Chương 42 : Thật may, còn kịp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chả biết cái tiêu đề nó có liên quan đến truyện không nữa😂😂😅

_________________________________________


Vương Nguyên vốn còn có chút tò mò , vì cái gì Vương Tuấn Khải ngay cả hỏi cũng không hỏi lại dễ dàng để cậu đi gặp Anh Ly như vậy , hại cậu nghĩ một bụng lý do nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội nói ra , cho đến khi đi gặp Anh Ly , Vương Nguyên mới biết , những suy nghĩ của cậu về Vương Tuấn Khải lúc đó có bao nhiêu buồn cười cùng ngây thơ.

Nhìn người đàn ông gắt gao nắm lấy bàn tay mình , lại nhìn Anh Ly vừa mở cửa liền đứng như trời trồng , Vương Nguyên ôm trán không kìm được xúc động , đại thúc , anh đến đây để thăm bệnh hay là nhân cơ hội này để khoe khoang vậy ?

Vương Tuấn Khải một tay cầm quà , tay còn lại không quên ôm thắt lưng Vương Nguyên , đôi mắt hẹp dài hơi nhướn lên nhìn Anh Ly : " Vương Nguyên nghe CHí Hoành nói cậu phải nằm viện mổ , cho nên muốn đến thăm , cậu cũng biết , bây giờ cậu ấy đang mang thai , cơ thể không được tốt cho lắm , vì thế tôi phải đi cùng cậu ấy."

Thúc vào eo Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên tươi cười với Anh Ly :" Anh Ly , anh khỏe không ?"

Cậu chỉ là muốn nhắc nhở Vương Tuấn Khải một chút , nhưng lại không hề hay biết hành động ấy trong mắt Anh Ly chính là đôi vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình.

Trước kia.... Cậu ấy cũng hay làm như vậy với hắn.

Anh Ly cười , tránh khỏi cửa :" Vào nhà trước đi , bất quá cũng chỉ là một cuộc tiểu phẫu , sau khi xuất viện sức khỏe cũng tốt lên nhiều ."

Căn hộ của Anh Ly được quét tước sạch sẽ , ngăn nắp  , giống hệt như con người hắn , sạch sẽ và giản dị.

Vương Tuấn Khải đặt mấy món quà kia xuống , Anh Ly nhìn qua những nhãn hiệu đó , ý cười thuyên giảm chút ít :" Chỉ là một tiểu thuật đơn giản , không có gì nghiêm trọng đâu ."

Ngụ ý , không cần đến tặng những đồ vật đắt tiền như vậy , hắn kham không nổi.

Vương Tuấn Khải thản nhiên nghe hắn nói song chỉ cười rồi đưa mấy túi quà đó đến trước mặt Anh Ly : " Những thứ này , tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm ."

Anh Ly khựng lại , Vương Nguyên ôm mặt , cho dù là người ta hiểu lầm , anh cũng không thể nói khéo hơn một chút sao ? Cần gì phải huỵt toẹt ra như vậy ?

Vương Nguyên cảm nhận được sức ép từ trên đỉnh đầu , giương mắt nhìn lên ,Vương Tuấn Khảiđang hòa nhã nói với Anh Ly : " Lúc trước tôi ở nước ngoài , bởi vì có chút chuyện riêng phải giải quyết , cho nên không thể liên lạc được với Tiểu Nguyên , cũng không nói trước cho cậu ấy , mấy thứ này , tôi chỉ muốn cảm ơn cậu đã chiếu cố cậu ấy giúp tôi ."

Trán Vương Nguyên giăng đầy hắc tuyến , anh đến để cảm ơn , nhưng vẫn không quên liên tục nhắc nhở , khơi lại vết sẹo của người ta ?

Tuy rằng trước kia bởi vì tức giận , mới tùy tiện kết hôn cùng Anh Ly , nhưng sau khi tỉnh táo lại , đốt mặt với Anh Ly , trong lòng cậu vẫn luôn thấy áy náy , vì thế kéo kéo tay Vương Tuấn Khải,âm thầm lắc lắc đầu ra hiệu cho anh

Anh Ly cười chịu thua , nhưng vẫn đem quà trả lại cho Vương Tuấn Khải : " Vương Tuấn Khải, mục đích anh đến đây , có phải là vì muốn cảm ơn tôi ?"

Trong không khí mơ hồ chứa mùi thuốc súng , Vườn Nguyên sợ hãi , nắm lấy tay Vương Tuấn Khải :" Đại thúc."

" Ngoan " Vương Tuấn Khải thấp giọng dỗ dành cậu , " Đừng nói gì hết , sẽ không có chuyện gì đâu."

Khuyên không được Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên chỉ hy vọng Anh Ly có thể nói ít đi một câu , dù sao bọn họ cũng có ý tốt đến thăm , nếu thật sự có chuyện thì không hay cho lắm.

" Vương Nguyên !" Anh Ly như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu , không đợi cậu đáp , hắn lại quay sang nói với Vương Tuấn Khải :" Vương Tuấn Khải , chỉ có bao nhiêu đây mà được xem là có thành ý sao ?"

Vương Tuấn Khải nhướn mày , bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Vương Nguyên hoàn toàn câm lặng , nhìn lướt qua những túi quà kia , tuy rằng người mua là đại thúc , nhưng nhìn đống tiền bỏ ra , thực khiến cậu đau lòng quá đi ...........chẳng lẽ , giá hàng càng cao thì càng làm giá trị Vương Nguyên ta tăng lên sao ?

Được rồi , cho cậu hãnh diện trong sự đau khổ một chút đi.

" Vương Tuấn Khải , nếu anh thật sự muốn bày tỏ tâm ý , mấy thứ này , hình như không đủ."

Anh Ly cười lạnh đẩy túi quà trên bàn về phía Phí Nặc Nam.

" Vậy nói thử xem , cậu muốn gì ?" Ngữ khí bình thản , Vương Tuấn Khải hoàn toàn không đặt Anh Ly vào mắt.

Trong lòng anh , Anh Ly dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử non nớt , không đáng để anh đùa giỡn, chỉ là hắn ta lại liên quan đến Vương Nguyên , anh mới có tâm trạng làm khó hắn một chút.

" Trong lòng tôi, mấy thứ này không có trọng lượng bằng Vương Nguyên , nói cách khác...." Anh Ly bước đến kéo tay Vương Nguyên , gằn từng tiếng nói :" Cậu ấy , Vương Nguyên , là vô giá , vậy mà Vương Tuấn Khải anh lại có thể đưa mấy thứ này đến cân đo đong đếm với cậu ấy , cho dù anh đem cả tập đoàn Vương thị cho tôi , tôi cũng không cần."

Vương Nguyên không nghĩ đến Anh Ly lại kéo tay mình , càng không ngờ hắn sẽ nói những lời này , theo bản năng , cậu vùng ra khỏi tay Anh Ly , lui về trốn sau lưng Vương Tuấn Khải.

Chỉ một hành động theo bản năng , cũng đủ để chứng minh hết thảy.

Khóe môi Vương Tuấn Khải cong lên , ánh mắt Anh Ly tối lại.

Khi về đến nhà, Vương Nguyên toan bước vào phòng thì đã bị Vương Tuấn Khải thình lình ôm lấy , cậu giật mình thét chói tai sau đó gắt gao ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải :" Đại thúc !"

Vương Tuấn Khải bật cười to , hình như từ trước đến giờ anh chưa từng cười vui vẻ đến vậy.

Anh thừa nhận , lúc cậu nấp sau lưng anh , anh suýt nhịn không được ôm cậu vào lòng.

Hành động như vậy , mới là sự chọn lựa xuất phát từ trong thâm tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro