19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Jongin nghe cô hát, giai điệu khẽ ngâm nga mang theo một chút buồn thương, rất êm tai, mỗi từ mỗi chữ đều trói chặt tim anh, khiến ấn đường của anh càng nhíu càng chặt, nhìn đôi môi xinh đẹp của cô đóng lại mở ra, trong lúc lơ đãng còn lộ ra dáng vẻ gợi cảm, bao trùm khắp người anh, ngay cả cổ họng cũng dần tê dại.

Đột nhiên, anh đứng lên, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Jongin cắn răng, khóe miệng hiện một nụ cười lạnh.

Ngay lúc Jennie hát ra ba chữ "Có yêu anh", anh bỗng đưa tay kéo cô, đưa cặp mắt âm u dò xét cô một chút, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng, mặc cho cô đang ngơ ngác chả hiểu tại sao. Dường như Jisoo từng nói: Để theo đuổi con gái thì không thể quá thô bạo? Phải tiến hành từng bước theo chất lượng để đối phương có thể chậm rãi cảm nhận được sự chân thành của anh? Xì, anh không thèm đếm xỉa đến những lời nhắc nhở đó, chỉ muốn dẫn cô đi ngay lập tức, không để cho những người khác tranh giành quyền lợi.

Đôi mắt Jongin rất lạnh, nhưng tay lại ấm áp vô cùng, vào đầu mùa đông thế này, được anh nắm tay đi dạo trên phố, sẽ có cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa đến tận nội tâm. Lúc đầu khi bị anh lôi ra khỏi KTV, Jennie ngỡ ngàng, không biết phải từ chối thế nào; nhưng sau khi đi một đoạn đường dài như vậy, nhìn thấy tấm bảng hiệu sáng đèn neon từ từ bị tụt lại phía sau, cô không thế tiếp tục bị động, tự lừa mình dối người được nữa.

Bỗng dưng dừng bước, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, có ý muốn rút về, nhưng anh lại càng dùng sức nắm chặt hơn: "Buông ra! Đau mà!"

"Thả ra rồi sẽ tới lượt anh đau!" Bước chân của Jongin khựng lại, anh không hề có mục đích rõ ràng, chỉ muốn kéo cô đi mà thôi. Lời nói buồn nôn từ trong kẽ môi chui ra, ngay cả anh cũng bắt đầu run rẩy, vậy mà cô gái bên cạnh vẫn lạnh lùng thờ ơ.

"Tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải đi làm nữa!" Không ai biết Jennie đang cố gắng khiến cho bản thân mình phải bình tĩnh, không để bị anh làm ảnh hưởng. Cô không có hứng thú đi làm kẻ thứ ba, càng hiểu rõ mình không có tư cách đi tranh giành anh với bạn gái cũ, cho dù có bỏ qua điều kiện ngoại hình mà đại đa số đàn ông đều để tâm, thì anh yêu Yeyeon nhiều năm như thế, sao có thể chen vào được chứ?

"Anh đưa em về."Anh trừng mắt nhìn cô, nói. Nhưng anh lại càng kinh ngạc hơn khi thấy bộ dạng điềm tĩnh, xem như không có việc gì của cô. Thái độ lạnh nhạt này như muốn nói bọn họ chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau, trùng hợp ra khỏi phòng cùng lúc, đến ngã rẽ rồi thì mỗi người một nơi.

"Không cần đâu."Cô không dám ngẩng đầu, sợ mắt mình sẽ lộ ra vẻ lo lắng.

Nghe vậy, hơi thở của anh cứng lại, cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tránh né của cô, nhưng mùi vị mà lúc này Jongin nếm được lại hoàn toàn khác. Cô không còn rụt rè, dáng vẻ khách sáo đầy xa cách này, lộ rõ ý định không muốn của cô. Anh giơ tay, có chút thô bạo giữ chặt hàm dưới của cô, bức cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình: "Anh đáng sợ như thế sao? Là do nghe lời ngon tiếng ngọt của anh ta, cho nên cảm thấy mình lúc xưa không thể sánh bằng bây giờ sao? Nên cũng khinh thường không thèm làm bạn với anh nữa đúng không?"

"Thật... không biết anh... đang nói cái gì..." Cô lấy hết dũng khí, dùng sức tránh đi sự kiềm chế của anh, tiếng hít thở không đều để lộ sự khó chịu của cô.

Cô nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Jongin, là đang mỉa mai cô không biết tự lượng sức mình sao? Bất kể cô có nỗ lực thay đổi đến mức nào, thậm chí còn không tiếc chạy theo sở thích của anh, kết quả vẫn chẳng thể lọt được vào mắt của anh, từ đầu đến cuối vẫn chỉ xứng được đứng ở ngoài, ngắm nhìn câu chuyện tình yêu của anh. Khinh thường? Cô có tư cách gì để khinh thường cơ chứ, chẳng lẽ anh không hiểu được là cô không dám hay sao? Jennie xoay đầu, cũng chuyển mắt, những lời trong bụng cứ quẩn quanh trong miệng, cuối cũng vẫn đành nuốt ngược trở vào.

Yêu đơn phương vốn là chuyện của một người, đắng cũng được mà ngọt cũng tốt, đều chỉ có một mình mình nếm thử.

Sau khi im lặng hồi lâu, Jongin quét mắt nhìn cánh tay bị cô đẩy ra, cái lạnh bao trùm chút ấm áp ngắn ngủi vừa có. Anh nhướng đuôi mày, ánh mắt ảm đạm, khí thể bức người trả lời: "Anh không hiểu đến cùng là em đang trốn cái gì?!"

"Tôi...... Tôi..." Cô há mồm, lời nói cứ phun ra nuốt vào trong miệng, cuối cùng, cô nhắm mắt, hạ quyết tâm: "Tôi cũng có tự tôn. Bị anh gọi đến đuổi đi như vậy, cũng sẽ đau khổ. Nếu... Nếu anh vẫn còn là đàn ông, không quên được Yeyeon, thì cũng đừng đến mà chọc ghẹo tôi."

Một chậu nước lạnh xối thắng vào đầu, Jongin dần bị buộc nhập vai vào hoàn cảnh chật vật, cho đến khi nghe xong câu cuối cùng, anh mới thoải mái mở mắt ra. Thì ra cô cũng để tâm, chứ không phải vô cảm với anh. Nhưng anh giống người không cho người khác cảm giác an toàn đến vậy sao? Rất giống người bắt cá hai tay sao? Nếu có, thì đã không khăng khăng nói rõ mọi chuyện với Yeyeon xong, đã đứng trước mặt cô rồi.

Khóe miệng cong lên, anh yên lặng tiến tới gần cô, môi khẽ nhếch, ẩn chứa ý cười: "Anh không có qua lại với cô ấy."

"..." Cô ngơ ngác trong nháy mắt, không hiểu vì sao anh luôn có thể nói ra những tin tức khiến cô kinh sợ như thế.

"Người anh không quên được là em."

"..." Jennie không phản bác được, niềm vui mừng quá mức bất ngờ, tim không ngừng đập loạn khiến cô cảm thấy như có người đang cố nhét thứ gì đó vào lồng ngực của mình, cảm giác khó chịu chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ, trong đầu cũng trở nên trống rỗng.

Cô ngửa đầu, chớp mắt vài cái, chỉ thấy khuôn mặt của Jongin đang dần lấp trọn con ngươi cô, càng ngày càng gần, mãi đến khi cảm giác lành lạnh lấp đầy đôi môi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro