CHƯƠNG 66: Kết cục của cô ta(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là đâu?"

Dany đưa chân đặt xuống đất nhưng cơ thể cô còn yếu nên đứng không được vững. Vương Nguyên nhanh tay nhanh mắt đỡ cánh tay cô, tránh cho cậu bị ngã xuống.

Vương Nguyên không khỏi quan tâm hỏi:

"Cậu khó chịu ở đâu? Đầu vẫn còn choáng váng hả?"

Dany ngồi ở trên giường, mày hơi cau lại đáp:

"Cảm giác cơ thể rất trống rỗng, giống như đã bị người ta móc rỗng vậy."

Vương Nguyên nghe xong, lẩm bẩm:

"Chắc thuốc kích dục đó quá mạnh."

Dany đưa tay phải vịn lên trên bàn cạnh mép giường, từ từ đứng dậy, dùng giọng đã lạnh lẽo đi mấy phần hỏi:

"Bạch Triết Nhã đang ở đâu?"

Cô rất muốn xem, rút cuộc tại sao Bạch Triết Nhã lại đối với cô như vậy! Cô đã làm gì mà khiến cho Bạch Triết Nhã đối xử với mình như vậy chứ?!

Vương Nguyên đứng dậy, đặt tay lên vai Dany, đè cậu ngồi xuống giường, dùng giọng không cho phép phản kháng nói:

"Cậu bây giờ cần phải nghỉ ngơi."

Cậu dừng một chút, chậm rãi hỏi:

"Cậu muốn đi chất vấn cô ta, tại sao lại đối xử với cô như vậy?"

Dany không chống lại ý nguyện của Vương Nguyên, ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường, tựa đầu vào thành giường, gật đầu với Vương Nguyên một cái.

Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, không chút giấu giếm nói:

"Bởi vì cậu là bạn của tôi."

Vương Tuấn Khải đã nói với cậu như thế, vậy cậu cũng nói với Dany như vậy. Nếu như vì thế mà Dany không muốn có quá nhiều liên quan với cậu nữa, thì cậu cũng sẽ tôn trọng ý của cậu ấy.

Dany sững sờ một lúc, không ngờ sẽ là cái dạng này. Cậu ghê tởm nói:

"Trên đời này sao lại có thứ người như Bạch Triết Nhã thế!"

Cô đổi lại giọng điệu, tiếp tục nói với Vương Nguyên:

"Tôi là bạn của cậu thì thế nào hả? Dính dáng cái rắm gì đến cậu ta! Tôi lại cứ thích làm bạn với cậu đó."

Đôi mắt Vương Nguyên rực sáng kinh người, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, nhắc nhở:

"Vì vậy nên cô ta đối xử với cậu như thế."

Vẻ mặt Dany khinh thường:

"Muốn đối với tôi như vậy thì cứ làm đi, có gì đặc biệt hơn người đâu! Đáng đời cái danh dự không sạch của của cậu ta!"

Vương Nguyên nhíu mày, nói chậm rãi:

"Cậu nói như vậy sao còn có thể làm chị dâu của cô ta đây?"

Dany sững sờ một lúc, sau đó cười khổ:

"Tôi sẽ không là chị dâu của cô ta."

"Nhưng không phải là cậu thích Bạch Triết Hiên sao? Hơn nữa tôi nhớ cách đây không lâu, cậu vẫn còn tự cho anh ta là vị hôn thê của mình cơ mà." Vương Nguyên đem chính nghi ngờ trong lòng của mình ra hỏi.

Đối với sự thẳng thừng của Vương Nguyên, Dany cũng không có cảm giác bất ngờ. Cô cười chua xót, nhún nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái nói:

"Tôi thích anh ta, đáng tiếc anh ta lại không thích tôi."

Cô cúi đầu, bình tĩnh đến không tưởng nổi nói:

"Tất cả đều là do tôi đơn phương."

Vương Nguyên nhăn mày, cậu không thích dáng vẻ này của Dany. Cậu muốn hỏi tại sao Dany lại thích Bạch Triết Hiên, nhưng nghĩ lại, nếu có người hỏi tại sao cậu thích Vương Tuấn Khải thì cậu cũng không thể trả lời được, nên cuối cùng vẫn không hỏi nữa.

Cậu nói giống như lơ đãng:

"Tôi lại cảm thấy so với Bạch Triết Hiên, Tề Ngôn được hơn. Khi nào không còn thích Bạch Triết Hiên nữa, cậu thử đổi sang thích Tề Ngôn xem."

Dany nghe xong, tâm trạng cũng không quá kích động. Cô nhàn nhạt nói:

"Tôi sẽ không chủ động nữa đâu. Nhiều năm theo đuổi sau lưng Bạch Triết Hiên, tôi đã mệt rồi. Muốn tôi thích Tề Ngôn, trừ phi anh ta thích tôi rồi chủ động theo đuổi tôi."

Vương Nguyên không tiếp tục đề tài này nữa. Tề Ngôn có để ý đến Dany, nếu không hôm qua lúc nhìn thấy cậu ôm Dany về, hắn cũng sẽ không lo lắng đến như vậy. Nhưng mức độ thích đến đâu, cậu cũng không rõ ràng lắm.

"Grừ grừ ~"

Đột nhiên trong túi xách Vương Nguyên truyền đến đợt chấn động. Cậu kéo khóa ra, phát hiện bên trong có hai chiếc điện thoại di động mới nhớ, mình đã quên trả lại điện thoại cho Dany.

Cậu lấy điện thoại di động đưa cho Dany, giải thích:

"Hôm qua điện thoại của cậu bị rớt trong quán cà phê, vệ sĩ đã đưa nó cho tôi."

Dany cười cười tỏ ý không sao cả. Cô nhìn số hiển thị trên màn hình, thấy là số của Bạch Triết Hiên không khỏi có chút bất ngờ. Số lần hắn gọi cho cô có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Cô ấn nút nghe, áp điện thoại vào bên tai, đè nén sự vui sướng trong lòng xuống, thả nhiên nói:

"Alo."

"Dany, giờ cô đang ở đâu?"

Trực giác Dany mách bảo hắn có chuyện gì đó, liền hỏi:

"Rút cuộc là anh muốn biết điều gì?"

"Cô có biết Tiểu Nhã giờ đang ở đâu không? Tôi nghe nói hôm qua cô và Tiểu Nhã đã gặp nhau."

Dany "Hừ" nhẹ một tiếng, cô đang tự hỏi tại sao Bạch Triết Hiên lại đột ngột gọi điện thoại cho cô, thì ra là hắn tìm em gái của mình. Cô lạnh nhạt nói:

"Tôi không rõ lắm."

"Tôi nghe nói hôm qua Vương Nguyên đã ôm cô từ quán cà phê đi ra. Tối qua cô cũng không về nhà, hẳn là bây giờ cô đang ở chỗ Vương Nguyên đi."

Khóe miệng Dany kéo ra giễu cợt, hỏi:

"Tại sao anh không quan tâm tôi một chút? Sao không hỏi tại sao Vương Nguyên lại phải ôm tôi ra khỏi đó?"

Người đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, hỏi:

"Cô bị sao vậy?"

Dany khẽ cười đáp:

"Nhờ em gái anh ban tặng, tôi đã trúng phải thuốc kích dục."

". . . . . . Vậy bây giờ Tiểu Nhã đang ở đâu?"

Dany nghe xong, tâm trạng vô cùng kích động, cô nâng cao âm lượng nói:

"Tại sao anh không hỏi tôi, hiện giờ tôi thế nào rồi?!"

Aizz, một người thờ ơ với mình như vậy, tại sao mình lại thích lâu như thế đây?

Đến lúc nên buông tay rồi, một người như vậy thật không đáng. . . . . .

"Cô hẳn là không có việc gì đi, dù sao cũng có Vương Nguyên ở bên cạnh cô."

Dany cười ha ha:

"Vậy thôi nhé, tôi chẳng có gì để nói với anh cả."

" Chờ một chút...!"

Chân mày Dany cau lại không để lộ dấu vết, nhàn nhạt hỏi:

"Còn có chuyện gì sao? Tổng giám đốc Bạch."

"Tôi biết Tiểu Nhã đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng tôi mong mọi người có thể bỏ qua cho nó. Mẹ tôi. . . . . ."

"Dừng lại." Dany cắt đứt lời của hắn, nhàn nhạt nói:

"Mẹ anh thế nào chẳng có liên quan gì đến tôi."

Dany nói xong cúp luôn máy. Cô nhìn thấy trên điện thoại báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ của cha mẹ, liền nói với Vương Nguyên:

"Tôi gọi điện về nhà."

Vương Nguyên gật đầu, nói câu "cậu cứ tự nhiên", rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

"Alo, mẹ à." Dany dịu dàng hỏi.

"Tiểu Ny, tối qua con ở đâu? Sao mẹ gọi con không nghe máy?"

Dany cười ấm áp, chậm rãi nói:

"Mẹ, không phải tôi qua con đã nói với mẹ con đi gặp Vương Nguyên sao? Tối qua con ở chỗ của cậu ấy, bây giờ vẫn đang ở đây."

"À à, vừa nãy tổng giám đốc Bạch gọi điện thoại đến nhà, hỏi tối qua con có về nhà không."

Dany "Uhm" nhàn nhạt một tiếng.

Đầu điện thoại bên kia Lam Nguyệt im lặng một lúc, hơi chần chờ, hỏi cẩn thận từng li từng tí:

"Tiểu Ny, con vẫn định nêu không phải là Bạch Triết Hiên thì sẽ không lấy chồng sao?"

Nếu không phải là anh ta thì sẽ không lấy chồng? Ha ha, hình như đúng là trước đây mình có nói với cha mẹ như thế. thật ra cha mẹ cậu cũng không thích Bạch Triết Hiên, bởi vì tình sử của anh ta cũng thật đáng nể, số phụ nữ ngủ cùng với anh ta không thể đếm xuể. Nhưng cha mẹ vì cậu mà đành bất đắc dĩ đón nhận anh ta, còn hết lần này đến lần khác nói sẽ thông gia với Bạch gia.

Dany hít sâu một hơi, giọng nhẹ nhàng nói: 'Mẹ, con không thích Bạch Triết Hiên nữa rồi."

"Tiểu ny, có phải con đã xảy ra chuyện gì không?"

Những lời này làm cho chóp mũi của Dany cay cay, nước mắt cũng tràn mi. Người quan tâm mình sẽ nhận ra ngay được tâm trạng biến đổi của mình. Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình không có chút gì bất thường:

"Mẹ, yên tâm đi, con không có chuyện gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi."

Lam Nguyệt cảm thấy con gái mình không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói:

"Đúng là mẹ và cha con đều không thích tính lăng nhăng của cậu ta. Bây giờ em gái cậu ta còn xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ cũng không muốn gả con vào Bạch gia nữa."

Dany đưa tay lau lau nước mắt, nói:

"Con biết rồi mẹ."

Lam Nguyệt cười cười, dịu dàng nói:

"Biết được suy nghĩ của con rồi, cha mẹ sẽ biết phải làm như thế nào. Cứ như vậy đi, con ở chỗ Tiểu Nguyên chơi cho vui vẻ, lúc nào về thì về, mẹ chờ con ở nhà."

Dany chợt gật đầu, lên tiếng:

"Vâng vâng!"

cậu dừng lại mấy giây, trong mắt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có:

"Mẹ, con yêu mẹ!"

Lam Nguyệt sững sờ một lúc, có chút nghẹn ngào nói:

"Đứa nhỏ ngốc."

Sau khi cúp máy, Dany nắm chặt điện thoại trong tay, cả người nằm xuống giường, để mặc cho nước mắt cứ chảy ra. Đây không phải là nước mắt đau lòng vì Bạch Triết Hiên, mà là nước mắt cảm động vì tình cảm của cha mẹ.

Vương Nguyên nhún nhẩy đi đến thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy người nào đó đang vùi đầu vào làm việc, nhịp tim cậu không khỏi đập nhanh hơn mấy phần. Thảo nào người ta vẫn nói, người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc hấp dẫn nhất!

Qua hai phút Vương Tuấn Khải ngẩng đâu lên, trước ánh mắt không chút kiêng kỵ của Vương Nguyên, anh dùng giọng mê hoặc nói:

"Nhìn được không?"

Vương Nguyên nghe xong, gật gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Con ngươi đen nhánh của Vương Tuấn Khải sâu không thấy đáy. Anh đặt bút máy xuống, xoay chiếc ghế dựa sang, giang hai cánh tay về phái Vương Nguyên, nhẹ nhàng nói:

"Đến đây."

Qủy thần xui khiến thế nào Vương Nguyên liền chạy tới, cả người nhào vào lòng Vương Tuấn Khải, hai tay ôm cổ anh, bắt được môi anh, ngậm cánh môi dưới của anh, say sưa mút ngon lành.

Tiếng cười bị bóp nghẹt từ lồng ngực Vương Tuấn Khải truyền ra, khiến cho người trong lòng ngưa ngứa. Anh ôm Vương Nguyên, dễ dàng đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng cậu.

"Ặc..... Tôi tuyệt đối không phải là cố ý!"

Thiên Tỷ đi qua thư phòng của Vương Tuấn Khải, thấy cửa phòng không khóa, liền tò mò đi vào. hắn nhìn thấy màn nóng bỏng này, lập tức tuyên thệ đồng thời cũng biến mất như một cơn gió.

Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, tựa đầu vào trong ngực anh, tức giận nói:

"Đều tại anh!"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải không tự chủ được kéo ra, hình như người khơi lửa không phải là mình nha.... Chỉ có điều lúc này, anh cũng không nên chọc vào con mèo đang ngượng ngùng này.

Về phần Thiên Tỷ, tên đầu sỏ phá hỏng giây phút thân mật của anh và Tiểu Nguyên, anh sẽ không bỏ qua.

Qua một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt Vương Nguyên mới giảm xuống. cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tuấn Khải hỏi:

"Tâm tình của Bạch Triết Nhã đã gần suy sụp rồi phải không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu, trầm giọng hỏi:

"Sao vậy?"

Vương Nguyên cười giống như con mèo ăn vụng:

"Cho cô ta vào bệnh viện tâm thần." Ở nơi đó lâu rồi, không phải là kẻ điên cũng sẽ trở thành điên.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, khóe môi nâng lên đẹp mắt, hiếm khi khen ngợi:

"Ý kiến hay."

Cho cô ta vào bệnh viện tâm thần, sau đó nhờ viện trưởng "chăm sóc", cả đời cô ta cũng đừng mơ sẽ rời khỏi nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro