Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần tối, mọi nhân viên trong công ty lục đục thu xếp này nọ

- Aoko! Nhanh lên một chút! Cô thật là chậm nha! Cô là con rùa hay sao? Yori đứng chờ bên cạnh không nhịn được than vãn

Aoko sửa sang lại bàn làm việc, đeo túi xách lên vai

- Yori, cô vội sao?

- Tôi thế nào mà không vội được Yori đưa tay gõ một cái lên bàn làm việc của cô, một lòng nghĩ đến hỏa oa điếm

- Cô không biết phải không? hỏa oa điếm đang gõ gảy!

- Hỏa oa điếm cũng không chạy được, cô không gần phải gấp như thế chứ? Aoko vừa nói cả người đã bị Yori kéo đi về phía thang máy

Yori tức giận bĩu môi, lớn tiếng kêu la;

- Thế nào mà không vội được! Hôm nay là ngày cuối cùng giảm giá nha. Hơn nữa qua năm giờ sẽ không giảm giá nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc mà nói:

-Nếu bỏ lỡ cơ hội này, khẳng định cả kiếp này tôi sẽ tiếc nuối

Ách... Không nghiêm trọng đến mức đó chứ....

- Cái đó... Yori... - Aoko đưa tay kéo y phục của cô.- Cái đó xe máy... Cô đi chậm một chút... tôi thấy sợ. Tuần trước ngồi thử qua một lần cảm giác vẫn còn mới mẻ.

Yori một tay đẩy mạnh cô vào trong thang máy, mình cũng theo sau đi vào

- Đã biết rồi! Cô thật là nhát gan. Chẳng lẽ cô không thích cái cảm giác gió gào thét bên tai hay sao?

- hả? Là cảm giác gì?- lần trước ngồi phía sau đến mắt cô cũng không dám mở ra nhìn.

- cảm giác tự do - Yori tựa vào vách thang máy, ánh mắt tròn trịa sáng ngời bất khả tư nghị được.

Đi ra khỏi tòa cao ốc đã nhìn thấy bên đường một chiếc xe con màu đen. Bên trong xe, mang theo hắc bên lão khoản mắt kính, toàn là Âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, cổ áo hơi mở ra, không có cà vạt đi cùng. Aoko ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, đột nhiên bước chân dừng lại giống như là đang mọc rễ.

Người kia, cả một tuần lễ cũng không gặp mặt - Akira tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này! Anh ta là đang đợi cô tan việc sao? Tại sao lại muốn đến đây đợi cô? Tại sao sau một tuần lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô?

Akira ánh mắt nhìn về phía cô, lộ ra nụ cười ấm áp.

Mở cửa xe, hướng về phía cô, thẳng bước mà tiến đến

Aoko nhìn bóng dáng của hắn, từ xa đến gần, trong nhất thời không có bất kì phản ứng nào. Cô như thế nào mà đối mặt với hắn đây, không lẽ cười nói " Đã lâu không gặp" hay sao?

Như thế có vẻ buồn cười quá.

" Aoko"- Vừa lúc đó, Akira đã đi tới trước người cô, cúi người xuống nhẹ nhàng gọi một tiếng. Nghiêng đầu, nhìn cô bé con bên cạnh mỉm cười " Em vẫn khỏe?"

Yori thấy thế, cắm đầu cắm cổ đi lên phía trước, vẫy vẫy tay:

- Aoko! Tôi đột nhiên có chút việc! Cho nên Tôi đi trước đây"

- Không ăn lẩu sao?Aoko vội nói

loại trường hợp này cô không muốn một mình đối mặt.

- Tôi đột nhiên không muốn ăn lẩu nữa - Thanh âm của Yori từ xa vang đến. ( Ăn cẩu lương no rồi chứ gì ^_^)

Không khí sao lại trở nên cổ quái như vậy đây? Cô cùng Akira bắt đầu từ khi nào thì cảm thấy xa lạ đây?
Akira nhàn nhạt cười, tựa như thường ngày

- Aoko! Trong công ty có chút việc xảy ra, cho nên lần trước anh thật vội! Em không có tức giận chứ ?

- Không có - giọng nói mang vẻ buồn buồn

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như là không biết làm gì khác:

- Aoko, Anh còn chưa ăn cơm, ăn cơm cùng anh được không?

Vẫn là phương thức biểu đạt như cũ, mỗi lần đều có vẻ là không quan tâm đến cô. Dùng lý do vụng về đó, đảo đa dạng kiếm cớ, nhưng tất cả đều vì cô.

Có nên cự tuyệt hay không? Nhưng như thế nào lại nhẫn tâm cự tuyệt đây? Là người đều không thể cự tuyệt...

- Được - gật đầu một cái nhưng thủy chung không có ngẩng đầu nhìn hắn.

Akira như trút được gánh nặng, giống như một đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nhìn Aoko đi đến phía trước, lúc này mới tiếp bước đi theo cô.

Bỏ ra tình cảm có thể nói cắt là cắt được hay sao?Nếu thật là vậy cũng sẽ không nhiều người làm được... vì nó thật thương tâm rơi lệ

Cách đó không xa, một chiếc xe Mercedes Benz vừa vặn xuất hiện ở chỗ cua quẹo. Kaito ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến thấy cảnh hai người bọn họ sóng vai bước cùng nhau theo bản năng thả chậm tốc độ xe lại. Xe ngày càng đến gần, tâm tình của hắn càng trở nên uất ức, khó chịu. Cho đến khi nhìn thấy hai người lên xe, chậm chậm khởi hành, đôi môi lại hơi nhếch lên. Nakamori Aoko! Lại một lần nữa bị hắn bắt gặp bọn họ ở chung một chỗ. Đây là lần thứ mấy rồi hả? Trong vòng nửa năm trước, bọn họ có phải hay không ngày nào cũng ở chung một chỗ? Có phải lúc nào cũng như hình với bóng? Càng sâu hơn nữa, bọn họ còn ngủ chung với nhau? Tên ngốc kia có phải hay không đã hôn qua đôi môi cô? Có hay không vuốt ve da thịt của cô? hoặc là hắn đã biết vẻ đẹp tuyệt hảo của cô?

Ý nghĩ như thế thật giống như bị ai đó đập đá vào đầu, trái tim vô cùng buồn bực. Dùng lực mạnh cầm tay lái, ngón tay cũng hơi có chút trắng bệch.

- Kaito, chúng ta không phải là đi ăn cơm sao? Sao lại đưa em đến nơi này? - Azami nghiêng đầu, làm nũng hỏi hắn

Một tiếng này vang lên khiến kaito bình tĩnh trở lại.

Rốt cục, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Azami, duy trì nụ cười dịu dàng:

- Bảo bối, trước khi ăn cơm, muốn dẫn em đi chỗ này

Azami cười khẽ một tiếng, chói lọi đạo lý, đôi mắt phượng mang theo chút tình ý tiến lại gần cắn lỗ tai của hắn nói:

- Anh dẫn em đi nơi nào em liền đi nơi đó

Kaito không bị hành động của Azami làm cho khó chịu, ánh mắt thâm trầm nhìn lên phía trước nhìn về hướng chiếc xe lúc này rời đi. Sau đó đạp chân ga, theo sau đuôi 2 người kia.

Trong xe con, Akira dùng ánh mắt lén nhìn sang người bên cạnh.

Aoko đầu uốn éo hướng ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn mảng xanh ngoài kia. Một ít Nhất Đại đóa Bạch Vân nổi lơ lửng tự do tự tại. Bạch Vân vì làm đẹp bầu trời mà tồn tại, vậy còn cô đây? Aoko cô là vì ai mà tồn tại đây?

Còn gì nữa không, ai là vì Aoko mà tồn tại đây? Nếu như mỗi người tồn tại đều có ý nghĩa, như vậy ai là vì ai mà tồn tại đây?

"Aoko muốn ăn gì?" Thanh âm Akira vững vàng truyền vào tai.

Aoko buồn buồn "Dạ" một tiếng, cúi đầu nói: "Anh Akira, anh quyết định là được rồi. Em theo ăn cái gì cũng được, không sao!"

"Muốn ăn lẩu không? Mới vừa rồi không phải em cùng với bạn muốn đi ăn lẩu sao?" Nhớ tới lời cô mới nói, Akira cẩn thận hỏi.

Anh đối với cô luôn luôn cẩn thận như thế. Mang theo tâm ý bảo vệ, luôn muốn giữ lại những thứ tốt nhất cho cô.

Phải làm sao đây, làm sao mới có thể trở lại bộ dạng ngày trước đây? Nếu như anh không nhất thời xúc động, hướng cô thổ lộ, hiện tại cũng không lạnh nhạt như vậy.

Nhưng nếu như không nói, như thế nào biết cô không thích mình đây.

"......" Aoko nhìn ngón tay chằm chằm, tính trẻ con nghịch móng tay, lặp lại lời nói vừa nãy: " Anh Akira, anh quyết định là được rồi, em không vấn đề gì."

"Sao? Vậy đi ăn lẩu nhé?" Nói xong, trong lòng cũng bất đắc dĩ.

Aoko gật đầu một cái, không có bất kỳ dị nghị nào

Không tiếng động thở dài, hiện tại muốn than thở cũng không muốn để cô nghe thấy, không muốn tạo phiền não cho cô, không muốn làm khó cô, không muốn làm cho cô cảm thấy mình chịu thua thiệt.

Cho nên vẫn tủm tỉm đối mặt.

Đằng sau xe con, chiếc Benz hào hoa bám theo một đoạn. Một trước một sau, chậm rãi chạy băng băng ở đầu đường.

Một tay Kaito dựa vào cửa xe, có chút không nhịn được sờ cằm, một tay khác cầm lái. Một đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm xe phía trước.

Hận không giết được người trước mắt, đem xe ngăn lại.

"Kaito, anh rốt cuộc muốn mang gia nhân đi nơi nào sao?" Azami đem thân kề sát người hắn, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.

Đột nhiên xúc động, Kaito trực giác nghiêng đầu tránh né.

Một vài ngón tay nõn nà cứ thế dừng lại giữa không trung, có vẻ lúng túng.

Azami nhìn thấy hắn mờ ám, có hơi chút kinh ngạc. Bàn tay cô ở nơi nào đó đột nhiên không có động tác kế tiếp. Mà mặt của cô cũng vì động tác của cô mà có chút ửng hồng.

Quan hệ giữa tình nhân vốn rất nhạy cảm, không được phép nửa viên cát ( cái này Au chịu luôn )

"Bảo bối, đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngồi xuống!"

Kaito đúng lúc đổi tay lái, vốn là đang tay nắm tay liền cầm tay cô trả về chỗ cũ.

"Kaito, em sẽ thật biết điều nghe lời." Azami nhẹ nhàng nói.

Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm. Cô gần như có có thể cảm nhận, một người đàn ông dưới tình huống nào mới có thể làm ra hành động như vừa vậy.

Đây là chán ghét một người phụ nữ, mới có thể theo phản xạ làm ra mờ ám.

Kaito nghiêng đầu, hướng về phía cô cười dịu dàng. Nhưng là trong mắt hắn lại che lên một tầng băng mỏng. Dường như vạch nó ra sẽ nghênh đón Băng Thiên đất đông.

Xe con dừng trước chỗ đậu xe một nhà hàng, tắt máy.

Akira vội vàng xuống xe, đi tới bên kia mở cửa xe. Cực kì giống thái độ đối đãi với bạn gái.

Nhưng tất cả đều được Aoko xem ở đáy mắt, lại vẫn phải làm bộ không động lòng chút nào. Thừa nhận mình không cách nào không động tâm, nhưng hiểu hơn là mình không thể động lòng. Tiếp tục lạnh lùng, cho đến khi anh hiểu được mà lùi bước.
Cố ý cười nhạt, đi xuống xe, lễ phép cười nói: "Anh Akira, cám ơn anh!"

Cô nở nụ cười khách sáo, giọi vào đáy mắt Akira. Chợt cảm thấy một tia bi thương, giống như bị kim châm, không thấy được vết thương nhưng cũng đã xâm nhập da.

Hành động thật nhỏ nhưng lại khắc cốt.

Rốt cuộc cũng không nhịn được, cúi đầu nói ra: " Aoko! Thật ra thì em........Không cần như vậy......thực sự không cần như vậy......"

"Aoko quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh.

Thanh âm của anh tiếp tục vang lên: "Thích có rất nhiều loại, chúng ta quen biết lâu như vậy, anh....Đối với em....Giống như là đúng....em gái....."

Thanh âm Akira cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi không nghe được hai chữ "em gái' kia.

Khó chịu.... ....

Như vậy cũng tốt, em gái sao? Em gái cũng rất tốt. Như vậy thích anh cũng sẽ thành "Anh em" thôi.

Aoko ngẩng đầu lên, nhìn lại mặt anh, nâng lên khuôn mặt tươi cười: "Anh Akira! em đói bụng! Đi vào ăn cơm nhanh đi! Em cảm thấy mình có thể nuốt được một cái đầu heo sữa!"

Nói xong chủ động kéo tay của anh, không đắn đo vào nhà hàng.

Xe Benz dừng sát ở cách đó không xa, không có tắt máy,

Kaito thấy bọn họ đứng ở cửa, miệng nhỏ giọng nói những thứ gì. Thái độ giữa hai người bọn họ dường như có thể đoán được nội dung nói chuyện.

Thấy Aoko nâng lên khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn chủ động dắt tay anh ta đi vào nhà hàng, trong lòng chợt căng thẳng.

Đó là loại cảm giác chưa bao giờ có. Ghét cô dắt tay người đàn ông khác, ghét cô hướng về người đàn ông khác cười, hơn nữa còn cười ngọt ngào như vậy. Chẳng lẽ cô không biết nụ cười của mình động lòng người cỡ nào sao?

Ngồi ở trước, Azami cũng nhìn thấy một màn vừa rồi.

"Cô bé kia cùng Kaito  là quan hệ như thế nào? Chẳng nhẽ Kaito tới nơi này là vì theo dõi cô bé kia sao?"

Bắt đầu từ khi nào? Tình nhân của cô, thủ lĩnh tổng tài Tokyo, Kuroba Kaito, lại có người trong lòng để ý?

Là Kaito đang ghen, ghen, ghen, ghen rồi. Sau Chap này sẽ là chap rất gay cấn nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro