💙Chương 78💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG CUỐI RỒI NHÉ MỌI NGƯỜI😊

NHỚ FOLLOW + CMT + VOTE CHO TRUYỆN CỦA TUI NÀO❤

*************************

Đó là tất cả những gì mà Anh để lại..  

***3 năm sau***

- Giám đốc cho em một cơ hội nữa đi, rõ ràng hôm qua em có việc mà...Em nói thật đấy!! ~cậu van nài tha thiết~

- Hôm qua, cậu có biết cả ekip chờ cậu vất vả thế nào không? Cậu có việc thì phải thông báo trước chứ, là trưởng phòng cậu có thể vô trách nhiệm thế à? 

- Em biết lỗi rồi mà, một lát nữa em sẽ trực tiếp đi gặp chàng ca sĩ đó rồi xin lỗi!! 

- Cậu...cậu tưởng thế là xong à, ca sĩ hôm qua vì không có nhà thiết kế mang đồ tới đã không hoàn thành được MV, dẫn đến cả công ty bị liên lụy... 

- Thế giờ giám đốc bắt em phải làm sao? 

- Cậu... 

Ngoài kia, hàng tá người đang nhìn vào bàn tán xôn xao 

- Khổ thân chàng trưởng phòng, gặp ngay ông giám đốc tọc mạch. 

- Mà cũng đáng ai bảo hôm qua không tới...Tôi nói thật chứ được làm việc với ca sĩ nổi tiếng, đã thế còn được tự tay thiết kế đồ, sướng thế không biết hưởng... 

- Bà nhìn cái chân của cậu ta đi, sao cậu ta có thể chạy nhanh được chứ... 

- Mà nghe nói trước đây cậu ta giật người yêu của ai đó rồi bị người ta hãm hại dẫn đến cái chân thế kia... 

- Cho đáng đời!! 

Mấy nhỏ nhân viên tàn nhẫn đứng nói cười hồn nhiên... 

Cậu bước ra, mặt lạnh hướng họ bước tới :

- Các cô đứng đây làm gì! 

- Dạ dạ...bọn em đi làm việc ngay đây!! 

- Đứng lại!! 

2 nhỏ nhân viên tím tái mặt mũi, cúi đầu xuống... 

Cậu bước lại gần , nhìn từ trên xuống dưới.. 

- Cúc áo bị tuột này!! ~cậu chỉ...~ (~Liêm sỉ papa ơii~)

Nhỏ nhân viên nhanh tay cài lại nút áo... 

Cậu tiến lại gần hơn, ôm hai cô nhân viên ‘’ yêu quý ‘’ rồi thì thầm : 

- Lần sau nếu tôi còn nghe thấy bất kì lời bàn tán nào nữa...thì các cô chuẩn bị cuốn gói ra về nhé!! À, còn cái chân này nữa, đúng là nó không chạy được nhanh nhưng nó có thể sút vỡ mồm những ai bàn tán về nó đấy.. 

Nói xong, cậu quay ra tươi cười : 

- Các em làm việc vui vẻ nha!! 

2 cô nhân viên mặt mũi tím tái, sợ hãi, cúi đầu vội rồi chạy về làm việc... 

Trong 3 năm qua, cậu đã cố gắng để vươn tới cái vị trí trưởng phòng của một công ty thiết kế thời trang lớn. Một số mẫu thiết kế của cậu đã đăng tạp chí và được nhiều người trong giới nghệ sĩ yêu thích. Cậu trở nên nổi tiếng...Hỏi tại sao cậu lại cố gắng thế ư? Là vì cậu muốn một ngày nào đó, ở bất cứ nơi nào, Anh cũng có thể nhìn thấy cậu vui vẻ với ước mơ của bản thân, không còn dằn vặt, đau khổ...Cậu muốn cho Anh thấy cậu đã mạnh mẽ hơn so với Vương Nguyên của 3 năm trước, và điều cuối cùng câuh muốn Anh nhìn thấy đó là... (~mấy cô nghĩ là gì aaa~)

***Tan sở***

Cậu cầm túi quần áo đã thiết kế... 

Vẫy vội chiếc taxi , rồi đọc địa chỉ, đi tới quán cafe để xin lỗi anh ca sĩ đó. 

Chiếc taxi chuyển bánh khá nhanh, thoáng cái đã tới rồi!!

Cậu bước vào quán cafe... 

Ngồi xuống bàn 5... 

Bỗng nhiên , một chàng trai ngồi xuống bàn cậu... 

Cậu ngạc nhiên : 

- Nhị Hoành? Mày...? 

- Ngạc nhiên lắm đúng không? 

- Vậy ra công việc mới mày nói với tao là công việc này 
hả? 

- Chứ còn gì nữa... 

- Thế chính mày cũng là cậu quản lí khó tính hành tình hành tội tao mấy hôm nay đó à? 

- Chính nó!! 

Cậu đứng lên tỏ vẻ giận dỗi... 

- Này, xin lỗi mà!! 

- Không cần!! 

- Thực ra hôm nay tao gọi mày ra đây cũng là cái cớ thôi...Tao có việc muốn nói! 

- Chuyện gì? 

- 3 năm rồi, mày...mày còn nhớ Tuấn Khải không? ~Hoành ngập ngừng~

- Sao lại hỏi cái đấy? 

- Tao biết 3 năm qua mày cố gắng là vì Anh ấy!! 

- .... 
- Đây là địa chỉ của Tuấn Khải, Anh ấy đang tìm một nhà thiết kế để hoàn thành album của Anh ấy đấy... 

- .... 

- mày đến đó thử xem. 

Cầm tấm địa chỉ trên tay... 

Câuh chợt nhớ công ty cậu  cũng đang có hợp đồng đi Mĩ để làm việc với một số nghệ sĩ...Cơ hội này là của cậu... 

Vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra đường...cậu baets xe về công ty...

***Công ty***

- Giám đốc, đi mà...Em xin anh đấy...Em thực sự rất muốn đi Mĩ. Giám đốc đẹp trai, cute, dễ thương cho em đi nha. 

- Không!! 

- Anh nỡ đối xử với 1 tiểu thiên thần như em thế à? Mấy năm nay toàn nhờ em công ty mới có nhiều hợp đồng, anh đâu thể tàn nhẫn cắt suất đi Mĩ của em. 

- Nhờ cậu công ty có nhiều hợp đồng, nhưng cũng nhờ cậu công ty cũng mất khá nhiều hợp đồng đấy. 

- Đấy là do số phận, anh đâu thể trách em? Em xin anh đấy, đây là cơ hội của em. Chỉ một lần này thôi... 

Cậu van nài ỉ ôi ông giám đốc suốt 2 tiếng... 

Cuối cùng cũng có tên trong danh sách đi Mĩ đợt này... 

***NewYork***

8pm.. 

Một chàng trai chăm chú với hàng tá thông tin về các nhà thiết kế trên bàn... 

- Chị quản lí, chỉ có từng này thôi à? 

- Đó là toàn bộ nhà thiết kế có danh tiếng nhất hiện nay... 

- Nhưng không có người em cần tìm.. 

Chàng trai lục lọi lần nữa...như muốn tìm kiếm tờ giấy thông tin mà Anh ta mong chờ từ lâu... 

Bỗng nhiên, một người đàn ông mang thêm một số thông tin nữa vào phòng... 

- Đây là một số thông tin của các nhà thiết kế từ công ty PQ - công ty thiết kế hàng đầu hiện nay... 

Chàng trai lại tìm... 

Bỗng dưng, anh dừng lại ở một tờ thông tin... 

***Trùng Khánh***

Cậu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra sân bay.. 

Chuyến bay được tiến hành khá nhanh..

Chớp mắt 1 cái, cậu đã sang được New York....

Nhanh chân tìm khách sạn và bắt đầu vào công việc, cậu hì hục vẽ vẽ và vẽ để mau nộp bản thảo vào chờ thông báo từ bên nghệ sĩ... 

***3 ngày sau***

Cậu đang nằm ườn trên giường vì 3 ngày lao công khổ sức vẽ cho bằng được 6 mẫu thiết kế. 

Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên... 

Là thư của 1 công ty quản lí... 

Câuh từ từ mở lá thư... 

Và...cậu đã được nhận... 

Vội vàng lục đồ trong tủ quần áo rồi nhanh chân bắt 1 chiếc taxi rồi rời đi... 

***Một lát sau***

Cậu đã có mặt ở điểm hẹn...

- Cậu là Mã Tư Viễn? ~một người đàn ông bước tới~

- Vâng là tôi!! 

- Mời cậu đi lối này. 

Mã Tư Viễn là cái tên cậu quyết định đổi...Cái tên Vương Nguyên gắn liền với quá nhiều đau khổ...Cậu muốn thay đổi, vứt bỏ hết tất cả quá khứ, bước tới tương lai một cách mạnh mẽ... 

Cậu được người đàn ông dẫn tới một căn phòng... 

Ở đó có một chàng trai, đứng đó...như là đang đợi chờ ai... 

Thoáng hiện, cậu có cảm giác rất Anh ta giống...người đó.

- Cậu ngồi đi! ~Anh ta quay lại...~

Cậu sững người.. 

Tim cậu đập rộn ràng.. 

- Cậu là Mã Tư Viễn? 

- Vâng!! 

- Tôi là chàng ca sĩ đã tuyển cậu vào đây! Biết tôi không? 

Cậu lắc đầu... 

- Vẫn là con thỏ ngốc hồi xưa sao? 

Lúc này, cậu càng ngạc nhiên... 

‘’ Anh ta là ai? Sao lại biết biệt danh hồi đó chứ? ‘’

- Anh là ai? 

- Vẫn chưa nhận ra tôi à? 

- ...... 

Anh cầm tay cậu, dắt ra ngoài.. 

Đứng ở hậu trường sân khấu.. 

- Giúp tôi chọn đồ đi!! 

- Tôi á? 

- Tôi thuê cậu về không phải chỉ để đứng đấy đâu..~Anh nở nụ cười nhìn cậu~

- Chọn thì chọn!! 

Cậu cầm lấy từng bộ đồ rồi ướm thử lên cơ thể đó.. 

Đẹp quá!! Bất cứ bộ đồ nào cũng hợp với cơ thể săn chắc ấy... 

Rồi cậu cũng quyết định chọn lấy một bộ.. 

Chàng trai ấy bước lên sân khấu thật tự tin, Anh ta thật giống một ngôi sao, ngôi sao mà ai cũng mong ước được chạm vào... 

Tiết mục nhanh chóng kết thục để lại tiếng hò reo của khán giả.. 

Chàng trai dẫn cậu tới công viên giải trí.. 

Tim cậu cứ đập rộn ràng.. 

Những trò đùa, những món ăn, chàng trai ấy như đã biết cậu từ lâu...Họ cười nói vui vẻ, dường như cậu được tái sinh.. 

Rồi..những cái ôm tình cờ của chàng trai khiến cậu như nổ tung, cái cảm giác quen thuộc ấy khiến cậu càng thêm lưu luyến chàng trai ấy.... 

Nhưng...bỗng nhiên cậu im lặng...khẽ hỏi : 

- Anh...Anh là Tuấn Khải đúng không? 

Ánh mắt chàng trai cũng đã thay đổi.. 

- ..... 

- Đúng là Anh rồi mà, linh cảm của em không nhầm được. Chỉ có Anh biết bài hát em thích, chỉ có Anh mới biết em thích đi công viên giải trí và chỉ có Anh..mới gọi em là thỏ ngốc...Chắc chắn là Anh!! không thể nhầm được... 

- Nếu tôi là Anh ta thì sao? Cậu sẽ làm gì? ~Anh lạnh lùng nhìn cậu~

- ...... 

- Đến bên tôi à, yêu tôi lần nữa à? Đó là mấy câu cũ rích của ba cái phim Hàn Quốc... 

- Không em sẽ không nói thế!! Em không dư hơi để đi đọc lại mấy câu thoại của phim Hàn Quốc... 

- Vậy cậu sẽ làm gì? 

- Em sẽ bảo vệ Anh!! 

Anh sững người 

- 3 năm trước Anh bất chấp dư luận để yêu em. Mặc kệ những lời đàm tiếu của thiên hạ, Anh yêu một người gần như tàn phế, Anh rời xa quê hương của mình để bảo vệ em...Mặc kệ sự nghiệp của Anh đang khó khăn..Em không chắc có thể đem lại hạnh phúc cho Anh lần nữa, nhưng chỉ cần Anh còn ở đây em sẽ làm mọi thứ...ít nhất không phải vì em mà là vì Anh...

Anh cười.. 

- Cậu nghĩ cậu là ai ? Thần tiên à? Để tôi nói cho cậu một sự thật nhé, tôi đúng là Vương Tuấn Khải... 

- ...... 

- Nhưng tôi không còn yêu cậu...tất cả mọi việc hôm nay là để trả lại những giây phút khi tôi còn ở quê hương, cậu đã làm tôi vui vẻ...À còn nữa, tôi đã giúp cậu vào được công ty quản lí này rồi đấy, đó là món quà cuối cùng tôi tặng cậu. Còn chúng ta dừng lại ở đây thôi...tôi không yêu cậu... 

- .... 

Anh kề sát mặt cậu :

- Đó là vì cái chân tàn phế này đấy...Cậu nghĩ cậu nói thế là tôi cảm động à...Cậu chẳng là gì cả, cậu chẳng đẹp, thân hình cũng chẳng nóng bỏng... 

Cậu khóc.. 

- Anh nói dối, nếu Anh không còn yêu em thì Anh sẽ chẳng nhìn em ấm áp như cái lúc em mới vào...Nếu Anh không yêu em sao Anh lại nhớ sở thích của em, nhớ cái tên mà ngày xưa Anh hay gọi...Em biết em chẳng bằng những anh chàng người mẫu ngoài kia, nhưng....

- Thôi đủ rồi! 

- ....... 

Anh đứng dậy, lạnh lùng bước đi.. 

Cũng trong một ngày đông rét buốt, Anh quay lưng đi không một lời để mặc em với những nhớ, những thương. Bao đêm em khóc vì nhớ Anh, bao ngày em đi tìm kiếm Anh, bao lần em chạy theo vì một dáng hình quen thuộc, rồi bao lần em ngẩn ngơ chỉ bởi một đoạn kí ức ùa về. Em tự dặn lòng phải chăm sóc tốt bản thân để Anh ở xa không phải phiền lòng nhưng em lại luôn hành hạ bản thân mình trong nỗi nhớ Anh. Nỗi nhớ như cuộn len, càng gỡ càng rối, càng gỡ càng đau đáu nhớ thương... 

Có lẽ vì trời quá lạnh chăng? Cái chân đó của cậu không thể nhúc nhích nổi.. 

Trong khu giải trí không còn ai cả, chỉ còn mình cậu... 

Nhưng cậu không quan tâm, cậu khóc, khóc và khóc, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống... 

***11pm***

Anh nằm dài trên giường.. 

Đêm nay sẽ là 1 đêm khá lạnh... 

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Anh reo lên... 

Nhạc chuông lạ quá, nó phát ra từ túi quần đã treo ở móc của Anh... 

Thì ra là điện thoại của cậu, Anh có nhớ lúc chơi ở khu vui chơi vì sợ bất tiện nên Anh đã cầm hộ điện thoại của cậu... 

Bỗng nhiên, tiếng điện thoại reo rồi tắt hẳn...từ từ màn hình biến thành màu đen... 

Trong lòng Anh bỗng cảm thấy bất an... 

Cầm điện thoại lên rồi vội lái xe ra khu giải trí đó... 

***Một lát sau***

Anh tìm khắp nơi, rồi nhìn thấy một chàng trai sắp sửa chết cóng ngồi trên chiếc ghế đá đằng kia.. 

Anh bước tới, người chàng trau kìa đã lạnh ngắt tự bao giờ... 

Từ từ, Anh bế cậu ấy lên rồi choàng thêm một tấm chăn, lái xe tới bệnh viện... 

***Hôm sau***

Anh nằm ở đây từ hôm qua..

Cậu đã qua cơn nguy hiểm 

Và đang từ từ tỉnh lại.. 

Cậu thoáng nhìn xung quanh phòng rồi dừng lại ở Anh... 

Trong lòng cậu lo sợ, sợ Anh tỉnh dậy sẽ nói những điều tàn nhẫn như lúc đó, sợ Anh sẽ bỏ rơi cậu lần nữa... 

Cùng lúc đó Anh cũng tỉnh lại.. 

Nhìn cậu 1 chút rồi lạnh lùng  bước ra ngoài.. 

Cậu nhìn Anh rồi lên tiếng :

- Nếu Anh đi ra khỏi căn phòng này...em sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây. Em sẽ không bao giờ gặp Anh nữa. 

Anh khựng lại rồi tiếp tục bước đi.. 

- Em chỉ còn 3 năm nữa thôi! Cái chân này sẽ không bao giờ khỏi, vết thương quá nặng đã ăn sâu vào bên trong chân của em...Bác sĩ nói em sẽ có cơ hội nếu như em chịu làm phẫu thuật ngay lúc đó...Nhưng em đã bỏ lại, em bỏ lại cơ hội của mình. 

Lúc này Anh đứng khựng lại hoàn toàn...

- Anh, em chỉ còn sống như người bình thường được 3 năm nữa thôi, thế nên trước khi em rời khỏi đây, trước khi em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Anh, xin Anh hãy nói thật với em...Những lời nói hôm qua là giả dối đúng không? 

- ...... 

- Anh không muốn nói cũng được...Vậy...tạm biệt Anh!! 

Anh quay đầu lại tiến gần giường cậu... 

Hôn trọn một nụ hôn ấm lên môi cậu... 

Em chợt nhận ra rằng cô đơn giấu hộ em những lần cảm thấy hụt hẫng chênh chao. Cô đơn giấu hộ em những lần hờn giận vô cớ, hờn giận chính bản thân mình tại sao cứ cố chấp ôm giữ quá khứ, tại sao không cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc tròn vẹn hơn. Trước bão giông ngoài kia, có còn ai sẵn sàng nắm tay em qua ngày giông gió, có còn ai quan tâm cho em như Anh đã từng? 

Anh biết không, em cô đơn nhưng thường tỏ ra mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ thì càng dễ tổn thương. Những tối muộn trở về nhà, con đường dài như một đoạn phim tua chậm, có Anh, có em, có tình cảm của cả hai gửi gắm vào từng góc nhỏ. Tán cây xưa Anh hay đợi em, quán quen xưa chúng ta thường hò hẹn. Bây giờ chúng chỉ như một lưỡi dao mảnh, cứa dần từng nhát sắc lẹm vào ký ức trong em. Em đã quên mất cách mình chấp nhận nỗi đau như thế nào. 

- Này, em chưa đánh răng đúng không? 

- Thì em vừa mới dậy mà 

- Thảo nào..con thỏ ngốc miệng ‘’thơm‘’ dễ sợ... 

- Thơm như miệng anh đấy ông tướng ạ...Anh cũng đã đánh răng đâu... 

- À này... 

- Sao hả? 

- Em làm phẫu thuật đi, chắc chưa muộn đâu... 

- Nãy giờ anh tin những gì em nói à? Em chém đấy, em nói thế thì Anh mới chịu nói thật...!! 

- Em!!...dỗi rồi , không chơi nữa... 

- Đồ dở hơi, lại đây ôm cái...nào 

- Không thèm... 

Có những ngày nhẹ tênh như thế trôi qua, thấy tim mình bé nhỏ, cựa quậy đòi nũng nịu. Lúc đó cứ để mặc trái tim bận bịu với những cảm xúc vẹn nguyên, chưa trầy xước 

Có những ngày thời tiết ẩm ương, màu đen xám xịt bám chặt bầu trời mà hờn dỗi vô cớ, để mặc cho nắng mải miết đi tìm nơi trú ngụ. Nhưng có những ngày không nắng, không mưa, không người, mình ta lại thèm được thổn thức và đợi chờ, là cảm giác chờ yêu, chờ thương và chờ nhung nhớ. 

Cái cuối cùng em muốn Anh thấy đó là em vẫn còn thích Anh lắm...đồ cua đao ạ! 

~***Hết***~ 

PS : Vậy là cuối cùng cũng xong...Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Tiểu Hạnh trong suốt thời gian qua....Nhớ Follow Hạnh để tiếp tục đọc những truyện mà Hạnh chuẩn bị ra nhé❤

Bật mí là Hạnh đang đào 1 hố ngược mới đó😊
Nhớ follow Hạnh để đọc ủng hộ truyện của Hạnh nha😍

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy