Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 10

Cậu định dậy sớm để chuẩn bị một chút, nhưng đến cuối cùng lại mê màn đến tận 7h mới dậy.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề ngồi bên giường cậu.

- “Sao...anh...không gọi...em dậy chứ." Cậu ngồi dậy, định bước xuống giường, nhưng cả người cậu như cọng bún thiu nằm bẹp xuống giường.

- “Để tôi giúp cậu." Anh nhẹ nhàng nâng người cậu lên, sau đó ôm cậu đi vào phòng tắm. Cả quá trình đều làm rất cẩn thận như sợ cậu đau.

- "Được rồi....em có thể tự làm được....anh ra ngoài đi."

- "Cậu chắc là không cần tôi giúp chứ?"

- "Em...cũng không có yếu ớt như vậy." Cậu nở nụ cười nhẹ nhìn anh.

- "Được, tôi ra ngoài đợi, có chuyện gì thì gọi tôi." Anh nói rồi quay ngừơi đi ra ngoài

Cậu chống tay vào bồn rửa mặt, lấy nước vốc lên mặt cho tỉnh táo, cả người cậu lúc này mệt rã rời, cậu sợ sẽ không thể đi chơi cùng anh được rồi. Với thân hình gầy gò, bệnh tật này chỉ sợ ra bên ngoài sẽ bị gió thổi bay mất. Cậu chống đỡ đến lúc này cũng chỉ vì thời gian ở bên anh sẽ được kéo dài hơn một chút. Cầu trời, chỉ cần cho con ngày hôm nay thôi.

Cậu khoác trên người một cái áo trắng cùng quần tây đen đơn giản, nhìn cậu lúc này càng trở nên mong manh biết bao.

Cậu đi ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lại gần anh.

- "Em...xong...rồi."

Anh quay người lại nhìn về phía cậu, hai mắt lập tức mở to ra, dù cậu chỉ mặc lên người bộ quần áo đơn giản nhưng nó lại toát lên một thứ gì đó thuần khiết, khiến anh không thể nào rời mắt.

- " Chúng ta đi được chưa?" Thấy anh cứ đứng đực ra, cậu không nhịn được mà lên tiếng.

- " À...ờ...đi thôi." Anh sực tỉnh, ho khan một tiếng, tự nhiên nắm lấy tay cậu đi ra ngoài.

Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, nhìn bàn tay anh đang nắm gọn bàn tay của cậu trong lòng liền cảm thấy chua xót, bàn tay này từ lâu đã không còn thuộc về cậu rồi, cứ ngỡ rằng sẽ không được cảm nhận sự ấm áp này một lần nữa ai ngờ....đến khi sắp phải lìa đất xa trời lại được cảm nhận thêm một lần nữa, vậy là cậu đã mãn nguyện rồi. Như được tiếp thêm sức mạnh, cả người tràn đầy sức sống, cậu nắm lấy tay anh thật chặt cùng anh bước đi.

Đầu tiên hai người đi ăn sáng ở một nhà hàng truyền thống. Sau đó là đi dạo quanh đó một lúc.

- " Trời hôm nay đẹp quá ha " Cậu hít lấy hít để bầu không khí trong lành này.

- " Ừ "

- " Đằng kia có cái gì vậy? " Cậu chỉ chỉ chỗ cách bọn họ không xa, chỉ thấy có rất nhiều người đang bu lại.

- " Lại coi một chút."

Anh và cậu cùng đi đến chỗ đó, anh kéo một người đang cố gắng chen vào bên trong hỏi bằng tiếng Hàn.

- " Ở đó có gì vậy?"

- " À....họ đang tổ chức lễ se duyên, mỗi năm chỉ có một lần thôi."

- " Se Duyên?"

- " Đúng vậy, nghe người ta nói, nếu như ai may mắn nhận được dây chỉ hồng thì hai người đó sẽ bên nhau mãi mãi."

- " Cảm ơn."

-" Vậy tôi đi trước." Người đó lại tiếp tục công cuộc chen vào trong.

Vì cậu cũng từng học qua tiếng Hàn nên những gì hai người họ nói cậu đều hiểu được, trong lòng liền nảy ra một ý.

- " Chúng ta thử đi?"

- " Vớ vẩn, lừa gạt người." Anh nắm tay cậu định kéo đi, nhưng cậu vẫn cứng đầu đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

- " Nếu là cô ấy thì anh sẽ đồng ý đúng không?"

Anh khó hiểu nhìn cậu, cậu đang nói cái gì vậy.

Cậu cười nhạt nói.

- " Người anh yêu chỉ có cô ấy mà thôi"

Hai người nhất thời rơi vào trầm lặng. Cậu cố gượng cười đi về phía trước.

- " Chúng ta qua bên kia đi."

Nhưng cậu chỉ đi được vào bước thì bất chợt bị anh kéo lại.

- " Chúng ta chơi thử xem "

Không đợi cậu kịp phản ứng anh đã kéo cậu chen vào bên trong.

Cậu nhìn về phía anh cười nhẹ.

Cậu đang ngẩn người nhìn anh thì một giọng nói già nua truyền đến.

- " Cậu trai."

Cậu ngơ ngác chỉ tay vào người mình.

- " Ông gọi tôi sao?"

- " Đúng vậy."

- " Có....chuyện gì sao?"

- " Cậu và người này là vợ chồng đúng chứ?" Ông lão chỉ về phía anh.

- " Sao...ông biết." Cậu kinh ngạc hỏi.

- " Hai người có thể đưa tay trái ra được không?"

Nghe thấy đề nghị của ông lão, cậu quay sang nhìn anh. Anh gật nhẹ đầu rồi đưa tay trái ra, cậu thấy thế cũng đưa tay trái của mình ra.

Ông lão cầm lấy tay anh đặt lên tay cậu.

- " Nhớ nắm chặt tay cậu trai này, vì thời gian hai người ở bên nhau không còn lâu nữa. Đoạn tình duyên của hai người đã...sắp đứt rồi." Ông lão thở dài lắc đầu nói.

Nghe ông lão nói xong, trên mặt anh vẫn lạnh tanh như cũ nhưng trong lòng đã dậy sóng, còn cậu khuôn đã trắng bệch lúc này càng tái nhợt hơn.

- " Lừa gạt người." Giọng anh trở nên âm trầm không chút nhiệt độ nào.

- " haha...hai người rất có duyên với tôi, nên tôi mới nhắc nhở hai người trước. Để khi mọi chuyện xảy ra rồi, hối hận cũng không còn kịp nữa." Ông lão đưa tay vuốt vuốt chiếc dâu dài, lấy từ trong túi ra hai chiếc dây chỉ đỏ, đeo vào tay cậu và anh mỗi người một cái.

- " Mong rằng kiếp sau hai người sẽ hạnh phúc bên nhau không chia rời. Còn đây là chiếc chìa khoá tình yêu, hai người cầm lấy nó đi đến tháp Namsan treo nó lên."

Ông lão đưa cho anh một ổ khoá và chìa khoá.

- " Nó có ý nghĩa gì không?" Cậu nghi hoặc hỏi.

- " Hai người sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi."

Cũng không đợi cậu nói gì, ông lão đã biến mất trong biển người.

Cậu còn đang ngơ ngác chả hiểu gì, thì bị anh kéo chạy ra ngoài đám đông.

- " Đi đâu vậy?"

-" Tháp Namsan"

Tháp Namsan? Chả lẽ anh muốn.... Anh muốn cậu và anh sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi sao? Nghĩ đến đây trái tim cậu liền đập rộn ràng

Đến tháp Namsan, anh và cậu cùng nhau treo chiều khoá lên cây cột. Cậu cầm lấy chìa khoá đặt vào tay anh.

- " Anh nhất định phải giữ nó thật kĩ đấy."

- " Sao cậu không giữ?"

- " Vì....em sợ sẽ làm mất "

- " Được, vậy tôi sẽ giữ nó."

Anh cho chìa khoá bỏ vào túi.

Sau đó hai người đi dạo ở rất nhiều nơi, ăn mọi đồ ăn ngon còn mua rất nhiều đồ nữa. Đây có lẽ sẽ là kỉ niệm thật đẹp giữa cậu và anh.

- " Anh...chúng ta vào kia được không." Cậu chỉ vào một cửa hàng chụp ảnh.

- " Làm gì?"

- " Thì để chụp ảnh chứ còn sao nữa."

Chưa đợi anh kịp hiểu gì cậu đã kéo tay anh đi vào bên trong.

Thợ chụp ảnh là một người đàn ông trung niên.

- " Hai người chụp ảnh sao?"

- " Dạ! Bác chụp cho bọn cháu một bộ ảnh thật đẹp nha."

- " Được, hai người đi theo tôi vào phòng chụp."

Người đàn ông trung niên dẫn hai người vào một căn phòng lớn đầy đủ các thiết bị để chụp ảnh.

-" Hai người làm động tác thật thân mật đi nào."

.....

- " Xong rồi "

- " Hai người ở đâu đợi tôi một lát, tôi đi rửa ảnh."

Người đàn ông trung niên đang định đi ra ngoài thì bị cậu gọi lại.

- " Chụp riêng cho cháu một tấm đi."

Ngồi trên chiếc ghế salon, cậu nhìn thẳng ống kính cười thật tươi thật đẹp.

" Tách "

-" OK "

- " Bác nhớ phóng to lên một chút."

Rửa ảnh xong đã là 30′ sau.

- " Sao tự dưng muốn chụp ảnh riêng, còn phóng to như thế nữa?" Anh khó hiểu hỏi cậu.

- " Không nói cho anh biết."

Cậu ra vẻ bí hiểm rồi tung tăng đi trước. Cho nên anh không thể nhìn thấy mắt của cậu đã đỏ ửng.

- Trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ xong. Cậu rủ anh lên tầng thượng ngắm sao.

Sao hôm nay thật sự rất đẹp, khiến cậu muốn lên đó chơi đùa cùng chúng.

- " Chỉ còn ba tiếng nữa là hết 10 ngày rồi."

Mặt anh chợt cứng ngắc, chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi hai người sẽ chính thức trở thành người xa lạ rồi.

Sao anh cứ cảm thấy không nỡ như vậy.

- "ừ"

Cậu ngồi lên chiếc xích đu, rồi vỗ vỗ vào bên cạnh nói.

- " Anh ngồi xuống đây đi."

Anh tiến lại ngồi xuống. Cậu ôm lấy tay, đầu khẽ dựa vào vai anh.

- " Lần đầu tiên em gặp anh, em đã bị thu hút bởi nụ cười của anh rồi. Sau khi được anh tỏ tình em cứ ngỡ là mình đang mơ vậy. Rồi chúng ta kết hôn, em đã tưởng tượng ra một tương lại thật đẹp giữa hai chúng ta, ai ngờ..... Anh có biết không lúc anh dắt cô ấy về nhà và nói cô ấy là người anh yêu, lúc đó em đã rất đau khổ, em đáng nhẽ nên hận anh mới đúng, nhưng em một chút cũng không thể hận anh nổi vì...em yêu anh, yêu đến nỗi đã không còn là chính mình nữa." Dứt lời khuôn mặt cậu đã ướt nhoè, nhớ lại những chuyện trước kia trái tim cậu vẫn không ngừng gỉ máu.

Nghe cậu nói, trái tim anh cũng nhói đau theo, hình như anh đã quá vô tâm với cậu.

- " Em đi rồi anh có buồn không?"

Câu hỏi này cậu đã hỏi 3 lần rồi, không câu trả lời của anh có thay đổi không nhỉ.

Nếu là trước kia anh sẽ dứt khoát trả lời là không, nhưng bây giờ anh làm thế nào cũng không thể nói ra từ đấy.

- " Anh nhất định phải hạnh phúc đấy, kiếp sau nhất định phải yêu em thật trọn vẹn đấy..." Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ một giấc thật dài.

-" Tôi...."

Anh chưa kịp nói gì thì cảm thấy cánh tay mà cậu đang ôm chặt bỗng nhiên thả lỏng ra.

- Xin...lỗi...vì...không...thể...giữ.....lời hứa " Dứt câu cánh tay cậu buông thõng xuống, nhịp thở yếu dần.

Anh như bị điểm huyệt, ngồi cứng tại chỗ không cử động, mãi một lúc sau anh mới cứng ngắc quay sang nhìn cậu.

Đôi mắt tinh nghịch ngày nào đã khép lại từ bao giờ, nhịp thở đã không còn nữa. Anh đưa tay cầm lấy bàn tay của cậu, sao...sao lại lạnh như vậy.

- " Này...sao lại ngủ ở đây vậy, tay cũng lạnh hết cả rồi này."

Anh lay lay người cậu, nhưng...sao cậu không có tí phản ứng nào hết vậy.

Anh vội bế cậu trở về phòng sau đó gọi cho bác sĩ của khách sạn. Chưa đầy 10′ họ đã có mặt tại phòng của anh, một bác sĩ có vẻ khá trẻ tiến lết bắt mạch cho cậu. Bác sĩ trẻ đó khẽ thở dài, hít sâu một hơi nói.

- " Mạch đập đã ngừng."

Chút hi vọng cuối cùng của anh cũng dập tắt, cứng ngắc nói.

-" Mấy người ra ngoài đi."

Anh bước từng bước chậm rãi tiến lại gần cậu.

Anh cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cậu.

- " Tôi...không chấp nhận lời xin lỗi của cậu....mau tỉnh rồi trở bề nước làm trị liệu đi chứ....Chỉ cần cậu tỉnh dậy thì tôi không bắt cậu li hôn nữa... Đến mùa xuân năm sau tôi sẽ dẫn cậu đi ngắm hoa anh đào....chỉ cần....chỉ cần cậu tỉnh lại thôi "

Giọng anh nhỏ dần, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, anh vội quay đi. Bỗng tấm ảnh cậu chụp lúc chiều nay đập vào mắt anh, như chợt tỉnh ra, anh cười khổ anh đã hiểu rồi...biết vì sao cậu lại chụp riêng cho mình còn phóng to lên. Thì ra cậu đã biết trước mình không thể sống được bao lâu nữa, nên đã chụp cho mình một bức ảnh thờ.

Ngày hôm sau, anh đặt máy bay trở về nước.

Làm an táng cho cậu thật chu đáo. Cả mấy ngày liền anh không ăn, cũng chẳng ngủ. Râu ria cũng đã mọc đầy cằm, đôi mắt hõm sâu vào trong, tóc tai rối bời, nhìn anh tiều tụy biết bao.

Cô ấy cũng đến thăm viếng cậu, nhìn anh như vậy cô cũng xót. Cô để tay lên vai anh.

- " Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngày mai em và anh ấy bay sang Mỹ rồi anh ở lại nhớ giữ hình sức khỏe." Nói xong cô quay người rời đi.

Mọi người chắc hẳn sẽ rất thắc mắc vì sao lại như vậy đúng không? Hôm cô ấy nói bị bệnh chỉ là giả mà thôi, cô ấy chỉ muốn anh về nước để giải quyết rõ mọi chuyện rằng, cô ấy từ trước tới giờ không hề yêu anh, cô ấy nhận lời yêu anh là vì cô ấy muốn có tiền để chữa bệnh cho mẹ mà thôi, người cô ấy yêu là người đàn ông khác. Khi biết rõ mọi chuyện anh chỉ cảm thấy mình bị lừa dối mà thôi, một chút đau đớn cũng không có, trong đầu toàn hình bóng của cậu chỉ mong có thể bay sang đấy nhanh nhất. Ai ngờ lúc chuẩn bị lên máy bay lại nghe trợ lí báo cáo công ty xảy ra vấn đề, anh đành phải dời chuyến bay lại.

3 năm sau

Một người đàn ông mặc bộ vest đen trên tay là bó hoa oải hương, đứng trên một ngọn đồi nhỏ đối diện anh là ngôi mộ nhỏ, trên đó khắc ba chữ " Độ Khánh Thù ". Anh đặt bó hoa lên trước mộ cậu, nhỏ giọng thì thầm.

- " Anh đến thăm em rồi này, dạo này bận quá nên không thể đến thăm em được, em đừng giận anh nha...anh nhớ em lắm...nhớ muốn phát điên lên....Vợ ơi, em có nhớ anh không?"

Dứt lời anh đã gục lên mộ của cậu, giọt nước mắt theo khoé mắt anh chảy xuống từng giọt mỗi ngày một nhiều.

Một cậu trai bỗng xuất hiện nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi....biến mất vào hư không.

---------
END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro