Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc Tôn Sách mất tích không phải chuyện đùa, chuyện này một khi truyền ra ngoài nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, vừa vặn ngày hôm sau Thư viện Đông Hán không có giờ học, Tào Tháo và Lưu Bị bàn bạc một chút, quyết định cùng các huynh đệ đi tới khu rừng nơi Tôn Sách mất tích để tìm manh mối.

Vì vậy sáng sớm hôm sau, bọn họ liền khởi hành tới khu rừng kia. Trong rừng có rất nhiều cây cổ thụ chọc trời, thực vật cao cao thấp thấp từng tầng ngăn trở, tầm mắt cũng không thể bao quát được, để nâng cao hiệu suất, mọi người quyết định chia nhau ra để tìm. Lúc chia đội, mặc dù Trương Phi rất khẩn thiết thỉnh cầu, nhưng bị khí thế của Cô Chiến cưỡng ép, đành phải ngoan ngoãn từ bỏ ý định đi cùng Chỉ Qua. Cuối cùng Cô Chiến và Chỉ Qua ở cùng một đội, Tào Tháo kéo Quan Vũ đi chung, Lam Tư Lạc và Mã Siêu đi cùng nhau, chỉ còn dư lại Triệu Vân, Trương Phi và Hoàng Trung cùng một đội.

Nhưng phương án này vẫn không được hoàn toàn thông qua, Triệu Vân rất bất mãn, "Tôi không đồng ý", hắn lạnh lùng nhìn Trương Phi, "Tôi không muốn ở cùng đội với đồ ngốc, sẽ bị tụt chỉ số thông minh."

"Họ Triệu kia, cậu ngứa đòn à!" Trương Phi đã muốn xông lên đánh một trận, đáng tiếc Triệu Vân không nóng tính như cậu, lại không thèm để ý, hắn quét mắt nhìn mọi người đã được phân đội, cuối cùng dừng lại ở Dịch Ân.

"Tôi muốn cùng đội với bọn họ!"

"Tôi không muốn cùng đội với cậu ta!"

Hai câu nói đồng thời từ hai hướng phát ra, Lam Tư Lạc và Triệu Vân sắc mặt đều trầm xuống, tình hình nhất thời trở nên vô cùng khó xử.

Hai người không ai nhường ai, đều gắt gao trừng mắt nhìn đối phương, Mã Siêu đứng bên cạnh Lam Tư Lạc ngoan ngoãn lui về phía sau, không muốn tham gia vào màn đối mặt căng thẳng này của bọn họ.

Chỉ Qua muốn lên tiếng hòa giải, nhưng lại có chút rụt rè khí thế mạnh mẽ của hai người này, do do dự dự mấy lần cũng không dám mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Cô Chiến đáng tin cậy nhất, sau khi xem đủ náo nhiệt mới chậm rãi đi tới, chen vào giữa Triệu Vân và Lam Tư Lạc, đưa cho mỗi người một cái vòng tay, "Thời gian cấp bách, ba người các cậu cùng đi."

Cô Chiến đưa cho bọn họ một đôi vòng tay màu bạc, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại có công hiệu thần kỳ. Vòng này gọi là 'Chỉ Hấp hoàn', tên đầy đủ "Vòng tay phân thân ngừng hấp thu, ngừng hận thù, ngừng mâu thuẫn.", có tác dụng tương tự với "Vòng đình chiến ta ngươi hòa khí sinh tài" của không gian Sắt, chỉ là được giành riêng cho phân thân, sau khi sử dụng phân thân đứng cạnh nhau sẽ không xảy ra tình trạng hấp thu chiến lực, cũng giảm bớt chiến ý với đối phương.

Quả nhiêu, sau đi đeo vòng tay, hỏa khí giữa Lam Tư Lạc và Triệu Vân cũng dịu bớt một chút, Lam Tư Lạc coi như nể mặt Cô Chiến, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu.

Ba người Triệu Vân, Mã Siêu và Lam Tư Lạc đi dọc theo hướng đông khu rừng tìm manh mối, nhưng chuyện đã xảy ra ba ngày, phía đông khu rừng lại che phủ dày đặc, có rất ít dấu vết, cũng không giống Tôn Sách sẽ đi qua nơi này. Bọn họ đi hơn một giờ, vẫn không thu hoạch được gì.

Một trái một phải, hai người lạnh lùng không nói một lời, khí tức vô cùng mạnh mẽ, Mã Siêu đi ở giữa, nhìn sang bên phải một chút rồi lại ngó sang bên trái một lần, càng nghĩ càng đau đầu.

"Đi nhiều như vậy cũng mệt rồi, hay là chúng ta nói chuyện một chút?" Cậu mở lời dò xét tình hình.

"Được, tôi nói chuyện với cậu." Hai bên hai lời đồng thanh.

Mã Siêu lặng lẽ đảo mắt: "Các cậu... thật ăn ý."

"Ai muốn ăn ý với cậu ta!" Dường như lại sắp bùng nổ chiến sự.

Còn không chờ Mã Siêu nói tiếp, một trái một phải lại đồng thanh:

"Không cho cậu nói giống tôi!"

"Cậu dám bắt chước!"

...

Mã Siêu lau mồ hôi, quả nhiên vô cùng ăn ý mà! Cậu quan sát Triệu Vân và Lam Tư Lạc, tướng mạo giống nhau, giọng nói giống nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau, chỉ trừ trang phục không giống... à, còn có vòng tay cũng giống nữa... Một khoảnh khắc trong đầu cậu nảy ra hai chữ "Xứng đôi", Mã Siêu nhất thời bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

No no no, quá đáng sợ, Mã Siêu lắc đầu ép buộc mình quên đi suy nghĩ vừa rồi, nhìn hai người bên cạnh vẫn đang ồn ào, ngẩng đầu nói to: "Đừng cãi nhau nữa!"

Triệu Vân và Lam Tư Lạc đồng thời dừng lại, hai đôi mắt nhìn thẳng về phía Mã Siêu.

Mã Siêu lập tức cảm thấy căng thẳng, "A a, ý tôi là..." Cậu có chút chột dạ gãi gãi đầu: "Chúng ta mau đi tìm manh mối đi."

Vì sự việc này nên Mã Siêu cũng không dám tùy tiện khơi mào chủ đề nữa, cậu chỉ ổn định đi ở phía trước, Triệu Vân và Lam Tư Lạc cũng ngừng chiến hỏa, đi sau lưng cậu cẩn thận quan sát.

Càng đi sâu trong rừng, xung quanh tựa như càng yên tĩnh, cây cổ thụ cành lá xum xuê đan xen, ánh nắng chỉ có thể chiếu xuyên qua kẽ lá, càng hiện lên một vẻ tĩnh mịch yên ả, đi sâu hơn một chút, dần dần cũng chỉ có tiếng chim hót và tiếng gió thổi nhẹ nhàng.

Nhưng trong không gian tĩnh lặng, tựa như lại có tiếng đàn từ phía xa truyền tới. Không giống như tiếng đàn cổ, thanh âm này êm dịu linh thấu, tự do tùy ý, giống như một loại nhạc cụ tương tự guitar.

Trong rừng sâu lại có tiếng đàn guitar, quả thật có điểm kỳ lạ, ba người trao đổi ánh mắt, quyết định nhẹ chân đi qua xem một chút.

Theo lý mà nói, bọn họ đều là cao thủ công lực đột phá hơn vạn điểm, nếu đã cố tình nhẹ chân che giấu thì nhất định sẽ không có ai phát hiện ra, nhưng vào thời điểm chỉ còn cách nguồn âm thanh khoảng năm mươi mét, tiếng guitar đã dừng lại.

Ba người lập tức dừng bước, cảnh giác điều động chiến lực.

"Người tới là khách, sao lại dừng chân?"

Một giọng nói từ cách đó không xa truyền tới, biết đã bị phát hiện, ba người cũng không che giấu nữa, đàng hoàng đi ra.

Lúc đi tới gần, bọn họ mới nhìn rõ đối phương là một lão tiên sinh tóc trắng mặt hồng, toàn thân y phục trắng, cốt cách thần tiên, nụ cười trên khuôn mặt tựa như phật Di Lặc, nhưng trên tay ông là một chiếc đàn guitar màu sắc rực rỡ, nhìn vừa ngầu vừa chói mắt, chính là nguồn gốc của âm thanh.

"Ba người chúng tôi không có ý mạo phạm, chỉ là bị tiếng đàn hấp dẫn mà đi tới, mong tiền bối thứ tội." Triệu Vân chắp tay thi lễ, coi như thể hiện thiện chí.

"Ông ấy là người thiết kế Bát môn kim tỏa trận Tả Từ đại sư, còn cây đàn guitar kia tên là Thanh hồng tử điện, trong bách khoa nguy hiểm có nói đây là một vũ khí vô cùng lợi hại."

Triệu Vân vừa nói xong, truyền âm nhập mật của Dịch Ân liền tiến vào trong đầu hai người, Triệu Vân và Lam Tư Lạc trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn lão giả cũng trở thành thâm thúy ngưỡng mộ.

Động tác nhỏ của ba người đương nhiên không qua được con mắt tinh tường của Tả Từ đại sư, ông cũng không giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Xem ra các ngươi đã biết ta là ai, còn mục đích tới đây của các ngươi," Tả Từ đại sư dừng lại một chút, "Thật ra ta cũng biết."

Điều này thật sự là ngoài dự kiến, ba người thấy nghe vậy đều rất sửng sốt, Lam Tư Lạc không biết nhiều về Tả Từ nên cũng không kiêng nể: "Nếu ông đã biết, vậy nói cho chúng tôi, người chúng tôi muốn tìm đang ở đâu, còn sống hay đã chết?"

"Người trẻ tuổi vẫn luôn nóng vội như vậy." Tả Từ lắc đầu cười, "Nghe lão đầu tử nói hết đã, người các ngươi muốn tìm vẫn còn sống."

Vừa nghe được Tôn Sách vẫn còn sống, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, Mã Siêu không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy anh ta đang ở đâu?"

"Điều này ta không thể nói." Tả Từ tỏ vẻ cao thâm gật đầu một cái, có chút hả hê nhìn vẻ mặt quẫn bách của bọn họ, "Nhưng ta có thể bảo đảm, hắn bây giờ tuyệt đối an toàn. Không quá ba ngày nữa, các ngươi có thể tìm được tung tích của hắn."

Tả Từ đại sư, luận về võ công nhân phẩm đều được mọi người tôn kính, giờ phút này ông nói như vậy, Triệu Vân và Mã Siêu đều rất tin tưởng, Lam Tư Lạc thấy vậy cũng không nói thêm nữa, cùng bọn họ cáo từ, không muốn tiếp tục quấy rầy sự thanh tịnh của đại sư.

"Chờ một chút."

Tả Từ lên tiếng gọi lại, ba người có chút khó hiểu, quay đầu lại chỉ thấy tầm mắt của Tả Từ đảo qua bọn họ một vòng, cuối cùng dừng lại ở Mã Siêu. Ông vẫy tay với Mã Siêu, Mã Siêu tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, dừng lại trước mặt Tả Từ.

"Người trẻ tuổi, ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi từ đâu tới." Lời này chỉ có hai người nghe được, Tả Từ đại sư vẫn tươi cười, nhưng Mã Siêu sau khi nghe xong chỉ cảm thấy không rét mà run, sắc mặt cậu trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn Tả Từ đại sư, chờ ông nói tiếp.

"Có ít nghiệp chướng, tâm kết khó giải, gặp nạn sát thân, tái sinh khó quên."

Mười sáu chữ này vừa vặn đã khái quát toàn bộ cuộc sống trước kia của cậu, Mã Siêu biết mình không thể trốn tránh, toàn thân cậu run rẩy, trong ánh mắt cũng lộ ra sự sợ hãi: "Tả Từ đại sư, ngài đừng vạch trần tôi có được không?"

Tả Từ thấy vẻ mặt Mã Siêu bi thương, cảm thấy rất đáng thương, vì vậy chỉ cười vỗ vai cậu, tỏ ý muốn cậu yên tâm rằng ông sẽ không tiết lộ bí mật này, nhìn Mã Siêu đã bình tĩnh hơn, lúc này mới chậm rãi mở miệng:

"Có ít nghiệp chướng, tâm kết khó giải, gặp nạn sát thân, tái sinh khó quên. Chi bằng trở về, lãng quên quá khứ."

Chi bằng trở về, lãng quên quá khứ?

Chi bằng trở về, lãng quên quá khứ?

Mã Siêu mặc niệm trong lòng hai lần, ngẩng đầu lên thì thấy Tả Từ đã xua tay cho cậu rời đi, cậu hiểu ý lui hai bước rồi quay đầu, trước mắt không xa chính là ánh mắt quan tâm của Triệu Vân, đột nhiên cậu như hiểu ra hàm ý của Tả Từ đại sư.

Những chuyện đau khổ trong quá khứ, nếu cậu đã may mắn được sống lại thì cũng không nên nhớ nữa, Mã Siêu đã tan xương nát thịt, còn cậu bây giờ là Dịch Ân của không gian Vàng. Đến khi giải quyết xong việc của không gian Bạc, cậu nên trở về, cắt đứt mọi mối liên hệ với Mã Siêu trước kia, tất cả những đau đớn, những điều tốt đẹp, còn có một Triệu Vân hoàn mỹ luôn tồn tại trong trái tim mình, đều là những điều nên lãng quên của quá khứ.

Chi bằng trở về thôi, hình ảnh Triệu Vân trong mắt cậu bỗng nhiên mơ hồ sau đó lại trở nên rõ ràng, cậu chớp chớp mắt, một giọt nước mắt bị kìm nén lại.

Mã Siêu muốn nói, tôi nhất định sẽ quên được cậu.

-----------------------------------------------------------------

Đọc chương này xong mới nhớ là mình đã từng được đọc đồng nhân Lạc-sama x Vân mỹ nhơn ahihi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro