Chap 75 : Tiếng kêu "Ông xã"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kaito nghe xong điện thoại thì trở ra phòng khách. Hai tay khoanh ở trước ngực, ngơ ngác nhìn Aoko đang ngồi trên sofa, khẻ nhíu mày, cũng bởi vì không thể nghĩ ra biện pháp để khiến cô vui vẻ lên. Sao lại phiền phức như vậy chứ? Trước đây vẫn chưa bao giờ cảm thấy con gái phiền toái, hiện tại lại không thể không thừa nhận, "phiền toái", hai chữ này chính là đại danh từ để chỉ con gái a!

"......." Aoko tập trung tinh thần xem kịch truyền hình, tuy rằng cảm giác được người nào đó đang nhìn mình chằm chằm, lại đem anh trở thành không khí. Thời gian tích tắc trôi qua, nhìn thấy nhìn thấy, nhịn không được ánh mắt trở nên chua chua, nhưng lại suy nghĩ kĩ càng. Đúng là khốn kiếp mà! Cho nên, quyết định đi ngủ!

Vài giây tiếp theo, từ sofa mạnh mẽ đứng dậy. Xoay người bỏ đi, cố gắng không nhìn mặt anh, hướng phòng của mình mà đi. Kaito thấy cô đang đến gần mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô. Khi cô đi ngang qua người anh, anh bất ngờ ôm cánh tay cô, khẻ hỏi "Em muốn làm gì thế hả?"

Aoko ngẩng đầu, vẫn như cũ im lặng không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lấy tay đưa tay của anh trên cánh tay của mình đem bỏ ra.

Dường như là đang muốn trở lại chỗ cũ, lại trở về bên cạnh sofa, cầm lấy tờ giấy đầy chữ đã được mở ra kia,cầm viết lên, viết một câu thật lớn. Đi đến trước mặt Kaito, đem tờ giấy dùng sức nhét vào trong tay anh, sau đó đi về phòng của mình, cánh tay dùng sức đóng cửa lại.

"Em không sao! Chỉ là muốn ngủ một chút thôi! Nếu em chưa có tỉnh ngủ thì đừng có làm phiền em! Cảm ơn!"

Kaito nhớ kĩ câu này, đau đầu xoa xoa mi tâm "Con nhím nhỏ này, cứ như vậy mà bỏ đi sao? Trời ơi, đến bao giờ anh mới đem em về nhà được đây!"

Sáng sớm hôm sau,Aoko đã sớm tỉnh lại. Con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng đi xuống giường. Lại vẫn mơ mơ màng màng mà đánh răng rửa mặt, tiếp theo chuẩn bị đi làm. Trở về phòng theo thói quen mở cửa tủ ra, muốn lấy quần áo mặc.

Tay ở giữa không trung, vung cao thấp trái phải, chộp tới chộp lui chính là vẫn không lấy được một bộ quần áo nào cả!

"Đáng giận, sao lại thế này chứ?" Cô nói thầm, nhíu nhíu mày, trong phút chốc mở to hai mắt. Nhìn thấy cửa tủ trống không, lúc này mới nhớ ra đây không phải là cái tổ chim của mình.

Cô có chút bực mình, lấy tay cào cào tóc, vẻ mặt ảo não đi ra khỏi phòng. Ngày hôm qua nhìn thấy kịch truyền hình, bất tri bất giác trung lại càng đến việt vậy. Thật sự là chịu không nổi bị quấy nhiễu mới quyết định trở về phòng ngủ tiếp. Thật không nghĩ đến, lại có thể ngủ một mạch đến lúc hửng sáng.

Tên biến thái đâu? Đi nơi nào rồi?

"Bụng đói quá đi mất!" Sờ sờ cái bụng của mình, cảm giác đói đến không còn sức lực.

Kaito đáng giận, khi nào thì anh lại trở nên nghe lời như vậy cơ chứ? Cô đã nói anh không được quấy rầy mình, anh liền cứ như vậy mà để cô ngủ sao? Cũng không hỏi cô đã ăn cơm chưa nữa! Bây giờ làm gì đây? Trên người lại không mang tiền thì về nhà thế nào?

Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra! (Tèn ten!!!)

Kaito hai tay mang theo túi mua sắm đi đến. Người mặc âu phục, trước sau vẫn như vậy anh tuấn ngất trời. Ngẩng đầu lên, nhìn đến Aoko, cũng có chút lo lắng bất an nhìn cô.

"Sao tỉnh dậy sớm vậy? Còn khó chịu không? Hay là không thoải mái? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi!" Giọng nói mang chút quan tâm hỏi cô.

Lời nói quan tâm của Kaito truyền vào trong tai Aoko, trong lòng mặt này bình thường vẫn kiên trì bỗng dưng có chút buông lỏng. Biết miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn còn phần quật cường, lại như trước để ý quấn quanh trong đầu.

Kaito nhìn thấy cô không nói lời nào, cộc lốc cười "Vốn anh nghĩ về nhà em lấy cho em chút quần áo, nhưng là đến rồi mới phát hiện anh không có chìa khóa, hình như phòng của em bị khóa bên trong thì phải? Cho nên không còn cách nào khác, anh đi mua đồ cho em!" Anh cẩn thận quan sát nét mặt không chút thay đổi của cô làm cho anh có cảm giác mình vừa làm gì sai thì phải.

Vội vàng bước đến gần nàng, tay chân luống cuống cầm mấy bao quần áo,

"Từ nhỏ đến giờ anh chưa đi mua quần áo nữ bao giờ hết, tất cả đều là do bọn họ chọn!"

"A, không phải!"  Kaito bỗng phát hiện ra mình càng nói càng sai, vội vàng sửa miệng "Là anh nhờ nhân viên trong tiệm chọn, chọn vài bộ không quá sặc sỡ! Anh biết là em không thích mấy màu sáng mà!"

"Chỉ là một ít quần áo thôi! Trong này còn có mấy loại áo lông đơn giản, còn có quần bò nữa. Anh biết em thích mặc quần bò mà!" Vốn là giọng nam vang dội kia chống lại ánh mắt thâm thúy của cô, thanh âm càng ngày càng nhỏ dần!"

"........." Aoko nhìn anh, tất cả hờn dỗi hôm qua một phát liền bay mất! Đường đường là một đại tổng tài, sáng sớm lại đi mua quần áo cho mình thay. Bây giờ đứng trước mặt cô, lại ấp a ấp úng như một em bé, khẩn trương mà giải thích. Anh ta làm như vậy, ... là vì quan tâm cô sao? Tuy là có chút không cam lòng, nhưng mà quả thật tâm đã bị hắn làm cho mềm hơn một chút, nhìn hắn một hồi, nhẹ nhàng mà nói "Em đói bụng!"

"Đói bụng?.............." Kaito nghe được cô mở miệng nói chuyện mới nhận ra, chính mình lại nhớ giọng nói này bao nhiêu.

Trong lòng hơi giãn ra một chút, nhưng cũng thật may mắn là mình đã thoát được một kiếp rồi!

Lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bao thức ăn giơ lên, cười nói: "Anh mua bữa sáng rồi! Mua thật nhiều luôn ý! Em muốn ăn gì? Nếu em không thích, vậy để anh đi mua lại!"

Nói xong, tay còn cầm một đống túi xách tùy ý để trên sàn nhà.

Mang theo bao thức ăn đến trước mặt Aoko, kéo tay cô đến bàn ăn, đem thức ăn tất cả đều bày ra trước mặt.

"Sữa đậu nành. . . . . . Sữa. . . . . . Ca cao nóng. . . . . . Bánh mì. . . . . . Pho mát. . . . . . Còn có sandwich. . . . . ."

"Em không thích hả, vậy để anh xuống đi mua! Em muốn ăn cái gì?"

"Aoko à!" Kaito thấy cô không nói gì, trong lòng quả thực không biết làm sao.

Aoko nhìn thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, cắn môi không nói lời nào. Bỗng nhiên muốn đứng dậy rời khỏi, trước khi ở đây, anh ấy cũng như vậy đối với cô.

Thế nhưng sau đó, vẫn là để cô lại mà đi!

"Làm sao vậy? ....Không thích?" Kaito ngừng động tác trên tay, nghiêng thân chuyển qua đối diện cô, hơi nhíu mi một chút, nhìn con nhím nhỏ đang đứng trước mặt. Ai, sao lại không nói chứ? Anh quả thật là sắp điên luôn rồi đây này.

Aoko lắc lắc đầu, không có nói bất luận cái gì, không thể đoán được chậm rãi đưa đầu dựa vào ngực anh, hai tay mịn hơi gầy có chút bất an vòng quanh eo anh.

"Aoko......" Cô bỗng nhiên ôm anh, ngược lại khiến cho Tần Tấn Dương ngạc nhiên vô cùng. Cô ấy ... làm sao vậy, sao lại kì quái thế?

Kaito vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cô. Cúi đầu, để sát vào bên tai của cô, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, ôn nhu hỏi han: "Hửm? Làm sao vậy, còn khó chịu à?"

Rất khác thường a! Con nhím con này, sao lại chủ động đối anh yêu thương nhung nhớ chứ? Thật là rất kì quái mà! Là cô bị gì sao, hay là muốn dùng "Mỹ nhân kế" đối anh? Còn cái yêu cầu đang làm anh phát điên lên đâu mất tiêu rồi?

"Kaito...", đầu cô chôn ở dưới ngực anh, rầu rĩ phát ra thanh âm.

"Sao nào?" Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nỉ non một tiếng. Aoko trong tay đang cố dùng sức ôm anh thật chặt, mang theo chút lo lắng, bất an mà hỏi anh: "Kaito, anh sẽ lại rời em đi sao?

Về sau......"

"Sẽ không!". Kaito không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Aoko rầu rĩ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vùi trước ngực anh mà lơ đãng cọ cọ, giống như là đang tìm chút an ủi, cứ như vậy, vừa đáng yêu, nhưng cũng thập phần mờ ám.

Ai, Aoko à, mi hãy thừa nhận đi, mi đã hoàn toàn muốn ở tại nơi này, dây dưa với gã đàn ông biến thái này rồi! Cũng chính vì vậy mà mới có thể ở trước mặt anh ấy hỏi ra loại vấn đề này. Nếu không phải sợ hãi anh ấy giống anh Akira, chính mình lại đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!

"Đứa ngốc này!" Kaito lại kéo cô vào trong lòng ngực của anh.

"......." Đứa ngốc, đứa ngốc?.....

Aoko mạnh mẽ đưa anh từ trên người mình đẩy ra, vỗ vỗ tay, nheo mắt lại hỏi: "Uy! Kuroba đại tổng tài à! Em hiện tại đang muốn ăn cơm. Một lát nữa thì phải đi làm! Anh tốt nhất là nên đi rồi!"

Nói xong vội vàng hướng chiếc ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, tự cố gắng cầm lấy bánh mì, hung hăng mà cắn một cái thật to, lại chụp lấy bao bánh kem. 

Kaito sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn Aoko, đối với

thay đổi bất thường của cô có cảm giác: "Đầu váng mắt hoa!" Mọi người đều nói, phụ nữ thay đổi như chong chóng, hiện tại anh cũng đành gật đầu thừa nhận điểm này.

Đem ngụm sữa cuối cùng uống sạch, bình tĩnh lại mà từ ghế trên từ từ đứng lên, hướng bên kia những túi đồ đã mua sắm, nắm đại lên hai cái, nhanh nhanh đi vào phòng của mình.

Kaito trầm mặc nhìn một chuỗi hành động liên tiếp của cô, vẫn chung thủy im lặng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, thì khóe môi bỗng giơ lên nụ cười, một mạch hướng cái đống túi xách kia, cầm lấy cái túi màu hồng nhạt, vẻ mặt xấu xa tươi cười.

"1....."

"2....."

Trong lòng mặc niệm, bắt đầu đếm ngược thời gian.

Quả nhiên, khi đếm tới "3" thì cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ.

Aoko trên mặt có chút đỏ, ấp úng nhìn anh, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào: "Cái kia........Đem cái kia, ..... đưa cho em!" Ông trời à, cô phải nói sao đây???

"Đưa cái gì cho em?" Kaito làm bộ không biết, cũng trêu tức mà hỏi han.

"Đưa nó cho em" – Aoko nghiến răng nghiến lợi nói.

Kaito mở to hai mắt ra nhìn, vẫn là bộ dáng tò mò: "Cái gì cho em a? Em không nói, làm sao anh biết chứ?"

"Anh nham hiểm!" Aoko vươn tay, căm giận chỉ thẳng vào anh, nghiến răng kèn kẹt nói: "Anh đừng nói cho em biết, anh quên mua nội y! Mau đưa nội y cho em!" (Hahahaha)

Vừa định thay quần áo lại phát hiện mình ngay cả nội y cũng chưa mặc. Hai bộ quần áo ngủ tơ tằm có thiết kế ngay ngực, cho nên cô mặc như thế hai ngày, một chút cảm giác cũng không có!!

Kẻ trộm Kaito nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cò kè mặc cả nói: "Như vậy đi! Em gọi anh một tiếng ông xã thử xem nào!"

Ai da, không biết còn bao lâu nữa mới có thể đem cô lấy về nhà, cũng không biết chừng nào mới được nghe cô kêu loại xưng hô này thực sự quá mức chờ mong rồi!

"....." Aoko chỉ vào mũi anh, thở phì phì quát: "Đồ biến thái, anh thật là không biết xấu hổ, em có chết cũng không kêu người như vậy đâu!! Nhanh lên đem nội y đưa cho em! Nếu không, anh chờ coi!" Dám bảo cô gọi anh là "ông xã" sao? Phi phi phi, đừng tưởng được một tấc lại tiến lên một thước, được đằng chân lân đằng đầu à? Mơ tưởng, ngay cả cửa sổ cũng không có nhé!

"Không gọi sao? Nếu em không gọi, anh sẽ không mang đến cho! Ai! Em phải nhớ rằng, bây giờ em không có đem tiền, làm cách nào về nhà được chứ hả? Cho dù em có tiền, muốn như thế đón xe về nhà sao?"

"Chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi ra ngoài đường cái? Hửm?" Anh hảo tâm nhắc nhở cô.

Aoko trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh thật là ác độc! Đúng là một con người độc ác mà!"

"Nha, vậy em không gọi sao?" Anh có chút nhàm chán, dựa vào vách tường, thập phần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô. Anh chính là hiểu được thời gian của cô đang rất gấp, thôi thì cứ cùng cô cò cưa dây dưa vậy!

Đáng giận! Lần này cô sẽ nhớ kĩ, cô nhất định sẽ trả thù!!! Bằng không cô sẽ bỏ luôn cái tên "Aoko" này luôn!

"Ông .......... Ông .......!" Một chữ mà cô nói nửa ngày cũng không xong, quả thật là rất khó mở miệng.

Nhắm mắt lại, nghiến răng, "Ông ....... Xã!" 

Kaito thấy cô một bộ dáng cười trộm, trong lòng mặc dù có chút hồ nghi nhưng cũng chậm rãi đi đến bên người cô, đem cái túi màu hồng nhạt đưa cho cô, không kiềm được hỏi: "Em là đang cười cái gì vậy, có sao không?"

Aoko giả vờ vô tội, vội vàng nhận lấy cái túi, trừng mắt nhìn: "Kaito biến thái!"

Xin lỗi vì thời gian này không tập trung viết truyện, các bạn tha thứ cho Au nha ! 

Có muốn Au tiết lộ chút về bản thân không nè : 

Au tên thật là Nguyễn Phương Tâm các bạn có biết Phương Tâm có nghĩ là gì không, có nghĩa là tấm lòng đức hạnh đóa ! Au là sinh viên trường Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam, trường của Au nè !

Các bạn tên là gì hãy chia sẽ ở phần bình luận nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro