Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất. Trên bàn làm việc chiếc đồng hồ kêu "tik tak", cây kim nhỏ từ từ đung đưa. Bốn phía yên tĩnh khác thường khiến người ta cảm thấy nặng nề. Kaito một mình đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

" Rất đơn giản! Vì ghen! Người này không phải là anh chứ Kuroba Tổng" LỜi nói của Shinichi vẫn quẩn quanh trong đầu hắn.

Có khả năng này sao? Thật ra cũng không đơn giản là anh muốn chinh phục người con gái kia. Đang suy nghĩ cách chinh phục cô thì đã bị cô chinh phục sớm. Nếu không giải thích thế nào hành động khác thường của anh đây. Kuroba Kaito anh đây không lẽ lại phải lòng cô nhím nhỏ đáng thương đó à?

Chợt, hắn sảng khoái mà cười. Bởi vì hiểu nội tâm của chính mình cho nên mới cười như thế cười thoải mái, không sợ hãi. Không ngờ mình từng lăn lộn với hàng trăm người phụ nữ, cuối cùng lại bại dưới tay một cô gái, đúng là chuyện nực cười.

Trò chơi "săn tâm" này phải đổi thành săn thế mới đúng. Người phụ nữ Kaito anh nhìn trúng nhất định không thể để chạy thoát. Cho dù bên người cô có một đám người bảo hộ.

Với ý nghĩ trong đầu Kaito vui vẻ xoay người đi ra phòng làm việc. Ngẩng đầu đã thấy Shinichi đã sớm chờ hắn trong thang máy. Trên mặt Shinichi biểu tình" Tôi đã biết" khiến người khác có chút bất đắc dĩ.

Shinichi đợi hắn đến gần, ấn cho thang máy chuyển động, thang máy từ từ từ tầng cao nhất đi xuống.

" Cậu không hỏi tôi đi đâu sao? " Kaito đem cả người dựa vào thang máy hứng thú hỏi ngược lại.

Shinichi lắc đầu cố ý nói

" Ngài muốn đi đâu tôi làm sao biết được. Tôi chỉ là thư kí nho nhỏ không phải con giun trong bụng ngài."

Kaito cười, đưa nắm đấm hướng lồng ngực Shinichi đánh vào" Tiểu tử thối nhà cậu"

" Đinh! Thang máy cuối cùng cũng đến nơi

Shinichi ánh mắt nghiêm túc đứng đắn hỏi

"Kaito cậu xác định sao? "

Liền xác định là cô bé kia sao? Tình yêu giống như liều ma túy. Một khi đã hút vào liền không thể bỏ được. Cho dù là khống chế hay cưỡng chế, trong lòng chính mình cũng không bao giờ quên được. Huống chi người này nổi tiếng phong lưu, hiện tại lãng tử đã muốn quay đầu sao?

Kaito thẳng người đứng lên, đi vào trong thang máy, không chút do dự đưa tay ấn nút. Trong nháy mắt khi thang máy gần đóng lại hắn mới nhẹ nói

" Cô ấy khác"

Đơn giản chỉ ba chữ. Vậy đủ rồi, đủ chứng minh Aoko trong lòng hắn chiếm một vị trí khá lớn. Một khi hắn nhận định điều gì đó, đoán chừng sẽ không bao giờ thay đổi.Nhưng đáng cười chính là, cô gái đáng thương kia hiện đang nắm ưu thế trong tay, Kaito hẳn là hiểu được điều này đi. Khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của Kaito cuối cùng cũng biến mất trong tầm mắt. Shinichi nhìn theo cửa thang máy đã khép chặt, cả người rơi vào trầm tư: " Kaito hắn thay đổi, ngày mai mặt trời chắc mọc đằng Tây quá!". Vừa nói xong liền xoay người, hướng phòng làm việc của mình đi tới.

" Aaaaaa! Số mình thật khổ mà, chắc cũng nên tìm một cô bé con để nói chuyện yêu đương thôi! Shinichi vừa đi vừa nghĩ, lại tự lẩm bẩm với chính mình. Chợt nhớ ra điều gì, hắn nhíu nhíu mày "

Đúng rồi! Tìm một cô nhi như Aoko."

Phía trước Cao ốc công ty Handa, một chiếc xe con từ đằng xe tiến tới, ngay lập tức đứng sát bên đường. Akira cẩn thận đem khóa an toàn cởi ra, cố ý dặn dò

" Buổi trưa nhớ ăn cơm biết không, không được để đói bụng"

"Anh Akira! Làm ơn đi! Sao em thấy anh giống ông quản gia già quá! Chỉ có việc ăn cơm thôi mà, sẽ chẳng có ai quên đâu!" Aoko chịu hết nổi, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Akira ngây ngô cười, không đem lời cằn nhằn của cô vào tai.

"Được rồi! Anh Akira, em đi đây không thì muộn mất! Còn mười phút nữa thôi!" Aoko liếc nhìn đồng hồ, vội vàng muốn xuống xe.

"Aoko" Akira chợt gọi cô một tiếng. Động tác dừng lại, Aoko quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh

"Sao vậy anh Akira?"

"Thật ra thì....." Em không cần phải gọi anh là "Anh Akira". Tiêu Bạch Minh nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, lời tiếp theo không biết nói thế nào.

Ai! Mặc dù cô đáp ứng làm bạn gái của mình, nhưng Akira bị ai mà phát hiện, giữa bọn họ không có cảm giác người yêu, mà chính là càng lúc càng giống "tình anh em". Người yêu, có thể thế này sao? Không có một chút hành động thân mật mờ ám gì cả. Aoko là ngốc, là còn ngây thơ, hay cô đối với anh mà nói không phải là loại cảm giác "Yêu thích" đó.

" Aoko" Thấp giọng nỉ non tên cô, trong tiếng nói đều có chút khàn khàn.

Aoko nhìn anh, cũng không cảm thấy có gì khác thường "Anh Akira! Anh hôm nay sao vậy?"

"......." Akira trong lòng nhẹ thở dài. Đưa tay nhẹ vuốt mái tóc cô, bất chợt tiến lại gần, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi kia.

"......."

Nhìn mặt của anh càng ngày càng lại gần trong nháy mắt sắp chạm tới môi mình, Aoko theo phản xạ quay đầu né tránh. Mà môi anh theo như thế liền rơi xuống khuôn mặt cô

Hành động mờ ám tuy rất nhỏ, nhưng lại đủ để biết rõ lòng mình. Mang tiếng là người yêu, nhưng lại không có cách nào làm ra hành động thân mật đúng chất người yêu. Như vậy quan hệ của bọn họ, có phải hay không cần cân nhắc lại.

"Anh Akira.... Em......." Aoko cắn răng , không biết nên nói gì. Sao tự nhiên cô lại quay đầu né tránh đây ? Ngay chính mình cũng không hiểu. Cô thích anh Akira, tại sao khi anh sắp hôn lại quay đầu....

Akira nhàn nhạt cười "Không sao! Mau đi làm đi! Sắp trễ rồi!"

Phòng giải khát trên tầng Aoko cúi đầu, ánh mắt vô hồn nhìn máy pha cà phê phía trước từ lúc nào đã nhảy sang đèn màu xanh. Máy cà phê phát ra tiếng "Xì!Xì!, mùi hương cà phê thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, mê đắm lòng người.

Tại sao.... Vào thời điểm đó.... Lại cự tuyệt anh ấy... thật kỳ quái. Tràn ngập trong đầu cô lúc này là chuyện xảy ra trên xe lúc sáng, cô căn bản không chú ý đến chiếc máy cà phê đang bốc khói nghi ngút trước mặt

"Aoko! Cà phê pha xong chưa? Mọi người đang đợi đấy!"

Yori người chưa thấy mặt nhưng đã thấy tiếng, lúc Yori đi vào phòng đã nhìn thấy Aoko đứng trước máy pha, ngốc nghếch đứng yên phía trước, trên mặt lộ rõ vẻ ảo não.

"Cô gái này đang nghĩ gì thế này? Aoko ngốc nghếch!"

Yori hậm hực không khỏi than phiền, thở phì phò đi đến bên người cô, gào to " Naka...... mori....... Aoko". Đáng tiếc, lúc này Aoko còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân,

không phát hiện bên cạnh có người.

Yori chán nản đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, ghé vào bên tai kêu to

"Aoko tỷ tỷ! Đừng nghĩ đến đàn ông nữa! Mau tỉnh lại cho tôi!"

"A" bên tai đột nhiên nổ tung, Aoko giật mình giật lùi về sau một khoảng. Hoàn hồn, nhìn lại thì thấy Yori đứng chống nạnh trước mặt, dùng ánh mắt soi mói nhìn chính mình. Ách! Cô ấy đến đây từ lúc nào? Sao mình không biết gì hết vậy. ( Đang nghĩ đến người yêu thì làm sao mà biết được )

" Yori" Aoko ngượng ngập mấp máy gọi.

Yori nhanh chóng khoát tay

"Stop! Đừng gọi tên tôi! Cô gọi thế này chắc chắn là không có chuyện gì tốt!"

" Sao cô lại nói thế?" Aoko trợn to hai mắt hỏi ngược lại.

Yori tức giận hỏi " Có người từng nói như thế sao?"

Aoko vội vàng gật đầu

"Có! Akako cũng từng nói như vậy! Chỉ là cô ấy đang cùng anh Hakuba đi nước ngoài công tác rồi! Không biết khi nào thì về nước...."

Yori thở dài một hai, buồn chán đem bình cà phê trên máy xuống, rót cho chính mình một tách.

"Cô muốn hỏi tôi vấn đề gì?" Rõ ràng Aoko lớn hơn cô, nhưng sao Yori cảm thấy mình giống chị hai của nàng ta vậy.

Aoko tiến đến gần bên, mở to đôi mắt tròn nhẹ nhàng thủ thỉ

"Yori, tôi có thích một người, thích nhiều năm lắm rồi. Hiện tại.... Hiện tại được xem như là người yêu". Aoko ngượng ngùng đỏ hết cả mặt nói với Yori.

"Vậy cô lo lắng cái gì?'. Yori liếc nhìn Aoko, thật sự muốn bóp chết cô. Thế thì tốt rồi, còn ở đây tự chuốc lấy những thứ phiền não đâu không.

Aoko ấp úng, khó nói

"Sáng hôm nay, anh ấy muốn hôn tôi, nhưng mà tôi....tôi..."

"Nhưng mà cô không cho anh ta hôn, quay đầu sang chỗ khác, đúng không?" Yori rầu rĩ nói, nhìn thấy Aoko liên tục gật đầu, trên mặt xuất hiện bộ dáng "Yori!Cô đúng là thần".

Aoko ảo não khẽ rủa một tiếng, dựa vào vách tường

"Tại sao lúc đó tôi lại quay đầu, không để anh ấy hôn chứ?". Aoko mãi vẫn không hiểu vì sao.

"Rất đơn giản!" Yori đưa ngón trỏ ra, chỉ vào ngực trái Aoko."Đó là phản ứng bản năng! Điều này cho thấy cơ thể cô so với tâm của cô thành thực hơn rất nhiều!. Tình cảm của cô chỉ là dạng thích đơn thuần kia thôi. Thích có rất nhiều loại. Có thể là bạn bè, cũng có thể là anh em, tất nhiên còn có là người yêu nữa. Nhưng cuối cùng, cô đối với anh ta thích ở loại nào đây?"

Yori nói xong một hồi, dừng lại nhìn Aoko

" thích có rất nhiều loại....Cơ thể thành thực hơn ...."Aoko từ từ lặp lại lời Yori. Là như thế sao? Cho nên cô mới tránh né nụ hôn của anh. Nhưng cô chính xác là thích anh mà... Chẳng lẽ "thích" của cô đối với anh Akira không thuộc loại người yêu?

Yori hỏi tiếp "Cô ở cùng một chỗ với anh ta, cô có cảm giác "nhịp tim" hay không?"

"nhịp tim? Tim mọi người đều đập mà! Tim không đập chẳng lẽ chết à?" Aoko ngu ngốc nhìn Yori kinh hô hỏi

"...." Bó tay! Thực sự là bó tay!

Trên đầu Yori xuất hiện ba dấu chấm than "Cái loại nhịp tim tôi nói không phải là loại đó! Là loại khác. Chính là...."

"Loại nào?" Aoko nhìn chằm chằm, nghiêm túc hỏi Yori.

Yori "Ai!" một tiếng "Chính là cảm giác như chạm phải điện, cả người run rẩy, không kiểm chế nổi"

"Chạm điện" Aoko ngốc nghếch khạc ra hai chữ.

"Cộc!Cộc!Cộc"---- tiếng gõ cửa.

Hai người quay đầu lại, phát hiện Miss Koko đang khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cánh cửa trước. Son môi đỏ chói, làm cho lòng người trung run lên, không nhịn được khẽ run.

" Yori, cô tốn thời gian ở đây ói chuyện, không có việc gì làm sao? Miss Koko đưa mắt về phía Yori, nghiêm khác dạy dỗ.

Yori nhếch mắt nhìn về phía Aoko, không nói thêm gì, bưng khay cà phê, đi ra khỏi phòng

"Cái đó......Miss Koko, tôi cũng đi làm việc!" Aoko ấp a ấp úng, vội bước chân, đi theo sau Yori

"Đợi chút!"

Dừng tại chỗ, Aoko nghi ngờ nhìn người phía trước, đôi lông mày nhíu lại. Aaaa! Sẽ không xảy ra ẩu đả trong lúc làm việc chứ? Cô sẽ không chịu nổi nha đến lúc cô đem Miss Koko đả thương không thể trách cô đâu nha!

Miss Koko cư nhiên bày ra bộ mặt lạnh, nở nụ cười khinh thường

"Nakamori tiểu thư! Mời cô đi sang phòng làm việc của quản lý một chuyến."

Ách. Sang phòng làm việc của quản lý? Đến đó làm cái gì?

Chẳng lẽ tên biến thái chết tiệt lại có gì mới à, lại nghĩ thêm vài điều ác độc để chỉnh cô à?

Chuyện ngày hôm qua vẫn chưa đủ à? Hắn ta cũng đạt được mục đích rồi mà.

"Nakamori tiểu thư!" Miss Koko lại gọi thêm tiếng nữa

Aoko mím môi, gượng gạo cười, nói: "À! Vâng! Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi ngay giờ"

Các bạn ơi, Au muốn truyện của Au được nhiều người đọc thêm một chút. Các bạn có thể giúp Au không ? Nha !!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro