Phiên bản truyện thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới nước mắt ngàn năm không tạnh
Thần chờ người con gái như hoa
Dưới bóng thích ngàn năm cô quạnh
Thần chờ người vu nữ ngang qua.

.

Hoa anh đào bung cánh trong xuân
Mưa hoa bay rực rỡ muôn phần
Lướt tóc ai nâu hiền đất mẹ
Tiếng hát ai lay nhẹ vĩnh hằng

Người vu nữ thuần khiết như trăng
Giấu bóng hoa gương mặt ánh rằm
Nguyện ước đong đưa như tóc rủ
Chẳng gạt tâm tình gió lãng du.

Pháo vẽ hoa trên trời không ngủ
Đèn lồng đỏ gọi bạn nơi xa
Tối im ắng thế nào cho đủ
Đom đóm bay về giữa bao la

Thần chờ ai cả trăm mùa hoa
Ngàn đêm hè, vạn ngày nắng đổ
Bên gốc cây phai màu đau khổ
Thần chờ người con gái ngang qua.

Duyên tiền kiếp lỡ nhau mùa lá
Phận thời hoa hẹn ước tuột tay
Đếm sao trời gói vào vòng lặp
Đếm cuộc đời gói chặt vào tim

Thần nhìn người và cứ lặng im
Trong vô hình của trời vô hạn
Thần vì ai mà ôm vết rạn
Để muôn đời ký ức vẹn nguyên.

Nắng buông nhạt giữa chốn an yên
Tâm thanh bình mặc chiều heo hắt
Lá thích rơi, rơi đầy đáy mắt
Nốt trầm thoảng chẳng động nước thu

Tiếng hát êm ái tựa lời ru
Gốc đào đen nhánh đưa khúc nhạc
Ngôi đền nhỏ mái nghiêng cánh hạc
Tay người làm ơn nghĩa sâu nông

Người vô thức nhìn gốc trống không
Như thói quen từ trong quên lãng
Thần nhìn người lòng ôm dĩ vãng
Đứng trước mặt chẳng chạm mắt nhau.

Mùa tuyết phủ đọng cả nỗi đau
Rễ âm thầm chắt chiu nhựa sống
Mười chín mùa cành khô lá rụng
Mười chín năm hoa hoá dáng hình.

Mộng xuân dứt nơi ánh bình minh
Trả người xưa tận duyên năm ấy
Màu ký ức xa xôi trỗi dậy
Nhuộm mắt người hai vệt mong manh.

Xưa vị thần phạm lỗi trời xanh
Mang hình phạt ngàn năm không dứt
Thời gian trôi không phai dấu mực
Trói buộc đời bên nhánh phù du

Hết đông xuân rồi hạ sang thu
Nối tay nhau đan thành vòng lặp
Màu lá đổi là tay ai thắm
Như máu đỏ, như ánh tà dương.

Anh đào nở chia sẻ muôn phương
Mỗi cánh hoa mỗi màu hạnh phúc
Đưa niềm vui toả lan cảm xúc
Dịu trái tim cô độc bao ngày

Mùa thay đổi tựa cánh chim bay
Màu hoa phai để ai thầm nhớ
Vòng tuần hoàn vướng chi duyên nợ
Trót làm rơi một nửa chữ tình.

Anh đào lặng yên bên cây thích
Ôm ấp nàng tiên dưới bóng hoa
Tiếng cười thổi lên điều mới lạ
Nàng xem nơi cây lá là nhà

Nàng đánh thức thần với tiếng ca
Câu hỏi chỉ lặng câm đáp lại
Nàng hát xua cô đơn đi mãi
Để lại quá khứ ở phía sau.

Thần và nàng, hiện tại bên nhau
Chẳng màng chi tương lai đâu đó
Đếm thời gian, tình yêu họ có
Đếm vòng lặp đột ngột trôi mau.

Ôi tiếng sét xé nửa nỗi đau
Đưa người thần yêu thương đi mất
Giọt nước mắt vỡ tan trên đất
Để vết thương còn mãi, vô hình.

Đâu đó giữa hàng triệu hành tinh
Có vị thần vẫn chờ vẫn đợi
Chờ một người trái tim chạm tới
Ở một nơi câu chuyện bắt đầu.

Mùa tuyết rơi trắng xoá nỗi sầu
Nhường chỗ cho xuân sang yên ả
Cây thích già chẳng còn ra lá
Hoa vẫn nở mặc lệ ướt mi.

Hỏi thế gian tình ái là chi?
Thế gian cười, tình là đau khổ
Tại sao đau mà không buông bỏ?
Bởi vì tình ai hiểu được đâu.

Cho dù chẳng biết đợi bao lâu
Miễn trái tim còn thương ai đó
Dù dáng hình đã tan theo gió
Tình vẫn còn mặc bóng cô liêu.

.

Ngàn vạn năm thế giới vẫn yêu
Tình trao đi chẳng chờ hồi đáp
Ngàn vạn năm trời không đổi khác
Là bởi vì thế giới vẫn yêu.
❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro