12. Khách Tú cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống cái… giống đực… không có nữ nhân… thú nhân… mấy từ này rốt cuộc cũng thấu suốt trong đầu Đỗ Khánh Tú, cũng vì thế cậu nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Dự cảm không tốt trước kia cũng vì thế mà càng rõ ràng hơn.

Trong thế giới này có một chủng tộc riêng biệt gọi là thú nhân—— có thể sinh sản, thậm chí đã hình thành nền văn minh của riêng mình, giống đực có thể biến thân, giống cái… không có năng lực này, nhưng lại có thể sinh đứa nhỏ. Hình người đều là bề ngoài nam tính.

Đỗ Khánh Tú lại nghĩ tới những hành động như chăm sóc tri kỉ sau khi gặp gỡ của Kim Chung Nhân, chẳng lẽ… là đang theo đuổi bầu bạn sao?

Trước mặt cậu cũng dã thú chiến đấu—— biểu hiện giống đực có năng lực bảo hộ giống cái cùng đi săn, dẫn cậu trở về bộ lạc của mình—— biểu hiện tộc đàn của mình cường đại cùng có thể nuôi sống giống cái, mời cậu ở cùng một chỗ—— biểu hiện năng lực xây dựng gia đình của mình.

Kết hợp hết thảy lại, Đỗ Khánh Tú rốt cục hiểu ra, cậu bị một thú nhân cầu yêu, mà chính cậu không hề nghi ngờ đã bị xem là giống cái, hơn nữa Đỗ Khánh Tú còn phát hiện, nhìn theo bề ngoài thì cậu quả thực giống hệt nhóm giống cái trong bộ lạc.

Tuy không thể trách cứ Kim Chung Nhân nhận nhầm, chính là hiểu lầm này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Càng miễn bàn tới chuyện sinh đứa nhỏ.

Đỗ Khánh Tú không nghĩ mình có loại năng lực này, mà giống cái thú nhân vì sao lại có thể làm được? Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào đó mà cậu không biết sao…

Không, hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này, Đỗ Khánh Tú đong đưa đầu một chút, hiện giờ việc phải làm là đánh mất ý niệm trong đầu Kim Chung Nhân, làm y hiểu ra, mình cùng y có một chướng ngại cắt ngang không thể vượt qua, hệt như trời và đất vậy.

Trong lòng sắp xếp lại sự tình lại một lần, Đỗ Khánh Tú bình tĩnh lại.

Không thể nghi ngờ, thế giới này đối với cậu mà nói cực kì nguy hiểm, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng xử lý một con báo to lớn như Kim Chung Nhân. Đối với cậu mà nói, nếu rời khỏi Kim Chung Nhân chỉ sợ không thể an toàn sinh tồn trên thế giới này, càng miễn bàn tới chuyện tìm ra học trưởng.

Chính là, những gì Kim Chung Nhân làm vì cậu mấy ngày nay cậu đều thấy rất rõ, vốn cậu cũng không biết vì cái gì, nhưng cũng không biết xấu hổ tiếp nhận, hiện tại đã biết thì lại càng nhìn rõ tâm tính cùng chân thành của đối phương dành cho mình—— mặc dù y vẫn làm ra một ít chuyện làm người ta có chút bất đắc dĩ, nhưng nó cũng càng chứng minh rõ đối phương coi trọng cậu… Đỗ Khánh Tú cảm thấy mình không thể nào có tâm tư lợi dụng đối với nam nhân đơn thuần nhưng tràn ngập thú tính này.

Mặc kệ thế nào, cậu không thể để Kim Chung Nhân tiếp tục theo đuổi tình cảm không có kết quả này, vì thế, cậu phải cự tuyệt.

Trong nháy mắt đã nghĩ xong rất nhiều vấn đề, Lạp Á ở bên cạnh chỉ thấy Đỗ Khánh Tú sững sờ một chút mà thôi, cũng không để ý lắm, mà Tô Sách đã làm ra quyết định liền tiếp tục xem những sản phẩm dệt thủ công trên sạp.

00:00

Cậu thua thiệt Kim Chung Nhân rất nhiều, cậu sẽ tận hết khả năng bồi thường cho y.

Đỗ Khánh Tú không chọn lựa bao lâu thì đột nhiên có một trận gió ‘vù’ một tiếng cuốn tới, một nhân ảnh liền đứng sau lưng cậu, hơi ngồi xổm xuống vòng lấy người cậu, cầm lên tấm vải dệt mềm mại nhất. Lại lật lật lấy ra vài món khác tính chất cũng không khác biệt lắm.

Hương vị mãnh liệt đặc biệt của Kim Chung Nhân truyền vào mũi Đỗ Khánh Tú, có lẽ vì đã hiểu ra tâm tư của y, sự tồn tại của Kim Chung Nhân đối với Đỗ Khánh Tú càng phóng đại hơn, làm Đỗ Khánh Tú trong nháy mắt đã nhận ra—— căn bản không cần quay đầu lại.

“Lạp Á, mấy món này thoạt nhìn rất mềm mại, dệt từ tơ của hồng tàm sao?” Âm Thanh Kim Chung Nhân vang lên bên tai Tô Sách, hơi thở nóng rực phun bên tai làm cậu có chút mất tự nhiên nghiêng đầu.

Giống cái tên Lạp Á mỉm cười: “Ánh mắt Kim Chung Nhân vẫn luôn tốt nhất, mặc kệ là địch nhân hung mãnh nhất, con mồi to mập nhất… hay là vải dệt trân quý nhất.”

Kim Chung Nhân hài lòng: “Ta sẽ đưa xương cốt tới nhà ngươi.”

Đều ở cùng bộ lạc, các thú nhân cũng không quỵt nợ.

Lạp Á giao vải dệt cho Kim Chung Nhân, mà Kim Chung Nhân thì vô cùng nhẹ nhàng đỡ Đỗ Khánh Tú đứng lên, dùng tư thế bảo hộ để cậu dựa vào lòng ngực mình.

Đỗ Khánh Tú tránh một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Kim Chung Nhân lại vô thức cụp mi mắt.

Cự tuyệt thú nhân này so với trong tưởng tượng càng khó khăn hơn. Một phần tâm ý trân quý như vậy, sinh mệnh hai mươi lăm năm của Đỗ Khánh Tú chưa từng gặp được, nhưng… rốt cuộc vẫn chênh lệch quá lớn.

Kim Chung Nhân hoàn toàn không phát hiện ý tưởng của người trong lòng, y còn đang đắm chìm trong vui sướng, một tay cầm vải dệt, một tay ôm Đỗ Khánh Tú, mang cậu đi về hướng chỗ ở của mình.

Y ở bên cạnh một khu rừng sát bên bộ lạc, nơi đó tương đối yên lặng một chút, cũng vì diện tích không lớn nên không nguy hiểm như bên ngoài. Thú nhân tuy quần cư, nhưng cũng không phải ai cũng thích ở chung một chỗ với nhiều người.

Kim Chung Nhân là đứa nhỏ do một đôi phu phu thích du săn ngẫu nhiên tới bộ lạc lưu lại, khi đó mẫu thân y vì sinh sản mới ở tạm một khoảng thời gian, chính là sau khi sinh ra Kim Chung Nhân, bởi vì thiên tính nên đôi phu phu này lại gấp rút muốn ra ngoài, vì thế Kim Chung Nhân được gửi cho bộ lạc chăm sóc, do tộc trưởng trông nom vài năm, đến khi y biết săn thú thì có thể tự uy no chính mình.

Những năm gần đây, Kim Chung Nhân chưa từng gặp lại phụ mẫu, có lẽ bọn họ đã mất đi trong khi du săn, cũng có thể vẫn còn đang tiếp tục đi con đường của mình… Bất quá, đối với Kim Chung Nhân mà nói, bộ lạc chính là nhà của y, mà các thú nhân—— nhất là giống đực, liền giống như một con dã thú chân chính, chỉ cần hơi trưởng thành sẽ dần dần mất đi sự ỷ lại đối với phụ mẫu. Sinh mệnh liên kết với bọn họ chính là bầu bạn, là nơi tìm về của linh hồn.

Đi vào khu rừng này, Đỗ Khánh Tú giương mắt nhìn vào trong, có thể thấy trong đám cây cối thấp thoáng có một vài phòng ốc, cũng không nhiều, hơn nữa đều có một khoảng cách kha khá, Kim Chung Nhân nắm tay Đỗ Khánh Tú, dẫn cậu từng bước tiến vào.

“A Khánh, cần thận nhánh cây đâm phải…”

“A Khánh, nơi này hay có mấy đứa nhãi con tới làm bẫy rập, đừng giẫm phải.”

“A Khánh, không cần sợ, nơi này không có dã thú…”

“A Khánh, cây này không nên đụng, trên thân nó có chất nhầy, dính vào rất khó chịu…”

Kim Chung Nhân đối với khu rừng này thực sự rất quen thuộc, so với bên ngoài không giống, hiện giờ chưa đi được mấy bước đã nói với Đỗ Khánh Tú rất nhiều điều cần chú ý, để cậu không vì thế mà bị chút thương tổn nào.

Đỗ Khánh Tú yên lặng lắng nghe Kim Chung Nhân nói, từ trước tới nay trừ bỏ công việc cậu nói chuyện rất ít, nhưng cũng không chán ghét người khác náo nhiệt… Thậm chí có thể nói là thích. Chưa từng có ai giống lúc, hệt như trong lòng, trong mắt người này chỉ có một mình cậu.

Nhưng này là không đúng, cậu căn bản không có được thứ Kim Chung Nhân chờ mong, mà chính cậu cũng không chuẩn bị sẵn sàng.

Không đi quá xa, Kim Chung Nhân ngừng lại trước một khối đất bằng phẳng trong khu rừng, xung quanh là một ít cổ thụ che phủ cả bầu trời, có vẻ rất mát mẻ.

Phòng ở được xây dựng từ gỗ, phi thường rộng lớn, tầng dưới cùng có thể chứa hình thú của Kim Chung Nhân lăn qua lăn lại mấy vòng, mà tầng thứ hai có lẽ là phòng ngủ, cơ hồ không có gia cụ gì, chỉ có một cái giường thật lớn trải đầy da thú, thoạt nhìn có vẻ khá thô kệch.

Đỗ Khánh Tú ngồi trên da thú, phát hiện nhà gỗ này tầng nào cũng chỉ có một phòng duy nhất.

“Kim Chung Nhân, ta nghỉ ngơi ở đâu?” Đỗ Khánh Tú nhìn về phía thú nhân cao lớn, hỏi.

Kim Chung Nhân sửng sốt một chút, phản ứng lại, sau đó ‘soạt’ một cái mặt liền đỏ.

“Cái kia… A Khánh.” Kim Chung Nhân cào cào tóc: “Ta sẽ xây dựng thêm phòng ở…” Hai chúng ta ở có hơi nhỏ một chút: “Đêm nay ngươi ngủ trên lầu đi, ta ở dưới lầu trông coi.”

Kỳ thực không cần xây dựng thêm…Đỗ Khánh Tú nhắm mắt, trong lòng thở dài. Cậu muốn nói, nhưng vừa thấy biểu tình của Kim Chung Nhân lại đột nhiên nói không nên lời.

Kim Chung Nhân tưởng Đỗ Khánh Tú không có ý kiến thì nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thêm: “Không cần qua nơi đó.”

Đỗ Khánh Tú nhìn theo ánh mắt Kim Chung Nhân thì thấy một góc phòng ốc, cách nơi này chừng trăm mét, phần lớn đã bị cây cối che kín.

“Nơi đó là phòng ở của Ngô Thế Huân, hắn rất thích leo lên cây phơi nắng, không thích bị người quấy rầy.” Kim Chung Nhân ho nhẹ một tiếng, nói tiếp.

Bất quá, tuy y nói là thật nhưng kì thật vẫn có chút tâm tư.

Trong bộ lạc chính vì có sự tồn tại của Ngô Thế Huân nên Kim Chung Nhân có thể xưng là giống đực mạnh nhất trong bộ lạc biến thành ‘một trong những giống đực mạnh nhất’.

Ngô Thế Huân tính tình so với Kim Chung Nhân còn ít được người thích hơn, thái độ lại cực kì âm lãnh, giống cái đại đa số đều không thích tiếp cận hắn… Chính là, diện mạo của Ngô Thế Huân lại phi thường tuấn mĩ, hình thú cũng rất được, Đỗ Khánh Tú vừa mới tiến vào nơi này, mà phòng ốc của bọn họ gần nhau như vậy… Kim Chung Nhân có chút lo lắng, sợ cậu sẽ bị Ngô Thế Huân hấp dẫn.

Đỗ Khánh Tú không ngờ tới tâm tư cẩn thận của Kim Chung Nhân, cậu chỉ tưởng đối phương có một người hàng xóm kỳ quặc, vì thế mới hảo ý nhắc nhở mà thôi, vì thế cũng không để ý lắm—— sự thực thì cậu đang âm thầm suy nghĩ xem làm thế nào hảo hảo nói rõ với Kim Chung Nhân. Vì thế liền gật đầu: “Đã biết.”

Kim Chung Nhân thở phào, nhớ ra Đỗ Khánh Tú đã thật lâu không ăn gì, vì thế nói: “Ta lấy chút đồ ăn cho ngươi.” Nói xong liền định nhảy xuống. Nhưng cánh tay lại bị Đỗ Khánh Tú giữ chặt.

Kim Chung Nhân quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Khánh Tú.

“Kim Chung Nhân, ta có lời muốn nói với ngươi.” Đỗ Khánh Tú nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói thẳng: “Ta không thể tiếp nhận ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro