chương 1: cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kétttttttt
Rầm- trên đường có một c bé học sinh trung học đang nằm dưới vung̃ máu tay vâñ cầm cây que kem đang an dở
****
Trong bênḥ việncác bać sĩ đang chữa cho nó nhưng văn ko kịp cứu chữa cho nó...
****
Trong một căn phòng màu trắng nó nằm có một luồng sáng xuất hiện kèm theo là một ông lão toć bạc nó lắp bắp sợ sệt hỏi:
*Ông ..ông là ai?
Đừng sợ ta là thần chết nhưng ta ko muốn chaú chết ..cháu muốn đầu thai chứ?
*Ông nói dôí ông sẽ hại tôi?_nó sợ hãi và la toańg lên
Ko đi theo ta _ ông nói xong thì bế nó lên đi mất

Chương2 : Hoán đổi
Một lúc sau ông thả nó xuống một nơi trông rất cổ đaị

Phải chăng đây là địa ngục hay ...thiên đường?

Nó thầm nghĩ và bước theo ông ta, trong long̀ ko khỏi lo lănǵ ,có lẽ...nó đã chết rồi nên ko cần phải lo lănǵ nữa.

Dưng̀ ở một canh́ cửa lớn ông ta chỉ ta vào rồi bảo nó:

-Bước vào đây
-Sao...sao lại bắt bước vaò ông ko vào sao?

- Nhìn vào trong đi cháu sẽ hiểu

Nói xong ông ta biến mất . Nó nhìn vào trong rồi có một luồng gió mạnh thổi nó vào trong cái căn phòng đó.

Chương3: Tái sinh
(từ giờ mọi người gọi nó là nàng nha)

Nó tỉnh dâỵ dụi dụi mắt rồi há hốc miệng nhìn xung quanh.Ko ngờ nó đã nhập vaò nữ nhân đó thật ,nhìn lại nó khẽ giật mình...Thân thể nó đã được thay đổi,ko phải một tên nhóc cao 1m56 nữa mà là một thiếu nữ xinh đẹp cao khoảng 1m60.

Khi nó tỉng dâỵthì cô a hoàn vôị bước vào,nhìn thấy nó thì minh rỡ ôm châm̀ vào nó rồi nói:

-Tiểu thư, người tỉng rồi...người có biết Tiểu nhi hoàn đã đợi người rất lâu rồi ko?

-Chị...là...?_nó thắc mắc vì vẫn ko hiểu một số chuyện.

-Tiểu thư nói gì vâỵ chẳng lẽ tiểu thư ko nhớ em là ai sao?

Nó lắc đầu .Phải rồi đây là cổ đaị vâỵ chẳng lẽ phải xung hô như trong phim mà nó đã tưng̀ xem sao? Nào là huynh muội rồi đaị đaị tỷ tỷ mâũ thân ...hả?vậy nơi này ắt hẳn có vua rùi? Nó suy nghĩ

-Tiểu thư ko ngờ tiểu thư laị mất trí nhớ rồi

-Em..à.. Ta bao nhiêu tuổi vâỵ?

-Hả? Cả tuổi mà tiểu thư cung̃ ko nhớ sao? Có cần em gọi đaị phu ko?

-Ko cần ta năm nay bao nhiêu tuổi ? Tên gì? Mà đây là đâu vâỵ?

-Tiểu thư người thực sự ko nhớ sao??...người năm nay 18 là thiên kim tiểu thư của Độ gia ten là Độ Kánh Thù...còn đây là biên giới của Kim Kỳ quốc.
-À ...ra là vâỵ mà sao ta lại bị bất tỉng vâỵ?

Chương 4: lý do bất tỉnh
-Dạ lúc trước phu nhân có hứa gả tiểu thư cho tâm vương gia Kim chung Nhân nhưng lúc vaò ngày đính hôn tiểu thư bỏ trốn nên vương gia đã cho người đi tìm , lúc đó tiểu thư laị bị ngã xuống vách núi, rồi em đã nhờ người cứu tiểu thư lên,.chắc chắn vương gia sẽ laị tìm tiểu thư cho mà xem.

- Cái gì??????Đíng hôn ....? Vâỵ ta phaỉ gả cư tam....tam...vương gia sao?

No trợn mắt ngạc nhiên .Ở đâu gia cái luật hôn với chả ước thế này? Chết rồi hay hắn vừa già vừa xấu nhỉ?hay lại là một tên sâu rượu nhỉ ...nói chung đaị loại là thế?nó đăm chiêu suy nghĩ?

-Tiểu thư ...

-Hả?Nó giật mình ,rơi cái bịch ra khỏi suy nghĩ viễn vông cuả mình

-Tiểu thư có rất sợ ...nhưng tâm vương gia cực kỳ tốt đấy nghe nói...là một người văn võ xong toàn,còn rất tuấn tú nữa

-Tiểu nhi hoàn, cho ta hỏi ....hắn bao nhiêu tuổi?

-À ...tiểu thư ,vương gia 19 tuổi

-Trẻ vâỵ sao? Nó thẫn thờ nói,tuy là nó 13tuổi nhưng nó laị mang thân xác 18 tuổi nên ko sợ phát hiện ...kaka...nó cười gian

-Tiểu thư bây giờ tiểu thư đã tỉnh chúng ta nên về Độ gia thôi ko kẻo phu nhân lo

-ờ được thôi...

-Tiểu thư thật lạ sao lại trẻ con vậy ta....haizzz
Chương5:Gặp laị

_____Độ gia_____

-Phu nhân tiểu thư về rồi

-Khánh Thù con đã về rồi _Độ phu nhân thấy con gaí về nhà vui mừng ôm châm̀ lâỳ con .

-Bà là mẹ của ta sao? Nó hỏi bà

-Hở???? Khánh Thù con...ko nhớ...ta là ai sao?

-Phu nhân tiểu thư ...bị mất trí nhớ rồi

-Vậy con thực sự ko nhớ ta là ai sao

-Ta nhưng ta ...có thể...ở bên cạng bà mà

Nó suy nghĩ một chút rồi bật cười nói nhẹ trấn an phu nhân trước mặt

Bà ta cũng cười nhẹ nhàng rồi ôm lấy nó, nó cũng ôm laị ...một cách âm̀ áp đâỳ tình mâũ tử.

-Ko sao dù con mất trí nhớ ta vẫn yêu thương con, Khánh Thù ngoan của ta...

-Mẫu thân ...vậy..cha đâu rồi?

-Hả???

Nó hỏi một câu khiến bà ngớ người một nôĩ đâu cấu xé tâm gan bà

-Tiểu thư à ...người đừng hỏi nữa...phu nhân sẽ đau long̀ đấy

-Là sao ?nó hỏi laị

Nó thắc kô biết cha của Khánh Thù kia bị làm sao mà phu nhân kia lại đau lòng như vâỵ
-Cha con...đã...mất rồi

Bà cố nói to từng chữ nhưng lòng đau như cắt. Chẳng lẽ con gaí bà laị ko hiểu long̀ của bà mà khơi dâỵ laị lỗi đau của bà .

-Mẫu thân con...con...xin lỗi...con sai rồi con ko nên nhắc lại nỗi đau  của ngừơi đâu...

-Ko sao ta hiểu lòng con mà...Thù Nhi ...hai ngày nữa con phải thành thân với tam vương gia...con mau chuẩn bị đi
Bà cố trấn an con mìng,rồi chợt nhớ ra chuyện hệ trọng trước mắt, nhìn nàng âu yếm

-Hả?????Hai ngày nữa thành thân sao...?nó giật mình la tóang lên...Ôi trời,đầu nó quay vòng vòng...sao laị bắt buộc người ta quá đáng thế chứ.Thành thân ...vậy nó bị ràng buộc rồi sao?Sao có thể bắt một thằng nhóc 13t đi lấy chông̀ chứ?À đúng rồi giờ nó 18 rồi?
-Sao vậy..Thù nhi ..hôn lễ này ..là do cha con mong ước trước khi qua đời...con phải hiểu lòng của cha con chứ

-Nhưng ...nhưng...con..-Được rồi, hai ngày nữa thì hai ngày nữa

Nó bực mình ngồi bịcư xuống ghế và ngoảnh mặt đi nơi khác...nó giận rồi ai bảo ép buộc nó như thế

-Thù nhi...con hãy nghe lời ta...chuẩn bị cho lễ thành thân...Mẫu thân sẽ cho con gặp vương gia...đêm nay vương gia sẽ đến nhà chúng ta

-Hả???Mẫu thân ...người... vừa nói... gì cơ?

-Thôi nào...Nhi hoàn mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi...sắp xếp một phòng cho vương gia nữa

-Vâng thưa phu nhân

      Chương7:Gặp mặt vương gia
.....Đêm hôm đó.....

-Phu nhân vương gia đến rồi.

Nhi hoàn bước vào đaị sảnh tiếp khách rồi chạy đến bên bà.Bà cười một cái rồi bước ra ngoài

-Chào...vương gia

-Bá mẫu người khoẻ chứ âu~

-Khoẻ khoẻ ,vương gia lúc nào cung̃ quan tâm ta..ta rất vui..có thể gả Thù nhi cho con ta rất an tâm

-Bá mẫu khách sáo rồi

Hắn cười một cách bí ân̉ ,lòng rất vui bởi vì hắn thực sự rất thích nàng.Còn được bá mẫu kính trọng như thế quả thực là cơ hội tốt.

Đúng lúc ấy nó bước ra trong bộ trang phục mới .Toć dài thả xuống ngang eo,đôi mắt được đánh ít phấn, đôi môi tô son nên trông nó rất xinh.Nó đến bên cạnh mẹ lễ phép chào theo kiểu cổ trang mà nó thường thấy trên phim:

-Chào vương gia lâu rồi ko gặp

Hắn đơ ra vài giây.Sao hôm nay cô ta khách sáo quá nhỉ?Mọi hôm còn chả thèm nhìn mặt ta nữa mà...thật kỳ lạ...Hắn nhíu mày suy nghĩ

-Vương gia, chúng ta vào nhà dùng cơm thôi

Nó thâý hắn đơ ra,thì nghi ngờ tài diễn xuất cuả mình ...Hay là bị lộ rồi?Dùng cái trí thông minh của mình nó tìm cách đánh trống lảngđể hắn khỏi suy nghĩ về thân phận của nó

Hắn bật cười rồi đi vào bên trong...Nàng khoác tay hắn thân mật hắn cũng hạng phúc ôm lấy eo nàng

Nó ko khỏi thở dài khi nhớ đến việc mẹ nó căn dặn:

-Con phải thân mật với vương gia một chút, ko được hàng đông̣ như lúc trước,nếu ko người liên lụy là ta đó

-Vâng ạ.....
   chương 8: chung phòng
Sau bữa cơm gia đìng thân mật, nó cùng với mẹ nó vương gia ngồi nói chuyện ở đaị sảnh.Lúc này nó mới để ý và thực sự lo lắng rằng đêm đã khuya rồi,ở một nơi cùng với nam nhân này ko tiện vừa nghĩ nàng vừa hồi hộp.Ko khí lúc này ngộp đến nghẹt thở.

Nhưng đó đối với nó thôi còn với phu nhân và vương gia thì lại vui vẻ uống trà,thâý nàng có vẻ buồn,hắn lên tiếng:

-Thù nhi, muội sao vâỵ?

-Hả?..à ...vương gia ta ko sao, chắc...ta hơi mệt thôi...người đừng lo

Hắn khẽ nhăn mặt,đạt cốc trà xuống đi về phía nàng,ngồi xuống cạnh nàng:

-Nếu mệt thì nghỉ đi, đêm nay ta sẽ ngủ cùng nàng nhé.

Nó nghe được câu đó cuả hắn thì tròn mắt ngạc nhiên?Nó với hắn là nam nữ ,nam nữ thì phải thụ thụ bất thân sao,nó càng nghĩ càng rối:

-Vương gia ...ta...và người...sao có thể ngủ chung.Nam nữ thụ thụ bất tương thân mà...

-Haha.....

Chưa kịp để vương gia lên tiếng mẹ nàng cười rồi lên tiếng :

-Thù nhi à,con sắp trở thành vương phi của vương gia rồi,việc này rất bình thường mà...con phải tập cho quen

-Nhưng ....mà....con

-Ko nhưng nhị gì hết con nghe lời ta đi

-Bá mẫu ko sao mà, nếu nàng ấy ko muốn ta ko ép

Phu nhân lắc đầu rồi nhìn nàng như muốn ra hiệu gì đó, lúc này nó mới nhớ tới lời dạy cuả mẹ nàng:
*ta nói gì con phaỉ nghe theo ko được cãi lời*
Nó hơi bối rối,và nhìn vương gia nói:

-Vương gia ko sao..ta sẽ ngủ cùng người

Hắn cười trong lòng cầm thâý hạnh phúc lạ thường.Nàng ko như những lần trước mà còn rất nghe lời.Noí chung hắn thâý nàng rất đáng yêu

-Vâỵ...đêm khuya rồi, vương gia...mau về phòng nghỉ đi

-Vâng bá mẫu

-Để Nhi hoàn đưa vương gia và tiểu thư về phòng, mời người theo lối này.

-Cảm ơn

Hắn cười rồi kéo tay nàng đi cùng Nhi hoàn về phòng

Chương 9: một đêm dài...
Bước vào phòng nàng, hắn cười tít mắt,phòng nàng thật đẹp.Khung cảnh xung quanh toàn màu tím,hắn cảm thâý thật vui và hạng phúc.

Còn nó thì đang nghĩ:Nếu hắn là người tốt,sẽ ki đông̣ đến nó....còn nếu là người xấu thì.....

Càng nghĩ càng rối!Hic hic...nó khóc thâm̀ từ khi đến đây nó suy nghĩ nhiều hơn chắc tổn thọ mất thôi!!!!!!!

-Thù nhi

Bất chợt hắn nhận ra ánh mắt nàng nhìn về phía hắn lên tiếng làm nó giật mình:

-Hả??...Vương gia?

-Sao nàng nhìn ta vậy?Ta biết ta đẹp nhưng đêm khuya rồi nên đi ngủ thôi

-À...um...vương gia...chúng ta đi ngủ...vương gia ko thay quần aó sao?

-Hả???

Hắn hơi ngạc nhiên?từ "quần aó" hắn chưa nghe bao giờ.Nó lúc này mới nhớ ra nó đang ở thời cổ đaị vôị vang̀ sửa laị:

-Ý ta là y phục cuả người, người ko thay sao?

-Ừm ta cởi ra là được, dù sao còn trang phục bên trong mà...

-Cởi sao????

Hắn nhìn thâý sắc nàng hơi lạ nên muốn trêu nàng một xíu liền nói:

-Hay nàng cởi hộ ta vậy?

-Ơ vương gia...người muốn...ta cởi hộ sao?

-Có được ko?

-Ta...ta chưa quen cởi đồ cho người khác

-Đi mà....ta muốn nàng giúp được ko?

-Thôi được rồi..nó đành nhượng bộ vâỵ

Cởi ra xong xuôi nó hơi ngượng liền nói:

-Ta ...đi ngủ trước đây

-Ừm, ta ngủ cùng nàng

Ngủ chung sao???biết sao giờ ??nó nghĩ thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro