Chap 1 : Đi xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đi xem mắt

Thời gian trôi qua, tại nơi để thưởng thức trà nổi tiếng nhất của công ty.

Bên trong phòng Platinum Vip, dưới ánh sáng mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên tràng kỷ, thân hình cao lớn ngả ra phía sau, nhìn qua thì cả người giống như muốn lọt vào bên trong chiếc ghế.

Bên trong phòng có vẻ mơ hồ không nhìn rõ, nam nhân kia có một đôi mắt đặc biệt sáng quả thực so với chim ưng còn muốn sắc bén hơn vài phần.

Đứng trước cửa liền nhìn thấy trong bóng tối kia một đôi mắt lóe ra một loại ánh sáng xa xăm, Vương Nguyên lập tức có phản ứng cả người tóc gáy dựng chổng ngược, phía sau lưng từng trận lạnh cả người, ánh mắt như vậy làm cậu bỗng nhớ đến một chương trình thế giới động vật từng được trình chiếu trên TV nói về thế giới của loài sói, thời điểm chúng đánh về phía con mồi chính là cũng phát ra ánh mắt như vậy.

Cuối cùng chứng minh được nam nhân kia quả thật là một con sói, lại không mất chút công sức nào mà đem Vương Nguyên nuốt vào trong bụng. Chẳng qua là ngay tại thời điểm này cậu chính là không có biết đến điều đó.

Hít vào một hơi,Vương Nguyên cho rằng vì an toàn của chính mình mà suy nghĩ có lẽ nên đứng bên ngoài nói chuyện thì tốt hơn.

"Này, người kia, Vi Vi cậu ấy bảo tôi đến nói cho anh, cậu ấy xin lỗi, buổi hẹn hôm nay cậu ấy không đến được." Lời nói vừa dứt Vương Nguyên chưa kịp bỏ chạy, người đàn ông bên trong cúi đầu phát ra tiếng cười, như là một loại mê hoặc, bất giác Vương Nguyên đứng tại chỗ, một chút cũng không nhúc nhích.

Giọng nói trầm ấm, khàn khàn mang theo hương vị của người đàn ông trưởng thành nhưng sau đó lại cảm thấy gợi cảm cực điểm!

Vương Nguyên quên mất việc mình phải rời khỏi nơi này mà đi về phía bên trong và nhìn vào.

"Ha Ha" Trong bóng tối, người đàn ông hơi cong môi, hai cánh môi mỏng thoáng hợp lại cùng một chỗ vẽ nên một mạt cười, Vương Nguyên nhìn không rõ anh, nhưng anh lại có thể thấy rõ cậu, ánh mắt nhíu lại, bóng dáng nhỏ xinh của cậu đứng ở cửa thoạt nhìn quả thực giống như học sinh chưa tốt nghiệp trung học..

Trên gương mặt nhỏ gọn đầy sợ hãi, nhưng lại vẫn cố tỏ ra vẻ không sợ. Thật sự là cậu nhóc quật cường.

Thân hình anh có chút nghiêng về phía trước, sau đó lại hướng phía sau nằm trở về, bắt đầu dùng giọng nói thành thật cúi đầu nói: "Đi xem mắt cho tôi leo cây, kêu một tiểu tử đến nói một câu xin lỗi là xong rồi hả?"

Vương Nguyên lúc này não bộ đã muốn dính vào nhau, trong bóng tối thanh âm của nam nhân kia thật dễ nghe, rất gợi cảm!

Giống như một thủy thủ trên biển bị nữ yêu mê hoặc, thời điểm Vương Nguyên tỉnh táo lại thì chính mình vậy mà không ý thức đã tiêu sái bước vào bên trong!

Thậm chí, cậu còn có thể cảm giác được người đối diện truyền đến một hơi thở nam nhân.

Âm thanh "Lạch cạch" đèn bên trong phòng bị người nào đó mở lên, ánh sáng bất ngờ làm Vương Nguyên theo bản năng nhắm măt lại, đợi cho đến khi thích ứng được hoàn cảnh cậu mở to mắt, liền nhịn không được hớp vào một ngụm khí lạnh!

Nam nhân ngồi đối diện cậu, đến tột cùng phải dùng cái từ ngữ gì để hình dung?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro