18. Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc Rin tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau. Cô từ từ mở mắt thấy trần nhà thạch cao trắng tinh của bệnh viện. Mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ ảo.

Trên tay Rin gắn rất nhiều dây truyền dịch, khắp người bị băng bó. Cô khẽ cử động, một cơn đau nhức như chết đi sống lại truyền đến khiến nước mắt cô giàn giụa.

Cô...vẫn còn sống sao!?

- Ôi, Rin! Con tỉnh lại rồi!!!

Ba mẹ cô hạnh phúc đến rớt nước mắt. Mẹ cô nắm tay Rin, không ngừng hôn lên tay cô. Khi nghe tin Rin gặp nạn, mẹ cô đã ngất xỉu còn cha cô thì thất thần, đau buồn không tả xiết! Họ đã ngay lập tức đón xe đến chỗ cô. Nếu Rin có mệnh hệ gì chắc họ cũng không sống nổi.

- Ba mẹ...

Cô nhìn họ mỉm cười, giọt nước mắt cũng lăn dài trên gò má. Sinh ly tử biệt, người chết là hết, người ở lại đau khổ, khóc thương cả một đời.

Thật may, vì cô vẫn còn sống!

Nhưng trong lòng Rin chợt trống trải kì lạ, cô đã quên hết những chuyện xảy ra trước đó. Thượng Đế buộc cô phải xoá bỏ những kí ức " ai đó " thì mới có thể sống tiếp.

Ba mẹ cô nói cô gặp tai nạn ô tô nhưng rất may chỉ bị thương nhẹ chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Họ nói Rin được thần linh phù hộ mới qua được cửa ải này.
Cô cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt xanh phủ sóng, tâm trạng của cô đang rất rối bời.

Tâm trí lung lay, không bền vững.
Trái tim nhói đau, hình ảnh của " ai đó " như in đậm trong buổi chiều hoàng hôn trên biển hôm đó...

Kí ức...
Lãng quên!






.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro