ wé ^^~)

_Alo!

_Tưởng Ji Yeon không bắt máy chứ!_giọng của Doo Joon vang lên trong fone,ấm thiệt hehe

_Ji Yeon đang nằm nghỉ mệt nên không để ý!_nó trả lời

_...Ji Yeon...có sao không?còn đau nhiều không?Ji Yeon mệt lắm hả?còn mệt vì chuyện của Jess hả?Doo Joon có làm phiền không?I_Doo Joon hỏi 1 tràng,hỏi dài vậy sao ngta trả lời?>__<

_Không sao!Ji Yeon ổn mà!Ji Yeon mệt là mệt chuyện khác cơ!

_Chuyện gì?_Doo Joon liền hỏi,chợt thấy mình hơi..bất lịch,sự nên nói tiếp_có thể cho Doo Joon biết được

không?

_À cũng không có gì đâu!papa nói là cuối tuần này đi xem mắt ấy mà!_Ji Yeon nói tỉnh khô

_....................._Doo Joon mới nghe đã đứng hình,không thốt nên lời,linh hồn như rời khỏi thể xác >__<

_Doo Joon có nghe Ji Yeon nói không zạ?Sao im thế?

_À…uhm.._linh hồn đã trở lại_...Ji Yeon…đi xem mắt à?

_Đâu có!_Ji Yeon cười khúc khích_papa mới nói vậy Ji Yeon đã từ chối liền à,Ji Yeon không đồng ý chuyện xem mắt xem mũi đó!Ji Yeon chỉ lấy người mà Ji Yeon yêu thôi ~^^~

_Thế…..Ji Yeon ..yêu ai?_Doo Joon hỏi,tim đập bình bình…Lạy chúa…linh hồn ai nhập nhầm vào thể xác con mà sao con gan đến mức dám hỏi Ji Yeon như thế….

CHAP 11: _Hìhì_Ji Yeon cười Sao lại cười cơ chứ??Người ta đang hỏi nghiêm túc mà,Doo Joon nhăn nhó nghĩ.. _Thì yêu ba,yêu mẹ! _Ai nói về chuyện đó!Yêu ở đây là….yêu ấy cơ!_Phát bực với nhỏ này,giả ngốc hay ngốc thiệt vậy hông biết >___< _Yêu ấy là yêu gì?không biết! _Sao lại không biết?_Doo Joon hỏi mà giọng thất vọng,Doo Joon đã hi vọng Ji Yeon trả lời nghiêm túc..(trả lời qua điện thoại mà nghiêm túc gì?>__<,ngốc kinh) _Thì không biết chứ sao hihi!Giờ Ji Yeon đói bụng rồi,xuống nhà kiếm gì ăn đây!Bye Doo Joon nhé!!! _Oh,bye Ji Yeon_Doo Joon cúp máy mà lòng buồn rười rượi,sao nhỏ này lạnh lẽo thế nhỉ?Thật sự mà nói thì con gái theo Doo Joon không biết bao nhiêu mà đếm,mấy gia đình danh giá còn gạ gẫm đòi gả con gái cho Doo Joon..Thế mà nhỏ Ji Yeon này,Jun Hyung nhỏ cũng không màng,Doo Joon nhỏ cũng không để ý?Ji Yeon là con gái kiểu gì thế nhỉ??? --------------------------------------------- Ji Yeon xuống dưới nhà bếp,cả ngày nay nó chả bỏ gì vào bụng cả nên bây giờ nó cảm thấy đói lắm,tính gì thì tính,phải no bụng đã! Vừa bước vào nhà bếp thì Ji Yeon đã nghe tiếng nói: _Nhà này nguy rồi bà à_tiếng ông quản gia nói_chúng ta phải làm sao đây??? Ji Yeon dừng lại,ông ấy đang nói về chuyện gì thế nhỉ?Nó đứng ngoài cửa,áp tai để nghe rõ hơn. _Ông nói lảm nhãm gì thế?_Vú Myeong Sun hỏi lại _Bà không biết thì thôi,dạo này công ty làm ăn thua lỗ,ông chủ đang nợ 1 món nợ khổng lồ,không khéo phá sản cũng nên.. Tim Ji Yeon đập nhanh,chuyện đó có thật không?Sao lại thế được? _Ông nghe cái tin bậy bạ ấy ở đâu?Sao lại có chuyện đó được? _Thiệt mà,thằng em họ tôi là tài xế của nhà Họ Jang,nó kể tôi nghe như thế.Mà bà biết nhà Họ Jang rồi đấy,nhà đó hứa sẽ hợp tác cứu giúp nhà này qua cơn khủng hoảng,nhưng với điều kiện là phải gả cô Ji Yeon cho con trai nhà đó! Trời…hoá ra….hoá ra …Ji Yeon đã hiểu vì sao ba nó đề cập đến chuyện xem mắt. _Nếu như thế thì dù cô chủ không thích thì cũng phải đồng ý thôi!_Vú Myeong Sun lên tiếng_cô chủ là người con có hiếu lắm,làm sao thấy nhà ra nông nỗi này mà ngồi yên được,tội nghiệp Ji Yeon của tôi quá!! Sao lại có thề như thế được!Ji Yeon đưa tay lên miệng,cố gắng ngăn tiếng nấc..Nó chạy vội lên lầu.Nó đi chầm chậm về phòng làm việc của ba nó,ánh sánh mờ mờ phát ra từ căn phòng chứng tỏ ông vẫn còn trong đó.Nó hé cửa,nhìn vào. Ba nó dạo này xanh xao quá,đến giờ nó mới nhận thấy rõ như vậy."Con vô tâm quá phải không ba? Nhà mình xảy ra chuyện lớn như thế mà con chằng hề hay biết,ba có nhiều tâm sự thế mà con cũng chẳng quan tâm,con chỉ biết nghĩ đến mình,con thật là 1 đứa con bất hiếu"nước mắt nó lưng tròng khi nó nghĩ như thế. Ông không hay biết cô con gái mình đang đứng lặng lẽ ngắm nhìn mình,ông cầm khung hình cả gia đình chụp chung lên,lấy tay vuốt khuôn mặt Lyly,giọng nghẹn ngào: _Em à!anh có lỗi với em,có lỗi với con,anh thật là 1 người cha bất tài,anh không lo được gì cho Ji Yeon của chúng ta,em đã hi sinh đề con có mặt trên cõi đời này,thế mà….anh…._Ông nghẹn ngào_anh nhớ em quá,Lyly,nhớ em quá đi,sao em bỏ anh ra đi sớm vậy??bây giờ anh cần em bên cạnh để an ủi anh hơn bao giờ hết,anh nhớ em nhiều lắm_Ông bật khóc,giọt nước mắt của người đàn ông chững chạc rơi xuống khuôn mặt khắc khổ,chua xót!!! Trái tim của Ji Yeon như co thắt lại,nước mắt nó cũng rơi đầy...Nó thương ba nó quá,ước gì nó có thể an ủi ba nó thay mẹ,nhưng nó không phải là mẹ Lyly,điều duy nhất nó làm được bây giờ chính là… _Ba!_nó đẩy cửa bước vào,gọi nhỏ Ông nhìn nó ,tỏ vẻ hơi ngạc nhiên _Con…con đồng ý!_Nó nói,tim nó như vỡ vụn ra,ô hay,sao lại có cảm giác này? _Sao?_ông không hiểu cô con gái mình đang nói vể chuyện gì? _Con đồng ý đi xem mặt con trai nhà Họ Jang_Ji Yeon lập lại lời nói đó.Không để cho ba nó kịp lên tiếng,nó vội nói: _Con biết hết mọi chuyện rồi,sao ba không cho con biết?Nhà ta đang gặp khó khăn đến thế!Thế mà ba giấu con,ba có coi con là con gái của ba không vậy? _Ba…ba xin lỗi,ba là 1 người cha bất tài_ông đưa tay lên trán,đau khổ. Ji Yeon chạy lại ôm ba nó,nức nở: _Con mới phải xin lỗi,con vô tâm quá,con là 1 đứa con bất hiếu, ba tha thứ cho con! Ông vỗ vào vai Ji Yeon,ngậm ngùi không nói nên lời!Sao ông trời lại bất công như thế??Sao lại đối xử với cha con ông như vậy????Đau xót quá!!!! ------------------------------------------------------ Chủ nhật,một ngày đẹp trời…. Tại khách sạn của nhà Họ Jang Lầu 20 Một buổi xem mặt cho có thủ tục giữa Jang Hyun seung và Park Ji Yeon… Ji Yeon mặc 1 cái váy dài màu xanh lơ hở cổ,tóc nó xoã dài ra,nó mặc tuy đơn giản nhưng rất đẹp,đã lâu lắm rồi nó không mặc váy,nên bây giờ nó thấy khó chịu lắm,nhưng đành phải chịu thôi. Ba nó đưa nó đến cái bàn ăn to lớn sang trọng đặt ngay giữa căn phòng,ông bà Họ Jang và Hyun Seung đã ngồi đợi sẵn.Cả ba đứng dậy để chào. _Chào ông_ông Jang bắt tay ba nó,ông ta bị hói,hơi lùn 1 tí,tướng tá phốp pháp,thú thật là nhìn không có cảm tình gì mấy_và chào cháu Ji Yeon,trông cháu thật là đẹp. Nó cúi đầu chào ông,và quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh ông,bà ta thật đẹp, một nét đẹp cực kì sắc sảo,tóc bà ta xoăn dài,và bà cao hơn ông chồng cả tấc,nhìn 2 người như 1 đôi đũa lệch ^^~ _Chào em!_Hyun Seung lên tiếng,đó là 1 chàng trai khá khôi ngô,tóc anh ta hơi dài nên anh ta cột lại(nó dị ứng với con trai tóc dài),tuy đẹp trai nhưng trông anh ta có nét gì đểu đểu mà nó vừa nhìn là không ưa rồi,mặt thì nhìn hơi hiểm,người này chắc chẳng hiền lành gì!Nó thầm nghĩ _Chào anh!_nó lịch sự đáp lại,đây sẽ là người nó lấy ư?Sao nó thấy khó chịu thế này?Coi cái cách anh ta nhìn nó kìa, trông như mèo thấy mỡ ấy,kinh quá!!!! Nó ngồi im suốt buổi,để cho người lớn muốn bàn tính gì thì bàn,tâm hồn nó để đâu đâu,nó nghĩ đến khu vườn sau trường,nó nghĩ đến bụi lyly,rồi nó mường tượng ra khuôn mặt của 1 người,…1..đôi mắt nâu…Qúai lạ,nó nghĩ lung tung gì thế này??? _Ji Yeon_ba nó gọi _Dạ?_nó giật mình_ba kêu con à? _Con nghĩ gì thế?Nãy giờ ba kêu mấy lần rồi! _Con… _Chắc chuẩn bị lấy chồng nên lo lắng phải không con?_ông Họ Jang lên tiếng _Chắc vậy đó ba à_Hyun Seung lên tiếng_không ngờ con lại lấy được 1 người xinh đẹp đến thế? _Hyun Seung liếc Ji Yeon,cười khẩy_tuần trăng mật sẽ rất tuyệt đếy!!!Phải không cưng? Thằng này nó dám nói bằng cái giọng mất dạy đó trước mặt mọi người ư?Nhưng ông bà Jang thì chằng nói gì hết,họ còn cười khoái trá nữa!!Sao nó thấy khó chịu như thế này???Nó thấy nó đang bị sỉ nhục.Để cứu cả nhà khỏi bị phá sản,cứu hàng ngàn người không bị mất việc làm,nó phải làm vợ thằng mất dạy này ư??? Ông nhìn sang con gái mà lòng đau nhói,vì muốn giúp đỡ nên Ji Yeon chấp nhận mọi chuyện….Ôi,đứa con gái duy nhất cúa ông!!!Tha thứ cho ba… _E hèm!vậy chúng ta quyết định 2 tuần nữa là tổ chức lễ đính hôn cho 2 đứa nhé anh!_ông Jang nói Ông chưa kịp trả lời thì thằng con lại chen vào _Đính hôn làm gì hả ba?Làm đám cưới luôn đi chứ?Lâu quá,sao con đợi được à?Phải không em? _Hyun Seung nhìn Ji Yeon,nói Máu nóng đã dồn lên đầu Ji Yeon rồi!Bình thường thì nó sẽ tát tai thằng mất dạy này vài cái để bớt bực,nhưng…nó cố gắng nhịn..lấy hết sức bình sinh,nó nở 1 nụ cười với thằng này. _Có thế chứ?Chưa về nhà chồng đã ngoan thế rồi,sau này dễ dạy lắm đây! _Uhn_bà Họ Jang nói thêm_anh dạy con gái ngoan phải biết,anh Thomas à! Ba nó cũng ráng nở 1 nụ cười,nhưng nó biết,ba nó cũng tức giận lắm…..Nhưng mọi chuyện đã rồi,đành chịu thôi! _Quyết định vậy đi!2 tuần nữa tổ chức đám cưới nhé!tôi sẽ thông báo cho toàn thề mọi người biết! _ông Họ Jang nói _Dạ thưa bác!_Ji Yeon chợt lên tiếng_có thể tổ chức bí mật được không ạ? _Tại sao? Nó muốn giấu tất cả mọi người về chuyện này _Dạ con thì thích đơn giản,không thích làm rầm rộ,bác có thể…. _Làm sao mà đơn giản và bí mật được?_ông Họ Jang suy nghĩ_nhà ta là 1 nhà có thế lực và giàu có!đây lại là ngày vui của con trai duy nhất,làm sao.. Hyun Seung ngắt lời ông ta: _Ba à!đâu có sao đâu!chiều theo ý cô ấy đi_thằng này nhìn qua Ji Yeon,nhếch mép_chiều cô ấy thì cô ấy…chiều lại con thôi mà!! Ji Yeon trợn tròn mắt nhìn Hyun Seung với 1 đôi mắt kinh tởm,nhưng thằng này chẳng tỏ thái độ lúng túng gì hết,vẫn cứ mang một bộ mặt tỉnh bơ,thoải mái. ------------------------------------------ _Dẹp hết_ông nói với Ji Yeon khi về đến nhà_ba thà đi ăn mày còn hơn gả con cho cái thằng mất dạy đó!_Giọng ông run lên vì tức giận_ba không ngờ nhà đó lại là người bẩn thỉu như thế!Không,ba không thể nào để con vào nhà đó được,ba sẽ có lỗi với mẹ con nhiều lắm! Ji Yeon nhìn ông,nó mỉm cười: _Ba đừng nghĩ cho riêng con như thế!nếu nhà ta phá sản,sẽ có biết bao nhiêu người mất việc,con không thể để chuyện đó xảy ra.Con chấp nhận mọi chuyện, ba à!rồi tất cả sẽ tốt thôi! _Không!có chết ba cũng không… _Ba đừng như thế!mọi chuyện giờ đã được quyết định!!Mình cứ tuân theo số phận thôi!! CHAP 12: Ji Yeon ngồi lặng yên như người mất hồn…Thời gian trôi qua nhanh như thế sao?Chỉ còn 3 ngày nữa là nó phải nghỉ học,phải rời cái trường này(ông già chồng bắt như thế),3 ngày nữa là nó làm vợ người khác..Mọi chuyện như 1 giấc mơ,à không,1 cơn ác mộng mới đúng chứ!Tuần lễ vừa qua đối với nó thật là khủng khiếp!!Nó phải đi thử áo cưới với mụ mẹ chồng(nó bị ép phải gọi là vậy)già và thằng chồng(cũng bị ép tuốt) mất dạy..Cuối cùng chọn được 1 cái váy hở trên hở dưới,theo ý của thằng Hyun Seung và bà già đó..Thú thiệt là cái váy đó rất là đẹp,của Valentino chứ chả giỡn,nhưng mà nó quá là hở hang,nó ngắn trên đầu gối,phần trên chỉ là những miếng ren mỏng đan vào nhau,lúc đầu Ji Yeon còn tưởng đó là 1 cái váy "thiếu trước hụt sau" chứ không phải là váy cưới!Nó ghét cực kì khi bị bắt mặc bộ đó,nhưng thằng Hyun Seung thì cứ hết trợn tròn mắt lại đến há hốc mỏ,thiếu điều muốn chảy nước miếng ra khi thấy nó bước ra khỏi phòng thay đồ!Kinh tởm quá!! Ôi!!!!nó phải làm sao bây giờ???mún chết quá…. _Ji Yeon! Ji Yeon giật mình,Doo Joon chạy tới…Cả tuần nay nó đã tránh mặt Doo Joon.. _Có phải Ji Yeon sẽ kết hôn với Hyun Seung không? _Làm sao Doo Joon biết?_Ji Yeon ngạc nhiên,chẵng phải chuyện này là bí mật hay sao?? _Không cần biết!Chỉ cần Ji Yeon trả lời,có đúng hay không?_Doo Joon nói to,mắt Doo Joon nhìn thẳng nó. _....Uhm.. _Tại sao??_Doo Joon lay mạnh vai Ji Yeon_sao lại như thế??Ji Yeon bảo sẽ không lấy người mình không yêu cơ mà! _Thì…Ji Yeon ..yêu..Hyun Seung mà!_nó nói _Nói dối!!!_Doo Joon hét to,chưa bao giờ Ji Yeon thấy Doo Joon như thế. _Ji Yeon không nói dối! _Đừng giấu Doo Joon,Doo Joon biết hết!Tại gia đình Ji Yeon đang gặp khó khăn,sắp phá sản ,nên Ji Yeon chấp nhận lấy thằng đó chứ gì? Nó im lặng,không nói..Đau lòng quá.. Doo Joon đột nhiên ôm chặt nó vào lòng,nó bất ngờ đến mức khôg thể ứng phó được trước tình huống này.. _Hãy để Doo Joon vào vị trí đó được không?_Doo Joon vẫn ôm nó,không buông ra _Doo Joon…!_nó không nói được nên lời,2 tay Doo Joon ôm nó chặt đến mức nó không vùng vẫy ra được. _Hãy để Doo Joon được là người đi cùng Ji Yeon suốt quãng đời còn lại,gia đình Doo Joon không thua kém nhà đó,còn giàu có hơn là đằng khác... _Doo Joon..buông Ji Yeon ra_Ji Yeon nói_nó không muốn mọi chuyện diễn biến như thế này… Nhưng Doo Joon vẫn không buông.. _Doo Joon…yêu Ji Yeon! Ji Yeon có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim Doo Joon,trái tim Doo Joon đang đập mạnh,mạnh lắm!tim Ji Yeon cũng đang đập mạnh như thế!Doo Joon yêu mình ư??? Nó đẩy Doo Joon ra bằng 1 lực thật mạnh,nó nhìn thằng vào Doo Joon: _Yêu ư? _Phải!yêu nhiều lắm_Doo Joon trả lời_yêu từ lần đầu tiên gặp mặt... _Chuyện này không đùa được đâu Doo Joon à! _Đùa??Ji Yeon coi những lời Doo Joon nói là đùa ư? Chẳng lẽ Doo Joon yêu mình thiệt ư???(nhỏ này đúng là ngốc mà =.=’’) Doo Joon đặt 2 tay lên vai Ji Yeon,nói tha thiết: _Giá mà Ji Yeon biết được tình cảm Doo Joon dành cho Ji Yeon nhiều đến mức nào!nhiều đến mức mà Ji Yeon không thể tưởng tượng được đâu… _Doo Joon à_ nó đã lấy lại được bình tĩnh,nó biết rõ nó đối với Doo Joon như thế nào_Ji Yeon chỉ coi Doo Joon là 1 người bạn thôi!! Câu trả lời của Ji Yeon tuy nhẹ nhàng nhưng làm cho Doo Joon tan nát… _Cám ơn Doo Joon vì đã giành tình cảm cho Ji Yeon!Nhưng Ji Yeon không xứng đáng đâu!Ji Yeon không thể nào đến với Doo Joon vì Ji Yeon không …yêu Doo Joon..Hãy hiểu cho Ji Yeon. Doo Joon mỉm cười chua chát..dù biết trước câu trả lời này rồi nhưng sao lòng đau nhói thế này? _Vậy Ji Yeon yêu ai? _Chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa.._Ji Yeon lãng tránh câu hỏi đó. _Jun Hyung phải không? Tim Ji Yeon như ngừng đập: _Sao lại là Jun Hyung? Doo Joon cười, 1 nụ cười buồn: _Ji Yeon nhớ không?Ji Yeon từng nói là Doo Joon có đôi mắt giống hệt mắt của mẹ Ji Yeon,và ba Ji Yeon yêu bà là vì đôi mắt ấy! _Uhm_Ji Yeon gật đầu_Ji Yeon nhớ _Lúc đó!Doo Joon cũng hi vọng Ji Yeon sẽ yêu Doo Joon vì điểm ấy!nhưng Doo Joon đã nhầm. Ji Yeon lặng yên không nói. _Đôi mắt mà Ji Yeon yêu là đôi mắt nâu phải không?Đôi mắt của Jun Hyung! 1 đôi mắt nâu sâu thẳm,ẩn chứa bên trong như là 1 khoảng không bao la,như hiện ra trước mắt Ji Yeon,nhưng đôi mắt ấy sao buồn miên man,xa vắng quá…. Ji Yeon lắc mạnh đầu để xua tan hình ảnh đó…cái quái gì đang xảy ra với nó thế này? _Doo Joon đừng nói bậy!_nó cười_Ji Yeon không thích Jun Hyung,Ji Yeon ghét hắn lắm.Dù muốn hay không thì người Ji Yeon yêu vẫn sẽ là Hyun Seung.. _Không được,nhất quyết là không được_Doo Joon nói gấp gáp_ thằng Hyun Seung ấy là 1 thằng mất dạy,cực kì mất dạy,là 1 thằng ăn chơi sa đoạ.. _Đừng nói nữa Doo Joon! _Là 1 kẻ không ra gì!suốt ngày chỉ biết cờ bạc.. _Đừng nói nữa mà! _Là 1 đứa thay bồ như thay áo.. _Ji Yeon bảo là đừng nói nữa! _Gia đình cũng chẳng ra gì.. _ĐỦ RỒI!!!_Ji Yeon hét to lên,nó quá mệt mỏi rồi,đầu nó như nổ tung ra vậy_Làm ơn thôi đi,Doo Joon tưởng nhà Họ Yong là 1 nhà gia giáo,ngon lành lắm à? Doo Joon nhìn nó,sững sờ _Ji Yeon đi đây,tôt nhất là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa!Ji Yeon sắp là 1 người có chồng.như thế không tiễn!Tạm biệt!!! Nó lạnh lùng quay đi….xin lỗi Doo Joon _Ji Yeon…_tiếng Doo Joon kêu tên nó,nghe xa dần…xa dần… CHAP 12(cont) Jun Hyung nằm úp mặt xuống giường,2 mắt nhắm nghiền.Cả tuần qua hắn không đi học,hắn muốn trốn tránh mọi thứ,hắn không muốn trở lại nơi mà hắn đã chấp nhận làm kẻ thua cuộc."Kẻ thua cuộc",đó là cái tên mà Jun Hyung tự gọi mình trong suốt thời gian qua,"kẻ thua cuộc",thật nực cười,người như hắn mà cũng có lúc phải thua,hắn,hắn là niềm mơ ước của hầu hết tất cả mọi người trên thế gian,giàu có,đẹp trai,học giỏi,hắn không thiếu 1 thứ gì,duy chỉ có duy nhất 1 điều,1 điểu xa vời mà hắn chẳng bao giờ có được!!Hắn thấy nhức đầu,mệt mỏi,hắn muốn ngủ 1 giấc,1 giấc dài,thiệt dài….để khi thức dậy,hắn vẫn là Jun Hyung,1 cậu ấm ngang tàng ngạo nghễ,chứ không mang bộ dạng bi thảm như bây giờ..Đó là điều mà hắn cố gắng làm trong suốt thời gian qua,nhưng không được,khuôn mặt ấy,nụ cười ấy,giọng nói ấy,cứ hiện diện,cứ vang lên trong suy nghĩ của hắn,xuất hiện cả trong giấc mơ,giấc mơ có hắn,có nhỏ,có khu vườn sau trường,một giấc mơ đẹp…nhưng vẫn chỉ là giấc mơ thôi! Hắn phải làm sao để quên nhỏ đi bây giờ??Làm sao đây?? Càng muốn quên lại càng nhớ!Hắn nhớ nhỏ muốn phát điên lên được,có đôi lúc hắn muốn dẹp bỏ tất cả tự ái,để chạy đến bên nhỏ,để ôm nhỏ,để nói với nhỏ rằng hắn yêu nhỏ nhiều đến mức nào,nhưng ..ánh mắt của nhỏ lúc ấy,lúc mà nhỏ nói là ghét hắn,sao lạnh lùng đến thế?sao mà nhỏ nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy?? Lạy chúa,người ban cho con 1 trái tim,sao lại nỡ để nó đập loạn nhịp lên,rồi có lúc như ngừng đập,và đôi khi còn rướm máu…. Buồn..chán…thất vọng...tâm trạng của hắn hiện giờ là như thế… _Cốc..cốc.._có tiếng gõ cửa Khỉ thiệt,hắn chẳng muốn bị làm phiền lúc này xíu nào. _Cốc..cốc_vẫn tiếp tục gõ _CÁI QUÁI QUỈ GÌ XẢY RA MÀ CỨ GÕ HOÀI VẬY?_Hắn hét lớn _Dạ…_giọng nói run run,vang lên ngoài cửa_dạ có..cậu Doo Joon..đến tìm. _Nói với nó là tôi ngủ rồi!_hắn nói rồi úp đầu vào trong gối. Có tiếng mở cửa,thằng khỉ Doo Joon chứ ai mà dám vào đây,cả tuần này hắn nóng nảy,bực mình vô cớ khiến kẻ ở người làm trong nhà đều sợ tiếp xúc với hắn. _Này_Doo Joon kêu _Tớ ngủ rồi! _Ngủ rồi cũng dậy_Doo Joon ngồi cạnh hắn_tớ có chuyện muốn nói với cậu. _Nói gì nữa,cậu thắng tớ rồi mà!_hắn vẫn úp đầu vào trong gối Doo Joon khẽ cười,buồn bã: _Ji Yeon sắp lấy chồng! _Cái gì?_hắn vùng dậy ngay,mặt cậu hốt hoảng_tớ không giỡn với cậu nghe Doo Joon. _Tớ không rảnh mà giỡn với cậu!Người nhỏ lấy là thằng Hyun Seung nhà Họ Jang. _Hả???Không thể nào!!Sao cô ấy lại …? _Cậu không biết gì cả ư?Nhà Ji Yeon sắp phá sản,và gia đình Họ Jang đồng ý giúp nếu cô ấy chịu lấy thằng mất dạy Hyun Seung.. Jun Hyung trợn tròn mắt,ra vẻ không tin: _Cậu cứ đùa,làm sao Ji Yeon lại đồng ý được!Nếu vậy sao cậu không …._hắn bỏ lửng câu nói. _Cậu nghĩ sao?_Doo Joon nhìn nó _Tớ không biết! _Dĩ nhiên là tớ làm thế chứ!tớ đã bảo nhỏ là hãy để cho tớ cơ hội đó,được thay thế vị trí thằng Hyun Seung…_im lặng 1 hồi,Doo Joon nói tiếp_nhưng…..nhỏ đã từ chối tớ rồi.Nhỏ bảo…nhỏ chỉ xem tớ là bạn.. _Không thể nào….tớ tưởng là Ji Yeon thích cậu chứ. Doo Joon lắc đầu,buồn bã: _Không…_rồi đột nhiên Doo Joon nhìn thẳng vào mắt Jun Hyung,nói nghiêm túc_chỉ có cậu,chỉ cậu mới có thể giúp nhỏ. _Tớ ư?_Jun Hyung lấy ngón tay chỉ vào mặt mình_cậu mà không được thì sao tớ lại được?Tớ là "kẻ thua cuộc". _Không!cậu không phải…nhỏ yêu cậu,Jun Hyung à! Hắn tưởng chừng như tắt thở trước câu nói đó: _Cậu…cậu nói gì? _Ji Yeon yêu cậu? _Nhỏ nói vậy sao? _Không! _Cậu giỡn với tớ hả Doo Joon? _Cậu tin tớ đi… _Làm sao tớ tin được??Nhỏ đã bảo là nhỏ ghét tớ nhất trên đời,lúc đó cũng có cậu ở đó mà!!ánh mắt nhỏ nhìn tớ,cậu cũng thấy mà!nhỏ lúc nào cũng cười nói dịu dàng với cậu,còn với tớ thì nhỏ toàn khó chịu,nhỏ bảo từ lúc biết tớ cuộc đời nhỏ không có ngày bình yên,cậu cũng nghe thấy mà! Làm ơn đi Doo Joon,sau tất cả những chuyện đó,cậu còn nói với tớ là nhỏ yêu tớ,cậu còn bắt tớ phải tin.Cậu thử nói coi tớ tin như thế nào đây? Doo Joon dịu giọng xuống: _Tớ không biết,Jun Hyung à!Tớ không biết!tớ chỉ không muốn nhìn nhỏ lấy người khác,đặc biệt là thằng Hyun Seung. _Tớ không làm được gì đâu,dù tớ đang đau khổ lắm đây.cậu biết không?? _Tớ biết!nhưng tớ đã bị từ chối rồi,còn cậu thôi!cậu hãy thổ lộ tình cảm với nhỏ đi! _Để nhỏ lại lạnh lùng nhìn tớ rồi bảo nhỏ ghét tớ nữa à!tớ nghe 1 lần là quá đủ rồi! _Cậu không thử sao biết được?_Doo Joon nói _Vô ích thôi_Jun Hyung lắc đầu. Doo Joon đứng dậy,nhìn Jun Hyung: _Cậu là thằng ngốc nhất thế gian,Jun Hyung à!Nếu tớ là cậu,tớ sẽ làm mọi cách để giúp người tớ yêu!Ji Yeon từ chối tớ thì tớ vẫn mặc kệ,tớ sẽ tìm mọi cách,dù được hay không thì tớ vẫn sẽ cố gắng!chứ tớ không như cậu,chỉ biết nằm 1 chỗ mà đau khổ…cậu không xứng để yêu Ji Yeon đâu. Doo Joon bỏ đi thẳng _Doo Joon à_Jun Hyung gọi với theo,nhưng thằng này vẫn đi.. Bóng Doo Joon khuất dần sau cánh cửa.Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này??? CHAP 13: Jun Hyung đã bao toàn bộ rạp chiếu phim ABC trong ngày hôm nay,và đều chiếu duy nhất 1 phim.."Kỷ băng hà"…Chỉ có 1 mình nó,sao mà yên tĩnh quá(dĩ nhiên là vậy rồi >__<)cũng ngồi chỗ này,cũng cùng xem 1 bộ phim,nhưng thiếu hẳn nhỏ,thiếu tiếng cười lảnh lót của nhỏ,thiếu những cái đập vai mỗi lần nhỏ nói gì với hắn,lạnh lẽo,trống trải quá!!hắn chịu không nổi,hắn bỏ đi!!!Nhớ…. Làm gì,đi đâu,hắn cũng nghĩ đến nhỏ.OMG,giờ lại đang mặc cái áo nhỏ tặng nữa chứ…,khỉ thiệt,1 thằng như nó cũng có lúc như thế này ư?Ji Yeon,mày bỏ bùa gì tôi thế hả? ------------------------------------------ Vũ trường Night Lâu lăm rồi hắn không đến đây(mới có 1 tháng chứ mấy ^^!),lúc trước hắn thường xuyên đến với nhóm bạn của hắn,thật ra Jun Hyung là 1 tay ăn chơi 1 thời. _À chú nhóc_Dong Woon vừa thấy hắn bước vào là vội ra đón,Dong Woon là chủ vũ trường này_lâu quá không gặp,mày chán nơi này rồi à?_Dong Woon khoác vai hắn. Hắn chọn chỗ ngồi là 1 góc khuất. _Sao vậy?có chuyện gì buồn à?_Dong Woon ngồi xuống cạnh hắn,hỏi Hắn cười: _Thất tình! _Hả?_Dong Woon giật mình_anh mày có nghe nhầm không?cậu mà thất tình áh?chuyện khó tin. _Khó tin nhưng có thật anh à!em thất tình thiệt đấy! _Nhỏ nào mà ngốc đến mức vậy? _Nhỏ không ngốc_Jun Hyung lắc đầu_em không xứng với nhỏ. Dong Woon cười: _Mày đừng có làm anh mày xỉu à nha.Công tử Họ Yong mà không xứng!_Dong Woon vỗ vai Jun Hyung_thôi không được nhỏ này thì cũng có hàng đống đứa theo mày,mắc gì mà buồn như thế?Không giống Jun Hyung mà anh mày biết chút nào cả.Jun Hyung anh mày biết là gái nó theo đầy, cặp nhỏ nào là chỉ vài ngày thôi.Hehe Hắn cười… _Uống gì nào??Anh mày mang ra cho. _Vodka! _Giỡn?mạnh lắm à… _Kệ em….anh mang ra đây đi. _Chưa đủ 21 tuổi,không được! _Tháng vừa rồi là sinh nhật thứ 21 của em rồi!mà sao anh kì thế?Dạo trước em vẫn uống rượu đấy thôi,anh có nói gì đâu. _Nhưng mà hùi trước mày uống rượi nhẹ. _Anh mà không mang ra em đi qua chỗ khác à! Dong Woon chắt lưỡi,pó tay thằng nhóc này,nhỏ nào làm nó ra nông nỗi này nhỉ? Jun Hyung nhìn ra sàn nhảy,ánh đèn muôn màu chói loá,nhạc giật liên hồi,mọi người ra nhảy đủ kiểu,uốn éo,lắc lư theo nhịp..1 chốn ăn chơi sung sướng…vào đây hoàn toàn thoát khỏi cái thế giới bên ngoài,chỉ việc vui,chỉ việc chơi… _Nè! Dong Woon đặt xuống bàn 1 ly rượu nhỏ…làm quái gì mà mày phải sầu thảm như vậy hả? Jun Hyung không trả lời,hắn nâng ly rượu lên,uống…hết cả ly >___< _Saz!uống gì ghê vậy nhóc?_Dong Woon hốt hoảng _Chả thấy say gì hết!_Jun Hyung nói_anh có pha loãng đi nhiều lắm phải không?_thú thật là hắn cũng thấy hơi choáng khi uống liền nhiều như thế!nhưng rượu này mà như vậy bảo đảm là có pha loãng thêm. _Đâu có!anh mày pha đúng nồng độ đấy chứ!tửu lượng mày kinh quá nhóc!_Dong Woon nói.Thật ra là Dong Woon có pha thêm,chứ nếu không thằng này nó uống say đến chết mất.3 năm biết nhau khiến Dong Woon hiểu khá rõ về Jun Hyung. _Cho thêm ly nữa. Lần này Dong Woon không cản nữa mà chiều theo ý Jun Hyung.Phải pha loãng thêm gấp đôi mới được_Dong Woon nghĩ Đúng là rượu dỏm,uống mà chẳng say gì hết…bực bội quá,hắn muốn say,đế quên đi hết tất cả!!!tiếng nhạc xập xình,tiếng la hét,ồn ào,náo nhiệt. Có tiếng cười lớn đằng sau hắn. Hắn quay lại nhìn.3,4 đứa con gái ăn mặc hở hang đang xúm lại xung quanh 1 thằng nào đó mà hắn không thấy rõ mặt,nói chuyện cười cợt.Vui quá nhỉ?hắn nhếch mép,cười rồi quay lên,ngắm nhìn xung quanh. _Thật là chán_giọng đứa con gái éo éo vang lên_thế là vài hôm nữa thôi anh trở thành kẻ có vợ rồi,chẳng quan tâm gì đến tụi em nữa cả. _Đâu nào,vợ gì chứ?anh chỉ biết em thôi!có vợ thì anh vẫn đến đây để…vui chơi với mấy em!hehe,yêu em nhất mà! Dù không phải là người hay quan tâm đến chuyện người khác nhưng hắn vẫn lắng nghe những gì mà mấy đứa kia đang nói. _Nghe nói vợ anh là tiểu thư gia đình giàu có,tụi em sao mà sánh được?_tiếng 1 đứa con gái khác vang lên. _Giàu có gì?nhà nó sắp phá sản đến nơi!đáng lý ra anh cũng không thèm,nhưng được cái xinh xắn quá,bỏ uổng! _Ý!xinh lắm à?xinh hơn em luôn ư? _Không,em là xinh nhứt,nhưng mà con đó nó cũng xinh,lại nghe lời,hiền lành nữa..chứ không tinh ranh như mấy em!Anh muốn thử ‘tìm hiều" coi con gái nhà hiền lành có "khác" gì gái quậy không ý mà! Haha! Mải cười nói,Hyun Seung không để ý là có 1 người đang bước taoi gần. _BỐP…._Hyun Seung bị đấm 1 cú,bất ngờ,ngã lăn quay… Mấy đứa con gái la ý ới..Jun Hyung thở gấp,mặt hắn đỏ gay,mắt hắn long lên sòng sọc vì tức giận. _Mày làm gì vậy?Sao đánh tao?_Hyun Seung đứng dậy,hét lớn,nó lấy tay quẹt khoé miệng đang chảy máu_mày điên hả? Hyun Seung nhìn Jun Hyung: _À!Thì ra là mày,lâu quá rồi không gặp,sao mày lại gây sự với tao hả? _Tại tao thấy cái bản mặt láo chó quá nên tao muốn oánh,sao?_Jun Hyung kênh mặt lên. _BỐP_thừa lúc Jun Hyung không chú ý,Hyun Seung đánh trả lại_mày muốn chơi thì tao chơi với mày! Jun Hyung cười khẩy,xông taoi ,2 thằng to con như nhau,đánh nhau không chột cũng què,thằng này đánh,thằng kia đập lại,thằng nào cũng uống rượu nên không có tránh được đòn đối phương,bị trúng đòn thì té,rồi cứ xông vào mà nện nhau…Vũ trường trong chốc lát thành đấu trường=___= Mọi người xúm lại để xem 2 mày công tử nhà giàu có này choảng nhau,bàn tán ồn ào náo nhiệt.. _Này…này..có chuyện gì thế?_Dong Woon chen vào giữa đám đông_chuyện gì vậy? Dong Woon nhìn thấy thằng em kết nghĩa quí hoá Jun Hyung đang đấm vào mặt thằng Hyun Seung,là khách quen của quán. _Jun Hyung_Dong Woon xông vào cản Heny_làm gì thế hả? Hắn bị Dong Woon cản lại,ức lắm,hét toáng lên: _Buông em ra,em phải cho thằng mất dạy này 1 bài học! _Mày gây chuyện trước còn nói tao nữa hả?_Hyun Seung trừng mắt nhìn hắn _2 người thôi đi!,nếu không xin mời ra khỏi đây_Dong Woon đứng giữa,nói to. Jun Hyung nghiến răng,chỉ vào mặt Hyun Seung: _Tao cho mày biết!mày mà còn nói về Ji Yeon bằng cái giọng đó nữa thì đừng trách tao. _À hà_Hyun Seung cười_mày đừng nói là mày cũng thích con bé xinh xinh ấy nhé!Tao đoán đúng rồi phải không?_Hyun Seung nhếch mép Jun Hyung muốn xông vào cho thằng này 1 cú đấm nữa nhưng Dong Woon giữ hắn chặt quá!hắn không vùng ra được!Damn _Mày yên tâm,tao sẽ chăm sóc nhỏ thật là chu đáo,nhất là trong đêm tân hôn.Háháhá _Khốn kiếp,mày câm mồm chó mày lại cho tao!!Thả em ra,Dong Woon_hắn vùng mạnh,nhưng Dong Woon vẫn giữ chặt… _Thôi tao không rảnh ở đây đánh nhau với thằng bất tài như mày.Tao về để chuẩn bị trang hoàng phòng ngủ đón vợ về đây!_Hyun Seung đưa mặt lại gần Jun Hyung_à tao quên nói chuyện này quan trọng lắm,tuần trăng mật tao sẽ đi Paris,lãng mạn lắm..hahaha!!!! _Đồ mất dạy,đồ vô văn hóa, đồ...đồ... _Chửi đi,chửi nữa đi!chửi hay lắm..._Hyun Seung vỗ tay_nhưng mày vẫn là thằng bất tài,Jun Hyung à. Hyun Seung quay lưng bước đi ngạo nghễ,vừa đi vừa cười ha hả… Jun Hyung tức giận,chăm chăm nhìn Hyun Seung..Đồ khốn.. Đợi đến khi Hyun Seung đi khỏi,Dong Woon mới buông tay Jun Hyung ra.. _Anh xin lỗi!nhưng mày hiểu cho anh_Dong Woon nói.. Jun Hyung không nói không rằng,đùng đùng bỏ đi.     Hắn phải làm gì đây????cậu bảo tôi phải làm sao đây hả Ji Yeon???hắn giơ tay,chống đầu,suy nghĩ…   _Ji Yeon!!!_ông ôm nó vào lòng,thật chặt…đau xót,chua chát,đắng cay….Ôi,con gái tôi… ba xin lỗi…

CHAP 14 :

11h30pm

Ji Yeon không ngủ được dù đã tắt đèn,cả tuần nay nó mất ngủ,nó nằm lăn qua,lăn lại,chốc chốc lại ngồi dậy,rồi lại nằm xuống….Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là cuộc sống của nó thay đổi hoàn toàn,đến tận bây giờ nó vẫn không thể nào tin được.

Nó nhớ đến Doo Joon,nhớ đến nét mặt buồn phiền của Doo Joon khi nó từ chối.Ji Yeon thở dài,nó không muốn làm tổn thương 1 ai hết,nhất là Doo Joon,nhưng biết làm sao được bây giờ??Tình yêu là gì vậy nhỉ?Tình yêu là gì mà khiến cho người ta đau khổ?ai định nghĩa tình yêu dùm nó đi…Đối với nó từ trước đến nay,tình yêu là 1 khái niệm lạ lắm,nó chẳng biết yêu,cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện đó.Thế mà bây giờ lại đột ngột có người nói yêu nó,sao mà nó không ngạc nhiên được?Bất ngờ,nhưng nó biết,nó không có tình cảm với Doo Joon.Nó biết là Doo Joon tốt lắm,Doo Joon đẹp trai,con nhà giàu,lại cực kì tử tế,đúng là 1 người yêu lý tưởng.Nhưng không được,nhà Họ Yong là ba không chấp nhận rồi,còn điều quan trọng hơn nữa là nó không hề yêu Ji Yeon…thấy Doo Joon buồn,nó cũng thấy áy náy,nhưng biết làm sao bây giờ?Xin lỗi Doo Joon,xin lỗi nhiều,thật nhiều,Ji Yeon không xứng đáng để Doo Joon dành tình cảm cho đâu!

Ji Yeon lấy gối đập vào đầu =__= nhức đầu quá!!!aaaaaaaaaaaaa >___< nó chết mất.

Pip….pip… bạn có tin nhắn mới

Chẳng lẽ là Doo Joon ư???Ji Yeon vội với tay lấy cái điện thoại..không phải,…là hắn…..

"tôi biết tôi có điện thoại thì cậu cũng không cầm máy.Tôi đang đứng trước nhà cậu,cậu ra đây đi"

Gì chứ?Lại trò gì nữa đây?Nó hé tấm rèm cửa sổ.Jun Hyung đang đứng ở dưới,trông cô độc và lẻ loi quá..Hắn đã nói là không làm phiền nó nữa mà?Mệt,nó có quá nhiều chuyện phải lo rồi,đầu nó sắp nổ tung ra đây,gặp hắn chắc nó tiêu luôn quá.Nó không thèm để ý,nằm xuống giường ngủ tiếp..

0:00 am

Nó vẫn không ngủ được,cứ nằm thao thức mãi…Không biết hắn đã về chưa?Nó ngồi dậy,rón rén đi về phía cửa sổ,hé tấm màn,nhìn ra.Hắn vẫn đứng đấy,cúi mặt xuống và đợi…

Sao thế này,tim nó bỗng đập nhanh…nhìn hắn như thế thôi mà cũng khiến nhỏ xao xuyến..Ô hay??

Bình tĩnh lại nào Ji Yeon,nó tự nhủ và lại nằm xuống giường..Đúng là thằng khùng mà,nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mò đến nhà người ta..

0:30

Ngủ đi nào,sao không ngủ được vậy?

Ji Yeon lại khẽ nhìn qua cửa sổ…Hắn vẫn còn đứng đó…Lạy chúa!tim con lại thổn thức nữa rồi..cậu về đi..Jun Hyung!

Ji Yeon cầm điện thoại,nhắn tin

_Tôi không xuống đâu,cậu về đi,tôi không muốn nói chuyện với cậu.

Sent…

Hắn đọc tin nhắn…nhưng lạ thật,sao vẫn không chịu về?Đúng là đồ bất bình thường..

1:00am

Ji Yeon vẫn đứng bên cửa sổ,nó mãi nhìn hắn,lòng bồi hồi,khó tả..mình làm sao thế này!Xin cậu đó,Jun Hyung,cậu về đi,cậu cứ đứng như thế,sao tôi ngủ được...nó nhủ thầm.

Đùng…đùngggg..

Ji Yeon giật mình,không phải chứ?Sao sét lại đánh lúc này?

Tiếng mưa rơi ào ào đã trả lời Ji Yeon!Trời mưa ư???Oh my God

Jun Hyung vẫn đứng đó,không cảm xúc,cam chịu những hạt mưa đang rơi nặng hạt dần.Mưa càng lúc càng to,Ji Yeon cảm thấy sợ hãi.Lạy trời,đừng đùa giỡn với trái tim con như thế!!!

Remember the first day when I saw your face

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Ji Yeon giật mình..

Remember the first day when you smiled at me..

Ji Yeon run run cầm điện thoại lên… Là hắn,hắn đang gọi cho nhỏ!Có nên bắt máy hay không đây?

You stepped to me and then you said to me

Không,mình sẽ không bắt máy,tim nó đập nhanh

I was the woman he dreamed about

Tiếng chuông điện thoại nghe sao buồn và tha thiết vậy??nó…bắt máy,nó làm sao thế này??

_A…alo

_Cuối cùng thì mày cũng bắt máy.._giọng hắn mệt mỏi vang lên,nó nghe tiếng mưa rơi bên tai.

_Cậu đến làm gì?về đi…mưa rồi đó!_nó lạnh lùng nói

Hắn im lặng 1 hồi,nó nghe rõ cả tiếng thở nặng nhọc của hắn.Tim nó nhói đau.

_Tôi có chuyện muốn nói với cậu…

_Tôi không muốn nghe mày nói gì hết.Cậu làm ơn về đi..

_Ji Yeon…anh yêu em!_Giọng hắn hét to lên

Nó sững sờ,tim nó như ngừng đập.Hắn nói lảm nhảm gì thế?Nói lung tung gì vậy??????

Nó cúp máy,nước mắt chảy dài trên má.Mày là đồ ngốc,Jun Hyung à,sao mày lại làm tôi đau lòng như thế!Đến lúc này rồi mà sao mày còn làm phiền tôi?Sao mình lại như thế này?Sao mình lại buồn đến thế?Mình ghét hắn cơ mà.

_JI YEONNNNNN!!!!!

Tiếng hắn,phải tiếng của hắn không?lẫn trong tiếng mưa..

_JI YEONNNN!_hắn hét to lên lần nữa..Mưa to quá nên át tiếng của hắn,nhưng Ji Yeon vẫn nghe,dù nhỏ,hắn đang gọi tên nó..

_JI YEONNNN..ANH YÊU EMMM…

Đừng!đừng như thế!Mưa rơi to nữa đi,để nó không nghe được gì hết…Nhưng sao nó vẫn nghe rõ mồn một thế này??Nó lấy 2 tay bịt tai lại..Rồi nó bật khóc,nước mắt tuôn ra như mưa.Mưa bên ngoài càng lúc càng to,nó ở trong phòng khóc càng lúc càng nức nở.Đừng làm tôi khó xử như thế,Jun Hyung..

_ANH YÊU EMMM!!

Làm ơn đi…tôi chết mất thôi..Nó cầm điện thoại,run run bấm..

_Alô!_giọng Doo Joon ngái ngủ vang lên.

_Doo Joon_Ji Yeon nói,giọng nó thút thít,đứt quãng_làm…làm ơn..

_Ji Yeon à?_Doo Joon giật mình,tỉnh cả giấc_sao vậy?Cậu khóc à?

_Cậu đến …đón Jun Hyung đi!

_Sao?

_Jun Hyung đang ở trước cổng nhà mình,Doo Joon đến đón Cậu ấy về đi…

Nó cúp máy,nhìn ra ngoài trời,mưa to mù mịt.Ji Yeon đưa tay lên ngực,phải làm sao,phải làm sao để con tim nó trở về nhịp đập bình thường lại đây??

--------------------------------------------------

Gió mạnh thổi rát cả gương mặt Jun Hyung,nhưng hắn không quan tâm.Hắn đã gào to lên,hắn đã nói là hắn yêu nhỏ,thế sao nhỏ vẫn không thèm tỏ 1 chút thái độ nào dù chỉ là xót xa,quan tâm đến hắn?Em ghét tôi đến thế ư,Ji Yeon?Kể cả tôi có đứng đây,kể cả mưa to gió lớn như thế này,chỉ để gặp em,em cũng dửng dưng ư??Sao em nỡ đối xử với tôi như thế?Sao em ác độc đến thế hả Ji Yeon?

Hắn quì phịch xuống đường,mưa tuôn xối xả,hắn ướt hết,tóc tai,áo quần,gió lại thổi từng cơn từng cơn giá rét..Bất chợt hắn cười,1 nụ cười chua xót,đau đớn…

Có tiếng xe…phanh lại

Doo Joon cầm cây dù chạy tới,hốt hoảng:

_Cậu bị sao thế hả Jun Hyung,cậu biết giờ là mấy giờ rồi không?Sao cậu lại ở đây?

Doo Joon kéo Jun Hyung đứng dậy

_cậu buông tớ ra_Jun Hyung hét lên_cậu hỏi tớ làm trò gì àh?Tớ đang làm theo những gì con tim tớ mách bảo đây này.cậu nói nhỏ yêu tớ,cậu đã nói thế đúng không?Thế cậu giải thích tại sao tớ gọi nhỏ không bắt máy,tớ đứng đợi dưới trời mưa to thế này hơn 2 giờ đồng hồ mà nhỏ không thèm quan tâm,sao tớ nói tớ yêu nhỏ mà nhỏ không có chút cảm xúc gì?cậu nói đi,nhỏ yêu tớ ư?

Jun Hyung bức xúc,những nỗi buồn,bực bội của hắn đã kìm nén nãy giờ bây giờ tuôn trào,hắn không nhịn nỗi nữa.Mưa mặc kệ mưa,gió mặc kệ gió,hắn vẫn lớn tiếng:

_cậu có hiểu cảm giác của tớ lúc này không?à cậu làm sao mà hiểu được,nhỏ lúc nào cũng đối với cậu vui vẻ,dịu dàng.cậu đâu có hiểu được cảm giác thấy thằng Hyun Seung xem Ji Yeon như 1 đứa con gái không ra gì ,cậu đâu hiểu được tâm trạng của tớ khi có người yêu tớ đánh đập người tớ yêu?cậu hiểu được không??cậu nói tớ nghe đi!

Doo Joon nhìn Jun Hyung,lần đầu tiên Doo Joon thấy hắn như thế,đau khổ,uất ức mà không thể nào làm được gì…Doo Joon ấp úng:

_Tớ xin lỗi!tớ xin lỗi cậu,Jun Hyung à!tớ không nghĩ đến suy nghĩ của cậu,tớ chỉ quan tâm đến bản thân tớ và Ji Yeon,chỉ tại vì tớ thấy tớ bất lực,không làm được gì giúp người con gái mà tớ yêu nên tớ cứ hi vọng cậu sẽ làm được..

_Nhưng tớ cũng đâu hơn gì cậu,nhỏ đâu có yêu tớ?_Jun Hyung nói

Doo Joon thở dài…

_Thôi,tớ sai rồi!Giờ thì cả 2 đứa mình chẳng làm được gì nữa.Đó là quyết định của cô ấy.Tớ thấy mưa càng lúc càng to,về thôi,cũng gần 2h sáng rồi_Doo Joon cầm vai Jun Hyung_xe mày đâu?

_Ở Night!

_Sao cậu đến được đây?_Doo Joon ngạc nhiên

Jun Hyung nhếch mép:

_Thụi thằng Hyun Seung xong tớ đi lãng đãng….đi mãi,đi mãi tự nhiên đến đây..Tớ khùng rồi!

Doo Joon vỗ vai Jun Hyung:

_Uhm!!cậu khùng rồi…đi nào,tớ đưa cậu về!!

Jun Hyung liếc nhìn lên cửa sổ nhà Ji Yeon,mắt hắn đờ đẫn…Tạm biệt em!!!!

Chiếc xe trắng lao vút đi trong bóng đêm…

Mưa vẫn rất to.Trong này,một đứa con gái đang ngồi úp mặt xuống,những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống,khóc vì buồn,khóc vì đau,khóc vì xót xa…Xin lỗi

CHAP 15: Ông bước vào phòng Ji Yeon,thấy cô con gái đang say ngủ.Ông thở dài,buồn bã.Ji Yeon chợt tỉnh giấc: _Ba! _Ba làm con thức à?_Ông hỏi _Không ạ!con ngủ đủ giấc rồi nên dậy thôi! _Đủ đâu mà đủ,con mới chợp mắt 1 lát thôi mà. Ji Yeon cười xoà!Ông xoa đầu con gái: _Dạo này con xanh xao quá,con không khoẻ phải không? _Đâu có_Ji Yeon lắc đầu_con vẫn bình thường mà ba. _Ngày mai con đã về nhà người khác rồi…không còn là con gái nhà này nữa..con phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Ji Yeon cười buồn _Dạ,con biết rồi… _Con …không sao chứ? _Con ổn mà!ba đừng lo_nó nói _Con không cần phải miễn cưỡng vì ba đâu.Thấy con phải lấy 1 người mình không yêu thương,ba cũng chẳng vui vẻ gì..Ba thật là chẳng ra gì! _Ba à_Ji Yeon nhìn ông_ba đừng nói đến chuyện đó nữa.Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. _Uhm_ông gật đầu_thôi ba đi có chuyện 1 chút xíu,con nằm nghỉ đi. _Dạ! Tiếng cửa khép lại.để lại sự lặng nơi đây.Chỉ một mình Ji Yeon và sự trống vắng.Nó gục đầu xuống,ngày mai nữa thôi,chỉ ngày mai nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc,mở đầu cho 1 cuộc sống mới..Ji Yeon nhắm mắt lại,những hình ảnh hiện ra trước mắt nó rõ mồn một,khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy…Nó lắc đầu,mình đang nghĩ gì thế này?Sao mình lại nhớ đến hắn?sao cái cảnh hắn đứng dưới mưa gọi tên nó cứ mãi xuất hiện trong đầu nó thế?Hắn yêu nó ư?trong 1 ngày mà có đến 2 người nói yêu nó,nhưng sao cảm giác khác xa nhau đến thế?Nó thấy khó chịu lắm,nó không biết phải làm sao?Nó thấy lo lắng,thấy bồn chồn,thấy…nhớ…. Ji Yeon cầm điện thoại…Nó muốn gọi cho hắn,muốn biết hắn như thế nào?có khoẻ hay không?suốt 2 giờ dầm mưa,chắc hắn mệt lắm..Nhưng nó không dám,nó không dám..Nó sợ nghe giọng hắn,nó sẽ khóc mất..Nó sợ lắm,nó sợ nó không làm chủ được tình cảm của mình,nó sợ nó đem lòng yêu thương hắn..Ba nó nói đúng,tình cảm bỗng dưng đến với con người ta một cách đột ngột đến mức ta không thể nào biết được...Nó phải kiềm chế lại,tất cả chỉ là 1 thoáng xao động mà thôi.. 1 giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống,chỉ khóc 1 ngày này nữa thôi,rồi sẽ không khóc vì những chuyện như thế nữa,khóc và quên hết….. ------------------------------------------ _Ji Yeon!_Jun Hyung giật mình tỉnh giấc,mồ hôi đầm đề.. _Cậu sao vậy Jun Hyung?Mày ổn chứ?_Doo Joon đến bên giường hắn,hỏi. _Sao tớ lại nằm trên giường thế này? hắn nhìn xung quanh. Doo Joon thở dài: _cậu mê man từ hôm qua đến giờ!Đã uống rượu rồi choảng nhau,còn dầm mưa nữa,cậu sốt cao lắm,biết không? Hắn ngồi thừ 1 hồi: _Tớ mơ thấy Ji Yeon,nhỏ đang đứng ở nhà thờ,làm lễ cưới… _Điều đó….có phải là mơ đâu?_Doo Joon nói cay đắng Jun Hyung trợn tròn mắt,hốt hoảng: _Hôm nay…hôm nay…chẳng lẽ…?_Hắn nhìn Doo Joon Doo Joon lặng lẽ…gật đầu _Không,không thể nào_Jun Hyung liền đứng dậy_tớ phải đến nơi đó. Doo Joon cầm tay Jun Hyung lại,ngăn cản: _cậu đang sốt cao đấy,cậu biết không?với lại….vô ích thôi _Không được_Jun Hyung giật tay ra_tớ không thể,mất nhỏ tớ chết mất…dù chỉ còn 1% cơ hội tớ cũng phải thử. _Cậu đừng cứng đầu,cậu chẳng làm được gì hết nữa đâu.Cậu đi còn không nổi nữa kìa. _Có chết…tớ cũng phải đi..._Jun Hyung thở hồng hộc_cậu cản tớ không được đâu.Yêu là phải chiến đấu đến cùng,không phải cậu từng nói tớ như thế ư?tớ yêu Ji Yeon,và tớ sẽ làm mọi cách,còn cậu,chưa gì mà đã bỏ cuộc,cậu hèn nhát còn hơn tớ lúc trước.Buông tớ ra! Jun Hyung vụt chạy đi…để lại Doo Joon với những suy nghĩ miên man…Yêu là phải chiến đấu,Jun Hyung đã yêu Ji Yeon như thế,còn mình..nói cho lắm,vừa bị từ chối là bỏ cuộc,mình có yêu Ji Yeon bằng 1 tình yêu mãnh liệt như Jun Hyung thế không? ------------------------------------------------- Nhà thờ… Cuối cùng thì cái ngày Ji Yeon sợ nhất đã đến,dù muốn dù không nó vẫn phải làm bổn phận của 1 cô dâu trong ngày cưới.Hiện giờ,sau khi đã mặc xong áo cưới.Ji Yeon ngồi yên cho 1 người phụ nữ lạ trang điểm,nghe nói đây là 1 chuyên viên trang điểm nổi tiếng nhất nước,nhưng dù giỏi cách mấy cũng không xoá được nét buồn luôn ẩn hiện trên gương mặt nó. _Cô đẹp thật đó_bà ta vừa dặm phấn hồng vừa nói_chú rể cũng đẹp trai nữa.2 người thật là xứng đôi. Nó không nói gì,cũng không cười...Nó ngồi yên cho bà ta muốn làm gì thì làm.Nó đang nghĩ đến hắn,lòng nó thấy trống trải lạ lùng. _Sao ngày vui mà không cười gì hết vậy em?_1 giọng nói nhừa nhựa vang lên sau lưng Ji Yeon,nó giật mình,quay lại..Hyun Seung nhìn nó,cười nhếch mép _Sao anh lại vào đây? _Không được sao?_Hyun Seung hất mặt lên,quay sang người phụ nữ_bà xong việc chưa?tôi có chuyện muốn nói với bà xã tương lai. Bà ta cười đon đả: _Xong rồi!2 người cứ tự nhiên,tôi ra ngoài đây.. Đợi bà ta đi khuất,Ji Yeon nói: _Có chuyện gì?Nói mau đi. _Ấy!sao em lạnh lùng thế?làm vợ mà như thế là không được đâu._Hyun Seung vừa cau mày vừa nói. Thật là 1 thằng chẳng ra gì!! Ji Yeon mím môi _Em phải vui vẻ lên mới được chứ,bao nhiêu kí giả đang ở ngoài săn tin về lễ cưới của chúng ta đấy. _Sao?_Ji Yeon ngạc nhiên_chẳng phải tôi đã nói là tất cả đều làm đơn giản và bí mật sao? _Sao em lại hỏi anh?ba mẹ anh làm thế đấy chứ!anh chẳng quan tâm_Hyun Seung nhún vai_đơn giản cũng được,cầu kì cũng được,miễn sao anh có được cô vợ xinh đẹp như em là anh thích rồi. Rồi chưa kịp để cho Ji Yeon nói 1 lời,Hyun Seung cúi xuống ghé lại gần nó và hun 1 cái chóc lên đôi má hồng xinh đẹp. _Anh…làm cái trò gì thế hả?_Ji Yeon đứng dậy,hét lên _Sao cơ?_Hyun Seung tỉnh bơ_hôn vợ không được à? _Anh…anh…_Ji Yeon tức nhưng không nói được gì! _Hay cô để cho thằng Jun Hyung ấy hôn thôi? _Anh nói nhảm gì vậy? _Tôi cho cô biết_Hyun Seung chỉ vào mặt Ji Yeon_cô sắp là vợ tôi rồi.Tối hôm kia tôi cho thằng đó 1 trận rồi,cô liệu hồn cô đó.. Chuyện gì vậy?cho 1 trận??là sao?? _2 người…2 người đánh nhau à?_Ji Yeon thở mạnh,hỏi. _Sao?đau lòng à?_Hyun Seung nhìn nó,thăm dò_bị tôi cho 1 trận nên giờ thằng đó nằm bò ở nhà rồi..mà anh khuyên em_Hyun Seung đột ngột đổi giọng_em nên biết điều biết chuyện 1 chút,đừng có đâm đầu vào rắc rối nghen,em yêu. Hyun Seung quay lưng bước đi: _À!mọi nghi lễ đã sẵn sàng rồi.Giờ anh ra đứng đợi en trước,5 phút sau ba em dắt em ra nghen..Lúc đó em là của anh rồi,đừng lo lắng gì nữa..hahaha! Ji Yeon ngồi phịch xuống ghế!Lạy chúa,con là gì nên tội mà người lại đối với con như vậy.Jun Hyung….cậu..như thế nào rồi?? Ba nó bước vào,chỉ nhìn nó mà không nói gì hết.Nó cũng hiểu ý,ngồi dậy,bước ra ngoài.. Cánh cửa phòng mở ra…1 khán phòng rộng lớn,mọi con mắt đều đổ dồn vào nó..Nhưng nó chẳng để ý nữa,tâm hồn và thể xác nó giờ không đi cùng nhau.. Ông dắt nó đi những bước đầu tiên..trên thảm trắng.. Nhưng nó không thấy gì hết,nó chỉ thấy…hiện ra trước mắt nó… Nó thấy nó cùng hắn ngồi trong rạp chiếu phim,cùng ăn bắp rang.. Nó thấy nó ngồi đằng sau xe moto của hắn Nó thấy nó ăn kem với hắn..trong quán Sweet love Đi đến giữa khán phòng…..tiếng nhạc du dương vang lên nhẹ nhàng Nó thấy nó đến nhà hắn.. Nó thấy nó bỏ chạy khỏi nhà hắn… Nó thấy hộp quà bị vứt lăn lóc giữa sàn.. Đã đến gần Hyun Seung,ông đưa tay Ji Yeon cho Hyun Seung… Nó thấy ánh mắt hắn nhìn nó buồn bã _Jang Hyun Seung,con có đồng ý lấy Park Ji Yeon làm vợ không?(bik câu này dài lắm nhưng ghi ngắn gọn vậy cũng được ^^~) _Có!_Hyun Seung liền đáp Nó thấy hắn đứng dưới mưa… _Park Ji Yeon,con có đồng ý lấy Hyun Seung Họ Jang làm chồng không? Nó thấy hắn gọi tên nó… Nó thấy hắn nói là hắn yêu nó _Park Ji Yeon,con có đồng ý lấy Jang Hyun Seung làm chồng không?(lập lại lần thứ 2 ^^~) Có tiếng xì xào phía dưới…. Ji Yeon giật mình,mắt nó đầm đìa nước lúc nào mà nó chẳng hay… _Con….. _Cô làm cái quái gì thế hả?Trả lời đi_Hyun Seung gằn giọng bên tai nó _KHÔNGGGG!!! Ji Yeon liền quay đầu lại,và tất cả mọi người đều nhìn ra đằng sau… Jun Hyung đứng đó,khuôn mặt đỏ bừng,mồ hôi đầm đìa…nhưng hắn mặc kệ,hắn chạy đến gần.. _Đừng Ji Yeon_hắn nói_em đừng lấy hắn.. Ji Yeon sững sờ… _Mày làm cái trò gì vậy?_Hyun Seung hét lên_ai cho thằng điên này vào đây vậy? Jun Hyung phớt lờ Hyun Seung,hắn vẫn nhìn Ji Yeon,nói 1 cách mệt nhọc: _Xin em....Ji Yeon à! Hyun Seung xông tới,nắm lấy cổ áo hắn: _Mày biết mày đang phá rối tao không? _Mày tránh xa Ji Yeon ra!_Jun Hyung trừng mắt nhìn hắn _Tránh xa à?được,tao tránh xa cho mày coi.._hắn đến bên cạnh Ji Yeon,rồi mặc kệ nó vùng vẫy,mặc kệ cái nhìn cảnh cáo của Jun Hyung,mặc kệ đang ở trước mặt bao nhiêu người,Hyun Seung hôn Ji Yeon. Ji Yeon mở to mắt,rồi nó đẩy thằng này ra,tát hắn 1 cái thật mạnh… _Anh làm gì thế hả? Ji Yeon nhìn Hyun Seung,rồi quay sang nhìn Jun Hyung,rơi nước mắt.. Hắn đưa tay ra,mắt hắn lờ đờ,tỏ vẻ mệt mỏi.. _Đi…với anh,…Ji Yeon! Hắn đột nhiên khuỵ xuống,ngất xỉu,hắn đã cố hết sức…Doo Joon đứng đằng sau nãy giờ,liền chạy đến đỡ.. _Jun Hyung,cậu sao thế??? Ji Yeon cũng chạy đến.. _Cô thử đi coi,rồi nhà cô như thế nào cô sẽ biết!! Câu nói của Hyun Seung làm Ji Yeon chựng lại…Nó đưa đôi mắt đầy nước nhìn về phía ba nó,rồi lại nhìn Doo Joon đang dìu Jun Hyung….Nó phải làm sao đây???

CHAP 16:

Ji Yeon nhìn Hyun Seung với đôi mắt khinh thường

_Anh làm tôi kinh tởm quá Hyun Seung à..anh là 1 kẻ hèn và đểu giả.Tôi thà ăn xin còn hơn làm vợ 1 kẻ như anh.._Ji Yeon nói trước mặt Hyun Seung,nhưng nó cố ý nói to để tất cả mọi người đều nghe rõ_tôi không thể chịu đựng được nữa,cả anh và gia đình anh,khiến tôi coi thường quá!

Rồi mặc kệ mọi người đang nhìn nó,Ji Yeon chạy đến Jun Hyung,hắn vẫn còn mê man:

_Đưa cậu ấy vào bệnh viện chứ?_Ji Yeon nhìn Doo Joon

_Không cần,ở nhà có bác sĩ riêng rồi.Chỉ cần đưa Jun Hyung về nhà là được!_Doo Joon trả lời

_Để Ji Yeon giúp Doo Joon.

Doo Joon gật đầu..

1 vài người chạy đến giúp Doo Joon đỡ Jun Hyung dậy..Mọi người trong phòng ồn ào,họ không biết chuyện gì đang xảy ra và quá bất ngờ trước hành động của nó.Hyun Seung thì ấm ớ không nói nên lời,ông bà Họ Jang đến đỏ cả mặt vì tức giận và xấu hổ.Còn ông,ông ta bỏ đi mà không nói 1 lời.Đám cưới mới phút trước còn trang nghiêm bây giờ đã trở thành 1 nơi hỗn độn..Người nói to,kẻ xì xào…

-----------------------------------------------

Lần thứ 2 Ji Yeon đến đây,ngôi nhà này…nhưng giờ đây nó chẳng quan tâm gì đến chuyện cũ nữa.Nó chỉ lo lắng về Jun Hyung và sức khoẻ của hắn.

1 nhóm người mặc đồ trắng mà Ji Yeon đoán là các bác sĩ và y tá tất tả chạy ra.Họ đặt hắn lên băng ca rồi đẩy nhanh chóng đẩy vào nhà.Ji Yeon và Doo Joon hốt hoảng chạy theo.Họ đưa hắn vào phòng,đóng cửa lại.

_Sao cậu ấy lại như thế này?Sao lại xỉu như thế?_Ji Yeon nhìn qua Doo Joon,bây giờ nó đã bình tâm lại.

Doo Joon trả lời:

_Uống rượu,đánh nhau,dầm mưa,cố hết sức để chạy đến nhà thờ…

Vài câu nói mà Doo Joon vừa thốt ra,tuy nhẹ nhàng,cũng đủ làm tim Ji Yeon thót lại,nó thấy khó thở,chóng mặt…Tất cả là tại vì nó ư?chính nó đã làm hắn ra nông nỗi này…ôi!!tôi là 1 người không ra gì,sao cậu lại yêu tôi vậy Jun Hyung??

Cánh cửa phòng bật mở,Ji Yeon liền chạy đến:

_Sao rồi bác sĩ?Cậu ấy thế nào rồi?

Ông bác sĩ già nhìn nó,chắc có lẽ thấy ngạc nhiên trước cô dâu đang đứng ở 1 nơi không thích hợp ngoài nhà thờ vào lúc này thế này =.=”,rồi ông nói:

_cậu ấy sốt cao,mệt mỏi quá sức,cộng thêm tâm trạng không ổn định.Nhưng giờ đã khá hơn rồi.

_Tôi vào thăm được không bác sĩ?_Ji Yeon hỏi

_Được!_ông ta gật đầu_nhưng cậu ấy đang say ngủ vì tôi đã chích thuốc cho cậu ấy.Cô đừng làm ồn.

_Vâng,cám ơn bác sĩ.

Ji Yeon đẩy nhẹ cánh cửa,bước vào khe khẽ.Đây là phòng ngủ của hắn,rất to,được trang trí đơn giản chỉ bởi 2 màu trắng đen nhưng trông rất đẹp.Ji Yeon bước đến gần hơn,hắn nằm đó,trên cái giường rộng lớn,như một thiên thần đang say ngủ…Ngay cả lúc ngủ hắn vẫn đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh,cái mũi cao và hàng mi dài.

Ji Yeon nhìn hắn,buồn bã…nó thở dài..

Nó nhìn qua cái bàn bên cạnh giường hắn,tim nó bỗng dưng như ngừng đập.Nó thấy cuốn sách"Nếu em không là 1 giấc mơ" nằm dưới đống hình,và cả phần 2 của cuốn sách đó…"Gặp lại".Nó cầm cuốn sách lên,1 xấp hình từ trong đó rơi ra..đó là những tấm hình của nó,tấm nó trèo tường,tấm nó nằm ngủ sau sân trường…cậu yêu tôi từ lúc đó ư,Jun Hyung?

Ji Yeon cầm những tờ giấy còn lại,bắt đầu đọc,những dòng chữ viết tay của hắn hiện ra…chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến Ji Yeon bồi hồi,xúc động

"Anh xin lỗi,anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương.Chẳng biết tự lúc nào,những hình ảnh của em,giọng nói của em,tiếng cười của em cứ mãi quanh quẩn bên anh.Lúc em khóc,em biết anh đau lòng đến thế nào không?Anh ghét cái cảm giác đó.Em tránh mặt anh,cái nhìn của em nhìn anh sao lạnh lùng đến thế?Em ghét anh đến thế sao?Em nói từ lúc gặp anh,em không có lấy 1 ngày yên ổn,em bảo anh làm ơn trả lại cho em cuộc sống bình thường lúc trước,nhưng em biết không?từ lúc gặp em,anh như không còn là chính anh nữa,giá mà em biết được,anh hạnh phúc thế nào khi được ở bên cạnh em,mỗi giây phút bên em đều có ý nghĩa trong đời anh hơn bất kì giây phút nào khác."

1 tờ giấy khác… nó thấy sống mũi cay cay..

"Anh là thế,ngang bướng,cộc cằn,khó chịu,nếu anh có chọc em,làm em bực mình,thì hãy hiểu cho anh,đó là cách mà anh muốn được ở bên em….anh phải làm sao đây?làm sao để có em cho riêng anh?

Sẽ có ngày em biết không?có 1 người yêu em đến mức mà người ấy chưa từng tưởng tượng nổi là có thể yêu đến như vậy.Em xuất hiện trước mắt anh 1 cách tự nhiên nhưng đầy tuyệt diệu…"

Tờ giấy cuối cùng…nước mắt nó rơi đầy

"Đau đớn,buồn bã,anh là ai đối với em?một người đáng ghét,1 tên quỉ Satan..anh không muốn thừa nhận là em không yêu anh,anh rất muốn gặp em,để nói với em rằng anh yêu em nhiều như thế nào…nhưng anh sợ,anh sợ mình sẽ đau thêm 1 lần nữa.Và nếu chuyện đó xảy ra,anh sẽ không chịu đựng nổi.. Lá thư này anh viết cho em nhưng chắc em chẳng bao giờ đọc được,em đã chọn cho riêng em 1 con đường,1 con đường không có anh……"

Ji Yeon nhắm mắt lại,để mặc cho 2 hàng nước mắt lặng lẽ rơi….rồi nó quay sang Jun Hyung vẫn còn đang say ngủ:

_Em xin lỗi,em đúng là 1 con ngốc..em không muốn gặp anh,em nói em ghét anh chỉ đơn giản là tìm cách để khiến con tim em thôi không loạn nhịp…Em không biết được vô tình em đã làm anh đau khổ đến thế,em không biết được anh yêu em nhiều như thế,em chẳng biết gì hết…đến giờ em mời nhận ra là đối với em,anh có vị trí quan trọng đến thế nào,rằng em cũng yêu anh nhiều đến thế nào!

Nó cúi xuống.hôn nhẹ lên trán Jun Hyung..

_Nhưng….chúng ta…không được đâu….em xin lỗi..!!

Cố gắng không nấc lên thành tiếng,nó quay đi....

------------------------------------

CHAP 16(cont)

Ji Yeon chợt đứng lại…Doo Joon đang đứng trước mặt nó,có vẻ như đã nghe hết những gì nó nói.Doo Joon tiến tới,hỏi nó bằng 1 giọng khó hiểu:

_Sao lại không được?Ji Yeon yêu Jun Hyung mà!

Ji Yeon không trả lời,nước mắt vẫn rơi

_Ji Yeon trả lời đi!!

_Doo Joon đừng hỏi nữa..

_Không được!Ji Yeon làm như thế là khiến Jun Hyung đau buồn thêm đó.Ji Yeon biết không?_Doo Joon đột nhiên lớn tiếng..

_Doo Joon nói khẽ thôi!Jun Hyung thức dậy đấy!

_Để nó dậy,cho nó nghe thấy những gì mà Ji Yeon nói..Thà không yêu thì thôi,đã yêu rồi sao lại nỡ đối xử với hắn như vậy hả Ji Yeon?

Ji Yeon lắc đầu:

_Doo Joon không hiểu đâu.

_Vậy nói ra cho Doo Joon hiểu đi.

_Đừng làm khó Ji Yeon mà Doo Joon…Jun Hyung sẽ quên Ji Yeon nhanh thôi!

_Nhanh??Ji Yeon nói nghe đơn giản vậy?Doo Joon còn quên chưa được thì Jun Hyung quên nhanh được à?Doo Joon phải thú nhận,tình cảm mà Jun Hyung dành cho Ji Yeon mãnh liệt hơn của Doo Joon nhiều lắm…Ji Yeon cũng phải biết đến điều đó chứ?_Doo Joon nói

_Doo Joon đừng nói nữa!!_Nó vừa khóc vừa nói_Chỉ đơn giản là Ji Yeon và Jun Hyung không được,không bao giờ được chấp nhận..

Ji Yeon vụt bỏ chạy..

Doo Joon nhìn theo,thế là sao??sao lại không được chấp nhận?Ji Yeon đang nói chuyện gì thế??

----------------------------------------------------

Ji Yeon kêu taxi chạy về nhà..Bộ dạng nó lúc này trông không ổn chút nào,tóc tai bù xù,khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi với đôi mắt đỏ hoe,ông tài xế taxi cứ nhìn nó chằm chằm,trông vẻ mặt ông ta thì cứ như đang cố gắng kềm nén để không hỏi thăm nó…

Đến nhà Ji Yeon,nó mới sực nhớ ra là nó chẳng có mang theo đồng nào,nó ấp úng 1 cách lúng túng:

_Bác à,cháu không mang theo tiền.Bác đợi cháu vào nhà lấy tiền nha..

Ông ta lên tiếng:

_Cô có phải là cô dâu chạy trốn không đấy?

_Sao ạ?_nó thắc mắc..

_Báo đài đưa tin nãy giờ,scandal của nhà Họ Jang,cô dâu bỏ đi theo công tử nhà Họ Yong..

Ji Yeon bất giác thấy xấu hổ,dù sao đi nữa thì chuyện nó bỏ đi ngay trong hôn lễ cũng được mọi người đánh giá không ra thể thống gì,dù bất cứ lý do nào,nhưng nó biết,nó đã hành động đúng.

Ông tài xế thấy nét mặt của nó như thế,liền nói:

_Tôi không biết nguyên nhân là như thế nào,nhưng tôi nghĩ cô hành động đúng.Thằng con nhà ấy là một thằng chẳng ra gì.

Ji Yeon nhìn ông ngơ ngác,nó không hiểu lắm..

_Sao mà cô cứ tròn to mắt nhìn tôi thế?Tôi từng là tài xế cho con trai nhà ấy.._rồi ông xua tay_thôi cô vào nhà đi,hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi nên tôi miễn phí cho cô đấy..

Nó líu ríu cảm ơn ông ấy,lúc nó quay đi vào nhà,ông ta còn nói với theo:

_Cô đẹp lắm cô bé ạ!cô hãy sống hạnh phúc nhé!

Một cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng lan toả vào trong tâm hồn của Ji Yeon,chỉ 1 lời nói giản đơn từ 1 người không quen biết lúc này lại khiến nó thấy an ủi đi rất nhiều..

-----------------------------------------------------------

Ji Yeon bước vào nhà,nhưng sao thấy lạ thế này….khoảng sân rộng phía trước có xe tải đang đậu đầy,người đông đúc ra vào.Thấy nó,ai cũng nhìn,soi mói,chỉ trỏ..Nó thấy bất an..

_Cô chủ!_vú Myeong Sun chạy ra.

_Vú à_nó ôm chặt người nhũ mẫu đã nuôi nó từ bé,bật khóc.

Vú Myeong Sun xoa đầu nó,nói:

_Tội nghiệp cô chủ của tôi quá.Ông trời sao khắc nghiệt thế này?

Nó đưa tay lau nước mắt

_Có chuyện gì vậy vú?Sao nhà mình lại đông người thế?

_Người ta tới thu đồ đạc ở nhà đấy cô ạ_vú Myeong Sun sụt sịt_ngay khi cô vừa bỏ đi,nhà kia đã kêu người tới tịch thu mọi thứ,chúng ta chỉ còn ở đây được 3 ngày nữa là phải dọn đi nơi khác.

_Ba con đâu?_nó hốt hoảng.

_Ông chủ đang ở trên phòng.

Ji Yeon vội chạy lên.Nó đã làm gia đình phá sản,nó đã làm ba nó trắng tay,nó chỉ nghĩ đến bản thân nó….ba ơi…

Ji Yeon mở to cửa phòng,nó thấy ba nó đang đứng bên cửa sổ…trầm ngâm

_Ba_nó chạy đến ôm ba nó từ phía sau,khóc nức nở_con xin lỗi ba..

Ông quay lại xoa đầu con gái:

_Con có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi,con hành động đúng mà..

_Tại con,tại con..con làm ba khổ rồi.

Ông mỉm cười:

_Con gái ngoan,con không lấy thằng đó là ba mừng lắm,con biết không?

Nó vẫn khóc nức nở…

_Bây giờ tuy nhà ta không còn gì nữa,nhưng ba vẫn còn có con,vốn quý nhất trên đời của ba.Hai cha con mình sẽ sống tốt mà,phải không con?

Ji Yeon gật đầu,nó dụi mắt.

Đợi nó ngừng khóc,ông mới lên tiếng:

_Thế còn….cậu trai đó?

Ji Yeon giật mình,ba nó đang hỏi đến cái điều khiến trái tim nó đau nhói..Nó nhìn thẳng vào mắt ba nó,trả lời:

_Ba yên tâm,con sẽ không gặp anh ta nữa.

_Con…yêu cậu ta,đúng không?

Mắt nó lại ngấn lệ…

_Điều đó…không quan trọng.Con biết con và anh ta không được,phải không ba?

_Ba xin lỗi_ông vỗ vai nó_ba xin lỗi..

Nó lại gục đầu vào vai ba nó và khóc….

"Ba xin lỗi con,Ji Yeon..Ba biết con yêu cậu ấy,ba biết con đang đau khổ như thế nào..nhưng không được đâu con à,chuyện này…ba không chấp nhận được"_ông vừa ôm nó vừa nghĩ.

Thế là nhà họ Park đã phá sản..báo chí,tin tức,truyền thông đang thông báo chuyện này..cộng thêm một tin nóng hổi "Công tử nhà Họ Yong giành cô dâu của nhà Họ Jang trong ngày cưới"

CHAP 17: _Cậu là đứa bạn xấu tính nhất trên đời.Sao nhà cậu xảy ra chuyện như vậy mà cậu giấu mình hả?Sao không cho mình biết?Cậu có còn coi mình là bạn không đấy?_So Yeon nói với Ji Yeon,nhỏ vừa đi du lịch từ Paris về và nghe tin,liền chạy đến gặp Ji Yeon. _Mình xin lỗi!_Ji Yeon lên tiếng,gặp lại cô bạn thân lúc này khiến Ji Yeon cảm thấy bớt trống trải. _Xin lỗi là xong à?Cậu kể hết mọi chuyện cho mình nghe đi..Nhớ là không được bỏ sót chi tiết nào nghen. Ji Yeon bèn kể tất cả cho So Yeon nghe.Kể từ chuyện lần đầu gặp hắn,đến những kỉ niệm vui buồn với hắn,và tình cảm của hắn như thế nào,dĩ nhiên là không quên kể về Doo Joon và thằng mất dạy Hyun Seung =.=”.Nó cũng kể về chuyện ân oán giữa 2 nhà hồi trước,So Yeon chăm chú lắng nghe,đôi lúc nhỏ tròn xoe mắt ngạc nhiên,đôi lúc nhỏ mỉm cười,và đến lúc kết thúc câu chuyện thì So yeon rơi nước mắt.So Yeon ôm chầm lấy nó: _Cậu là đứa bạn tồi nhất trên đời,mình ghét cậu lắm Ji Yeon,sao cậu có thể giấu mình những chuyện như thế chứ? Ji Yeon cũng ôm lại đứa bạn thân,nghẹn ngào: _Mình xin lỗi mà…. _Vậy…_So yeon buông nó ra_bây giờ nhà cậu tính sao? _Thì tính sao nữa bây giờ?_Nó thở dài_người ta tịch thu nhà cửa,tài sản.Người làm thì nghỉ việc hết,ba mình giỏi lắm có thể còn giữ được chút tiền còm.Chắc cha con mình về miền quê cuốc đất sinh sống qua ngày quá! _Về nhà mình đi! _Sao? _Nhà mình tuy không rộng lắm nhưng có 1 phòng dư,ba cậu sẽ ở tạm đó.Còn cậu ở chung phòng với mình.Tuy gia đình mình không giàu có gì nhưng cũng có của dư của để.Ba cậu và cậu về nhà mình sống nhé._So Yeon đề nghị _Mình… không biết!_Ji Yeon ngại ngùng _Đi mà,cậu nói ba cậu thử xem._So Yeon năn nỉ,nhỏ lay lay tay Ji Yeon_cậu mà không chịu là mình giận cậu đấy. _Để mình thử xem .. Thật sự Ji Yeon biết ba nó sẽ đồng ý,vì hơn ai hết ông không muốn rời khỏi nơi này,nơi ông sinh ra,lớn lên,lập gia đình và lập sự nghiệp.Ji Yeon biết dù khó khăn,dù không hề có 1 tia hi vọng,ba nó vẫn muốn có lại công ty.Đối với 1 người kinh doanh cả cuộc đời như ba nó thì mất sự nghiệp cũng giống như là cụt 2 tay vậy,cảm thấy chán nản,thất vọng,mất hết niềm tin,cũng may là nó còn bên cạnh ba nó,nếu không ba nó sẽ không chịu nổi . --------------------------------------------------------- Doo Joon ngồi cạnh giường Jun Hyung,suy nghĩ mông lung.Tất cả chuyện này rồi sẽ kết thúc như thế nào? Jun Hyung cựa quậy,mắt từ từ mở ra,vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. _Cậu tỉnh rồi à,Jun Hyung? Hắn đưa tay lên xoa đẩu: _Tớ thấy nhức đầu quá! _Đừng ngồi dậy,cậu còn yều lắm! _Ji Yeon…Ji Yeon sao rồi? _Nhỏ…huỷ lễ cưới rồi. _Thật sao?_Jun Hyung cười_tớ biết mà,tớ biết là thế nào nhỏ cũng hiểu được tình cảm của tớ. _Uhm! Hắn nhìn quanh: _Thế nhỏ đâu rồi? Hắn nhìn Doo Joon: _Ji Yeon đâu?Nhỏ có đến đây chứ?_Hắn lay lay tay Doo Joon_nhỏ huỷ lễ cưới là vì tớ đến,đúng không Doo Joon?Thế thì nhỏ phải đến đây chứ? Doo Joon không trả lời _Sao cậu im lặng vậy? _Ji Yeon…không đến đây!_Doo Joon ấp úng _Sao?_Jun Hyung ngạc nhiên _Nhỏ bảo nhỏ huỷ lễ cưới vì không thể lấy 1 người như Hyun Seung làm chồng! _Nhưng…lúc tớ đến…. _Cậu nghĩ nhỏ yêu cậu à Jun Hyung?Thật sự nhỏ không yêu cậu đâu. Hắn nhìn thẳng vào mặt Doo Joon,lắc đầu: _Tớ không tin,nếu nhỏ không yêu tớ nhỏ đã không huỷ lễ cưới,tớ không tin. _Nhỏ nhờ tớ nhắn với cậu là nhớ giữ gìn sức khoẻ…..và…quên nhỏ đi…Nhỏ...không yêu cậu. _Tớ không tin!Tớ không tin!!!!!Cậu nói dối. _Jun Hyung à! _Cậu đi ra đi,tớ muốn yên tĩnh. _Jun Hyung! _ĐI RAAA._Hằn hét lên. Doo Joon đành quay đi,cánh cửa phòng Jun Hyung khép lại sau lưng Doo Joon..Cậu đã làm gì thế hả Doo Joon?Sao cậu lại nói dối Jun Hyung,người anh em thân thiết bấy lâu nay của cậu?Sao cậu biết Ji Yeon yêu Jun Hyung mà không nói cho hắn biết??Cậu làm điều tồi tệ gì thế ? Doo Joon thấy khó chịu,cực kì khó chịu…Nó đang ghen tức với Jun Hyung chăng?sao Ji Yeon lại yêu Jun Hyung mà không dành tình cảm cho nó.Nó thấy Ji Yeon nói yêu Jun Hyung mà nó vừa mừng vừa đau đớn,nó ra sức ngăn cản Ji Yeon bỏ đi nhưng trong nó lại có chút ít hi vọng như thế.Sao nó mâu thuẫn thế này?Yêu là ích kỉ như thế hay sao?Nó biết phải làm sao đây?Nó không có được Ji Yeon,nó không muốn Ji Yeon thuộc về Jun Hyung,nó không muốn…xin lỗi cậu,Jun Hyung à!!!Tớ biết tớ là một người tồi tệ,nhưng tớ không có được cô ấy thì...cậu cũng không! --------------------------------------------- "Em cho anh cảm thấy hi vọng,rồi em nỡ vùi tắt hi vọng đó của anh sao Ji Yeon?"_Hắn đau khổ.Hắn đã mong mỏi Ji Yeon sẽ đáp lại tấm chân tình của hắn,nhưng hắn đã lầm..Cậu đã lầm to rồi,Jun Hyung à..Hắn nghĩ Đau đầu quá,mệt mỏi quá,hắn muốn ngủ,chỉ muốn ngủ lúc này thôi..Hắn nằm xuống và nhắm mắt,hi vọng sẽ có 1 giấc ngủ yên bình,không suy nghĩ,không hay biết gì hết.. ---------------------------------------------- _Vào nhà đi anh_Mẹ So Yeon vừa nói vừa đưa tay khoác vai Ji Yeon_con vào luôn đi,Ji Yeon! _Cám ơn chị_ông gật đầu_may nhờ có chị giúp đỡ không thì cha con tôi chẳng biết phải làm sao. Mẹ So Yeon mỉm cười: _Anh cứ khách sáo,gia đình chúng ta quen biết nhau đã lâu lắm rồi,tôi là bạn thân của Lyly,tôi cũng coi Ji Yeon như là con ruột của mình vậy,sao nỡ thấy vậy mà không giúp.Mà tôi có giúp gì đâu cơ chứ? _Sao lại không?Chị giúp… _Thôi có chuyện gì thì nói sau_Mẹ So Yeon ngắt lời ông. giờ chắc cháu cũng mệt rồi,cháu lên phòng So Yeon đi Ji Yeon!So Yeon nó mới chạy đi mua đồ,lát về liền. _Dạ! Mẹ So Yeon quay sang ông,cười: _Anh đi hướng này,phòng anh ở bên đây! _Cám ơn chị! Ji Yeon lật đật xách hành lí lên lầu.Thật sự nó đã hạn chế tối đa về đồ đạc mang đến rồi,nhưng dù sao nó vẫn là con gái,mà là con gái thì không bao giờ có ít đồ,dù cố gắng giảm bớt nhưng rốt cuộc số vali mà đựng đồ của nó là số 5 =.=” Ji Yeon ì ạch mang 1 cái lên trước!Sao cầu thang nhà So Yeon cao thế nhỉ?kéo hoài mà vẫn mới lên được mấy bậc thang,cái vali sao nặng kinh hồn vậy nè?mà ấy là cái nhỏ nhất trong 5 cái đó..hix Nó cúi đầu mà lê từng bước đi lên,bỗng nó tong vào 1 người đang bước xuống cầu thang. _Ui da,bể phổi rồi! Ji Yeon ngước nhìn lên,Yoseob đang tinh quái nhìn nó,đó là anh trai của So Yeon. _Đụng tí xíu mà bể phổi à?Con trai gì yếu thế? _Em mà đụng thì võ sĩ cũng bể phổi chứ huống gì anh?_Yoseob nói_em với nhỏ So Yeon hình như sinh lộn rồi,đáng lẽ 2 đứa phải là con trai chứ nhể? Ji Yeon đấm vào vai Yoseob: _Anh cứ chọc em hoài! _Hahaha!!!_Yoseob bật cười_mà lâu rồi không thấy em ghé,tưởng em quên anh rồi chứ! Ji Yeon bĩu môi: _Sao quên được anh chứ?ấn tượng lắm mà. _Ấn tượng gì?_Yoseob liền hỏi _Đầu trọc hehe!_Ji Yeon lém lỉnh cười Nghe nhắc lại chuyện cũ,Yoseob trợn tròn mắt,đưa tay lên: _Dám chọc anh hả?Cốc cho bể đầu bây giờ! _haha! Chuyện là cách đây 2 năm,anh chàng này không biết xem trận đá banh nào của tuyển Bồ đào nha thì mê tít thò lò cầu thủ Ronaldo,liền đi cắt phăng cái tóc bồng bềnh lãng tử,cạo trọc đầu để giống thần tượng.Mà đâu phải ai để tóc này cũng được,Yoseob đem cái đầu trọc về nhả suýt nữa khiến mẹ anh ngất xỉu,còn Ji Yeon và So Yeon,em gái anh thì bò lăn bò lết ra mà cười vì cái mặt quá ngố của anh.Cái đầu đó quả thật không phù hợp với khuôn mặt anh xíu nào. Ji Yeon quen Yoseob từ lâu lắm rồi.Lúc nó vừa mới chập chững biết đi biết nói thì Yoseob như là 1 người anh trai của nó.Rồi những năm cấp 1,cấp 2 càng thân thiết hơn nữa.Chỉ khi lên cấp 3 thì nó mới ít gặp Yoseob vì mỗi người đều đã lớn,có những người bạn và niềm vui mới,tuy vậy nhưng đối với Ji Yeon,Yoseob vẫn là người anh trai mà nó yêu quý. _Thôi không giỡn nữa,anh xách đồ lên dùm em với! _Không! _Sao vậy? _Ai biểu chọc anh,ráng mà xách đi.Hok nhờ vả gì hết. _oa oa oa! _Con gì kêu vậy? _Kêu đâu?em khóc mà! _Vậy nước mắt đâu?khóc mà chả thấy nước mắt gì hết!_Yoseob hỏi lại,cười tinh quái _Đâu ra dễ có nước mắt quá vậy?_Ji Yeon chu mỏ nói_nước mắt của em là vàng là bạc,là kim cương hột xoàn,khó thấy lém! _Vậy khi nào anh thấy kim cương từ mắt em rớt ra thì anh xách hành lí cho em!em cứ bình tĩnh thoải mái mà khóc,anh đi ngủ đây! _Sazzzzzzzzzzzzzz!!anh kì lém_Ji Yeon phụng phịu Yoseob bật cười: _Thôi đưa đây,mời cô nương lên trước_Yoseob cúi người,dang tay ra_kẻ thuộc hạ này sẽ xách lên dùm. _Ngoan,ngoan_Ji Yeon gật đầu,tủm tỉm cười,bước lên cầu thang. Mới bước được vài bước,nó quay đầu lại: _Em quên mất,còn 4 cái vali em để cạnh cửa ra vào nữa,anh xách lên dùm lun nghen. _Trời_Yoseob nhăn nhó_mấy cái kia có nặng bằng cái này không? Ji Yeon lắc đầu: _Nhẹ lắm,cái này là to nhất và nặng nhất rồi.Mấy cái kia nhẹ tâng à! [hế hế]Em lên trước đây,anh cứ từ từ mà xách nghen.Cám ơn anh trước!hehehe (giọng cười gian quá >”<) ---------------------------------------------------------- _Thằng Jun Hyung đâu?Kêu nó ra đây?_ông Yi suk giận dữ vừa bước nhanh vào nhà vừa la toáng lên. Đó là người đàn ông trung niên đĩnh đạc,tuy tóc và da đã điểm màu thời gian nhưng trông ông vẫn còn rất phong độ. 1 người phụ nữ sang trọng từ phía trong chạy ra,không giấu vẻ hốt hoảng trên mặt: _Kìa ông!Ông mới đi công tác về,sao lại nóng nảy như vậy? _Kêu thằng Jun Hyung ra đây!Nó bôi tro trát trấu vào mặt mũi tôi như thế mà bà còn nói gì nữa?_Ông ngồi phịch xuống ghế salon,hậm hực. _Kìa ông!bình tĩnh nào!uống miếng nước đã!Ông mới đi công tác cả tuần về,chưa kịp thở đã lớn tiếng thế kia_người phụ nữ nhẹ nhàng nói_ông xem,ông làm cả nhà ai cũng sợ hết rồi kìa. _Bà đừng có làm như bà không biết,thiên hạ người ta đồn ầm lên rồi kìa_ông vừa nói vừa vung tay_kêu cái thằng con quí tử của bà ra đây,tôi phải hỏi nó cho ra lẽ. _Ông à! _Kêu nó ra! Tiếng bước chân xuống lầu,Jun Hyung cất giọng: _Con đây! Ông Yi suk nhìn nó,thằng con trai mang vóc dáng và phong thái của ông hồi trẻ,đang đứng dựa vào chân cầu thang,vẻ mặt lạnh lùng. _Mày…_ông chỉ vào mặt Jun Hyung_mày biết mày đã làm gì không? Jun Hyung đáp,vẫn không đổi nét mặt: _Làm gì là làm gì?ba nói gì con không hiểu? Ông Yi suk đứng bật dậy: _mày đừng có mà làm bộ.Con gái trên đời này thiếu gì mà cậu lại tranh với thằng con nhà Họ Jang.Có còn ra thể thống gì nữa không?Mày muốn làm tao xấu hổ đến chết mới vừa lòng hay sao? _Con đã làm gì sai nào?_Hắn liền nói lại_con giành lại người mình yêu là sai ư?Con nên để cô ấy lấy thằng mất dạy Hyun Seung mới là đúng ư? _Yêu??Cậu mà yêu gi?!Mày quen biết bao đứa con gái,rồi bỏ ngay không tiếc nuối,giờ mày còn bảo là mày yêu à? Jun Hyung cúi mặt xuống đất: _Ba tin hay không thì tuỳ! _Làm sao tao tin được?mày biết cậu làm tao mất mặt đến thế nào không?Gia đình ấy đang hợp tác với nhà ta trong dự án mới này đấy! _Dự án,dự án_nó nói to_suốt ngày ba chỉ quan tâm đến công việc,ba chỉ biết công ty,còn cái nhà này,ba chẳng để ý gì hết.Nghe tin tức người ta nói như thế nào là tin theo răm rắp.Phải,con làm ba mất mặt,con làm ba xấu hổ,thế thì ba quan tâm gì đến thằng con bất hiếu này nữa? Ông tức giận,tím mặt: _Mày….mày dám…. _Ôi ông ơi,bình tĩnh lại_người phụ nữ thốt lên_con cái ăn nói dại dột.Ông đừng để tâm! _Bà xem nó nói với cha nó như thế mà coi được hay sao?_ông lại ngồi xuống ghế,thở mạnh. Jun Hyung không thèm nhìn ba hắn,lúc này hắn chỉ thấy tức giận và thất vọng. Ông Yi suk dần lấy lại bình tĩnh: _Thế đứa con gái đó nó yêu mày lắm à? _..................................._hắn im lặng không nói,tim hắn đột nhiên đau nhói lên. _Mày im lặng là tao biết câu trả lời rồi!_ông chật lưỡi_Tao luôn luôn dặn mày là trong tình cảm phải luôn thật lòng,đừng đùa giỡn kẻo sau này hối hận.Giờ mày chắc thấm thía câu nói đó rồi chứ? _..................hắn vẫn im lặng. _Thế nó là con cái nhà ai?tên gì? _Ba không cần biết! _Kìa con_mẹ hắn lên tiếng_trả lời ba đi. Hắn liếc nhìn qua mẹ,rồi nói: _Ji Yeon! Ngừng một lát,hắn tiếp: _Park Ji Yeon. Ông Yi suk sững người?Họ Park?Có lẽ nào???không thể nào,không thể có chuyện đó được.Ông run run: _Có phải đó là 1 gia đình bình thường,tầng lớp trung lưu không? Hắn lắc đầu: _Tập đoàn điện tử HL,vừa mới tuyên bố phá sản 2 ngày trước. Mỗi lời nói của hắn như sét đánh ngang tai ông Yi suk.Ông cảm thấy khó thở,mồ hôi nhễ nhãi,chóng mặt.Ông đứng lên loạng choạng: _Dìu tôi vể phòng_ông nói với bà vợ. Jun Hyung nhìn dáng bà mẹ của mình dìu ông bố mà cứ suy nghĩ,tại sao ba hắn lại thay đổi thái độ như thế?Vừa mới nghe nhà Họ Park là ông đổi sắc mặt?Ba hắn biết về nhà Ji Yeon ư?Thật ra là có chuyện gì?Hắn thấy khó hiểu… Một sự thật sắp được phơi bày……. CHAP 18: Ji Yeon đứng bên cửa sổ.Trời mưa,mưa nhỏ thôi nhưng khiến nó chạnh lòng.Mưa làm tăng nỗi nhớ miên man,làm dâng lên nỗi buồn về những kí ức xa xưa.Mưa rơi nhẹ mà sao làm lòng nó đau nhói…Ji Yeon nhìn xuống đường đêm thanh vắng chỉ nghe tiếng mưa rơi mà nó hình dung ra cảnh Jun Hyung đứng dưới mưa hôm trước.Nó không muốn nhớ lại,không muốn nghĩ đến nhưng nó không thể điều khiển được con tim và suy nghĩ của mình.Lý trí của nó đã khiến nó rời ra Jun Hyung,từ chối tình yêu của hắn,nhưng con tim nó đang đập theo đúng nhịp điệu của 1 người đang yêu,suy nghĩ của nó đang hướng về người mình yêu,nó nhớ hắn da diết. Suốt ngày,suốt đêm nó không có lúc nào không nhớ đến hắn.Không biết tự bao giờ,à chắc là từ lúc rời bỏ Jun Hyung đang mê man mà đi thì trong nó đã in rõ hình bóng hắn.Hình bóng ấy cứ xuất hiện mãi trong tâm trí nó,đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn nó,một đôi mắt nâu đẹp tuyệt vời nhưng mang một nỗi buồn sâu xa…Số phận không cho chúng ta đến được với nhau,ta đành phải chấp nhận quyết định của ông trời thôi.Ôi,nó lại rơi nước mắt nữa rồi!! _HHHÙ!!!! Ji Yeon giật mình quay lại,So Yeon đứng sau lưng nó tự lúc nào mà nó không hay biết. _Cậu…cậu khóc à?_So Yeon nhìn nó,hỏi _Đâu có!_Ji Yeon lấy tay dụi mắt _Làm như mình là con nít không bằng,cậu đâu giấu mình được! Nó im lặng,ngồi xuống giường. _Cậu nhớ anh ta à? Ji Yeon nhìn lại So Yeon,rơm rớm,nó khẽ gật đầu.So Yeon liền ngồi xuống bên cạnh,ôm Ji Yeon _Cậu phải cố gắng quên thôi!Cậu với anh ta.. _Mình biết mà_nó ngắt lời So Yeon_nhưng…khó quá! So Yeon gật đầu _Uhm!mình hiểu. _Jun Hyung và mình tuy gặp nhau là cãi nhau,lúc nào cũng khắc khẩu,mình không ngờ mình lại yêu hắn.Mình vừa muốn quên hắn thật nhanh vừa muốn…nhớ đến hắn,mình phải làm sao bây giờ? So Yeon thở dài,nhỏ thật sự cũng bối rối khi thấy người bạn thân của mình như thế.So Yeon chỉ biết ôm Ji Yeon,vì nhỏ biết Ji Yeon cần một người để dựa vào lúc này. _Gì mà ôm iếc ghê thế?_Yoseob cất tiếng So Yeon và nó giật mình,nhìn ra cửa,Yoseob nhe răng ra cười với 2 đứa. _Sao anh vào mà không gõ cửa?_So Yeon quắc mắt nhìn ông anh trai _Ơ hay?Cửa mở toang hoác thế kia mà bảo người ta gõ? _Thế anh vào đây có chiện gì? _Có người nhờ anh mang hành lí lên,không nhận thì anh mang xuống lại vậy! _Ấy_Ji Yeon chợt lên tiếng_anh cứ đùa!^ ^~ _Em mới thích đùa đó!Em bảo nhẹ mà sao anh thấy cái nào cũng nặng trịch vậy?bộ em nhét đá trong đó hay sao? Ji Yeon cười: _Ơ!Ai biểu anh tin em làm gì?hehe _Chắc muốn bị ăn đòn đây! _Áaaa_Ji Yeon hét lên_So Yeon,cứu tớ. So Yeon bật cười.Ngay cả Yoseob cũng cười trước hành động trẻ con của Ji Yeon.Ji Yeon thấy thoải mái hơn rất nhiều,hi vọng những ngày tháng sau này của nó,có thể có khó khăn về mặt tài chính nhưng sẽ toàn niềm vui. A new life,1 cuộc sống mới đang chờ đợi nó phía trước! ---------------------------------- _Cậu không đi học à?_Doo Joon đứng trước cửa phòng hắn.,hỏi. Hắn lắc đầu: _Tớ không muốn đi học! _Chứ cậu muốn đi đâu? _Tớ muốn chết!_hắn đáp Doo Joon chắt lưỡi: _Cậu đừng nói năng tầm bậy! Jun Hyung khẽ cười: _Uh,thì tớ nói bậy.Tớ không đi học đâu,cậu đừng lo cho tớ! _Ji Yeon…nghỉ học rồi!_Doo Joon nói ngập ngừng. Một chút ngỡ ngàng xuất hiện trên khuôn mặt hắn,nhưng hắn nhanh chóng lấy lại nét mặt lạnh lẽo như cũ: _Uhm…thì…tớ đã biết trước là vậy mà!!! _Cậu không sao chứ? _Dĩ nhiên_hắn nói_cậu tưởng tớ là ai chứ?Tớ là Yong Jun Hyung,là anh trai của cậu đấy! Doo Joon gật đầu: _Uhm,anh trai!!cậu…là anh em của tớ_một cảm giác khó chịu,1 cảm giác tội lỗi đang len lỏi trong suy nghĩ của Doo Joon,Doo Joon vội nói_thôi tớ đi học đây,cậu ở nhà dưỡng sức đi!_Doo Joon quay lưng bước đi. _Ê này! _Hả? Hắn ấp úng: _Hôm trước..tớ hơi nóng,xin lỗi cậu,chỉ vì Ji Yeon mà tớ nóng nảy với cậu!Cậu đừng giận tớ nghen! _....Uhm…..thôi tớ đi học đây!_Doo Joon vội bước đi,nó không muốn Jun Hyung thấy vẻ bối rối của nó."Cậu không cần phải tốt với tớ như thế đâu,Jun Hyung,tớ là 1 đứa chẳng ra gì"_nó nghĩ thầm…. Jun Hyung thở dài.Tâm hồn hắn lúc này trống rỗng,hắn không biết nên làm gì.Thế là mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?em lạnh lùng với tình cảm của anh,em nghỉ học,em dọn nhà đi,em biến mất khỏi cuộc đời của anh như thế ư?Anh biết làm sao nếu không có em đây?đừng đối xử với anh như thế chứ!!!anh phải làm sao để quên em đây?giấc mơ đẹp của anh,bây giờ chỉ còn là 1 cơn ác mộng,bởi vì không có em!…ước gì…em… yêu anh,dù chỉ trong phút chốc… ------------------------ Mẹ So Yeon,Yoseob,So Yeon,Ji Yeon và ba nó,cả nhà đang ăn sáng.Buổi sáng đầu tiên ở nhà người khác. _Hôm qua ngủ được không anh ?_Mẹ So Yeon hỏi Ba nó gật đầu: _Ngủ ngon lắm chị à!Lâu rồi tôi mới ngủ thoải mái như thế!Hồi trước đêm nào cũng chập chờn,lo lắng công việc,ngủ không được gì hết! Mẹ So Yeon tiếp lời _Anh tạm thời cứ nghỉ ngơi thoải mái!đừng lo lắng chuyện gì cả! _Đâu được,tôi còn phải đi kiếm việc làm để lo cho Ji Yeon chứ,nó phải đi học tiếp! Ji Yeon ngắt lời ba nó: _Ba à!Ba đừng lo, ba cứ nghỉ ngơi đi,con sẽ đi kiếm việc làm thêm! _Nhưng…con chưa bao giờ đi làm cả! _Chứ ba thì đi làm lao động nhiều à?Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! _Ji Yeon nói đúng đấy anh à_Mẹ So Yeon nói. So Yeon nói thêm vào: _Con sẽ đi làm cùng với Ji Yeon,bác đừng lo! _Thế định làm ở đâu?_ông hỏi Ji Yeon nhún vai: _con cũng chưa biết,lát tụi con sẽ đi kiếm! _Anh hai chở tụi em đi nghen! Yoseob vội lắc đầu: _No! _Sao vậy?_cả 2 đứa đều lên tiếng. Yoseob chắt lưỡi: _Đi với 2 đứa thì tìm việc có 5p rồi than đói,đòi đi ăn!Anh hiểu lắm mà! Nói thì nói vậy nhưng Yoseob vẫn đồng ý . Bởi vì anh rất yêu thương cô em gái So Yeon và Ji Yeon,một người mà anh đã từng dành tình cảm đặc biệt,một tình yêu thầm kín,anh không dám thổ lộ mà cứ để trong lòng(ông này nhìn vậy mà nhát ^^~),định sẽ chon vùi mãi mãi,tưởng chừng như tình cảm ấy dần lặng yên theo năm tháng,nhưng 1 lần nữa,nó bỗng trỗi dậy,….mạnh hơn…. ------------------------------------------------------------- Ông quản gia gõ cửa phòng. "CỐC..CỐC.." _Có chuyện gì vậy?_Jun Hyung hỏi _Dạ!mời cậu chủ xuống ăn sáng! _Tôi không ăn! _Bà chủ bảo có khách đến dùng bữa chung nên bắt cậu chủ xuống tiếp! _Ba tôi đâu? _Ông chủ đi làm rồi ạ! Hắn bực bội ra mở cửa.Lúc nào cũng khách khứa,đến phát mệt.Hắn đi xuống nhà,đã nghe tiếng cười nói rôm rả trong phòng ăn. Chiếc bàn ăn lớn nhưng mới chỉ có 2 người ngồi,đó là mẹ hắn và 1 người con gái đang say sưa nói chuyện với bà,quay mặt đi nên hắn không nhìn thấy. _A!_Mẹ hắn lên tiếng_con xuống rồi à? _Anh Jun Hyunggggg_con bé ấy đột nhiên chạy tới ôm chầm hắn! cái gì thế?Hắn sững người trong vài giây… 1…2…3s _Cô là ai?_Hắn đẩy cô bé ra. _Anh không nhận ra em sao?Em là Boram đây! Hắn nhìn kỹ cô bé,phải rồi,đúng là Boram,cô bé hàng xóm lúc trước của nhà hắn.Hai gia đình khá thân với nhau,10 năm trước gia đình Boram đã chuyển tới Paris sinh sống. _Đúng là em rồi!em lớn quá, anh nhìn không ra!_hắn nói _Hihi_cô bé cười khúc khích_10 năm rồi mà ^^ Boram bây giờ khác hẳn cô bé Boram sún răng 10 năm trước.Cô bé đẹp hơn rất nhiều với mái tóc nâu dài suôn mượt,đôi mắt to tròn và nụ cười xinh xắn. _ Boram đậu vào trường đại học mà con đang học,nên tạm thời cô bé sẽ ở đây!_mẹ hắn nói! _Anh phải dẫn em đi chơi đấy nghen,10 năm xa nơi đây em quên hết rồi! _Vậy hả? _À chỉ nhớ đến anh thôi ^^!_cô bé lém lỉnh Hắn mỉm cười.Gặp lại cô em hàng xóm từ nhỏ thật là thú vị,cô bé đẹp và dễ thương như 1 thiên thần,giọng nói ríu rít,tiếng cười lảnh lót của cô như thổi 1 luồn gió mới vào căn nhà mà hắn thấy ngột ngạt từ lâu này. Kể từ lúc này,sẽ có rất nhiều biến động xảy ra.Kể từ bây giờ,hắn không còn hành động bằng con tim như lúc trước nữa,hắn phải hành động bằng lý trí.Nhưng hiện giờ…hắn vẫn chưa biết điều đó HAP 19: Ji Yeon đứng trước quán Sweet Dream,tâm hồn nó như đang mơ màng về một nơi khác,kí ức về hắn bất chợt ùa về. So Yeon đập vai Ji Yeon: _Làm gì mà ngây người thế?Vào đi chứ? _Không có gì_nó đáp_nhưng So Yeon này,sao mình phải xin làm việc ở đây? _Bây giờ đi kiếm việc khó lắm,với lại tụi mình chưa có kinh nghiệm,cũng chưa biết gì hết.Với lại quán này là quán kem ruột của tụi mình mà!Cậu không thích ư? _Không phải_nó vội nói_chắc gì chị Eun Jung cần thêm nhân viên. So Yeon cười: _Đừng lo,có người xin cho tụi mình trước rồi,chị Eun Jung đã đồng ý! _Ai thế? _Ông anh ngốc của mình chứ ai!Vào đi nào! Quán kem vẫn như thế,chẳng có gì thay đổi kể từ lần cuối cùng mà nó đi với hắn.Không ngờ,cuộc đời nó lại thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Chị Eun Jung tiếp 2 đứa với 1 thái độ thân thiện,dù sao cũng quen biết khá lâu rồi. _Chị có nghe chuyện của nhà em rồi_chị nhìn Ji Yeon cảm thông_em cứ làm việc ở đây,tuy lương không cao lắm nhưng cũng đỡ phần nào. _Dạ,em cám ơn chị_Ji Yeon gật đầu. _Có gì mà cám ơn,chị cũng đang cần người lắm.Nhưng cũng may mà ông anh của So Yeon giới thiệu 2 đứa kịp thời,nếu không chị đã đăng tìm người từ trước rồi. Hoá ra anh Yoseob đã biết trước dự định đi làm của tụi nó và giúp đỡ.May quá!Thế là đỡ lo 1 chuyện rồi. _Bây giờ 2 đứa làm ngay được không? _Dạ được!_cả 2 đứa đồng thanh. _Vậy ra đằng sau đeo tạp dề rồi chị chỉ cho.Việc cũng đơn giản thôi! Ji Yeon và So Yeon líu ríu đi vào sau.Bắt đầu 1 ngày làm việc,à không chỉ mới học việc thôi.Đây là thử thách đầu tiên cho Ji Yeon,cô tiểu thư xinh đẹp nhà Harnett,1 người chưa bao giờ động tay vào bất cứ việc gì,nay đã trở thành 1 cô gái phục vụ quán kem."Cố lên nào!"nó tự nhủ ^^!! -------------------------------------------- Boram bước lại gần Jun Hyung,hắn đang ngồi uống coffee trong vườn,cô bé cất tiếng gọi: _Anh Jun Hyung! Hắn quay sang nhìn cô bé: _Sao? _Anh dẫn em lên trường tham quan nha!_ Boram vừa nói vừa cười Hắn nhíu cậu: _Để mai đi,hôm nay anh đâu có đi học! _Mai anh đi học thì anh vào lớp chứ có rảnh mà dẫn em đi coi trường đâu.Đi bây giờ đi anh. Hắn gãi đầu,ôi trời!chẳng lẽ từ chối nữa.con gái đúng là rắc rối mà. _Đi thì đi!_Hắn đứng dậy. Boram nhìn điệu bộ của hắn mà khẽ mỉm cười.Cô bước đi sau hắn. Jun Hyung đi đến chỗ đậu xe,mở khoá chiếc xe hơi màu đen sang trọng. _Anh Jun Hyung! _Hả? _Em không muốn đi xe hơi! Hắn ngạc nhiên: _Chứ muốn đi bộ hả? Boram lắc đầu,chỉ vào chiếc xe moto của hắn đậu bên cạnh. _Em muốn đi xe này! Hắn trợn tròn mắt nhìn cô bé,sao lại muốn đi xe moto?Một dãy xe moto đậu bên cạnh,sao cô bé lại chỉ ngay chiếc mà hắn đã từng chở Ji Yeon?Trời ơi,đừng làm hắn phải suy nghĩ nữa,có được không? _Anh không muốn chạy xe ấy!_Hắn trả lời_nếu em không muốn đi xe hơi thì thôi vậy. Boram liền nói: _Không mà,nếu anh không thích thì thôi!Đi xe hơi cũng được! Hắn mở cửa xe,ngồi vào trong. Boram cũng ngồi vào ghế bên cạnh. _Xong chưa?anh chạy nhé! Cô bé gật đầu.Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng lăn bánh. ----------------------------------------------- Ji Yeon đổ mồ hôi,trước giờ nó chưa bao giờ tập trung đến như thế này.Nhưng dù cố gắng cách mấy thì nó vẫn chưa quen được,đã mấy lần nó đưa kem nhầm cho khách,làm bể ly,tính tiền nhầm(nếu chị Eun Jung không kiểm tra lại là tiêu rồi ^^).Cũng may là chị Eun Jung hiểu và không trách gì nó,khiến nó cảm thấy thoải mái rất nhiều. So Yeon thì đỡ hơn nó,vì ít nhiều gì So Yeon cũng làm việc ở nhà.Tuy vậy vẫn không tránh khỏi sai sót. Làm việc vừa có bạn thân,vừa có bà chủ tốt,sướng quá rồi còn gì?Ji Yeon không hề biết ở ngoài tiệm lúc này,có một chàng trai đang nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp. Yoseob mỉm cười thú vị khi thấy 2 cô gái tất bật với công việc,chạy lăng xăng,khác hẳn với hình ảnh 2 cô ngồi một chỗ mà “tám” từ sáng đến tối lúc ở nhà.Anh vui vì giúp đỡ được Ji Yeon trong lúc khó khăn này,anh hi vọng rằng sẽ đến lúc cô nhận ra được sự quan tâm của anh dành cho cô và đáp lại tình cảm đó. Cứ hi vọng đi,biết đâu…biết đâu được…. ----------------------------------------------- _Waaaaa!trường đẹp quá!_ Boram nói to khi vừa vào khuôn viên trường. _Bên đây là của thứ nhất,ở giữa năm thứ 2,còn bên này là của năm thứ 3.Em học năm đầu là dãy bên đây!trường có 3 cửa,cửa trước,cửa sau,cửa bên hông.Phòng hiệu trưởng là phòng đầu tiên của dãy bên tay phải.Cantin thì nằm ở góc bên kia.Giới thiệu về trường vậy là đầy đủ rồi nhé!giờ về!_Hắn nói 1 tràng và kết thúc bằng 1 câu ngắn gọn. Boram tròn xoe đôi mắt nhìn hắn: _Về áh? _Uhm!_Hắn gật đầu _Nhưng em chỉ mới bước vào cổng trường thôi mà! _Thì mới bước vào cổng trường mà em đã biết chỗ học của mình,biết cantin,biết luôn cả phòng hiệu trưởng.Không có ai mới bước qua cổng trường mà đã biết nhiều như em đâu. Boram nhìn vào trong: _Nhưng em muốn tham quan trường 1 lúc nữa.Đi nào_cô bé kéo hắn đi. Trông Boram lúc này như 1 con búp bê xinh xắn,hồn nhiên.Jun Hyung thật sự chưa hiểu hết về cô bé,10 năm là một khoảng thời gian dài,đủ để ký ức về một người dù là thân thiết cũng phai mờ đi.Và đối với Jun Hyung thì Boram như là 1 kí ức xưa mà hắn đã lãng quên giờ bất chợt nhớ lại. Trong lúc hắn cùng với Boram đi dạo trong khuôn viên trường thì lại tình cờ gặp mặt một người quen cũ mà chúng ta không nhắc tới trong mấy chương sau này.Các bạn đoán ra là ai không?Chính là Sun Young,cô tiểu thư nhà giàu kênh kiệu. Hăn và Boram đụng phải Sun Young ở ngã ba trong hành lang.Sun Young nhìn Boram rồi quay sang nhìn hắn. _Chào anh!_Sun Young nói nhỏ,chắc hẳn nó vẫn còn cảm thấy sợ khi đối diện với Jun Hyung. _Uhm! _Uả,ai vậy anh?_ Boram hỏi. _Đây là Sun Young,bạn cũ của anh!_hắn giới thiệu,cố ý nhấn mạnh chữ "cũ" Sun Young cảm thấy nóng mặt…. Boram cười với Jess,cô bé nói hồn nhiên: _Chào chị!em là Boram,bạn gái của anh Jun Hyung? _Bạn gái?_Sun Young hỏi lại Boram gật đầu: _Chính xác hơn em là vợ sắp cưới của anh ấy! Sun Young không nói gì,nó nhìn Jun Hyung.Hắn cũng thấy bất ngờ khi Boram đột nhiên nói như thế!Hắn không thèm nhìn lại Sun Young,hắn nắm tay kéo Boram đi. _Em làm cái trò gì thế hả?_Hắn nói to khi đã kéo cô bé đi khá xa. _Anh kéo tay em đau quá!_ Boram xoa cổ tay. _Anh hỏi em vừa rồi em nói cái gì vậy?_Hắn lại hỏi Boram cười: _Em nói em là bạn gái của anh! _Anh không giỡn đâu! _Em cũng đâu có giỡn!_Cô bé nói _Thôi đi_hắn hét lên làm cô bé giật mình_anh cho em biết,đừng bao giờ nói như thế một lần nữa_hắn nổi giận. Boram nhìn hắn,cô bé không ngờ hắn lại to tiếng với cô như thế.Mắt cô rơm rớm _Anh…anh quên rồi sao? Hắn nhìn cô bé,ra vẻ không hiểu… _Anh không nhớ…cách đây 10 năm,cái ngày em sắp chuyển đi,anh đã ôm em và nói sau này anh sẽ lấy em làm vợ.Chúng mình đã hứa với nhau như thế,anh….không nhớ sao? Hắn choáng…hắn không nhớ….có chuyện đó thật sao??? Boram nhìn thái độ của hắn lả đủ biết hắn đã quên….cô bé thấy thất vọng: _Anh..đúng là 1 kẻ vô tâm! Boram bỏ đi. Hắn đứng sững…hắn đang cố lục lọi trí nhớ,nhưng đành chịu,hắn không nhớ..hắn đúng là 1 kẻ vô tâm từ trước đên nay….nhưng cho dù điều đó có là thật,thì…đó cũng chỉ là lời nói bồng bột của hắn lúc ấy,1 đứa trẻ 11 tuổi..Đã biết gì về tình yêu đâu?Sao cô bé lại tin vào những lời nói…con nít như thế? _Mẹ có chuyện muốn nói với con à?_Jun Hyung đi đến gần ghế sofa mà mẹ hắn đang ngồi đọc báo. _Uhm!mẹ nhờ ông quản gia lên kêu con đấy. _Có chuyện gì hả mẹ? _Con chở mẹ đi shopping một lát! _Hả?_hắn giật mình_sao mẹ không nhờ tài xế chở? _Mẹ cần con đi shopping với mẹ!_mẹ hắn nói Hắn nhăn mặt: _Để làm gì?con không thích,mẹ đi một mình đi! _Không được!Con không biết hôm nay là ngày gì sao? Hăn lắc đầu. Mẹ hắn nói tiếp: _Hôm nay là sinh nhật của Boram. _Thật sao?_hắn ngạc nhiên_con không biết! _Thì giờ biết rồi,con nên đi mua quà tặng cho Boram chứ. _Thôi_hắn gãi đầu_mẹ mua dùm con luôn đi. _Ơ hay cái thằng này,làm gì có chuyện mua dùm.Đi với mẹ nào_mẹ hắn đứng dậy,kéo tay hắn. Hắn la oái oái: _Đợi đã mẹ ơi,để con lên thay đồ đã! Ôi…mua quà cho con gái,có bao giờ hắn tự đi mua đâu cơ chứ!Mấy con nhỏ bồ của hắn lúc trước,hắn toàn nhờ người làm đi mua quà dùm,vậy mà mấy nhỏ đó đều thích đấy thôi! =_=’’ ------------------------------------------------------- _Sao hôm nay chị Eun Jung cho mình về sớm thế nhỉ?_Ji Yeon hỏi So Yeon.2 đứa đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc khá mệt mỏi. So Yeon lắc đầu: _Mình không biết! Ji Yeon thở dài: _Thế là mình ở nhà cậu được 1 tuần rồi nhỉ?Nhanh thiệt! _Cậu thấy cuộc sống mới thế nào? _Nói chung là không tệ như mình nghĩ_Ji Yeon gật gù nói_không có người giúp việc,mình phải đi làm.Cực thiệt nhưng rất vui,mình học được thêm rất nhiều.Cậu nhìn mình xem,có thấy mình già và đen hơn không?_Ji Yeon quay sang So Yeon. So Yeon phì cười: _Cậu là Ji Yeon đẹp nhất mà mình được biết!Thôi đến nhà rồi,xuống xe đi! Ji Yeon mở cửa,bước vào trong….Tối om…cúp điện ư?Sao lại…???Nó chưa kịp kêu So Yeon thì… _HAPPY BIRTHDAY~!!!!!!!! Căn phòng bỗng nhiên sáng hẳn lên,khắp nơi giăng đầy bong bóng..Ba nó,Mẹ So Yeon,anh Yoseob đang đứng trước mặt nó,tươi cười.Trên tay Mẹ So Yeon là 1 chiếc bánh sinh nhật phủ Socola đẹp tuyệt..Nó ngỡ ngàng.. _Gì mà sững hồn vậy?Bộ em không nhớ sinh nhật của em sao? Ji Yeon tròn xoe mắt nhìn Yoseob: _Sinh nhật em á? Đúng rồi..nó không hề nhớ,hôm nay là sinh nhật nó…Biết bao nhiêu chuyện làm nó quên béng mất là hôm nay là ngày nó 20 tuổi. Yoseob cốc đầu nó: _Đồ ngốc,có ngày sinh mà cũng quên. _Thôi,ngồi xuống thổi nến nào Ji Yeon!_Mẹ So Yeon vẫy Ji Yeon Mọi người cùng quây quần nơi bàn.Chiếc bánh sinh nhật đặt ở giữa.. Bài hát sinh nhật được cất lên: _Happy birthday to you … Happy birthday to you … Happy birthday to Ji Yeon… Happy birthday to you… _Ước điều gì đi nào. Ji Yeon gật đầu,nó nhắm mắt lại,chắp hai tay lại và …ước.Nó ước gì cuộc sống sau này của nó sẽ toàn niềm vui.Ji Yeon mở mắt ra và thổi nến. _Hoan hô…_mọi người vỗ tay. _Cám ơn tất cả_Ji Yeon cười. Ông đưa cho nó 1 hộp quà được kết ruybăng màu xanh rất đẹp: _Ba tặng cho con. _Cám ơn ba! Nó sung sướng mở món quà ra,lòng đầy hồi hộp như đứa trẻ lần đầu tiên được nhận quà,nó thích bóc quà nhất mà lị… Đó là 1 chiếc áo trắng rất là đẹp,chắc cũng không rẻ đâu… _Con thích chứ?_Ba nó hỏi Ji Yeon gật đầu,nước mắt nó bỗng rơi xuống. _Ây,sao lại khóc thế này?_ba nó hỏi. _Con cảm ơn ba nhiều lắm. Ông xoa đầu con gái yêu: _Đúng là mít ướt mà,nín đi con. Nó lại gật đầu.. Mẹ So Yeon chồm tới: _Đây là quà của bác,tặng con.Chúc con sinh nhật vui vẻ! Nó nhìn Mẹ So Yeon,cảm động: _Cám ơn bác! Nó mở quà ra,1 bộ trang điểm =_=’’ _Bác biết là con không thích trang điểm,nhưng con gái đôi khi cũng cần làm đẹp.Hi vọng món quà này của bác sẽ giúp tô điểm thêm nét đẹp đã có sẵn của con. Ji Yeon ôm Mẹ So Yeon: _Con cám ơn bác nhiều! _Qùa của mình nữa này_So Yeon lên tiếng.Nhỏ đưa cho Ji Yeon hộp quà khá to. _Wa!cái gì mà to thế? _Mở ra rồi biết! Ji Yeon nhanh tay mở ra..1 chiếc túi xách đẹp mê ly…nhưng trước giờ có bao giờ nó dùng túi xách đâu cơ chứ >”< So Yeon cười hì hì: _Nhìn cái mặt cậu ngố chưa kìa!Đã đến lúc cậu nên trở thành 1 người con gái đúng nghĩa rồi,đâu thể nào đi đâu cũng xách theo cái balo to tướng của con trai được. Ji Yeon nhìn So Yeon,mỉm cười: _Cám ơn cậu! _Không có chi!Còn anh Yoseob,quà của anh đâu?_So Yeon quay sang Yoseob. Yoseob nhún vai: _Quà hả?Thôi anh em cùng 1 nhà,khách sáo chi mà tặng quà cho nhau,đúng hok Ji Yeon? _Ơ hay!nói thế mà nghe được à? Yoseob cười lém lỉnh: _Hehe,Ji Yeon không nói thì thôi chứ,em bắt bẻ làm gì? _Anh…. _Coi cãi không lại kìa!_Yoseob chọc. _Ji Yeon_So Yeon quay sang nó_cậu nói đi. Ji Yeon bật cười trước 2 anh em; _Thôi,quà cáp gì,lỡ ảnh tặng thêm đôi giày cao gót là tiêu tớ. _Hehe,em thấy chưa So Yeon? So Yeon nhăn mặt: _Chưa thấy ai như ông này! _Thôi_Mẹ So Yeon lên tiếng_đừng cãi nhau nữa.Ngồi xuống cắt bánh nào! Không khí gia đình ấm cúng tràn ngập quanh Ji Yeon.Nó thấy nó thật hạnh phúc.Một sinh nhật đơn giản như bao sinh nhật trước đây của nó nhưng lần này nó thấy sao ấm lòng lạ kì. ---------------------------------------------------------- Nhà Jun Hyung bây giờ được trang hoàng lộng lẫy.Mẹ hắn rất có cảm tình với Boram nên đã định tổ chức 1 sinh nhật thật hoành tráng,nhưng Boram không thích như thế,cô bé chỉ muốn 1 sjnh nhật bình thường bên cạnh những người yêu thương.(giống Ji Yeon nhỉ ^^!).Jun Hyung thì tìm cách tránh né vì hắn không thích tiệc tùng,và lý do chính là hắn không muốn Boram hi vọng vào hắn bất cứ điều gì,nên hắn kêu Doo Joon qua chở đi chơi nhưng đâu dè bị mẹ hắn phát hiện,thế là cả Doo Joon cũng bị kéo vào dự buổi tiệc này. Doo Joon thì không quen thân lắm với Boram,nhưng cậu vẫn nhớ cô bé sún răng 1 thưở này.Nhìn thấy Boram xinh đẹp trong chiếc váy hồng nhạt,Doo Joon không khỏi trầm trồ: _Cô bé xinh thật đấy!_Doo Joon nói nhỏ vào tai hắn. Jun Hyung ngập ngừng: _Uhm…xinh! Boram quả thật rất xinh,một nét đẹp ngây thơ,trong sáng.Hoàn toàn khác với những cô gái mà Jun Hyung đã từng tiếp xúc( dĩ nhiên là ngoại trừ Ji Yeon ^^!) Trên bàn ăn có 2 chiếc bánh sinh nhật vĩ đại.Một là của ba mẹ hắn mua,còn 1 cái là của Doo Joon.Cậu bị lôi vào bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này nên chưa chuẩn bị quà cáp gì,chỉ biết gọi điện thoại đặt thêm 1 cái bánh sinh nhật khổng lồ.(giàu dễ sợ =.=”) Boram nhận được rất nhiều từ người thân và bạn bè từ Paris gửi sang.Ba mẹ hắn thì tặng cho cô bé chiếc đồng hồ Rolex đẹp tuyệt khiến cô bé cứ trầm trồ mãi.Còn hắn thì đứng đợi đến khi mẹ hắn giục mới đem món quà ra tặng cô bé. _Tặng em!_hắn đưa món quà ra_chúc em sinh nhật vui vẻ! Hai má Boram ửng hồng,cô bé mỉm cười với hắn: _Cảm ơn anh! Và Boram nhẹ nhàng mở hộp quà ra.Đó là 1 sợi dây chuyền cực kì xinh đẹp với mặt dây chuyền hình giọt nước pha lê màu xanh.Đôi mắt Boram ánh lên niềm vui sướng: _Ôi!đẹp quá! Hắn gãi đầu… >___<! _Jun Hyung_mẹ hắn lên tiếng_đeo vào cho Boram đi con! Hắn nhăn mặt,miễn cưỡng cầm sợi dây chuyền lên,đeo cho Boram. _Ôi!đẹp quá!_mẹ hắn vỗ tay_nhưng nếu có sợi màu hồng thì đẹp hơn.Mà có người giành mua sợi đó trước Jun Hyung rồi!_mẹ hắn chắt lưỡi,tiếc rẻ. _Con thấy sợi dây này là đẹp nhất rồi!_ Boram nói,rồi cô bé quay sang Jun Hyung_cám ơn anh nhiều,em thích lắm. Cô bé lại nhón lên hôn vào má Jun Hyung một cái!Oh My God, cả nhà đều oà lên. Boram lấy tay che hai má đang đỏ bừng còn Jun Hyung thì quay sang nhìn Doo Joon với vẻ mặt đau khổ..Doo Joon chỉ biết nhún vai ^^! _2 đứa thân thiết với nhau từ bao giờ thế?_ba hắn lên tiếng. _Ba mẹ hiểu lầm rồi,không có chuyện đó đâu!_Hắn liền nói_Thôi con xin phép đi với Doo Joon có công chuyện. Nói rồi hắn kéo Doo Joon đi thẳng trước sự ngỡ ngàng của ba mẹ hắn và Boram. _Ơ này.._ba hắn kêu lại. Doo Joon bị Jun Hyung kéo đi đột ngột thì chỉ kịp gật đầu chào ba mẹ hắn. _Chắc thằng Jun Hyung có chuyện gấp thiệt,con đừng buồn nghen Boram_mẹ hắn nói. Boram không nói,chỉ cười buồn…trái tim cô đột nhiên nhói lên. _Con…con thấy mệt..con xin phép về phòng_ Boram lắp bắp. Cô bé chạy nhanh lên lầu,,đi vào phòng..đóng cửa lại.. Boram lấy tay vỗ ngực,cô thấy khó thở và đau tim..cô đau đến nỗi nước mắt chảy ròng. Boram nhắm mắt để chịu đựng cơn đau.Một lúc sau cơn đau mới dịu xuống, Boram ngồi xuống đất,mặt trắng bệch.Chuyện gì xảy ra với cô thế này?Cô gục đầu xuống,khóc nức nở. -------------------------------------------- Ji Yeon mở toang cửa sổ, gió thổi vào .Ôi!mát quá….Hôm nay nó cảm thấy rất vui,một sinh nhật bất ngờ…không ngờ ai cũng nhớ đến sinh nhật nó,trong khi nó lại quên mất sinh nhật của chính mình..Lòng nó bất chợt thấy một chút trống trải,một chút buồn,nó hi vọng sẽ có 1 ai khác quan tâm đến nó…nó lại nhớ đến hắn rồi.Vẫn biết là không được nhưng sao nó cứ mãi mâu thuẫn với lòng mình thế này? _Lại suy nghĩ gì nữa thế?_So Yeon cất tiếng. _Đâu có! _Tối nay trời mát quá,mình ra ngoài vườn đi dạo đi!_So Yeon đề nghị. Ji Yeon gật đầu.Còn gì thú vị hơn khi được đi dạo mát lúc này cơ chứ.^^! 2 đứa bước ra sân sau nhà,hương thơm hoa lyly toả ra nhẹ nhàng.Nhà So Yeon cũng trồng khá nhiều hoa lyly.Ji Yeon dang rộng 2 tay ra,hít thở khí trời trong lành,nó thấy thật sảng khoái. _Mát quá So Yeon ơi,tối nay mình ra đây ngủ nhé! _Không sợ muỗi cắn à?_Yoseob đột ngột lên tiếng. Ji Yeon giật mình: _Sao anh lại ra đây?So Yeon đâu? _Nó đói bụng nên vào trong lục đồ ăn ăn rồi.Mà chẳng lẽ anh ra đây không được à?Nếu em đuổi thì anh vào lại vậy. _Ấy!ai đuổi đâu nào! Yoseob cười với nó,anh ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh mướt.Ji Yeon thấy vậy thì ngồi xuống cạnh anh luôn,bấu trời đêm đầy sao,xung quanh nó thì toàn hoa là hoa,gió mát thổi nhè nhẹ,thật là 1 khung cảnh lãng mạn ^^ Ji Yeon ngước nhìn trời!!Yên bình quá! Yoseob ngập ngừng lấy ra một hộp quà màu hồng nho nhỏ,anh nói với nó: _Qùa cho em đây!chúc em sinh nhật thật vui và hạnh phúc. Ji Yeon tròn mắt nhìn anh,ngạc nhiên: _Qùa anh tặng em áh? _Chứ ai vào đây nữa? _Sao hồi nãy anh không tặng lúc em thổi nến?_nó hỏi Yoseob bất chợt đỏ mặt,nhưng nhờ có trời tối nên Ji Yeon không thấy! _Hỏi hoài!người ta tặng thì lấy đi. Ji Yeon phì cười,nó nhận món quà và mở ra. Ánh sáng lấp lánh hiện ra khi nó mở hộp quà.Một sợi dây chuyền thật đẹp,hạt phale màu hồng hình giọt nước,đẹp quá đi mất! _Đẹp quá!_nó thốt lên. _Em thích chứ?_Yoseob hỏi Ji Yeon gật đầu: _Thích lắm,cám ơn anh nhiều! _Để anh đeo vào cho em nhé!_Yoseob đề nghị _Bây giờ à? _Uh! Ji Yeon thấy…hơi kì kì nhưng chẳng lẽ lại không đồng ý,với lại sợi dây chuyền này đẹp quá,nó cũng muốn đeo bây giờ. _Vậy anh đeo dùm em! Nó vén tóc qua 1 bên để Yoseob đeo vào.Nó đâu biết rằng lúc này tim anh đang đập thình thịch,anh phải cố kềm chế lắm mới không ôm Ji Yeon. Ji Yeon nhìn xuống sợi dây đã được đeo nơi cổ: _Cám ơn anh! _Cám ơn hoài!_Yoseob nói._em thích là anh vui rồi. _Em thích lắm_Ji Yeon mỉm cười_anh là 1 người anh trai tuyệt vời. Mặt Yoseob chợt méo xệ,cảm giác hạnh phúc vừa mới chợt đến thì đã vội tan theo bọt xà phòng....anh đứng dậy: _Anh lên ngủ đây!em ngủ ngon nhé! Ji Yeon gật đầu: _Dạ!chúc anh ngủ ngon. Yoseob đi vào nhà với khuôn mặt đau khổ.Sao mà em ngốc vậy hả Ji Yeon? ^_^~ -------------------------------------------- _Cậu chở tớ đi đâu vậy?Tớ không thích đi xe moto mà! _Chỉ là đi dạo thôi!tớ không muốn ở nhà!_Jun Hyung đang chở Doo Joon chạy quanh thành phố. Doo Joon nhăn nhó: _Cậu chở tớ đi đường này nãy giờ là 5 lần rồi đó. _Vậy hả?Tớ không để ý!_Jun Hyung nói giọng tỉnh bơ. _Jun Hyung này! _Gì? _Hôm nay… _Sao? _Hôm nay là….sinh nhật… _Sinh nhât của Boram chứ gì nữa. _Không!Hôm nay là sinh nhật của Ji Yeon. "Kéttttttttttttttttttttt"_hắn đột ngột thắng xe lại.Cũng may là đường đang vắng. _Cậu làm trò gì vậy?_Doo Joon nói to_chạy đàng hoàng được không?Muốn bị cảnh sát tóm à? _Hôm nay là sinh nhật Ji Yeon à?_Hắn hỏi lại. _Uhm! _Sao cậu biết? _Tớ điều tra. _........................... _Nhỏ chuyển nhà rồi,tớ không tìm gặp được.Nhỏ cũng đổi số di động luôn.Có lẽ….chẳng bao giờ gặp lại được nhỏ. _Tớ biết bây giờ mình nên đến đâu rồi! _Hả? _Đến Night!_Hắn nói và phóng xe đi với tốc độ cực nhanh. --------------------------------------------------------------- [FLASH BACK] Trung tâm mua sắm cực kì đông đúc,có một người phụ nữ đứng tuổi đang đi shop cùng với con trai.Thằng con đang nhăn nhó với mẹ hắn bất kể hầu hết con gái xung quanh đang nhìn hắn. _Con ghét đi mua quà! _Ghét cũng phải đi,đừng có nhăn mặt,con nhăn mặt nhìn xấu trai lắm! _Kệ con! Mẹ hắn đi ngang qua tiệm trang sức: _Vào đây con,tìm 1 món trang sức tặng Boram. Lần đầu tiên hắn bước chân vào tiệm nữ trang.2 cô bé bán hàng nhìn hắn chăm chú,hắn đã quá quen với cảnh đó nên không lấy gì ngạc nhiên.Hắn đi xung quanh,ngắm ngắm,nghía nghía những món trang sức đẹp đẽ mắc tiền.Bỗng mắt hắn dừng lại nơi sợi dây chuyền đó.Đấy là 1 sợi dây rất đẹp,mặt dây chuyển hình giọt nước lấp lánh,tâm hồn hắn chợt nghĩ đến Ji Yeon,nhỏ mà mang sợi dây chuyền này thì sẽ hợp lắm đây. _Ôi,đẹp quá!_mẹ hắn thấy con trai mình đang ngắm nghỉa chăm chú 1 vật gì thì đi đến xem_con có mắy thẩm mỹ thật đấy, Boram mà mang nó thì chắc đẹp lắm.Con mua đi! _Tôi mua sợi này! Hắn và mẹ hắn quay sang người vừa nói câu đó.Một cậu trai khoảng 22 tuổi đang hồ hởi nói với cô bán hàng,tay cậu ta chỉ vào sợi dây chuyền mà hắn định mua. _Ơ!_mẹ hắn ấp úng,rồi quay sang hỏi cô bán hàng_còn sợi nào như vậy nữa không? _Dạ hết rồi,nhưng còn màu khác!_cô ta trả lời. _Vậy cậu nhường cho tôi mua sợi này được không?_mẹ hắn nói với cậu trai kia. Cậu ta cười: _Bác thông cảm,cháu thích sợi này! Hắn lay lay tay mẹ: _Mình mua màu khác cũng được mà mẹ! _Uhm!_mẹ hắn miễn cưỡng gật đầu. Hắn quay sang cậu ta: _Anh mua tặng bạn gái à? Cậu ta lại cười: _Cũng không phải,hôm nay là sinh nhật cô ấy. Tôi hi vọng cô ấy sẽ hiểu tình cảm tôi 1 ngày gần đây. _Vậy chúc anh may mắn! _Cám ơn!Thôi chào anh và bác,tôi đi trước. Hắn gật đầu chào.Và nhanh chóng trả tiền mua sợi khác. Lần gặp đầu tiên của Jun Hyung và Yoseob đã diễn ra như thế đó ^^!!haizzz,ko pik có chiện gì CHAP 21: Jun Hyung ngồi bệch xuống đất,thở nặng nhọc.Hắn vừa mới mua mấy bụi hoa lyly và đem đến trồng ở khu vườn nhỏ sau trường.Thật khó khăn với 1 công tử như hắn,1 người chưa bao giờ động tay động chân làm bất kì việc gì,bây giờ lại cuốc đất,trồng cây,áo quần lem luốc hết cả. Trông hắn lúc này không giống công tử nhà Họ Yong nữa rồi. Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì,hắn đang hi vọng vào điều gì nữa?Tình cảm của hắn,hắn không thể nào điều khiển được rồi.Chỉ có lúc uống say thật say,hắn mới không suy nghĩ,không nhớ gì đến nhỏ,còn không,lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nhung,đau khổ.Ngày nào đến trường hắn cũng lẩn vào trong này ngồi,để nỗi nhớ nhỏ thêm da diết,tha thiết.Hắn vẫn biết..cố quên sẽ càng nhớ,nên…bây giờ,hắn cố nhớ để mà quên..Nhưng càng nhớ thì hắn lại thấy rằng..quên là 1 điều không thể. Hắn ngắm nhìn những bông hoa lyly xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời,đẹp thật,chẳng trách nhỏ thích hoa này như thế. "Anh nhớ em đến phát điên lên được!!!Đến bao giờ anh mới được gặp lại em đây?Ji Yeon?" Hắn nằm dài trên bãi cỏ,ngước lên nhìn trời,rồi nhắm mắt lại…ước chi có 1 cơn mưa đổ xuống..để hắn thấy sảng khoái và thoải mái… _Anh ngủ à? Hắn giật mình mở mắt ra,ngồi dậy. Boram đang nhìn hắn,cười: _Sao…sao em biết anh ở đây? _Anh Doo Joon chỉ cho em! Cái thằng quỉ Doo Joon,lát gặp nó chết với mình.Hắn nghĩ thầm. _Hoá ra nãy giờ anh ở đây,làm em tìm muốn chết.Em năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn anh Doo Joon mới chỉ cho em đó! _Em năn nỉ sao?_Hắn hỏi _Em nói là ảnh chỉ cho em đi rồi mai mốt em đãi ảnh 1 chầu thịnh soạn.Thế là ảnh chỉ! "Cái thằng phản bội,nó vì ham ăn mà nỡ vứt bỏ tình anh em" ^^~ Như đoán ra được suy nghĩ của hắn, Boram cười: _Em nói giỡn thôi!Em bảo với ảnh là mẹ anh nhờ em đưa đồ cho anh. _Mẹ anh đưa gì? Cô bé cười hihi: _Đâu có đâu,em nói vậy để anh Doo Joon chỉ cho em mà! Hắn ngao ngán..muốn yên tĩnh cũng không được. _Em có cái này cho anh nà!_ Boram vừa nói vừa lôi trong túi xách ra 1 cái hộp nhỏ. _Cái gì vậy?_hắn hỏi. _Bánh em tự làm đó!Lần đầu tiên em làm,anh ăn thử đi. Cái bánh nhỏ thôi nhưng nhìn bề ngoài rất xinh xắn,có điều…mới làm lân đầu...phiêu quá >__<" _Anh không thích ăn bánh,em ăn đi! Khuôn mặt Boram bỗng xịu xuống,lộ rõ vẻ buồn.Hắn lại không chịu nổi cái nét mặt ấy. _Thôi!đưa đây anh ăn!_hắn cầm cái bánh,cắn 1 miếng!Lạy chúa….sao cứng và khô thế này,đây là bánh ngọt mà sao lưỡi hắn nếm thấy….mặn! >___< Ánh mắt Boram nhìn hắn hi vọng: _Ngon không anh? Hắn nuốt cái ực..1 cách "hơi bị"khó khăn, gật đầu: _Uhm!..ngon.Làm lần đầu như thế là…khá rồi Cô bé lại cười…dễ thương! ^__^~ Bỗng cô đưa mắt nhìn những bông hoa: _Woa,đẹp quá!! Hắn im lặng không nói,đang cố gắng ăn hết cái bánh cho xong chuyện.Chúa phù hộ cho hắn.. Boram lại tiếp tục nói: _Chỗ này thật là hay,mỗi lúc mệt chỉ cần ra đây ngồi,nghe nhạc,hay là nghỉ 1 giấc chắc sẽ thấy thoải mái hơn nhiều lắm anh ha. Cảm tạ trời đất,hắn đã nuốt xong miếng đá..à,miếng bánh chứ.cũng may là cái bánh nhỏ thôi chứ nếu to chắc hắn ăn vừa bị nghẹn vừa muốn ói quá!! _Cám ơn em nghen,bánh làm ngon lắm! _Vậy mai mốt em làm nữa nghen anh!_ Boram hí hửng _Ấy..ấy.._hắn hết hồn_ à ý anh là làm gì cho mệt,mai mốt ra tiệm mua ăn ngon hơn,à không ..khoẻ hơn! Rồi sợ cô bé bắt bẻ,hắn liền đứng dậy: _Anh vào lớp đây! _Nhưng chưa vào tiết mà! _À,anh vào trước….ôn bài!Lát có bài kiểm tra!bye em nghen! Mấy bạn tin hắn không?ôn bài?chuyện khó tin như gà trống mà đẻ trứng vậy!Tôi,tác giả không hề tin,tôi chắc mấy bạn cũng vậy,nhưng Boram..thì tin _Dạ,vậy chúc anh kiểm tra được A+ nghen! _À ừ.. Hắn liền đi nhanh. Ôi trời đất giúp hắn với…hắn không muốn làm ai đau khổ hết..vì chính hắn cũng đã nếm được mùi đau khổ vì tình yêu rồi.,hắn không muốn Boram dành nhiều tình cảm hơn cho hắn vì hắn biết cái cảm giác lúc bị từ chối như thế nào,yêu càng nhiều,lúc bị từ chối thì đau càng nhiều.Hắn thật tình không muốn Boram sẽ như thế,đối với hắn, Boram như 1 cô em gái nhỏ.Gần 1 tháng cô bé ở nhà hắn,hắn đã cố gắng đối xử bình thường,đôi khi còn tỏ ra lạnh lùng chỉ để cô bé thay đổi tình cảm,nhưng hắn đã lầm,hắn thấy tình yêu cô bé dành cho hắn ngày càng sâu đậm hơn Hắn chỉ muốn Boram mãi vui vẻ,lúc nào cũng luôn tươi cười,hồn nhiên nhưng hắn không tài nào đáp lại tình càm của Boram,hình bóng Ji Yeon luôn ngập đầy trong đầu hắn.Hơn 1 tháng mất tin tức của Ji Yeon nhưng hắn vẫn không quên được nhỏ,yêu là như thế sao?. ..Có đôi lúc hắn tự hỏi nếu không gặp Ji Yeon thì bây giờ hắn sẽ như thế nào?Ji Yeon xuất hiện trong cuộc đời hắn và đã làm cho hắn thay đổi hoàn toàn..bây giở công tử ăn chơi,thay bồ như thay áo đã biến mất,thay vào đó là 1 Jun Hyung mới hoàn toàn,trầm tính hơn,lạnh lùng hơn.. Hắn tình cờ đưa tay sờ túi quần…điện thoại của hắn..đâu rồi ta? Hắn sực nhớ ra,hồi nãy lúc đào đất trồng cây,hắn đã lôi điện thoại ra để trên cỏ cho đỡ vướng.Jun Hyung liền quay lại,mong là Boram đã đi rồi. _Tôi khuyên cô,vô ích thôi! Giọng ai nghe quen quen vậy nhỉ? Hắn thò đầu ra, Boram vẫn còn đứng đó,đang nói chuyện với..Sun Young.>___< _Chị nói gì?tôi không hiểu?_ Boram hỏi _Tôi nói là những gì cô làm vô ích thôi!Anh Jun Hyung sẽ không bao giờ yêu cô đâu! _Sao chị lại nói thế? _Vì anh ấy đã yêu người khác rồi! Jun Hyung đứng núp sau bức tường,nghe rõ từng câu 2 người đang nói với nhau. Boram chợt tái mặt: _Người đó…là chị ư? Sun Young bật cười: _Tôi ấy à?tôi đâu có diễm phước như thế!Người anh ấy yêu là 1 đứa con gái không ra gì! _Chị nói láo,anh ấy bảo anh ấy không yêu ai! _Hơ!anh ấy nói vậy là cô tin sao?Cô ngây thơ quá cô bé ơi! _Sao tôi phải tin những gì chị nói? _Bởi vì đó là sự thật!Chứ làm sao mà tôi biết anh ấy đang ngồi ở đây mà chỉ cho cô tới?Cô có biết chỗ này là chỗ nào không? Hoá ra là Sun Young chỉ cho Boram biết chứ không phải Doo Joon. Boram lắc đầu: _Tôi không biết! _Đây là chỗ mà người anh ấy yêu hay đến.Trưa nào cô ta cũng ngồi đây. Boram nghe như có sét đánh ngang tai: _Cô ấy học trường này à? _Đã từng thôi! _Thế…thế… _Cô muốn hỏi chuyện của 2 người chứ gì?Tôi cũng nghĩ là 1 người như anh Jun Hyung thì chẳng bao giờ yêu nổi hạng con gái như cô ta,chắc cô ta bỏ bùa gì ảnh,đến lúc ảnh chết mê chết mệt thì bỏ ảnh,đi lấy 1 người khác. _Cô ấy…lấy chồng rồi ư? _Được thế thì còn gì bằng,tôi đã nói là cô ta là 1 người không ra gì mà.Chỉ tội anh Jun Hyung,trong ngày cưới của cô ta thì anh ấy đã đến ngăn cản,cô ta thì huỷ hôn lễ,coi mọi thứ như 1 trò chơi,rôì sau đó không nghe tin tức gì nữa.Anh Jun Hyung thì thay đổi hoàn toàn sau đó,không còn là công tử hào hoa phong nhã 1 thời nữa mà lạnh lùng và khó gần hơn! _Tôi..không tin!không thể…anh ấy…tôi không tin..! _Tuỳ cô thôi!tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói cho cô biết.Cô tin hay không thì tuỳ,đến lúc đau khổ thì đừng trách tôi không báo trước.thôi tôi đi đây!! Sun Young bỏ đi.Còn lại Boram,cô bé vẫn đứng đó,sững sờ....không tin được!!! Jun Hyung nhìn Boram…hắn hi vọng cô bé hiểu được..Đột nhiên Boram ngồi xuống,úp mặt khóc nức nở..Jun Hyung nhìn thấy cảnh đó mà lòng thấy xốn xang,hắn làm được gì cho cô bé bây giờ?em đừng yêu anh nữa, Boram à,em xứng đáng gặp 1 người khác tốt hơn anh,anh chỉ làm em đau khổ thôi,em làm ơn hãy quên anh đi..đừng khóc vì anh…đừng khóc… Hắn chỉ biết đứng nhìn cô bé từ xa…anh xin lỗi… ----------------------------------------------------- Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường..đi đâu thì đi,về nhà là thấy thoải mái nhất.Nằm trên chiếc giường êm ái thế này,bao nhiêu âu lo phiền não dường như tan biến,dù chỉ trong chốc lát thôi! "Reng..reng…"chuông điện thoại hắn reo lên Hắn thấy tên người gọi,liền vội bắt máy: _Alo! Anh Quản lí Kim hả? _Jun Hyung,anh tìm được rồi! _Tìm được rồi hả anh?_tim hắn đập nhanh.. _Gia đình họ Park sau khi tuyên bố phá sản thì đã chuyển đến nhà một người bạn.Bà ta tên là Ahn Hae Yong,bác sĩ viện trưởng của bệnh viện liên bang. _Thế à?anh cho em địa chỉ đi! _Số 100 đường…..thành phố…… Hắn nhanh tay ghi: _Cám ơn ánh nhiều! Cúp máy,tim hắn vẫn còn đập nhanh..thế là có tin tức của Ji Yeon rồi..dù nhỏ đã từ chối tình cảm của hắn,hắn vẫn đến gặp nhỏ,hắn phải nói chuyện với nhỏ,xin nhỏ cho hắn 1 cơ hội,nếu không hắn…chết mất..thời gian qua hắn sống cứ như địa ngục,tâm hồn hắn cứ như rời khỏi thể xác của hắn,cầu xin trời,cho nhỏ hiểu được tấm lòng của con…và đáp lại nó. Hắn với lấy áo khoác.Chạy nhanh ra khỏi phòng. ---------------------------------------------------- _Con nhỏ So Yeon này thiệt tình_Ji Yeon cằn nhằn_tự nhiên để anh em mình lại ở siêu thị rồi lấy xe chạy đi đâu mất.Cũng may là siêu thị gần nhà chứ nếu không mình đi bộ về rã chân luôn! _Thì con bé để quên đồ ở tiệm nên mới quay lại lấy.Cũng sắp về đến nhà rồi,còn xíu nữa chứ mấy!Mà lâu lâu phải đi bộ tập thể dục chứ,anh thấy em càng ngày càng mập ra đấy! Ji Yeon trừng mắt nhìn Yoseob: _Anh dám nói em mập à?em như thế này mà mập ư? Yoseob lém lỉnh; _Nhưng mà anh thích mập! _Mập mà thích! _Em như thế nào…anh cũng thích cả! Ji Yeon nhìn Yoseob,chỉ còn vài bước nữa là đến cổng nhà: _Anh nói thế người khác nghe được lại hiểu lầm đấy! _Hiểu lầm gì cơ? _Hiểu lầm là anh thích em chứ gì nữa! _Thích áh?anh đâu có thích em đâu! _Thì đó,nên anh nói vậy người khác sẽ hiểu lầm_Ji Yeon giải thích _Anh không thích..nhưng.._Yoseob hít 1 hơi thật sâu_nhưng anh…yêu em. 2 người đã đền trước cửa nhà.Ji Yeon đứng lại: _Anh đừng giỡn nhu thế! _Anh đâu có giỡn!_Yoseob nói_anh..yêu em thiệt mà! Ji Yeon cười: _Em không mắc lừa đâu! Cô bé này thiệt tình >”< _Em không tin à? _Dĩ nhiên là không rồi! _Đồ ngốc!_Yoseob nói và bất chợt,anh kéo Ji Yeon lại gần và…hôn nó,một nụ hôn thật ấm,thật mềm nhưng Ji Yeon chẵng cảm nhận gì hết,.Ji Yeon sững sờ,người nó như hoá đá..Nó không động đậy,cũng không nhúc nhích gì hết,bởi vì nó quá bất ngờ đến mức nó không biết phải như thế nào. Yoseob cũng cảm thấy như vậy,anh từ từ buông Ji Yeon ra.. Ji Yeon lắp bắp,mặt nó đỏ gay: _Em…em.. Yoseob đưa 1 ngón tay lên miệng nó,anh nói: _Anh biết là...em bất ngờ..nhưng hãy tin anh,anh yêu em từ lâu lắm rồi! _Không được…anh à!em không…_Ji Yeon vẫn còn run. Yoseob cắt lời nó: _Em đừng nói gì hết,anh sẽ đợi,bây giờ em chưa yêu anh,nhưng anh sẽ đợi,cho đến lúc nào em nói em yêu anh.Anh sẽ đợi…vì thế..đừng ghét anh..mà hãy cho anh 1 cơ hội! _Yoseob à!không được đâu! _Anh đã nói là anh sẽ đợi chưa nhỉ?Hình như anh nói rồi mà! _Nhưng… _Thôi anh đói bụng rồi,vào nhà nào em.Mẹ đang đợi đó! Rồi không kịp để Ji Yeon nói thêm 1 lời nào,Yoseob nắm tay Ji Yeon,kéo nó vào nhà!Ji Yeon chợt giật mình.lòng nó rối bời…chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? ------------------------------------------------- Chẳng ai để ý,chẳng ai biết,chẳng ai thấy..trong góc khuất đằng kia,hắn đã chứng kiến mọi chuyện..Hắn không tin vào mắt mình,trái tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh,máu hắn như đang sôi lên..đau đớn,tức giận,thất vọng… _AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_hắn hét to lên Hắn leo lên xe,phóng với tốc độ cực nhanh,như 1 con hổ đang đói mồi chạy đi săn trong đêm vắng…. --------------------------------------------------- Ji Yeon hết hồn khi nghe tiếng hét,và nghe tiếng xe rú…sao nó thấy khó chịu thế này?Một cảm giác bất an đang xâm chiếm tâm hồn nó..Lạy chúa.. Những tháng ngày vừa mới bình yên..bỗng nhiên lại dậy sóng… CHAP 22: Jun Hyung uống say khướt,lần đầu tiên hắn say đến mức đó,say đến nỗi Dong Woon sợ không dám để hắn chạy xe mà đích thân anh đưa hắn về nhà. Đã gần 1h sáng,đây không phải là lần đầu hắn về trễ,như đã nói ở những chap trước thì hắn cũng là 1 tay ăn chơi 1 thời,đâu có hiền lành gì ^^.Và những lúc hắn vể trễ thì chỉ có ông quản gia ra mở cửa cho hắn còn ba mẹ hắn thì đã thẳng giấc từ lâu.Nhưng hôm nay người mở cửa cho hắn không phải là ông quản gia mà chính là Boram,cô bé ngồi đợi hắn về… _Ối,anh Jun Hyung!anh sao thế này?_ Boram hốt hoảng khi nhìn thấy hắn say khướt như thế! _Uống say chút thôi mà_Dong Woon vừa đỡ hắn vào nhà vừa nói_không sao đâu! Hắn cứ gật gù hua tay: _Vô…uống nữa đê!-_người hắn lâng lâng,hắn không biết trời biết đất gì nữa rồi. _Phòng hắn đâu?để tôi đưa hắn lên phòng nghỉ!_Dong Woon nói Boram nghe vậy liền gật đầu: _Trên lầu,anh theo em! Cô bé dẫn đường cho Dong Woon. _Đây này,phòng ảnh đây!_Cô bé mở cửa phòng hắn. Dong Woon thả hắn xuống giường,thở phào: _Chú mày nặng quá Jun Hyung ạ! Hắn cứ hơ chân hơ tay,nói om sòm: _Uống tiếp nào..uống với em nào Dong Woon! _Chú mày say quá rồi! _Say đâu……uống tiếp đêeeee! Dong Woon lắc đầu: _Chẳng biết hắn có chuyện gì mà như thế nữa. Rồi anh quay qua sang Boram: _Cô trông hắn giúp tôi nhé!Hắn có la hét om sòm thì lấy vớ nhét vô miệng hắn,còn nếu hắn múa máy tùm lum thì lấy dây thừng trói hắn lại! Boram nhăn mặt: _Gì mà ghê thế ạ? _Tôi đùa thôi,hắn ngủ 1 giấc là mai tỉnh lại thôi!cô đừng lo!mà ..cô có phải là cô em họ của Jun Hyung không? _Em..họ?_ Boram ngạc nhiên. Dong Woon gật đầu: _Uhm,hắn kể là có cô em gái từ Paris qua học,đúng là cô không? Boram cười buồn/; _Đúng ạ!_"em họ"rốt cuộc sau tất cả mọi cố gắng của em,anh chỉ xem em la em gái thôi ư? _Thôi tôi về đây!_cô đóng cửa dùm tôi nhé! Boram xuống lấu tiễn Dong Woon,xong rồi cô lại lên phòng Jun Hyung: _Sao anh lại uống nhiều như thế?_vừa nói cô vừa cởi giày ra cho hắn… _Uống…uống…. Boram lấy chăn đắp cho hắn: _Anh có chuyện gì buồn hả anh?Sao lại như thế? Vừa lúc cô cúi người xuống để đắp chăn cho hắn thì bất ngờ,hắn ôm chầm lấy Boram: _Ôm anh 1 cái đi…làm ơn! Boram quá bất ngờ …rồi cô nhẹ nhàng ôm hắn. _Chặt nữa!ôm anh chặt nữa đi! _Em ôm anh rồi!anh không thấy sao? _Đừng rời xa anh,,đừng bỏ anh_hắn vừa ôm Boram vừa nói Boram gật đầu: _Em không rời xa anh đâu,không bao giờ.. _Đừng xa anh…Ji Yeon…đừng xa anh!!! Boram sững sờ…Ji Yeon…anh vừa kêu em là Ji Yeon ư? _Ji Yeon…đừng xa anh..anh yêu em…. Boram vội đẩy hắn ra ,cô chạy về phòng,bật khóc…."Sao anh nỡ đối với em như thế??" Jun Hyung nằm lăn ra giường,ngủ ngon lành,không hề biết mình vừa làm tồn thương 1 người con gái.. ---------------------------------------------------------- Ji Yeon nằm trằn trọc,nó không thể ngủ được,nó cứ nhớ lại lúc ấy,lúc Yoseob nói yêu nó và hôn nó,nó không ngờ được rằng người mà từ trước giờ nó xem như anh trai lại giành tình cảm đặc biệt cho nó.Bây giờ nó phải làm sao đây?Nó không thể đón nhận tình cảm ấy,vì đơn giản,nó không yêu Yoseob và bởi vì,nó vẫn còn yêu Jun Hyung,nó nhớ đến hắn nhiều đến mức nó không thể để ý đến ai nữa cả.Yoseob bảo nó rằng anh sẽ chờ,nhưng chờ đến bao giờ…nó biết nó không yêu anh…sẽ không bao giờ yêu anh… Nó ngồi dậy,đối diện với bóng đêm..chuyện này vừa mới xong lại có chuyện khác đến.Rồi tất cả sẽ kết thúc như thế nào?có tốt đẹp hay không? _Cậu chưa ngủ à?_tiếng So Yeon vang lên. Ji Yeon giật mình,nó không nghĩ So Yeon còn thức. _À..uhm… _Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Yoseob phải không? Nó ngạc nhiên: _Sao cậu biết? So Yeon ngổi dậy luôn,nhỏ thở dài: _Mình biết anh Yoseob có tình cảm với cậu từ lâu rồi,còn hôm nay ảnh bày tỏ tình cảm với cậu thì là do anh ấy kể mình nghe. _................................._nó không biết nên nói gì,dù sao thì Yoseob cũng là anh ruột của So Yeon,nếu nó làm Yoseob buồn thì chắc So Yeon cũng buồn lắm. _Mình biết là cậu vẫn còn thích người ấy,mình cũng đã kể cho Yoseob nghe..Xin lỗi,mình nghĩ là Yoseob nên biết thì tốt hơn,mình mong anh ấy sẽ thay đổi nếu biết cậu có người khác trong lòng.Nhưng anh ấy vẫn….! _Mình phải làm sao đây So Yeon? So Yeon lắc đầu: _Mình cũng không biết!Tình cảm thì không thế theo ý muốn được…dù như thế nào thì cậu vẫn là bạn thân nhất của mình!Mình luôn tôn trọng quyết định của cậu! Ji Yeon quay sang ôm So Yeon: _Cám ơn cậu nhiếu lắm! So Yeon mỉm cười: _Thôi,biết mấy giờ rồi không?Ngủ đi.mai còn đi làm nữa đó! _Uhm! 2 đứa lại nằm xuống giường,2 mắt Ji Yeon giờ đã mỏi,nó nhắm mắt lại và giấc ngủ nhanh chóng ập đến. ------------------------------------------ Nhà thờ.. Jun Hyung đang hồi hộp,tim hắn đập nhanh..Chỉ xíu nữa thôi là cô dâu của hắn xuất hiện. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên..Và Ji Yeon của hắn,người mà hắn dành trọn tình yêu,rực rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp,đang cầm tay ba vợ hắn ^^ từ từ tiến vào sảnh. Hắn nhìn Ji Yeon không chớp mắt,chưa bao giờ hắn thấy nhỏ đẹp như lúc này… Nhỏ đi đến đứng bên cạnh hắn,nhỏ mỉm cười với hắn.Và sau đó thì cha xứ hỏi hắn là có muốn lấy nhỏ làm vợ không?Muốn quá ấy chứ!Cha xứ cũng hỏi nhỏ là có muốn lấy hắn không,nhỏ liền trả lời "Có ạ!" ôi,hạnh phúc quá! Cha xứ tuyên bố giờ nhỏ là của hắn,của riêng mình hắn thôi!Hắn có thể hôn nhỏ lúc này.. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống,ôm chặt nhỏ,đặt vào đôi môi mềm mại kia một nụ hôn cháy bỏng..Khoảng chừng 5 phút,10 phút hay cả một thế kỷ( do hắn tưởng là vậy ^^) hắn mới buông nhỏ ra…Hắn muốn nhìn khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc của nhỏ..Nhưng nhỏ đã biến đâu mất,người mà hắn vừa hôn,người mà hắn vừa buông ra..lại là Boram… Jun Hyung giật mình tỉnh dậy..mồ hôi đầm đìa…chỉ là 1 giấc mơ…nhưng hắn cảm thấy có ai đang nhìn hắn,hắn quay sang; _ Boram_cô bé đang đứng cạnh cái bàn bên cạnh giường hắn_sao em lại vào đây? Boram run run,cô bé ấp úng: _Em…em… Hắn nhìn xuống đất..những lá thư mà hắn ghi,những tấm hình của Ji Yeon đang nằm dưới đất..Ngay lập tức hắn hiều ra, Boram đang đọc chúng ,hắn tỉnh dậy và cô bé bất ngờ làm rớt. _Cô đọc chúng à? _Em…em chỉ…_ Boram thấy sợ.. _Ai cho phép cô vào đây lục đồ của tôi!_Hắn hét lên! _Em.._mặt cô bé đỏ bừng,cô thở mạnh_em..không.. _Cô đi ra,đi ra khỏi đây,tôi không muốn nhìn thấy cô!_Hắn lại hét to _Đừng anh…_tim Boram đập mạnh,mồ hôi cô bé chảy ra,trông cô có vẻ rất mệt mỏi.Nhưng hắn không thèm quan tâm. _ĐI MAU!!TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ!CÔ NGHE RÕ CHƯA? Mằt Boram bỗng lờ đờ,và dường như đã quá sức chịu đựng..cô ngã xuống..ngất xỉu. Jun Hyung hốt hoảng khi nhìn Boram như thế,hắn liền chạy tới: _ Boram,em sao thế? Hắn lay mạnh cô bé,nhưng cô bé vẫn không động đậy. _Người đâu??Gíup với_hắn la to. Chỉ chưa đầy 5p,tiếng còi xe cấp cứu đã kêu inh ỏi,nhanh chóng đưa Boram vào bệnh viện.. -------------------------------------- Hắn ngồi ngoài phòng chờ mà lòng đầy hồi hộp…không biết cô bé có bị sao không??Hắn đã to tiếng với Boram,chắc là làm cô bé đau khổ lắm.. 5p.. 10p… 20p…….ôi trời!sao lâu thế này? 40p…………….lo quá! 60p……………………Có chuyện gì mà lâu thế???lạy trời đừng có chuyện gì xảy ra! Cánh cửa phòng bật mở,1 ông bác sĩ bước ra.hắn liền chạy tới: _Bác sĩ,mọi chuyện thế nào? _Chuyện này rất quan trọng,tôi cần nói trực tiếp với người thân trong gia đỉnh của bệnh nhân!_ông ta nói _Tôi là người nhà của cô ấy!Tôi là….chồng sắp cưới của cô ấy!_trong lúc quýnh quá, hắn buột miệng nói như thế ^^~ Ông ta nhìn hắn,thở dài: _Tôi xin thông báo tin buồn cho anh!vợ sắp cưới của anh bị bệnh tim,khá nặng,nhất là thời gian gần đây!tình hình sức khoẻ của cô ấy ngày càng yếu! Jun Hyung sững sờ: _Vậy…vậy..có cách nào chữa khỏi không bác sĩ? _Chúng tôi phải phẫu thuật,nhưng chỉ có 50% là thành công… _Không thể ..không thể như thế được! _Tôi hiểu tâm trạng anh lúc này,nhưng bắt buộc phải phẫu thuật,nếu không cô ấy sẽ không sống nổi 6 tháng! Lạy chúa,chuyện gì đang diễn ra thế này?Những điều hắn nghe có phải là sự thật hay không? _Cô ấy..có biết mình bị bệnh không bác sĩ? Ông ta chắt lưỡi: _Theo tôi nghĩ là không!vì nếu biết thì cô ta sẽ đi khám và điều trị từ lâu rồi!để đến lúc này là khá trễ! Tội nghiệp em quá Boram..anh phải làm gì giúp em đây? _Điều quan trọng bây giờ_ông ta nói tiếp_chính là làm sao để cô ấy không bị shock khi biết sự thật,và tránh bị kích động,hãy tạo cho cô ấy nhiều niềm vui.Điều đó sẽ giúp rất nhiều trong việc phẫu thuật!chúng tôi sẽ làm hết sức mình. Hắn gật đầu: _Tôi có thể vào được không? _Được,nhưng hãy nhớ..tránh làm kích động! Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Boram đang nằm trên giường,say ngủ..Hắn đi đến gần,nhin cô bé.Đến giờ hắn mới nhận ra, Boram xanh xao quá,khác hẳn 1 cô bé đầy sức sống lúc vừa dọn đến nhà hắn.Anh xin lỗi em, Boram à!anh xin lỗi em,anh làm em đau khổ nhiều quá phải không?chính anh làm em ra nông nỗi này..một nỗi hối hận lan trong lòng nó. _Anh Jun Hyung! Hằn giật mình: _Em tỉnh rồi ư? _Đây là đâu?_cô bé nhin xung quanh. _Đây là bệnh viện! _Sao em lại ở đây? _Em…ngất xỉu..anh xin lỗi! Boram ngơ ngác 1 lúc rồi cô bé nhớ ra: _À..em nhớ rồi!em xin lỗi anh mới đúng!em đã tự tiện vào phòng anh! _Không!tại anh đã to tiếng với em! Boram mỉm cười dịu dàng: _Em không cố ý đọc thư anh viết đâu!chỉ là vì… _Anh hiểu mà!em đừng nói gì nữa! Nhìn Boram mà lòng hắn thấy xốn xang.. _Giờ em nghe anh nói....em nghe nhé!em bị bệnh tim,và em cần phải phẫu thuật! Boram mở to 2 mắt: _Anh nói gì cơ?em…em bị bệnh..à? Hắn gật đầu. _Và em cần phải phẫu thuật! Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ má cô bé: _Làm sao lại như thế được?chắc người ta lầm rồi!_cô bé lắc đầu. _ Boram à!không sao đâu em,đừng lo! _Không phải đâu!_ Boram lay tay Jun Hyung,nước mắt vẫn rơi,cô bé nói hoảng hốt_anh hỏi lại đi,chắc chắn là họ nhầm rồi! _Bình tĩnh em! _Không…sao em bình tĩnh được?Họ nhầm rồi…nhầm rồi_cô bé vẫn lay mạnh tay hắn. Hắn liền ôm chầm lấy cô bé: _Không sao đâu!em đừng lo,anh sẽ ở bên cạnh em. Boram ngơ ngác: _Bên cạnh em ư? Ôi!anh phải làm gì cho em đây?Để cho em thấy đỡ hơn? Hắn buông Boram ra,nhìn thẳng vào mắt cô bé: _Em….lấy anh nhé! Boram không tin vào những gì mình vừa nghe: _Anh…nói gì? _Em làm vợ anh nhé!anh sẽ mãi bên cạnh em! _Anh…đang tội nghiệp em ư? _Không phải!đây chính là những gì mà anh muốn làm! _Nhưng anh đâu yêu em,người anh yêu là người con gái khác cơ mà? Tim Jun Hyung ngừng đập 1 nhịp..hết rồi…còn gì nữa đâu..giờ Ji Yeon đã có người khác rồi,trong tim nhỏ trước giờ không hề có hình bóng hắn..thế tại sao hắn cừ mãi hi vọng làm gì?Đã đến lúc phải quên đi rồi. _Anh đã quên người đó rồi!bây giờ anh sẽ đáp lại tình cảm của em! Boram bật khóc: _Thật..thât chứ? Hắn gật đầu: _Hãy tin anh! Cô bé ôm chầm lấy hắn,khóc nức nở. _Này,sao lại khóc? _Em …hạnh phúc quá nên em khóc…. Hắn thấy thương Boram quá,1 cô bé thật ngây thơ,trong sáng với trái tim mỏng manh,yếu đuối. _Ngốc quá! Boram cứ thế mà khóc ngon lành trên vai hắn…lúc mà cô thấy đau khổ nhất thì ngay sau đó cô lại thấy hạnh phúc nhất..ông trời thật khéo trêu ngươi.. Hắn nhắm mắt lại…hắn sẽ quên được nhỏ thôi…trước giờ chưa bao giờ hắn thật sự quyết tâm,nhưng bây giờ đã đến lúc ấy rồi…Hắn đã làm Boram tổn thương nhiều rồi…hắn phải dành tình cảm cho cô bé nhiều hơn thôi,hắn sẽ bù đắp cho cô bé… Boram xứng đáng được yêu mà,đúng không? Hắn làm như thế là đúng hay là sai??Khuôn mặt ấy,giọng nói ấy,nụ cười ấy,rồi tất cả sẽ là dĩ vãng…chỉ còn là quá khứ…là 1 ký ức đau buồn….quên đi…phải quên đi.. CHAP 23: Xoảng…._Ji Yeon vừa làm rơi cái ly thuỷ tinh.Nó luống cuống ngồi xuống,nhặt mảnh vỡ. _Chuyện gì thế?_Chị Eun Jung hỏi _Em vừa làm ..bể ly!>___<_nó nhìn Eun Jung với vẻ mặt có lỗi. Chị Eun Jung cười: _Không sao đâu!Cẩn thận đấy,coi chừng chảy máu! _Dạ!_nó trả lời,chị Eun Jung thật là tốt,nếu gặp 1 bà chủ khác thì chắc nó bị đuổi việc từ đời nào rồi. Ji Yeon cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ…Sao đột nhiên nó lại run tay thế?nó cảm thấy khó chịu lắm,mà không biết nguyên nhân tại sao…Chắc tại vì hôm nay thời tiết thay đổi,mới sáng sớm còn mát mẻ,giờ mới giữa trưa mà trời âm u quá,chắc chiều nay mưa to lắm đây! _Úi_nó giật mình_một mảnh thuỷ tinh nhỏ đã đâm vào tay nó,chảy máu rồi,Ji Yeon đưa tay lên miệng mút,sao nó không thấy đau ở tay mà tim nó đột nhiên nhói lên nhỉ? --------------------------------------------------- Jun Hyung đưa Boram về nhà,hắn bắt cô bé phải ở lại bệnh viện để tiện việc theo dõi nhưng cô không chịu:"em sợ cái mùi ở bệnh viện lắm"..lý do khá là chính đáng nên hắn không còn cách nào khác là chiều theo ý cô bé. Vừa bước vào nhà thì mẹ hắn đã hốt hoảng chạy đến hỏi han Boram : _Cháu không sao chứ? Boram? Boram cười: _Con ổn mà bác!_ Boram bắt hắn hứa phải giữ bí mật chuyện cô bé bị bệnh!>”< _Tạ ơn trời phật,làm bác lo lắng nãy giờ_mẹ hắn thở phào.Rồi bà quay sang nhìn hắn_sao con tắt máy hả?mẹ không liên lạc được gì hết! _Khu vực đó người ta bắt off phone mà mẹ!_hắn giải thích. Bà lại quay sang Boram: _Bác xem con như con gái,con có thế nào thì bác lo đến chết mất! _Bây giờ con sẽ là con gái của bác,bác chịu không? _Được thế thì còn gì bằng! _Oh,mà không được!con không thể làm con gái của bác được! _Thì bác cũng biết là vậy mà! _Nhưng con làm con dâu của bác có được không? _Hả?_mẹ hắn ngạc nhiên hỏi lại. Boram đến gần Jun Hyung,nãy h hắn vẫn đứng yên nghe 2 người nói qua nói lại !Cô bé quàng tay hắn,cười rạng rỡ: _Anh Jun Hyung…anh ấy vừa cầu hôn con! _HẢ????_mẹ hắn thốt lên,nhưng thể chuyện này là 1 chuyện không tin được!>__< Bà hết nhìn Boram rồi lại nhìn hắn,ánh mắt như dò hỏi. _ Boram nói đúng đấy mẹ ạ!_hắn chậm rãi nói. _Vậy nghĩa là….2 đứa…._bà vẫn chưa hết bất ngờ. Boram gật đầu,vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Hắn đột ngột quay sang Boram: _Em lên phòng nằm nghỉ đi! _Em đâu có mệt! _Nghe lời anh,lên phòng nghỉ đi!anh cũng thấy hơi mệt,anh về phòng đây. Hắn bước lên lầu. ------------------------------------------------ Hắn cầm cái gối ném mạnh xuống giường(chỉ dám ném cái gối thôi),rồi hắn ngồi bệch xuống nền nhà…hằn đang làm cái trò gì thế này???Cậu…khùng rồi Jun Hyung!Cậu khùng rồi..Hắn tự nguyền rủa mình!Hắn cầu hôn người mà hắn không yêu,bởi vì..bởi vì hắn thấy tội nghiệp cô bé,cùng lúc đó hắn lại đang vô cùng tuyệt vọng… Boram đáng thương lắm,hắn muốn bù đắp lại,nhưng hắn biết hắn sẽ không yêu cô bé…Hắn không thể nào nói với Boram rằng cô chỉ có 50% cơ hội sống sót,hắn phải giúp cô bé vui vẻ hơn để giữ sức khoẻ tốt nhất khi vào phòng mổ..Nếu ca mổ thành công,thì từ nay người cùng hắn đi suốt cuộc đời còn lại là Boram,dù yêu hay không thì hằn cũng phải đối xử tốt với cô bé,và quên hẳn Ji Yeon là 1 điều hiển nhiên..Còn nếu……nghĩ khùng điên gì vậy hả Jun Hyung?Hắn lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ đó..chắc chắn phải thành công… "Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu" câu này hắn đã nghe ở đâu rồi thì phải,bây giờ hắn đang làm theo lời chỉ dẫn đó. Sẽ ổn cả thôi…hắn tự nhủ.. "Jun Hyung"_tiếng mẹ hắn vang lên_"mẹ vào được chứ?" _Vào đi mẹ_hắn nói và đứng dậy,ngồi lên giường. Mẹ hắn mở cửa,bước vào. _Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ hắn ngồi cạnh hắn,nhẹ nhàng: _Bây giờ giải thích cho mẹ,mọi chuyện là thế nào? Hắn nhìn bà: _Thế nào là thế nào?con không hiểu. _Thì chuyện con sẽ lấy Boram!nói mẹ nghe xem. _Con đã nói rồi,chúng con sẽ lấy nhau! Mẹ hắn nhìn thẵng vào mắt hắn: _Nhưng con đâu yêu con bé? Hắn cúi mặt xuống,tránh né ánh mắt như hiều rõ suy nghĩ của mình: _Con yêu cô ấy mà! _Con nghĩ mẹ là ai chứ?mẹ là người sinh ra con đấy! _Không phải mẹ rất yêu thương Boram ư?mẹ bảo là muốn cô ấy làm con dâu còn gì? _Đúng là như thế!nhưng mẹ không chấp nhận chuyện con đùa giỡn vói tình cảm của con bé! _Đùa giỡn???_hắn thốt lên_mẹ xem con là hạng người nào vậy? _Mẹ biết rằng con không yêu Boram! Hắn im lặng…mẹ hắn nói đúng..hắn không yêu cô bé,hắn bèn thú nhận. _Tuy là vậy nhưng con không có ý đùa giỡn với Boram đâu! _Con…vẫn còn …yêu cô gái ấy phải không? Hắn đột ngột đổi giọng: _Mẹ đừng nhắc đến nữa,con sẽ quên cô ta..Mẹ yên tâm,con biết tình cảm của Boram như thế nào,con sẽ không làm cô ấy tổn thương đâu! Boram xứng đáng được yêu hơn ai hết! _Uhm_mẹ hắn gật gù_mẹ cũng hi vọng là vậy! ---------------------------------------- Ngoài cửa,1 cô bé đang lấy tay khẽ quẹt nước mắt… Boram tình cờ đi ngang qua căn phòng quên đóng cửa,cô đã nghe hết…1 giọt nước mắt rơi xuống cô khi biết rằng Jun Hyung không yêu mình,1 cảm giác buồn…nhưng lòng cô như vỡ oà khi nghe thấy những lời Jun Hyung nói…"em xứng đáng được anh yêu,phải không anh?" ---------------------------------------- Thế là đã quyết định rồi…. 1 tuần nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn…sau đó phải đợi Boram phẫu thuật xong mới làm lễ cưới..Khỏi phải nói cũng biết ba mẹ hắn vui như thế nào trước sự kiện này,tuy vậy vẫn còn nỗi lo về bệnh tật của cô bé…Đến lúc này thì tất cả mọi người ai cũng biết chuyện Boram bị bệnh,nhưng Jun Hyung thì không hề nói cho bất cứ ai biết về độ nghiêm trọng của nó,1 phần vì mấy hôm nay đí khám thì bác sĩ nói rằng bệnh đang tiến triển theo chiều hướng tốt,do được sự chăm sóc đầy đủ của những bác sĩ hàng đầu,cộng với tâm trạng vui vẻ,điều đó rất tốt cho ca mổ,sẽ có nhiều hi vọng hơn,còn 1 phần thì hắn biết nếu lúc này nói ra thì người shock nhất có lẽ là Boram,không biết cô bé có chịu đựng được sự thật hay không.Tốt nhất là cứ im lặng và hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Bác sĩ rất lạc quan khi nói về điều đó,thôi thì cứ để như thế đi....bây giờ hắn làm được gì cho cô bé vui thì hắn cứ làm. Gần đây hắn cứ chở cô bé đi shopping miết,con gái là chúa mê mua sắm…Hắn dù ghét cay ghét đắng chuyện này nhưng cũng phải ráng cười,ráng vui vẻ.Còn Boram thì khỏi nói, được "ông xã tương lai"(dạo này cô bé gọi hắn là vậy) dẫn đi như thế này, thích mê đi chứ. _Anh này!_cô bé đột nhiên lên tiếng khi vừa ra khỏi cửa hàng Channel _Gì? _Mình chưa hẹn hò bao giờ nhỉ? Hắn nhìn cô bé: _Em nói vậy là sao? Boram cười: _Ý của em là tụi mình chưa hẹn hò lần nào như những cặp tình nhân thường làm! _Vậy chứ em muốn sao? _Mình đi xem phim đi anh!em thấy những người yêu nhau hay đi xem phim lắm! Tim hắn chợt ngừng đập…phim?? _Phim???? _Uhm!mình đi thôi anh!_ Boram kéo tay hắn. Rạp ABC…. Hắn thật sự không hề muốn đến nơi này..nhưng chỗ này là gần nhất,những rạp khác phải chạy khá xa… _Wa!hôm nay chiếu nhiều phim quá nhỉ?_ Boram reo lên_trông cô cứ như đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dắt đi xem phim ^^_xem phim gì hả anh? _Phim hoạt hình_hắn buột miệng nói ra ….>___< _Phim hoạt hình??_ Boram nhìn hắn_là phim Kungfu Panda hả? Hắn lúng túng: _Coj phim khác cũng được! _Em cũng thích xem phim hoạt hình lắm!vào xem anh! Kí ức ngày xưa chợt ùa về….quên đi…quên đi nào…sao những hình ảnh đó cứ mãi trong đầu hắn,không xoá đi được nhỉ? Hắn chẳng xem gì hết…chỉ có Boram là chăm chú xem,lâu lâu lại cười,chốc chốc lại hít hà…ôi sao giống thế??? _Phim dễ thương quá anh nhỉ?_cô bé hỏi khi cả 2 rời rạp chiếu. Hắn gật đầu: _Uhm,dễ thương_thật sự hắn có coi đâu mà biết_tâm hồn hắn cứ để đâu đâu….bay về quá khứ. _Giờ mình về được chưa?_hắn hỏi. _Chưa!em muốn đi vòng vòng hóng mát 1 chút! Giờ hắn chỉ muốn về nhà đánh 1 giấc thôi…nhưng…kệ,chiều vậy! _Mát quá đi…_cô bé la lên ( hắn đang chở bằng moto ^^,nhưng với tốc độ khá chậm)_anh chạy chậm lại để em ngắm đường phố nào! _Vậy là chậm nhất rồi! _Chậm xíu nữa đi! Hắn nhăn nhó,chạy như vậy rồi mà còn bảo chậm hơn…nhưng…kệ,chiều vậy!^^ _Anh..dừng lại_ Boram vỗ vào vai hắn! Lại chuyện gì nữa không biết?Hắn tấp xe vào lề đường. _Sao? _Mình vào quán kia ăn kem đi!_cô bé chỉ bên kia đường. Lạy chúa.tim hắn lại ngừng đập…ma xui quỉ khiến nào mà hắn lại chạy vào đường này cơ chứ??? Boram vừa chỉ vào tiệm "Sweet Dream" _Kem ở đó dở lắm!_hắn lấy cớ! _Sao anh biết? _Anh…anh vào rồi! _ Nhưng em thấy dễ thương,em muốn vào cho biết! _Anh không thích! _Tại sao? _Anh không thích vào tiệm đó! Boram nhìn hắn,tỏ vẻ ngạc nhiên..Chúa ơi,sao lại đối với con như thế!!! _Vào 1 lần này thôi!lần duy nhất!_hắn nói Boram gật đầu,cô bé đang thắc mắc sao hắn lại ghét tiệm kem này như thế?chẳng lẽ kem dở đến mức đó??>____< Hắn đã muốn quên đi nhưng cứ như thế này…làm sao hắn quên được…???Hắn lại đến những nơi mà ký ức về nhỏ mãnh liệt hơn bao giờ hết… Hắn cảm thấy sợ…khi bước chân vào quán đó…. CONT ONT _Đi nhanh nào anh!Sao anh đi chậm rì vậy? Hắn lê từng bước nặng nhọc,sao chân hắn nặng trịch vậy nè? Boram mở cửa ra,kéo hắn vào trong quán.Một không gian quen thuộc hiện ra trước mặt hắn,chẳng thay đổi gì hết,quán kem vẫn như xưa,vẫn dễ thương với phông màu hồng nhẹ nhàng và hương thơm quyến rũ của những chậu bông nhỏ.Lòng hắn thấy xuyến xao nữa rồi..Lạy chúa!! Hắn và Boram ngồi ở bàn cạnh cửa sổ,cái bàn hồi trước hắn từng ngồi hiện giờ có 1 cặp tình nhân đang cười đùa vui vẻ ngồi vừa ăn kem vừa nói chuyện.Cũng may hắn không ngồi lại chỗ đó,nếu không chắc chết quá. _Hai bạn dùng gì?_So Yeon đứng bên cạnh hắn tự lúc nào,hỏi. _Cho em 1 ly kem dâu!_ Boram nói Hắn nhìn lên: _cho ly lục trà là được rồi! _2 bạn đợi 1 lát nghen!_So Yeon mỉm cười với hắn rồi cô quay vào trong…người gì mà đẹp trai thế không biết.Cả cô bạn gái của anh ta nữa,dễ thương thật,cô nghĩ thầm _Sao anh lại uống trà vậy?chẳng lẽ kem ở đây dở đến mức đó sao?em thấy quán này cũng được nhiều người yêu thích mà_ Boram hỏi,cô bé nhìn thấy quán bây giờ đã hết bàn,đông nghẹt. Hắn nhún vai ,không trả lời.Hắn chỉ muốn rời chỗ này thật nhanh. --------------------------------------------------- Ji Yeon và So Yeon đang tất bật với công việc của mình,So Yeon thì lo chào khách và dọn dẹp bàn.Còn Ji Yeon và Eun Jung thì ở bên trong hôm nay là cuối tuần mà,nên khách đến khá đông. _Chị Eun Jung,1 kem dâu và 1 lục trà!bàn số 10._So Yeon nói _Ok,xong ngay! _Có cần anh phụ gì hok nào?_Yoseob đột nhiên cất tiếng _Anh hai,anh đi làm về rồi à? _Uhm!biết hôm nay thế nào quán cũng đông nên anh ghé qua xem có phụ được gì không!_anh quay sang nhìn Ji Yeon_mệt không em? _Dạ..cũng không mệt lắm_nó lúng túng,từ hồi Yoseob bày tỏ tình cảm với nó,nó cảm thấy ngượng mỗi khi tiếp xúc với anh,không còn tự nhiên như xưa nữa. Yoseob biết thế,anh chỉ mỉm cười dịu dàng mỗi khi thấy nó như vậy. _Còn đứng đó làm gì nữa?anh mau phụ em dọn bàn 12 đi!_So Yeon hối _Ờ ờ!_anh liền đi ra. So Yeon quay sang Ji Yeon: _Bàn số 10 áh,là 1 cặp tình nhân rất dễ thương,nhất là cậu trai,cute kinh! Ji Yeon nói: _Mình nhớ là trước giờ cạu đâu khen ai đâu ta?Sao giờ lại… So Yeon phẩy tay: _Tại lần đầu tiên thấy 1 người …quá đẹp trai như thế!^^!! _Thiệt hok?có nói quá không vậy?_Ji Yeon nghi ngờ…dù đẹp trai đến đâu thì đâu thể nào qua mặt được…Jun Hyung!!Ôi,nó lại nghĩ đến hắn nữa roài!>___< So Yeon gật đầu lia lịa: _Thiệt mà,không tin lát ra coi đi,lát cậu bưng đồ ra..giờ mình phải dọn dẹp bàn,để khách vô tiếp ^^! _Uhm!_Ji Yeon đồng ý,nó cũng tò mò không biết người đó mặt cậu như thế nào mà ngay cả con nhỏ bạn chưa bao giờ khen người khác giờ cũng phải khen nức nở. "Pong"_chị Eun Jung đập cái chuông nhỏ_bàn số 10 xong rồi đây. Ji Yeon cầm cái khay,bước ra ngoài..Sao nó lại thấy hồi hộp thế này. "Số 6,số 7"_nó vừa đi vừa tìm,bởi vì từ trước đến giờ nó chỉ ở bên trong quầy,không phải là người phục vụ,nên nó không biết rõ vị trí của các bàn,lý do mà nó phải làm phía trong là vì số ly nó làm vỡ đã đến mức kỷ lục khiến tháng nào nó cũng trích lương ra mua ly trả lại.>____< "Số 10…đây rồi"nó reo lên…Cô gái đúng là xinh thật,nhìn cứ như là búp bê vậy..còn cậu trai..quay lưng về phía nó nên nó không thấy. Nó đến gần bàn đó hơn,tim nó cũng đập nhanh hơn.. _Kem của bạn đây!_nó mỉm cười với cô bé. _Cảm ơn! Nó nhìn qua chàng trai: _Còn đây là trà của…_nó không nói hết được câu..cổ họng nó như có đá mắc bên trong..Jun Hyung ư? Hắn cũng nhìn lên…sững sờ…Ji Yeon…đúng là Ji Yeon…nhỏ đang đứng trước mặt hắn…..thời gian và không gian lúc này như ngừng lại… "Xoảng"_ly trà trong tay Ji Yeon rơi xuống.Nó giật mình,sực tỉnh lại.. _Xin…xin lỗi!Nó cúi xuống,nhặt những mảnh vỡ lên,run run..Cả quán quay lại nhìn xem ai vừa làm bể ly..Hắn chẳng biết nên làm gì nữa,tay chân cứ luýnh qua luýnh quýnh.. _Sao vậy em?_Yoseob chạy lại. _Không sao_nó nói,nó không muốn gặp hắn…nhất là trong lúc này. _Để đó anh dẹp cho!em vào trong đi! Chỉ cần có thế,Ji Yeon liền chạy vào trong,tim nó đập nhanh chưa từng thấy..nó biết,sau lưng nó,ánh mắt của hắn đang dõi theo…nó biết là như thế! _Thành thật xin lỗi!_Yoseob dọn xong,đứng lên nói với hắn_chúng tôi sẽ mang nước ra cho anh ngay! _Không…không sao đâu. _Vui lòng đợi 1 lát,tôi sẽ mang đồ uống ra ngay!_Yoseob đi vào trong Hắn ngồi sững hồn…là mơ…hay là thật…??tim hắn….hồi nãy…như ngừng đập.. _Anh Jun Hyung! _............................. _Anh Jun Hyung! _Hả?_Hắn giật mình. _Anh đang nghĩ gì mà không nghe em kêu vậy? _Không có gì!_Hắn lắc đầu. Boram ngập ngừng: _Anh biết cô gái đó ư? Tim hắn như chùng xuống: _Sao em lại nói vậy? _Em…chỉ hỏi vậy thôi! _Anh không biết cô ta!anh thấy mệt,mình đi về thôi! _Nhưng em chưa ăn kem mà! Hắn đứng dậy,để tiền trên bàn. _Về thôi!_Hắn bước ra cửa. Boram lật đật chạy theo sau. _Đợi em với! Hắn đi ra ngoàj,hít 1 hơi khí trời trong lành…Đêm nay trời không có trăng..cũng không có sao…trống trải,im vắng...như tâm hồn hắn lúc này vậy -------------------------------------------------------------- _Ji Yeon!cậu không sao chứ?_So Yeon chạy vào trong,lo lắng hỏi. Ji Yeon gật đầu: _Mình ổn mà! _Vậy sao lại …? Im lặng 1 lúc,nó nói: _Là anh ấy! _Sao? _Người mà cậu khen ấy!chính là Jun Hyung! So Yeono tròn xoe mắt: _Sao lại thế được???sao lại trùng hợp như thế? _Chổ này mình và anh ấy đã từng đến! _Cậu…ổn chứ? _Thật sự…hơi shock…không nghĩ là sẽ có lúc gặp lại anh ấy! _Vậy cô gái đó là ai? Ji Yeon lắc đầu, _Mình không biết!có lẽ…._tim nó bỗng nhói lên khi nghĩ đến điều đó. So Yeon thở dài: _Ji Yeon à! _Mình ổn mà!cậu ra lo việc của cậu đi! _Uhm!cậu ngồi nghỉ đi!_So Yeon đi ra. Ji Yeon đưa tay lên vuốt trán…nhức đầu quá…nó thấy khó chịu,,,1 cảm giác khó tả lan trong người nó…anh ấy….mình lại gặp anh ấy…còn cô gái kia..là ai???? _Em muốn biết cô gái đó là ai không? Ji Yeon nhìn lên.Yoseob đứng dựa vào tường,nhìn nó: _Em đọc đi,rồi sẽ biết!_anh đưa cho nó 1 tờ báo_vừa mới ra sáng nay.lúc nãy anh đọc trên công ty… Nó cầm lên…không tin vào mắt mình,,ngay trang đầu…chính là hình của Jun Hyung và cô gái ấy,đang tay trong tay đi trên đường phố.Một dòng tít lớn bên dưới:"Tình yêu thật sự của công tử Họ Yong,tiểu thư Jeon Boram,ái nữ nhà Họ Jeon tài phiệt ,2 người sẽ đính hôn cuối tháng này" Ji Yeon thả tờ báo xuống,nước mắt rơi lã chã. _Anh không định cho em biết,nhưng đến lúc này thì…. Tim nó đau…đau lắm…..vẫn biết là tại quyết định của nó,hắn không có lỗi gì,dù có lý do gì thì chính nó là người từ chối tình cảm của hắn,thế mà sao…lòng đau thế này…nó khóc…nhưng chỉ là khóc thầm trong lòng,cđể mặc cho nước mắt tuôn rơi chứ không nấc lên thành tiếng. Yoseob đến ôm nó vào lòng: _Anh biết..anh biết hết mọi chuyện..anh biết em có tình cảm với cậu ta,anh biết em từ chối cậu ta,anh biết giờ em đau khổ như thế nào…hãy chấp nhận anh đi.anh sẽ làm em hạnh phúc,không bao giờ làm em khóc,không bao giờ làm em đau lòng,anh hứa..chấp nhận anh đi…Ji Yeon…anh sẽ yêu em nhiều hơn ai hết…cho anh một cơ hội đi… Nước mắt nó vẫn tiếp tục rơi…vẫn biết là sẽ đau,sẽ buồn..nhưng nó không ngờ…nó lại buồn nhiều,lại đau nhiều đến như thế!Trái tim nó như đang rướm máu!!Nó biết…làm sao đây???Ông trời sao khoái đùa cợt như vậy?…ông làm thế là ác lắm…ông biết không? CHAP 24: Gió thổi mạnh bên tai hắn..hắn đang chạy xe với vận tốc khá nhanh..Mỗi lúc buồn hay thấy khó chịu thì có 2 cách khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn,1 là uống rượu,2 là chạy xe như điên..hắn muốn hét lên thật to,để có thể thấy thoải mái hơn.Cảm giác của hắn lúc này như thế nào?Đau đớn,tức giận,tuyệt vọng,tất cả điều đúng. Boram ngồi sau kéo áo Jun Hyung: _Anh à!Chạy chậm lại đi! Hắn dường như không nghe thấy tiếng cô bé,vẫn tiếp tục chạy nhanh…lạng lách. _Anh!Em thấy mệt…chạy chậm lại đi anh!em mệt! Có 1 cái gì đó thúc suy nghĩ hắn trở lại,hắn chạy chậm lại,tấp vào lề,dừng xe.Jun Hyung vội quay lại nhìn Boram,mặt cô bé trắng bệch. _ Boram,em không sao chứ?_Hắn hốt hoảng. Boram thở nặng nhọc,cô lấy tay xoa ngực: _Em…thấy mệt! _Để anh đưa em đến bệnh viện! Cô bé lắc đầu: _Không sao đâu!giờ em đỡ hơn rồi!không cần đến bệnh viện. Jun Hyung nhìn cô bé như thế,hắn thấy hối hận.. _Anh xin lỗi…tại anh chạy nhanh…anh không để ý đến em! Boram mỉm cười,1 nụ cười dịu dàng: _Chị ấy…là Ji Yeon phải không? Hắn nhìn cô bé: _ Boram à! _Anh trả lời em đi,có phải không? Hắn thấy nghẹn,không thốt được lời nào,hắn lặng lẽ gật đầu. Boram nhắm mắt,thở dài: _Em cũng đoán được!Chị ấy xinh thiệt. _ Boram à! _Anh còn yêu chị ấy chứ? _Đừng bao giờ hỏi anh câu đó!_Hắn chợt đổi sắc mặt. Boram ngước lên nhìn trời: _Em cũng biết cả câu trả lời của anh rồi. _Em đừng có suy nghĩ vớ vẩn..anh chẳng còn tình cảm với cô ta nữa! _Vậy anh dành hết tình cảm đó cho em ư? Hắn gật đầu. _Anh làm như em ngốc lắm à??Nhìn thái độ của anh thôi là đủ hiểu rồi! _Anh không hiểu em đang nói gì!Giờ mình về nhà thôi._hắn quay đi. Chợt Boram níu tay hắn lại: _Mình huỷ lễ đính hôn đi! Hắn trợn mắt nhìn cô bé: _Em đang nói cái quái quỉ gì vậy? _Em bảo mình sẽ không lấy nhau! _ Boram! _Em không thích như thế!em không muốn người sống cả đời với mình lúc nào cũng nghĩ đến người con gái khác!_cô bé nói rõ ràng,cương quyết,nhưng hắn thấy mắt của cô đỏ hoe. _Em coi anh là hạng người gì hả?Anh đã bảo là quên cô ta rồi.Giờ người anh quan tâm là em.Em không tin cũng không sao!Anh đã nói là anh làm.Em đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa._hắn giận dữ nói_em lên xe đi,anh chở về nhà! Boram im lặng không nói thêm gì hết,thật ra cô biết Jun Hyung vẫn còn nhiều tình cảm với người con gái ấy lắm,nhìn thái độ của anh là biết,nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất vui mừng vì Jun Hyung đã khẳng định rõ quyết định của anh…Em vẫn sẽ là vợ anh…rồi anh sẽ yêu em,phải không anh?? Jun Hyung cũng suy nghĩ rất nhiều..lần này mình lại làm tổn thương Boram nữa rồi,anh xin lỗi nhé Boram,anh cứ mãi nhớ đến người ấy,1 người không hề có tình cảm với anh,mà anh lại dửng dưng với em,người dành tình yêu duy nhât cho anh.Đã vậy còn nổi nóng với em nữa.Anh thật là tệ quá.... Lần này chiếc xe moto được lái chậm hơn rất nhiều..Hướng thẳng về biệt thự Họ Yong. ------------------------------------------------------- Quán Sweet Dream…trở lại với Ji Yeon và Yoseob Ji Yeon đẩy Yoseob ra: _Anh đừng như thế!Em…không thể.. _Tại sao?Vì hắn?? Hãy mở con tim ra 1 lần nữa đi Ji Yeon! Ji Yeon lắc đầu: _Không phải vì Jun Hyung…đơn giả vì…em không yêu anh.. Từng câu,từng lời Ji Yeon nói như lưỡi dao đâm vào tim Yoseob. _Em xin lỗi,nhưng từ trước đến giờ,em luôn coi anh là 1 người anh trai đáng kính_Ji Yeon nói_em không thề chấp nhận anh vì em biết được nhịp đập con tim mình.Nếu giờ em đồng ý,thì anh chỉ là người thay thế,rồi sau này người bị tổn thương chính là anh đó,anh biết không?Vì vậy,hiểu cho em,em không thể nào làm tổn thương 1 người anh mà em yêu mến… Ngừng 1 lúc,nó nói tiếp: _Em là 1 người rất nghiêm túc trong tình cảm…Chắc giờ anh ghét em lắm nhỉ,nhưng em thà bị anh ghét còn hơn chính làm làm tổn thương anh! _Em đừng nói nữa!_Yoseob đột ngột lên tiếng_anh hiểu rồi!!!Anh cũng biết với tính em,em sẽ trả lời như thế!Nhưng anh cứ nuôi hi vọng,khi yêu người ta điên khùng như thế đấy!Anh không giấu mà nói với em rằng anh đang thấy rất đau khổ,nhưng….anh hiểu,anh hiểu.. Ji Yeon mím môi: _Em xin lỗi! _Em đâu có lỗi gì đâu!tại anh mà ra thôi!_Yoseob nói_anh muốn ra ngoài đi dạo 1 lát_anh quay lưng đi. Nó gật đầu.Nhìn theo dáng Yoseob…nó lại làm thêm 1 người buồn vì nó rồi…Chúa ơi,sao con cứ làm cho những người con yêu thương đau khổ vậy?Chúa trả lời con đi!!!Người con yêu con cũng không đến với người đó được,còn người yêu con lại là người mà con xem như anh ruột,sao lại trớ trêu đến thế? Từ giờ có thêm 1 lý do để nó có thề quên Jun Hyung nhanh chóng,nó nhìn xuống tờ báo mà nó làm rớt,hắn sắp đính hôn.Với tính cách của hắn,cuộc hôn nhân này chắc chắn không phải do 2 gia đình sắp đặt,chẳng đời nào hắn chịu như thế…Cô gái này hắn còn dẫn cả đi ăn kem,chắc là…hắn yêu cô ấy…hắn đã quên được mình.Thế thì tốt nhỉ?Đáng lẽ mình phải vui mừng chứ?Sao lại khóc nữa thế này?Nó đưa tay dụi mắt…. CONT CHAP 24(cont) Hắn ngồi trên sofa uống cà phê,một buổi sáng yên bình...Chỉ ngày mai nữa thôi là cuộc đời hắn sẽ rẽ qua trang mới,chỉ là đính hôn thôi ,nhưng hắn biết từ giờ,hắn sẽ có trách nhiệm khác,bên cạnh hắn sẽ có 1 người mà hắn gọi là"vợ"...hắn đã từng mơ đến chuyện này,sẽ cùng với người con gái ấy đi hết suốt cuộc đời còn lại,bây giờ người mà hắn gọi là "vợ" không phải người hắn từng mơ và mong ước...Đôi khi...cuộc sống lại cay đắng như thế...nhưng hắn không hối hận,vì Boram cũng là 1 người tuyệt vời,cô bé rất dễ thương,dịu dàng,lại yêu hắn chân thành...Hắn không nên cứ mơ tưởng,cứ nhớ nhung hoài về 1 hình bóng như thế,hắn tin chắc rằng, Boram sẽ mang đến hạnh phúc cho hắn..Còn Ji Yeon...nhỏ đã tìm được hạnh phúc cho riêng nhỏ rồi. Điều hắn lo lăng lúc này là sức khoẻ của Boram,bác sĩ bảo rằng ngay chính ông cũng bất ngờ trước tình trạng của cô,kết quả xét nghiệm ngày hôm qua đã cho biết điều đó,và bác sĩ cũng lạc quan mà thông báo rằng hắn đừng lo lắng vì ca phẫu thuật sắp tới sẽ chắc chắn thành công nếu tình hình sức khoẻ cứ tiếp tục khả quan như thế.Thật là 1 tin mừng,hắn như trút được 1 nỗi lo,tuy vậy,hắn vẫn không được xem thường,hắn phải cố gắng mang lại niềm vui nhiều hơn nữa cho cô bé,hắn sẽ cố gắng.... _Suy nghĩ gì mà thấy vẻ mặt nghiêm trọng vậy cậu?_một giọng nói vang lên phía sau hắn. Hắn quay lại: _Thằng quỉ,mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?Giờ mới vác mặt đến đây. Doo Joon nhún vai: _Ba tớ có dự án ở JeJu nên tớ ra đó xem xét,mà tớ nhớ tớ nói cậu rồi mà! _Tớ tưởng cậu đi 1,2 ngày thôi chứ ai dè cậu đi cả tuần vậy. Doo Joon mỉm cười,nhưng là 1 nụ cười méo.Thật ra...tuần qua,sau khi nghe Jun Hyung sẽ lấy Boram thì Doo Joon đã bỏ ra hòn đảo du lịch nổi tiếng ấy,để tâm hồn thanh thản.Nói cho đúng là để thấy bớt mặc cảm tội lỗi!! _Jun Hyung à! _Hả?_Hắn cầm ly cà phê lên,nhấp 1 miếng. _Cậu suy nghĩ kỹ rồi ư? _Chuyện gi?_hắn hỏi lai. _Chuyện đính hôn... Hắn cau cậu nhìn Doo Joon: _Ý cậu là gì? Doo Joon thở dài: _Cậu lấy người mà cậu không yêu,chỉ tại thương hại. _Cậu đừng nói như vậy ,tớ không thương hại ai hết! _Vậy thì tại sao? _Không phải chính cậu khuyên tớ quên Ji Yeon đi à?giơ tớ quên được rồi! Boram là 1 cô gái tuyệt vời. Doo Joon nhìn thẳng Jun Hyung: _Có thật là cậu quên được rồi không? Hắn thấy khó chịu,hắn không muốn Doo Joon nhìn hắn như thế ,hắn né tránh ánh mắt ấy. _Cậu đừng hỏi nhiều! Doo Joon đặt tay lên vai hắn,thở mạnh 1 hơi,và nói: _Cậu là anh em tốt của tớ mà tớ đã làm 1 chuyện không phải với cậu.Tớ không thể chịu được nữa,tớ phải nói ra,có thế thì tớ mới thấy thoải mái được. _Cậu đang nói cái quái gì thế?_Jun Hyung ngơ ngác. _Nghe đây!Jun Hyung!Bây giờ chắc là quá muộn nhưng tớ phải nói.. _Có chuyện gì nói sau đi giờ 2 người phải tiếp tôi đã chứ?_một giọng nói nhừa nhựa vang lên. Hắn và Doo Joon nhìn lại,Hyun Seung,đúng là thằng mất dạy này rồi.Hyun Seung đang đứng ngay cửa vào,nhếch mép. _Mày đến đây có việc gì?_hắn hỏi Hyun Seung đi tới: _Không mời tao ngồi à?Khách đến nhà mà như thế ư? _À,tao quên mất.Mày là khách mà nãy giờ tao tưởng là ông quản gia nhà tớ,ông ấy 60t rồi,già lắm,cũng hơi giống giống Mày nên tao tưởng nhầm,thế cậu là khách à?Vậy thì mời ngồi! [ôi ôi,sao cứ mày tao thế nhỉ =.=” hình như sau cái vụ cướp cô dâu mối thành ra như thế này đây =.=”] Hyun Seung tím mặt: _Mày... _Ấy ngồi đi,nếu không thì không chỉ có tao mà tất cả người làm nhà này đều nhầm như thế!!Càng nhìn càng thấy giống...này ngồi đi!khách sáo làm gì? Doo Joon phì cười trươc những lời nói shock óc của Jun Hyung,nhìn mặt thằng Hyun Seung lúc này như ăn nhầm bánh mì bị mốc vậy.^^~Hyun Seung ngồi xuống mà mặt mày sượng ngắt. _Thế hôm nay công tử của biệt thự Họ Jang đến lâu đài của Họ Yong,phải chăng là có chuyện muốn thưa? Hyun Seung không biết Jun Hyung chơi xỏ mình ^^~ _Ba mẹ tao bảo tao đến gửi quà đính hôn cho mày! _Quý hóa quá!_hắn giả bộ đon đả_về nhắn là tao cám ơn cái lòng hảo tâm của nhà mày nha!vậy mà có nhiều người nói nhà mày keo ơi là keo,kiết ơi là kiết,giờ tao mới biết là họ nói sai hoàn toàn! _Coi bộ mày vui quá nhỉ?Sắp có vợ có khác! _Quá khen! Hyun Seung liếc hắn: _Mà số mày đào hoa gớm!mới tháng trước có 1 em,tháng này lại thêm 1 em nữa!Xù em kia rồi à?Thế mà tao cứ tưởng mày yêu con nhỏ kia lắm,ai dè cua được nó rồi bỏ à? Hắn trừng mắt: _Mày nói gì? _Chẳng phải sao?Ji Yeon nó yêu mày lắm mà!Lúc đầu nghe mày lấy vợ,tao cứ tưởng mày lấy "vợ cũ" của tao_Hyun Seung cười khẩy Hắn tiến đến,2 tay hắn nắm lấy cổ áo Hyun Seung,hắn gằn từng chữ: _Mày đang nói cái quái gì thế? _Buông tao ra! _Tao hỏi mày,MÀY NÓI VỀ CÁI QUÁI GÌ THẾ?_Hắn hét lên Hyun Seung tái mặt: _Ơ..tao... _ĐỪNG BAO GIỜ XÚC PHẠM JI YEON,MÀY NGHE RÕ CHƯA? Hyun Seung gật đầu lia lịa,mồ hôi chảy ròng ròng.Hồi trước choảng nhau ở vũ trường,Hyun Seung uống say nên không ngán ai kể cả Jun Hyung.Nhưng lần này nó thấy thằng này sừng sộ đáng sợ như thế,mắt hắn long lên sòng sọc,Hyun Seung cũng cảm thấy hơi sợ... Jun Hyung từ từ nới lỏng tay ra: _Biến đi!Biến khỏi nhà tao! Hyun Seung vội vã chạy đi,nó không dám nhìn lại. [nhát như thỏ đế =.=”] Hắn thở hồng hộc,cơn tức giận chùng xuống. _Jun Hyung à! _Tớ tệ quá!tớ lại không kiểm soát bản thân mình rồi_hắn chậm rãi nói_cứ nghe nhắc đến tên Ji Yeon là tớ lại mất bình tĩnh.Tớ thật có lỗi với Boram quá. _Jun Hyung,tớ...tớ phải nói với cậu chuyện này_Doo Joon ngập ngừng. _Tớ thấy mệt ,giờ tớ chỉ muốn nằm nghỉ thôi! _Cậu phải nghe! _Để sau đi!_hắn quay lưng định bước lên lầu. _Ji Yeon! _Đừng nhắc đến nữa mà!_Hắn cau có _Ji Yeon!...cô ây..yêu cậu.. Hắn quay lại,nhìn Doo Joon: _Cậu đừng có nói vớ vẩn như thế ,mọi chuyện đã kết thúc rồi.Cậu đừng suy diễn nữa. Doo Joon nói: _Cậu nhớ hôm nhỏ làm lễ cưới không?Cậu ngất xỉu,và nhỏ đã đưa cậu về.Chính vì cậu mà nhỏ đã hủy bỏ lễ cưới. Như có sét đánh ngang tai Jun Hyung,tim hắn như ngừng đập. _Nhỏ đã đứng cạnh giường cậu,lúc cậu còn bất tỉnh_Doo Joon nói tiếp,hắn có thể nghe rõ giọng thở hồi hộp của Doo Joon_Và nhỏ đã đọc những lá thư cậu ghi ,sau đó,nhỏ khóc,nhỏ thú nhận là nhỏ yêu cậu,nhưng nhỏ không thể đến được với cậu ,vì lí do gì thì tớ không biết nhưng..... _Cậu bảo là nhỏ không yêu tớ cơ mà!Lúc đó cậu nói khác mà! Doo Joon cúi gằm mặt xuống: _Tớ xin lỗi,Jun Hyung!!Tớ không biết lúc đó tớ nghĩ gì nữa,lúc đó...tớ chỉ cảm thấy ghen tức với cậu,tớ nghĩ rằng tớ không có được nhỏ thì...cậu cũng không!! _BỐPPP... Quá bất ngờ,Doo Joon ngã ra đằng sau.Cú đấm của hắn rất mạnh,Doo Joon cảm thấy rát nơi khoé miệng.Doo Joon nhìn lên hắn,hắn mím môi,khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ. _Thế đấy,người anh em mà tớ quý mến lại đối với tớ như vậy!Thế đây..cậu không có nên tớ cũng không được có!Cậu suy nghĩ đúng lắm,Doo Joon,cậu giỏi lắm. _Tớ xin lỗi!!!Cậu đánh tớ nữa đi,tớ đáng bị như vậy lắm_Doo Joon vẫn ngồi trên sàn,cúi măt. Hắn chạy tới,nắm chặt 2 vai Doo Joon: _Cậu biết là cậu là thằng tồi như thế nào không?Cậu biết hiện giờ tớ thấy như thế nào không?Sao cậu nỡ đối với tớ như vậy hả Doo Joon?Cậu là đồ tồi!_vừa nói hắn vừa đấm mạnh vào vai Doo Joon Doo Joon để yên cho hắn đấm: _Tớ là đồ tồi,cậu đánh tớ nữa đi!! _Thà cậu mang bí mật đó đến khi cậu chết luôn đi,sao cậu lại nói ra,hả Doo Joon,cậu muốn nhìn thấy tớ đau khổ hơn sao? _Tớ xin lỗi!tớ xin lỗi! Rồi trong 1 phút chốc bình tĩnh,hắn đứng dậy: _Từ giờ tớ với cậu...không còn...là....anh em nữa! Hắn bỏ chạy lên lầu. Doo Joon nhắm mắt,thế là từ nay chúng ta không còn là anh em nữa ư???Cái giá phải trả cho lỗi lầm của mình gây ra,uh thì cũng đúng thôi...ai biểu cậu tồi như thế,đáng đời cậu lắm,Doo Joon ơi!!Cậu đã làm người anh em của cậu đau khổ như thế!!tớ xin lỗi cậu Jun Hyung à,tớ xin lỗi!!! _Anh Doo Joon! Doo Joon giật mình,nó nhìn ra cửa, Boram đã đứng đó tự lúc nào. _Những gì anh nói....là thật ư? Nó hoảng hốt,chẳng lẽ cô bé đã nghe hết những gì mà nó và Jun Hyung đã nói. _Chuyện gì cơ?_nó cố tỏ ra bình tĩnh hết mức. _Anh đừng giấu em!em đã nghe hết rồi!_ Boram nói,giọng buồn buồn. _Không như em nghĩ đâu!Chỉ là.... _Anh không cầm giải thích đâu!chỉ cần anh bảo chuyện đó có thật hay không? _Để anh nói rõ cho em hiểu! Cô bé lắc đầu,nói _Mà em ngốc thiệt,dĩ nhiên là chuyện thật chứ!!em lên phòng đây!chào anh!! _ Boram! Cô bé quay đầu lại ,nhìn nó. _Em..không sao chứ? _Em ổn mà_cô mỉm cười_đừng lo cho em! Doo Joon ra về mà tâm trạng day dứt.Nó muốn nói ra để có thể thấy thanh thản hơn ,thời gian vừa qua nó đã sống trong cảm giác dày vò khó chịu,nó chịu không nổi,nhưng đâu ngờ nói ra..lại làm cho mọi chuyện xãy ra như thế!Nó khong nghĩ đến điều đó,càng không hề nghĩ đến 1 điều là Boram đã nghe và biết hết mọi chuyện!Rồi chuyện sẽ ra sao đây?Trong khi ngày mai là lễ đính hôn rồi!Chỉ trong 1 thời gian ngắn mà Doo Joon đã đánh mất đi tình anh em thân thiết bấy lâu nay!tâm trạng cùa Doo Joon bây giờ còn đau khổ và khó chịu hơn cả lúc trươc...mình đã sai khi ngay từ đầu làm đau Jun Hyung,nhưng lần này mình càng sai hơn khi làm tổn thương cả 2 người....Jun Hyung và Boram..... Tớ chỉ biết xin lỗi cậu thôi,Jun Hyung à..ước gì thời gian quay trở lại,tớ sẽ không đánh mất tình anh em của tụi mình 1 cách ngu xuẩn như thế...... Hắn ngồi bệnh xuống nền nhà,thẫn thờ... Đau.....hắn thấy rất đau.. Tức.....hắn rất tức. Hắn nắm chặt 2 tay,mím chặt môi!!Và rồi...hắn khóc!!! Hắn khóc vì đau,vì tức,vì uất ức,vì hận.....Hắn nhắm chặt mắt để kềm lại điều đó,nhưng không thể,chuyện này quá sức chịu đựng của hắn.... Có ai hiểu được nỗi đau lúc này của hắn?Hắn đang bị giằn xéo dữ dội...Tại sao?Tại sao?Tại sao?????? Tại sao lại đối với hắn như thế?Tại sao lại để hắn vào tình cảnh này?Có phải là 1 trò đùa hay không?Một trò đùa của số phận....Hắn đã làm gì mà bắt hắn phải đối mặt với điều này ,trời ơi!!!! Trước mắt hắn...một màu đen ảm đạm. _Ji Yeon!!em yêu anh ư? Thật chứ?_hắn nói thầm với một giọng điệu đau đớn..._nếu vậy sao em lại từ chối tình cảm của anh?Làm sao anh có thể đến được với em bây giờ...em...độc ác lắm....Muộn rồi ,tất cả đã muộn rồi....anh không quay lại được,dù anh rất muốn nhưng...không được,lý trí anh không cho phép anh hành động như thế.Lần đầu tiên từ trước đến giờ,anh sẽ để lý trí chiến thắng con tim....Anh phải đi tiếp con đường mà mình đã chọn,có một người xứng đáng được như thế!!Anh sẽ không thể nào yêu cô ấy như đã từng yêu em,anh sẽ không quên em,nhưng bây giờ,anh phải chọn cô ấy..... Nếu có kiếp sau,anh vẫn sẽ chỉ yêu mình em thôi,kiếp sau,kiếp sau nữa,anh vẫn sẽ như thế.Nhưng kiếp này....đành phải chịu cho sự sắp đặt của số phận!!!Anh phải chấp nhận sự thật này.... ---------------------------------------------------- _Mình mua vé cho cậu rồi này! Ji Yeon mỉm cười. _Cám ơn cậu! _Khách sáo nữa!Mà sao cậu lại quyết định về quê đột ngột thế? _Đã lâu rồi mình không về thăm mộ mẹ mình,với lại...._nó ngập ngừng_gần đây mình thấy mệt mỏi,muốn về quê để cho tâm hồn thoải mái hơn. So Yeon nhìn nó: _Không phải vì muốn tránh anh Yoseob chứ? Nó liền vẫy tay: _Không có chuyện đó đâu,sao mình lại tránh anh ấy chứ? _Yoseob nói với mình là dạo này cậu tránh mặt anh ấy! Ji Yeon lắc đầu: _Không phải đâu!Đúng là không tự nhiên và thoải mái như trước,nhưng không phải vì thế mà mình đi đâu! _Vậy là tại anh chàng kia!!!_So Yeon nói _Đừng nói chuyện ấy nữa,được không?Hắn ta sắp lấy vợ rồi. _Hắn đã quên được cậu,đó không phải là điều cậu muốn sao?thế tại sao cậu cứ......?? _Mình cứ nhớ,cứ thương,không quên được,phải không?Vì thế nên mình muốn về quê!!!biết đâu được sau khi trở về đây,mình quên được hắn ta thì sao? _Cậu định về bao lâu? Ji Yeon nhún vai: _Có lẽ vài ba ngày,cũng có lẽ cả tuần,cũng có thể cả tháng... _Ấy,cậu mà đi cả tháng là biết tay mình!_So Yeon đưa nắm đấm dứ dư trước mặt nó ,đe dọa ^^!_Cầm lấy vé đi này,cô nương. Ji Yeon lấy tấm vé từ tay So Yeon.Có lẽ hiện giờ đây là cách tốt nhất giúp nó .... _Ji Yeon!_chị Eun Jung kêu khiến nó giật cả mình. Nó quay lại: _Sao hả chị? _Em có khách! _Khách??Ai vậy nhỉ?_nó ngơ ngác,đưa mắt nhìn So Yeon có ý hỏi!!Nhỏ này cũng nhún vai,bó tay. Rồi đột nhiên,tim nó đập loạn xạ..chỉ vì nó vừa chớm có ý nghĩ...chẳng lẽ là....hắn???? Chap 25(cont) Không thể nào!! Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.Nó cười vì sự ngớ ngẩn của mình,rồi đi ra phía trước. Tim nó giật thọt 1 cái , không phải hắn, mà là cô bé ấy.một cô bé tóc dài ngang lưng,trông cô dễ thương như 1 thiên thần nhỏ đang ngồi ở cái bàn gần cưa ra vào…Ji Yeon nhớ cô bé này,cô ấy là……vợ chưa cưới của hắn..tjm nó…đau nhói …Sao cô ta lại đến đây nhỉ?cô ấy tìm nó ư???Nó thấy hồi hộp … "Sao mình phải lo chứ?Mình với hắn có gì đâu?" Nghĩ như thế,nên nó mạnh dạn bước đến gần cô gái. _Cô tìm tôi?nó hỏi Boram ngước lên nhìn nó: _Chào chị,chị nói chuyện với em 1 lát được không? Ji Yeon chần chừ,rồi nó cũng ngồi xuống,đối diện Boram.Im lặng… _Chắc chị cũng biết em rồi nhỉ? _Cô đã đến đây ăn kem 1 lần! _Em không nói chuyện đó!_ Boram mỉm cười_ý của em là chị có biết em là vợ sắp cưới của Jun Hyung không? Ji Yeon thấy khó chịu: _Sao cô lại hỏi tôi như thế? _Chị thì không biết rõ về em,nhưng em biết rõ về chị lắm. _Cô biết gì về tôi?_nó ngạc nhiên Boram nhìn thẳng vào nó: _Tất cả,chuyện giữa anh ấy và chị! _Tôi và hắn chẳng có chuyện gì cả !_nó lạnh lùng trả lời! _Anh ấy yêu chị, phải không? Tjm nó đập nhanh hơn bình thường,nó đứng dậy _Cô là vợ sắp cưới của hắn mà cô lại hỏi tôi như thế!Không thấy mắc cười ư ?Xin lỗi,nếu cô gặp tôi chỉ vì hỏi những câu như thế thì tôi rất tiếc,tôi không giúp được gì! Boram nhìn xuống ly nước đang uống dở : _Chị cũng yêu anh ấy mà! Ji Yeon mở to mắt nhìn cô bé: _Cô đang nói cái gì thế? _Chị nói thiệt đi!_cô bé nhìn Ji Yeon,hai mắt đỏ hoe_chị có yêu anh ấy không? _Ơ………..!_Ji Yeon quýnh quáng. _Chị yêu anh ấy, phải không? _Cô đừng làm mọi việc thêm phức tạp như thế!Tôi không yêu hắn,hắn cũng không còn tình cảm gì với tôi nữa! _Chị tưởng em ngốc lắm sao?Chỉ cần nhìn thái độ của chị là em biết câu trả lời rồi…!! _Cô đừng suy diễn..tôi không yêu cậu ta,cậu ta cũng không yêu tôi.Chẳng phải người cậu ta lấy là cô đó sao? _Chị tưởng anh ấy lấy em vì anh ấy yêu em ư?Không đâu!_ Boram nói cay đắng_vì anh ấy tội nghiệp em đấy! Ji Yeon nhìn cô bé tỏ vẻ không hiểu. _Em bị bệnh tim…và anh ấy….._ Boram cố gắng giữ giọng bình thường nhưng Ji Yeon vẫn cảm nhận được nỗi nghen ngào trong ấy! Trước mắt Ji Yeon giờ đây là 1 cô bé tội nghiệp hiền lành,có được tình yêu nhưng lại đang đau khổ vì nó! _Tôi…._nó nói không nên lời. _Chị biết là em ghen ti với chị như thế nào không?dù em cố gắng thế nào cũng không thể làm phai mờ hình bóng chị trong trái tim của anh ấy!!!trong khi đó chị lại chối bỏ tình yêu đó! _Cô không hiểu được đâu!Tôi và hắn…không thể được!Đúng là tôi đã có lúc rung động trước hắn,nhưng bây giờ thì không còn nữa!Đó chỉ là 1 phút thoáng qua thôi!_nó nói dối 1 cách trắng trợn. _Vậy à?_Nhìn mặt Boram là biết rằng cô bé không tin,nhưng cô vẫn gật đầu_ vậy mà em cứ nghĩ…yêu là phải đấu tranh,đã yêu là không từ bỏ, như em,dù biết anh ấy không yêu,nhưng em vẫn cứ hi vọng,em không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm,dù không có được tình cảm của anh ấy,em vẫn chấp nhận. _Cô yêu hắn nhiếu đến thế ư? _Vâng,rất nhiều!_ Boram đáp_yêu hơn cả bản thân em nữa! Ji Yeon nhắm mắt: _Hắn ta may mắn thật _Chị sắp đi đâu à?_Boram hỏi,cô bé nhìn thấy cái vé mà Ji Yeon nắm từ nãy giờ! _À…oh…tôi về quê chơi! _Khi nào chị đi? _Ngày mai! _Ngày mai….cũng là ngày đính hôn của em! Tim nó lại nhói lên 1 cái nữa ,sao cứ nhắc đến chuyện đó hoài thế? _Vậy…chúc cô hạnh phúc và khỏe mạnh!giờ tôi phải đi làm rồi!Chào cô nhé! _Càm ơn chị!chào chị!_ Boram vẫn ngồi yên…trong đầu cô bé bây giờ đầy nỗi lo lắng,hoài nghj.như 1 người bị mất phương hướng,không biết đi về đâu,không biết làm gì,chỉ hành động dựa theo bản năng,để mong một hanh phúc với tình yêu của hắn… xa vời ……. Nó quay bước đi nhanh để cô bé khỏi thấy đôi mắt đang chực trào rơi nước của nó!Sao nó muốn yên ổn mà lại không được thế này…Nếu hắn đã quên được nó thì nó sẽ thấy đỡ hơn,đằng này….tại vì tội nghiệp cô bé ấy!Bất giác nó thấy cô bé ấy thật đáng thương …Khi nó chấm dứt với hắn,phải nói đó là cảm giác đau khổ nhất mà nó có thể cảm nhận được!Nhưng….giờ nó nghĩ đến hắn!Chắc là cảm giác của hắn còn đau hơn mình gấp trăm lần…Nó biết nó chẳng làm được gì nữa rồi,bây giờ nó chỉ biết nhìn người mà nó yêu thương đính hôn với người con gái khác ….và cầu chúc 2 người sẽ gặp may mắn .Nếu như đó là số phận,nếu như đó là sự sắp đặt của ông trời .thì ta phải tuân theo thôi… Ngày mai…. Ngày mai……….. Trời lại tối…………….. Và trời lại sáng……………….. CHAP 26: Mắt Ji Yeon thâm quầng, cả đêm hôm qua nó không ngủ,sáng ra nhìn mặt nó như ma khiến So Yeon hoảng hồn. _Cậu sao thế?vào soi gương xem kìa!!Hai mắt bụp lại rồi đó! Ji Yeon đưa tay dụi mắt: _Tối qua mình không ngủ được! _Dù có chuyện gì cũng phải lo giữ sức khỏe chứ?Cậu có như thế cũng đâu thay đổi được gì! Ji Yeon lắc đầu: _Mình đâu muốn thay đổi,mình cũng không muốn suy nghĩ nhiều,thế nhưng…những chuyện đó cứ ám ảnh mình hoài,nhắm mắt là lại thấy,lại nhớ.. So Yeon vỗ vai bạn: _Mình hiểu mà nhưng cậu co như thế là không được đâu!!!Thôi cậu lo dẹp hành lý đi,để ra sân bay chứ! _Uhm!_nó gật đầu…phải đi thôi!Để không nghĩ ngợi gì nữa hết! _Mình chở cậu lên sân bay!Anh Yoseob đòi chở nhưng mình nghĩ cậu không muốn! _Cám ơn cậu! Nó thở dài!!Nắng lên rồi!giờ này chắc mọi chuyện đã xong rồi!!!Tuy mới là đính hôn thôi nhưng…cầu chúc 2 người được hạnh phúc!!! --------------------------------------- Lễ đính hôn được tổ chức tại khách sạn 5 sao Only,1 cách đơn giản,chỉ có mặt gia đình 2 bên.Ba mẹ củaBoram đã đáp chuyến bay đến Mỹ cách đây 2 ngày…Còn về phía nhà hắn thì có thêm vài người họ hàng nữa,nhưng không có Doo Joon… Hắn bận 1 bộ lễ phục màu đen,thắt cravat trịnh trọng,hôm nay là ngày quan trọng ngất cuộc đời hắn,à không,chỉ mới là đính hôn thôi,nhưng cũng coi là 1 ngày cực kỳ quan trọng đấy chứ!Đã đến giờ dự kiến,nhưng nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, Boram. Lúc đầu mọi người chỉ nghĩ là con gái nên chuẩn bị chậm chạp,sẽ đến trễ 1 tí nhưng đến giờ này,đã quá trưa rồi mà vẫn không thấy,nên tất cả bắt đầu lo lắng. _Con bé đâu rồi?Sao giờ vẫn chưa đến?_mẹ hắn nhìn hắn_con gọi cho nó đi,hồi sáng nó bảo với mẹ là đi ra tiệm trang điểm rồi sẽ kêu tài xế chở thẳng đến đây! Hắn cầm điện thoại,gọi cho Boram: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" Qúai lạ?Cô bé tắt máy ư?Hắn liền gọi cho chú tài xế: _Alo!chú Kim à?chú đang ở đâu thế? _Tôi đang ở nhà cậu_người đó trả lời _Sao chú lại về nhà? Boram đâu?_hắn hét to,tất cả mọi người đều nghe thấy nó,hồi hộp.. _Cô ấy bảo tôi chở đến tiệm trang điểm,rồi bảo rằng chút nữa có bạn đến chở đi tới chỗ làm lễ,nên kêu tôi mới về nhà! Hắn buông thỏng điện thoại,cô bé đi đâu vậy không biết?Bạn cô ấy là ai?cô ấy làm gì có bạn bè ở đây?mẹ Boram và mẹ hắn liền chạy tới: _Sao rồi con? Boram đâu rồi? _Con không biết!_hắn lắc đầu. _Sao lại không biết?_mẹ hắn hốt hoảng hỏi. _Cô ấy bảo rằng có bạn đến chở đi tới đây! _Bạn ư?con bé có bạn à? Hắn im lặng không nói,vẫn mãi suy nghĩ… Bạn???ai là bạn của Boram?nếu thật sự có bạn thì bây giờ lẽ ra là đến nơi rồi chứ?Chẳng lẽ,cô bé bị người nào chơi xấu ư?Suy nghĩ của hắn liền dẫn đến Sun Young,chắc là con nhỏ này rồi,chỉ có nó mới nghĩ ra được những trò như thế!Tình cảm bệnh hoạn của Sun Young hắn đã biết rõ từ lâu,nhưng lâu nay thấy nó có vẻ đã không còn chú tâm đến hắn nữa,không ngờ….Nếu thật sự là cô thì tôi không bỏ qua đâu,hắn tức tối _Con gọi đến tiệm trang điểm đi,nhanh lên con! Hắn lại bấm điện thoại: _Alo! _Chị NiNi,em đây! _Jun Hyung hả?Có chuyện gì không em? _ Boram đâu chị? _ Boram à?chi đâu biết! Tim hắn đập nhanh: _Không phải sáng nay cô ấy đến chỗ chị trang điểm sao?tài xế nhà em chở cô ấy ra tiệm của chi mà! _Đâu có,hôm qua cô bé điện thoại bảo là dời buổi lễ đính hôn đến tuần sau nên hủy cái hẹn sáng nay,không phải sao em?có chuyện gì à? _Không,không có gì đâu!cám ơn chị ._Hắn cúp máy.. Vậy hóa ra không phi Sun Young bày trò mà chính là em sao? Boram?em đang làm cái trò gì vậy?Hắn lo lắng….giờ em đang ở đâu?? "Reng…reng…" Tiêng chuông điện thoại reo lên làm hắn giật mình…là số của Boram,hắn liền bắt máy _Alo, Boram,bây giờ em đang ở đâu? _……………..! _Alo,alo!_hắn hét lên _Anh à!_giọng cô bé vang lên nhẹ nhàng _Em đang ở đâu? _Nghe em nói!em xin lỗi…em biết anh đang cố gắng làm em vui và hạnh phúc,nhưng mà…_cô bé nghẹn ngào_người anh yêu không phải em mà là chị ấy! _Em nói cái quái gì thế? _Em biết,chị ấy cũng yêu anh! _ Boram à! _Em đã gặp chị ấy! Chỉ để khẳng định rõ sự thật,và dù chị ấy có chối nhưng anh à…chị ấy yêu anh lắm! _Em đừng nói nhảm nữa! _Chúng ta sẽ không lấy nhau nữa!_cô bé nói giọng quả quyết. _Bây giờ em đang ở đâu?_hắn bỏ qua câu nói củaBoram,vẫn hỏi. _Nếu chị ấy thật sự không có tình cảm với anh thì chắc em không như thế này đâu. Dù thế nào thì em vẫn muốn là người đem lại hạnh phúc cho anh!Nhưng em hiểu…nếu không phải là chị ấy thì…không được!Đúng không anh? _Anh đã nói là đừng nhắc đến chuyện đó nữa mà! _Bây giờ em phải nhắc thôi!em không biết lý do vì sao mà chị ấy lại từ chối anh,nhưng em hiểu yêu một người mà không đến được với người đó là đau khổ như thế nào!!!anh hãy đến với chị ấy đi!!em tin lần này chị ấy sẽ không từ chối anh nữa đâu! _Anh không làm được!em đừng có như thế!anh không xa em đâu. _Anh lo cho bệnh tình của em à?anh yên tâm!em đã đỡ rất nhiều rồi!em sẽ về Pháp chữa trị,em sẽ ổn thôi mà! _Không được!_hắn không biết nên làm sao trong hoàn cảnh này. _À,bây giờ thì anh nhanh chân lên đi!đến sân bay nội địa! _Em đang ở đó à? _Không!chị ấy đang ở đó! Tim hắn như ngừng đập: _Sao? _Chị ấy quyết định sẽ đi nơi khác sinh sống,chị ấy bay chuyến 2h!em tra danh sách hành khách đó!anh thấy em giỏi không? _Anh không quan tâm!em đang ở đâu? _Anh đừng dối lòng,anh đang rất quan tâm,phải không?Nhanh lên anh,nếu trễ là anh không bao giờ gặp lại chị ấy đâu!em sẽ về nhà giải thích mọi chuyện với mọi người! Rồi cô bé cúp máy,hắn sững sờ… _Sao rồi con?Con bé đâu? Hắn quay sang tất cả mọi người: _Con xin lỗi tất cả,chúng con đã chấm dứt! Rồi hắn bỏ chạy thật nhanh trước những đôi mắt kinh ngạc không hiểu hắn vừa nói chuyện gì! Boram nói đúng,hắn đang dối lòng,tim hắn như đang có lửa thiêu đốt lúc này!!!Dù hắn có cố gắng đến đâu đi nữa thì không thể nào xóa nhòa được hình ảnh của nhỏ,chỉ cần nghe đến nhỏ là hắn như phát cuồng lên! _TAXIIIIIIII!_hắn la to khi vừa ra khỏi tòa khách sạn! ------------------------------------------------ Sân bay… _Thôi được rồi!cậu về đi! _Để mình đưa cậu vào trong!! _Khỏi cần,mình biết đường mà!_Ji Yeon nói!!!_cậu về đi,đi làm kẻo trễ! _Ờ há!_So Yeon giơ tay lên nhìn đồng hồ_vậy mình đi nhé!Đến nơi nhớ điện thoại cho mình! _Uhm!cám ơn cậu! _BYi!Mà này! _Sao? _Cho cậu 3 ngày thôi nhá!sau 3 ngày là phải có mặt tại đây,trễ hơn là biết tay mình! Ji Yeon cười hì hì: _Oh,biết oy!bye nhé! _BYi! Ji Yeon kéo vali đi,lần này chỉ là vali nhỏ thôi!^^ Phải nhanh lên,,1h hơn rồi rồi,vào mau để làm thủ tục nữa!Bỗng 1s không để ý: _"Bốp"_một quả banh bay thẳng vào đầu nó,Chúa ơi,cái đầu con,rồi nó loáng choáng.mất đà,té uych 1 cái!Chúa ơi….cái mông con….>___< Nó nhăn nhó,lấy tay xoa…mông ^^~… _Đứa nào dám đá banh vào đầu bà thế hử?_nó vừa nhăn nhó vừa hét toáng lên! _Yunnie!mẹ bảo con thế nào?không được đá banh ở đây cơ mà!_người phụ nữ đứng gần đó chạy lại!,bà ta la thằng bé! _Mẹ ơiiii oa oa oa oa!_một giọng nói con nít,nó nhìn lại,1 thằng bé cỡ 4 tuổi mập mạp dễ thương đang đứng trước mặt nó,run run khóc_chị ấy dữ quá! Người phụ nữ quay sang Ji Yeon,hỏi: _Thằng bé nó đá trúng cô à?Tôi xin lỗi,cô không sao chứ? _Tôi không sao đâu!_nó nặn ra 1 nụ cười meo méo,đứng dậy!đau đầu thì ít mà đau mông thì nhiều!>___< _Tôi mới quay sang nói chuyện với bà bạn 1 chút là nó cầm banh đá lung tung!Xin lỗi chị đi con! Thằng bé núp sau lưng mẹ,len lén nhìn Ji Yeon _Xin lỗi chị! Nhìn điệu bộ thằng nhóc mà Ji Yeon phì cười.. _Không sao!đừng đá banh trong đây nữa nhé!thôi chào chị,tôi phải vào trong làm giấy tờ!_nó nói Người phụ nữ gật đầu chào nó! Nó bước vào trong…1h20 rồi,không nhanh lên là trễ mất!Vừa đi nó vừa nghĩ…đây không phải là lần đầu tiên nó bị dính banh..lần đó…chính hắn..đã đá banh trúng đầu nó!Hôm đó…đến bây giờ nó vẫn nhớ mồn một… 1 kỷ niệm đẹp…rất đẹp…..mở đầu cho những kỷ niệm buồn…..rất buồn…. Chap 27: Từ khách sạn đến sân bay chỉ 15p thôi!Nhưng….lúc này hắn đang rất tức tối: _Nhanh lên nào bác tài! _Cậu thông cảm!tôi chạy vậy là nhanh rồi đó!đường này cho vận tốc tối đa là 60miles/h thôi! _Chạy lên 100 đi!tốn bao nhiêu tôi cũng trả! _Đùa à?cậu muốn tôi ra tòa ư? "Chết tiệt!trong lúc khẩn cấp lại ngồi vào xe thằng tài xế nhát cáy này,bây giờ mà có chiếc moto của tui là tui chạy đến 140 cho ông xem"_hắn rủa thầm Bỗng nhưng chiếc xe chạy chậm lại,chậm lại…rồi dừng hẳn: _Cái quái gì thế??_hắn hét vào tai ông tài xế _Không biết!kẹt xe phía trước!lạ thật,đoạn đường này ít khi kẹt xe lắm mà! Trời ơi là trời!ông trời muốn tôi chết đi ông mới hả do hay sao? Hắn rút trong túi ra tờ 100usd,đưa cho ông tài xế,rồi mở cửa,chạy nhanh. Đã bao lâu rồi hắn không chạy bộ nhỉ?lại còn mặc cái áo vest nóng thế này nữa chứ!Hắn cởi áo vest ra,quăng trên đường,và chạy tiếp.[giời ạ, áo vét mắc tiền lắm á =.="] Dường như thấy thế vẫn chưa đủ,hắn giựt cái cravat ra,giục 1 bên đường,toàn đồ hiệu cả đấy!^^~ Mồ hôi nhễ nhãi,hắn thở gấp gáp,đã 1h30 rồi,không khéo hắn muộn mất! Khốn thật,chân tê rần rồi…mới chạy có 15p.chẳng lẽ mình yếu như thế sao??(cái tội không chịu tập chạy bộ thường xuyên) 1h45.… Còn 1 chút nữa thôi!cố lên nào! 1h50... OMG!!!đến rồi,hắn nhìn quanh!Khu vực bay nội địa…ở đâu ta…à,ở bên kia… Sao lại xây cái sân bay rộng đến thế chứ?Chạy muốn chết luôn!Hắn nguyền rủa… Hắn chạy tới,chạy lui,dáo dát tìm….. Đâu rồi??? Hắn nhìn quanh,chẵng lẽ cô ấy vào phòng chờ rồi ư? Hắn liền chạy vào trong. Người bảo vệ ngăn hắn lại: _Anh đi đâu thế? _Tôi tìm người!Cho tôi vào đi! _Không được!đây là khu vực cách ly rồi,chỉ những ai có vé mới vào được! _Tôi vào 1 chút là ra mà! _Xin anh thông cảm! _Xê ra!_hắn đẩy mạnh người bảo vệ,làm người đó té xuống,hắn chạy vào bên trong. _Đứng lại!bảo vệ đâu?có người đột nhập! Liền lập tức có 3 người khác chạy tới chặn đường hắn,2 người vòng đằng sau,kéo 2 tay hắn lại: _Buông tôi ra!!buông tôi ra_hắn hét lên oai oái _Nếu anh không tuân theo luật thì đừng trách chúng tôi! _Buông ra!_hắn giựt mạnh 2 tay,nhưng dù hắn có giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi 2 người đó!! 2 người bảo vệ kéo hắn ra khỏi khu vực mà hắn vừa xâm nhập: _KHÔNGGGG!_hắn hét to_Ji Yeon….JI YEON……_Hắn gọi với vào trong,kêu tên nhỏ. Hắn cứ vùng vẫy,còn những người kia vẫn "hộ tống" hắn đi ra. _Yêu cầu anh đừng quấy rối nơi này nữa!_người đó cảnh cáo hắn,rồi cả bọn họ quay lưng đi.. Jun Hyung liếc nhìn đồn hồ….2h…. Hắn khụy xuống,tức giận,hắn nắm chặt tay lại,đập mạnh xuống nền gạch "Bốp.." Tay hắn chảy máu… Rát….đau….hắn không biết cảm xúc của hắn lúc này thế nào nữa!!hắn cứ nhìn vào khoảng không…vô hồn…. _Ji Yeon………..!!!! ------------------------------------------------------------------------------------------ _Sao cơ?chi đang giữ nó à? _Vâng!_cô nhân viên gật đầu_hồi nãy có người nhặt được nên đem đến gửi cho tôi_vừa nói cô ta vừa cầm ra 1 chiếc bông tai nhỏ nạm đá sapphire_có phải là của cô không? Ji Yeon reo lên vui mừng: _Đúng rồi!cám ơn chị nhiều! _Không có gì! Ji Yeon đeo chiếc hoa tai vào,đây là đôi hoa tai mẹ nó tặng cho nó,lúc ngồi trong phòng chờ nó bất giác sờ thì thấy mất..Hốt hoảng,nó chạy đi kiếm khắp nơi…2h kém…nó mặc kệ,máy bay bay thì cứ bay,không đi chuyến này còn có thể đi chuyến khác!chứ nếu mất chiêc bông tai này thì nó đau lòng lắm… Thật là hú hồn,may có người nhặt được…..chắc tại hồi nãy thằng nhóc kia đụng nên mới rơi mất…đúng là xui xẻo…bây giờ phải đi về lại,ngày mai mới có chuyến mới…Ôi cái số tôi!Trời ơi là trời!nó than thở. _KHÔNG….JI YEONNNNNN! Nó giật mình,chẳng lẽ ông trời kêu tên nó!>___< Ji Yeon nhìn về hướng có tiếng nói…rồi nó sững người….hắn…có phải là hắn đấy không?Hắn đang gọi tên nó….không biết hắn làm cái trò gì mà lại bị mấy người bảo vệ kia kéo ra….Rồi hắn đấm mạnh xuống đất…. Nó ngây người…không tin vào mắt mình…. _Junnnnn…Jun Hyung!_nó lắp bắp Jun Hyung quay lại..và hắn cũng sững sờ…nhìn nó….. Nó chẳng suy nghĩ được gì nữa hết!Nó chạy tới,cúi xuống cạnh hắn,lo lắng: _Sao cậu lại ở đây?Tay cậu chảy máu rồi kìa!_nó nhìn bàn tay hắn,máu đỏ hoe. Hắn nhìn nó…say đắm…không nói lên được tiếng nào.. _Cậu ngồi yên đó,tôi chạy đi mua băng dán cho cậu! Nhưng nó vừa dợm đứng lên thì hắn bỗng nắm tay nó rất chặt: _Em đừng đi!_hắn nói Tim nó thổn thức…mắt nó cay cay… _Tôi đi mua băng dán cho cậu mà! Hắn kéo mạnh nó,khiến nó ngã vào người hắn…rồi hắn ôm nó.. _Đừng đi!! Lấy hết sức bình sinh,nó đẩy hắn ra: _Cậu đang suy nghĩ thế hả?Cậu có bình thường không?Hôm nay là lễ đính hôn của cậu mà!Sao cậu lại đến đây? Hắn lắc đầu: _Chuyện đó đã hủy bỏ rồi!anh không giấu được lòng mình…anh chỉ có mình em thôi Ji Yeon à! _Nhưng tôi không yêu cậu!tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu hả?_nó cố gắng giữ giọng nói bình thường. _Em yêu anh mà! _Không! Hắn kéo khuôn mặt nó lại gần: _Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói lại câu đó đi!nói là em không yêu anh đi!! Nó nhìn thẳng vào đôi mắt nâu dịu dàng đó…đôi mắt sâu thăm thẳm như có cả một vũ trụ trong đó..một đôi mắt ấm áp nhưng rất buồn,đôi mắt đó như đọc thấu tâm can của nó,Ji Yeon quay mặt đi,né tránh ánh mắt ấy! _Cậu về với Boram đi! _Sao lại như thế?_hắn lay mạnh 2 vai nó_sao em lại đối với anh như thế?em yêu anh mà!Nói cho anh biết lý do đi! Ji Yeon lắc đầu,2 mắt nó giờ đỏ hoe: _Cậu về với Boram đi! _Không!!!anh đã rất cố gắng nhưng không được…anh chết mất!em có hiểu thế nào là nỗi đau khi yêu 1 người mà không đến được với người đó không?? Ji Yeon nhắm mắt lại,để mặt cho 2 hàng nước mắt rơi xuống….em biết chứ…. _Tôi van cậu,cậu hãy quên tôi đi! _Nếu anh quên được,anh đã quên từ lâu rồi!!!em xem này_hắn cầm tay Ji Yeon,đưa lên ngực mình_em cảm thấy gì không?Trái tim của anh đang đập đây này,trái tim anh muốn nói với em rằng:nếu không có em,nó sẽ ngừng đập! Ji Yeon bật khóc: _Đừng mà…cậu đừng như thế!Không được đâu!!!_nếu cứ tiếp tục thế này…làm sao nó dứt khoát được? Hắn nhìn Ji Yeon,đắm đuối: _Em yêu anh,phải không? Nó vẫn khóc… _Trả lời anh đi! Nó sợ ánh mắt của hắn….nó sợ nó không kềm lòng được… _Không đ….. Nó không có cơ hội nói tiếp,vì đôi môi của nó đã bị chặn lại bởi cái hôn của hắn…một nụ hôn nồng ấm…thật êm,thật ngọt….nó như muốn tan ra trong nụ hôn ấy…. Rồi hắn nhẹ nhàng buông nó ra… _Anh yêu em,Ji Yeon à! Nó ôm hắn thật chặt,thật chặt,khóc nức nở…Nó thua rồi…nó thua nhịp đập của con tim,nó thua bởi tình yêu của hắn dành cho nó quá nhiều…cảm giác của nó bây giờ là như thế nào??Sợ hãi….lo lắng…..đau khổ?? Chỉ có 1 câu trả lời đúng lúc này….Nó không suy nghĩ gì nữa hết,không nghĩ đến ba nó sẽ như thế nào,lần này nó chỉ muốn sống thật với cảm xúc của nó ….và đó là "Hạnh phúc" ------------------------------------------------- Bên khu vực bay quốc tế,một cô bé trông như thiên thần đang kéo hành lý … Người bảo vệ hỏi: _Cô đi chuyến bay nào? _AA315_cô gái trả lời_đi Pháp! _Cô quẹo phải là đến bàn làm giấy tờ!_người bảo vệ giơ tay chỉ . Cô gái gật đầu,cám ơn.. Cô nhìn quanh sân bay….đông đúc,nhộn nhịp…nhưng người duy nhất mà cô yêu lại đang có mặt ở nơi khác _Chúc anh hạnh phúc,tình yêu của em!_cô mỉm cười,và rồi cô đi vào trong… CHAP 28: Chiếc taxi vàng chạy chậm dần..rồi dừng hẳn trước nhà So Yeon…Ji Yeon bước xuống,chợt 1 cánh tay nắm nó lại: _Em phải vào ư? Nó quay lại nhìn hắn,đôi mắt hắn đượm buồn.Nó thở dài: _Uhm!anh về nhà đi! _Nhưng…. _Có chuyện gì em sẽ liên lạc với anh sau. Hắn lắc đầu: _Không được!Lỡ như em lại mất tích nữa thì sao? _Em đâu có mất tích! Hắn đan đan 2 tay vào nhau: _Nhưng mà….nhưng mà….lần trước… _Lần trước là khác!bây giờ là khác! _Em hứa đi! _Hứa gì? _Hứa là không bao giờ thay đổi ý kiến nữa,hứa là đừng bao giờ rời xa anh nữa! Nó nhìn hắn….khác hẳn cái vẻ mặt kiêu ngạo,chảnh chẹ hồi trước…hắn bây giờ…trông…tội nghiệp và yêu thế ^^ _Em hứa mà!_Nó gật đầu_em vào nhà đây! _Khoan đã!_hắn gọi. _Sao? _Tạm biệt vậy thôi ư? Nó nhìn hắn,tỏ vẻ không hiểu ý.Hắn giơ má ra: _Mi 1 cái tạm biệt đi! ọc ọc!!!=__=‘’ _Người ta nhìn kìa!_nó liếc về phía ông tài xế nãy giờ đang nhìn 2 đứa nó qua gương chiếu hậu ^^~ _Mặc kệ!_hắn bướng. Ji Yeon nhăn nhó,nhưng nhìn hắn dễ thương quá đi mất ^^.Nó cúi đầu vào trong,hun 1 cái chóc lên má hắn: _Vậy được chưa? _Thêm 1 cái nữa nhá!_hắn nheo mắt.. _Không….về đi!_Nó nói Ji Yeon đóng cửa xe lại cái bụp.Ra hiệu cho tài xế lái xe đi! Nó nhìn theo đến lúc chiếc taxi khuất hẳn,một cảm giác lạ lẫm xuất hiện,nó chưa bao giờ cảm nhận được trước đây…Nó muốn quên đi mọi thứ,chỉ sống với cảm giác như vậy thôi.Một làn gió mát thổi qua,bất giác…nó mỉm cười… Nó quay lưng đi vào nhà…nhưng ….nụ cười trên môi nó vụt tắt… _B…Ba! -------------------------------------------------- Jun Hyung đẩy cửa bước vào nhà…Đúng như hắn dự kiến,ba mẹ hắn đang ngồi đợi hắn.Mặt ba hắn đanh lại,tức giận. _Cậu còn về cái nhà này làm gì nữa?Tôi không có thằng con như cậu!_ông hét lớn Hắn im lặng,không nói. _Con làm gì mà đến nỗi Boram nó không chịu làm lễ?_mẹ hắn hỏi,giọng nói cũng lộ vẻ trách móc. _ Boram đâu rồi mẹ?cô ấy về chưa? _Nó bay về Paris rồi! _Sao?_hắn bất ngờ, Boram nói là trở về đây cơ mà. _Cậu còn làm bộ ngạc nhiên như thế được hay sao?Cậu làm tớ xấu hổ đến thế nào mới vừa?? _Bây giờ ba muốn nói sao cũng được,con không có ý kiến. _Được lắm,vậy bây giờ cậu đưa con bé quay trở về đây đi! _Ba!_hắn nhìn ba hắn _Sao? Hắn lắc đầu: _Không được! _Sao lại không được,cậu làm con bé giận thì cậu phải đi xin lỗi nó chứ? _Con sẽ không lấy cô ấy đâu!con đã nói là mọi chuyện kết thúc rồi mà! _Cậu coi mọi chuyện cứ như là trò đùa hay sao?cậu muốn lấy thì lấy,muốn bỏ thì bỏ! _Con không có ý đó!_hắn nhìn thẳng vào mặt ông_con không yêu Boram,ngay từ đầu con chỉ là thương hại cô ấy!Nhưng người rút lui trong chuyện này là Boram,cô bé không muốn lấy 1 người không yêu mình! Mẹ hắn cất tiếng: _Sao lại thế???Dù con có thương hại nó thì cũng đừng để cho nó biết chứ?? _Con yêu người khác…mẹ à!!_Hắn thú nhận.. _Chẳng phải…chẳng phải…mẹ đã nói với con rồi sao? _Con xin lỗi!con cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế!Nhưng ..con sai rồi…con không quên Ji Yeon được! _Có phải…có phải là đứa con gái nhà họ Park không?Cái đứa là vợ sắp cưới của nhà Họ Jang?_Ba hắn hỏi _Tên cô ấy là Park Ji Yeon ,cô ấy không còn là vơ chưa cưới của Hyun Seung nữa!_hắn chỉnh lại. Nhưng ba hắn không để tâm đến điều đó….ông tái mặt…đứng dậy…bỏ đi vào trong phòng. Thái độ thay đổi kì lạ của ông khiến hắn thấy lạ….Hắn đã để ý từ trước rồi,mỗi lần nhắc đến nhà Ji Yeon là ông lại như thế…Có chuyện gì đã xảy ra??Hắn suy nghĩ,Ji Yeon dù yêu hắn nhưng vẫn 5 lần bảy lượt từ chối hắn..Jun Hyung ráp những nỗi nghi ngờ lại….Có khi nào…có khi nào….đã có chuyện gì xảy ra giữa 2 gia đình…mà hắn không biết??? CHAP 28 (CONT) _Ba…ba…_nó ấp úng _Con vào nhà đi!_ông nói..rồi ông quảy lưng vào trong,không nói thêm gì nữa.. Ji Yeon they sống mũi cay cay,nó biết nó làm ba nó đau,nó biết nó đã làm ba nó buồn…nhưng…không phải chính ba nó cũng đã từng nói không ai có thể kiểm soát được tình cảm của mình hay sao??Nó đã rất cố gắng,nhưng nó không thể,nó yêu hắn,đó là 1 sự thật không thể chối cãi được… Nó lê bước chân nặng nể vào nhà…nó biết phải làm sao bây giờ?? Ba nó ngồi đằng sau hiên…trầm tư: _Ba!_nó khẽ gọi. Ba nó vẫn không trả lời.. _Ba à! Mắt nó chực trào rơi nước.. _Ba đừng như thế!!đừng đối với con như thế! _Hiện giờ ba không muốn nói chuyện với con!! _Nhưng mà… _Con đừng giải thích gì hết!Con lên phòng đi! Nó mím môi,cố ngăn những cảm xúc đang chực trào ra..nó biết,ba nó đang giận nó,giờ có nói gì cũng vô ích…Nó bước lên phòng với tâm trạng nặng trĩu.. -------------------------------------------------- Hắn cầm điện thoại lên…bấm số.. _Alo_giọng nhỏ vang lên.. _Không có gì hết!anh chỉ ….gọi để nghe giọng của em thôi…Hóa ra đó không phải là giấc mơ em nhỉ?Thế mà anh cứ nghĩ nãy giờ anh đang mơ.. _Không phải mơ đâu… _Đừng rời xa anh nữa nhé!em hứa rồi đấy!Dù bất cứ chuyện gì! _……………….. _Em trả lời đi! _Em hứa!!em sẽ không rời xa anh đâu!!em thấy mệt,em nằm nghỉ 1 chút! _Uhm!Mà này… _Sao? _Anh yêu em! _Biết!!Nói hoài… _Oh!_giọng hắn lộ vẻ thất vọng_em nghỉ ngơi đi nhé! _…Nhưng… vẫn thích nghe…_nó nói nhỏ _Hả???Nói gì??? _Không nghe thì thôi!Hok nói lần thứ 2!byebYe ^^! Èo…chưa gì đã cúp máy..người gì mà lạnh lùng..Hắn chắt lưỡi…nhỏ nói câu gì mà nhỏ xíu,chả nghe được gì cả??Chắc xấu hổ nên vậy….Mà nói gì vậy ta??Hắn nhăn nhó suy nghĩ…chẳng lẽ nhỏ nói là "em cũng yêu anh?"…chắc vậy quá…hắn cười khoái trá ^^!! -------------------------------- Ji Yeon nằm phịch xuống giường..nó vừa thấy vui vừa thấy buồn….2 cái cảm xúc ấy đang trộn lẫn vào nhau khiến nó thấy khó chịu…Nó có làm sai không??? Phải tìm ra 1 cách nào đó…không thể để như thế này mãi được…Nó biết ba nó sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này…ba nó sẽ không chấp nhận Jun Hyung…chuyện của 2 đứa nó sẽ ra sao đây??Không thể để yên như thế được…phải có cách gì đó… "Lần này em sẽ không rời ra anh nữa đâu!!!Em hứa" -------------------------------- Night… _Nhóc!Lâu quá không ghé!Dạo này thế nào?Khỏe không?_vừa thấy hắn,Dong Woon chạy đế,khóac vai. _Rất nà khỏe_nó tươi rói. _Nhưng mà anh cậu nghe tin là hôm nay cậu lấy vợ đúng hok?Vợ sắp cưới mà dám bảo là em họ,lừa anh cậu à? _Em không lấy cô ấy,tụi em hủy lễ rồi!!trước giờ em chỉ yêu một người thôi! _Chài!sao cậu nhiều em thế? _Bây giờ chỉ còn 1 em thôi!duy nhất và mãi mãi…_hắn cười! Dong Woon vỗ vai hắn: _Coi kìa,cười không thấy mắt đâu luôn! Khác hẳn với hồi trước! _Hehehehe! _Mà này!_Dong Woon ghé vào tai hắn nói nhỏ_dạo này đến lượt thằng Doo Joon thất tình cậu ạh! _Sao? _Tối nào nó cũng uống đến 2,3 h sáng…anh hỏi nhưng nó không trả lời..cứ uống mãi! _Sao anh không pha cho nó rượu loãng như lần trước anh pha cho em ấy!_hắn bắt bẻ Dong Woon cười hì hì: _Ơ thế là em biết à? _Pha loãng kiểu đó ai chả biết!_Hắn liếc _Anh cũng pha cho nó như thế!Cậu biết tính anh rồi đấy!!được cái là thằng này không sành uống rượu như cậu nên nó không biết!nhưng đêm nào cũng uống mấy tiếng đồng hồ..rồi nằm ềnh đó ra mà ngủ..đến trưa thì lỉu thỉu đi đâu đó!rồi khoảng 10h tối lại mò đến,uống tiếp… _Sao anh không ngăn nó? _Vậy chứ hồi trước anh ngăn cậu,cậu nói gì cậu nhớ hok? Hắn trầm tư…rồi lắc đầu: _Không!em có nói gì đâu! Dong Woon cốc hắn 1 cái: _Cậu nói là anh mà ngăn là cậu qua bar khác!>___< _Em có nói vậy hả?Thằng Doo Joon nó cũng nói như thế sao? _Chứ gì nữa..2 đứa cậu là 1 giuộc mà,đi đâu cũng có nhau!!mà thằng Doo Joon thất tình thiệt hả?Cậu thì con gái còn chê chứ nó thì làm gì có? Hắm lườm Dong Woon: _Anh nói vậy là có ý gì??em thì con gái còn chê??? _Hehe!thì không phải có con nhỏ nào chê nên cậu bảo là thất tình ấy à? Hắn lăc đầu,kiêu ngạo: _Chê sao được mà chê!anh xem thường thằng em này thế??cô ấy đâu có chê em,chỉ là chưa chấp nhận thôi! _Vậy thì có gì khác? _Khác chứ?Chê tức là không yêu,không thèm để ý,còn không chấp nhận thì….bây giờ đã chấp nhận roài! _Cậu làm thế nào mà hay thế?chỉ anh cậu với. _Đâu được,bí quyết của em đâu chỉ lung tung được!mà anh biết để làm gì?già roài mà! _Gìa cái đầu cậu!anh mới 26! _26 là già roài!mà thằng Doo Joon giờ ở đâu? Dong Woon chỉ tay: _Trong góc kìa!!nó vào khoảng 1h rồi,mà cũng nhờ nó mà kỹ năng pha rượu loãng của Anh lên tay thấy rõ! _Anh mang cho em Vodka nhé! _Gì nữa??_Dong Woon giật mình _Em không như hôm bữa đâu!yên tâm.. Hắn bước về phía Doo Joon….chỉ mới mấy ngày không gặp mà nhìn thằng này khác quá!!tóc tai rũ rượi,,quần áo lôi thôi…cầm chai rượu mà nốc lấy nốc để…cứ như 1 thằng bợm rượu.. Câu nói của Dong Woon hồi nãy vang lên trong hắn" chúng cậu là 1 giuộc mà.đi đâu cũng có nhau"…..khiến hắn đau nhói…. Jun Hyung ngồi xuống cạnh Doo Joon….thằng này vẫn không hay biết,cứ cầm chai rượu mà uống..Hắn giật chai rượu ra khỏi tay Doo Joon: _Đừng uống nữa!! Doo Joon nhìn hắn,mắt lờ đờ: _Cậu …đến đây làm gì?_rồi giật lại chai rượu. _Tớ bảo cậu đừng uống nữa!_hắn đưa chai rượu ra khuất tầm với của Doo Joon.. Doo Joon nhếch mép: _Tớ không uống thì tớ làm gì?? Dong Woon mang đồ uống ra,Jun Hyung nháy mắt ra hiệu Dong Woon đừng để ý 2 đứa. _Doo Joon à! _Cậu đưa cho tớ! _Cậu muốn uống chứ gì?vậy tớ uống với cậu! Hắn cầm nguyên chai rượu,nốc luôn..Doo Joon vội giữ tay hắn lại,ngăn cản: _Cậu làm gì vậy? _Cậu muốn uống chứ gì?Thế thì tớ uống chung! Doo Joon cúi đầu xuống: _Tớ đã đánh mất tình cảm của người anh em mà tớ quý mến nhất 1 cách….ngu xuẩn…phải nói là rất ngu xuẩn..!!_Doo Joon nói trong đau khổ_cậu biết không???cho đến giờ tớ mới nhận ra là…đối với tớ,cậu quan trọng lắm..cậu còn thân thiết hơn cả anh em ruột của tớ nữa..thế mà tớ lại…. Rồi Doo Joon khóc,không phải là khóc nức nở như con gái mà chỉ khóc …một thằng chưa bao giờ hắn thấy nhỏ 1 giọt nước mắt bây giờ đang khóc trước mặt hắn…bao nhiêu tức giận,bao nhiêu oán hờn trong hắn lâu nay đã bị dội sạch đi.. Hắn vỗ nhẹ vai Doo Joon: _Cậu đừng khóc…cậu khóc trông xấu trai lắm cậu biết không? Im lặng 1 lúc,hắn nói tiếp: _Thôi,mọi chuyện bỏ qua hết đi…nếu tớ là cậu….biết đâu chừng….tớ cũng sẽ làm như thế!! _Tớ đúng là 1 thằng hèn.._Doo Joon tấm tức.._cậu đừng tốt với tớ như thế!tớ không đáng đâu! _Cậu đừng như thế nữa…Trước giờ tớ với cậu thân như hình với bóng,không có cậu,tớ thấy trống vắng lắm,cứ như mất đi 1 cái gì đó cực kỳ quan trọng vậy!Cậu cũng hiểu cảm giác đó mà,phải không? Doo Joon không nói gì hết…nó mím chặt môi.. _Tụi mình là anh em mà,cậu nhớ không??Dù có chuyện gì vẫn là anh em tốt!cậu nhớ lời hứa ấy không? Doo Joon gật đầu: _Tớ xin lỗi…tớ xin lỗi cậu…. _Bỏ qua hết đi!!!cậu luôn là anh em tốt của tớ…mãi mãi… _Mãi mãi….mãi mãi….._Doo Joon dựa vào hắn,lim dim mắt…_mãi mãi… "Cái thằng này!uống yếu xìu mà cứ uống"_hắn nhủ thầm… Hắn cầm chai rượu lên,uống 1 ngụm: _Mãi mãi nhé cậu!! Jun Hyung nhìn thằng em họ thân thiết của mình đang say ngủ,hắn mỉm cười…lòng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết…. CHAP 29: Sáng sớm.cố gắng phớt lờ cái tâm trạng khó chịu cứ ẩn mãi trong người.Ji Yeon lê mình bước xuống lầu…hi vọng 1 ngày làm việc sẽ khiến nó thoải mái hơn.. Chỉ có nó với So Yeon là dậy giờ này…còn cả nhà vẫn đang say ngủ..Cũng phải thôi!mới 7h hơn… Nó đã kể mọi chuyện cho So Yeon nghe,và thật may,nhỏ chỉ nói đơn giản: _Mình luôn ủng hộ cậu!!!mình tin chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết!cậu hãy làm những gì mà cậu nghĩ là đúng! Những gì mình nghĩ là đúng…những gì mình đang làm,mình đều nghĩ là đúng,và những gì mình sắp làm…hi vọng cũng sẽ đúng… Mãi suy nghĩ,nhìn lại thì: _So Yeon đợi mình với!_nó nói với theo khi thấy So Yeon ra mở cổng. Nó luống cuống chạy ra.. Ji Yeon bỗng chựng lại…hắn đang đứng trước cổng nhà,cười toe toét.. _Hi em iu!_hắn vẫy vẫy tay. _Sao anh lại đến đây?_Nó ngạc nhiên. _Sáng nay ngủ dậy,tự nhiên thấy nhớ em kinh khủng…nên chạy tới đây!^^! Ji Yeon đưa mắt nhìn So Yeon,thấy nhỏ đang chúm chím cười: _Hạnh phúc quá ta! Ji Yeon nói: _Đây là So Yeon.bạn thân của em! _Chào bạn,mình là So Yeon!!_So Yeon chào nó Hắn gật đầu: _Chào bạn!mình là Jun Hyung!bạn gọi mình là Satan cũng được,đó là nickname mà ai đó đặt cho mình! Hắn lại cười tít mắt….sao mà... nhìn đáng iu thế nhở ^_^~ _Tự nhiên mới sáng sớm đứng trước cổng..lỡ đến trưa em mới ra khỏi nhà thì sao? Hắn nhún vai: _Thì….anh điện thoại kêu em ra…!!Thôi mình đi nào!_hắn cầm tay nó _Đi đâu? _Đi chơi!_hắn nói tỉnh bơ _Em phải đi làm mà! _Không phi em đã xin nghỉ phép để về quê sao? _Bây giờ không về thì đi làm chứ! _Nhưng em vẫn đang nghỉ phép..không nói nhiều!đi chơi! Hắn cầm tay nó,nháy mắt với So Yeon: _So Yeon thông cảm nhé! Rồi hắn kéo nó đi thẳng,trong khi nó vẫn còn ngơ ngác… _Thả em ra!em không muốn đi xe đó! _Anh hứa là chạy chậm thôi mà! _Không!em không tin anh đâu! _Nói nhiều quá!Đội nón vào_hắn ụp cái mũ bảo hiểm lên đầu nó_ngồi lên xe,nhanh lên! _Không!_nó chu mỏ. _giờ muốn chủ động hay bị động? _Là sao? _Là em tự ngồi hay muốn anh bồng lên xe!nói trước anh mà bồng là không bảo đảm an toàn đâu nghen! _Thôi!để em ngồi!! Ji Yeon quay lại nhìn So Yeon,mếu máo.So Yeon chỉ còn biết mỉm cười,lắc đầu trước cảnh tượng đó… -------------------------------------------------------- _Thấy chạy chậm không?_Hắn hỏi _Ờ! _Sao trả lời có vẻ mệt mỏi vậy?Còn buồn ngủ à?Phải tăng tốc 1 chút để em tỉnh thôi!\ _Này,này..không giỡn nhá_Nó hết hồn. Hắn cười khoái chí: _Hehehe!Giờ mình đi đâu nhỉ?_hắn suy nghĩ_đi khu vui chơi đi!anh thích chơi trò nhào lộn! Nó liếc hắn: _Như con nít! _Trước giờ vẫn vậy mà!à mà không!chỉ trước mặt em anh mới như thế thôi!Cả Doo Joon nữa! _Vậy trước mặt những người khác thì sao? Hắn vuốt cằm: _Dĩ nhiên là 1 cậu công tử… _..ăn chơi!_nó nói _Ấy!bậy à!!anh không biết ăn chơi là gì!( xạo kinh >"<) _Chứ sao? _Là 1 cậu công tử chững chạc lạnh lùng,xung quanh có hàng tá,hàng tá cô gái theo!_hắn nói vẻ tự hào. Ji Yeon nhăn mặt: _Ghê không?Nhưng chắc tại nhiều tiểu thư theo quá nên chán mới chọn 1 cô nàng như con trai thế này,phải không? _Chắc vậy! Saz….vậy cũng trả lời được,muốn chọc tức mình đây mà!>___< "Sao sau lưng thấy nóng vậy ta?"_hắn nghĩ!Biết là Ji Yeon đang xụ mặt,hắn đưa tay ra đằng sau,cầm chặt tay nó,rồi kéo lên,quàng qua eo hắn: _Ôm cho chặt vào!không khéo gió thổi bay mất!! Và hắn cứ nắm chặt tay nó không buông… Cảm giác hạnh phúc lại đến với nó..ước gì đoạn đường hắn chở nó cứ xa…xa mãi…không bao giờ dừng….để 2 chúng mình bên nhau như thế này…anh nhỉ? Nhưng giờ đã đến lúc…phải tìm cách giải quyết thôi.. _Anh à!!ba anh bây giờ đang ở đâu? _Ba anh hả?Ông đang ở công ty!mà sao? _Anh….đưa em đến gặp ba anh,được không? _Ọc!!chưa gì con dâu đã muốn gặp mặt ba chồng rồi à? _Không đùa đâu!!nếu chuyện này không giải quyết….e rằng…_nó nói lửng Jun Hyung vội tấp vào lề,hắn bỏ mũ bảo hiểm ra,nhìn nó: _Anh nghĩ đã đến lúc em kể cho anh biết mọi chuyện rồi! Nó bất ngờ,nhìn hắn: _Anh biết ư? Hắn lắc đầu: _Không!nhưng vì sao em từ chối tình cảm của anh,vì sao ba anh thay đổi thái độ mỗi lần nhắc đến nhà em?Chỉ có kẻ ngốc mới không nghi ngờ những điều đó.. _Anh nói sao?ba anh như thế nào mỗi lần nhắc đến nhà em? _Ông có vẻ mất bình tĩnh,tái mặt đi!!!làm ơn nói cho anh biết mọi chuyện được không?rốt cuộc là vì chuyện gì mà em lại từ chối anh?có phải vì ba anh không?ông đã làm gì gia đình em? Ji Yeon im lặng…có nên nói cho hắn biết không?? Hắn lay vai nó: _Nói đi,Ji Yeon!hay là ông ấy là nguyên nhân khiến nhà em bị phá sản? _Không phải!….chuyện đã đến mức này…có lẽ anh nên biết,em giấu cũng chẳng được gì? Hắn nhìn Ji Yeon,chờ đợi. _Ba của anh…ông ta…đã hại chết cô của em! Hắn sững sờ…nhìn nó: _Em nói gì??ba anh…hại chết..? _Phải?_nó gật đầu_…cô của em! _Không thể nào??sao lại như thế?_hắn vẫn còn hoảng hốt trước cái tin đó!_2 người có thù oán gì ư? _Không có thù oán gì!trái lại là khác…..2 người đã yêu nhau tha thiết! Jun Hyung làm ra vẻ khó hiểu: _Anh không hiểu!nếu vậy thì tại sao em lại nói là ba anh hại chết cô ấy? _Vì ba anh đã phụ bạc cô em,để yêu 1 người phụ nữ khác,giàu có hơn…xinh đẹp hơn..đó chính là mẹ của anh! _Nếu như ba anh thật lòng yêu mẹ anh thì sao?giống như anh…đã quyết định lấy Boram nhưng rốt cuộc vẫn không quên được em!!! _Không phải như thế đâu! _Thế là thế nào?em nói đi! Ji Yeon chậm rãi: _Nếu như vậy thì em cũng chẳng nói làm gì!Cô của em đã van xin,khóc lóc,năn nỉ nhưng ba anh lại dứt khoát bỏ cô ấy!!cô ấy vẫn bám theo,quấy phá!Rồi..một ngày…2 người hẹn nhau nói chuyện….ba anh lợi dụng lúc đó..lái xe tông chết cô… _Không!anh không tin!_hắn hét lên_anh không tin,anh không tin ông ấy có thể làm như thế!!Hoang đường…Vậy tại sao ông ấy không bị bắt?em giải thích đi! _Thế lực..tiền bạc…2 cái đó ba anh đều có…ai bắt được? Hắn nhìn nó: _Em có tin không? _Sao? _Em có tin chuyện đó không? _Em…..chuyện này ba em kể….làm sao em không tin được? _Vậy…. em tính thế nào?? Ji Yeon nhìn hắn,đôi mắt nâu ấy….đang nhìn lại nó..tha thiết… _Em đã nói rồi…dù có chuyện gì…em cũng không xa anh đâu!em đã quyết định như thế!Anh…cũng vậy chứ? Hắn quay đầu đi,không trả lời,rồi hắn ngồi lên xe,đội nón vào: _Em lên xe đi! _Jun Hyung à!Sao vậy anh? _Em lên xe đi…anh chở em về chỗ làm! _Sao vậy?_nó bất ngờ Hắn lạnh lùng không nói,nổ máy xe..Ji Yeon chỉ còn cách leo lên xe ngồi,trong lòng thấy lạ lẫm,không biết hắn đang nghĩ gì nữa.. Thật ra….trong lòng Jun Hyung bây giờ đang rất hoang mang…hắn không tin chuyện mình vừa nghe là sự thật..hắn không tin ba hắn lại là người như thế…nhưng nếu…nhưng nếu là sự thật thì hắn biết làm thế nào đây??hắn biết làm sao để có thể ở mãi bên cạnh Ji Yeon mà không suy nghĩ về chuyện đó?rồi gia đình Ji Yeon nữa,chắc chắn sẽ không chấp nhận…Ji Yeon nói rằng..sẽ không rời xa hắn nữa…nhưng còn hắn….hắn có làm như thế được hay không?? Hắn thấy sợ…lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ như thế này…sợ rằng hạnh phúc mình vừa có được…..sẽ…tan vỡ…..!!!! CHAP 30: _"Rầm"_hắn tông cửa vào,mặt hầm hầm… _Có chuyện gì thế?Sao con lại đến đây?_Ông Yi suk nhìn thằng con trai mình,bất ngờ. Cô thư ký chạy vào,luýnh quýnh: _Thưa tổng giám đốc,tôi đã bảo với cậu là ông đang bận thế nhưng cậu chủ cứ xông vào! Ông cau cậu nhìn hắn: _Con là đứa có học sao lại cư xử như thế ? Hắn lườm ông: _Vậy đứa có học phải cư xử như thế nào???Phụ bạc người mình yêu để chạy theo người con gái khác à? _Con…con nói cái gì thế hả?_ông lắp bắp Hắn nhìn cô thư ký: _Phiền cô ra ngoài 1 lát!tôi có chuyện cần nói với cha tôi! Cô ta gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại. _Con nghĩ ba biết con đang nói về chuyện gì chứ?_hắn nhìn ông,lạnh lùng. _Ta không hiểu! _Không hiểu ư???Thế con hỏi ba,nhà ta với nhà họ Park có quan hệ như thế nào? Ông tái mặt đi,nhưng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường: _Ta không hiểu con đang nói gì! _Ba nói láo!_hắn hét lên,rồi hắn chạy đến bên cạnh ông_hãy nói cho con biết đi,hãy nói là nhưng gì Ji Yeon kể cho con không phải là sự thật đi! _Con bé ấy….nó đã kể gì cho con? _Ba có muốn nghe không??Cô ấy kể hết!Ba có muốn con nói lại y chang những gì mà con được nghe không?Cô ấy bảo chính ba đã phụ bạc cô của cô ấy để…để lấy mẹ con..đẹp hơn…giàu hơn…_hắn cay đắng nói_dù người ấy có van xin ba thế nào,ba cũng không thèm để ý đến…cô ấy còn nói vì ba thấy quá phiền phức khi có 1 người luôn bám theo quấy rối nên… _Đừng nói nữa!_ông hét lên…khuôn mặt đau khổ. _Ba nói điều đó không phải là sự thật đi ba!Ba nói đi!Cái chết của cô ta không liên quan đến ba!Phải không? Ông ngồi xuống ghế sofa,cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình,nhưng có vẻ điều đó quá khó với ông,sự căng thẳng,lo lắng,có cả vẻ u uất,hối hận đang hiện rõ lên từng nét mặt.Ông úp mặt xuống bàn tay.. _Ba trả lời con đi ba!!_hắn nói giọng thống thiết… _Cái chết của cô ấy….có liên quan…đến ba! Hắn sững sờ nhìn ông: _Thật…thật sao? Ông im lặng,không nói. _Tại sao?_hắn hỏi. Ông nhắm mắt….như hồi tưởng về 1 quá khứ xa…đã xa nhưng chẳng bao giờ ông quên được..suốt cuộc đời này. _Tại sao vậy ba?Sao ba có thể làm 1 việc như thế? Ông trầm ngâm,rồi chậm rãi hỏi 1 câu không liên quan: _Cô bé Ji Yeon đó….cô bé ấy có yêu con không? _Có!cô ấy đã chấp nhận tình cảm của con.nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện này? _Có bao giờ…con nghĩ…cô ấy muốn trả thù? Hắn nhìn ông,khó hiểu: _Con không hiều! _Con có nghĩ là..cô ấy chấp nhận con rồi sau đó sẽ phụ bạc con.. _Như ba đã từng làm với cô của Ji Yeon?_hắn tiếp lời ông_ba lầm rồi,cô ấy không như ba đâu…cô ấy không bao giờ làm 1 chuyện tồi tệ,khủng khiếp như ba đâu!Lý do mà lúc trước cô ấy từ chối con …chính là vì chuyện này đó..ba biết không hả?bây giờ…bây giờ con biết làm sao đây????Con làm sao có thể đứng đối diện cô ấy,làm sao có thể tiếp tục yêu cô ấy đây? _Con giúp ba 1 chuyện được không? Hắn nhìn ông.. _Sắp xếp cho ba gặp cha của Ji Yeon! ---------------------------------------------------- Ông ngồi sau vườn…ông cầm điếu thuốc rít 1 hơi dài…đã lâu rồi,ông không hút thuốc..nhưng khi con người ta có chuyện gì thì thuốc chính là cách làm người ta khuây khỏa đi.. Ông biết trước thế nào cũng có chuyện như thế xảy ra…nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến nếu chuyện đó xảy ra thì ông sẽ phải như thế nào…ông cứ hi vọng rằng Ji Yeon sẽ quên được,nhưng con bé làm không được..ông biết chứ,không ai tài giỏi gì mà né tránh được tình yêu..ông biết Ji Yeon cũng đang rất đau khổ nhưng ..ông không chấp nhận được…cái cảm giác gặp lại con người đó khiến ông thấy ớn lạnh,một nỗi khinh bỉ tràn ngập con người ông…Cái nhà đó…đã cướp đi mạng sống em gái yêu quý của ông,giờ lại sắp sửa lấy luôn con gái ông..rồi lỡ có chuyện gì,thằng con cũng sẽ giống bố nó,sẽ phụ bạc con bé đề theo 1 đứa con gái khác…lỡ như chuyện đó có xảy ra..thì….ông biết làm sao?ông sống sao nổi…Ông căm thù nhà đó….ông hận nhà đó…. Oan gia…đúng là oan gia mà! _Anh !_một giọng nói cất lên… Ông có nghe nhầm không?sao giống giọng thằng đó quá vậy?Sao giống cái giọng của con người ác độc,đã bỏ rơi Jisu không thương tiếc quá vậy?Ông chậm chậm quay đầu ra phia sau,tim đập mạnh… Là hắn…chính hắn rồi….cái người 20 năm trước…đúng rồi….khuôn mặt ấy…dù có già đi bao nhiêu…ông vẫn nhớ rất rõ… _Cậu…cậu.._ông ấp úng.. Người đó lặng lẽ nhìn ông: _Anh khỏe chứ? _Cậu…cậu tới đây làm gì? Yi suk đến gần ông: _Anh có biết chuyện của Jun Hyung với Ji Yeon chứ? _Không bao giờ tôi để xảy ra chuyện đó! _Nhưng bọn trẻ yêu nhau! Ông cười khẩy: _Để rồi sau này thằng con của cậu sẽ giống bố nó,bỏ con tôi ấy à??Cậu có tư cách nói chuyện đó với tôi ư?Cậu quên những gì cậu làm đối với Jisu ư?Sao cậu có thể hại chết nó?Sao cậu lại giết nó hả?Sao cậu…cậu…??? _Tôi không giết Jisu!!_Yi suk nói rõ ràng. _Thế cậu nói là nó tự xông ra để cậu tông chết hay sao?? Yi suk không nói,lặng lẽ rút ra trong túi áo 1 lá thư…đã cũ…rất cũ…lá thư 20 năm trước _Anh đọc đi!Rồi anh sẽ hiểu… Ông run run cầm lấy lá thư đó,nhè nhẹ mở ra…lá thư đã rất mòn và co,chứng tỏ nó đã được đọc rất nhiều lần..những dòng chữ đập vào mắt ông,,nét chữ của Jisu..cô em gái yêu quý của ông. "Anh yêu! Khi anh đọc lá thư này thì em đã đến 1 nơi xa ,xa lắm,nhưng nơi này cũng không có gì khác nơi em đã sống…vì chẳng nơi nào…em có được anh!! Cho đến giờ em cũng không tin được…nói đúng ra là em không muốn tin,em không muốn tin rằng anh đã hết yêu em…em cứ ngồi suy nghĩ,không biết mình đã làm gì sai để anh lại đối với em như vậy?Làm sao anh có thể yêu 1 người nào khác??Em không tin điều đó…nhưng bỗng 1 ngày,em nhận ra,em không còn trong trái tim anh nữa rồi! Đau đớn,uất hận…em trở nên mù quáng..chỉ bởi vì…em yêu anh!em đã quấy rầy cuộc sống của anh,em không muốn người đàn bà đó thay thế chỗ vốn dĩ ra là của em ,em căm hận,em hận lắm…nhưng những gì em nhận lại được đó chỉ là ánh mắt khinh ghét của anh…anh biết lúc đó,em đau khổ như thế nào không?? Em đã từng nói..nếu không có anh..em sẽ chết..lúc đó anh cười và bảo rằng em nói tầm bậy..anh sẽ mãi ở bên cạnh em!!…mãi mãi bên em…anh đã từng hứa như thế!!Đã từng…. Câu nói tầm bậy khi xưa bây giờ sẽ thành sự thật…em không thể sống thiếu anh…em chọn cho mình hướng đó…em sẽ chết…trước mắt anh..trong tay anh… Em chết rồi,anh sẽ hối hận chứ??? Vĩnh biệt…tình yêu duy nhất của em… Park JiSu mãi yêu Yong Yi Suk ♥" _Cô ấy gửi lá thư này cho người bạn,dặn là nếu có chuyện gì xảy ra cho cô ấy thì hãy chuyển lá thư này đến cho tôi!_Yi suk chậm rãi nói_tôi thật sự rất đau khổ,cảm thấy đó là do lỗi của mình nên tôi đã giấu kín sự thật này suốt chừng ấy năm…Jun Hyung nó yêu Ji Yeon thật lòng..anh đừng ngăn cản chúng nó.. Ông vẫn nắm chặt lá thư,nước mắt rơi lã chã: "Sao em ngốc vậy?Jisu?" ----------------------------------------------------- Hương hoa lyly thơm ngát,Ji Yeon ngồi dựa vào Jun Hyung,ngắm nhìn trời xanh,thật yên bình … _Anh nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào hok?_nó hỏi _Nhớ chứ!hắn gật đầu_ngay chỗ này nà,em đã nhận 1 trái banh vào đầu.hehe! _Còn cười nữa!!_nó phụng phịu. Hắn nhìn lên trời,hồi tưởng: _Để anh nhớ lại xem!lúc đó,cái mặt em nhìn ngố không thể tả! Mà sao hồi đó em dữ vậy?Sạc cho anh 1 trận,tái cả mặt! _Xạo kinh!Anh cũng đâu vừa gì?còn hỏi là em chết chưa nữa!!người đâu mà ác quá. _Có không?sao anh không nhớ gì hết ta?_hắn làm vẻ ngây thơ . _Còn hỏi nữa hả?Oánh chết giờ_nó đập vào vai hắn. _Oánh chít roài em sống với ai?_hắn lém lỉnh Nó cười: _Thì sống với người khác,vậy cũng hỏi! _Ấy!ai lại như thế?em nỡ lòng nào đối với anh như thế!hixhix_hắn làm bộ mếu máo,khiến nó phì cười. _Vậy anh phải hứa là sẽ ở bên em suốt đời nhé! _Trùng hợp thiêt!anh cũng định bắt em hứa câu đó! _Anh nói thật chứ? _Thật mà! _Sẽ không bao giờ thay đổi chứ? Hắn nhìn thẳng vào mắt Ji Yeon,say đắm…đôi mắt nâu của hắn làm ấm lại tâm hồn của Ji Yeon,niềm hạnh phúc dâng lên…. _Không bao giờ!anh yêu em…mãi mãi….!!_hắn thì thầm Gió thổi rất nhẹ,mùi hoa lyly quyện vào trong làn gió… Một nụ hôn được trao…ấm áp….nồng nàn….êm ái….. THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lan