Chap 26:Cậu bé ở nhà thờ năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Dương Na Na thường ở trước mặt anh nào là đau lòng rồi hối hận.Thật tình mà nói chuyện cô ta đến với Vương Hạo, anh không lấy gì làm lạ.Nếu không là Vương Hạo thì cũng là một người đàn ông khác huống gì Vương Hạo đã thầm mến cô ta lâu ngày.

Là ai cũng được nhưng không thể là một kẻ tật nguyền như anh lúc đó.

Tận trong lòng Vương Tuấn Khải đã không yêu thì làm gì có hận.Chỉ là mất niềm tin vào lòng người, nhờ vào tai nạn mà anh lại vô tình biết được ra nhiều chuyện không nên biết.

Mới đây mà đã ba năm, thời gian đúng là chẳng bao giờ chờ đợi ai.

Năm đó anh nhớ mãi sau khi nghe bác sĩ nói anh sẽ bị liệt nếu không mổ kịp thời.

Cảm giác ra sao, dĩ nhiên là tồi tệ.

Nhưng có nhiều thứ càng tồi tệ hơn thế nữa.Điều anh cần lúc đó là một cái đầu lạnh.Bình tĩnh mà suy xét nặng nhẹ.Anh có thể mổ, nhưng nếu mổ ở bệnh viện đấy.Anh sẽ phải vĩnh viễn không thể tìm ra một sự thật và khiến sự thật đấy phải trả giá.Hoặc là anh sẽ trả giá cho đôi chân mình vĩnh viễn bị liệt.

Nằm viện gần nửa tháng, ai cũng nghĩ anh đã đã không thể cứu chữa.Cả bác sĩ cũng nhiều lần khuyên anh nên suy nghĩ tiến hành ca mổ.Anh vẫn duy trì thái độ im lặng.Khi tinh thần khỏe hơn, anh quyết xuất viện, ai khuyên ngăn cũng không được.

Mỗi tối anh lại thường lui đến nhà thờ ở ngoại ô.Anh biết mọi hành tung của anh lúc đấy đều được người khác giám sát.Khi họ tin rằng anh chỉ vào nhà thờ để ủ rũ buồn tủi cho số phận của mình với chúa mà không nghĩ rằng nơi sau bức tường của Chúa là các cha giúp anh che giấu một bí mật.Một người bạn của anh đã đưa một vị bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ về nước giúp anh khám.Giúp anh châm cứu ở thắt lưng, do anh bị tổn thương cột sống mà ảnh hưởng đến hai chân.Và cho anh thời hạn một tháng phải sang Mỹ làm phẫu thuật.

Đêm đó sau khi  bác sĩ đã về, chỉ mình anh ở lại đối diện với Chúa.Bất ngờ nghe tiếng cửa mở ra, anh không cho Thiên Vũ đứng canh gác trực tiếp ngoài cổng vì sợ người khác nghi ngờ anh đang che giấu chuyện gì bất thường.

Vương Tuấn Khải cùng vệ sĩ của mình nhanh chóng ra sau tấm tường nhìn qua khe hở của khuôn bông.

Anh thấy một cậu trai,tóc ngắn màu hạt dẻ , khuôn mặt tinh xảo, nhất là ánh mắt đen láy của cậu.Anh chưa bao giờ gặp bất cứ chàng trai nào có đôi mắt thuần khiết đến thế,  có thể rửa trôi bất cứ thứ thứ gì đen tối nhất trên đời này.

Cậu càng đến gần, anh càng nghe rõ tiếng khóc khút khít, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu.

Ngồi lên hàng ghế cậu nghẹn ngào nức nở:

- Nguyên Nguyên đến đây xin ngài đem Nguyên Nguyên đi cùng mẹ được không.Tại sao ngài lại nỡ đưa mẹ con đi.Nguyên Nguyên cần mẹ..huhu..Nguyên Nguyên nhớ mẹ...rất..rất nhớ.."

Nói rồi cậu òa khóc nức nở, giống như bao năm qua không được khóc vậy.Tiếng khóc của cậu làm Vương Tuấn Khải  thấy phiền toái.Anh bất đắc dĩ làm tượng chúa sống nghe cậu kể lể, ỉ ôi...

Đêm đó về nhà không hiểu sao bên tai anh là tiếng khóc nỉ non uất nghẹn của chàng trai nhỏ làm cả đêm anh không thể nào chợp mắt.Luôn hiện ra trước mắt là khuôn mặt nhỏ đáng thương yếu đuối của cậu.

Tưởng đâu đấy là lần cuối hai người gặp nhau.Không ngờ có lần đầu sẽ có lần thứ hai.Hai lần gặp cậu, anh đều chứng kiến cậu đầm đìa nước mắt.

Cậu ngây thơ không hề hay biết sau bức tượng có người nghe trộm nỗi lòng về đứa con trai riêng bị mẹ cả ức hiếp, người chị cùng cha khác mẹ ghét bỏ.

Anh lại để ý cậu đến nhà thờ thường trên người hay mặc đồng phục học sinh.Sau khi nói đã, khóc đủ lại vội vã chạy đi ngay.Tiếng nói non nớt, êm ái đáng thương ngày càng đi vào tiềm thức của Vương Tuấn Khải.

Mỗi khi thực hiện xong công việc của mình.Anh vô thức ngồi chờ cậu trai nhỏ, khi nghe tiếng bước chân vội vã anh biết ngay là cậu.Nghe cậu thở than, lúc thì có chuyện gì vui cậu sẽ nhoẻn miệng cười.Nụ cười như nắng sớm xinh đẹp vô cùng.

Trước khi đi Mỹ, ngày đó Vương Tuấn Khải đợi cậu đến tối.Nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng nhỏ nhắn đâu hết.

Ngày anh quyết định sang Mỹ chữa trị, anh phẫu thuật ba lần mới hoàn toàn chữa khỏi.Ngoài vật lí trị liệu anh còn phải tập thể thao.Một năm kiên trì anh trở lại bình thường nhưng niềm vui để anh cố gắng vượt qua chính là những tấm ảnh của chàng trai ở nhà thờ mà anh đã gặp nửa tháng trước khi sang Mỹ.

Hình ảnh của cậu đứng trước Chúa cầu nguyện, cậu khóc, cậu cười, cậu đến trường, cậu thay đổi trong một năm.Anh đều thu thập mỗi ngày xem qua như là độc nghiện cho đến khi anh về nước.

Ngày đầu tiên anh trở về, nơi mà anh đặt chân đến đầu tiên là nhà thờ năm ấy.Và lời đầu tiên bao năm qua anh mở miệng cầu Chúa đó là.....

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn thiên hạ đã ngủ một giấc dài trong lòng.Hôn lên môi cậu mỉm cười:

"Sẽ lấy nhóc con này làm vợ".

Đúng vậy cậu trai nhỏ đấy không ai khác chính là Vương Nguyên.Đã khiến một người lãnh đạm với tất cả với mọi thứ, rồi từ một người mất niềm tin với thế giới này, kể cả người thân,lại một lần nữa vì cậu mà đặt cược, đặt cả hi vọng niềm tin còn xót lại cho cậu.

Anh chưa bao giờ nghĩ thế giới này có người làm anh có thể yêu, nặng lòng đến vậy. Cậu có khả năng gây cho anh sự rung động.Mà chưa từng có bất cứ người nào làm được.

Từ nhẫn nại nghe cậu nói, cậu khóc, cậu cầu nguyện.Anh lại muốn dang tay che chở cho cậu.Nhưng nếu anh đi lại không được thì khả năng bảo vệ mình còn không có thì làm sao bảo vệ cho cậu.

Thế là anh quyết tâm tập luyện, kiên trì cố gắng.Nhưng lại sợ, lần đầu tiên anh biết sợ hãi, sợ khi anh trở về cậu sẽ thuộc về người khác.Từ yêu thích anh  bắt đầu muốn chiếm hữu, nên cho người theo dõi từng hành động những mối quan hệ của cậu.

Bao năm qua Vương Nguyên luôn nghĩ mình không có sức hút.Vì ai mon men dòm ngó cậu, anh đều âm thầm cho người làm mọi cách cắt đứt những kẻ tơ tưởng đấy.Chỉ cần tránh xa cậu là tốt...(Hiền:bá đạo trên từng kí gạo)

Ý định của anh là muốn cho cậu thêm thời gian.Vì anh vốn còn rất nhiều chuyện giải quyết.Nhưng gần hai tháng trước cậu thanh thuần xinh đẹp, còn lớn mật dám rình rập xuất hiện trước mắt anh.

Đến khi cậu ngã trên mặt đất,Vương Tuấn Khải vừa thương lại vừa buồn cười.Cái anh quan trọng là ánh nhìn của cậu khi thấy anh ngồi xe lăn lại không hề ghét bỏ.Trong mắt của cậu ngoài ngại ngùng mang vẻ xấu hổ thì chẳng còn gì.

Lại  biết có ong bướm bên ngoài bao lấy cậu ngày càng mãnh liệt.Anh chợt ngộ ra, anh có thể cường bá mà khiến những người kia không thể theo đuổi cậu.Nhưng anh không cam đoan được là cậu có hay không sẽ rung động với người ta thì làm thế nào.

Quả nhiên suy nghĩ đó làm Vương Tuấn Khải thấy giật mình.Một sự bất an mà trước nay chưa bao giờ tồn tại ở thế giới của anh.Thế là anh quyết định đem cậu cột chặt bên người anh càng nhanh càng tốt.

Kết quả là bây giờ mới đường đường chính mới được ôm chàng trai nhỏ này vào lòng.

Anh ngày càng yêu cậu hết thuốc chữa.Một giây một phút chỉ muốn siết chặt cậu bên cạnh.

Nếu ai hỏi anh thành tựu lớn nhất cuộc đời anh là gì.Anh không ngần ngại trả lời ngay đó là cưới được Vương Nguyên làm vợ.

___________________________________

Hiền:Các rds không định vote cho ta thật à?Ta thấy mn toàn đọc chùa thôi á😌
Buồn hết sức!!!

12/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro