Chương 17 : Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm đó, Jung Soo Jung chính thức bước vào cuộc sống đại học. Dưới sự tháp tùng của bố mẹ, Soo Jung ngồi xe lửa hơn hai tiếng đồng hồ đến thành phố, rồi lại đi taxi đến Đại học N.

Tuy tiết trời đã sang thu nhưng thành phố này nhiệt độ oi bức đến lạ thường, chẳng hổ danh là một trong bốn đại hỏa lò tại vùng lục địa này.

Bố cô lôi hai chiếc túi da to từ khoang chứa đồ sau xe xuống, lại mở cửa xe rút ra chiếc túi du lịch khác được nhồi nhét đồ đạc đến căng phồng.

Trông thấy Jung Soo Jung bước xuống xe, mẹ cô hỏi giọng quan tâm.

- Soo Jung à, nóng không con ?

Jung Soo Jung lắc đầu, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, gương mặt xanh xao trắng tái. Mẹ cô lúc này mới nhận ra con gái bà bị say xe. Bà chuyển cho cô chai nước khoáng, nói.

- Mau uống ngụm nước đi con, sẽ không khó chịu nữa.

Jung Soo Jung uống ngụm nước, hít sâu luồng không khí trong lành mới dần cảm thấy dễ chịu trở lại.

- Xem kìa, đây chính là kết quả của việc ngày thường ít tập thể dục đấy.

Bố cô đau lòng nói giọng trách cứ.

- May mà nó ở lại học trường tỉnh, gần nhà, nhớ nhà lúc nào cũng có thể về. Chứ nếu không, với cơ thể này, em thực không yên tâm chút nào.

- Con gái bị em chiều quá sinh hư rồi, tay chân vụng về, yếu đuối ẻo lả.

Thừa cơ bố mẹ đôi co dăm ba câu, Soo Jung ngắm nhìn khuôn viên trường đại học mới. Trường đẹp hơn với tưởng tượng của cô, con đường rợp bóng thẳng tắp, hai bên trồng đầy những cây ngô đồng cao lớn. Xa xa là bồn hoa, từng khóm hoa hồng nở rộ với sắc hồng nhạt, nhành cây xanh lục, rạng rỡ vô cùng.

Nơi đăng ký báo danh tân sinh viên nằm ngay sau khu vực hội trường, người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt, toán sinh viên năm nhất như cô đang chen chúc chật cứng để vào khuôn viên trường, đi cùng bọn trẻ là các bậc phụ huynh.

Bố mẹ cô phân công rõ ràng, mẹ phụ trách trông coi cô, bố thì giúp cô làm một số thủ tục nhập học phức tạp. Jung Soo Jung chẳng có việc gì làm, cô đưa mắt nhìn quanh đám đông, xem thử có bạn học nào quen biết không để sau này đôi bên cùng quan tâm chiếu cố lẫn nhau.

Các bạn cùng lớp thời trung học, có ba người cùng thi đỗ vào Đại học N nhưng do khác chuyên ngành nên học tại dãy nhà khác nhau.

Thành tích thi đại học của Park Soo Young tuy không như mong muốn nhưng do cô là cán sự ưu tú cấp tỉnh nên được cộng thêm điểm, lại thêm mối quan hệ của bố cô tại Seoul, đến phút cuối cùng cô vẫn trúng tuyển vào trường đại học như mong đợi. Lee Eun Ha đỗ vào một trường đại học hạng ba ở Busan. Min Hye Rin thì đi Chuncheon. Mấy chị em sớm tối có nhau hệt như cây bồ công anh, giờ đây lưu lạc khắp mọi miền đất nước.

Hội trường rộng lớn nhưng chẳng hề gắn máy lạnh, chỉ vài chiếc quạt điện xoay chuyển trên đỉnh đầu, phả ra những luồng gió nóng, dù thế nào thì với nhiệt lượng khủng khiếp tỏa ra từ đám đông thế này, quả là như muối bỏ biển.

Jung Soo Jung rút miếng khăn giấy từ chiếc túi nhỏ đeo bên mình ra lau mồ hôi. Sau lưng một nam sinh cất giọng oán trách.

- Đây là trường đại học mà mình mười mấy năm vất vả cực khổ đèn sách, sống dở chết dở để vào học đó ư ? Điều kiện quá kém, đến cả máy lạnh cũng chẳng có, mọi người sắp sửa biến thành bánh mỳ nướng hết rồi.

Trống ngực cô khẽ run rẩy, toan quay đầu lại nhưng rồi lại ra sức kiềm chế. Cô nghe thấy giọng nói của Oh SeHun.

Hóa ra, cậu ta cũng vào Đại học N.

Điều khiến cô không dám quay đầu lại, chính vì Kim Jong In. Park Soo Young nói với cô, Kim JongIn trúng tuyển vào Đại học S. Thành tích thi đại học của cậu rất xuất sắc, là thủ khoa ban tự nhiên của trường, với số điểm thi đó cậu hoàn toàn có thể đăng ký vào Đại học tốt hơn nhưng nguyện vọng một của cậu lại điền Đại học S, chẳng buồn ngó ngàng gì đến ngôi trường bậc nhất khác.

- Chẳng lẽ cậu ta vì cậu mà đăng ký vào Đại học S ư ?

Park Soo Young hỏi trong điện thoại.

- Thật không ngờ, cậu ta lại si tình với cậu đến vậy.

Tuy là sự đùa cợt trớ trêu của số phận nhưng cô vẫn chẳng còn mặt mũi nào đi hỏi Oh SeHun rằng Kim Jong In hiện giờ ra sao. Mọi người đều cho rằng, là cô phụ lòng cậu, báo hại cậu không được vào trường học danh tiếng nhất nước. Trong con mắt bạn bè, cô đã trở thành người gây ra tội lỗi, là kẻ phạm tội.

Jung Soo Jung có nỗi ấm ức trong lòng khó nói thành lời. Có trời đất làm chứng, từ đầu đến cuối, cô chưa từng hứa hẹn với Kim Jong In rằng muốn ở bên cậu. Mối tình thời son trẻ này, đó chỉ là tình đơn phương một phía từ cậu mà thôi.

Khó khăn lắm mới hoàn tất thủ tục báo danh, lãnh xong chăn, màn, ga trải giường, thau rửa mặt cùng phích nước nóng, Jung Soo Jung theo sau bố mẹ, bước vào khu ký túc xá nữ.

Jung Soo Jung được xếp vào phòng bốn người, căn phòng không lớn lắm, chật vật đặt bốn chiếc giường tầng. Không gian còn lại chỉ đủ đặt chiếc bàn dài, đến cả va ly cũng chẳng có chỗ để, đành phải đặt dưới gậm giường.

Vừa bước vào ký túc xá, mẹ đã thay cô mở lời trước.

- Soo Jung à, con ngủ tầng dưới đi. Ngủ tầng trên hàng ngày phải trèo lên trèo xuống, chẳng an toàn chút nào.

- Bố thấy ngủ tầng trên tốt hơn, tầng trên thoáng mát, dễ đọc sách.

Bố cô không tán thành.

Hai người lại tranh luận với nhau. Kể từ khi cô thi đỗ đại học, bố mẹ cô như hai con gà trống chọi nhau thường xuyên vì chút chuyện nhỏ nhặt như chiếc lông gà. Soo Jung hiểu rằng thực ra vì bố mẹ không đành lòng xa cô. Đứa con gái duy nhất rời khỏi nhà, không khí trong nhà bỗng chốc lạnh tanh, bố mẹ cô thực sự không quen chút nào.

- Thưa cô chú, không cần tranh cãi nữa ạ. Giường đều đã được sắp xếp sẵn cả rồi.

Cô gái với khuôn mặt tròn trĩnh đang ngồi tựa cánh cửa ở chiếc giường tầng dưới, lễ phép đứng thẳng dậy, mỉm cười nói.

- Cháu tên là Seo Jin Ah, trưởng ký túc xá phòng 302 ạ.

- Chào bạn, mình tên Jung Soo Jung.

Jung Soo Jung thoải mái tự giới thiệu bản thân.

- Cậu cũng học lớp hai năm nhất khoa Trung văn phải không ?

- Đúng vậy. Tất cả mọi người trong phòng này đều là học cùng lớp.

- Cháu là người vùng nào ?

Mẹ cô nhiệt tình hỏi xen vào.

- Cháu là người thành phố này, còn mọi người thì sao ạ ?

- Ở thành phố D.

Mẹ cô đáp trả.

- Jin Ah à, sau này nhờ cháu chiếu cố Soo Jung nhà bác. Cháu nó thật thà, nhút nhát, lại lần đầu xa nhà...

- Mẹ à.

Jung Soo Jung kêu lên giọng trách cứ. Thật là xấu hổ. Cô đã vào đại học rồi, sao mẹ vẫn coi cô như đứa trẻ lên ba chứ ?

Thương thay nỗi lòng đấng sinh thành. Con cái bất luận lớn đến đâu thì trong mắt bố mẹ vẫn mãi là đứa trẻ, chẳng bao giờ dứt được nỗi lo lắng.

Bố mẹ giúp Jung Soo Jung mắc màn, trải ga giường, nhận phiếu cơm, sắp xếp mọi việc sinh hoạt ổn thỏa đâu vào y, dặn dò đi dặn dò lại với lời lẽ thành khẩn hàm ý sâu xa rồi đón tàu lửa trở về trong lưu luyến bịn rịn.

Tiễn bố mẹ ra về, cô đón xe buýt trở lại trường. Ngắm nhìn cảnh tượng xa lạ nhộn nhịp tấp nập ngoài cửa xe, tai nghe toàn những giọng nói tạp âm đặc trưng của thành phố xa lạ, lòng cô khó tránh khỏi cảm giác buồn bã thê lương.

Đặt chân đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô ít nhiều cảm thấy chưa thích ứng. Dường như chính khoảnh khắc bố mẹ quay người rời đi, cô đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, nhớ căn phòng nhỏ nhắn ấm cúng của mình.

Quay về ngôi trường Đại học N rộng lớn thì trời đã sẩm tối. Ánh chiều tà phát ra ánh sáng yếu ớt. Áng mây đỏ sậm cuối chân trời tựa ngọn lửa thiêu cháy. Jung Soo Jung lần mò về ký túc xá theo trí nhớ. Từng nhóm sinh viên, người cũ, kẻ mới, đi qua đi lại, tất thảy đều là những gương mặt xa lạ.

Đứng trước lối ra vào khu ký túc xá nữ, bóng dáng cao lớn mặc áo ba lỗ quần đùi trông rất quen. Cô đang định bước đến thì người đó gọi.

- Jung Soo Jung !

Cô bất chợt quay lại, thì ra là Oh SeHun.

Cô đứng yên trước mặt cậu ta, ngước mặt nhìn, cố nặn nụ cười nhẹ.

- Thì ra cậu cũng học ở đây.

Gương mặt Oh SeHun chẳng hề có nụ cười, cậu nghiêm mặt đặt bức thư vào tay cô.

- Trước khi đi, Jong In bảo tôi đưa cái này cho cậu.

Lại là thư. Soo Jung không muốn xem, cũng chẳng dám xem. Cô vò bức thư, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Oh SeHun hoàn thành xong nhiệm vụ thì bỏ đi, đi được vài bước chợt quay lại nói thêm.

- Cậu ấy còn bảo tôi phải chăm sóc tốt cho cậu.

- Kim Jong In... Cậu ấy biết tôi học ở Đại học N ư ?

- Đúng hôm cậu nhận được giấy nhập học thì cậu ta biết rồi.

Oh SeHun nhìn cô, lạnh lùng nói.

- Jung Soo Jung, cậu không xứng đáng với tình yêu của cậu ấy.

- Tôi cũng không hề muốn cậu ta yêu tôi.

Jung Soo Jung không chịu nổi giọng điệu lạnh lùng chỉ trích của Oh SeHun. Tại sao ai ai cũng chất vấn hỏi tội cô chỉ vì cô không đón nhận Kim Jong In ?

- Ý tôi nói tên Kim Jong In đó có mắt như mù.

Oh SeHun khó chịu lầm bầm, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Jung Soo Jung nhìn theo bóng dáng cậu ta dưới màn đêm, thoắt cái mất dạng ngay góc cua dãy ký túc xá.

Ăn xong cơm tối, quay về ký túc xá, trèo lên chiếc giường tầng trên, núp mình trong tấm màn, cuối cùng cô cũng mở bức thư ra xem.

Thời đại mạng công nghệ thông tin phát triển từng ngày vậy mà vẫn có người chịu viết thư tay cho cô. Việc làm này khiến cô ít nhiều có cảm động.

Nét bút của Kim Jong In rất sắc, bức thư ngắn gọn súc tích, chỉ vỏn vẹn hai câu.

"Jung Soo Jung, tôi yêu cậu, muốn được ở bên cậu. Vì sao hết lần này đến lần khác cậu làm tổn thương tôi ?"

Cô nhìn bức thư, thật sự không biết mình nên làm gì.

Chiều hôm sau, bốn cô gái phòng 302 đều có mặt đầy đủ. Ngoài cô và Kang Yeon Joo đến từ Anseong, hai cô gái còn lại là người bản xứ.

Soo Jung và cô bạn trưởng phòng Seo JinAh vô cùng hợp cạ. Seo Jin Ah dáng người nhỏ nhắn, nói chuyện nhỏ nhẹ, làn da trắng nõn. Một cô gái dịu dàng xinh xắn.

Công bằng mà nói, nữ sinh đại học N vốn không đông, vả lại đa số đều không xinh đẹp. Những cô gái như Jung Soo Jung với làn da trắng trẻo bẩm sinh, vóc dáng thanh thoát cân đối, gương mặt thanh tú, chỉ cần trang điểm nhẹ chút thì thoáng chốc đã trở nên nổi bật.

Vả lại, Jung Soo Jung từ khi bước vào mái trường đại học thì cô không còn cảm giác sợ sệt tự ti cúi đầu bước đi nữa. Trong khoa Trung Văn, cô như cá gặp nước, thành tích chuyên ngành xuất sắc, đến mức nhận được sự yêu mến của giáo viên chủ nhiệm, đồng thời cô còn tích cực tham gia các hoạt động đoàn thể xã hội.

Jung Soo Jung ngày càng trở nên xinh xắn, càng tự tin hơn. Cô gái trước đây Lee Tae Min quen biết, là một viên ngọc mờ đục xinh đẹp. Còn giờ đây, lớp bụi trần trên người cô đã được gột sạch từng chút một, ánh hào quang rực rỡ, sống động tỏa sáng. So với cô nữ sinh rụt rè tự ti thời trung học, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Cô nữ sinh diện mạo xinh xắn, tố chất thông minh bỗng chốc thu hút ánh mắt của bạn khác phái, đặc biệt là ánh nhìn của những chàng nam sinh ưu tú.

Trong buổi họp mặt tân sinh viên năm nhất của lớp hai khoa Trung văn, Jung Soo Jung cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi tay lỡ trắng, chiếc váy tím nhạt điểm xuyết hoa văn bước lên bục giảng. Đứng trước mười mấy cặp mắt ngồi dưới, cô nhoẻn nụ cười dịu dàng, nhanh nhảu lanh lợi giới thiệu về mình.

Cô giới thiệu sơ lược về sở thích, đồng thời thể hiện rất vui được quen biết mọi người, thể hiện niềm mong ước sau này sẽ cư xử hòa nhã với mọi người, cô khẽ cúi đầu, quay về chỗ ngồi của mình. Cô còn chưa kịp ngồi xuống thì chàng nam sinh ngồi cạnh quay đầu sang nhìn cô, nói.

- Mình đã đến thành phố D, phong cảnh nơi đó thật đẹp hệt như con người và tên của bạn.

Jung Soo Jung lần đầu tiên nghe thấy những lời tán dương này, không khỏi trố mắt nhìn bạn nam sinh đó. Cậu ta dáng hình gầy guộc, nhưng gương mặt khôi ngô, nụ cười dịu dàng, đôi mắt thon dài, trong suốt, ngay cả trong màn đêm đen kịt cũng vẫn có thể chiếu sáng gương mặt cô.

Cậu ta quả thực đẹp trai, tuy kém phần hấp dẫn so với Kim Jong In song vẻ nho nhã lịch thiệp đó lại mang đến cho người khác cảm giác thoải mái như gió mùa xuân.

Người tiếp theo bước lên bục giảng chính là cậu ta.

- Tôi tên là Lee Jin Hwan. Soo Jung đã nghe thấy cái tên này trong buổi trò chuyện trên giường tại phòng ký túc xá. Kỳ thi đại học vừa rồi, cậu ta đạt điểm tuyệt đối môn văn nhưng điểm môn toán lại rất thấp, tổng điểm thi không đạt điểm đầu vào nhưng vì đoạt giải trong cuộc thi viết văn đề tài tự do toàn quốc nên được trúng tuyển vào khoa Trung văn Đại học N.

Cô bạn cùng phòng Kang Yeon Joo đánh giá cậu ta rất cao, hết lời khen ngợi.

- Lee Jin Hwan chẳng những rất có tài mà còn bảnh trai. Dù không thể xếp vào loại trai bảnh toàn trường thì cũng hoàn toàn chẳng hổ danh là "ngọn cỏ bảnh bao" của toàn khoa.

Nghe danh không bằng diện kiến. Cậu ta hệt tựa cây bạch dương đắm mình dưới ánh mặt trời, dáng đứng cao thẳng, tươi mát trong xanh.

Cô cảm Lee Jin Hwan tuy tuấn tú, có tài nhưng chẳng hề kiêu ngạo, dễ gần gũi, đối cử với các bạn nữ rất ga lăng phong độ. Nhưng đám nữ sinh phòng 302 đều nhất trí công nhận rằng thái độ của cậu với Jung Soo Jung rõ ràng là chứa chan tình cảm hơn hẳn.

Thực lòng mà nói, vừa nhìn thấy Jung Soo Jung, Lee Jin Hwan đã bị cô thu hút.

Ở trường đại học, Jung Soo Jung thanh nhã tự tin, xinh xắn dễ thương, hoàn toàn không thấy dấu vết của vịt con xấu xí trước kia nữa. Thế nhưng dù đã thay da đổi thịt thì tố chất hướng nội trong tính cách của Jung Soo Jung hoàn toàn chẳng cách gì đổi thay. So với những bạn nữ xinh đẹp biết cách thể hiện bản thân, ăn mặc thời trang thì trông cô rất trầm lặng. Ở chốn đông người, hoặc gặp gỡ người lạ, cô vẫn thường rụt rè, nghiêm nghị chẳng nói chẳng cười. Chính cá tính trầm lắng thục nữ, sự trong sáng thuần khiết như nước đã mạnh mẽ cuốn hút Lee Jin Hwan.

Trong buổi họp tân sinh viên, Lee Jin Hwan giới thiệu bản thân xong, chào đón cậu là tràng pháo tay cổ vũ cùng ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ. Duy chỉ có Jung Soo Jung lặng im ngồi trong góc, chớp chớp đôi mắt to. Lúc cậu đưa mắt nhìn cô thì cô khẽ bặm môi lại, cười mỉm với cậu, hệt như bông hoa mềm mại.

Chính từ khoảnh khắc đó, cậu đã hạ quyết tâm phải theo đuổi người con gái xinh xắn trong sáng này.

Từ chú vịt con lặng lẽ chẳng ai biết trở thành nàng thiên nga được bao người để mắt đến. Trong buổi họp tân sinh viên, cô đã thu hút sự chú ý không phải chỉ duy nhất ánh mắt của Lee Jin Hwan.

Tối hôm đó, trong buổi trò chuyện trước giờ đi ngủ ở phòng ký túc xá nam, Jung Soo Jung là nhân vật nữ chính được lôi ra bàn tán. Mọi người bàn luận về nụ cười của cô, nhớ lại nụ cười tươi như hoa của cô, ca ngợi nét đẹp dịu dàng cùng khí chất trong sáng khiêm nhường của cô.

Từ đó, Soo Jung trở thành đối tượng trong mộng của bao chàng nam sinh. Đi lại trong khuôn viên trường, cô thường xuyên nhận được lời chào hỏi thân mật của các chàng nam sinh. Mỗi lần học các môn đại cương tại giảng đường, đều có nam sinh chủ động giữ chỗ giúp cô, đặt bàn tại nhà ăn, có nam sinh cùng lớp chẳng những gánh vác trách nhiệm xếp hàng mua cơm hộ cô mà còn bưng bát chen chúc ngồi chung bàn ăn cơm cùng cô...

Jung Soo Jung có phần không quen với cách bị các vệ tinh vây quanh thế này. Cô không chỉ một lần hỏi các bạn nữ cùng phòng.

- Tớ có điểm nào được coi là mỹ nữ chứ ? Tớ có đẹp gì đâu.

Seo Jin Ah cười nói.

- Không biết bản thân mình là người xinh đẹp mới chính là người đẹp thực sự. Vẻ đẹp của cậu chính là ở khí chất.

Tối hôm đón chào tân sinh viên mới khoa Trung văn, Jung Soo Jung và Lee Jin Hwan biểu diễn song ca một bài hát trên nền nhạc piano. Cũng vì tiết mục này, bọn họ đã tập luyện hơn cả tuần. Hàng ngày sau giờ tan học, cả hai đều ở bên nhau. Những giai điệu du dương, khiến Jung Soo Jung đắm mình trong điệu nhạc, gương mặt lộ vẻ xúc động.

Cô nào đâu biết rằng, Lee Jin Hwan chủ động đề nghị hợp tác cùng cô là vì muốn có cơ hội tiếp xúc riêng cô. Mỗi tối quay về phòng ký túc xá cậu đều bị các nam sinh chê cười, nói rằng cậu mượn cớ tập luyện cùng nhau để tận hưởng diễm phúc bên người đẹp. Lee Jin Hwan bị cậu bạn bên cạnh châm chích, lên giọng khoác lác trước mặt mọi người.

- Tin hay không tin thì tùy, chỉ cần hai tháng mình sẽ cưa đổ Jung SoovJung.

Thời trung học, tình cảm nam nữ chỉ mới dừng lại ở giai đoạn xúc cảm, lặng lẽ quan tâm đến đối phương, cố ý gây sự chú ý với ai đó để giành lấy ánh nhìn quan tâm. Vào đại học thì dường như những chướng ngại này đều bị xóa bỏ, có thể thoải mái bàn luận về các bạn nữ không chút kiêng kỵ, có thể tha hồ đường đường chính chính viết thư tình, tặng hoa hồng, mạnh dạn thể hiện sự đeo đuổi mãnh liệt của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro