Chương 4: Michael Kaiser

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tin tức cầu thủ bóng đá-Isagi Yoichi, người mà anh luôn coi là đối thủ và cũng là người rất đặc biệt trong lòng anh, đã gặp phải tai nạn nghiêm trọng, Michael Kaiser không thể không cảm thấy xót xa và lo lắng.

"Không thể tin được... Yoichi bị tai nạn ư?" Kaiser lẩm bẩm, giọng nói đượm chút bàng hoàng. Anh biết rằng Yoichi là một cầu thủ tài năng hiếm có, và tin rằng tai nạn này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cậu. Một phần trong Kaiser thầm hy vọng đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, nhưng anh biết rằng những tin tức phủ khắp thế giới như vậy không thể không chính xác.

Ngồi xuống chiếc ghế trong phòng thay đồ, Kaiser thở dài nhìn chiếc cúp mà anh và clb Bastard München đang nhắm đến trong năm nay. Thật khó để tập trung khi sự lo lắng về Yoichi liên tục xâm chiếm tâm trí anh. "Yoichi-tên hề, cậu nhất định sẽ phải vượt qua chuyện này. Tôi biết cậu sẽ mạnh mẽ trở lại..."

Bất giác, Kaiser lại nhớ về những trận đấu đầy kịch tính và thăng hoa cùng Yoichi. Những màn so tài gay cấn nhưng luôn đầy tôn trọng và ngưỡng mộ lẫn nhau. Đối với Kaiser,Yoichi không chỉ là đối thủ, mà còn là người anh rất coi trọng .

"Tôi hy vọng cậu sẽ sớm bình phục. Và khi ấy, chúng ta sẽ lại được gặp nhau trên sân cỏ..." Kaiser thì thầm, giọng đượm chút ưu tư. Anh biết rằng dù là đối thủ, nhưng anh luôn mong Yoichi sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa. Bởi chỉ khi đó, những trận đấu giữa họ mới thực sự trở nên ý nghĩa. Và nó cũng làm một phần mong mình trong tim anh.

                                           X

Nhưng có vẻ như ông trời đang trêu đùa anh ,khi anh nhận được tin tức về tình trạng sức khỏe của Yoichi ngày càng trầm trọng, Kaiser không thể giữ được sự bình tĩnh. Những lo lắng, áp lực và sự bất an trong lòng anh dường như đã lên đến đỉnh điểm.

Ngay lập tức, Kaiser quyết định gác lại mọi việc ở Đức và vội vã lên đường sang Nhật Bản. Anh không thể chịu đựng được nỗi lo lắng khi nghĩ về người quan trọng của mình và dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống đang gặp nguy hiểm. Mọi suy nghĩ của anh lúc này chỉ tập trung vào việc được nhìn thấy Yoichi của anh.

Khi máy bay đáp xuống Nhật Bản, Kaiser liền đến bệnh viện ngay lập tức. Anh muốn hỏi về tình hình hiện tại của Yoichi, anh rất lo cho Yoichi, anh mong Yoichi của anh sẽ luôn bình an và không có việc gì nghiêm trọng như lời mọi người nói. Như sự thật đã đánh cho anh một cái thật đau, khi anh đến cửa phòng của bác sĩ điều trị cho Yoichi thì anh đã nghe rõ được câu chuyện giữa vị bác sĩ và ba mẹ của Yoichi. Bác sĩ nói:

"Tôi rất tiếc phải thông báo với anh chị, tình hình của bệnh nhân Isagi đang chuyển biến xấu . Não và các cơ quan khác của bệnh nhân đang chuyển biến xấu đi, mặc dù đã qua phẫu thuật. Chúng tôi đang cố gắng hết sức, nhưng khả năng phục hồi và tỉnh dậy của bệnh nhân hiện giờ rất thấp, mong hai vị chuẩn bị tinh thần trước."

Mẹ của Isagi ôm chặt lấy chồng, nước mắt như mưa tuôn rơi. Bà gần như gục xuống, run rẩy thốt lên:

"Không, không thể! Yoichi của tôi, Yoichi vẫn còn quá trẻ, còn quá nhiều ước mơ phía trước. Nó không thể như vậy được!"

Cha của Isagi siết chặt tay vợ, cố gắng kìm nén sự tuyệt vọng trên gương mặt. Ông run giọng:

"Xin bác sĩ, hãy cứu con trai chúng tôi. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì, xin hãy cứu nó!"

Từ phía sau cửa, Michael Kaiser nghe thấy tất cả. Anh như muốn sụp đổ, toàn thân run bắn. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, anh thì thầm:

"Không, không thể nào! Tôi không thể chấp nhận được việc Yoichi sắp ra đi. Em ấy không thể bỏ tôi lại, em không thể bỏ lại tôi như cách mẹ tôi bỏ lại tôi cho lão già đó .

Tôi... tôi yêu Yoichi. Đúng, tôi đã yêu cậu ấy từ rất lâu rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó, chưa bao giờ dám nói ra. Tôi luôn che giấu những cảm xúc này, vì sợ nó sẽ ảnh hưởng đến đội và ảnh hưởng đến Yoichi. Tôi sợ mất đi cậu ấy.

Và bây giờ, tôi sắp thực sự mất Yoichi mất rồi. Tôi không thể chấp nhận được điều này. Em ấy không thể rời bỏ tôi, không thể để tôi một mình. Yoichi là tất cả đối với tôi, là nguồn động lực, là lý do để tôi tiếp tục chiến đấu. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có em ấy.

Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, Yoichi ơi. Hãy ở lại với tôi, để tôi được nói với em rằng tôi yêu em, để tôi có thể bảo vệ em, chăm sóc em. Tôi hứa sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không trêu chọc em nữa. Xin em, đừng rời bỏ tôi."

Michael Kaiser thừa nhận đã yêu Isagi Yoichi từ rất lâu rồi. Anh yêu cậu ấy nhưng chưa bao giờ dám bộc lộ vì anh sợ cậu ấy sẽ dè bỉu anh, sợ cậu ấy sẽ bỏ rời anh, anh sợ cậu ấy ngay cả danh xưng đối thủ cũng không cho anh - chỉ có danh xưng đấy anh mới lại gần trêu chọc, vui đùa, lại gần cậu ấy mà trao cho nhau vài cử chỉ, vài câu "yêu thương" ngay cả trên sân cỏ, chỉ có danh xưng đó anh mới được cậu ấy để ý và muốn vượt qua anh nhưng giờ đây anh thà để Yoichi biết anh có tình cảm với cậu ấy còn hơn là để anh mất đi cậu ấy mãi mãi.

————————————————————————

Chương này thương anh pé muốn xỉu, huhuhuhu

Nếu có sai xót gì thì mọi người bảo mình nhé💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro