The Long Way Round

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kudo Shinichi, cựu thám tử trung học trở thành thám tử sinh viên đại học, đang không thể tin vào tai mình.

"Cậu để Sonoko sắp xếp cho tôi một buổi hẹn hò?!" Giọng nói của cậu vang lên bất chấp sự nỗ lực giúp đỡ của Sonoko, và người đang gánh lấy sự nổi giận của cậu dùm cậu ta là Mouri Ran, cô gái được cho là bạn thân nhất của Shinichi, vừa đưa cho cậu một số tin tức đáng sợ nhất từ trước đến giờ.

Sau tất cả đây không phải là chuyện mà cậu có thể tuyên bố một cách thẳng thừng. Kudo Shinichi đã phải đối mặt với nhiều thử thách khó khăn trong suốt mười chín năm của cuộc đời, từ việc bị đầu độc và bị thu nhỏ thành một đứa trẻ sáu tuổi bởi tổ chức áo đen đến việc tiêu diệt tổ chức đó và chịu đựng sự dày vò khi biến đổi trở lại thân hình vốn có, chưa kể cậu phải phục hồi thân thể một nhanh chóng sau đó. Và thậm chí còn không bao gồm những vụ án xảy ra như cơm bữa xung quanh cậu. Nhưng, sau tất cả những việc đó, cậu biết mình đang đứng ở đâu. Kudo Shinichi là một thám tử. Cậu cần phải tìm kiếm những sự thật đang bị ẩn giấu, làm sáng tỏ những bí ẩn, tìm kiếm và thực thi công lý, làm những việc có thể để giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Hơn hết, cậu cứ cảm giác đây giống như một cuộc thử nghiệm điên khùng nào đó của Sonoko.

Ở phía bên kia của bàn cà phê, Ran đung đưa tay nhằm xoa dịu: "Bình tĩnh nào. Đó chỉ là một cuộc hẹn thôi."

Shinichi rên rỉ, để tay lên đầu một cách bối rối: "Cậu không thể nói với cậu ta là mình đang bận sao?"

" Mình e là Sonoko đã kiểm tra lịch trình của cậu từ trước rồi" Ran nói một cách hối lỗi. "Và cậu ấy cũng đã đặt chỗ cho cả hai cậu. Đó là tại một nhà hàng Pháp mà gia đình Sonoko đang tài trợ."

Shinichi gần như rên rỉ một lần nữa. Các nhà hàng siêu sang trọng có lẽ nhằm giữ chân cậu, nhưng một nhà hàng siêu sang trọng với một buổi hẹn hò điên rồ!? Người nào đó chắc hẳn đang hả hê lắm.

Im lặng một hồi, cậu bỗng nhớ lại những ngày Sonoko bận rộn săn lùng người bạn đời hoàn hảo của chính mình. Cậu ấy luôn bị ám ảnh bởi sự lãng mạn. Nên hồi đó, Sonoko đã có thể đổ năng lượng đáng kể của mình vào việc tìm kiếm người yêu tương lai. Sau đó cậu ta đã gặp Makoto. Khi mối quan hệ của họ dần bắt đầu ổn định, Sonoko đã chuyển sự chú ý của mình sang việc tìm kiếm người yêu cho Ran. Ngay sau khi bắt đầu học đại học, Ran đã thành công hẹn hò với một sinh viên y khoa, và khi đó Shinichi đột nhiên trở thành người độc thân duy nhất trong vòng tròn tình bạn này.

Cá nhân Shinichi thấy, cậu không coi tình trạng độc thân của mình có vấn đề gì hết, nhưng có vẻ nó đi ngược lại với suy nghĩ của Sonoko. Cậu chỉ mới 'trở lại' gần đây, và cậu đã phải dành hàng tháng trời để bị chôn vùi trong đống bài tập ở trường và các kỳ thi. Shinichi hầu như không thể khiến trường Teitan High đồng ý cho mình tốt nghiệp. May mắn thay, kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu cũng diễn ra tốt đẹp, vì thế cậu vẫn vào đại học cùng với Ran và những người khác, nhưng bây giờ cậu vẫn phải vật lộn với các lớp học đại học cùng với một khối lượng bài tập dường như luôn tăng lên. Thành thật mà nói, Shinichi cảm thấy mình quá bận rộn để tìm kiếm đối tượng yêu đương .

Cậu cũng đã giải thích tất cả những điều này cho Sonoko. Phản ứng của cậu ta kiểu "Vì cậu quá bận rộn để tự mình tìm kiếm một người phù hợp, nên mình sẽ tìm giúp cậu."

"Mình nói một lần nữa, đây chỉ là một cuộc hẹn bình thường thôi" Ran nhắc nhở cậu. "Nó đâu có vấn đề gì đâu Shinichi? Có khi cậu sẽ thích người đó, thậm chí cậu còn được thưởng thức thức ăn, và ăn tối trong một không gian sang trọng." Giọng điệu của Ran trở nên nghiêm khắc sau đó. "Đừng nghĩ rằng bọn mình không nhận thấy cậu đã bắt đầu bỏ bữa một lần nữa."

Shinichi nhăn mặt vội vàng chuyển sự chú ý của Ran. "Vậy chính xác thì Sonoko nói gì về anh ta? Cậu ta đã gặp người đó như thế nào? "

"Thực ra, Sonoko cũng chưa gặp anh ấy bao giờ."

Hàm của Shinichi mở to như rơi xuống "Cậu ta sắp xếp cuộc hẹn cho mình với một người mà cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ gặp?!"

Ran xuống nước nhỏ giọng khuyên cậu "Không phải như vậy, cậu biết đấy. Sonoko và Makoto đã đi đến dự lễ khai trương tiệm bánh mới tại trung tâm mua sắm. Họ đã gặp một cặp đôi khác trong khi đang xếp hàng chờ đợi, lúc đó Sonoko có nhắc đến một người bạn đang cần tìm kiếm một alpha. Chỉ như vậy đó"

"Mình cá là có," Shinichi càu nhàu, nhưng có vẻ như Sonoko chỉ nói đơn giản như vậy. "Đính chính lại mình không có tìm kiếm ai cả. Hẹn hò chỉ dành cho những người không có việc gì để làm, còn mình thì tình cờ còn rất nhiều việc cần phải giải quyết."

Ran đảo mắt giả vờ như không nghe thấy. "Dù sao thì, Sonoko cũng nói với họ rằng cậu bướng bỉnh và quá kén chọn—"

"Này!"

"—Bởi vì cậu muốn một người siêu thông minh."

Chà, được rồi, Shinichi phải thừa nhận rằng Sonoko nói đúng điều đó. Nếu cậu hẹn hò với bất kỳ ai, người đó sẽ phải là người mà Shinichi có thể dễ dàng trò chuyện những thứ liên quan đến trí tuệ. Cậu không chắc liệu mình có nên hài lòng hay không vì rõ ràng Sonoko đã suy nghĩ kĩ về chuyện này, hay phải cảm thấy mệt mỏi vì cậu ta đã suy nghĩ về nó không nữa."

"Sau đó Nakamori nói rằng cô ấy biết ai có thể phù hợp với yêu cầu đó. Người đó là bạn thân của cô ấy. Nakamori nói rằng anh ta là một thiên tài và thực sự là một người tốt, nhưng anh ta cũng hơi bướng bỉnh và kén chọn, vì vậy vẫn độc thân mặc dù bản thân thực sự nổi tiếng. Họ đã so sánh những đặc điểm của cả hai, và cảm thấy cả hai người đều phù hợp giống như một cặp trời sinh vậy"

"Và cậu ta chỉ dựa vào cuộc trò chuyện với một cô gái lạ mặt gặp trên đường , sau đó sắp xếp cho mình một cuộc hẹn hò cực kì điên rồ với một người mà cậu ta thậm chí còn chưa bao giờ gặp," Shinichi tóm tắt.

"Nakamori đã cho cậu ấy xem ảnh của anh ấy. Và Sonoko nói rằng anh ta thật sự rất đẹp tra—"

"Rõ ràng đó mới là điều quan trọng với cậu ta" Shinichi nói một cách mỉa mai.

"—Nhưng anh ấy có những người bạn tốt, vì vậy cũng không hẵn là một người quá tệ"

"Điều đó..." Shinichi thẳng thừng nói, "Không phải là câu trả lời hợp lý." Sau đó, cậu tiếp tục rên rỉ và để đầu gục xuống bàn. "Cậu giúp mình một việc được không?"

"Cái gì?"

"Bắn chết mình."

"Thôi nào Shinichi," Ran nói một cách không tán thành. "Cậu đừng như vậy chứ. Bọn mình không bắt buộc cậu phải tìm một người để yêu đương ngay bây giờ nếu như cậu chưa sẵn sàng, nhưng Sonoko nói đúng một điều. Cậu cần phải ra ngoài và gặp gỡ nhiều người hơn."

"Mình gặp rất nhiều người." Shinichi phản đối.

"Gặp những người bình thường," Ran sửa lại. "Những người bằng tuổi cậu và không phải là tội phạm. Shinichi, cậu đã không làm gì ngoài việc cắm đầu vào đống công việc kể từ khi cậu quay trở lại. Và điều đó không hề lành mạnh tí nào. Nếu cậu không muốn tìm một người bạn đời, tốt thôi. Hãy nghĩ đến nó như việc tìm kiếm một người bạn."

Shinichi mở miệng rồi ngậm lại lần nữa. Cậu có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Ran chứa đầy sự lo lắng, và nó khiến cho bất kỳ sự phản đối nào mà cậu định nói ra đều bị kẹt trên đầu lưỡi. Và thực sự, Shinichi cho rằng Ran nói đúng. Một cuộc hẹn sẽ không thể giết chết được cậu. Có lẽ cậu cũng phải làm gì đó để đáp lại lòng tốt của họ- tuy những nỗ lực của các cậu ấy có thể gây ra nhiều rắc rối hơn cho cuộc đời của Shinichi.

Vì vậy, với một tiếng thở dài cuối cùng, Shinichi đã phải đầu hàng. "Được rồi, mình sẽ đi."

Ran nở nụ cười rạng rỡ.

Bất chấp thỏa thuận của Ran để đi hẹn hò quỷ quái nào đó, Shinichi đã dành cả tuần để kiếm nhiều cái cớ về mặt tinh thần để có thể trốn thoát khỏi cuộc hẹn. Cuối cùng, sau tất cả cậu đã không sử dụng bất kỳ cái nào trong số chúng vì cậu đã hứa với Ran. Và Shinichi biết Sonoko sẽ tìm cách để khiến cậu gặp anh chàng mà cậu ta kiếm được bằng cách này hay cách khác, và nếu cậu không đi lần này đến lần khác, Sonoko sẽ cằn nhằn cậu không ngừng. Shinichi đang cố gắng chọn cái nhỏ hơn trong hai cái lớn để bảo đảm an toàn của bản thân.

Điều đó không ngăn cản cậu đầy sợ hãi trước cuộc họp của cả bọn, ngay cả khi cậu mặc bộ trang phục mà Sonoko đã yêu cầu mặc cho buổi hẹn hò của mình. Thành thật mà nói, cậu ta thậm chí còn tồi tệ hơn mẹ Shinichi. Ít nhất Yukiko đã dành phần lớn thời gian ở một đất nước khác, nơi mà không thể kiểm tra xem cậu có thực sự mặt bộ trang phục lố bịch nào đó hay không. Nếu Shinichi nói bất cứ điều gì về nó, Ran hoặc Sonoko sẽ cho rằng cậu không thích buổi hẹn, và đang có thái độ phản đối khi bị buộc phải ăn tối một mình với một người hoàn toàn xa lạ, người có thể muốn nhiều hơn những gì cậu sẵn sàng cho đi. Và có lẽ điều đó đúng một phần. Nhưng sự thật - rằng cậu sẽ chết chắc khi thừa nhận với một trong hai người họ - là Shinichi đã có người mình thích.

Vâng, không nghe lầm đâu. Kudo Shinichi, omega tuổi teen, người luôn miệng nói là mình không cần một người bạn đời, đã phải lòng. Đáng xấu hổ hơn, người mà cậu thích lại là một tên tội phạm.

Shinichi thở dài, dừng lại bên cửa sổ để ngắm nhìn lên bầu trời đang tối dần.

Mặc dù cậu đã tham gia một số vụ cướp của KID trong sự nghiệp thám tử của mình, nhưng cậu đã không thực sự đối mặt với tên đó cho đến khi Shinichi bị ép uống chất độc và biến thành một đứa trẻ. Tuy nhiên, với tư cách là Edogawa Conan, thám tử tiểu học, cậu đã biết khá rõ về tên trộm đó. Họ thậm chí đã sát cánh cùng nhau hơn một lần để giúp cảnh sát bắt giữ hàng loạt các nhân vật phản diện.

Shinichi ngưỡng mộ tài năng của KID ngay từ đầu - đó là lý do tại sao cậu muốn gặp người đàn ông đó đến thế. Nhưng sau nhiều cuộc đối mặt, cậu mới chậm rãi nhận ra mình đang dần bị cuốn hút vào tên đó. Vào thời điểm cậu nhận thức được, đã quá muộn để quay trở lại.

Kaito Kid không chỉ cực kỳ thông minh, mà anh ta còn vui vẻ và tốt bụng, quan tâm đến công lý ngay cả khi hắn theo đuổi thứ đó bằng một cách rất kì lạ. Anh ta thậm chí còn có khiếu hài hước và thường xuyên làm trò, nhưng KID luôn cố gắng để giúp an toàn cho mọi người. Hắn chắc chắn đã cứu mạng Shinichi hơn một lần.

Và dường như luôn biết cách làm cho Shinichi mỉm cười.

Thực sự, không có gì ngạc nhiên khi cậu cảm thấy mình đang phát triển theo hướng tình cảm với KID mặc dù điều đó khá ngu ngốc và điên rồ như thế nào. Rốt cuộc, cậu thậm chí còn không biết được danh tính thật của KID.

Ồ, nhưng Shinichi có thể tìm ra nếu cậu thực sự để tâm vào việc tìm kiếm. KID đã cho cậu quá nhiều gợi ý về bản thân (nhưng liệu KID có muốn Shinichi tìm thấy hắn hay không?). Trên hết, mặc dù hắn thường che dấu mùi hương nhưng Shinichi đã dành quá nhiều thời gian gần gũi với hắn (thậm chí nếu theo nghĩa đen là được ôm trọn trong vòng tay của KID) và cậu nghĩ rằng mình đã nghe được mùi hương thực sự trên người anh ta (ngay cả khi bị mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ, mùi hương của KID thật sự thoải mái. Nó khiến cậu cảm thấy an toàn). Cứ cho là, mùi hương không phải là một đầu mối dễ sử dụng vì chắc chắn cậu sẽ không dí mũi vào từng người (nhưng mùi hương của mỗi người chỉ thực sự mạnh khi bị chi phối bởi một cảm xúc nào đó), và sau tất cả những manh mối cậu tìm được có lẽ sẽ dễ dàng để tìm thấy hắn hơn. Nhưng Shinichi không thể khiến bản thân làm điều đó. Một phần trong cậu cảm thấy như việc tìm kiếm KID bên ngoài vụ án sẽ phá vỡ tình bạn mong manh giữa họ. Cậu không muốn điều đó xảy ra chút nào. Phần còn lại cậu sợ những gì mình có thể tìm thấy, như tên KID đó đã có ai ở bên cạnh. Và ngay cả khi hắn không có, thì KID vẫn luôn có vô vàn sự lo chọn trong số người hâm mộ khổng lồ đó.

Trên hết, Shinichi biết rằng KID rất dễ gặp nguy hiểm. Vì cậu không chỉ là một thám tử thường xuyên đối phó với hàng loạt kẻ giết người, mà cậu dường như là một cái nam châm thu hút rắc rối. Bất cứ ai đến gần Shinichi chắc chắn sẽ bị kéo vào cả đống hỗn độn. Tất cả những người đã từng bên cạnh cậu đều có thể chứng thực điều đó. Vì vậy, để đảm bảo, Shinichi cảm thấy sẽ tốt hơn cho mọi người nếu cậu cứ độc thân.

Cậu cho rằng Sonoko sẽ nói Kudo Shinichi là một kẻ hèn nhát, nhưng cậu gọi đó là thực tế. Cậu đã gây ra quá nhiều sự lo lắng cho bạn bè và gia đình của mình trong suốt khoảng thời gian vừa rồi. Cậu đã học được cách thận trọng trong ba năm làm Conan, cậu biết chắc chắn mình sẽ khiến họ lo lắng một lần nữa trong tương lai. Thêm một người vào bức tranh sẽ chỉ khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn nhiều lần.

Ai đó giúp cậu vượt qua thảm họa này với.

Chuẩn bị cho ngày tệ nhất, Shinichi đi đến nơi Sonoko đang để xe. Rõ ràng cậu ta không hề tin tưởng cậu sẽ không chạy trốn trên đường đi vì vậy đã quyết định đích thân đưa cậu đến nhà hàng. Thành thật mà nói, hành vi của Sonoko bắt đầu khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng Shinichi biết chỉ là do cậu ta nói quá nhiều.

Nhà hàng mà Sonoko chọn là một nơi sang trọng nhưng theo phong cách hơi đáng yêu nhắm đến các cặp đôi. Tất cả các bàn đều được dành cho hai người, và cách trang trí chắc chắn đã được chọn cẩn thận để tạo ra một bầu không khí lãng mạn. Những ngọn nến lấp lánh như những ngôi sao và đồ dùng bằng bạc trên bề mặt không tì vết là các rãnh và đồ sứ hảo hạng.

Shinichi cho nhân viên tiếp tân biết tên của mình và được thông báo rằng cuộc hẹn của cậu đã đến. Không chắc bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hay mất tinh thần, cậu đi theo người phục vụ về phía các dãy phòng nơi hóa ra là các gian phòng riêng.

Lúc đó cậu đã có ấn tượng tốt đầu tiên cho tên Alpha mà Sonoko đã chọn, và khi bước chân vào gian phòng tâm trí Shinichi trở nên trống rỗng vì sốc.

Không đời nào, thật sự là không thể. Trước mắt là mớ tóc đen lộn xộn, nụ cười tinh nghịch quen thuộc, đôi mắt màu chàm sắc sảo,...

Đó là Kaitou KID. Trước mắt cậu, không chỉ ai khác, chính là hắn.

Suy nghĩ của Shinichi quay cuồng. Cậu đứng đó và không biết phải làm gì tiếp theo.

"Ngài Kudo?" Người phục vụ bên cạnh lên tiếng hỏi khi nhận thấy Shinichi đã đóng băng tại chổ. " Ngài ổn chứ?"

Shinichi liền giật mình nói rằng cậu vẫn ổn. Di chuyển như một người mộng du, cậu ngồi xuống đối diện với KID. Còn trái tim thì vẫn đang đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lòng ngực, và trong tâm trí cậu không ngừng tự vui vẻ cười khúc khích tự hỏi liệu KID có thể nghe thấy nó không.

Cậu đang mơ phải không? Do cậu đã ngủ thiếp đi trên xe, đúng chứ?

Và cậu đã tự véo mình dưới gầm bàn.

Không. Cậu không hề mơ.

"Chà" KID nói, bắt gặp ánh mắt của Shinichi và giữ nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt. "Đây chắc chắn là một bất ngờ thú vị. Aoko đã không đề cập đến việc tôi sẽ được gặp một người nổi tiếng." Sau đó, trước khi Shinichi kịp quyết định liệu cậu có nên thốt ra những gì mình biết, hay giải thích rằng mình không lên kế hoạch cho cuộc hẹn này và giả vờ rằng cậu không biết gì, KID đã búng cổ tay và lấy ra một bông hồng đỏ, cậu ta đưa nó cho Shinichi với một nụ cười "Tên tôi là Kuroba Kaito. Rất hân hạnh được gặp cậu, Kudo."

Sự chân thành trong giọng nói và đôi mắt của cậu ta khiến trái tim Shinichi đập nhanh sau đó. Cảm thấy má dần nóng lên mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén, cậu đã nhận lấy bông hồng, sau đó KID mỉm cười. Đó là một nụ cười nhỏ và do dự nhưng trong đó ẩn chứa sự hy vọng.

"Tôi cũng rất vui vì được gặp cậu, Kaito."

-End-

Lưu ý của tác giả: Sẽ có những câu chuyện khác trong vũ trụ này, vì vậy hãy theo dõi. Cảm ơn vì đã đọc!

Nhưng không biết mọi người thích xưng hô sao ta ( tôi - anh hay tôi - cậu nhỉ)

P1 chính thức khép lại, rất mong gặp lại vào P2 UwU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro