Chap 3 Ác mộng trong 1 tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau
Vương Nguyên đang nằm ôm gối ngủ trên giường bất nhận được một cuộc thoại. Không ai khác đó là Tuấn Hiển
Cậu liền tỉnh ngủ nghe máy

"Alo,  em đây Sao Anh gọi sớm vậy?? "

Giọng nó nghe rất buồn :

" 1 tuần nữa anh phải đi du học rồi .  Ba anh ép anh. Nếu không thì ba sẽ từ mặt anh.  Anh xin lỗi Nguyên Nguyên.  Có thể chờ anh 5 năm được không??? Chỉ 5 năm thôi. 5 năm nữa anh sẽ chở về bên em chúng ta sẽ làm một lễ cưới thật lớn nha!  Nguyên Nguyên anh yêu em, thật sự yêu em rất rất nhiều"

Vương Nguyên ngồi trên cố gắng kìm nước mắt lại.  Và cố gắng bình tĩnh để nói:

"Hảo!!!  5 năm thì năm em sẽ chờ anh.  Anh đi bình an nhé.  Em yêu anh Tuấn Hiển.  Ah mà em có chuyện này muốn nói trong một tuần sắp tới em rất bận không thê nào ra sân tạm biệt anh được.  Em...xin lỗi"
Tuấn hiển giọng buồn nói

" anh biết Nguyên Nguyên của anh là tốt nhất, vậy anh càng phải tiếp tục cố gắng học tập để nhanh chóng chở về với em! Cảm ơn em vì đã hiểu cho anh!Tạm biệt em"

Ngay sau khi dập điện thoại lập tức nước mắt úa ra. Không có điểm dừngCứ như vậy cho đến ngày Tuấn Hiển vừa đi du học. 

Bỗng nhiên cậu nhận được một xét từ cha mẹ công ty đang đứng trước bờ vực phá sản vì nợ nần quá nhiều.  Toàn bộ tài sản đều đã bị thế chấp hết. Công ty tâm huyết của cậu đang bị giao bán.  Không chỉ họ còn để lại cho một nó nợ là 200 triệu nhân dân tệ phải có trong 2 tuần.  Tận 200 triệu trong 2 tuần cậu biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.  Lúc đó nước mắt cứ rơi ra thật sự cậu rất hoảng loạn lạc sao bây giờ. Nhưng khi cậu tự chấn an được bản thân ba mẹ cậu liền nói cho cậu  bây giờ chỉ có một duy nhất có thể giúp gia đình cậu đó chính là Vương Tuấn Khải- người đàn ông mà cậu rất sợ . Tuấn Hiển đã đi nước ngoài rồi. Thôi vì ba mẹ vì công ty phải cố gắng

.
Cậu lập tức chạy đến tập đoàn Vương Thị nơi anh làm việc
.
.
/////

Cậu đứng trước nơi này là tòa cao ốc đầy khí thế, màu đen chủ đạo phối hợp với thủy tinh màu trắng bạc, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời biểu lộ khí thế bức người cũng giống như người kia. Cậu liên tưởng đến anh, khí thế của anh cũng giống như tòa cao ốc này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, phía trên cửa chính có mấy chữ màu vàng thật to: CAO ỐC TẬP ĐOÀN VƯƠNG THỊ, làm chói mắt cậu.    Nếu như có thể không vào, cậu sẽ lựa chọn lập tức quay đầu đi. Nhưng câụ không thể. Nếu như cậu nhát gan như vậy, ngay cả thử cũng không dám, vậy ba mẹ cậu, chuyện gì sẽ xảy ra nữa cậu
cũng không dám bảo đảm, công ty là tâm huyết cả đời của ba mẹ, cậu không thể để cho ba mẹ mất hết tất cả. Gia đình cậu không thể bởi vì cậu nhát gan mà phải tan nát. Cậu thở một hơi thật dài, sãi bước đi vào.  
"Cậu à, xin hỏi cậu có chuyện gì?" Nhân viên tiếp tân thấy một mỹ nam đi vào, tiến lên lễ phép hỏi. Một chàng trai trẻ tuổi, xem ra không giống những nhân viên hay đến công ty?    Nhân viên lễ tân quan sát cậu từ trên xuống dưới.  
"Tôi tới tìm Vương Tuấn Khải." cậu bị cô ta nhìn chằm chằm có chút thẹn, là trên mặt cô dính gì dơ hay là quần áo ăn mặc không chỉnh tề?   
"Xin hỏi cậu có hẹn trước không?" Giọng điệu thật lớn, mới mở miệng đã nói muốn tìm tổng giám đốc mới nhậm chức của bọn họ. Có điều, nhìn bộ dạng của cậu ấy không giống như những người có mưu tính?   
"Không có, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng tìm anh ấy. Làm phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng được không?"
Cậu sợ không gặp được anh liền khẩn cầu. Bất kể như thế nào hôm nay cậu phải nói chuyện trực tiếp với anh.
"Thật ngại quá, không có hẹn trước, tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp. Nếu như cậu thật sự có chuyện, phiền cậu đến phía bên ngoài ghi danh trước, thư ký sắp xếp xong sẽ thông báo cho cậu."
Nhân viên tiếp tân cũng không dám cho người ta đi loạn lên, nếu người nào cũng nói có việc gấp, vậy phòng làm việc của tổng giám đốc không phải giống chợ bán thức ăn rồi sao? Người ngoài còn tưởng rằng Vương Thị của bọn họ người nào cũng có thể tùy tiện ra vào. Đến lúc đó một nhân viên tiếp tân nho nhỏ như cô cũng không còn cơm để ăn. Mặc dù cô rất muốn giúp chàng trai thoạt nhìn không có ác ý này nhưng cô thật sự không có cách nào.  

"Van xin cô giúp tôi gọi điện thoại lên được không? Nói là một chàng trai họ Vương có chuyện quan trọng nói với anh ấy, cô thử xem có được không?" 

Cậu nghe được là không thể gặp anh, trong lòng gấp đến dộ như kiến bò trên chảo. Chuyện của công ty không thể kéo dài được. 

"Cậu vương, cậu đừng làm khó tôi được không?"
Nhân viên tiếp tân thấy bộ dáng cậu khó xử như thế, không đành lòng nhìn bộ dạng này của cậu nhưng cấp trên trách tội xuống cậu thì làm sao? Người tốt khó làm mà!    

"Nếu không cô giúp tôi gọi điện thoại, tôi nói với anh ấy có được không?"

 cậu đã không còn cách nào, thì ra muốn gặp anh ta cũng không phải chuyện dễ như vậy.  

  "Tôi ......."

Nhân viên tiếp tân không nói gì.  

  "Hay là như vậy, cô nói với anh ấy là người yêu của Tuấn Hiển muốn gặp anh ấy được không? "

Tuấn Hiển là em trai anh ấy, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi. Van xin cô giúp tôi một lần được không?"

Cậu rốt cục nhớ tới cái điều kiện có lợi nhất này, bất kể như thế nào vẫn là đem Tuấn Hiển kéo vào.   
"Người yêu của nhị thiếu gia?"
Sau khi nhân viên tiếp tân nghe, gọi cũng không được mà không gọi cũng không xong, ai có thể chứng minh cậu trai này sẽ không nói dối? Nhưng mà ngộ nhỡ không thông báo, đến lúc đó người chịu tội vẫn là nhân viên tiếp tân như cô, thôi chết thì chết luôn! Nhân viên tiếp tân nhắm mắt bấm điện thoại cho cấp trên.  
"Thư ký Phương, dưới lầu có một chàng trai họ Vương yêu cầu gặp tổng giám đốc. Làm phiền chị thông báo được không?" Nghe điện thoại là thư ký của tổng giám đốc - thư ký Phương.   

 "Điền Mật, đây là ngày đầu tiên cô đi làm sao, không biết quy tắc sao? Tổng giám đốc nói muốn gặp là có thể gặp sao? Bảo cậu ấy đi đi."

 Thư ký Phương tức giận muốn cúp điện thoại.    

"Thư ký Phương xin chờ một chút. Cậu Vương này nói cậu ấy là ngưoif yêu của nhị thiếu gia, muốn tìm tổng giám đốc cho nên tôi không dám tự quyết."  

 "Người yêu của nhị thiếu gia sao lại tới công ty tìm tổng giám đốc? Ah mà cũng nhị thiếu gia đã đi du học rồi" 

Thư ký Phương dù sao cũng là người từng trải qua những việc hệ trọng, chuyện gì nên hỏi vẫn nên hỏi.

   Anh ngồi phía sau bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là một đống công văn xếp chồng lên nhau đợi phê duyệt. Vừa trở về tiếp nhận Vương Thị, công việc đương nhiên nhiều hơn một chút, cộng thêm buổi sáng mới vừa mở hội nghị kéo dài mấy tiếng khiến anh ngay cả thời gian thở cũng không có. Nhưng anh thích bận rộn và thách thức như vậy.    Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên làm cho anh nhướng mày, chuyện gì xảy ra? Không phải là đã dặn buổi chiều anh không tiếp bất kỳ điện thoại của ai sao? Đám thư ký này có phải muốn về nhà tự ăn mình không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.    Điện thoại vẫn vang, anh đè xuống nội tuyến, giọng điệu rất lạnh:

 "Thư ký Phương, tốt nhất là có chuyện động trời."   

"Tổng giám đốc, dưới lầu có cậu họ Vương yêu cầu gặp ngài. . . . . ." Trán thư ký Phương bắt đầu đổ mồ hôi, cũng biết là kết quả sẽ như vậy. Cô cũng sắp bị Điền Mật không có đầu óc ở bộ phận lễ tân hại chết rồi.   
"Không gặp!"

 Vương? Có liên quan tới nhà họ Vương không? Chuyện của nhà họ Vương cho dù là ông trời tới cũng vô ích. Anh xoa hai bên huyệt thái dương.  

"Nhưng cậu ấy nói là người yêu của nhị thiếu gia." 

Thư ký Phương trước khi Anh cúp điện thoại cuối cùng cũng truyền đạt lại lời cuối rồi thở dài một hơi.   
"Người yêu của Tiểu Hiển?" 

Anh nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cảm giác thân thể mềm mại nhỏ nhắn đó dính sát vào thân thể anh, làm anh mỗi lần nghĩ tới toàn thân đều kích động. Nhưng cậu không phải là người anh có thể đụng. Bọn họ không phải là quyết định muốn đính hôn sao? Liên quan gì đến người anh hai như anh chứ?

   "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Muốn gặp không?" 

Thư ký Phương ở đầu kia điện thoại ngay cả kêu hai tiếng không thấy có đáp lại, tổng giám đốc sẽ không giận điên lên muốn bóp chết cô chứ?    

"Để cậu ấy lên đây!" Anh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau khi ra lệnh trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự đồng ý, cậu trực tiếp đi thang máy lên tầng 28. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp khách đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.   

 "Vào đi." 

Cô nhân viên gõ nhẹ hai cái sau đó bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp. Âm thanh đó khiến tim cậu thình thịch nhảy loạn, thật sự là anh ta sao?

 "Cậu Vương, xin mời." 

Cô nhân viên lễ phép lui xuống.  Cậu ở cửa ra vào hít thật sâu một hơi mới hạ quyết tâm đẩy cánh cửa dày cộm nặng nề kia ra. Cửa mở ra thì không cách nào quay đầu lại.

Anh để cây viết trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cậu trai đẩy cửa vào. Vẫn là khuôn mặt tròn không giống như người bình thường trong trí nhớ, thân thể mảnh mai kia khiến anh cho là cậu thường không được ăn no. Cậu đứng ở trước cửa không dám nhìn thẳng anh. Nhưng ánh mắt lợi hại của anh như muốn đem toàn bộ quần áo trên người cậu lột ra làm lòng cậu bất an. Sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu?   

"Cậu tính đứng ở cửa nói chuyện với tôi sao?" 

Nếu như anh ta không mở miệng trước, cậu có biến thành hóa thạch đứng ở cửa hay không? Anh nghĩ, cậu ấy sẽ......

 "Vương đại ca ........" 

Cậu bước về phía trước mấy bước, nhỏ giọng mở miệng, cậu gọi anh như vậy thích hợp không? Là cậu có việc cầu người, tư thế sao có thể cao ngạo được chứ.   

"Khóa cửa lại." 

Trong giọng nói của anh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có anh hiểu một tiếng "Vương đại ca" kia của cậu đã làm cho lòng anh chìm xuống đáy. Anh chỉ là "Vương đại ca" nhưng anh lại không muốn làm Vương đại ca của cậu, anh chỉ muốn làm người đàn ông của cậu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro