Chap 3:Muốn kết hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc có linh đình long trọng cách mấy rồi cũng tàn.Vương gia huyên náo vừa rồi trở về im ắng, trong căn phòng sách ở lầu hai của sảnh chính lúc này không khí có chút lạ lùng.
Vương Hạo đứng trước bàn làm việc sắc mặt không được tốt cho lắm.Một lúc lâu mới mở miệng:

- Ông,cháu cứ nghĩ hôm nay sẽ được nhận lời chúc mừng thật sự từ ông.

Bàn tay lật sách của Vương Cát ngừng lại, nhướn đôi mài đã lấm tấm điểm trắng nhẹ nhàng nhìn Vương Hạo:

- Ý cháu là sao? Cứ nói thẳng không cần vòng vo.

Vương Hạo cúi đầu, sắc mặt không hề che giấu nổi thất vọng:

- " Được vậy cháu xin nói thẳng.Ông nói nếu trong vòng ba năm Vương Tuấn Khải không thể hồi phục chức Chủ Tịch sẽ giao lại cho cháu.Năm đó ông còn nói nếu ngày nó kết hôn cũng là lúc ông giao mọi quyền hành cho nó.Từ ngày nó bị tai nạn, tập đoàn là do một tay cháu lo liệu.Đã gần ba năm trôi qua nếu nó hồi phục được thì đã hồi phục, bác sĩ đã nói nó sẽ liệt cả đời.Ông còn mong đợi gì nữa.Với lại không phải cháu sắp kết hôn rồi sao.Những gì ngày xưa ông đã hứa với Tuấn Khải không phải bây giờ ômg nên thực hiện với cháu hay sao.Chẳng lẽ cháu không phải là cháu của ông.Cháu biết trong mắt ông cháu vĩnh viễn không qua được Tuấn Khải ,nhưng mấy năm qua cháu mới là người chèo chống Vương Thị.

Sắc mặt đầy minh mẫn của Vương Cát không hề thay đổi khi nghe Vương Hạo mang vẻ u uất.Ông nhẹ nhàng gập lại cuốn sách, trầm ổn lên tiếng:

- Cháu nói xong chưa?.

Vương Hạo vẫn còn muốn nói thêm, nỗi giận này anh ta khó mà nuốt trôi.Mấy năm qua đưa lưng ra mà làm lụng vất vả chỉ mong lấy được lòng ông của anh ta.Lời hứa đó chẳng ai mà không rõ, nên anh ta luôn chắc nịch trong lòng rằng hôm nay anh ta sẽ được tiếp quản chức vị mà mình mơ ước bao năm qua.Dù bản thân Vương Hạo rất rõ về khả năng kinh doanh anh ta không qua được đứa em tật nguyền kia của mình.
Nhưng về mưu mô và thủ đoạn thì anh ta không thiếu.Trước đó mẹ của anh ta cũng giúp anh ta nói đỡ trước mặt Vương Cát.Ông chỉ im lặng làm anh ta mừng thầm.Không ngờ tất cả chỉ là anh ta hoang tưởng.Trên dưới Vương Gia ai không rõ Vương Tuấn Khải bây giờ chỉ là một tên tật nguyền cả bản thân mình lo không xong.Thì làm gì có khả năng trở về quản chuyện Vương Thị.

Thấy Vương Hạo im lặng không nói,Vương Cát mới từ tốn lên tiếng:

- Cháu có biết trong kinh doanh phải cần gì không? Đó là một cái đầu lạnh,phải luôn bình tĩnh trước mọi chuyện.

Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở lại khiến sắc mặt Vương Hạo càng khó coi.

- Ông,cháu xin lỗi.Cháu không có ý gì khác.Cháu chỉ là thấy ông thật sự không tin tưởng cháu nên cháu có chút nóng nảy.

Vương Cát cười nhạt, hớp một ngụm trà lại thản nhiên gật đầu không phản bác:

- Đúng vậy.

Vương Hạo không ngờ Vương lão gia thừa nhận không tránh né.Lại nghe ông điềm nhiên nói tiếp:

- Mười tám tuổi Tuấn Khải đã theo ông học kinh doanh.Còn cháu chỉ mấy năm đổ lại đây.Thẳng thắn mà nói cháu chưa thể nắm bắt hết tất cả như Tuấn Khải .Cháu nói xem ông làm sao có thể tự tin giao sản nghiệp của Vương Gia vào tay cháu.Ông không ngại nói cháu biết.Ngồi vào chiếc ghế Chủ Tịch của Vương Gia không phải chỉ cần bỏ sức mà còn phải bỏ tâm vào đó.Với lại ông không hề thất hứa, chỉ là do cháu quá nóng vội.Không phải thời hạn ba năm chưa đến sao?

Hai tay Vương Hạo nắm chặt lại với nhau, gân xanh nổi cộm lên, nuốt nổi uất ức vào trong lòng.Gượng cười hạ giọng:

- Cháu biết Tuấn Khải là bẩm sinh đã có tài kinh doanh.Cháu từng ngày cũng đang nổ lực.Chỉ mong ông nhìn nhận sự cố gắng của cháu.Mọi thứ cháu làm điều muốn tốt cho Vương Gia.Cháu sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng ông.

Vương Cát làm sao không nhìn ra thái độ nhẫn nhịn của Vương Hạo. Ông xua tay lại bảo:

- Thôi được rồi.Cả ngày mệt mỏi cháu về nghỉ ngơi trước đi.Chiếc ghế Chủ tịch cháu muốn ngồi vào cần phải nổ lực nhiều hơn, nhưng chiếc ghế Tổng giám đốc sẽ giao cho cháu.

Làn môi mỏng của Vương Hạo bây giờ mới nở nụ cười.Bước gần đến sắc mặt liền tươi tỉnh:

- Vâng.Cháu cám ơn Ông.

Vương Cát chỉ khẽ gật đầu rồi xua tay ý bảo ông cần nghỉ ngơi.Vương Hạo gật đầu nói thêm vài câu quan tâm rồi mới mở cửa ra ngoài.

- Sao rồi.Ông con nói sao?.

Cánh cửa vừa khép, Phụng Loan vỗ lấy vai con trai lo lắng hỏi tới.
Tần Sinh cười khẽ:

- Từ mai mẹ phải gọi con là Vương Tổng rồi.

Hai mắt Phụng Loan sáng lên lại nghĩ đến chuyện gì kéo tay Vương Hạo:

- Vậy chiếc ghế Chủ Tịch thì sao?.

Vương Hạo xua tay sắc mặt có chút không tốt:

- Tạm thời chưa được.Mà mẹ cứ yên tâm sẽ sớm thôi nó sẽ là của con.

Phụng Loan nhìn vẻ mặt đắc ý của con trai, lặng lẽ thở dài nhắc nhở:

- Chỉ mong như ý con.Bây giờ mẹ chỉ mong hai anh em con có thể sống vui khỏe là mẹ an lòng.

Nghe nhắc đến Vương Tuấn Khải, Vương Hạo hậm hực:

- Đang vui.Mẹ nhắc đến nó làm gì.

Phụng Loan nhíu mày muốn nói gì đó bởi vì sự xuất hiện của người đang đi đến nên im bật.Chỉ dùng đôi mắt có chút bất lực nhìn lấy Vương Hạo.

- Hạo,em tìm anh từ lúc giờ.

Âu Dương Na Na mỉm cười ngọt ngào bước đến.Vương Hạo cũng không quan tâm mẹ mình bên cạnh, hôn lên má cô ta yêu chiều nói:

- Được rồi.Từ tối giờ em chưa ăn gì.Anh đưa em đi ăn rồi đưa em về

- Dạ!.
Âu Dương Na Na cười khẽ quay sang Phụng Loan:

- Dì à.Con xin phép ạ.

Phụng Loan cười nhẹ nhìn bóng dáng hai người khuất dưới cầu thang lòng rối như tơ.

- Bà làm gì thẩn thờ thế hả?

Tiếng nói người đàn ông làm cho bà ta giật mình vỗ vỗ lấy ngực:

- Ông làm gì mà lớn tiếng thế..?

- Tôi hỏi bà làm gì mà thẩn thờ.Đang suy nghĩ cái gì..?

Phụng Loan lắc đầu kéo lấy tay chồng:

- Em mệt rồi về nghỉ ngơi thôi..

Thấy bà không nói Vương Hải cũng không hỏi tới, bị bà kéo về phòng.
Vương Hải tuy là con trai duy nhất của Vương Cát nhưng ông không theo kinh doanh.Ông là một giáo sư của một trường đại học nên cả cơ nghiệp và việc kinh doanh của Vương gia đều do hai con trai của ông đảm nhiệm.Chỉ tiếc rằng ba năm trước đứa con trai thứ hai của ông không may gặp phải tai nạn.Đó là nỗi xót xa mất mát lớn nhất của ông.Cho nên với cuộc hôn nhân của Vương Hạo và Âu Dương Na Na ông không mấy vui vẻ.Chỉ là duyên phận ai người đó hưởng.Ông cũng không biết làm sao.

Từ ngày bị liệt hai chân, Vương Tuấn Khải như trở thành một người khác,luôn im lặng tự xây dựng thế giới riêng của chính mình.Ngoài ba người vệ sĩ thân cận theo Vương Tuấn Khải từ năm mười tám tuổi đến tận bây giờ,Vương Tuấn Khải đều không muốn tiếp xúc với ai quá nhiều.Cả việc kinh doanh cũng bỏ mặc.
Dọn ra ở riêng đi đi về về lặng lẽ chẳng màn đến cơ sự.Lúc đầu trên dưới Vương gia đều rất đau lòng.Nhưng giờ cũng đã quen với cách sống của Vương Tuấn Khải. Mọi người suy nghĩ thoáng hơn chỉ cần giữ được sinh mạng, bây giờ Vương Tuấn Khải muốn sống như thế nào bọn họ điều chiều theo không một ai có ý kiến.

Vương lão gia thì không cần phải nói đến, từ nhỏ Vương Tuấn Khải là đứa cháu mà ông nâng niu trong lòng bàn tay.Nếu nói bi kịch của Vương Tuấn Khải là sự bất hạnh của anh thì nó cũng là nỗi đau không ai thấu của Vương lão Gia.

Sau khi Vương Hạo đi rồi, Vương lão gia không trở về phòng nghỉ ngơi mà thong thả bước chân đi về hướng ngôi nhà gỗ màu đỏ nằm ở cánh phải của khuôn viên Vương Gia.

- Lão Gia.

Hai người vệ sĩ đứng trước của liền cung kính chào hỏi.
Tần Cát gật đầu quan tâm hỏi:

- Thiếu gia ngủ rồi chứ..?

- Vẫn Chưa.Cậu ấy đang ở trong phòng luyện đàn.

Vương lão gia gật gật đầu đưa cây gậy cho người vệ sĩ cầm lấy.Hướng mắt nhìn cánh cửa phòng thứ ba đang đóng chặt.

Bàn tay người đàn ông mạnh mẽ, điêu luyện lướt trên phím dương cầm.Âm nhạc lúc trầm lúc bổng thổn thức người nghe.

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, Vương Tuấn Khải vẫn không quan tâm.Cũng chẳng quay đầu nhìn lại, mắt nhắm hờ đánh trọn vẹn bài nhạc.
Vu Hạo vệ sĩ thân cận của vừa định mở miệng chào hỏi đã bị Vương lão gia giờ tay ra hiệu im lặng.Ông lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế rất nhẫn nại chờ đợi cháu trai và thưởng thức âm nhạc du dương về đêm.

Qua một lúc khi bài nhạc kết thúc,Vương Tuấn Khải đưa tay xoay bánh xe.Vu Hạo vừa muốn giúp đỡ, liền bị anh ngăn cản lại.
Dù là phải ngồi xe lăn, vẻ mặt vẫn cao quý không nôn nóng cứ nhẹ nhàng thong thả.Mọi hành động đẹp mắt này càng làm lòng Vương lão gia đau đớn trăm phần.Ông nhiều lần muốn hỏi Ông trời đứa cháu tốt đẹp này của ông tại sao phải chịu nỗi đau mất mát quá lớn như vậy.

Vương Tuấn Khải từ lúc biết được kết quả mình sẽ bị liệt suốt đời.Anh vẫn chưa một lần nháo nhào, chấp nhận sự thật là một sự dũng cảm càng khiến Vương Cát phải khâm phục.Nhưng cũng sợ hãi vì sự bình tĩnh quá mức cũa Vương Tuấn Khải khiến ông lo lắng vì chẳng biết anh đang nghĩ gì.

- Ông.

Nhìn đứa cháu trai đang ngồi trước mặt, tiếng gọi của anh làm Vương Cát lấy lại bình tĩnh.

- Cháu đàn ngày càng hay.

Vương Tuấn Khải trong mắt ông là một thiên tài bẩm sinh, kiến thức vô cùng sâu rộng.Mỗi thứ cháu trai của ông chạm vào điều phải hơn người khác một bậc.

Vương Tuấn Khải cười nhạt:

- Chỉ là giải khuây.Khuya rồi Ông tìm cháu có chuyện gì sao..?

Cầm lấy ly trà Vu Hạo vừa rót uống một ngụm nhỏ.Vương Cát thở dài:

- Có chuyện gì mới tìm cháu được à.Chỉ là ngủ không được muốn tìm cháu tâm sự.

Ông im lặng một chút lại nói:

- Ông đã quyết định đưa chiếc ghế Tổng Giám Đốc cho anh cháu.

Ánh mắt già nua không ngừng quan sát thần sắc của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải rất điềm nhiên khi nghe tin này.

- Vâng.Anh ấy xứng đáng được vậy.

Vương lão gia thở dài trăn trở đôi phần:

- Khải .Nếu cháu muốn quay lại tập đoàn, ông...

- " Ông.Tạm thời cháu chưa nghỉ đến việc đó.."

Lời nói của Vương Cát đành cắt lại trong lòng.Đây không phải là lần đầu tiên ông đề nghị chuyện này vì ông không muốn Vương Tuấn Khải chỉ vì mặc cảm đôi chân mà bỏ hết cả tương lai.
Nhưng đứa cháu này vẫn chưa vượt qua được cú sốc tinh thần.Ông đành chờ đợi vậy.

Lúc ông tưởng Vương Tuấn Khải muốn kết thúc câu chuyện, lại bất ngờ nghe cháu trai của mình nghiêm túc nói:

- Thay vì ông muốn cháu trở lại công việc sao không nghĩ cháu muốn kết hôn.Biết đâu sau đó cháu có lại hứng thú với mọi thứ.

Đôi mắt đã hằn vết nhăn của Vương Cát trừng lớn cố gắng tiếp thu lời nói của Vương Tuấn Khải:

- Lời cháu nói..nói là thật chứ.

Vương Tuấn Khải cười cười:

- Thật.Nhưng mà cháu chỉ sợ người ta chê cháu tật nguyền không muốn lấy cháu mà thôi.

Một tiếng đập bàn vang lên giọng Vương lão gia đanh lại.

- " Ai dám không lấy cháu trai ông chứ.Cháu cứ nói đối tượng là ai.Hay để ông kiếm cho cháu.Nếu bọn họ dám từ chối ông sẽ cho bọn họ hiểu rõ thế nào là cái tên Vương Cát.(Hiền:Đây có gọi là ép người ta không nhể🤔)

Cái này là đang ép uổng con cái nhà người ta đấy à! Ngặt nổi anh lại thích đấy..!(Hiền:Ông cháu bá đạo giống nhau)

- Không cần ông tìm đâu.Cháu có đối tượng rồi.

Một lần nữa Vương Cát lại bất ngờ dè dặt lên tiếng:

- Thật sao.Được rồi cháu nói ông biết được không?.

Nụ cười nhạt của Vương Tuấn Khải làm ông chờ đợi.Lại nghĩ mối nghiệt duyên không thành kia, nếu nay Vương Tuấn Khải thật lòng quên đi.Ông thật sự rất vui mừng...

25/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro