Chương 24: Bất ngờ đêm sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[LONGFIC] Vì em là búp bê của tôi!
Author: Bò Cạp
-------------OoO-------------
CHAP 24

Anh bước vào nhẹ nhàng nhưng thanh âm cất lên lại vô cùng rợn người, khiến Nguyệt Ánh suýt lỡ tay đánh rơi bức hình của Vương Nguyên xuống đất.

- Ah....em xin lỗi...

Miệng rối rít xin lỗi, cô nhanh tay để bức hình lại trên bàn làm việc của anh. Sau đó không quên lấy lại phong thái, quay sang anh nở một nụ người dịu ngọt.

- Khải, anh đến rồi!

Vương Tuấn Khải cũng không nhìn cô lấy một cái, cứ thế bước đến bàn làm việc, cầm lấy khung ảnh Vương Nguyên cất vào hộc tủ. Bấy giờ anh mới lên tiếng.

- Cô đến đây làm gì?

- Em tất nhiên là tìm anh rồi!

- Tìm tôi?

- Phải a~

Không chờ Tuấn Khải nói tiếp, ngay lập tức cô tiến đến đứng cạnh chiếc ghế của anh, nắm lấy cánh tay anh.

- Tối nay có một bữa tiệc chúc mừng cho sự hợp tác của tập đoàn KR và Windoscale, anh nhất định phải đến nhé!

- Tối nay?

Anh giật cánh tay lại khó hiểu nhìn cô, đáp trả anh là một cái gật đầu kèm theo nụ cười của cô.

- Tại sao tôi lại không hay biết chuyện này?

Anh gần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bèn nhấc chiếc điện thoại bàn lên nhấn vào một con số. Đầu dây là giọng của người đàn ông trung niên. Ông ta nở nụ cười đắc ý, như đoán trước được sự việc.

- Con biết rồi chứ gì? Haha, đừng trách ta, ai bảo hôm qua con xin nghỉ phép. Quà sinh nhật năm nay của con ta cũng đã chuẩn bị rồi, con sẽ bất ngờ đấy!

Anh cúp máy, hàng chân mày một lần nữa nhíu lại. Bố và anh đúng thật là chẳng thể nào hợp nhau. Ông luôn luôn tự mình đưa ra những quyết định mà chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của anh.

Còn bây giờ thì sao? Quà sinh nhật ư? Bất ngờ ư? Ông tính làm trò gì đây? Khóe miệng anh bất giác nở một nụ cười, nhưng chỉ là nhếch môi thôi.
--------------

Bên dưới đại sảnh của khách sạn KR, tiếng vĩ cầm du dương, âm thanh ru động lòng người, một vài vị khách thích thú đung đưa theo tiếng nhạc. Tiệc buffet hấp dẫn với nhiều món ăn ẩm thực Pháp. Người người tấp nập, nơi nơi đèn đóm trang trí bắt mắt. Party hôm nay nghe đồn là tiệc mừng hôn sự của hai tập đoàn có tiếng trong giới kinh doanh Đại Lục.

Trước nay mấy ai biết được tin tức về chuyện tình cảm của hai nhân vật chính này. Một trong số đó chính là vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng, cao ngạo trong những cuộc họp, đàm phán- Vương Tuấn Khải. Paparazi thậm chí còn chẳng bao giờ moi móc được một chút thông tin về người tình bí mật của anh chàng đứng đầu thế giới ngầm này. Mà có cho tiền cũng chẳng ai dám soi mói đời tư vị thiếu gia KR.

Ngoài ra, những thông tin liên quan đến vị tiểu thư kia vẫn còn là một ẩn số. Chỉ nghe mọi người đồn rằng, cô ấy vừa từ Anh quốc trở về. Có lẽ chính vì thế nên từ trước giờ chẳng ai biết đến thân phận bí ẩn của cô gái kia. Cũng vừa hay, mọi người từ đó đã thổi phồng lên chuyện tình đẹp đẽ của tổng tài cao ngạo và nàng tiểu thư xinh đẹp

- Bọn họ hẳn là đã xa cách nhau từ rất lâu rồi. Cô ấy đi Anh quốc chắc chắn anh chàng kia rất buồn. Nỗi cô đơn đã biến một con người trở nên trầm mặc và lạnh lùng hơn với cuộc sống. Thật đáng thương.

- Bây giờ cô ấy trở về, bọn họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi, thật đáng mừng cho họ.

Buổi Party lần này thu hút rất nhiều giới báo chí. Lần này là sự hợp tác của hai tập đoàn lớn trong Đại Lục, mà không chỉ đơn thuần là hợp tác, đây còn là một cuộc hôn nhân kinh doanh. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế quốc dân, ngay cả chủ tịch nước cũng rất chú ý đến sự hợp tác này. Chính vì thế, party này trở thành tâm điểm săn lùng tin tức của giới báo chí, buổi tiệc được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Mọi người mọi nhà đều mong chờ một sự thay đổi nền kinh tế lớn lao.

Khách mời hội tụ đa phần là giới kinh doanh có tiếng trong Đại Lục. Ở mọi lĩnh vực: Dầu Mỏ, Trang Sức, Thời Trang, Vàng Bạc Đá Quý, Xây Dựng,.... đều được mời đến dự Party. Mà nhân vật chính ắt vẫn còn ngu ngơ không nhận ra tầm quan trọng của buổi tiệc tối nay, đây chính là cái bẫy bố anh giăng ra, chỉ chờ anh lọt hố thôi. Cứ như thế, anh sẽ sập bẫy lúc nào không hay.

-------------

- Bảo bối, em ở nhà ngoan nhé! Tối nay anh có việc quan trọng, không thể ăn cơm cùng em, đừng bỏ ăn rõ chưa?

Anh vừa thắt chiếc carvat vừa quay sang mỉm cười với Vương Nguyên. Thỏ con đang cầm IPad chơi nghe thế liền bỏ máy xuống, xịu mặt bĩu môi trông đến là đáng yêu. Anh bật cười, tiến đến véo một phát vào cái mũi của nhóc.

- Đừng có như thế, anh hứa sẽ về sớm mà.

Anh đưa tay xoa đầu vỗ về chú thỏ con. Rồi sau đó khoác chiếc vest đen vào người và theo Thạch Quan lên xe đi đến buổi Party.

Nhìn theo thân ảnh anh xa dần qua khung cửa, Vương Nguyên nghiêng đầu, chợt nhíu mày.

- Anh ấy đi rồi, có cái gì đó thật khó chịu. Nhưng mà thôi, xuống ăn cơm  nào.

Vương Nguyên nhún vai, bỏ mặc sự khó chịu trong lòng.

Thanh Kiếm Ngọc Bích lại một lần nữa chém xuống tên Tướng Quân Giáp Đen. Nhưng hắn may mắn đã tránh được cú đánh ấy và nhanh chóng trốn về Tư Dinh để chuẩn bị cho một kế hoạch phục thù cao siêu hơn.

Vương Nguyên chậc lưỡi, ném chiếc IPad sang một bên.

- Lại để nó trốn thoát, haiz. Mình đúng là vẫn chơi tệ hơn anh ấy mà.

Liếc nhìn cái máy tính bảng bằng con mắt đáng thương, Vương Nguyên đưa tay xoa bụng.

- Nếu không phải vì đói thì mình chơi đâu có tệ. Haiz, vẫn là có thực mới vực được đạo.

Nói rồi, Vương Nguyên đứng dậy rời khỏi phòng. Cậu lười nhác lê thân mình xuống nhà ăn để dùng cơm.
--------------------

Chiếc Ferrari 458 Italia dừng lại trên thảm đỏ trước khách sạn KR. Cửa xe vẫn chưa mở mà bên ngoài cánh nhà báo đã đứng tấp nập, vây kín quanh xe. Chụp ảnh phỏng vấn, anh ghét nhất là lũ nhà báo.

- Vương Tổng, xin anh hãy ra ngoài phát biểu vài lời.

- Vương Tổng, nghe nói buổi tiệc hôm nay là do chủ tịch tổ chức mừng sinh nhật của anh phải không? Còn nghe nói anh có một người tình bí ẩn, nhưng cô ấy vừa từ Anh Quốc trở về phải không ạ?

- Vương Tổng, anh có thể nói sơ qua về người tình bí ẩn này không?

- Vương Tổng, lần này cô gái ấy trở về, phải chăng hai người sẽ kết hôn?

- Xin anh hãy phát biểu vài lời đi ạ!

Thật đúng là giới báo chí, moi móc đủ thứ chuyện kể cả nó có phải là sự thật hay không?

Anh ngồi yên vị trong xe, mắt nhắm lại, hai tay khoanh trước ngực ra hiệu cho Thạch Quan xử lý mọi chuyện. Nhận lệnh, Thạch Quan bước ra khỏi xe. Lúc này đây chính là thời cơ cho giới báo chí săn lùng ảnh, chỉ tiếc là anh ngồi hàng ghế sau. Thạch Quan bước ra với bộ vest đen, hắn lạnh lùng nhìn toàn bộ những nhà báo đang cố moi móc đủ thông tin về cuộc hôn nhân không có thật này. Những kẻ được đôi mắt lạnh lùng ấy lướt qua đều đột nhiên rùng mình, bọn họ bất chợt im lặng, máy ảnh cũng không còn sáng đèn. Cả một lũ nhà báo đều đứng tách sang hai bên nhường ra lối đi cho Vương Tuấn Khải. Thạch Quan liền tiến đến mở cửa xe cho anh. Khi đôi giày da được đánh bóng chạm đất, cũng là lúc cánh nhà báo bọn họ buông máy ảnh xuống. Anh bước ta khỏi xe với khí chất áp đảo mọi người, không khí đột nhiên ngột ngạt hơn. Hai tay yên vị trong túi quần, anh ung dung bước vào đại sảnh của khách sạn mà chẳng hề vướng bận một tên nhà báo nào.

Có lẽ vì nhân vật chính vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của hàng trăm con người, nên không khó để người kia tìm thấy anh trong đám đông. Cầm ly Balley trên tay, Trương Nguyệt Ánh đi đến gần Vương Tuấn Khải,trao cho anh một ly.

- Chào mừng anh đã đến với buổi tiệc. Cheers.

Cô cạn ly cùng anh rồi uống cạn. Sau đó, lại quay người đến gần bàn rượu, đặt chiếc ly đã cạn xuống và lấy lên một ly mới. Mỗi bước đi uyển chuyển của cô trong chiếc váy đuôi cá đều thu hút mọi ánh nhìn của các vị tiểu thư ở đây. Ai cũng ghen tị với sắc đẹp kiều diễm cùng gia thế hiển hách của nàng ái nữ Windoscale. Đây là một trong những lý do khiến cho các vị công tử thiếu gia đều muốn tiếp cận cô nhưng lại không dám. Với người tài sắc vẹn toàn như thế thật khó sánh kịp. Chỉ riêng một người, lại muốn tránh nhưng không tránh được.

Vương Tuấn Khải trao lại ly rượu cho Thạch Quan, anh đến gần chiếc piano trắng đã được che phủ bên phía góc trái. Nơi góc khuất của bữa tiệc, nơi không ai đến gần đó, từng nốt nhạc vang lên, đánh động vào tâm hồn những người nghe. Dàn vĩ cầm ngừng phát ra âm thanh, còn tiếng đàn piano thì lôi cuốn, thu hút toàn bộ khách mời của bữa tiệc đi đến nơi phát ra.
------------------
Vương Nguyên đặt bát cơm xuống bàn, cậu lười nhác nói, mặt xịu xuống dáng vẻ làm nũng với quản gia Vương

- Cháu ăn xong rồi ạ. Hôm nay tâm trạng không được vui nên hình như cháu ăn không cảm thấy ngon.

Tiểu Thiến bật cười, cô vỗ vai Vương Nguyên

- Có thể là vì không có thiếu gia nên thiếu chủ mới cảm thấy như thế chăng?

Vương Nguyên phồng má.

- Không phải như thế mà. Chỉ vì em vẫn không thể chơi thắng anh ấy.

Tiểu Thiến vừa dọn dẹp vừa nhìn cậu nhóc mà bật cười. Quản gia Vương cũng mỉm cười trước sự trẻ con đáng yêu của Vương Nguyên.

Thực ra cũng vì anh không có ở đây nên cậu lại không muốn ăn gì. Không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, chẳng biết cảm giác này xuất phát từ đâu, chỉ là nó cứ ám ảnh cậu từ khi anh đi đến giờ. Vương Nguyên nghiêng đầu khó hiểu rồi mặc kệ cái giác cảm đó, cậu đi ra phòng khách rồi ngã phịch xuống chiếc ghế salon, tuỳ tiện nhấn một nút vào remote. Màn hình hiện lên một bàn thức ăn ẩm thực Pháp, trông rất ngon mắt. Tuy không thích nhưng Vương Nguyên phải công nhận chúng làm cái bụng vừa ăn no xong của cậu một lần nữa lại kêu lên "ọt ọt".

- Haiz, phải công nhận là nhìn chúng ngon thật

Vương Nguyên chống cằm, tựa lưng vào chiếc ghế xem TV.
-------------------
Khi tiếng piano kết thúc cũng là lúc âm thanh vỗ tay vang lên, báo hiệu cho buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Ngón tay ngừng tại những phím đàn, Vương Tuấn Khải đứng dậy, cúi đầu chào rồi cứ thế đi về phía bên trái. Thạch Quan đứng đó chờ anh, trao chiếc khăn mùi soa cho người đối diện. Anh nhận nó rồi lau sạch tay.

- Tốt, hay lắm con trai.

Chủ tịch tập đoàn KR- Vương Kiệt, ông vừa vỗ tay vừa tiến đến cạnh người con trai chơi piano.

Đôi mắt lạnh băng, anh liếc nhìn ông trong tích tắc rồi cho hai tay vào túi quần. Từng cử chỉ, hành động của anh đều khiến những con người kia nín thở, một phần vì sợ, một phần cũng vì người này quá đẹp trai.

- Giới thiệu với mọi người nhân vật chính của buổi tiệc, Tổng Giám Đốc tập đoàn KR, cũng là con trai duy nhất của Vương Kiệt tôi đây- Vương Tuấn Khải.

Vừa dứt lời, một loạt vỗ tay vang lên cùng tiếng vĩ cầm cất lên như chúc mừng cho sự hiện diện của anh. Ngay sau đó, một chiếc bánh kem năm tầng được đặt trên chiếc xe đẩy ra ngoài.

"Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday....happy birthday...
Happy birthday to you!"

Âm nhạc nổi lên, toàn bộ khách mời đều cất vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Bài hát kết thúc, ai ai cũng nâng ly.

"Happy birthday! Cheers"

- Vậy ra đây là bất ngờ ông ấy chuẩn bị cho tôi ư?

Vương Tuấn Khải liếc nhìn chiếc bánh kem rồi quay sang nói với Thạch Quan. Bất quá trong lòng anh cũng chẳng cảm thấy vui vẻ là bao. Anh không cần sinh nhật hoành tráng, không cần bánh kem 5 tầng, ông ấy vẫn như vậy, vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu anh.

- Còn một điều bất ngờ mà hôm nay tôi muốn thông báo với mọi người nữa.

Vương Kiệt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Đôi môi ông chợt nở một nụ cười, mắt híp lại trông có vẻ phấn khích lắm. Ông gọi Trương Nguyệt Ánh, cô mỉm cười kiêu sa bước đến cạnh ông. Ngừng một chút, ông đặt tay lên vai cô nói tiếp.

- Đây là Trương Nguyệt Ánh, ái nữ của Windoscale và sẽ là con dâu tương lai của Vương Kiệt tôi, là vợ tương lai của con trai tôi - Vương Tuấn Khải.

Lời nói nhẹ nhàng dứt khoát nhưng như một tia sấm đánh vào đầu anh. Đã từ rất lâu rồi, anh đã lâu rồi không có cảm giác này. Cảm giác sợ đánh mất một thứ chợt ùa về. Anh bất giác đưa tay lên đặt tại lồng ngực, tim đập rất nhanh rất mạnh.

- Thiếu gia, anh có sao không?

Thạch Quan nhận ra sự thay đổi trên gương mặt anh, ắt hẳn nghe xong lời nói của ông ta (bố anh) anh mới phản ứng như vậy.

- Vương Nguyên....

Anh gọi tên cậu, đôi chân mày nhíu lại, anh mím môi, đôi môi bật lên thành lời

- Vương Nguyên bây giờ chắc hẳn đã ăn xong, lúc nào cũng tầm giờ này mở TV lên xem....

- Thiếu gia, anh lo sợ thiếu chủ sẽ xem được buổi Party trực tiếp này ư?

Anh lo lắng nhóc lại nghĩ bậy, lo lắng đến phát điên lên. Sau đó thì quay người rời khỏi bữa tiệc trước khi bản thân phát tiết lên phá tan không khí đêm party.

Trương Nguyệt Ánh quay sang nhìn thì chợt thấy anh đã bỏ đi.

"Anh ấy đi đâu vậy nhỉ?"

----------
Vương Tuấn Khải tựa đầu vào cánh tay chống trên bàn. Lưng ngả vào chiếc ghế salon trong phòng nghỉ của khách sạn, đôi mắt nhắm lại, tay xoa thái dương.

"Ông ta điên rồi. Bất ngờ ư? Cái thứ bất ngờ đó là quà tặng sinh nhật sao? "

Nếu như ngay lúc đó anh kiên quyết chối từ, hậu quả sẽ khó lường đến mức nào. Tin tức trang nhất ngày mai trên báo sẽ là "Cha con bất hoà, hợp tác đổ vỡ". Giá cổ phiếu sẽ giảm không biết là bao nhiêu? Khủng hoảng này sẽ ảnh hưởng đến hàng trăm ngàn nhân công của tập đoàn. Gây chấn động một mảng kinh tế Đại Lục. Ông đưa anh vào vị trí bị ép buộc, ép hôn khiến anh muốn từ chối là điều không thể. Đưa anh vào  ngõ cụt của bản thân không tìm được lối thoát. Ông biến anh trở thành tên bất tài không bảo vệ được cậu, khiến anh ngoan ngoãn mà nghe mọi sự sắp đặt của ông. Con người này muốn đối phó là điều không dễ, huống hồ anh và ông lại là tình phụ tử. Anh như phát điên lên cầm lấy chiếc đèn ngủ ném xuống sàn nhà.

- Aaaaaaaaash. Khốn kiếp!

_Cạch_

Cửa mở ra và một bóng người bước vào. Bóng người này vòng tay ôm trọn bóng người kia.

- Xin anh đừng như vậy!

______end chap 24_______
Mó, có cảm thấy chap này nhạt nhẽo vô vị hong vậy? Tui thấy nó dở cái kiểu gì không biết nữa😫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro