Chap 5: Đau thương ập tới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe taxi chậm rãi dừng ở trước bệnh viện……

Vương Nguyên cắn răng mang giày, chịu đau, sắc mặt tái nhợt vô lực đi xuống xe, đứng ở trước bệnh viện, nhìn một màu trắng thê lương, hốc mắt của cậu rưng rưng, cắn răng cười nói:

“Đúng…… Chính là như vậy…… Luôn phải đối mặt …… Lại không rõ ngày nào sẽ chết…… Hiện tại mình còn có thể nhìn thấy mặt trời, không phải sao? Thế giới này vẫn là của mình……”

Cậu đi nhanh vào bệnh viện……

Lầu hai……

“Ngày hôm qua người bệnh vừa mới tới kia, liền như vậy đi rồi sao?”

Có cô y tá thực kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy…… Tối hôm qua nửa đêm đi ……”

“Rất đáng tiếc, cậu nhóc kia mới mười tám tuổi thôi……

“Ai…… Sống chết có số“

Hai y tá vừa nói chuyện vừa đi qua Vương Nguyên, một người đụng trúng bả vaicậu một cái, cả người thân mình mềm nhuyễn trên mặt đất, sợ hãi đáng thương run rẩy, rối loạn nhìn hoàn cảnh chung quanh, một đoàn màu trắng sáng giống là ánh sáng thiên đường, ở nơi nào đó sẽ mở ra một cánh cổng……

"Vương Nguyên..."

"Có tôi..."

.....

~~~ta là dải phân cách..~~~~

như mọi ngày.

Nắng vẫn gay gắt như vậy

Người qua lại như mắc cửi.

Khung cảnh vẫn vậy nhưng có một thứ đã thay đổi.

Bước ra từ bệnh viện, Vương Nguyên mờ mịt bước đi như vô hồn.

Nước mắt không nhịn được lăn dài trên má.

Có phải hay không, ngày cậu rời xa thế giới nầy sắp đến. Tần suất chảy máu mũi của cậu ngày càng nhiều và dầy. Thuốc lại gấp đôi lần trước. Bác sĩ yêu cầu cậu phải nghỉ ngơi nhiều và phải vui vẻ.

Cuộc đời này, còn gì để vui vẻ sao.

Bệt xuống vệ đường, cậu thấy có chút chóang váng, cảm giác muốn khuỵu xuống, một bàn tay đưa ra đỡ lấy thân hình mỏng manh của cậu, vòng tay này ấm áp quá, có khi nào với cậu sẽ xảy ra điều diệu kỳ không, mùi chanh thoang thỏang này vốn thuộc về anh mà. Ngứơc nhìn, đôi mắt đẹp của cậu tối lại, là người khác, vậy mà cậu cứ ngỡ....

"Cậu... Không sao chứ. "

"KHông..."
Khoát tay người ấy ra, cậu gượng đứng dậy, cậu phải về chủân bị cơm cho anh, hai mắt mờ đi cậu loạng choạng ngã vào vòng tay của ai kia.

"Cậu... thật sự không sao?"

"TÔI...KHÔNG SAO..CÁM ƠN"

Cậu giãy dụa muốn thoát ra khỏi người lạ nhưng bàn tay người đó vẫn giữ chặt bờ vai cậu một lúc sau mới buông ra.

"Cám ơn... Phiền anh buông ra.."

"Xin lỗi..."

Bước đi trong dòng người tấp nập. Cậu cố gắng suy nghĩ nên nấu gì cho anh, nấu như thế nào.

Còn nói về người lạ, nhìn theo bóng Vương Nguyên khuất xa mới nở nụ cười, tay lẳng lặng bấm vài dòng tin gửi đi.

"Tối chuyển tiền vào tài khoản cho tôi..."

Sau khi lao ra khỏi nhà đi tìm Na Na, Vương Túân Khải thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không có việc gì. NẮm tay cô trên đường, anh có chút lo lắng không biết cậu hiện tại ở nhà thế nào, tay có ngừng chảy máu không, anh hối lỗi, có lẽ tối về nên xin lỗi cậu một tiếng.

Na Na đi bên cạnh thấy anh ngẩn người, hai mắt lóe ra ánh nhìn sắc bén, rất nhanh đã trở lại hiền hòa vô hại, lắc lắc tay anh, cô ngạc nhiên

"Anh..."

"..."

"ANh..."

"HẢ..."

"Kia,.., có phải..."

Anh theo hướng chỉ của tay cô, trông thấy phiá xa xa là hình ảnh Vương Nguyên và một tên con trai lạ đang ôm nhau thân mật. Bàn tay anh tức giận nắm chặt, hai mắt tóe lửa. Giỏi lắm, dám ra ngoài câu dẫn trai.

"A... Đau em"

Vương Túân Khải vội vàng xin lỗi cô, líêc nhìn cảnh tượng chướng mắt kia lần cuối rồi kéo tay Na Na đi. Tối nay, xem tôi như thế nào đối đãi với cậu. Nụ cười trên môi Na Na lạnh lẽo. làm tốt lắm. Đáng sử dụng. Tối nay, cô có chuyện quan trọng hơn để làm.

Nắng vẫn gay gắt.

Sóng gío có tới không.

~~~~~~

" Có phải mình đã thích hắn ta rồi không nhỉ?"

Lưu Chí Hoành một tay chống cằm, một tay nghịch ống hút cắm trong cốc coca cola Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra một dấu hỏi to đùng. Dưới ánh nắng mặt trời đôi mắt của cậu phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Thiên Tổng. Anh thật là biết nói đùa quá đi.."

"Vậy sao."

ĐÔi mắt Chí Hoành không tự chủ được hướng về phiá tiếng nói quen thuộc. Mẹ kiếp, nhanh như vậy đã hẹn nhau đi ăn uống rồi sao. Có chút đắng sọc lên mũi, cậu giận dữ khi thấy nét mặt ôn nhu của anh, làm việc với anh bao nhiêu lâu mà cậu chưa được ưu đãi thế vậy, thật cmn ngứa mắt quá đi. Còn cô ta nữa, người gì đâu mà... Na Na, Na Na cái con khỉ... Lẳng lơ thí mồ, đâm đầu vào cái tên Thiên Tỉ chết giẫm làm gì không biết....

Nhìn một màn ân ân ái ái này, cậu bực dọc vứt hết mọi hình tượng phi đến. Mặc ánh nhìn đầy nghi hợăc của ông chủ, cậu tu một mạch hết luôn cốc nước của anh, này thì mời nhau uống nước, nở nụ cười như hoa, cậu giả bộ.

"A... Ông chủ... Khát nước quá...

Anh nhìn cậu như quái vật.

Thấy có kẻ phá đám, Na Na thầm chửi thề, có vẻ như kế hoạch hỏng bét rối, thằng nhãi này đâu chui ra không biết.

"A.. Tôi có việc. Hẹn anh dịp khác vậy."

Xong xách túi đi thẳng.

Còn lại hai người, bầu không khí có vẻ u ám, nhìn ánh mắt óan giận của anh, cậu gãi gãi đầu cười cười.

"A.. A.. Làm anh mất cơ hội nc với người đẹp... Thật..."

Cậu trực tiếp khuỵu xuống, bản thân mất hết sức lực ngã vào vòng tay anh. Trước khi ngất đi, cậu thấy mờ mờ bóng dáng lo lắng của anh. Nước quái gì không biết, cậu thấy nóng mà ủê oải quá.

~~~~~

Phòngngủ xa hoa, trên cái giường siêu lớn, có thanh âm rất nhỏ, giãy dụa nhẹ kêu…

“Nước…”

Lưu Chí Hoành vô lực trằn trọc thân thể, trong cái chăn đen, nhẹ nhàng mà huyền bí…

Trước cửa sổ, có một bóng dáng nghiêm nghị… Anh hơi nghiêng sườn mặt hoàn mỹ, nhìn về phía người trên giường, tròng mắt sáng lộ ra một tia sáng lạnh, cậu cư nhiên dám phá đám việc của anh, còn ngang nhiên lăn ra say trước mặt anh nữa, không xử không xong mà…

“Nước…”

Lưu Chí Hòanh nuốt nuốt cổ họng, mờ mịt nhìn trong không gian u ám, nhìn về phía bóng dáng trước cửa sổ sát đất… lại kêu…

“Rất khát nước…”

Thật rắc rối, anh chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn cậu một cái, mới chậm rãi đi đến trước mặt cậu, cầm lấy một bình Whisky, không tiếng động đưa cho cậu…

Cậu cứ thế vội vàng cầm lấy Whisky, đẩy cái nắp ra, rót vào trong cổ họng…

Cả thân thể của cậu bởi vì hiệu quả của kích thích ban nãy uống nhầm của Âu Dương Na Na mà thiêu đốt đến đáng sợ, khô nóng giống như muốn chết, uống Whisky, cảm giác cay nóng càng kích thích cậu uống ừng ựng, vài giọt rượu dọc theo cổ chảy xuống…

“Đứng lên…” 

Cậu mờ mịt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt, một chút ý thức cũng không có, ném chai rượu xuống, lẳng lặng bò xuống giường…

"Đi đâu?"

"Đi tắm... Thật là nóng muốn chết con nhà người ta rồi...."

Hắn hơi nghi hoặc nhìn thấy cậu nhóc mơ hồ trước mặt này, thân thể , yếu đuối vô lực đi ra ngoài cửa, chẳng lẽ cậu....trúng thuốc (au: máu lên não thật chậm. )

Ngay tại lúc cậu cầm tay nắm cửa, hắn từ phía sau lạnh lẽo ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu, nói lớn:

"Đi tắm... Cậu biết đây là đâu không.?"

"Ai quản nhiều như vậy chứ..."

Nói rồi cậu rất không có ý thức ngay tại chỗ lột sạch quần áo trước vẻ mặt đen như than của Thiên Tỉ.

"Là em đang câu dẫn tôi sao?" Giọng anh khàn khàn. “

“Anh nói lảm nhảm cái gì vậy?”

Chí Hoành theo bản năng xoay người, vì quá khô nóng muốn đẩy anh ra, chính là hai tay lại đụng vào bờ ngực rắn chắc của anh, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh, mặt của cậu đỏ lên, hỏi:

“Anh, Tổng giám đốc. Sao... sao anh lại ở đây?”

Anh cười lạnh nói:

"Đây... là... nhà... tôi..."

“A?”

Chí Hòanh sau một hồi mờ mịt nhìn anh hỏi:

“Cái gì? nhà anh hả? Ha ha...Tôi cái gì cũng không biết? Tôi phải về nhà… Toi không cần ở trong này… Tôi không biết anh… Vì sao tôi lại ở chỗ này?”

Cậu vừa nói lung tung, vừa muốn nhớ lại mọi việc, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc rất lớn, thân mình cậu vừa mới đứng vững, lại mềm nhũn tựa ở trên người anh , mặt tựa vào trong ngực anh, nhẹ thở gấp, giống như khiêu khích thân thể anh…

Anh lạnh lùng đứng tại chỗ, cảm giác thân thể cậu nhóc trước mặt phát ra một mùi thơm ngát…

"Em..."

"Em cái em gái nhà anh... Tránh ra cho lão gia.."

Cậu mới vừa nói hết lời, dùng sức đẩy anh ra, nhưng đột nhiên hai tay non mềm của mình bị người dùng sức nắm chặt, cậu khẽ kêu một tiếng, nhưng cả người mình bị hắn đặt trên cửa, sau đó cánh môi của mình bị đôi môi mỏng gợi cảm của anh bao trùm…

“Ưm…”

Cậu vặn vẹo thân thể, phản kháng, nhưng đầu lưỡi anh giống như có ma lực, hút ở bên trong môi mình, một phút đồng hồ mềm mại, phút tiếp theo cường thế…

Mặt cậu đỏ lên, nụ hôn của anh khiêu khích cả thân thể nổi lên một loại khô nóng, cậu dùng hết ý thức đẩy anh ra…

“Anh muốn làm gì?”

"Hỏi thừa.."

Đầu óc cậu mờ mịt, không ngờ ly cà phẻ ban nãy lại làm cho cậu mất lý tính đến thế, cảm giác người như muốn phát hỏa mà nụ hôn của Thiên Tỉ lại như một cốc nước mát lạnh giải tỏa cho cậu, không biết từ khi nào cậu đã dần dần tỉép nhận nụ hôn mê người của anh.

Anh không nói nữa, đột nhiên ôm cậu lên, vừa dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu, vừa đi đến giường…

Tay cậu vây quanh cổ anh mờ mịt nhìn …

“A…”

Cả người cậu bị ném lên trên giường, sau đó lại bị anh nặng nề đè lên,

“A…”

Tay bấu vào drap giường, ngửa mặt, tất cả lý tính đều bị che lấp…

Anh nhìn cậu thật sâu, không còn nói chuyện…

Cậu thở gấp, nhìn anh…

Anh lóe ra ánh mắt giống như con báo, nhìn cậu. Cái cảm giác này anh muốn từ rất lâu rồi. Hôm nay cậu tự đưa đến miệng anh, không ăn thật là ngu ngốc…

Cậu nuốt nuốt cổ họng, vừa định xoay thân thể, đột nhiên hai chân bị anh mạnh mẽ tách ra, tiếp theo một trận mạnh mẽ đánh sâu vào, đau đớn như xé rách, cậu đau đớn kêu lên…

"Không sao... "

Anh nhanh hôn môi đỏ mọng của cậu lần nữa, … Hoàn toàn giữ lấy cậu…

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro