Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luân Đôn. Nước Anh.

Biệt thự nhà Kuroba.

Kaito nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, tiện tay kéo một người hầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Mẹ ta đang ở đâu?

- Thưa thiếu gia, đại phu nhân đang uống trà cùng với tiểu thư Reiko ở vườn sau (hậu hoa viên >"

Người này cảm thấy thiếu gia đang tức giận, cũng không dám làm gì khác, chỉ cẩn thận trả lời. Kaito hừ lạnh một tiếng, theo hướng vườn sau đi đến.

Sau buổi trưa, ánh nắng chan hòa, trong gió truyền đến tiếng cười trong trẻo tựa chuông ngân. Kaito bước nhanh ra vườn sau, nhìn thấy Reiko trong bộ đầm hồng nhạt đang ngồi trên xích đu sơn màu trắng. Hai tay cô nắm dây xích đu, hai bên có hai người hầu gái giúp cô đẩy xích đu. Mái tóc xoăn như búp bê, theo xích đu tung bay trong gió, cảnh tượng xinh đẹp này thật động lòng người! Đột nhiên, Kaito có ảo giác, nụ cười của Ty Kỳ cực kì giống một người.

Nước

Anh so với Nhật Bản lệch 9 múi giờ, bây giờ là 4 giờ chiều, như vậy

chỗ cô bây giờ chắc là tầm 1 giờ đêm. "Aoko, em hiện tại đang làm cái gì? Có phải vẫn đang làm việc không? Hay là đang ngủ rồi? không biết em có ăn uống đầy đủ không? Không phải lại tiếp tục nhịn đấy chứ?"

Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác chau mày.

Phu nhân quay lại, thấy Kaito nhìn Reiko chăm chú, khuôn mặt mang theo chút suy tư, còn có cảm giác khác thường. Lại quay đầu về phía Reiko, trong lòng nghi hoặc: "Kaito thích Reiko? Chẳng lẽ là như vậy? như thế cũng không sao nha! Vừa hay ba hắn cũng muốn như vậy, hai nhà kết thành thông gia, thật không thể tốt hơn!"

- Kaito, lại đây! ha ha, đây là bánh ga tô, do Reiko học làm điểm tâm suốt ba tháng trời mới làm được nha!

Phu nhân cười nói. Kaito nghe thấy tiếng nàng, quay lại, nín thở nói:

- Mẹ, điện thoại di động với hộ chiếu của con đâu rồi?

Hắn vừa tỉnh giấc, bỗng phát hiện đồ dùng và giấy tờ tùy thân toàn bộ không thấy đâu! Hơn nữa, toàn bộ biệt thự này chỉ có một điện thoại, và cả điện thoại đó cũng tìm không thấy!

- Hử, đồ của con, như thế nào lại đến hỏi mẹ?

Phu nhân làm một bộ không biết gì hết hỏi lại. Hắn lại bắt đầu có cảm giác vô lực, rõ ràng là Mẹ kính yêu của hắn giở trò quỷ nha!:

- Mẹ! con có chuyện phải gọi điện cho Shinichi!

....Còn có Nakamori Aoko..

Phu nhân hiểu ra liền gật gật đầu " Nga" một tiếng:

- Chuyện đó con cứ yên tâm đi! Mẹ đã nói qua với ông nội con, ông đã gọi điện cho Kudo từ sớm rồi !

- ... .....

Kaito kinh ngạc nói không nên lời, trừng mắt nhìn mẹ mình. Đột nhiên phát hiện, bà mới chính là một đại hồ ly gian xảo, thâm tàng bất lộ nha! ( Anh hãy thử hỏi xem chị Aoko nói anh như thế nào rồi hãy nói mẹ mình như thế. Đây đúng là mẹ nào con nấy a! )

Ngày 21 tháng 10, Tokyo mưa nhỏ.

Cái se lạnh của mùa thu dường như đã tới từ bao giờ. Vào những ngày mưa như thế này, cảm thấy cái lạnh đến càng rõ rệt. Cơn gió lành lạnh theo cửa tự động mở ra, thổi vào trong phòng.

- Mời quý khách lần sau lại ghé thăm!

Aoko miệng cười nói, nhưng ngay khi thấy khách hàng rời đi, liền ỉu xìu. Đã tròn một tuần lễ! Cái tên biến thái chết tiệt kia! Cứ như thế mà đi luôn! Thế mà nói quá hai ngày sẽ trở về!

Không đúng nha! Aoko, Mình hẳn là phải hài lòng mới đúng! Hắn đi luôn như thế, không phải mình cũng được giải thoát sao? Đỡ phải cùng hắn dây dưa không rõ!! Đúng rồi! Chính là như vậy! Thế nhưng vì sao, trong lòng luôn có cảm giác mất mát...Nhất định là ảo giác rồi!

- Này cô, cô ơi? Tính tiền!

Một khách hàng nam gõ gõ xuống bàn thu ngân. Một bên Kanna vội vã chạy tới, kéo kéo áo Aoko:

- Aoko! Chị đang suy nghĩ cái gì thất thần vậy? Bị ông chủ thấy là chết chắc đó! Nhanh lên một chút đi!

Aoko rầu rĩ ngẩng đầu, thất thần ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu điểm. Vội vã cúi đầu xin lỗi, tay cũng không ngừng động tác:

- thật xin lỗi! Quý khách! Xin chờ một chút!.... Tổng cộng một trăm linh sáu đồng, quý khách muốn trả bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng ạ?

- Tiền mặt

Người khách nói rồi lấy tiền ra trả, không nhiều hơn cũng không ít hơn, vừa vặn một trăm lẻ sáu đồng. Aoko vẫn tiếp tục mỉm cười, chào tiễn khách. Sau đó cúi đầu, thả tiền vào trong ngăn kéo. Động tác rất chậm, vẻ tươi cười hồi nãy cũng biến mất.

- Aoko! Chị không sao chứ? Sao trông chị thất hồn lạc phách như vậy?

Kanna nhìn cô, lo lắng hỏi.

Thất hồn lạc phách? Cô sao? không có nha! Aoko vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tự tin:

- Không có nha! Kanna! Có thể vì hôm nay chị hơi đói, thật mong nhanh đến giờ tan tầm, sau đó quay trở về ăn gì đó nha!

- Haha! Hiếm khi thấy chị kêu đói bụng! Hì. Chị nói như thế, em cũng cảm thấy hơi đói...

Kanna xoa xoa bụng, vẻ mặt ảo não. Aoko "Haha" cười hai tiếng, quay đầu nhìn ra phía cửa kính. Mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, biến mất.

Ngày hết, đêm cũng dần qua, chớp mắt, trên màn hình di động, ngày 10 đã biến thành ngày 11.

Cứ như vậy, cuối cùng đã đến ngày 06 tháng 11. Ở nhà trọ, Kaito cũng không hề xuất hiện. Hắn giống như không khí, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, rồi cũng như vậy đột nhiên biến mất. Thậm chí, cô còn cảm thấy, hắn chỉ là một ảo giác. Thế nhưng, hắn lại tồn tại chân thực như vậy... Ngày cô ra đi tới rồi, hôm nay, là ngày cuối cùng trong hợp đồng một tháng của hai người.

8 giờ tối.

Bắt đầu thu thập hành lý, thật ra cũng không nhiều lắm. Vài bộ quần áo, một ít sách vở, còn có hai chậu cây xương rồng. Không hề có chút thay đổi nào, giống hệt như lúc cô đến đây.

Cầm lấy khung ảnh, mỉm cười. Tay cô xoa xoa khuôn mặt trong khung ảnh, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cho cô thấy muốn khóc.

Aoko, ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên biến thái kia! Ok! Mình phải cố lên! Từ hôm nay trở đi, sẽ lại tiếp tục cuộc sống trước kia!!!! Đúng rồi! Tháng này còn phải gửi tiền về cô nhi viện nữa!

Xách ba lô, bước ra ngoài cửa. Lúc xoay người, nhịn không được nhìn quét một vòng gian phòng mình đã gắn bó suốt thời gian qua.

Sau đó, thả chìa khóa xuống mặt tủ giầy, đóng cửa lại, rời đi!

Ngày 25 tháng 12.

Toàn bộ Tokyo chìm ngập trong bầu không khí nhộn nhịp của lễ Giáng Sinh, các cửa hàng đều trang hoàng lộng lẫy, cây thông Noel, đèn màu nhấp nháy. Trên đường, cứ cách một đoạn lại có hai ông già Noel mặc trang phục Giáng Sinh đỏ thẫm, trên tay cầm một bao lớn cũng màu đỏ thẫm.

Trong bao có rất nhiều hộp quà nhỏ, phân phát cho các những đứa trẻ đi ngang qua. Nụ cười của chúng thật ngây thơ, thật trong sáng.

- A! Bóng bay của con! Ồ ô... Bóng bay đừng bay! Mommy! Bóng bay!

Một cậu bé tầm năm sáu tuổi, sốt ruột nhảy lên, muốn vói quả bóng bay càng ngày càng bay lên cao. Đột nhiên có người vươn tay, chụp được dây quả bóng bay môt cách dễ dàng

- Cái này là của em phải không ?

Aoko đứng trước mặt cậu bé, hơi cúi người, cười hỏi. Cậu bé thấy người lạ, đôi tay bé xinh liền ôm chân mẹ, có vẻ sợ hãi, do dự không dám bước lên Mẹ cậu bé xoa đau cậu trấn an:

- Con yêu, mau cám ơn chị đi! Dũng cảm lên, và phải lễ phép nữa nha!

- Oh, Mommy, con... con biết rồi ạ.

Hai mắt cậu bé mở to, nhìn mẹ mình. Rốt cục cậu đi về phía cô ấy, có chút sợ, nhưng rất dõng dạc nói rằng:

- Chị, quả bóng bay này là của em!

Aoko ngồi xuống trước mặt cậu, đưa quả bóng bay ra:

- Chị biết nó là của em, nhớ là cầm chắc sợi dây này nhé, nếu không nó sẽ lại bay đi nha! Biết không?

- Cám ơn chị !

Cậu bé nghe thấy nàng nói vậy, liền nhoẻn miệng cười mừng rỡ, nhận lấy quả bóng bay từ trong tay cô. Người mẹ gật đầu mỉm cười với Aoko, dắt tay con mình, tiếp tục bước đi. Đi vài bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía cô vẫy vẫy. Aoko nhìn hành động đáng yêu của cậu, cũng vươn tay vẫy cậu, trông như một chú lucky cat, mang lại may mắn cho người sử hữu nó. (Con mèo làm bằng sứ, màu trắng hoặc đen, có 1 chân trước giơ lên, như một cái tay đang vẫy. 

Nhìn bóng hai mẹ con đi xa, bị bao phủ bởi biển người, cô mới cô đơn xoay người. Giữa ngã tư người ngược kẻ xuôi, trên mặt ai ai cũng mang nét vui tươi ngày lễ, nổi lên bóng dáng một cô gái, áo len mỏng, quần jean, một mình đi giữa đám đông...

Aoko cúi đầu thả bước vu vơ.

Lễ giáng" sinh hôm nay, Akako cùng với Hakuba của nàng hẳn là đang tận hưởng thế giới của hai người. 5 giờ chiều mới bắt đầu công việc tại cửa hàng, tính ra vẫn còn đến 4 tiếng đồng hồ, không biết đi đâu đây? Phiền não!!! Thật sự quá phiền não!! Cô phát hiện, bản thân thực sự không có chỗ nào để đi. Quay đầu lại nhìn qua tủ kính của cửa hàng, đó là một ảnh viện áo cưới nổi tiếng của Tokyo. Trong tủ kính, ma nơ canh đang mặc một bộ áo cưới thật lộng lẫy. Có ai biết rằng nguyện vọng lớn nhất của cô thật ra chỉ là...

- Mẹ, xem này, bộ váy này thật đẹp nha!

- Aoko thích bộ váy này?

- Không phải nha, con không thích bộ váy này!

- Aoko còn khen nó đẹp nha?

- Thím hàng xóm nhà ta nói, mặc bộ váy này có thể biến thành mẹ nha, con cũng muốn giống mẹ!

- Mẹ

Hai tay ôm mặt, không muốn nhớ lại thêm nữa. Thỉnh thoảng nhũng hồi ức ngày xưa tràn ve lại làm cô không khống chế được.

- Aoko!

Phía trước truyền đến giọng nam thử hổn hển.Aoko ngẩng đầu sững sờ, thấy trước mặt cô là Akira. Có lẽ vì chạy bộ, hai má anh hồng lên, thậm chí hơi thở cũng gấp gáp, ánh mắt cũng có chút vội vàng.

- A! Anh Akira...

Akira cúi đầu nhìn thấy sắc mặt nàng không ổn, thận trọng hỏi:

- Aoko, sao vậy? không vui ư?

- A! Không có nha! Anh Akira sao lại hỏi như vậy nha?

Aoko vội lắc đầu, chớp mắt, vẻ chua xót nơi khóe mắt lúc này hoàn toàn biến mất. Anh Akira nhìn cô, không hỏi thêm nữa. Sao lại hỏi như vậy? Chỉ cần là người đều nhìn ra a! Biểu hiện trên mặt cô là vẻ cô đơn tĩch mịch làm người ta không đành lòng. Aoko phát hiện anh im lặng không nói, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi:

- Anh Akira, tại sao anh lại ử đây?

Thật là trùng hợp quá đi...

Akira chỉ cho cô một chiếc xe đỗ trong khu gửi xe cách đó không xa:

- Đúng dịp công ty cử anh đến có chút việc, bây giờ mọi việc đã hoàn thành, anh đang nghĩ chiều nay nên làm gì đây?

- A! Anh buổi chiều không phải đi làm sao?

Aoko nghi ngờ hỏi anh. Akira gạt đầu:

- Đúng vậy! Đãi ngộ ổ công ty anh cũng không tệ lắm, cho anh nghỉ nửa ngày nay!

- Tốt quá! chắc chắn là vì anh Akira có bản lĩnh nha!

Aoko chọc ghẹo hắn, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Vội kêu, nàng lại xấu hổ không dám nhìn hắn:

- Vậy...anh Akira...Lần trước anh mời em đi xem phim...Ngày hôm nay em mời nha.

- Hả? Được! Vậy ngày hôm nay nhường cho Aoko làm nhà tài trợ nhé! Mời anh đi xem phim...

Akira hiếm khi nghịch ngợm như thế, cười cười, giống như một cậu trai mới lớn vậy. Hai người sánh vai bước đi trên con đường đông đúc, những con người cô đem, cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác lẻ loi, tĩch mịch trước đó.

Mở cửa, khởi động xe. Akira nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô:

- Nhớ đấy, khi lên xe nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân! Em đã biết chưa?

- Biết rồi nha! Anh thật là..em cũng không phải con nít..!

Aoko đỏ mặt, lè lưỡi. Điện thoại trong túi quần Akira rung lên không ngừng. Anh chần chừ hồi lâu, nhưng không bắt máy.

- Anh Akira? Sao vậy?

- A! Aoko muốn xem phim ở đâu nào?

Anh quay lại, mỉm cười hỏi cô. Aoko không nghĩ ngợi liền đáp:

- Quay về tòa nhà chỗ chúng ta ở, chính là rạp chiếu phim mà chúng ta đến xem phim lần trước đó anh!

- ừ, được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!

Liếc nhìn Aoko ngồi bên cạnh, anh thầm nhủ: " Xin hãy cho ta nói dối trước mặt Aoko!"

Builekhanhlinh lại là người có câu trả lời đúng. Vỗ tay đê !!! Chap sau sẽ là một chap giới thiệu về các nhân vật trong đây để các bạn dễ hình dung a !!! Bye Bye!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro