Chap 59:Bật khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước những ánh mắt xen lẫn hâm mộ và cả ganh tỵ, còn có sự ngỡ ngàng.Đầy đủ mọi cảm xúc,Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên bước vào thảm đỏ.Hai bên dàn vệ sĩ tạo thành rào chắn an toàn.Máy ảnh của bọn nhà báo nghe tiếng tách tách liên tục.

Ánh đèn flash làm Vương Nguyên vốn đã hồi họp giờ còn thêm choáng váng.Vương Tuấn Khải cảm nhận thân thể Vương Nguyên cứng lại, anh xoa nhẹ ngay bờ eo thon thả của cậu,nói khẽ bên tai cậu, trấn an:

-Đừng sợ...

Trước ánh mắt mọi người khung cảnh này vô cùng hoàn mỹ.Hai người đẹp đến nao lòng.Người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy chàng trai nhỏ của mình,chàng trai nhỏ đáng yêu lại xinh đẹp đến chết người.Nhất là khuôn mặt,tuy là con trai nhưng cậu lại được tạo hoá ban cho khuôn mặt động lòng người có chút e dè với ống kính.Càng làm cậu thêm kiều diễm, đôi mắt to tròn ướt át có thể dìm chết bao nhiêu linh hồn của đàn ông ở đây.

Ai cũng chỉ biết sơ qua về chuyện Vương Tuấn Khải đính hôn với Vương Nguyên ở trên mặt báo.Lúc đấy tình trạng anh không tốt bọn họ cũng có suy nghĩ Vươngg gia vốn bán con trai của mình.Nhưng bây giờ được chứng kiến không ai không khỏi ngưỡng mộ.Dĩ nhiên một số đối tác tâm cơ thâm sâu vẫn chưa hết hi vọng, vẫn muốn tìm lấy cơ hội dù nhỏ nhất.

Vương Lam nhìn Vương Nguyên từ xa, thấy Vương Tuấn Khải khẽ cười cúi đầu nói gì bên tai cậu.Là phụ nữ Vương Lam dĩ nhiên thấy được người đàn ông đấy biết bao là cưng chìu và yêu thương Vương Nguyên.

Trên thương trường ai không rõ Vương Tuấn Khải lạnh nhạt như nước.Anh cao ngạo hơn núi, lạnh lẽo như băng tâm cơ khó lường.Thế mà khi đối diện với cậu em trai ngốc của cô lại có một mặt dịu dàng đến thế.

Nhìn Vương Nguyên mộc mạc ngày nào giờ xinh đẹp như mộng cũng biết đã được Vương Tuấn Khải chăm sóc cẩn thận nâng niu ra sao.Hoàn toàn lột xác.Vương Cát nói đúng " nâng trên tay sợ vỡ, ngậm vào miệng sợ tan.."

Một nỗi chua xót tràn ra phức tạp,nhìn hình ảnh đẹp đẽ kia lại khiến Vương Lam chua xót khó nói nên lời.

Hàng vệ sĩ dọc theo hai bên bảo vệ Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên an toàn mà tiến vào trong..Lúc này Vương Nguyên cũng bớt sợ hãi, dựa vào lòng anh đúng là an toàn nhất.

Vương Cát trên khuôn mặt không giấu nổi tự hào và hạnh phúc.Giấu niềm xúc động vào trong ánh mắt, đây là hình ảnh mà ba năm qua ngày nào ông cũng ước sẽ có một ngày nhìn cháu trai của mình đi đứng bình thường.Trở lại là Vương Tuấn Khải ngày nào đầy kiêu ngạo và bản lĩnh.Rốt cuộc ông đã đợi được ngày này.

Âu Dương Na Na nắm chặt làn váy,
trái tim đau đớn vô cùng.Kéo lấy tay cha cô ta:

- Ba chúng ta về thôi..

Lão Âu  cau mày.

- Đợi một chút chưa gì đã muốn bỏ cuộc.hừ...

Vương Tuấn Khải không đi thẳng đến cạnh Vương Cát mà vào vị trí riêng đã được Thiên Vũ cùng Vu Hạo chuẩn bị.Cách ly bởi dàn vệ sĩ áo đen,Vương Nguyên lén thở phào...

Vương Tuấn Khải bật cười vuốt lấy đôi má phớt hồng xinh xắn.Khẽ mắng yêu.

- Ngốc.

Vương Nguyên cũng cười,anh lấy nước cam từ bàn đưa đến miệng cậu.Cậu theo thói quen hé miệng mút lấy.Vương Tuấn Khải rất tự nhiên uống phần còn lại trên cùng một ống hút.Đièu tự nhiên ăn ý này làm mọi người mắt tròn mắt dẹt.

Lúc này trên sân khấu Vương Cát đang phát biểu tuyên bố lí do buổi tiệc.Mọi người thì nhau vỗ tay.Vương Cát nào chịu để cho Vương Tuấn Khải đứng dưới sảnh.Không ngoài dự đoán ông mời anh tiến về sân khấu.

Anh cúi đầu nói khẽ với Vương Nguyên.

-Nguyên Nguyên.Chờ anh một chút.

Vương Nguyên ngoan ngõan gật đầu, ánh mắt hãnh diện nhìn người đàn ông đẹp như yêu nghiệt phong thái đĩnh đạt trước mắt.Các phái đẹp đứng dưới nhìn anh đến ngẩn ngơ.Anh bước đến nhẹ nhàng đến cạnh ông mình.

Vương Cát vừa ý gật đầu, điềm đạm nói tiếp.

- Các Vị! Lão già này đã gần đất xa trời thời gian còn lại tôi chỉ muốn an nhiên hưởng thụ.Nhân dịp kỉ niệm ba mươi năm Vương Thị.Vương Cát tôi xin tuyên bố nhượng lại chiếc ghế Chủ Tịch cho cháu trai của tôi.Tuấn Khải tuổi còn trẻ nên vẫn cần sự giúp đỡ của các vị rất nhiều.Xin Cám ơn..

Những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, hình ảnh Vương Tuấn Khải càng trở nên cao quí hơn trong mắt những người nơi đây.Vương Tuấn Khải có nói qua với Vương Cát anh vốn chưa vội lên Chủ Tịch.Không ngờ ông của anh lại muốn hưởng hưu sớm hơn dự định.

Vương Cát nghiêng người đưa tay ý bảo anh phát biểu.Anh gật đầu bước lên trên một bước anh thong thả cầm mic.Nhìn sơ qua đám đông phía dưới, tia ấm áp lại rơi vào một góc có người con trai đang đứng riêng một chỗ được sự bảo vệ của Thiên Vũ cùng Vu Hạo và một số vệ sĩ.

Anh mỉm cười với Vương NguyênThấy cậu nhìn anh bẽn lẽn cười nhẹ anh mới chịu dời ánh mắt.Trầm ổn phát biểu..

- Cám ơn các vị đã đến đây tham dự buổi lễ này.

Anh nghiêng mặt nhìn Vương Cát.

- Cám ơn ông đã tin tưởng cháu. Cháu hứa sẽ không làm ông thất vọng.

Câu từ ngắn gọn nhưng đầy kiên định, Vương Cát vỗ vai anh cười hài lòng vui vẻ không thôi..Làm sao không vui cho được.Giây phút mà ông mong chờ từng ngày.Khó khăn lắm mới có được.

Thời khắc quan trọng này bất ngờ Vương Tuấn Khải lấy trong túi ra một hộp nhung màu đỏ anh cầm trên tay.Dưới khán đài tiếng xôn xao bắt đầu ồn ào.Vương Cát cười khẽ quay đầu đưa tay trợ lý dìu ông xuống để lại sân khấu cho anh.

Đứng dưới khán đài Vương Nguyên chớp chớp mắt cũng chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra.Cậu đưa mắt nhìn anh không dám lơ là dù là một giây.Anh lúc này không khác gì một chàng hòang tử cao ngạo ánh mắt anh lại chăm chú nhìn chỉ một người..

Anh nói.

- Nguyên Nguyên .Ngày hôm nay anh đứng được nơi này. Thành công, mạnh khỏe như vậy.Tất cả đều là công của em.

Dưới khán đài ngay thời gian này lại im lặng như tờ.Ánh đèn flash vẫn không ngừng tách tách vang vọng.

Vương Nguyên hồi họp chờ đợi đôi mắt to tròn có chút ướt át cố nén cảm xúc mà lắng nghe anh.Khoảng khắc này bất ngờ từng hình ảnh của cậu được hiện lên trên màn ảnh rộng phía sau.

- Là cậu ấy, thì ra hai người biết nhau lâu thế à?

- Đúng rồi..Là cậu ấy đấy.

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, lời ra tiếng vào khiến cả hội trường nhốn nháo.

Trên màn hình là hình ảnh Vương Nguyên đứng ở nhà thờ, cậu bé với mái tóc màu nâu trên người là bộ đồng phục học sinh ngây ngô..

Vương Nguyên lấy tay che miệng vì quá ngạc nhiên.

Tiếng Vương Tuấn Khải lại ấm áp vang lên.

- Nguyên Nguyên .Em đã từng hỏi anh.Em có phải là thế thân của một ai đó hay không?.Hôm nay anh muốn nói với em rằng điều em nghĩ không đúng.Vì từ lúc anh biết yêu một người như thế nào trong suy nghĩ, lẫn trong lòng anh chỉ có mình em, từ lúc em còn là một cậu bé chưa trưởng thành hay khóc nhè ở nhà thờ cho đến khi em đã trở thành vợ của anh.Anh yêu em Nguyên Nguyên.Em là duy nhất và là người mà đời này Vương Tuấn Khải anh không bao giờ muốn buông tha.Nguyên Nguyên tuy chúng ta đã kết hôn.Nhưng anh vẫn chưa cầu hôn em đúng không?Chúng ta làm ngược một chút nhé.

Vương Tuấn Khải từng bước tiến xuống cầu thang, trước sự chứng kiến của mọi người.Cứ tưởng anh sẽ quỳ xuống cầu hôn lãng mạng rồi hồi hộp đợi chờ Vương Nguyên đồng ý.Ai ngờ anh lấy chiếc nhẫn ra lồng vào tay cậu.Mạnh mẽ tuyên bố.

- Cả đời này dù là lên thiên đường hay xuống địa ngục em cũng phải luôn bên cạnh anh.Anh yêu em Nguyên Nguyên.

Các cô gái nơi đây chẳng những không bị suy sụp hành động bá đạo có phần độc tài của Vương Tuấn Khải.Mà còn thích thú, ngưỡng mộ Vương Nguyên đến chết được.

Vương Tuấn Khải đưa tay lau nước mắt cho vợ.Kéo cậu ôm vào lòng.Vương Nguyên nghẹn ngào chẳng nói được một câu giang đôi tay ôm lấy anh.Ánh mắt nhòe đi những tấm ảnh lượn lờ hiện ra từ lúc cậu là bé con mũm mĩm cho đến hình ảnh hai người vi vu ở biển BaLi vô cùng đẹp khiến cho cả hội trường một phen ngỡ ngàng không thôi.Dĩ nhiên khiến không ít trái tim của các cô gái vỡ nát, thất vọng tràn trề.

Vương Tuấn Khải đẩy nhẹ Vương Nguyên lau nước mắt cho cậu,hôn lên môi cậu cười khẽ.

- Mèo mướp.

Cậu hít hít mũi mỉm cười nũng nịu chui vào lòng anh.Anh cúi đầu mỉm cười, xoa lấy tấm lưng của cậu,mặc bao ánh mắt đang nhìn bọn họ.

Chap này khiến các cô hài lòng chưa😁

29/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro