Anh trở về (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Papi. . . . . ." Hăc Phong đem cái miệng nhỏ tiến tới bên tai cậu: 

"Thật ra thì mỗi lần ba cùng con chat video cũng sẽ hỏi con, mẹ làm cái gì, nhưng mà ba không để cho con nói." 

Về phần tại sao hôm nay bảo bảo muốn nói ra, đương nhiên là bởi vì ngày hôm trước cậu hỏi ba lúc nào thì về, đối với yêu cầu của cậu chưa bao giờ từ chối qua, ba dám nói không muốn nói cho cậu biết. Hừ, cái gì gọi là có thù phải trả? Đây cũng là ba dạy cậu mà.

"Vương Hắc Phong, papi cho con nói lung tung!" Không thể phủ nhận, nghe được con trai nói như vậy, trong nháy mắt lòng cậu tràn đầy uất ức, thì ra là anh còn nhớ rõ phải hỏi cậu.Nhưng chuyện như vậy tại sao có thể để con trai biết? Vì che giấu lúng túng,cậu cùng con ở trên xe náo loạn lên.

"Con mới không có nói lung tung! papi, con không chơi nữa! papi lúc nào cũng lấy lớn hiếp nhỏ!" Dù là "con quỷ nhỏ" ác bá, nhưng vẫn là đứa trẻ chưa tới 5 tuổi mà thôi, cho nên Hắc Phong tránh không khỏi papi xem là yếu đuối.

"Bảo bối, không bằng chúng ta hôm nay đi ăn McDonald có được hay không?" Chơi mệt mỏi, cậu không chèn ép con trai nữa, trong nháy mắt thấy xe vừa dừng lại nơi vô cùng náo nhiệt đó. Dù sao về đến nhà cũng hai người cùng ăn cơm, không bằng ăn ở bên ngoài!

"Papi, con mới không cần ăn những thức ăn bỏ đi kia." Hắc Phong rất có nguyên tắc; trên căn bản, nguyên tắc của cậu là từ ba cậu mà ra.

"Papi biết mà!" cậu sửa lại tóc dài bởi vì mới vừa đùa giỡn nên có chút loạn. Cũng không biết người đàn ông tên Vương Tuấn Khải xảy ra chuyện gì, rõ ràng là cậu ngày từng ngày nuôi lớn con trai, chung quy lại vẫn thích tên đàn ông bận rộn đến trời đất điên đảo, có lẽ cha con trời sinh chính là như bọn họ vậy, không nhất định ngày ngày gặp mặt, nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Hơn nữa đối với những thứ ba dạy thì tất cả đều thực hiện được không ít hơn một chút nào.

"Vương Hắc Phong, có lúc con thật sự rất đáng ghét nha!" cậu kéo hai má trắng noãn như sữa của con trai. Thật là giống khuôn mặt kia như đúc, đôi lúc thật là làm cậu mất hồn. (My:  BB ah, anh véo má Hắc Phong ít thôi không sẽ lười ăn đó!!)

Cậu mang theo con trai vừa mới mở cửa ra, bình thường so với các bạn đồng lứa có vài phần bình thản, Hắc Phong thậm chí ngay cả chưa kịp đổi giày liền hô to bay tới: 

"Ba." 


Là anh về! Thân thể cao lớn quen thuộc đang tựa tại cửa phòng sách, thấy con trai bay tới, anh liền cúi người xuống ôm lấy con: 

"Ai, tiểu tử, lần này nặng lên đó."

"Ba, tại sao ba không có nói với con hôm nay ba sẽ về." 

Vương Hắc Phong người bạn nhỏ bắt đầu tính sổ, gương mặt nho cùng gương mặt lớn "chính hiệu" đối diện.


"Vậy hôm nay ba về, con không vui sao?" 

Anh nắm cái mũi nhỏ của con trai. Nhưng hình như có người mất hứng thấy anh về! Khóe mắt nhìn nơi nào đó, con người đang cầm túi xách đứng nơi đó, vẻ mặt rất bình thản, xem ra là quyết định làm như anh không tồn tại! Lâu như vậy không gặp vẫn là bộ dạng không liên quan đến cậu rồi.

"Vui. Nhưng mà nếu ba có quà cho con thì con sẽ càng vui!" Mục đích cậu bé vô cùng rõ ràng.

"Con muốn quà gì?" Cụng vào trán đầy đặn của con trai, nhìn ánh mắt của con, giống mắt cậu y như đúc.

"Con muốn Lamborghini Murcielago." Lần trước cậu lên mạng nhìn hình ảnh thật sự là đẹp ngây người. Động cơ với cửa xe đều là toàn bộ phương vị mở ra. Phải nói bạn nhỏ Vương Hắc Phong thích nhất thu thập nhiều loại xe, tuổi còn nhỏ mà thôi đã có một gian phòng riêng biệt rồi.

"Vậy thì có cái vấn đề gì? Chúng ta lập tức đi xem."Giá trị mấy ngàn đô la gì đó ở trong mắt anh không là gì cả, chỉ cần con trai thích, muốn bao nhiêu anh cũng có thể mua cho con.

"Ba, ba mang về? Yeah!" Người bạn nhỏ Vương Hắc Phong hưng phấn đến quơ múa quả đấm nhỏ, gương mặt mong đợi.

Thím Trương vẫn còn bận rộn ở phòng bếp, mùi thức ăn xông vào mũi, cậu nhìn anh và con trò chuyện thân mật, giống như không thể nào dung hợp được người khác. Rất khó tưởng tượng một người đàn ông như vậy sẽ cưng chiều con cái! Không phải đều nói giữa ba và con trai, trời sinh có một thân mật mà papi không thể chen vào, anh cùng với con trai thân thiết khiến người làm papi như cậu không thể không hâm mộ, ghen tỵ. Hơn nữa nhìn bộ dáng của anh giống như không muốn để ý cậu, ngay cả lông mày cũng không quét mắt một vòng. Cậu vẫn nên đi xa một chút, xuống bếp xem có thể giúp gì được không vậy. Cố ý coi thường khó chịu trong lòng, buông túi xách trong tay, cậu không nhìn bọn họ nữa, xoay người đi vào bếp.

Người này thậm chí ngay cả liếc anh một cái cũng không nhìn đã bỏ đi? Anh khi hôn chồng chất trên khuôn mặt hồng hào của con trai xong, dáng hình mảnh khảnh đó đã biến mất ngay trước mắt.

"Ba, bây giờ chúng ta đi chơi đi." Khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong mỏi.

"Vậy thì đi thôi" Anh cười cười.

Hai ba con tùy ý trò chuyện đi lên lầu. Trong tay cậu còn cầm một nắm rau cải, vừa dùng sức lặt vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài kia đi lên lầu càng ngày càng nhỏ cho đến không nghe được.

Anh ta rất quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Lại xem cậu như không khí. Rốt cuộc đối với anh thì cậu là cái gì? Lúc muốn thì bất kể cậu có đồng ý hay không cũng sẽ cưỡng ép cậu, muốn một người  đến không thèm để ý đến tình nghĩa vợ chồng luôn sao?

Ghét, cực kỳ ghét! Chẳng hiểu vì sao Vương tuân Khải lại là người đàn ông bị ghét bỏ nhất rồi.

Loại cảm giác ghét bỏ này vẫn kéo dài đến khi bọn họ cơm nước xong rồi giúp con tắm rửa vẫn không có biến mất. 

"Papi, tại sao con cảm thấy tối nay papi không vui?" Cho con trai tắm xong, mặc quần áo tử tế đã là 9 giờ tối rồi, lại đến thời gian đi ngủ bình thường của tiểu tử.

"Nói lung tung, đâu có đâu! Bảo bối nhanh ngủ một chút đi!" 

cậu giúp con kéo chăn nhỏ. Cậu thể hiện rõ lắm sao? Đến con trai cũng nhìn ra. Ai kêu cha con hai người bọn họ cả buổi tối đều ở đây nói chuyện không ngừng, thậm chí ngay cả nửa câu cậu cũng không nhúng vào được. Cơm nước xong cậu rầu rĩ lên lầu.


"papi, con biết rồi. Nhất định là ba không có tặng quà cho papi, cho nên mẹ không vui đúng không? Không có chuyện gì, xe của con có thể cho papi chơi!" Hắc Phong đem mẫu xe ba mới mua về đặt trên đầu giường mới bằng lòng ngủ.

"Con còn dám nói? Về sau không cho mua nhiều đồ đắt tiền như vậy. Có nghe hay không?" Nghĩ kĩ một chút thì Vương nguyên cô sống hơn 25 năm chưa kiếm được một đồng tiền, nhưng cũng biết quý trọng đạo lý này. Nhưng đứa con trai chưa tới 5 tuổi của cậu lại xem cả thiên hạ đều là của mình, muốn trách thì trách ba nó là được rồi! Cả ngày lẫn đêm truyền thụ cái tư tưởng đó cho con.

"papi, nhà chúng ta rất thiếu tiền sao?" Chớp đôi mắt to long lanh, Hắc Phong không hiểu tại sao mẹ luôn muốn cậu biết được quý trọng đồ vật, không nên xài tiền bậy bạ. 

"Xin hỏi Vương Hắc Phong, tự con biết kiếm tiền sao?" Có lúc cậu cảm thấy không thể khai thông tư tưởng cho con trai.

"Nhưng không phải ba rất có tiền sao? Ba nói tất cả của ba đều là của con! Con nhỏ như vậy, có thể kiếm tiền hay không thì có sao đâu?"

 Vẫn không hiểu ý của papi

"Vương Hắc Phong, lập tức ngủ cho papi!" Tức chết cậu mà! Vương Nguyên cảm thấy cậu nên nói chuyện đàng hoàng với tên đàn ông kia. Anh tiếp tục giáo dục như vậy, cũng không biết tương lai tiểu tử này sẽ trưởng thành như thế nào.

"Papi, ngủ ngon!" Nhìn papi nổi giận đùng đùng rời đi, con sâu ngủ cũng tới. Papi rốt cuộc đang giận cái gì? Cậu vẫn là con nít, không nên nghĩ đến những chuyện không thuộc về mình.


Cậu trở về phòng, kỳ quái là yên tĩnh nhưng một chút âm thanh cũng không có. Cậu cho là anh đã trở về phòng rồi, kết quả trên giường không ai, phòng tắm cũng không có, vậy rốt cuộc đi đâu? Trước kia anh trở lại, ước gì lập tức đem cậu trói trên giường ba ngày ba đêm không ra được, hôm nay không phải quá khác thường sao?

Bất kể như thế nào, cậu cảm giác mình nhất định phải thảo luận với anh về vấn đề giáo dục Bảo Bảo. Nhỏ như vậy mà tính tình lại hư, ngày ngày bị cha mẹ người ta khiếu nại, cậu chịu đủ rồi, còn có anh ấy dạy dỗ con là những thứ gì?

Không có ở đây thì ở phòng sách lầu dưới sao? Cậu đi tìm anh được không?

Anh để điện thoại ở trên bàn, trong lòng trở nên rõ ràng. Anh mới vừa nhận được điện thoại của A Chính, Tuấn Hiển đã về! Em trai trên danh nghĩa của anh trở lại! Mang theo danh hiệu thiên tài đầu tư - quản lý tài sản, tiếng tăm lừng lẫy Wall Street trở về! Nó còn chưa bước lên quốc thổ, A Chính đã biết nó trở lại, bây giờ mặc dù tạm thời không có gì lớn, nhưng anh biết mục đích của nó là cái gì.

Không tệ! Nó từ nhỏ đi học cũng không kém so với anh, chỉ là cá tính khác nhau mà thôi. Anh ngược lại muốn xem nó sẽ dùng thủ đoạn gì đi đối phó anh hoặc là nói, đoạt lại Vương thị? Ha ha, rất lâu không có có gặp chuyện có tính khiêu chiến như vậy, anh thật sự rất mong đợi. Mục tiêu cuối cùng của nó vẫn là muốn vợ của Vương Tuấn Khải anh? Cũng không biết nó có khả năng tranh giành với noa hay không? Đặt lên bàn tay đã nắm thật chặt ở cùng một chỗ.

Vợ của anh? Đúng vậy, bọn họ kết hôn hơn 6 năm, có một con trai 5 tuổi. Nhưng anh vẫn chưa phải biết rốt cuộc cậu muốn anh làm sao mới đúng? Trong lòng của cậu, Vương Tuấn Hiển nó còn tồn tại không? Anh không dám nghĩ tới! Nhưng anh biết trong lòng của cậu không có anh! Vẫn luôn không có, cho nên anh không hề làm những hành động làm cho người ta buồn cười nữa. Bất kể cậu có yêu hay không, anh đều muốn cột cậu bên mình, không phải sao?

"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt phán đoán của anh.

"Chuyện gì?" Khoảng thời gian này, người sẽ gõ cửa chỉ có thím Trương mới đúng. Con trai đã sớm ngủ, Nguyên Nhi không thể nào chủ động tới tìm anh được. Nhưng thím Trương cũng không phải không biết anh chưa bao giờ có thói quen ăn bữa khuya.

Cậu không có nữa gõ cửa, trực tiếp vặn tay cầm cửa đi vào. 

"Nguyên Nhi, đã trễ thế này sao em còn chưa ngủ?" Những năm gần đây, anh gọi nhũ danh của cậu đã thành thói quen. Mới vừa vặn nghĩ đến cậu, vậy mà cậu chủ động tìm đến anh! Đây thật là ly kỳ! Nhưng anh luôn luôn tỉnh táo cũng không biểu hiện ra nhiều cảm xúc.

"Em có việc muốn nói với anh." cậu đến gần anh, phát hiện anh như đang suy nghĩ việc gì. Anh lại đang nghĩ gì thế? Rõ ràng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, thân thể lại thân mật đến vậy, cậu phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ anh.

"Nói chuyện gì?" Không có từ trên ghế đứng lên, một anh tay gảy nhẹ mặt bàn chờ cậu mở miệng. 

"Chính là chuyện của Bảo Bảo. . . . . ." cậu nuốt nước miếng, đề tài giữa bọn họ luôn đều là anh chủ đạo, hiện tại cậu đi chủ đạo; mới vừa rồi lúc từ trên lầu đi xuống, khí thế của cậu hoàn toàn không có.

"Con trai chuyện gì cần lo lắng sao? Anh cảm thấy con rất tốt!" Cậu tắm rửa xong, cơ thể nhàn nhạt mùi thơm khiến anh khống chế không được nhớ mong, kéo xuống cậu, để cho cậu ngồi lên bắp đùi cường tráng của anh.

"Anh như vậy làm sao chúng ta nói chuyện? Buông em ra đã!" cậu ở trong lòng anh không được tự nhiên uốn éo người.

"Anh cảm thấy được chúng ta tương đối cần nói." Xúc cảm mềm mại trong tay khiến anh không muốn nói chút nào, anh chỉ muốn đem cậu đè ở trên bàn hung hăng ức hiếp. Sinh một đứa con, thân thể cậu vẫn mảnh khảnh như vậy, căn bản không giống như người một đứa trẻ 5 tuổi. Có điều, mấy năm này thím Trương bồi bổ nhiều nên cậu đã không mảnh mai giống lúc mới vừa kết hôn như thế, ít nhất sẽ không trong lúc cùng anh trên giường động một chút là ngất đi khiến anh một mình tự xử.

"Chúng ta cần nói cái gì?" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì tay anh đã chui vào trong váy ngủ cậu. Tên cầm thú này mỗi lần trở lại vừa thấy được cậu vốn là như vậy, không thể nói hai câu liền động tay động chân rồi. Cậu cho là lần này sẽ không như vậy, dù sao thời điểm vừa mới trở về anh không có để ý cậu không phải sao?

"Nói chuyện đứa nhỏ. . . . . . Đừng mà. . . . . ."

 Quần áo bên người đã không thấy, anh ta căn bản không muốn nói chuyện!

"Xuỵt, chúng ta bây giờ cái gì cũng không cần nói, chỉ cần cảm thụ là tốt rồi. . . . . ."

Những năm gần đây, mỗi một lần triền miên, Ngưng Lộ cảm giác đầu óc mình lại bắt đầu hỗn loạn, toàn thân mềm nhũn, căn bản vô lực kháng cự, mặc cho anh cởi váy ngủ mỏng manh của cậu ra, cố tình làm bậy.

Anh từ từ phe phẩy vù vù bên tai nhạy cảm của cậ, cậu nhẹ run rẩy. Rõ ràng muốn tới nói chuyện của con, làm sao sẽ thành như vậy chứ?

Đôi mắt long lanh của cậu sắp chảy ra nước, môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở, khiến anh rất muốn làm chuyện tà ác, không biết cậu có đồng ý hay không? Những năm này, anh rõ ràng cảm giác được cậu đã không còn bài xích anh như thế, nhưng cũng chỉ là không bài xích mà thôi.

"Nguyên Nhi, dùng nó giúp anh. . . . . . Ừ?" Nửa đứng dậy đè cậu ở trước bàn sách, ngón tay thon dài vỗ về cánh môi như hoa của cậu, anh ở bên tai của cậu cúi đầu dụ dỗ, tay cũng không dừng ở trên người của cậu tác oai tác quái.

"Em không muốn như vậy, không muốn. . . . . ." Chỉ trách mấy lần kinh nghiệm trước kia dọa hỏng cậu, cho nên vừa nghe đến anh lại nhắc tới, cậu chỉ muốn đẩy ra anh. Cậu sợ, cậu không dám làm như vậy. Bởi vì thân thể giãy dụa đụng phải điện thoại di động anh đặt trên bàn, "bụp" một tiếng, lanh lảnh nằm trên mặt đất.

"Vậy chỉ dùng một cái miệng nhỏ khác đi!" Điện thoại di động rơi trên mặt đất khiến anh nhớ lại cú điện thoại vừa rồi, người đàn ông được nhắc tới trong cú điện thoại kia. Mà lúc này cậu từ chối làm anh vô cùng tức giận!

"Đau quá. . . . . ." 

Anh tại sao có thể thẳng tới thẳng lui như vậy chứ?

Trong phòng sách tối tăm, cảnh xuân đang nồng cháy ...

Xâm chiếm cùng chật hẹp; bao dung cùng dã man; bắp thịt cùng lực lượng, mồ hôi cùng thở gấp; anh ôm cậu, thật chặt trong ngực, hết sức triền miên ở chung một chỗ. Gương mặt của cậu dính sát vào da thịt đầy mồ hôi của anh, hơi thở gấp, giữa lông mày xuân sắc vô biên.

"Nhìn anh, nhìn anh, anh là ai?" Anh vội vàng chứng thực khiến cậu chịu đựng sắp tới cực hạn mở mắt ra:

 "Vương Tuấn Khải, anh là Tuấn Khải." 

Anh luôn thích hỏi cậu như vậy, vậy anh thì sao? Sẽ là của cậu? Sẽ là của một mình cậu sao? Giống như ngay trước mắt hiện ra bầu trời đầy sao, lòng cậu thắt lại.


"Nguyên Nhi, em là của anh. Vĩnh viễn là của anh!"

 Trầm luân là độc dược đẹp nhất, tất cả của anh không có chút nào cất giữ, giao trọn nơi cậu, một giọt lại một giọt rưới vào trong cơ thể cậu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro