CHƯƠNG 61 : Tại sao không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đi tới xe của mình, ngồi vào chỗ tay lái rồi mở hệ thống định vị trên điện thọai ra, nổ máy, nhanh chóng phi xe tới điểm đỏ.

Bên trong xe của bọn bắt cóc, Vương Nguyên bày ra nét mặt sợ hãi, mang theo vẻ yếu đuối nhưng có chút kiên cường nói:

"Tại sao các anh lại bắt tôi? Tôi chính là người của Vương Tuấn Khải."

Người trên xe giống như câm điếc, im lặng không nói gì.

Vương Nguyên cúi đầu, lúc bọn hắn không nhìn về phía mình Cậu trợn trừng mắt lên. Cậu đã mất cậung giả bộ vất vả như vậy rồi, thế nhưng bọn chúng lại không thèm ngó ngàng đến cậu!

Hai bên cửa kính trái và phải của xe đã được dán thêm một lớp giấy đặc biệt nên người ở bên trong không thể nhìn thấy phong cảnh phía bên ngoài, mà người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy được tình huống bên trong. Xuyên qua lớp kính phía trước, chỉ có thể nhìn thấy được cái đuôi phách lối của con xe Minibus.

Có lẽ là qua khoảng nửa tiếng chiếc xe mới dừng lại. Người áo đen cầm cánh tay Vương Nguyên lôi Cậu xuống đi vào trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Vương Nguyên kiềm chế cơn kích động muốn động thủ của mình, để mặc bọn chúng kéo cánh tay mình, đồng thời quan sát khung cảnh phía xung quanh.

Điều ngạc nhiên là, bên trong nhà xưởng cũ nát này lại được bày một bộ bàn ghế chế tác rất tinh tế. Lúc này, có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi lù lù trên vị trí chủ vị. Chỉ thấy mặt hắn có vẻ gian xảo, trên mặt còn hơi bầm tím giống như là bị người ta đánh.

Vương Nguyên nhíu mày, Cậu không biết người này.

Người đàn ông nhìn thấy Vương Nguyên, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc. Hắn vội vàng đứng dậy, quở mắng những người áo đen vừa mới đi vào:

"Tôi bảo các anh đi mời người tới, đây chính là phương thức mời của các anh sao?!"

Những người kia bị mắng rối rít cúi đầu, bàn tay đang lôi kéo cánh tay Vương Nguyên cũng buông ra.

Người đàn ông trưng ra nụ cười, chỉ vào chiếc ghế dựa dài nói:

"Mời ngồi."

Vương Nguyên nhíu nhíu mày theo bản năng, ngồi xuống chiếc ghế không chút khách khí, mặt lạnh hỏi:

"Anh là chủ của bọn họ? Đưa tôi tới đây là chủ ý của anh?"

Người đàn ông đã ngồi trở lại trên chiếc chủ vị, người hơi khựng lại. Khí thế của Cậu sao lại mạnh mẽ như vậy? So với cha hắn còn hơn hẳn một bậc. Hắn lắc lắc đầu cho là mình bị ảo giác, cười lên tiếng đáp:

"Tôi là ông chủ tương lai của bọn họ, nhưng cho người dẫn Cậu tới đây là chủ ý của tôi."

Những người vừa ngồi trên cùng một chiếc xe với Vương Nguyên, thấy trên người Cậu tản ra khí lạnh, trong nháy mắt máu đã đông cứng lại. Trực giác nói cho bọn họ biết, đây mới chính là con người thật của cậu. Cậu tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc.

Vương Nguyên ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo lên nhau, kiêu ngạo nhìn hắn, không có điểm nào là của người bị bắt cóc. Cậu nhếch nhếch khóe môi, giễu cợt:

"Thế hả? Vì sao anh lại 'mời' tôi tới đây?"

Người đàn ông nâng ly trà lên, nhìn làn khói trắng đang phả ra, đáp:

"Tôi vốn định hỏi mượn Vương Tuấn Khải ít tiền để tiêu, nhưng bây giờ...."

Hắn đem tầm mắt chuyển lên trên người Vương Nguyên, nhìn Cậu từ đầu xuống chân, đôi mắt nổi lên tia dâm tà, tiếp tục nói:

"Tôi không chỉ muốn tiền, mà còn muốn cả cậu."

Một cậu nhóc cực phẩm như vậy được đưa đến trước mặt hắn, sao hắn có thể bỏ qua được.

Hỏi mượn Khải ít tiền? Muốn cậu? Vương Nguyên khẽ cười một tiếng, hắn là quá ngu hay là quá ngây thơ đây?

Cậu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, dùng giọng rất nhẹ hỏi:

"Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi?"

Người đàn ông cười dâm đãng, đang định mở miệng lại cảm thấy phía dưới truyền đến một trận đau nhức kịch liệt. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy quần mình đã bị cắt đi một miếng, mà 'cậu em' cũng không thấy tăm hơi đâu. Sau khi muộn màng phát hiện ra, hắn dùng hai tay ôm lấy vết thương, người co rúm lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mười người áo đen xung quanh thấy thế, lấy súng ra thi nhau chĩa về phía Vương Nguyên.

Cùng lúc đó, cửa chính của nhà xưởng cũng bị đạp ra, Vương Tuấn Khải đứng sừng sững ở giữa cửa như sát thần. Hai mắt anh đỏ au, trên người tản ra vô vàn sát khí.

Đám người áo đen không tự chủ được nhìn về phía cửa chính, trong nhất thời bọn họ như bị rơi vào trong hầm băng. Bọn họ cũng là những người đã ở trong mưa bom lửa đạn một thời gian dài, nên khứu giác đặc biệt nhạy bén đối với cái chết chóc.

Dĩ nhiên lúc bọn họ phân tâm thì Vương Nguyên cũng không phân tâm. Trong chớp mắt Cậu di chuyển đến bên cạnh một người đứng gần mình nhất, dùng con dao găm sắc bén cắt đứt động mạch cổ của hắn, đồng thời tay trái cướp lấy khẩu súng trên tay đối phương không hề có áp lực.

Vương Tuấn Khải giống như một con báo săn nhìn trúng thức ăn của mình, nhanh chóng phát động cuộc tiến cậung. Anh đi tới sau lưng một người gần mình nhất, tay trái tóm lấy cánh tay trái của đối phương, tay phải chụp lên bàn tay đang cầm súng của hắn, nhằm thẳng vào chỗ hiểm của từng tên áo đen một, nổ súng không chút do dự.

Đạn được bắn ra không một viên nào bị hỏng. Những người bị trúng đạn đều chết ngay từ phát đầu. Rất nhanh, bên trong nhà xưởng trừ người áo đen đang bị Vương Tuấn Khải giữ ra, tất cả đều đã bị ngã xuống đất.

Vương Tuấn Khải buông 'tấm chắn' trước người ra, hắn đã bị bắn thành như tổ ong vẽ, người cứng ngắc ngã về phía trước.

Vương Nguyên nhào tới bên người Vương Tuấn Khải như một con chim nhỏ, hưng phấn hỏi:

"Sao anh biết mà tới nha?"

"Tại sao không phản kháng?"

Vương Tuấn Khải không ôm cậu, chỉ cúi đầu hỏi có chút giận dữ.

Vương Nguyên hơi tủi thân nép vào lồng ngực Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng đáp:

"Em muốn nhìn xem ai bắt cóc em, tại sao lại bắt em."

Đột nhiên, một viên đạn từ phía sau lưng Vương Nguyên lao tới, nhắm thẳng về phía cậu.

Vương Tuấn Khải thấy vậy, ôm Cậu di chuyển thần tốc qua một bên, đồng thời đá khẩu súng lên, tay phải đón nhận, nhắm thẳng vào tay người đang cầm súng bóp cò.

Lúc này Vương Nguyên mới nhớ ra, vẫn còn người chưa bị giết chết. Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang hằn lên tia máu của Vương Tuấn Khải tố cáo:

"Khải, hắn chính là kẻ đã sai người bắt em! hắn nói muốn hỏi mượn tiền của anh, còn nói muốn em nữa!"

Vương Tuấn Khải giận quá hóa cười. Anh buông eo Vương Nguyên ra, bước từng bước đến bên cạnh người đàn ông đang nằm co ro trên mặt đất, giống như tử thần cười lạnh nói:

"Chỉ bằng cậu mà cũng dám mơ tưởng đến người của tôi?"

Anh từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên đất, chiếc chân thon dài, mạnh mẽ giẫm lên mu bàn tay của đối phương, dùng sức day day. Trong không khí truyền đến những tiếng gãy đứt của xương cốt.

Người đàn ông đau đớn nhăn mặt lại, tức giận nhìn Vương Tuấn Khải cảnh cáo:

"Tôi là con trai của ban chủ bang Thanh Long! Anh dám làm gì tôi, cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

Hắn thấy Vương Tuấn Khải vẫn không để ý đến lời nói của mình, bàn chân giẫm lên tay trái của hắn càng dùng sức hơn, nói tiếp:

"Đừng có ỷ vào việc mình có quan hệ tốt với Liệt Diễm thì sẽ không ai dám động vào anh! Tôi nói cho anh biết, Liệt Diễm là ông chủ biết thức thời, sẽ không vì anh mà chống lại với toàn thể bang Thanh Long chúng tôi đâu!"

Vương Nguyên đứng một bên xem kịch vui, nhìn người đàn ông đang vùng vẫy chết mà buồn cười.

Vương Tuấn Khải nâng chân phải lên, đang lúc người đàn ông tưởng rằng anh đã bỏ qua cho hắn, thì anh đá một cái vào ngực hắn. Anh cúi thấp người, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của hắn, dùng giọng từ tính hỏi:

"Tôi thấy rất kỳ quái, tại sao cha cậu lại có thể có một đứa con trai ngu ngốc như cậu?"

Anh dừng một lúc, dụ dỗ:

"Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại nghĩ ra ý tưởng sẽ hỏi tiền từ tôi thì tôi sẽ tha cho cậu. Theo tôi được biết, bang Thanh Long cũng đâu có nghèo."

Người đàn ông im lặng một lúc nói:

"Cha vì cứu tôi mà phải dâng Đỉnh Vô Danh cho Liệt Diễm. Mất Đỉnh Vô Danh làm cho ông ấy rất tức giận, nên đã chặt đứt tất cả các nguồn tiền của tôi."

Khóe môi Vương Tuấn Khải nhếch lên giễu cợt, tiếp tục hỏi:

"Người có tiền rất nhiều, tại sao cậu lại chọn tôi? Cậu cũng biết rõ quan hệ của tôi với Liệt Diễm cũng không tệ, không phải sao?"

Người đàn ông hối hận đến nỗi ruột gan cũng xanh lè rồi. Nếu có thể được chọn lại lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với Vương Tuấn Khải và vợ chưa cưới của anh. Ai biết được năng lực của cả hai đều mạnh đến như vậy! hắn lên tiếng đáp:

"Bởi vì anh nhiều tiền nhất."

Vương Nguyên im lặng nhìn trần nhà dày đặc tơ nhện. Tâm người này cũng lớn thật, không sợ bị mắc nghẹn.

Vương Tuấn Khải chỉa súng vào trái tim người đàn ông, gằn từng chữ một:

"Nhờ cậu ban tặng mà từ nay bang Thanh Long sẽ biến mất trên thế giới." Sau khi anh nói xong, liền bóp cò không hề do dự, kết thúc sinh mạng của người đàn ông.

Không biết dạy con là lỗi của cha. Cho nên bang Thanh Long cũng không cần phải tồn tại nữa.

Vương Tuấn Khải ném súng xuống, đi tới bên cạnh Vương Nguyên, tay trái ôm eo cậu, tay phải đưa điện thoại lên áp vào tai, lạnh lùng phân phó:

"Diệt bang Thanh Long."

Mặc dù bang Thanh Long cũng là một bang phái có tiếng trên nước Mĩ, nhưng người ở đầu kia điện thoại nghe xong cũng không hề có chút chần chờ nào, lập tức lên tiếng đáp:

"Dạ, bang chủ."

Vương Tuấn Khải cúp máy xong, nhét điện thoại vào trong túi quần, không nói thêm câu gì nữa.

Vương Nguyên biết anh đang tức giận, cũng không dám làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo anh.

Sau khi lên xe, Vương Tuấn Khải thấy Cậu vẫn không cài dây an toàn cho mình liền đưa người sang cài dây an toàn cho cậu.

Vương Nguyên ôm lấy hông của anh, dán vào bờ môi hơi lạnh của anh, có chút bối rối nói:

"Em sai rồi, anh đừng không nói gì với em."

Con ngươi trong mắt Vương Tuấn Khải tối đi vài phần, anh hôn mãnh liệt lên đôi môi cậu.

Mãi lâu sau anh mới buông môi Vương Nguyên ra, nhìn hai tròng mắt có chút mê ly của cậu, dùng giọng hơi khàn khàn nói:

"Anh đã rất lo lắng cho em."

Phát hiện không thấy Cậu đâu, anh lo lắng đến nỗi thở cũng không được. Nỗi sợ Cậu bị thương xâm chiếm, vây hãm các dây thần kinh yếu ớt của anh.

Vương Nguyên nghe xong, chóp mũi đột nhiên có chút cay cay. Cậu đưa đôi môi đến, hôn lên môi Vương Tuấn Khải, nói cam đoan:

"Em sẽ không làm như vậy nữa."

Vương Tuấn Khải "Ừ" một tiếng, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình khởi động xe. Ngay tức khắc, chiếc xe Maybach màu đen giống như một cơn gió lao vút đi.

Sau khi trở lại biệt thự, Vương Nguyên chủ động ra tay nấu ăn. Giống như để lấy lòng Vương Tuấn Khải, Cậu để tâm làm một bàn đầy thức ăn. Lúc ăn tối, lại còn chủ động gắp thức ăn cho anh - một việc hiếm có.

Vương Tuấn Khải yên tâm thoải mái hưởng thụ sự lấy lòng của cậu.

"Chúng ta đi ngủ đi." Vương Nguyên buông tóc, mặc váy ngủ đi tới trước cửa thư phòng, nói với người nào đó đang vùi đầu vào cậung việc.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Cậu đến gần mười giây, lúc Cậu sắp sửa chạy trối chết liền đứng dậy, vừa đi ra khỏi thư phòng vừa đáp:

"Được."

Vương Nguyên nhìn người nào đó đang đi về phía mình, đột nhiên có chút khẩn trương. Cậu nói cực nhanh câu "Em lên giường trước chờ anh", sau đó chạy nước kiệu vào phòng ngủ, chui tọt vào trong chăn.

Đáy mắt Vương Tuấn Khải xẹt qua ý cười. Anh chậm rãi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhìn người đang toàn tâm toàn ý nằm trong chăn trên giường, khóe môi anh nhếch lên, đi vào phòng tắm.

Vương Nguyên nằm chôn trong chăn, nhận thức sâu sắc cái gì gọi là một giây như cả phút. Cậu thấp thỏm vén chăn lên một góc, nhìn về phía phòng tắm.

Xuyên qua kính thủy tinh, Cậu nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của đàn ông, vòng eo gầy gò, cái mông cao vút, hai chân thon dài. . . . . .

Vương Nguyên không nhịn được trong đầu liền hiện lên một màn cấm trẻ con. Cậu mắng thầm mình: "Sắc nam!" Sau đó lại chui đầu vào trong chăn.

Vương Tuấn Khải tắm xong, cầm khăn tắm bao quanh nửa người dưới của mình, sau khi lấy máy sấy ra sấy tóc xong, anh cởi khăn tắm chui vào trong chăn nằm. Tiếp đó không hề có động tác gì nữa.

Anh rất muốn biết, bước tiếp theo Tiểu Nguyên của anh sẽ làm gì.

Vương Nguyên cắn răng, dán thân thể mình vào sát thân thể đối phương, cảm nhận được anh đang trần truồng, khuôn mặt nhỏ bé của Cậu không tự chủ được đỏ lên. Cậu đưa tay xoa xoa lồng ngực Vương Tuấn Khải, lúc đụng vào vết sẹo thì ngừng lại, hỏi có chút sợ hãi:

"Nếu lúc ấy anh không tránh được viên đạn này, để nó bắn trúng tim thì bây giờ phải làm sao đây?"

Vương Tuấn Khải ôm Cậu vào lòng, nói giống như trần thuật một câu chuyện thật:

"Cho dù em bắn bao nhiêu lần, anh cũng đều có thể tránh được hết."

". . . . . ." Ngay tức khắc, cảm xúc sợ hãi trong lòng Vương Nguyên bị tan rã, tiếp theo đó, ý nghĩ chủ động trêu chọc anh cũng bị dập tắt. Sự tự tin của người này đúng là có thừa. Mặc dù anh rất lợi hại, nhưng khả năng bắn súng của Cậu cũng không hề thua kém được không hả!

Cậu "Hừ" nhẹ một tiếng, xoay người thoát ra khỏi ngực Vương Tuấn Khải, đưa lưng về phía anh.

Khóe miệng Vương Tuấn Khải không tự chủ được kéo ra, có chút khó tin hỏi:

"Ngủ?"

Tối nay không phải Cậu muốn làm anh sao? Chẳng lẽ anh đã hiểu lầm?

Vương Nguyên không quay đầu lại đáp:

"Ừ, ngủ."

Vương Tuấn Khải thở dài một cái, lật người Cậu để Cậu quay mặt về phía mình, dùng giọng đầy mê hoặc hỏi:

"Sao vậy?"

Vương Nguyên bĩu môi, buồn buồn đáp:

"Thuật bắn súng của em rất chuẩn xác!"

Vương Tuấn Khải không hiểu gì, nhìn Cậu trước mặt nói:

"Anh không có nói không nha."

"Nhưng anh nói, cho dù em có bắn bao nhiêu lần anh cũng đều có thể tránh được hết." Vương Nguyên mở mắt ra, giống như con mèo nhỏ xù lông, nhìn anh nói.

Thì ra là bởi vì câu này. . . . . . Vương Tuấn Khải đặt một nụ hôn lên mi tâm của cậu, thì thầm:

"Anh muốn em yên tâm nên mới nói như vậy."

So với tính phúc lợi mà nói, những chuyện này quả thật chẳng đáng gì. Lùi một bước trên đầu lưỡi lại khiến người khác vui vẻ, sao anh có thể không làm đây.

Vương Nguyên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hỏi:

"Thật sao?"

Vương Tuấn Khải hết sức khẳng định, gật gật đầu.

Vì vậy, người nào đó mừng rỡ như điên, dâng hiến nụ hôn của mình cho con sói. Tiếp theo, người đó đã bị con sói ăn hết vào bụng, không còn để sót lại chút cặn bã nào.

Giữa trưa ngày hôm sau Vương Nguyên mới nhàn nhã tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, chiếc chăn bằng tơ tằm màu trắng từ từ rớt xuống, để lộ ra những dấu hôn bầm tím trải rộng khắp da thịt. Cậu đưa tay xoa xoa thắt lưng, mắng thầm:

"Chầm thú! Anh ta muốn lấy mình bù lại toàn bộ hai mươi mấy năm anh ta không làm sao?!"

"đã tỉnh rồi hả?" Giống như Vương Tuấn Khải đã lắp camera trong phòng ngủ vậy. Vương Nguyên vừa tỉnh, anh liền có mặt ngay.

Vương Nguyên liếc anh một cái, tức giận nói:

"Hỏi thừa."

Vương Tuấn Khải không để tâm đến thái độ ác liệt của cậu, cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào khoảng da thịt đang phơi bày trong không khí.

Vương Nguyên muộn màng phát hiện ra mình đã bị người ta nhìn thấy hết, không chờ Cậu kịp kéo chiếc chăn lên, con sói nào đó đã tiến cậung áo đảo cậu, sau đó không nói hai lời lại bắt đầu gặm nhấm.

"Em không muốn nữa..."

"Em thật sự không muốn....."

"Hu hu, xin anh....."

"Vương Tuấn Khải, em sẽ trở thành người đầu tiên chết ở trên giường!"

".........."

Mỗi một câu nói của Vương Nguyên, đổi lại là Vương Tuấn Khải càng tiến sâu hơn.

Sau khi Vương Tuấn Khải ăn no thỏa mãn, ôm người giả chết ở trên giường đi vào phòng tắm. Ý định ban đầu là giúp Cậu làm sạch thân thể, nhưng lúc tắm cho Cậu không nhịn được yêu thương, người kia lại bị một phen mềm nhũn ra.

Xong chuyện, Vương Nguyên ngay cả đứng cũng không đứng nổi. Cậu vừa đánh răng vừa nhìn qua gương, tức giận nhìn người phía sau đang ôm mình để đề phòng minh bị té ngã.

Vương Tuấn Khải thì ngược lại, hết sức hưởng thụ ánh mắt của cậu. Như thế này thật tốt, trong mắt cậu, trong lòng Cậu đều chỉ có một mình anh, không còn suy nghĩ được chuyện gì khác nữa.

Đợi Cậu rửa mặt xong, Vương Tuấn Khải bế Cậu xuống tầng dưới, ôm Cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn, sau đó tự mình giúp Cậu ăn.

Vương Nguyên bị dày vò đến nỗi ngay cả động tác giơ tay lên cũng thấy mệt. Cậu quyết định vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Vương Tuấn Khải, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự đãi ngộ dành cho bậc nữ vương. Cậu nhìn thẳng vào gò má tuấn mỹ cương nghị của anh, cũng chẳng quản đối phương đút gì cho mình, cứ thế há miệng ra ăn, giống như đang tưởng tượng thức ăn trong miệng chính là người trước mắt vậy.

Sau bữa trưa, Vương Tuấn Khải bế người nào đó đặt ngồi lên xe, trên chiếc ghế kế bên tay lái. Sau khi thắt dây an toàn xong cho cậu, đóng cửa xe lại, lúc này mới đi vòng qua bên kia, ngồi vào chỗ tay lái.

"Đường này không phải là đường đi làm?" Vương Nguyên nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài cửa xe, hỏi giống như không hỏi.

Nét mặt Vương Tuấn Khải không thay đổi, vẫn vững vàng lái xe đáp:

"Dĩ nhiên không phải."

Vương Nguyên quay đầu, ánh mắt đầu nghi ngờ nhìn về phía Vương Tuấn Khải, hỏi:

"Giờ đang đi đâu vậy?"

Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Vương Tuấn Khải hơi gợn sóng, môi anh khẽ cong lên đẹp mắt, dùng giọng đầy sắc thái nói:

"Cục dân chính."

Cục dân chính? Vương Nguyên nghĩ lại, hình như hôm qua anh có đề cập đến chuyện lấy giấy đăng ký kết hôn. Cậu đưa tay lên day day huyệt thái dương của mình, gần đây trí nhớ của Cậu đã giảm sút rõ rệt.....

Tới bộ phận đăng ký kết hôn của cục dân chính, ngay lập tức Vương Nguyên liền đứng sững tại chỗ. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải đề nghị:

"Nhiều người như vậy, hay là để lần sau chúng ta đến đi."

Vương Tuấn Khải nhìn đám người tấp nập phía trước, cúi đầu xuống nói với Vương Nguyên:

"Em ở đây chờ anh một lúc.... Anh đi gọi điện thoại."

Vương Nguyên gật đầu một cái, buông tay anh ra:

"Cậu bé, người bạn đời của Cậu không tới sao?" Hai ông bà già tóc bạc phơ làm xong giấy đăng ký kết hôn dìu dắt nhau đi ra ngoài, nhìn thấy một mình Vương Nguyên đứng ở đây, một người trong đó lên tiếng hỏi.

Vương Nguyên cười ôn hòa, giải thích:

"Anh ấy đang gọi điện thoại ở bên ngoài."

Bà lão hòa ái nhìn cậu, chân thành chúc phúc:

"Chúc các cháu hạnh phúc bền lâu."

Vương Nguyên cười không hề có chút giả vờ nào, đáp:

"Cảm ơn bà đã chúc phúc. Chúng cháu sẽ hạnh phúc mãi mãi, ông bà cũng thế nha."

Ông lão cùng bà lão liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc, sau đó dìu nhau rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên Vương Nguyên có chút đợi chờ lấy giấy đăng ký kết hôn với Vương Tuấn Khải.

Chỉ một lát sau Vương Tuấn Khải đã trở lại, theo sau anh còn có một người đàn ông trung niên bụng bia.

"Vị này chính là quý phu nhân đi. Đúng là ông trời tác hợp nha." Người đàn ông trung niên nhìn thấy Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên, liền tán dương.

Môi Vương Tuấn Khải khẽ nâng lên, mở miệng nói:

"Cám ơn."

Anh thích nghe người khác nói anh và Tiểu Nguyên xứng đôi.

Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, kinh ngạc trước sự bình dị gần gũi của Vương Tuấn Khải. Bên ngoài đều đồn anh lạnh lùng vô tình, hắn cười ha ha nói:

"Mời hai người qua bên này."

Vương Nguyên chớp chớp mắt nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi Vương Tuấn Khải.

Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải khẽ mở, giải thích:

"Chúng ta đi chụp ảnh."

Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông trung niên, hai người đang không am hiểu được tình huống ở bên ngoài, được dẫn đi thẳng đến một gian phòng của nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy hai người bọn họ, hai mắt không khỏi phát sáng.

Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông trung niên lại dẫn hai người đến một phòng làm việc có điều kiện không tệ.

Ngồi trên chiếc ghế bằng da thật màu đen, nhấm nháp ly trà la ó của người đàn ông trung niên, Vương Nguyên không khỏi nảy sinh cảm giác cấp dưới đang chiêu đãi cấp trên.

Sau khi người đàn ông trung niên cầm thứ gì đó Vương Tuấn Khải đưa cho, liền ra khỏi phòng. Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên đặt ly trà xuống, ghé sát vào tai Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói:

"Trong cái túi màu đen anh đưa cho ông ta không phải là tiền đó chứ."

Vương Tuấn Khải buồn cười nhéo nhéo chóp mũi của cậu, đáp:

"Bên trong là sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai chúng ta."

Vương Nguyên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi:

"Vậy tại sao người ta lại dành cho anh sự phục vụ đặc biệt như vậy?"

Vương Tuấn Khải cười cười, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra sáu chữ:

"Bởi vì anh là Vương Tuấn Khải!"

". . . . . ." Vương Nguyên liếc mắt, không phải chỉ là nhiều tiền thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, xí.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên đã trở lại, trong tay hắn ngoài cái túi màu đen Vương Tuấn Khải vừa đưa, còn có thêm hai quyển sổ màu đỏ.

Hắn đưa cái túi đen nhỏ trả lại cho Vương Tuấn Khải, chìa hai quyển sổ màu hồng ra trước mặt hai người, cung kính nói:

"Mời ký tên."

Hai người cầm bút lên, thay nhau ký tên mình vào quyển sổ màu đỏ.

"Chúc mừng hai người. Hai người đã là vợ chồng hợp pháp." Người đàn ông trung niên cười chúc mừng.

Vương Tuấn Khải cất kỹ hai quyển sổ đăng ký kết hôn bảo bối của mình đi, ôm Vương Nguyên đứng dậy, nói nhàn nhạt với người đàn ông trung niên:

"Cám ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro