CHƯƠNG 28 : CHIA CÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau buổi học, cô liền chạy đến chỗ hắn

-Em muốn nói chuyện với anh

-Tôi không có gì để nói với cô hết_ hắn lạnh nhạt

-Một chút thôi anh_ cô cố gắng năn nỉ hắn, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn

Hắn một phút mềm lòng, gật đầu đồng ý, đi theo cô ra sau vườn

Nó, anh và cậu cũng lén đi theo sau

-Cô muốn nói gì với tôi ?

Cô nghẹn ngào khóc:

-Em biết anh rất hận em, nhưng anh có biết không, sự thật không phải là như vậy, khi gia đình anh bị phá sản, gia đình em bắt em phải qua Mỹ du học, không muốn em qua lại với anh nữa, anh có biết lúc đó em đau khổ thế nào không, em khóc ngày khóc đêm xin ba mẹ, nhưng vẫn không được, em sợ anh sẽ đau lòng nên mới nói lời chia tay một cách phũ phàng như vậy, khi bên Mỹ nghe tin gia đình anh đã vực dậy như trước, em vui mừng trở về đây, nhưng nào ngờ anh đã có bạn gái mới

Hắn nghe cô kể mà như sét đánh ngang tai, thì ra lâu nay hắn đã hiểu lầm cô, để cô phải chịu khổ bao nhiêu năm nay, hắn thực có lỗi với cô

Ở nơi không xa, nó cũng bàng hoàng không ít, thì ra cô yêu anh nhiều như thế, vậy chẳng phải nó là người thứ ba phá tình cảm của hắn và cô hay sao ? Tim quặn đau như ai bóp nghẹn, nước mắt không tự chủ rơi xuống không ngừng

Thiên biết nó không chịu nổi cú sốc này, choàng tay ôm nó vào lòng, nhẹ giọng an ủi:

-Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi

Nó nức nở trong lòng anh, Bảo cũng đượm buồn im lặng nhìn nó khóc, anh và cậu đều là người ngoài thì làm gì được

-Em thật sự rất yêu anh, Tuấn Khải_ cô chạy đến ôm chặt hắn, hắn không nỡ đẩy cô ra, nhìn đôi vai run rẩy vì khóc, kìm lòng không được vươn tay ôm lại cô

Không muốn nó nhìn thấy cảnh tượng này, cậu và anh dắt nó trở về kí túc xá

Tuấn Khải, chuyện này cậu giải quyết ra sao đây...
_____________

Thiên và Bảo hôm nay phải đến bang làm một số việc, chỉ có nó và hắn ở kí túc xá

11pm

Hắn không tài nào ngủ được, bước ra ban công ngắm trời đêm, hắn quả thực rất nhức đầu, vô cùng rối rắm, hắn có lỗi với cô rất nhiều, nhưng hắn cũng yêu nó rất nhiều, cô và nó hắn phải làm sao đây ?

-Anh hãy chọn cô ấy_ nó nhẹ nhàng bước ra, nghiêm túc nhìn hắn, không khó để phát hiện đôi mắt nó đỏ hoe

Hắn bất ngờ trước lời nói của nó, chẳng lẽ nó đã nghe hắn và cô nói chuyện ?

-Em đã nghe ?

Nó gật đầu:

-Cô ấy yêu anh rất nhiều, hãy bù đắp cho cô ấy

Hắn kích ôm chặt nó:

-Nhưng anh yêu em rất nhiều, heo ngốc à

Nó cũng ôm chặt hắn, nó biết đây sẽ là lần cuối cùng nó và hắn ôm nhau, nước mắt không kìm được, lăn dài trên má

-Em là người thứ ba, em có lỗi với cô ấy. Em biết anh vẫn còn tình cảm với cô ấy

-Sao em lại làm vậy ?

-Vì em yêu anh

Nước mắt hắn không tự chủ rơi xuống

-Xin lỗi em. Anh sẽ mãi yêu em_ hắn bất lực, thực không muốn làm đau nó nhưng cô đã đau vì hắn quá nhiều rồi, xin em hãy tìm hạnh phúc khác, một người yêu em chân thành, anh không phải người con trai tốt

Hắn cúi xuống in lên môi đỏ mọng của nó một nụ hôn cuối cùng đầy lưu luyến, đau thương

-Hãy yêu em lần cuối

-Vương Nguyên của anh...

@.@

______________

Nó và hắn chia tay nhưng vẫn trở thành bạn bè của nhau, dù trong lòng vẫn còn bao nhiêu tình cảm khó phai

Hắn đã nối lại tình cảm với cô, nhưng sao hắn lại không thấy vui

-Vương Nguyên, cảm ơn cô_ cô vô cùng cảm kích trước hành động của Nguyên

-Tôi phải xin lỗi cô mới đúng

Anh và cậu thực sự rất bất ngờ trước chuyện hắn, nó và cô. Dù đồng cảm cho cô, nhưng hắn làm như thế không sợ rằng nó sẽ đau khổ và trở thành cô thứ 2 hay sao

-Tuấn Khải, anh hãy yêu Vân Anh thật nhiều, em chúc phúc hai người_ nó tươi cười chúc phúc, nhưng nào ai biết được tim nó đã vỡ vụn

-Cảm ơn em_ hắn cũng không khác gì nó

_______________

-Roy, tôi muốn cậu thực hiện nhiệm vụ này_ boss nghiêm mặt nhìn cậu đang mang khuôn mặt lạnh lùng, quyến rũ trước mặt

-Nhiệm vụ gì ?

-Giết Karry

Nó kinh ngạc vô cùng

-Kẻ nào thuê ?

-Là tôi

-Boss, sao ông lại làm vậy ?_ nó không tin nhìn boss, ông ta làm gì có thù oán với hắn

Karry đang ngày càng lớn mạnh, tôi có cảm giác sẽ có ngày đánh bại tổ chức của chúng ta

-Tôi không làm_ nó dứt khoát từ chối

-Tôi biết cậu có tình cảm với Karry, cậu nên nhớ sát thủ không được có tình cảm, cậu phải thực hiện nhiệm vụ lần này

Nó căm hận nhìn boss, ông ta nghĩ nó là con rối để ông ta điều khiển hay sao ? Nhưng lòng lại cảm thấy lo lắng cho hắn vô cùng

-Tôi không thể

-Hahaha_ đôt nhiên ông ta bật cười lớn làm nó giật mình, ông ta đang mưu đồ gì đây ?

-Tôi biết ngay cậu sẽ nói thế mà, cậu yên tâm, tôi đã phái người khác đi rồi

-CÁI GÌ???_ nó hét lớn lên, ông ta thực độc ác

Nó lập tức chạy thật nhanh đi tìm hắn, Tuấn Khải, cẩn thận, em sẽ đến cứu anh !!!

Boss nhếch mép nhìn bóng dáng của nó, lấy điện thoại gọi ai đó '' Hãy giết luôn Roy'', Roy, một khi sát thủ có tình cảm thì sẽ trở thành đồ bỏ đi, cậu đã hết giá trị lợi dụng rồi, tôi thật không muốn giết cậu, nhưng cậu đã biết quá nhiều bí mật của tổ chức, vĩnh biệt ROY.

________________

Nó chạy nhanh đến bar tìm hắn, vẫn không thấy đâu, sực nhớ ra sáng nay Thiên nói hắn đang cùng cô ngắm sao băng trên núi, chạy thật nhanh lên núi tìm hắn

Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn vẫn bình an vô sự, bỗng trong lùm cây hai tên sát thủ lao ra tấn công hắn và Vân Anh, hắn là Karry lừng danh Hắc đạo đương nhiên hai tên kia không phải đối thủ của hắn, nó tự cười mình lo xa, hắn là ai chứ làm sao dễ dàng đối phó, nó định rời đi thì một nòng súng ẩn trong lùm cây không xa đập vào mắt nó, lão cáo già, ông ta cho người đánh lén

Nó không chần chừ lao nhanh ra đỡ cho hắn viên đạn

<đoàng> một tiếng súng vang vọng giữa trời đêm

Hắn ngạc nhiên cực độ nhìn thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đỡ cho hắn viên đạn, mặt nạ quỷ, cậu ta là Roy ?  Tuấn Khải Nhanh chóng rút súng giấu kĩ trong người bắn chết tên bắn lén

-Cậu là sát thủ Roy ? Sao cậu lại đỡ cho tôi viên đạn này ?_ hắn không nhớ mình có quen biết sát thủ nổi tiếng này

Nó khó khăn lấy mặt nạ ra, viên đạn ghim sâu vào ngực trái, máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, hắn không tài nào tin được nó là Roy, nó vì hắn mà trúng đạn

-Vương Nguyên, đừng lo anh sẽ mang em đến bệnh viện_ hắn hoảng sợ tột độ, luống cuống chân tay, nước mắt chảy không ngừng

Cô đứng bên cạnh mà cũng không khỏi bàng hoàng

Nó khó nhọc đứng dậy, mỉm cười, đây là nụ cười đẹp nhất của nó:

-Tuấn Khải, em...mãi...mãi...y...êu...an...h_ nó nói xong,buông bàn tay đang ôm Tuấn Khải ra, rơi tự do xuống vực trước mắt hắn

Hắn điên cuồng chạy đến nhưng chỉ thấy một mảng tối đen dưới vực sâu

-Vương Nguyên, KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!

Nếu không có cô quyết liệt ngăn cản, hắn đã lao xuống vực với nó rồi, hắn đau thương đến ngất xỉu '' Nguyên Nhi''...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro