Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Khải...... Tuấn Khải..... A a...... Em muốn bắn......"

Giữa cơn sóng dục vọng, Vương Nguyên căn bản không nhận ra Vương Tuấn Khải đang đứng ngay sau lưng mình, cứ thoải mái mà la hét, thân thể run rẩy vì bắn tính, tinh dịch màu trắng ngà phun tung tóe đầy tay, ngay cả quần cũng dính ướt cả mảng.

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải lúc này mới mở miệng gọi.

"Tuấn Khải!"

Vương Nguyên đột ngột bị dọa, vội vàng đứng lên, thất kinh nhìn Vương Tuấn Khải. May mà cậu đã bắn tinh, nếu không chắc chắn sẽ vì kinh hách mà mềm nhũn. Nhưng hiện tại tình huống cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, tay Vương Nguyên vẫn còn nắm lấy cây gậy vừa mới nhuyễn xuống của mình, tinh dịch trắng đục vương vãi khắp nơi, dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Sắp chảy xuống sàn nhà rồi." Vương Tuấn Khải dùng hết khí lực mới khống chế được bản thân, ngăn không cho mình đẩy Vương Nguyên lên giường, dùng khăn tay bắt đầu chà lau tinh dịch cậu vừa bắn ra.

Vương Nguyên mặt mũi đỏ bừng, cắn chặt môi không rên lên một tiếng.

"Về phòng ngủ thay quần đi, nấu xong cơm tối anh sẽ gọi em." Sau khi giúp Vương Nguyên lau khô tay cùng hạ thể, chiếc quần dính tinh dịch không thể mặc tiếp nữa, Vương Tuấn Khải chỉ đành bảo cậu quay về phòng ngủ đổi quần.

Vương Nguyên lập tức phóng như bay về phòng ngủ của mình.

.

.

.

Lúc ăn cơm, Vương Nguyên vẫn chôn mặt trong bát, không nhừng há miệng nhét cơm, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải ngồi đối diện.

"Vương Nguyên, ăn thêm đồ ăn đi." Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên chỉ cúi thấp đầu ăn cơm trắng liền gắp thức ăn vào bát cậu.

"Ừm." Vương Nguyên mơ hồ ứng thanh đáp lời, nhưng vẫn như trước cúi đầu không dám ngẩng lên.

"Vương Nguyên, chúng ta tuổi này xem mấy loại phim như thế rồi xúc động thái quá là chuyện bình thường. Anh cũng từng......" Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên ngượng, nhưng sợ cậu cứ cúi đầu như thế thì lát nữa cổ sẽ đau, đành phải mở miệng khuyên giải.

"Không được nói nữa!" Vương Nguyên ngẩng mạnh đầu lên ngắt lời Vương Tuấn Khải, vừa thấy anh ý cười trong mắt anh, cậu lập tức đỏ mặt, lại nhanh chóng cúi đầu, vùi mặt vào trong bát.

Trong lòng cậu lúc này nôn nóng muốn chết. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Vương Nguyên coi web người lớn, ai có thể ngờ cậu chẳng có phản ứng với sex nam nữ, nhưng lại cương khi thấy hai người đàn ông làm tình cơ chứ, còn khống chế không được bản thân tự an ủi, rồi bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy. A a a! Chết mất! Cậu thật sự muốn tìm một cái lỗ kiến chui xuống, sau này sẽ không bao giờ...... nhìn Vương Tuấn Khải nữa.

"Được, được, anh không nói nữa." Vương Tuấn Khải nhịn cười ngừng đề tài.

Cơm nước xong, Vương Nguyên không giống như trước đây giúp Vương Tuấn Khải thu dọn chén đĩa, mà lập tức chạy nhanh về phòng mình, khóa trái cửa.

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải thu dọn xong, tới trước cửa phòng Vương Nguyên gõ cửa.

Bên trong phòng ngủ không có tiếng đáp lại.

"Vương Nguyên, em không thể trốn trong đó cả đời được đúng không?"

Vương Tuấn Khải lại lớn giọng nói vọng vào bên trong.

Từ bên trong phòng vẫn không chút động tĩnh.

"Vương Nguyên, nếu em không mở cửa, anh sẽ phá cửa mà vào đấy." Vương Tuấn Khải làm bộ dùng sức hẩy vai vào cánh cửa.

Tiếp đó, Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, rồi cửa phòng lập tức được mở ra. Chờ Vương Tuấn Khải vào được bên trong, đã thấy Vương Nguyên cong mông chạy về giường, hơn nữa còn dùng chăn tự bọc lấy cơ thể, kín từ đầu đến chân.

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải nín cười nhẹ nhàng đi tới bên giường, giật mạnh chăn xuống.

Nhưng Vương Nguyên túm lại rất nhanh, lần này Vương Tuấn Khải không tiếp tục giật ra nữa.

"Vương Nguyên, em cứ trùm như thế không sợ bị ngạt chết à." Vương Tuấn Khải lại duỗi tay dùng sức túm chăn.

"Chết được đã tốt, em không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa." Vương Nguyên nắm chặt góc chăn, không chịu buông tay, uể oải nói.

"Em chết rồi thì anh tính sao!" Vương Tuấn Khải vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó cởi giày trèo lên giường, mạnh bạo giật chăn.

Vương Nguyên dĩ nhiên khí lực không bằng Vương Tuấn Khải, co qua giật lại vài lần đã bị Vương Tuấn Khải thành công xốc chăn lên.

"Em không muốn sống nữa!" Không có chăn che chắn, Vương Nguyên liền chui đầu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải, chết cũng không ngẩng đầu lên.

"Chẳng phải là bị anh nhìn thấy cảnh tự an ủi thôi sao, đâu đến nỗi không muốn sống chứ, bằng không anh cũng tự xử một lần cho em xem nhé?!" Vương Tuấn Khải cười hì hì ôm lấy Vương Nguyên.

"Đáng ghét!" Vương Nguyên cách lớp áo mỏng cắn Vương Tuấn Khải một nhát.

"Vương Nguyên, trước khi anh ra khỏi nhà em vẫn ở trong phòng mình chơi game cơ mà, sao đột nhiên lại chạy sang dùng máy tính phòng anh thế?" Vương Tuấn Khải ngược lại càng ôm Vương Nguyên chặt hơn, bắt đầu hỏi chút sự tình.

"Em đang chơi game thì máy tính đột nhiên bị hỏng, nên em mới sang phòng anh mượn máy chơi một chút, nhưng trong máy không có trò chơi kia nên em phải down về. Trong lúc chờ game tải về máy, em nhàm chán không có việc gì làm nên đã mở những trang được đánh dấu ra xem, muốn biết bình thường anh lên mạng làm gì, không ngờ lại click trúng trang web kia.

Vừa bắt đầu em chỉ thấy clip nam nữ, thật sự không có hứng thú, nhưng sau khi thấy hai người đàn ông làm, em liền...... liền....... Ya! Sao anh lại coi trang web kiểu này hả, có phải anh thường xuyên tự......"

Vương Nguyên miễn cưỡng giải thích, lại đột nhiên nghĩ ra trang web này được lưu trong máy Vương Tuấn Khải, lập tức đúng lý hợp tình ngẩng đầu chất vấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro