Chương 35 : Mau ngủ thôi , em mệt đến chết mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sổ trên lầu khép hờ , gió đêm lùa vào thổi tung tấm rèm , hòa quyện với không khí bên trong phòng , tấm rèm trắng nương theo làn gió khẽ lay động vẽ nên một đường cong mượt mà , Vương Tuấn Khải tùy ý liếc nhìn một cái , rồi lại thoáng dừng tầm mắt trong giây lát.

Lời nói vừa dứt , Vương Nặc Hiên còn chưa kịp hiểu vấn đề thì đã thấy anh hai cậu vội vã rời đi.

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn về hướng đó một chút rồi đi nhanh lên lầu , Vương Nặc Hiên thấy rất rõ , ánh mắt của anh hai cậu lúc liếc nhìn lên phía trên dường như mang theo một chút lo lắng , rồi lại như một loại cưng chiều bất đắc dĩ.

Đối với Vương Nặc Hiên mà nói , nếu là trước kia cậu nhìn được vẻ mặt đó của anh hai , có lẽ cậu sẽ rất kinh ngạc , nhưng mà hiện tại , cậu biết , chỉ có khi đối mặt với một người , anh ấy mới có thể để lộ ra vẻ mặt như thế.Dõi theo nơi Vương Tuấn Khải vừa nhìn đến, dưới tấm rèm trắng , nếu không quan sát kỹ , tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy đằng sau đó ẩn chứa điều gì.

Tấm rèm phất phơ trong làn gió , bóng dáng một người thoắt ẩn thoắt hiện.Vương Nặc Hiên cười cười , quay đầu trở về phòng mình.Dọc đường đi không hề có một chiếc đèn nào được mở , lúc Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng , bên trong cũng là một khung cảnh tối tăm , u ám , chỉ có duy nhất ánh trăng rọi vào từ bên ngoài.Góc chăn trên giường được vén lên , sớm đã không còn thấy bóng dáng của người vừa ngủ trong chăn.Tấm rèm vẫn như cũ , đang bay múa cùng gió , Vương Tuấn Khải nín cười , chậm rãi đi về nơi đó.Đến gần , ngay cả hương thơm của người nào đó cũng quyện vào gió , vấn vít bên cánh mũi.

"Sao lại trốn sau rèm?"

Vương Tuấn Khải cất tiếng hỏi.Căn phòng rộng lớn như vậy , thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió rít bên tai , nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời .Vương Tuấn Khải thở dài :" Rèm màu trắng , em mang đôi dép lê màu đỏ kia , thật chói mắt ."

Phía dưới tấm rèm , quả nhiên nổi bật lên sắc đỏ." Phạch phạch " Tiếng động vang lên , Vương Nguyên tức giận đẩy mạnh tấm rèm , từ bên trong đi ra.

Góc rèm được nâng lên một chút rồi sau đó lại bị gió quật xuống.Vương nguyên đi đến bên Vương Tuấn Khải , anh cao hơn cậu khoảng một cái đầu , nhất là lúc này cậu lại chỉ mang dép lê bình thường , cùng với thân hình nhỏ nhắn , đứng cạnh Vương Tuấn Khải khiến cho hình ảnh hai người trở nên hoàn toàn đối lập.Bàn tay to dịu dàng vuốt lại mái tóc rối bù của cậu :" Sao còn không ngủ đi ?"

Trước khi đi, rõ ràng anh đã liếc mắt kiểm tra , xác định cậu thật sự đã ngủ , anh mới rời khỏi.Vương Nguyên dụi dụi hai mắt , há miệng ngáp to một cái , hồi lâu mới thấy cậu lười biếng đáp :" Em tỉnh dậy một chút , thấy bên cạnh không có anh ."

Vương Tuấn Khải không thể không ôm cậu một chút , Vương Nguyên tiếp tục nói :" Anh không ở cạnh , em không ngủ được , cho nên đã xuống giường nhìn xem anh còn ở nhà không ."

Vương Tuấn Khải " Ừ " một tiếng , Vươn Nguyên ôm tay anh lôi đến bên giường " Ngủ tiếp thôi ,em mệt chết mất ."

Như để chứng mình rằng mình đang rất buồn ngủ , cho nên lúc vừa chạm đến mặt giường , ngay cả nhích người một cái cậu cũng lười làm , lập tức rúc vào lòng Vương Tuấn Khải .Tuy rằng không phải mùa hè , nhưng không khí nóng bức của những ngày hè vẫn còn quanh quẩn chưa muốn rời , vì thế , cậu trai nhỏ trong lòng anh hiện giờ chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của anh, do anh cao hơn cậu cái đầu nên chiếc áo đã che được phần nhạy cảm của cậu, mà gần đây, do mang thai nên dáng người cậu cũng đẫy đà không ít.[Yun : Bé không có mặc sịp ah~~ :3, vấn đề nhạy cảm :v]

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cậu , cả người càng lúc gần như bị lửa thiêu cháy.Anh vẫn đang khắc chế bản thân không chạm vào cậu.Nhưng , thật sự rất vất vả .Mà tính đến giờ phút này , cũng gần hai tuần nữa là đứa bé trong bụng của cậu đã tròn 4 tháng.Chỉ vừa nghĩ như vậy , bàn tay cũng bắt đầu hành động , Vương nguyên ngủ say hoàn toàn không biết gì.

Dưới ánh trăng vàng nhạt , gương mặt cậu ửng hồng hệt như trái táo khiến người ta hận không thể cắn một phát , mặt đối mặt , thân thể của cậu cũng gắt gao dán chặt vào ngực anh , anh còn có thể cảm nhận được hai đầu nhũ tiêm đang dần cứng lên. [Yun : Tuấn Khải còn chưa làm gì con mà? :v Sao nhũ tiêm đã cứng rồi ><]

Dục võng bị kìm hãm quá lâu cũng bắt đầu kêu gào trỗi dậy.Vương Tuấn Khải ngẩng đầu , đầu ngón tay hơi run rẩy đặt lên trán cậu.Vương Nguyên nhíu mày ,"Ưm" một tiếng .

Động tác của anh bất giác cứng đờ , hô hấp cũng gần như đình trệ , cảm giác giống như kẻ trộm , xung quanh tĩnh lặng bỗng vang lên thanh âm không nhỏ như muốn dọa người.Vương Tuấn Khải do dự một hồi , cuối cùng vẫn chỉ cười khổ ôm chặt cậu vào lòng.[Yun : Ây za, không có H đâu mấy cô đừng mong chờ :3]

Ây , hiện tại anh đã có thể chắc chắn một điều , cậu chính là do ông trời cố tình phái xuống dày vò anh , còn anh chỉ có thể biết vui vẻ chịu đựng.

---------------------------------------------------------------------------

Quá nửa đêm , Chí Hoành không ngủ được cho nên đành rời giường định đi lục lọi chút đồ ăn , nhưng không ngờ còn có một người cũng không ngủ được giống cậu.Cầm thêm một hộp sữa , Chí Hoành đi đến chìa ra trước mặt Vương Nặc Hiên:" Anh cũng không ngủ được ?"

Vương Nặc Hiên đang tập trung xem TV , căn bản không chú ý có người đến gần mình , trong lúc đó , đột nhiên nghe tiếng nói từ phía sau vang lên , anh sợ đến mức nhảy dựng trên sô pha , sắc mặt xám ngoét.

Chí Hoành đang cầm hộp sữa cũng bị hành động nhất thời của anh dọa mất hồn.Cậu đáng sợ đến vậy sao?

Sau khi nhận ra người trước mặt là Chí Hoành , VươngNặc Hiên vỗ vỗ ngực :" Nửa đêm còn ra đây , muốn dọa chết tôi à ?"

Chí Hoành liếc nhìn cậu :" Anh yếu đuối như vậy sao ? Không cần sợ hãi đến thế chứ !"

Yếu đuối....Vương Nặc Hiên không thèm chú ý đến hai từ đầy tính công kích này , cả giọng điệu khinh thường vừa rồi của Chí Hoành nữa.

"Cậu có thể nói chuyện dịu dàng một chút không ?"

Vương Nặc Hiên bắt đầu công kích ,

"Bộ dạng của cậu , xem như cũng không tồi , nếu có thể dịu dàng một chút , tôi nghĩ , việc cậu câu được một con 'rùa vàng' cũng không hẳn là vấn đề ."

Chí Hoành phun hết một ngụm sữa , Vương Nặc Hiên nhanh tay lẹ mắt tránh kịp , từ ngày nào đó bị Vương Nguyên nôn hết lên người , trong tâm lý cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện , không nghĩ đến bây giờ thật sự có thể dùng đến.

"Hai người không hổ là huynh đệ tốt !"

"Vừa nãy anh nói gì vậy?"

Do sặc sữa , thanh âm của Chí Hoành đột nhiên cũng cao lên mấy bậc.Đôi mắt trừng lớn vì kinh ngạc.Vương Nặc Hiên nhếch miệng cười :" Những cậu ấm trong giới thượng lưu cũng rất hay nói về cậu , tôi thì không học vấn , cũng không có nghề nghiệp gì , cả ngày đều đi chơi cùng họ , muốn không biết đến cậu cũng khó."

Chí Hoành mệt mỏi cười cười , cũng không cảm thấy xấu hổ :" Đúng vậy , tôi chính là muốn lọt vào mắt người có tiền ,cả ngày cũng chỉ muốn đi câu ' rùa vàng ' "

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy ẩn trong nụ cười kia che giấu không biết là bao nhiêu sự mất mát cùng ảm đạm.Vương Nặc Hiên rút khăn giấy đưa cho cậu

"Ừ , bọn họ đều nói , cậu chính là một người yêu tiền , nhất là đàn ông có tiền , ai có tiền thì cậu sẽ qua lại với người đó , lúc đi xem mắt , cho đến bây giờ cậu cũng đều xem xét gia thế đối phương "

"Ồ , anh cũng biết à ,đúng là tiếng xấu đồn xa nhỉ ? Chẳng trách gần đây ngay cả một kẻ có tiền tôi cũng không gặp được ."

Chí Hoành cười giễu cợt , Vương Nặc Hiên nhìn cậu :"Ai nói không có ?"

Chí Hoành cũng nhìn về phía Vương Nặc Hiên , cậu ta đang đứng ưỡn ngực , thẳng lưng , phô ra một tư thế có thể xem là đẹp nhất

"Trước mặt cậu không phải cũng có một người đàn ông vừa đẹp trai , vừa nhiều tiền hay sao ? Thế nào , có hứng thú đến câu con " rùa vàng " như tôi không ?"

"Anh còn muốn Vương Nguyên cho rằng đang ức hiếp tôi ?"

Lập tức , Vương Nặc Hiên trở nên chết nghẹn .

" Được rồi , tôi đi ngủ ."

Chí Hoành phất tay ,nói Vương Nặc Hiên " A " một tiếng , lúc Chí Hoành sắp quay đi , anh lấy hai tay làm thành một vòng tròn lớn rồi nói to :" Tôi thật sự chính là một con " rùa vàng " đó nha !"

Ngay cả quay đầu cậu cũng không kiên nhẫn :" Tôi biết !"

------------------------------------------------------------------------------

Gần đây , thành phố T có một sự kiện lớn , đó là , nhà thiết kế nổi tiếng – Lưu Ngữ sẽ tổ chức một buổi trình diễn thời trang ngay tại thành phố.Người trong giới thiết kế thời trang , dường như không ai không biết đến cái tên " Lưu Ngữ " này , nhưng mà , cũng không môt ai biết rõ con người đó rốt cuộc là người như thế nào.Lưu Ngữ , một nhân vật đứng đầu trong giới thiết kế , gần như anh nắm trong tay cả xu hướng thời trang , những thiết kế của anh đều được phần đông các siêu sao cực kì yêu thích , đồng thời cũng là đối tượng để những thiết kế khác ăn theo , chỉ là , đối với nhân vật này , ngoại trừ việc anh là một ông trùm của nghành thời trang thì những tin tức còn lại không một ai biết , trên internet căn bản cũng không tìm thấy tin có liên quan đến anh.Mà bây giờ , một đại nhân vật thần bí như vậy sắp cử hành buổi trình diễn thời trang của mình tại thành phố T , tin tức này được xem là chủ đề giải trí bất ngờ nhất năm nay.

Ngày khai trương cửa hàng , Vương Nguyên cũng có đi , cậu đối với trang phục không có hứng thú , nhưng mà Chí Hoành thật sự rất thích những thiết kế của Lưu Ngữ , vả lại , cậu cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút , cho nên liền đi theo Chí Hoành đến nơi này.Chỗ ngồi cũng được Vương Tuấn Khải bố trí rất tốt , vị trí khá gần phía trước , không gian cũng rộng rãi , không lo cậu phải chen chúc với người khác , những ghế ngồi xung quanh cũng đã bị Vương Tuấn Khải bao trọn , trừ Chí Hoành ra , Vương Nặc Hiên , Charen và còn có cả Vilian cũng đều được kéo đến tham gia cho đủ số ghế.

Chí Hoành thúc Vương Nguyên :" Người đàn ông của cậu cũng quá hào phóng rồi , mua nhiều chỗ ngồi tại show thời trang của Lưu Ngữ như vậy .... Thật lãng phí tiền !"

Trên sân khấu chữ T , người mẫu bắt đầu vận trang phục của Lưu Ngữ sải bước trên sàn catwalk , Chí Hoành vô cùng hưng phấn , vừa xem vừa không ngừng bình luận về những bộ trang phục , bộ này phải được giải thưởng gì , bộ kia nhất định sẽ được người nào chỉ định.

Vương Nguyên mất hứng , nghiêng về bên phải, dựa vào vai Vương Tuấn Khải , khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi , nếu sớm biết nhàm chán đến vậy , cậu sẽ không đến đây !Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay giòn giã , kết hợp cùng với thanh âm hưng phấn của mọi người , Vương Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra để nhìn xem có chuyện gì , lại không ngờ rằng sẽ gặp lại con người đang đứng giữa sân khấu kia , Vương Tuấn Khảingồi bên cạnh cũng hơi nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro