Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba chiếc xe hơi khởi động động cơ, mặc cho nhóm nữ tu sĩ vẫn chú mục, liền nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện.

Vầng thái dương đã chậm rãi hạ xuống, ánh tịch dương còn sót lại chiếu sáng nơi cửa kính xe màu đen, mơ hồ rọi lên hình ảnh của khuôn mặt anh tuấn mang theo phần hứng thú ngang nhiên.

Shinichi liếc mắt nhìn hắn, có chút đăm chiêu nói:

"Kaito, chiêu này của anh thật sự là rất tuyệt !"

Kaito trước mắt vẫn như cũ hiện lên khuôn mặt tươi cười giống thiên sứ của Aoko, hắn sắp bắt được thiên sứ này rồi!

Nghe được Shinichi nói, hắn không ngoái đầu, dừng lại suy nghĩ, nhìn phía trước nói.

"Hả? Ý cậu là gì?"

"Tôi biết anh cố ý không làm rõ chuyện thu mua cô nhi viện, lại nói với nữ tu sĩ viện trưởng kia là đến thị sát. Chiêu này thật sự là rất tuyệt! Cứ như vậy, Aoko mà nhận được tin này, nàng tự nhiên sẽ tự tìm đến anh! Nếu anh nói thẳng chuyện thu mua, như vậy đối với Aoko mà nói, ấn tượng về anh chỉ càng ngày càng tệ thêm thôi."

Kaito mân thần, nhíu mày, lần này không hề đáp lại.

Shinichi mở ra máy tính cá nhân, ngón tay liên tục gõ bàn phím. Hai mắt nhìn dãy số dài duy nhất trên màn hình máy tính, trong lòng cũng bắt đầu chờ mong được nhìn thấy cô nàng thiếu nữ kia.

______Ở một nơi nào đó______

Vì sao lại là hắn!

Như thế nào lại liên quan đến cái tên biến thái kia !

Aoko hoang mang, tay trái cầm điện thoại bất giác nắm chặt.

Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận điên cuồng cùng sự căm phẫn bất bình, tận lực khắc chế cảm xúc, nàng cố gắng khôi phục bình tĩnh.

"Từ mama, không có việc gì !...... người yên tâm đi! Người căn bản không cần lo lắng!......"

"Vì sao?...... Hả?...... Đó là bởi vì...... Bởi vì ta nghe nói cái kia...... Kuroba tổng giám đốc là ......doanh nhân rất có tình thương......"

"Đúng vậy đúng vậy...... Cho nên người yên tâm đi...... Tốt rồi...... Người cũng đi ngủ sớm một chút......" .

Lập tức cắt đứt cuộc gọi, Aoko tài mòn sức yếu cúi gầm mặt. Đầu óc có điểm rối loạn, nàng đột nhiên nhớ lại đêm đó.

Hắn khiêu khích nàng, nàng lên xe hắn.

Sau đó nàng nhảy khỏi xe hắn, vội vàng rời đi.

Mà Kuroba Kaito ngồi ở trong xe Benz, đối nàng nói to một câu.

"Yamamoto Aoko! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại!".

Nàng nghiến răng nghiến lợi, giờ đã hiểu được hàm ý của hắn ở câu nói kia.

Nguyên nhân theo như lời hắn, "Gặp lại" chính là vì chuyện này!

Nguyên nhân theo như lời hắn, "Gặp lại" chính là vì chuyện này!

Hắn đúng là tên tiểu nhân bỉ ổi, cư nhiên dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy!

Rốt cuộc hắn muốn cái gì?

Chẳng lẽ hắn thực muốn mua lại khu đất ở cô nhi viện?

Rốt cuộc là vì cái gì?

Aoko nghĩ tới nguyên nhân thực sự trong chuyện này, nàng chậm rãi hướng đi về phía trước.

Trên đường chính, đèn nê ông tỏa sáng, một cái khu phố toàn các cửa hàng buôn bán, đâu đó vang lên tiếng một khối thuỷ tinh lớn rơi xuống đất, thế nhưng lại không hề gây ảnh hưởng tới AOko vẫn đang trầm tư suy nghĩ.

Tai nàng lúc này lại truyền đến thanh âm khiến cho người ta không khỏi phiền chán

"Muốn lấy lại phim ảnh sao? Ta nói lại lần nữa nhé, hãy làm nữ nhân của ta!"

Aoko dừng lại cước bộ, hai tay che lỗ tai.

Ý không muốn nghe thấy giọng nói của tên nam nhân này, chỉ muốn phủi mọi thứ thuộc về hắn ra khỏi cuộc đời nàng.

Thật sự là đen đến chết!

Nàng rốt cuộc đã trêu chọc ai kia chứ!

Không biết đi như thế nào để trở về khu nhà, nàng móc ra chìa khóa mở ra cửa, ấn xuống chốt mở, căn phòng hoàn toàn tối đen lập tức bật sáng.....

Aoko theo thói quen nhìn về phía bức ảnh treo trên vách tường, khuôn mặt sáng sủa ấy khó có thể nhiễm u sầu.

"Mẹ à! Cái tên biến thái chết tiệt kia, mục đích của hắn thực ra là muốn con phải làm......"

Aoko trên mặt có chút đỏ ửng,

"Nữ nhân của hắn" , mấy chữ này như thế nào cũng không thể nói nên lời .

Ảo não cắn môi, nàng lại hỏi tiếp nói,"Con có nên đáp ứng hắn không đây?".

Bức hình chụp người phụ nữ như cũ hé ra khuôn mặt ôn nhu tươi cười, nhìn Aoko, trầm mặc không nói.

Aoko xoay người đi vào phòng ngủ.

Nhìn thấy chiếc giường lớn, vội vàng giang hai tay, cứ như vậy ngã xuống giường.

Đầu chôn thật sâu ở trong gối, trong lòng cũng đã ra quyết định.

Ngày hôm sau, Aoko thức dậy rất sớm.

Ăn mặc chỉnh tề đâu vào đấy, vừa lúc ra khỏi tòa nhà liền móc ngay di động, ấn liên tiếp một dãy kí tự.

" Thật có lỗi quá! Akira! Hôm nay em có việc quan trọng! Buổi chiều em không thể đi xem film cùng anh được!"

Nhìn dòng chữ "Đã gửi thành công" , nàng ấn nút cho điện thoại di động chuyển sang trạng thái tắt máy.

Đi tới đường lớn, Aoko ngăn đón một chiếc taxi.

"Chú ơi, đưa cháu tới toà nhà Kuroba."

..........

Sáng sớm, vầng thái dương toả ra ánh sáng dịu nhẹ ôn hòa.

Aoko hướng người lái xe mà mỉm cười, nàng xuống taxi, tay đẩy cửa xe đóng lại.

Người lái xe khởi động động cơ, nhanh chóng cách xa tòa nhà Kuroba, để lại Aoko một thân đứng tại chỗ.

Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao ngất, mới cách mấy ngày, nàng cư nhiên lại đến nơi đây!

Nghĩ tới việc sắp phải nhìn thấy cái tên biến thái chết tiệt kia, trước mắt hiện lên vẻ mặt đắc ý tự phụ của hắn.

Khoác lại ba lô, bỗng nhiên dùng sức, tay nắm thành quyền.

Nàng xoay người đi được vài bước, lại đột nhiên dừng lại cước bộ.

Aoko! Lúc này đành phải uỷ khuất thôi ! Hãy dũng cảm mà đối diện a! Đi tìm hắn! Cùng hắn ngả bài! Đất ở Cô nhi viện nếu bị thu hồi, như vậy, các em nàng về sau phải sống ở đâu đây!

Hơn nữa Từ mama cũng sẽ thương tâm đến chết mất !

Nhất trí, Aoko cứng ngắc quay người, bước nhanh tiến về tòa nhà Kuroba.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu, người người tới đây làm việc, cùng kiểu đồng phục công sở, trên mỗi một khuôn mặt đều mang theo vài phần cao ngạo.

Bọn họ chắc chắn trăm phần trăm đều phải học quá cao đẳng, nhân tài đi du học ở nước ngoài phải chiếm tới tám phần.

Cúi đầu đi tới quầy phục vụ, trong lòng nàng đang tính xem lần này nên lấy cớ gì để có thể gặp "Kuroba tổng giám đốc".

Nhưng đúng lúc đó, phía sau đột nhiên có vụ gì đó khác thường náo động.

Aoko nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy đám người "ốc còn không mang nổi mình ốc" dàn hàng trước sau mà sắp xếp.

Bọn họ cung kính cúi đầu, đều là im lặng không nói.

Có chuyện gì ở đây vậy?

Quân đội đang huấn luyện tân binh sao?

Phía cuối đám người, thoáng hiện lên bóng dáng cao ngất : Kuroba Kaito mặc Âu phục màu bạc, rất phù hợp với chiếc áo sơ mi đen ở bên trong, cúc áo trước ngực không cài, lộ ra khoảng ngực rộng lớn quyến rũ.

Đôi môi mỏng hơi hơi cong, khóe miệng nhếch lên một tia cười mỉm.

Tóc ngắn đen nhánh, một đôi mắt có thần sáng ngời, làm cho người ta không dám coi thường.

Đi phía sau hắn chính là thư kí – Kudo Shinichi.

Aoko đứng ở xa xa chăm chú nhìn mãi tới khi bọn họ hướng tới thang máy mà đi đến.

Chân trái hướng phía trước tiến một bước nhỏ, nhíu đôi mi thanh tú, sau đó

chân phải cũng bước lên, hướng tới phía hai người chạy đuổi theo.

"Chờ một chút! Chờ một chút!"

Một tiếng la lớn vang lên giữa đại sảnh im lặng, có vẻ tiếng hét quá chói tai, khiến cho mọi người nhất tề tìm theo tiếng hét ma quay đầu lại.

Vô số ánh mắt giờ này đều tập trung trên người cô gái mặc chiếc váy màu trắng thanh lịch.

Kaito nghe tiếng nữ nhân quen thuộc, trên mặt hiện lên một tia hứng thú.

Động tác chậm chạp, hắn chậm rãi xoay người.

Bắt gặp ánh mắt của nàng, có thể nhận thấy nàng hiện đang nhẫn nhịn, áp chế phẫn nộ, trầm mặc không nói.

"Kuroba tổng giám đốc, ta có chuyện muốn nói với ngài." – Aoko đến gần hắn, cố ý đè thấp giọng nói.

Kaito cúi đầu, thanh âm trầm thấp đều đều vang ở bên tai nàng"Ta đã nói trước rồi mà, chúng ta nhất định sẽ còn gặp mặt. Chào em, Aoko!"

Lời hắn khiêu khích truyền thẳng vào lỗ tai, Aoko càng tin chắc một điều, việc hắn thu mua cô nhi viện quả nhiên là có mục đích khác.

Tức giận ngẩng đầu nhìn phía hắn, hận không thể đập nát cái bản mặt đắc ý kia.

"Kuroba tổng giám đốc từ khi có thể thần cơ diệu toán như vậy, ngươi nên đổi nghề sang làm thầy tướng số đi!"

Aoko nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt lại trưng lên nét tươi cười thục nữ.

Kaito nhíu mày:

"Không không không! Ta đâu có ý nói em đâu, Aoko. Hôm nay tới tìm ta có chuyện gì vậy?"

Hắn nhất định là cố ý !

Chắc chắn là vậy!

Hắn làm sao mà không biết chứ!

Mọi chuyện đều do hắn một tay bày ra !

Aoko lúc này mới phát hiện ra, nam nhân trước mắt nàng chính là một lão hồ ly xảo quyệt!

Không chỉ đơn thuần là hồ ly, gọi hắn là hồ ly tinh mới chính xác! Là một con hồ ly tinh đã trải qua vạn năm tu hành!

Aoko giật giật khóe miệng, cố gắng duy trì nụ cười,

"Liệu Kuroba tổng giám đốc có thể hay không dành cho ta một ít thời gian, ta đây có chút chuyện muốn nói mà chưa đặt hẹn trước rồi?" Kaito nhíu nhíu mày, tầm mắt vẫn tập trung trên mặt nàng, lại hỏi Shinichi đang ở phía sau:

"Buổi sáng tôi còn giờ rảnh để tiếp tiểu thư Yamamoto không?"

Shinichi âm thầm cứng lưỡi, lập tức trả lời:

"Buổi sáng từ 8h30 đến 9h,vừa lúc có nửa giờ trống.

"Kỳ thật nửa giờ kia, thực chất có cuộc họp ban quản lí ở công ty. Hiện tại

không có biện pháp nào khác, thôi thì chốc nữa gọi điện thoại dời hẹn

chậm lại.

Thành ra mà nói, kế hoạch cả ngày hôm nay toàn bộ đều bị đảo lộn!

Kaito gật nhẹ đầu, hướng tới thang máy chuyên dụng mà đi đến.

Aoko nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng càng tăng thêm chán ghét.

Tên biến thái chết tiệt này có gì đặc biệt hơn người chứ! Hắn nghĩ nàng muốn tới nơi này lắm sao? Còn cố ý nói này nói nọ, có nửa giờ, chẳng qua là giống bố thí!Shinichi thấy nàng vẫn đứng một chỗ bất động, nhìn vẻ mặt căm ghét của nàng, anh hảo tâm nói," tiểu thư Yamamoto, hiện tại đã quá tám giờ bốn mươi phút !"

Aoko thở dài, ai oán liếc mắt ngó Shinichi.

Quay đầu hướng về phía thang máy , đã thấy Kaito có chút hưng trí đánh giá nàng. Lầu bầu ai oán vài câu, lúc này mới bắt đầu cước bộ, đi vào thang máy.

Shinichi trong lòng thở dài, đi theo phía sau nàng vào thang máy. Khuôn mặt trẻ con trắng trẻo cũng không có lộ ra một tia sơ hở, anh không nhịn được vì Aoko mà cầu nguyện.

Hy vọng cô bé mồ côi đáng thương này có thể toàn thân mà quay về.

"Đinh –" một tiếng, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Bóng dáng ba người biến mất trong tầm mắt.

Thế nhưng đám người ở đại sảnh cũng chưa chịu bỏ đi, đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến họ không khỏi cảm thấy tò mò.

Thân phận của nàng đến tột cùng là cái gì vậy nhỉ?

......"Nàng là tình nhân mới của Kuroba tổng giám đốc sao?"

Không biết ai đó tự dưng hỏi một câu như vậy.

Cô gái bên cạnh hai tay ôm ngực, hiện ra trong đầu đều là hình ảnh mê người của Kaito

"Thật hâm mộ quá đi! Kuroba tổng giám đốc của chúng ta vừa tiêu soái lại nhiều tiền, giờ còn ôn nhu lãng mạn như vậy. Cô bé kia, thật sự là rất hạnh phúc nha!"

Au thực sự không cố ý nói mấy lời là không viết truyện đâu !!! Cho Au xin lỗi, nhưng mà đừng tưởng tui hiền mà bắt nạt nha. Các bạn xem chùa mình buồn lắm



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro