Chương 11 : Lại bị cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn , chiếc mặt nạ trở nên bóng loáng thực chói mắt.

Cậu bắt đầu có một chút hoa mắt.

Khi nãy khóe miệng cậu còn dính lại một chút bánh đều bị người kia dùng lưỡi liếm sạch , đầu óc Vương Nguyên đờ ra đến giờ mới có dấu hiệu hồi phục , đặc biệt là bên trong bất giác cậu cảm thấy giống như đang bị ......Cưỡng hôn ?!

Lực bá đạo như vậy , mùi thuốc lá quen thuộc như vậy , Vương Nguyên cả người chấn động , tứ chi trở nên cứng ngắc , giờ phút này cậu chỉ cảm thấy như bị sét đánh , từ trên đầu đánh xuống , từ trong ra ngoài.

Một lúc lâu , đợi cho Vương Tuấn Khải đã ăn no mới vừa lòng buông cậu ra , đôi môi nhỏ nhắn lúc này đã sưng đỏ trông thực giống hai miếng thịt bò =))

Nhìn qua ........ Càng trở nên trong ngon miệng hơn khi nãy .............

Vương Tuấn Khải nhíu mày , đôi mắt cũng lại trở nên thâm trầm một ít.

Mí mắt có chút giật giật, trên mặt đầy vẻ kinh hãi :" Đại ... đại thúc ?"

Phía sau lớp mặt nạ bạc , ánh mắt nam nhân hơi trầm xuống , Vương Nguyên lùi lại phía sau vài bước sau đó lại có ý định muốn công kích , đem toàn bộ gương mặt Vương Tuấn Khải chộp trong tay : " Thật là thúc ? Đại thúc ở buổi xem mắt?!"

Đại thúc............. Liên tiếp hai lần đại thúc .Vương Tuấn Khải không khỏi nhíu chặt mày , Đối với Vương Nguyên đang nháo trên mặt mình , anh thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát.

Phía bên kia hình như đang chú ý đến tiếng động bên này , thực ra là hiện tại có rất nhiều người đang nhìn bọn họ .

Đến khi nhận ra khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ bạc kia là Vương Tuấn Khải , mọi người đều trải qua thần sắc kích động rất muốn tiến đến phía trước , có thể được tổng tài Vương thị mời đến nhà tham gia tiệc tối , đối với bọn họ quả thực đã là quá vinh hạnh , cho nên lúc này thấy Vương Tuấn Khải, tốc độ có thể so được với người lãnh đạo của quốc gia.

Vương Nguyên vốn thân hình nhỏ nhắn , thừa dịp phía sau đám ngươi kia sắp bước lại chỗ bọn họ liền chuồn mất dạng.

Đại thúc nhìn qua thần sắc có vẻ như không được tốt , cậu có ngu mới ở lại chờ anh tiếp tục cưỡng hôn ?!

Bất quá , suy nghĩ là thế nhưng chính cậu lại liên tiếp hai lần bị người ta cưỡng hôn , lần đầu vẫn là nụ hôn đầu tiên .......Vương Nguyên liền cảm thấy bi ai , nụ hôn đầu tiên của cậu a !! Mười tám năm cậu vẫn giữ nụ hôn đầu dành cho người cậu yêu cuối cùng người tính vẫn không bằng trời tính !

Ai biết chưa gì đã bị một đại thúc còn chưa biết tên cướp đoạt !

Vương Nguyên đau lòng oán niệm trời đất .

Thật là , đại thúc vv..v..vv ghét nhất !

Tất cả mọi người đều mang mặt nạ cho nên Vương Nguyên tự cảm thấy được chính mình " chìm " trong đám người đông đúc , hoàn toàn không thể bị Vương Tuấn Khải bắt lại bất quá đây chỉ là suy nghĩ tự an ủi mình của Vương Nguyên , đối với Vương Tuấn Khải mà nói , mặc kệ cậu núp ở chỗ nào , tầm mắt của anh đều có thể chính xác bắt lấy được thân ảnh của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro