Rừng Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaeya Alberich, đó là tên gã.
Và hồng miêu, đó là cách gã gọi "tên" em.

Còn ngày trời gió đông u uất mà lạnh lẽo, lãng du qua ngọn hoang vu xơ xác, là ngày đầu tiên Kaeya say mèm trong đôi mắt ấy.

Đó là một khoảng khắc khoải trong trí nhớ khôn nguôi, giữa trời tuyết trắng lã như bụi thấm ướt mái đầu đang lom khom nhặt củi từ những cành thông gãy, rụng rơi dưới mặt đất sau cơn gió bão đi qua từ vài ngày trước. Nó in hằn thành vết cứa trong trí óc và tạc vào trái tim cháy rực hơi thở của kẻ tình si lỡ may bắt gặp được tóc đỏ.

Em nhỏ nhắn, khuôn mặt em thanh tú với những nét mảnh điểm lên đôi mày cùng mí mắt, cái mũi nhỏ bé xinh xinh đỏ ửng giữa tiết trời âm 10 độ, gò má em thon nhưng đầy và mềm, với đôi môi hồng ấm có hơi khô vì ngày đông rét buốt. Nước da em trắng sứ và hồng hào, yêu kiều và diễm lệ. Cả người em nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ, đang ở nơi rừng vắng nhặt củi khô, và Kaeya đứng trên ngọn đồi thấp trống trải nơi đây, tựa lưng vào thân cây thông già quá khổ, vô tình bắt gặp được hình bóng em bé nhỏ len lỏi giữa những tán cây sồi và bạch đàn kia, với mái tóc đỏ dài và bông xù hơi xoăn lọn nhẹ, đầu đội hờ chiếc mũ đan tay ấm áp có nút thắt tua rua bên trên, cổ em quàng chiếc khăn bông đỏ vài vòng quanh xương đòn, vòng ra sau gáy và để nó tung tăng sau lưng mỗi khi em bước đi, mỗi lúc em khom người xuống để nhặt nhạnh những cành cây, hay lúc em vừa đi vừa đá chân sáo làm tung tóe hết lên những ụ tuyết đọng lại sau cơn bão giông giá rét.
Em làm gì ở đây nhỉ, nhà em ở ngọn đồi nào gần đây sao, ở một nơi xa khuất bóng người như thế này? Đỉnh "tê tái" này làm gì có ai ở được đâu cơ chứ, nó là đồi hoang vu mà. - Gã nghĩ.

Và không để bản thân mình tự mắc vào vòng luẩn quẩn ấy, gã đi theo em nhặt củi hoặc xa hơn là về tận nhà. Kaeya bám theo những chặng đường em đã đi qua, lội qua nhưng con suối róc rách theo khe đá, băng qua những cánh rừng trắng màu ngà với những con đường mòn tuyết phủ và len lỏi theo hàng cây lá kim mang sắc cam úa tàn, hiu hắt mà vắt mình cheo leo trên những tán cây khẳng khiu, mục rỗng. Cuối cùng sau khi qua con dốc lên đỉnh đồi có độ cao tầm trung, gã thấy căn nhà nhỏ màu ghi, điểm phấn trên mái nhỏ và nằm giữa nền giấy trắng của tiết trời thiên nhiên. Em dỡ cái giỏ đựng củi khô với cành cây xuống, để nó dựng bên hiên nhà và tháo đôi găng, lau đi vết tuyết đọng trên bệ cửa sổ hai bên căn nhà. Sau khi em vào trong được một lúc, Kaeya lại gõ lên cửa nhà em.

- Ừm.. xin chào! Có ai ở nhà không thế?
- Xin đợi chút _ Tiếng nói lảnh lót vang lên bên trong căn nhà gỗ sồi cũ kĩ, sau đó là tiếng mở cửa cọt kẹt đẩy nhẹ nhàng ra ngoài. - Xin chào, anh tìm tôi sao?
- Tôi là người sống dưới thị trấn gần chân núi lên đây săn thú, nhưng có lẽ trời sắp nổi giông bão trước khi chuyển sang tối hẳn, và tôi e là mình chẳng thể xuống núi kịp trước khi cơn giông kéo tới, nên tôi có thể xin nương nhờ nhà em đêm nay được không? _ Gã đưa ra cái cớ đầy xảo trá, khiến cho con người ta không thể từ chối, lối tư duy sắc bén và lời nói ma mãnh như một con sói trắng lớn sống hơn ngàn ngày trên đồi thảo nguyên xanh rờn đến khi trải qua mùa tuyết phủ. Gã dụ dỗ, vờn quanh con mèo rừng còn non tơ sống yên bình trong lãnh thổ của nó.
- À, dĩ nhiên là được, nhà này có hơi tồi tàn, nhưng vẫn đỡ hơn là ở ngoài trời bão tuyết, anh mau vào đi.

Thế là Kaeya nhập cư hợp pháp, hợp cả về lý và về tình. Bước vào trong mái ấm nhỏ kia, thứ em gọi là nhà. Nhà em đơn sơ và rách nát nham nhở, mái làm bằng khung gỗ bạch dương và lợp đan xen với tán thông vắt chéo lủng lởm chởm những lỗ to nhỏ, thấy được cả nắng hạ và trăng đêm, thấy cả sao trời và bụi trắng rơi xuyên tầng sáng lọt thỏm vào trong, thấy cả hơi thở nồng nàn phả khói phủ cả màn sương mai này. Đúng lúc này, tuyết ứ đọng lại trên mái rơi qua những khe hở chằng chéo trên tán cây mà rớt thẳng xuống, trúng ngay đầu của Kaeya. Em và Kaeya nhìn nhau, gã ta thì ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra,  em thì nhìn đó và bật phá lên cười rạng rỡ, vì cái mặt ngơ ra và đờ đẫn đó của Kaeya. Trong giây phút ngây ngất bóng hình đó của em, nụ cười thuần khiết và vô tư ấy, có vẻ như gã đã nhận ra.

Hình như, gã còn say cả em.

Hình như, gã say mê tóc đỏ tuông dài như suối lửa ôm trọn lấy hai bên má hồng và vắt dài hơn cả lưng kia, như kẻ làm vườn mê muội đoá hồng đỏ thắm thiết chẳng màn đến gai góc mà tình nguyện bị tổn thương.

Nhưng thương này, là gã thương em.

Gã trót thương "hồng miêu" rồi, con mèo rừng vừa tình cờ gặp vài tiếng trước.

Rốt cuộc thì ai mới là kẻ mắc vẫy đây? Chàng sói trắng ma lanh này?

- Nhà tôi có mái không được kín cho lắm, gây rắc rối cho anh rồi.
- Thế tôi giúp em sửa nó nhé?

Lời vừa thốt ra, Kaeya đã doạ cho em từ vui vẻ tới bất ngờ. Rồi lại tiếp tục mỉm cười mà chấp nhận cùng với lời cảm ơn là bữa tối ở căn nhà tàn này đây mà em làm cho gã. Một bữa tối với thịt hầm rau củ và 1 ly sữa nóng cùng quả dại hái trong rừng với bánh mì nướng ngọt phết bơ tươi.

Sau đó là chuỗi ngày gặp nhau nhiều hơn là được bắt đầu từ bằng hai chữ "tình cờ", "trời sắp kéo bão" cho đến "sửa lại mái nhà", "tiện đường đi săn" và cuối cùng là "thăm" - lời Kaeya đã nói vào lần gặp mặt gần nhất giữa hai người. Nhưng dù là có tiến triển đến đâu, gã vẫn chưa được biết tên em. Gã bứt rứt lắm đấy!

- Tính ra chúng ta quen biết nhau cũng đã được hơn hai tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên em đâu, mèo nhỏ. Em tên là gì thế?
- Do anh không hay hỏi nên tôi quên mất, tôi tên Diluc, Diluc Ragnvindr.
- Tên em hay như vậy mà em cứ để tôi gọi em hết mèo nhỏ đến hồng miêu, rồi nào là tóc đỏ mãi, em không muốn cho tôi biết tên em à!
- Thôi nào Kaeya, anh đừng làm nũng như con sói lớn xác nữa chứ, trông chả ngầu gì cả. Bây giờ anh giống chó nhỏ hơn rồi đấy.
- Em lại còn gọi tôi như thế, gì mà sói lớn với chó nhỏ chứ, tôi mới không thèm cái biệt danh đó như con mèo nhà em.
- Thế gọi là người yêu vậy.

Và rồi gã nghệch ra, như một con chó con đần độn đúng nghĩa. Gã trố mắt, trân trân nhìn em, ngạc nhiên không nói nên lời, em vẫn lặng im nhìn hắn, ánh mắt em chân thành gần gũi, như thể câu nói kia không phải chỉ là nhất thời, đó là sự lựa chọn, là kết quả của việc đấu tranh tư tưởng những ngày không gặp nhau của riêng em. Em quyết định bày tỏ lòng mình với gã, đặt niềm tin vào tình cảm thành hình của họ.

- Tôi đợi em lâu như vậy, việc này đáng lẽ phải do tôi làm, em hớt tay trên của tôi rồi, mèo nhỏ.

Song, gã lại ôm em vào lòng, lại hôn lên trán em, lại nói - Tôi dấu kín như vậy, im lặng lâu như thế, cố gắng cải thiện mối quan hệ này, chính là đợi tới ngày hôm nay đấy Diluc, có điều, hình như lần này tôi bị em bắt thóp rồi. Tôi quy phục em rồi, Diluc Ragnvindr.

Sau ngày hôm đó, họ nhận thức được mối quan hệ này không chỉ đơn giản như trước, nó có gì đó sâu sắc hơn, mê đắm hơn, khắc khoải hơn tất thảy, mãnh liệt hơn bất cứ gì. Nó quấn lấy con tim đến nghẹt thở, làm nóng rực làn da mỗi khi ta chạm vào nhau ngay giữa tiết trời âm 8 độ buốt rét cả tay chân. Kaeya dọn đến ở cùng em trên đồi gió thoảng, gã dựng thêm một phòng chứa củi bên hông căn nhà, xây thêm cả một cái xích đu từ ván gỗ ép phẳng và bện chúng lại ở các góc bằng dây thừng đan từ cây leo bên tường những căn nhà gạch ốp lát cũ kĩ dưới thị trấn hoa màu mà Kaeya đem lên đồi gió.
Chuyện tình đôi gã đẹp tựa những mảnh ghép cổ tích hoang đường in trên giấy trắng uế màu qua năm tháng của thời gian, lặng lẽ vùi mình trong góc của ngăn tủ không bao giờ được người ta tìm đến và mở ra sau khi họ đã kinh qua nửa đời người dối trá.

Đôi người thương nhau ấy vấn vương hình bóng không rời, Kaeya kể lại với Diluc về những ngày đầu họ gặp nhau. Gã thành thật, bảo rằng không phải là tình cờ, tất cả là vì thấy em của gã len lỏi qua những cánh rừng màu bụi trắng và cố ý theo Diluc về nhà, lấy cớ ở lại nhà em, làm quen em, say mê em mãnh liệt và sống cùng em. Sau khi hay chuyện đó, Diluc lại chả tỏ ra như vỡ lẽ gì, cũng chẳng có lấy mấy phần ngạc nhiên, ngược lại chỉ là cười đơn giản.

- Thế anh nghĩ là em cho anh vào chỉ với đôi ba lời "trời nổi bão giông" vụng về đó của anh sao.

Song đoạn, nhìn Kaeya đang từ thổ lộ tâm tư trở thành kẻ ngạc nhiên thay cho câu chuyện ấy, em lại nói tiếp _ Kaeya, em sống ở đây từ khi sinh ra, có thể chỉ với 18 năm tồn tại đầu tiên của đời người, vẫn chưa phải là kẻ trải mình trong thách thức cuộc sống hay là một người rõ thói đời gì cho cam, nhưng nếu nói về thời tiết nơi đỉnh "tê tái", em có thể khẳng định rằng mình hiểu rõ hơn ai cả.

Đến cuối cùng, cả hai người họ đều không thành thực từ ngay lúc ban đầu, Kaeya - gã trai làng sống yên lành trong thị trấn dưới chân núi theo bước tóc đỏ của gã và nói dối để được chính thức gặp mặt Diluc. Còn Diluc - em, với cuộc sống trong căn nhà trên ngọn đồi hoang vu ở đỉnh "tê tái" lạnh giá ngày đông, vẫn quyết định để cho gã của em ở lại qua đêm tạm trú ẩn trước cơn giông bão không có thật ấy. Nhưng đến cuối cùng, cũng chính vì đó mà họ lại quấn lấy nhau, thế giới này luôn có những cách khiến ta gặp nhau dù là trong hoàn cảnh không ngờ nhất. Em và gã chính là như thế. Họ biết đến nhau nhờ vào lời nói dối, nhưng họ yêu nhau là tâm tình chân thực, tình yêu nở rộ trong ngày tuyết trắng ấy, là thứ cảm xúc thật lòng nhất của những kẻ mơ màng tìm thấy nhau ở vùng đồi giá lạnh, đối với em... và người thương em, hay người em thương cũng thế.

Từ khoảng thời gian đó trở về sau, họ sống trong thế giới và cuộc đời của riêng họ. Kaeya thi thoảng vẫn lên xuống thị trấn để khiến cho thực đơn trong nhà thêm phong phú, đôi lúc Diluc sẽ đi cùng gã, vào thị trấn và khám phá một thế giới quan khác lạ em không thường hay thấy. Và những lúc khi gió xuân ngỏ lời thăm hỏi, căn nhà gỗ ấy lại nằm trên dải đất thảo nguyên xanh nhuốm đều màu lá mạ và cỏ mới, em sẽ ngồi trên xích đu ngày trước Kaeya đã làm và đan áo với khăn len chuẩn bị cho đông tới, chờ gã trở về sau buổi đi săn thú rừng trong những chiều buông trên lưng đồi. Họ có cả những chuyến đi dài, cùng nhau qua nhiều vùng đất mới, tạo ra những kỉ niệm. Diluc và Kaeya đã ở bên nhau như vậy đó, không quá vội vàng, cũng chẳng quá mãnh liệt, họ chỉ đơn giản là yêu nhau ngày càng sâu đậm hơn từng giây từng phút và càng day dứt lòng nhau mà thôi.
---------------------------------------------------------
Tôi từng gọi em là hồng miêu
Em gọi tôi, cái tên thật mĩ miều
Gọi là sói lớn, gọi là chó nhỏ
Nhưng sau em lại, gọi "người yêu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro