Chap 73 : Động tay động chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gì chứ? Từ tầng 15 đến tầng 20? Trời ạ! Chuyện gì thế này? Người có tiền phô bày mức độ giàu sang sao? Nhiều phòng ốc như thế, một mình anh ta ở làm sao hết chứ? Thật là! Anh ta đừng có ra vẻ nhà giàu nữa có được hay không? Đi chết đi. Anh đi chết đi biến thái chết tiệt!

Aoko nuốt một ngụm nước bọt, từ trên giường nhảy xuống, nhấc chân muốn chạy trốn "Em không chơi với anh! Em muốn về nhà. Anh là tên biến thái chết tiệt."

"Em dám bước chân xuống giường? Em dám làm thế thử xem?" Kaito lạnh lùng cảnh cáo cô.

Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết tối hôm qua chính mình bị sốt cao hay sao? Hôm nay vẫn còn mặc đồ ngủ, thậm chí dép cũng không mang ở trên đất chạy tới chạy lui? Sàn nhà lạnh như thế, cô còn muốn tiếp tục bệnh hay sao?

Aoko nhất thời cảm thấy sống lưng mình cứng đờ, dè dặt nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn bã nhìn anh "Là do anh bắt nạt đấy! là anh không tốt! đều là lỗi của anh!"

Bỉ ổi? Con nhím nhỏ ghê gớm này? Ai bắt nạt hả? trong đầu cô là chứa những thứ gì thế này?

"Hiện tại ngay lập tức nằm xuống cho anh!" Kaito cảm thấy thật nhức đầu, nghiến răng nghiến lợi quát cô một trận "Anh cho em ba giây đồng hồ, nếu như em không ngoan ngoãn nằm xuống, anh liền bắt nạt em xem....."

Trời ạ! Cô có hiểu hai ý nghĩa của hai từ kia không vậy? Lại có thể nói anh như thế!

Nghe được câu này, Aoko vội vàng nằm xuống, đem chăn che kín cả người, chỉ để lộ ra ngoài cái đầu nhỏ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh.

Động tác thật nhanh, khiến cho Kaito không biết nên thế nào. Thật đúng là có chút mong đợi, cô khi nãy tiếp tục chống đối chính mình. Chỉ là anh hiểu được cần phải có thêm thời gian. Sau này thời gian nuốt cô vào bụng của anh cũng không ít. Anh đứng ở phía mép giường, đôi tay đang để trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, vô thức vươn tay ra

"Nè! Anh muốn làm gì?" Aoko nắm chặt lấy chăn, cả người càng chôn sâu vào trong, tựa như đang đề phòng anh vậy.

Kaito ngạc nhiên cười một tiếng, "Em yên tâm! Anh đối với kiểu tạm thời không có hứng thú!". Lời nói vừa dứt, bàn tay để trong không trung đã chạm xuống trán cô. Cảm thấy nhiệt độ trên trán cô đã trở lại bình thường, không còn cao nóng như tối hôm qua nữa, lúc này bản thân anh mới thấy yên lòng lại.

"Cả ngày hôm nay, em đều phải nằm trên giường!" Kaito rút tay về, bá đạo nói.

Aoko giật giật khóe miệng, nói ra ba chữ, "Không có đâu!"

"Em dám!" Kaito trợn to hai mắt.

Ai đó to gan đáp lại "Em dám!"

Rốt cuộc, Kaito giơ cờ hàng, bày ra vẻ đầu hàng, có chút bất đắc dĩ hỏi, "chủ nhật vừa rồi, trời mưa to, em bị mắc mưa đúng không?"

"Làm sao anh biết?" Aoko nghi ngờ nhìn về phía anh. Chẳng lẽ anh ta có ba mắt hay sao? Chuyện cô mắc mưa, anh ta cũng biết? có khi nào anh ta thuê thám tử theo dõi cô 24/24 hay không?

"Dẹp ngay mấy ý nghĩa điên khùng trong đầu em đi đi." Kaito không chịu nổi nhíu mày. AOko mím mím môi, không nói lời nào thêm nữa, trong lòng thì không ngừng thắc mắc 'tên biến thái chết tiệt ! chẳng lẽ anh ta có năng lực siêu phàm sao? Sao lại đọc được ý nghĩ của người khác chứ!"

"Ngày hôm qua em bị sốt!" Kaito đơn giản nói, đem sự tình ngọn nguồn nói ngắn gọn trong một câu.

Hả? cô bị sốt? Sao cô lại không cảm thấy gì hết vậy? Cô nhớ trước kia khi còn học đại học, cô rất ít khi bị bệnh, bởi vì cô sợ bệnh sẽ phải đi bệnh viện. Lâu lâu cô cũng bị bệnh, những lúc như vậy Akako vô cùng khó chịu, nói cô cả đời nổi bệnh, cả người mơ hồ không biết gì cả.

Trong giây lát nghĩ được gì đó, Aoko ấp úng hỏi "Cái đó quần áo của tôi....." áo ngủ hoạt hình đáng yêu của cô khi nào thì biến thành áo ngủ tơ tằm thế này.

"Sao nào?" Kaito nhíu mày, cố ý kích thích nói "Anh thay cho em, được không?". Aoko đỏ bừng cả mặt, cầm lấy gối sau lưng, hung hăng đập tới "Anh còn không biết xấu hổ dám nói! Anh lợi dụng em bị bệnh đụng tay đụng chân!"

"Em tốt nhất nên tạo thành thói quen đi sau này anh sẽ thường xuyên đối với em 'động tay động chân' đấy!" Kaito quẳng lại một câu, lạnh lùng bước khỏi phòng.

Aoko buồn bực nhìn theo bóng lưng anh, có chút phát điên nhưng lại không thể làm được gì. Gã biến thái chết tiệt! Được lắm! Không phải cô là bạn gái của anh sao?. Điện thoại để đầu giường bỗng nhiên reo lên. Aoko nghiêng đầu sang nhìn, nhìn chiếc điện thoại kiểu dáng dành cho đàn ông đang nhấp nháy kia, phồng má kêu to "Nè!Nè! Nè! Điện thoại của anh!"

Thanh âm của Kaito từ phòng bếp truyền ra "Em nghe đi!"

"Vậy cũng tốt! Nếu là nhân tình của anh gọi đến em cũng không biết gì đâu!" Aoko cầm điện thoại trên tay, tốt bụng nhắc nhở. Cô mở điện thoại, nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ Shinichi liền lớn tiếng nói "Là điện thoại của quản lý anh, sao lại để em nghe máy chứ?" A! Đúng rồi! Hôm nay là thứ hai! Mấy giờ rồi nhỉ? Giờ hình như là trong lúc làm việc, không trách được tên tay sai kia sẽ gọi điện thoại đến đây.

"Nghe đi" giọng nói đàn ông thâm trầm truyền đến. Aoko lười biếng ấn phím nghe, đưa điện thoại lại gần bên tai 'Alo' một tiếng. Đầu bên kia, Shinichi nghe thấy giọng nữ, hiển nhiên cảm thấy buồn bực "Kaito?"

"A! Anh ta bảo tôi nghe máy hộ! có chuyện gì anh cứ nói đi!" Aoko đàng hoàng đem lời nói truyền đạt lại.

Shinichi kinh ngạc quát to lên, "Hả. . . . . .Aoko?"

"Anh rốt cuộc có chuyện gì không?" Aoko đổi điện thoại sang bên kia, hỏi lại lần nữa. Shinichi lúc này sửng sốt một hồi, hồn vía vẫn chưa tìm thấy chủ, ngơ ngác nói "Hiện tại cũng sắp mười giờ rồi! Tôi muốn hỏi hôm nay anh ấy có đến công ty không?"

Aoko đem điện thoại để cách ra, nghiêng đầu gào lên "Quản lý của anh hỏi anh hôm nay có đi làm không?"

"Không đi!"

"Không đi!" Aoko đem đầy đủ câu chữ của Kaito truyền đạt lại bên trong điện thoại.

"À! Tôi muốn hỏi thêm, anh ấy hiện tại đang làm gì vậy? Shinichi hết sức tò mò hỏi.

Aoko liếc một cái, tiếp tục hỏi, "Anh ấy hỏi anh hiện đang làm gì?"

"Nấu cháo!"

"Nấu cháo!" Aoko lại lần nữa truyền đạt lại thông tin. Nhưng lần này lời vừa dứt, cô ngẩn cả người. Đợi đã... Xem chút.... Nấu cháo? Đường đường là Tokyo thủ lĩnh tổng tài, mà cũng có lúc đi nấu cháo sao?

Điện thoại di động trong tay rớt xuống, rơi xuống trên chiếc giường êm ái. Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại, Shinichi vạn phần tò mò tiếng thét chói tai gầm thét, "Uy! A —— không phải chứ? Kaito nấu cháo? Trời ạ! Ta có nghe lầm hay không? Aoko. . . . . . ?

"Uy? . . . . . . Có ai không? . . . . . . Uy! . . . . . ."

Aoko đã không cách nào bận tâm điện thoại bên kia rồi, vội vàng chạy xuống giường. Cũng là len lén, cẩn thận từng li từng tí giẫm ở trên sàn nhà, tận lực không để cho mình phát ra một chút xíu thanh âm.

Đi về phía phòng bếp, nép ở cạnh cửa, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Mắt to hoạt bát nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia thì chợt nở rộ phát ra ánh sáng không thể tưởng tượng. Giống như là ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm chiếu sáng, chớp động sáng chói chói mắt .

Tạp dề bị gấp lại 1 nửa, tùy ý thắt ở eo. Không biết ở tại đây lúc nào thì đã thay ra tây trang cùng áo sơ mi đêm qua, mặc vào áo ngủ kiểu nam, tinh khiết mềm mại.

Có khí trắng bay lên, nghe được nồi đun sôi. Giờ phút này, bóng lưng của hắn, còn có nồi cháo nóng kia, đây tất cả tất cả, cũng làm cho Aoko cảm giác, mình cùng hắn quả thật giống như là một đôi vợ chồng mới cưới.

". . . . . ." Le lưỡi một cái, vì ý tưởng mới vừa trong nháy mắt nổi lên của mình, cảm thấy ảo não.

Đổ mồ hôi !©¸®! Aoko, mi đang nghĩ gì thế? Làm ơn! Không phải là nấu cháo cá sao! Có cần thiết cảm động thành cái bộ dáng này sao? Lại còn sẽ cảm giác mình sẽ cùng hắn là vợ chồng? Nhanh lên một chút khiến cái ý nghĩ này biến mất!

"Anh đếm tới ba, em tốt nhất đi mang dép vào. Còn nữa..., mặc một cái áo khoác dày!" Kaito ngay cả đầu cũng không có quay lại, lạnh lùng cảnh cáo nói.

A ——

Aoko cúi đầu nhìn lại, nhìn bàn chân của mình, có chút bất an giật giật ngón chân. Trong lòng cũng là càng thêm hồ nghi, biến thái chết tiệt! Cũng không quay đầu lại, hắn làm sao lại biết mình không mang dép!

Rốt cuộc vẫn phải không nhịn được tò mò, lập lòe hỏi, "Làm sao anh biết em không mang dép!"

"Anh biết!" Ngắn gọn trả lời, cũng là dị thường kiên định.

Aoko mím mím môi, hướng về phía bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, không cam không nguyện nói, "A! Em đi nhé ! Vậy em đi đây! Anh đã nói như vậy! Vậy em liền cố gắng đi!"

"Một!" Kaito có chút nhức đầu, quyết định không nhìn cô thao thao bất tuyệt, trực tiếp bắt đầu đếm ngược tính giờ.

Nghe được hắn đọc lên rồi." Một" , Aoko liếc mắt. Cái gì chứ!

Biến thái chết tiệt! Dám coi cô như đứa con nít ba tuổi sao? Thật đúng là tức muốn chết a! Này! Giọng nam thâm trầm lại tiếp tục vang lên, "Hai!"

". . . . . ." Không đi! Không đi! Xem hắn có thể làm gì nào! Nhịn xuống!

Kaito rốt cuộc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, thả ra muỗng lớn trong tay ra. Từ từ xoay người lại, đang chuẩn bị mở miệng kêu"Ba" , lại phát hiện sau lưng cư nhiên không có một người.

"Em đi! Kaito! Anh là một thủ lĩnh đại biến thái!" Aoko giống như phát tiết mở miệng hét lên thật to, thanh âm xuyên thấu qua khe cửa mơ hồ truyền đến.

Lời nói trẻ con của Aoko, truyền vào trong tai Kaito, trên mặt thản nhiên nhưng cong lên nụ cười dịu dàng. Từ từ đi tới cửa phòng bếp, nghiêng người sang, có chút lười biếng dựa cửa, nhìn chằm chằm gian phòng của cô, chờ đợi cô mở cửa lần nữa, xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hừm? Phải nói thân thể cô sức chống cự quá tốt ! Hay là nên nói thân thể cô sức đề kháng quá kém đây?

Dầm mưa một trận, đầu óc liền choáng váng phát sốt, người nóng sốt mơ hồ ngủ chết ở trong nhà. Nhưng chỉ chớp mắt, lại vui vẻ giống như con cá chạch, bắt cũng bắt không được!

Aoko! . . . . . . Aoko. . . . . .

Cửa phòng được mở ra một cái khe nhỏ kẽ hở, Aoko nhô đầu ra, "Uy! biến thái chết tiệt!"

". . . . . ." Kaito nhíu mày, đối với cái thói quen này của cô cảm thấy có chút nhức đầu. Trầm giọng nói, " Aoko! Chúng ta thương lượng, về sau có thể không gọi anh là 'biến thái chết tiệt' hay không!"

Dầu gì hắn cũng đường đường là tổng tài N.E, người đàn ông trongmộng mà tất cả nữ nhân Tokyo tha thiết ước mơ a! Ai ai ai! Sao lại thua bởi trên tay con nhím nhỏ xù lông này đây?

"A! Vậy cũng tốt!" Lần này, vô cùng nghe lời gật gật đầu.

Kaito nghi ngờ nhìn cô, không tin cô sẽ nghe lời như vậy, ". . . . . ."

Quả nhiên, một giây kế tiếp, Aoko nghiêm trang nói, "Em có hai tên khác rất hay tùy anh chọn! ' Kaito biến thái '' biến thái chết tiệt'! Anh thích tên nào?"

Nói xong, không quên gật đầu một cái, tựa hồ đối với chính mình nói rất là hài lòng.

"Kaito biến thái" ?"Biến thái chết tiệt" ? Trời ạ! Trước không đề cập tới hai cái tên này gọi là cỡ nào hỏng bét, nhìn cũng không nhìn năng lực dùng từ của cô, căn bản cũng không lưu loát! Đầu óc của cô không biết chứa những thứ gì !

Kaito vuốt vuốt mi tâm, có chút tức giận quát, "Aoko! Em thì không thể giống như nữ nhân khác như vậy gọi anh là ' Kaito ' sao?" Thiệt là! Gọi ra tên của hắn, có khó khăn lắm sao?

"Những nữ nhân kia?" Aoko bắt lại nhược điểm trong lời nói của anh, cắn cắn môi, khinh thường liếc anh một cái, "Hừ! Em cũng không phải là' những nữ nhân kia ' của anh, xin lỗi! Em là gọi không được!" Căm giận nói xong, trong lòng lại đem hắn mắng một ngàn lần. Kaito ~ biến ~ thái ~ Kaito ~ biến ~ thái ~ Kaito ~ biến ~ thái ~!

Kaito lại nổi lên hứng thú, khuôn mặt tươi cười, cố ý kích thích nói, "Sao vậy? Ai! Những nữ nhân kia a! Các cô ấy thật nghe lời a! Ai? Cô bé con à đang tức giận gì thế?"

"Chẳng lẽ. . . . . ." Cẩn thận quan sát cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.

Một giây kế tiếp, giống như là phát hiện châu lục mới vậy, kinh ngạc kêu lên, "Chẳng lẽ, tiểu thư Aoko, bây giờ em coi như là đang ghen phải không?"

Ách. . . . . .

"Két?" Aoko sững sờ ở tại chỗ, trong miệng nỉ non lẩm bẩm, "Ghen? Ghen! Ghen. . . . . ." Cô mà ghen à? Buồn cười! Hừ! Đừng có nằm mơ! Chợt, nheo mắt lại, hận hận hướng hắn quát, "Ai ghen! Biến thái chết tiệt! Em cho anh biết! Anh đã làm em phát bực á! Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba ngày, em sẽ không nói chuyện với anh!"

Quẳng xuống những lời này, đem cửa phòng hung hăng đóng.

Vâng ! Chỉ vì một câu nói sai lầm mà đã khiến Aoko cự tuyệt Kaito. Anh Kaito thông minh ghê !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro