Chap 20: Anh đến muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ra đây là bạn học của em à, nhìn cũng được phết đấy nhỉ?"

"Cẩn thận cái miệng"

"Ờ, mỗi tội ngực hơi nhỏ"

"Xin lỗi cô em nhé, chuyện này không liên quan gì đến bọn anh. Chỉ là bạn gái bọn này bỗng đòi bắt cô em nên xũng đành chịu thôi"

Rin rất hoảng sợ với hoàn cảnh của cô lúc này. Chuyện này xảy ra khoảng một tiếng trước. Đang đi trên đường về nhà từ khu mua sắm với mẹ cô thì đột nhiên một bọn người trông rất đáng sợ từ trong con hẻm nhỏ đi ra. Không muốn bị dính dáng gì tới bọn họ, Rin dìu mẹ đi nhanh hơn thì bỗng bị chặn lại bởi một tên to con. Hắn đột nhiên tiến đến, vuốt lấy má cô rồi tiến sát tới mặt cô.

"Cô em là Rin Kagamine phải không?"

Cô không trả lời, cũng không phản ứng gì. Chỉ nhăn mặt nhìn hắn. Hắn mở điện thoại ra, đối chiếu cô với người trong ảnh và cười.

"Đúng là cô em rồi! Bọn bay! Đưa con nhỏ này đi!"

"Thế còn bà già này?"

Một tên cầm lấy tay mẹ Rin đưa lên trước mặt hắn. Một người đàn bà đến tuổi đang hoảng sợ đứng trước mặt hắn, hắn tặc lưỡi, khua khua tay.

"Kệ đi, chỉ càn con nhỏ này là được"

Nói rồi, tên kia thả mẹ Rin ra. Bà ngã quỵ xuống đất khiến cô rất đau đớn trong tim. Một người mẹ đã chăm sóc mình từ lúc còn bé đến bây giờ luôn luôn mỉm cười với cô giờ đang hốt hoảng, sợ hãi nhìn cô đang bị đưa đi cùng đám du côn. Cô nghiến răng, cô thề sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của những người đã làm mẹ cô ra nông nỗi đó.

Đi sâu vào con hẻm nhỏ là một toà nhà khá cũ kĩ. Bọn du côn dẫn cô vào bên trong, trói cô lại vào cái cọc vững chắc. Rin không hề hung hăng hay phản kháng, cô chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt oán hận đầy tăm tối.

"Đừng nhìn bọn anh bằng ánh mắt đó chứ"

"Đúng đấy, chuyện này đâu phải do bọn anh đâu"

Rin gầm gừ.

"Vậy do ai?"

Bọn du côn bật cười, chúng lách người ra để cho một đám con gái nào đó đi qua. Nhìn từng khuôn mặt to son trét phấn đậm hết sức đó, Rin hoảng sợ và cảm thấy những khuôn mặt đó quá đáng sợ đến mức không thể quên được.

"Chào Rin- chan, nhớ bọn tao không?"

Những đưa con gái này chả phải là những đứa học cao trung với cô hay sao?! Giờ trông bọn nó thật chướng mắt hơn nữa. Cô không nói gì cả, chỉ ngồi yên nhìn bọn con gái như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Thấy ánh mắt của cô như thế, bọn nó tức giận, một đứa tiến lại đạp lên người cô bằng đôi bốt đỏ bóng loáng.

"Mày nên biết điều đi thì hơn đấy. Hồi đó bọn tao có nhắc nhở mày là mày sẽ được một bài học còn gì?"

"Thế sao giờ mới dạy?"

Một câu hỏi không hề hoảng sợ hay run rẩy, giọng nói ấy thật nghiêm túc và mạnh mẽ đến lạ thường. Chính vì điều đó mà bọn nó cang tức giận hơn.

"Hôm nay bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"

Cúi gầm mặt xuống đất, Rin khá hoảng loạn lúc này. Nhưng những lúc thế này phải mạnh mẽ lên! Chỉ là bị bọn con gái đập đánh như hồi đó thôi mà! Không có gì phải lo cả. Từ từ ngước đầu lên, cô kinh ngạc vô cùng khi thấy đám con trai vây quanh người cô. Bọn con gái bật cười, đứa đứng đầu cười lớn.

"Bộ mày tưởng bọn tao là người đánh mày?? Những người này sẽ thay bọn tao... TRỪNG PHẠT MÀY!"

           Rin không biết nên phải làm gì, tay cô bị buộc vào dây thừng cựa quậy nãy giờ bây giờ đã đỏ rực và có chút... Máu! Kệ cho việc tay cô chà xát vào chiếc dây thừng đau rát đến thế nào, cô vẫn mong có thể thoát ra khỏi đây được. Bỗng áo cô đột nhiên bị xé toạc, để hở chiếc áo ngực nhỏ màu hồng bên trong. Những tên khác cười hớn hở, nụ cười của bọn chúng thật đáng sợ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đến như vậy. Nước mắt cô từ từ tuôn ra không thể cầm cự nổi.

"Ah~ khóc rồi kìa. Tiếp tục đi!"

         Nhìn thấy Rin nhỏ bé tội nghiệp như thế nhưng bọn con gái vẫn không tha cho cô. Bọn nó bảo đám con trai tiếp tục hành hạ cô. Tại sao cô lại bị như thế này chứ? Cô đã làm gì sai chứ? Những người con trai đáng sợ trước mặt cô chưa từng nhìn thấy cô nhưng tại sao có thể làm những việc như thế này? Những câu hỏi hỗn loạn trong đầu cô không hề bớt. Nước mắt cũng cứ thế tuôn rơi đến nỗi có hơi sưng và đỏ lên. Cô chỉ biết giãy giụa mãnh liệt để bọn họ không làm gì cô. Nhưng điều đó vẫn không hề hấn gì tới bọn họ. Khoảng bốn người trước mặt cô giữ người cô lại, một người khác từ từ chạm đến váy cô và...!

"Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi cô ấy!"

          Một giọng nói tức giận vang lên giữa không trung, bọn du côn lẫn đám con gái quay ra nhìn phía ra vào. Một người con trai tóc vàng óng cùng vài vệt máu dính trên tóc, một dòng máu tươi từ trán chảy xuống. Khuôn mặt tối đen cùng con mắt sắc như một con dã thú đang muốn ăn tươi nuốt sống những người trước mặt. Quần áo có hơi tả tơi, có vài chỗ bị rách một đường như bị dao đâm xuyên qua vậy. Trên tay là một cây gậy bõng chày có dính rất nhiều máu.

"Mày... Mày là ai?!"

"Trả cô ấy đây...!"

        Không để ý tới câu hỏi của một trong những tên du côn, Len nhìn chằm chằm vào Rin và giật thót tim. Bộ dạng cô trông mới đáng thương làm sao, quần áo trên người bị xé rách, khuôn mặt đỏ và hơi sưng lên vì khóc. Cậu nghiên răng.

"Là bọn mày làm... Là bọn mày làm đúng không...?!"

           Bọn du côn không nghe thấy câu hỏi của Len nhưng khá sợ sệt. Bên ngoài căn nhà có khoảng mười người canh giữ cẩn thận. Bọn đó to con như thế mà một mình Len với cơ thể như thế này có thể hạ gục được?! Thật sự không thể tin nổi mà! Nhưng nhìn lại bộ dạng của cậu bây giờ, bọn nó bỗng tự kiêu.

"Bọn bây, đánh thằng đó!"

           Bọn du côn xông lên với năm người, còn Len thì chỉ có một mình. Cậu cười, nắm chặt cây gậy trong tay, cậu lao lên. Chưa đầy 30 phút sau, bọn du côn bị hạ gục với cú chấn thương mạnh trên đầu do bị gậy đập. Bọn con gái sợ sệt, hoảng loạn không biết nên làm gì.

"Cút..."

           Giọng nói hơi nhỏ của Len làm bọn con gái giật mình, bọn nó run lập cập hỏi lại:

"Anh... Anh nói gì cơ...?"

"CÚT!"

            Giọng nói cứng rắn của Len vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề trong căn phòng đổ nát. Bọn nó chạy ra không dám ngoái đầu lại. Len tiến lại gần Rin, ngồi gục xuống trước mặt cô. Cầm lấy con dao trong túi ra cắt đứt dây thừng cho cô. Tiếng thút thít của cô mỗi lúc một lớn.

"Sao... Sao giờ... Hức hức... Sao giờ anh mới tới...?"

              Không màng tới vết thương trên đầu và người mình, cậu thở gấp với nụ cười trên môi.

"Xin... Xin lỗi, tôi đã làm em phải đợi..."

            Không nói gì thêm, Rin đột nhiên ngất xỉu. Cánh tay cậu dang rộng ôm lấy cô vào lòng. Đột nhiên ở phía ngoài có tiếng gì đó. Bóng người con trai nào đó đột nhiên chạy xộc vào. Vào đến nơi, Mikuo khá ngạc nhiên khi thấy người con trai tóc vàng với vết thương đầy mình đang ôm lấy cô gái tóc vàng với cơ thể trần được cậu che lại.

"Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra với Rin vậy?!"

              Lúc này anh chỉ biết hốt hoảng mà thôi.

"Cô ấy đã phải chịu khổ rồi..."

"Tôi đã báo cảnh sát, bọn họ đã bắt giữ những cô gái ở đây cùng đám con trai phía bên ngoài. Tôi sẽ nói họ bắt giữ năm tên này luôn!"

"Ừm... Cảm ơn... Anh..."

"Anh có cần tôi đưa cô ấy ra không?!"

"... Không cần đâu... Tôi vẫn còn sức mà..."

          Nói rồi, Len cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Rin và bế cô ra khỏi căn phòng. Mikuo nhìn theo bóng dáng của cậu. Không hiểu sao nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của cậu đang bế cô đi, anh lại thấy an tâm.

"Chắc em đã tìm đúng người rồi... Rin nhỉ...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro