Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôn tới khi khó thở, hôn tới khi đầu lưỡi tê dại, hai làn hôi mới bất đắc dĩ rời xa nhau. Nhưng chỉ chốc lát sau, Vương Tuấn Khải đã dùng hai cánh tay mạnh mẽ của m"A......."

Bị hành động của Vương Tuấn Khải làm cho hoảng sợ, Vương Nguyên cảm thấy may mắn vì đã kịp che miệng lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thét có phần hơi lớn một chút. Cơ mà vì hai người đã lâu không thân thiết, thế nên Vương Nguyên cũng nhớ muốn chết, rất nhanh mặc kệ lo lắng phiền não, hé miệng mặc đầu lưỡi Vương Tuấn Khải tùy ý tàn sát bừa bãi trong khoang miệng mình, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, dây dưa cùng một chỗ.

Tiếng hôn môi của cả hai được tiếng TV ồn ào trong phòng khách che giấu. Vương Tuấn Khải vòng tay siết chặt thắt lưng Vương Nguyên, để thân thể hai người áp sát vào nhau, Vương Nguyên cũng thuận thế nâng tay ôm cổ anh. Thân thể dính sát không khe hở, đầu lưỡi trơn trượt cuồng nhiệt ma sát vào nhau, miệng Vương Nguyên gần như đã bị Vương Tuấn Khải chiếm giữ, hôn mạnh tới mức nước bọt trào bên khóe môi không kịp nuốt.

ình vững vàng khóa chặt Vương Nguyên trong lồng ngực.

"Ngày mai anh phải đi rồi." Vương Nguyên dựa đầu vào vai Vương Tuấn Khải, khẩu khí có vẻ đặc biệt mềm mại.

"Chỉ cần được nghỉ anh nhất định sẽ trở về." Vương Tuấn Khải giơ tay lên thề, ánh mắt kiên định là minh chứng tốt nhất cho lời thề của anh.

"Nghe......nghe nói nữ sinh xinh đẹp ở đại học rất nhiều, anh....anh không được trèo tường, mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ ở nhà luôn có một Vương Nguyên khổ sở nhớ anh." Vương Nguyên lo lắng căn dặn, vừa nói vừa túm lấy tóc Vương Tuấn Khải, hành hạ nó trong tay.

"Gì mà trèo tường chứ! Em yên tâm, anh không thích nữ sinh, dù đẹp đến mấy cũng không thèm liếc mắt." Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười búng nhẹ chóp mũi Vương Nguyên.

"Vậy nam sinh đẹp mắt anh sẽ để ý đến à?! Sẽ thích à!? Sẽ trèo tường à?!" Vương Nguyên bắt chẹt sơ hở trong câu nói của Vương Tuấn Khải, quyết phải gây sự, hai mắt trợn trừng, gương mặt đỏ lên vì tức.

"Còn có người so với vợ anh đẹp hơn à?!" Vương Tuấn Khải cười tủm tỉm hỏi ngược lại, tay còn không quên nâng cằm Vương Nguyên lên làm bộ ngắm nghía.

"Hừ! Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt em!" Vương Nguyên nghiêng đầu né tránh ngón tay Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nạt.

"Ai nói là lời ngon tiếng ngọt?! Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, huống chi Vương Nguyên nhà chúng ta lớn lên đẹp thật mà, khuôn mặt thuôn nhỏ này, sống mũi cao thẳng này, môi trái tim này, gì trên người em anh chả thích!"

Vương Tuấn Khải cố định đầu Vương Nguyên, không cho cậu ngọ nguậy, ngón tay như bị mê hoặc lướt qua từng đường nét trên mặt cậu.

"Hứ!" Vương Nguyên vẫn như trước hừ một tiếng, nhưng ánh mắt rõ ràng đã hiện lên ý cười.

"Được rồi, đừng tưởng tượng lung tung, thời gian anh không ở đây phải học cho tốt, sang năm chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi." Nét mặt Vương Tuấn Khải khôi phục lại thần sắc nghiêm túc, kéo tay Vương Nguyên áp lên ngực mình.

"Ừm." Vương Nguyên chôn đầu vào cần cổ anh, ậm ừ đáp lời.

"Tuấn Khải, Vương Nguyên, hai đứa ngủ chưa?" Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Vương Thành, kèm theo đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đang ôm nhau lập tức tách ra.

"Ba, có chuyện gì thế ạ?!" Vương Tuấn Khải mở cửa.

"Sáng mai con còn phải bắt chuyến tàu sớm, đừng nói chuyện với Vương Nguyên quá khuya, nhớ phải ngủ sớm đấy." Vương Thành không vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa căn dặn Vương Tuấn Khải.

"Ba, con biết rồi." Vương Tuấn Khải nghe lời gật đầu.

"Vậy ba về phòng ngủ trước đây." Vương Thành nói xong lập tức xoay người về hướng phòng ngủ chính.

Vương Tuấn Khải đợi đến khi phòng ngủ của ba mẹ không còn động tĩnh mới đóng cửa phòng mình lại, khóa trái.

"Vương Nguyên, nếu ba đã dặn thì chúng ta cũng phải nghe lời, 'ngủ' sớm một chút đi." Vương Tuấn Khải cười hì hì nhìn Vương Nguyên, cố ý nhấn mạnh chữ "ngủ".

"Ừ."

Vương Nguyên đương nhiên hiểu ý của Vương Tuấn Khải, nếu bình thường anh dám cười đùa cợt nhả thế này, đảm bảo cậu sẽ xù lông ngay tắp lự. Nhưng ngày mai anh rời đi rồi, đêm nay cậu chủ động xin cha ngủ cùng phòng với anh cùng vì muốn tạo cơ hội để hai người thân thiết một lúc. Vậy nên hiện tại cậu không hề nhăn nhó hay ngạo kiều như mọi lần, trái lại còn tự tay cởi quần áo, cùng Vương Tuấn Khải chui vào ổ chăn.

"Bà xã." Cánh tay rắn chắc của Vương Tuấn Khải mơn trớn cơ thể trần trụi của Vương Nguyên, kéo cậu ôm vào lòng.

"Ông xã......." Vương Nguyên cũng ngoan ngoãn gọi, chủ động hôn lên môi Vương Tuấn Khải.

Sau một hồi hôn môi thân thiết, phía dưới chăn, hai người đã hoàn toàn trần trụi, làn da dấp dính mồ hôi chứng tỏ dấu hiệu động tình, hạ thân ngóc đầu dậy quấn lấy nhau, không ngừng cọ xát.

Có lẽ vì nhiều nguyên nhân tác động, đêm nay Vương Nguyên bất ngờ chủ động hơn nhiều, Vương Tuấn Khải còn chưa kịp làm gì, cậu đã luồn tay vào ổ chăn, cầm lấy hạ thân anh rồi xoa nắn an ủi.

"Bà xã......." Vương Tuấn Khải vừa liếm môi Vương Nguyên, vừa nâng hạ thắt lưng, phối hợp với tốc độ ma sát của tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro