Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bản báo cáo tuần vừa rồi là ai làm" một người phụ nữ đi vào, cô ta mặc áo sơ mi trắng, váy đen công sở ngắn ngủn, mặt bị đánh nhiều phấn đến mức trắng bệch môi lại đỏ chót, chân mày kẽ đậm, Vương Nguyên vừa nhìn vào đã bị giật mình.

"Số liệu sai, thống kê cũng sai, thậm chí bị dư ra một con số 0 các người có biết một con số 0 nhỏ bé thôi nhưng dù các người có làm cả đời cũng không trả nổi không?" cô hét lên ném bản báo cáo xuống bàn làm vang lên một tiếng chói tai.

"Nói! Là ai làm?"

Lưu Chí Hoành run run, hôm trước cậu có chút đau đầu nên không tập trung lắm, không ngờ lại dư ra một số 0.

Vương Nguyên nhìn Chí Hoành bên cạnh, thấy y run rẩy như vậy liền khó mà cầm lòng được.

"Là tôi" Vương Nguyên đứng lên.

"Nhân viên mới? Hừ bộ trưởng phòng các người không biết chỉ dạy nhân viên mới sao? Ngu ngốc như vậy?" cô ta nhìn Vương Nguyên đầy dữ tợn.

"Tôi xin lỗi" Vương Nguyên gạt đi cánh tay đang cố níu lấy áo mình, nhìn Chí Hoành trấn an.

"Xin lỗi? Bộ cậu xin lỗi là xong sao? Cậu có đền nổi không?"

Bên bên dưới ồn ào làm kinh động đến tận phòng tổng giám đốc.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà lại ồn ào như vậy?" Vương Tuấn Khải cau mày, trong công ty vốn có quy định không được gây ồn ào, mất trật tự làm ảnh hưởng đến công việc thế mà bây giờ lại thành ra thế này.

"Dạ..dạ" Thiên Tỉ không dám nói ra, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tiểu bảo bối của Vương Tuấn Khải, nếu biết chuyện chắc sẽ tức giận mà giết người mất.

"Chuyện gì?" giọng anh trầm xuống một cách rõ ràng, mang theo sự lạnh lẽo.

"Vương Nguyên phòng kế hoạch làm báo cáo sai, dư ra một số 0 suýt nữa thì làm công ty tổn thất lớn" Dịch Dương Thiên Tỉ hết cách đành phải nói.

Vương Tuấn Khải đứng phắt dậy cầm áo vest đi ra khỏi phòng, Thiên Tỉ cũng nhanh chóng bước theo sau.

"Tôi thành thật xin lỗi, là lỗi của tôi" Vương Nguyên cuối gầm mặt xuống, có thể cậu sẽ bị đuổi việc nhưng không sao, ít nhất Chí Hoành vẫn còn có thể tiếp tục công việc.

"Cậu chỉ biết xin lỗi thôi sao? Không biết......"

"CÂM MIỆNG HẾT CHO TÔI" Vương Tuấn Khải gầm lên, thế nào vừa xuống đến đây thì nghe tiếng quát mắng, mà còn lại mắng Vương Nguyên.

"Vương tổng" cô gái kia thu liếm vẻ mặt dữ dằn, nhu thuận nép sang một bên.

"Ồn ào như vậy, các người xem nội quy tôi đặt ra là trò đùa à" phải biết anh bây giờ tức giận như thế nào.

Vương Nguyên của anh, nâng trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan thế mà cô mắng không ra dạng gì, rõ ràng là muốn trực tiếp bị đuổi việc.

"Nhưng Vương tổng, cậu ta..."

"Tôi bảo im, cậu đi theo tôi" anh hướng Vương Nguyên nói rồi xoay người bỏ đi.

Vương Nguyên vẫn cuối gầm mặt đi theo phía sau Vương Tuấn Khải.

Lên đến phòng tổng giám đốc, Vương Tuấn Khải xoay người nhìn Vương Nguyên.

"Chuyện báo cáo thật sự do cậu làm?" giọng anh dịu dàng không còn lạnh lẽo như lúc nãy, anh biết Vương Nguyên là một người cẩn thận, điều đó được chứng minh trong bữa sáng vừa rồi, không thể cậu lại nhầm lẫn một việc đơn giản như vậy.

"Vâng"

Anh dùng tay nâng mặt Vương Nguyên lên, ánh mắt cậu né tránh anh, nhìn sang phía khác.

"Haizzz, cậu về viết một bản kiểm điểm rồi nộp lại cho tôi, lần sau cẩn thận chút" anh xoa đầu Vương Nguyên, thái độ vừa rồi chứng tỏ cậu đang nói dối, sao anh có thể để người anh yêu chịu ủy khuất? Việc này phải làm rõ ràng.

"Tôi cám ơn Vương tổng" Vương Nguyên thở phào, thật may vì cậu không bị đuổi việc.

"Còn nữa....cám ơn vì bữa sáng, rất ngon" Vương Tuấn Khải ngượng ngùng nói.

Thoáng chốc trên mặt Vương Nguyên xuất hiện một rặng mây màu hồng nhạt "không có gì"

"Cậu về phòng làm việc đi" Vương Tuấn Khải xoay người đưa lưng về phía Vương Nguyên khiến cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

"Vâng"

Vương Nguyên quay người bước đi.

"Yeah, mình xoa được đầu em ấy rồi, yeah yeah yeah" Vương Tuấn Khải vui đến mức cả lòng rộn ràng.

Vương Nguyên trở về phòng liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Chí Hoành.

"Vương Nguyên cậu không sao chứ? Có bị đuổi việc không? Tại sao cậu lại nhận giúp mình chứ?" Lưu Chí Hoành cứ vì chuyện này mà đứng ngồi không yên.

"Đừng lo, mình không sao, không có bị đuổi việc đâu" Vương Nguyên mỉm cười trấn an Chí Hoành.

"May quá" Chí Hoàng mừng đến suýt khóc.

Hai người đâu hề biết rằng cho dù Vương Nguyên có là gián điệp đi nữa thì cậu cũng không bao giờ có thể bị đuổi việc huống hồ đây chỉ là việc nhỏ nhặt.

End chương 6

Mn ơi, bình thường Trân sẽ đăng khá trễ nên mn đừng lo rằng ngày nào không truyện nha, Trân sẽ cố gắng ra đều nhưng ra khá trễ mn thông cảm nha, chúc mn ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro